Vân Ẩn nhất thời ngây ngẩn cả người, còn có người ghét bỏ Bộ kỵ binh băng hà đồ của hắn sao? Ngài không yêu thích đồ cổ hay thật sự ghét bỏ a. Nhìn nét mặt Hoàng hậu nương nương sợ rằng thật sự ghét bỏ. . . . . .
"Khụ khụ, Hoàng hậu nương nương, ngài hãy thu đi, nói thế nào cũng là tâm ý của Vân công tử." Ngự Không thấy bộ dáng lạnh lẽo của Văn Nhân ở bên cạnh như muốn bộc phát, bất đắc dĩ mở miệng. Bộ kỵ binh băng hà đồ này Văn Nhân cầu cũng không được a, ngài có thể đừng chà đạp người ta như vậy được không?
"Nếu ngươi muốn, Bổn cung sẽ nhận lấy, hôn lễ của Lãm Nguyệt, Bổn cung còn chưa có đưa tặng quà gì, sẽ đưa cho các ngươi làm quà tân hôn thôi." Phất tay một cái, ý bảo bọn người dưới đi thu hồi lại.
Không biết là cố ý hay vô tình, những lời này của Đại Nhi thành công đưa tới phẫn hận của mọi người đối với Ngự Không.
Ngự lão gia ai oán liếc mắt nhìn Đại Nhi, lại nhìn con trai bảo bối nhà mình, đồng thời nhân tiện liếc nhìn Văn Nhân ở bên cạnh đang trợn mắt nhìn muốn tóe lửa, trong lòng suy nghĩ về sau tuyệt đối phải cách xa Hoàng hậu nương nương, nếu không nhất định sẽ xui xẻo.
Bộ dáng Vân Ẩn như chấp nhận. Hoàng hậu nương nương đang nhắc nhở hắn, hắn không phải đang chiến trường mà đang ở quan trường. Nhìn dáng vẻ Hoàng thượng như hồ đồ theo nàng thật sự là người hiểu Hoàng hậu nương nương nhất. Quả nhiên là phu thê tình thâm.
Hiện tại Ngự Không khóc không ra nước mắt a. Nương nương, ngài đừng ác như vậy được không? Bộ kỵ binh băng hà đồ này ta không yêu thích lắm, nhưng đưa đến trong tay ta thì không còn ai dám muốn a, còn phải bị người khác ghi hận, đây là ngài trần trụi trả thù a. Chuyện này, Văn Nhân, ngươi đừng dùng ánh mắt cá chết nhìn chằm chằm ta...ta bị oan. . . . . .
"Tạ nương nương." Trời mới biết, ba chữ này Ngự Không làm thế nào để nói ra.
"Tốt lắm, đều là người trong nhà không cần khách khí như thế. Minh Lạc, gần đây thân thể của ngoại công ngươi có khỏe không." Bách Phi Thần mở miệng đúng lúc, chính xác kết thúc cuộc nháo kịch này.
"Hồi Hoàng thượng, tháng này thư nhà nói thân thể ngoại công của thảo dân rất cường tráng, phiền Hoàng thượng nhớ đến." Minh Lạc rất tuấn mỹ, không giống như một người võ học thế gia, có thể do phần lớn sống ở kinh thành.
Cũng vì khống chế triều thần nắm binh quyền trong tay, nói trắng ra là Minh Lạc là con tin ở kinh thành để đề phòng Minh quốc công có hành động bất chính. Mặc dù cũ nhưng có tác dụng. Minh Lạc là tôn tử duy nhất của Minh quốc công, dòng dõi duy nhất của Minh gia. Mặc kệ Minh quốc công trung thành như thế nào, thân là Đế Vương chung quy không thể tin tưởng vô điều kiện bất luận kẻ nào, phải luôn muốn giữ lại. Mà Minh Lạc cũng rất an phận, ít nhất nhìn ngoài mặt là như thế.
"Vậy thì tốt, trẫm. . . . . ."
"Hoàng thượng thứ tội, thần có chuyện khải tấu." Vốn Văn Nhân mặt đen thui, vừa phất tay thối lui nhưng thị vệ tiến lên phía trước bẩm báo, sắc mặt nặng nề đứng dậy đi tới giữa thảm đỏ hành lễ.
"Nói." Mặc dù Bách Phi Thần đang cười trộm trong lòng nhưng trên mặt bày ra bộ dáng tức giận. Thấy Văn Nhân vẫn có chút không thoải mái, trong khóe mắt, đáy lòng càng thêm hả hê, hiện tại có thể bị tức giận thành bộ dáng này, thật lòng không dễ dàng a.
"Đây là danh sách do Phó Đô Thống Ngự lâm quân Từ Thanh tra xét phát hiện được từ trong thư phòng bí mật của đám tội thần Lưu Ất, thỉnh Hoàng thượng xem qua." Quỳ một chân trên đất dâng lên một chồng lớn giấy màu xám, lúc này mới lui trở về.
Cho dù Bách Phi Thần biết rõ kế hoạch hôm nay thuộc như lòng bàn tay, nhưng khi nhìn thấy trong danh sách từng tên được liệt kê ngay ngắn vẫn không nén được lửa giận bốc cao.
"Hộ bộ Trương Diệu, Công bộ Lâm Thư, Lại bộ Chu Thông ở chỗ nào? !" Theo giọng nói Bách Phi Thần phát ra, ba người bị kêu lên cả người đổ mồ hôi lạnh, run rẩy từ chỗ ngồi lăn đến trên thảm đỏ quỳ xuống.
"Tội thần có mặt."
"Hả...! Trẫm còn chưa nói gì đã nhận tội?" Bách Phi Thần giận quá hóa cười, trong lúc nhất thời không khí trong điện so với chuyện của Liễu gia trang mới vừa còn đè nén hơn, quả nhiên lại tới.
"Thần sợ hãi!" Ba người kia quả thật rất sợ hãi. Bởi vì chuyện của hai người Vương, Lưu lúc nảy làm cho trong lòng bọn họ vẫn sợ hãi, hôm nay hoạch tội mấy người còn lục soát đồ trong nhà, hơn nữa có liên quan đến bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành. Dù sao bọn họ cùng nhau làm không ít chuyện xấu. Ai biết những người đó có lưu lại bằng chứng gì hay không. Hôm nay xem ra là có thật.
Mạng nhỏ cũng khó bảo vệ, không sợ hãi làm sao được hả?
"Sợ hãi? ! Sợ hãi cái gì? Sợ hãi vì làm việc thiên tư, hay cắt xén quan ngân, ăn hối lộ trái Pháp luật?" Bách Phi Thần vung tay lên một chồng tội trạng thật to trong tay, không lưu tình nện ở trên người của ba người, khuôn mặt ba người kia nhìn rất thê thảm.
"Cúi thấp làm gì? Đều là tội trạng do mình làm cũng không dám nhìn sao! hả!"
"Vâng . . . . ." Ba người run rẩy ngẩng đầu, nhìn những trang giấy rơi lả tả trước mắt, một bút một vạch, ghi lại tất cả tội trạng tất cả tội trạng trong những năm bọn họ và mấy người cùng nhau làm, thời gian, địa điểm, sự kiện, người tham dự viết rất rõ ràng, hôm nay cho dù muốn chống chế cũng không thể được rồi. Trong lòng không khỏi thầm mắng mấy người ở trong thiên lao, rõ ràng nói với bọn hắn không có lưu lại bất kỳ chứng cớ nào, nhưng lại cố tình ghi chép rõ ràng như thế, đây không phải là đi tìm chết cũng muốn kéo người chịu tội thay sao?
Tổ tông các ngươi, một đám lòng lang dạ sói!
"Từ Thanh!"
"Có thần."
"Ba người này, và những người có tên trong danh sách, kéo tất cả ra ngoài chém hết cho trẫm."
"Thần tuân chỉ."
"Văn Nhân."
"Có thần."
"Cẩn thận lục soát từng nhà một cho ta, xem còn có người nào dính dấp trong đó, người không thành thật cung khai cũng phạt ……. Tội liên luỵ."
"Thần tuân chỉ."
"Khụ khụ, Hoàng hậu nương nương, ngài hãy thu đi, nói thế nào cũng là tâm ý của Vân công tử." Ngự Không thấy bộ dáng lạnh lẽo của Văn Nhân ở bên cạnh như muốn bộc phát, bất đắc dĩ mở miệng. Bộ kỵ binh băng hà đồ này Văn Nhân cầu cũng không được a, ngài có thể đừng chà đạp người ta như vậy được không?
"Nếu ngươi muốn, Bổn cung sẽ nhận lấy, hôn lễ của Lãm Nguyệt, Bổn cung còn chưa có đưa tặng quà gì, sẽ đưa cho các ngươi làm quà tân hôn thôi." Phất tay một cái, ý bảo bọn người dưới đi thu hồi lại.
Không biết là cố ý hay vô tình, những lời này của Đại Nhi thành công đưa tới phẫn hận của mọi người đối với Ngự Không.
Ngự lão gia ai oán liếc mắt nhìn Đại Nhi, lại nhìn con trai bảo bối nhà mình, đồng thời nhân tiện liếc nhìn Văn Nhân ở bên cạnh đang trợn mắt nhìn muốn tóe lửa, trong lòng suy nghĩ về sau tuyệt đối phải cách xa Hoàng hậu nương nương, nếu không nhất định sẽ xui xẻo.
Bộ dáng Vân Ẩn như chấp nhận. Hoàng hậu nương nương đang nhắc nhở hắn, hắn không phải đang chiến trường mà đang ở quan trường. Nhìn dáng vẻ Hoàng thượng như hồ đồ theo nàng thật sự là người hiểu Hoàng hậu nương nương nhất. Quả nhiên là phu thê tình thâm.
Hiện tại Ngự Không khóc không ra nước mắt a. Nương nương, ngài đừng ác như vậy được không? Bộ kỵ binh băng hà đồ này ta không yêu thích lắm, nhưng đưa đến trong tay ta thì không còn ai dám muốn a, còn phải bị người khác ghi hận, đây là ngài trần trụi trả thù a. Chuyện này, Văn Nhân, ngươi đừng dùng ánh mắt cá chết nhìn chằm chằm ta...ta bị oan. . . . . .
"Tạ nương nương." Trời mới biết, ba chữ này Ngự Không làm thế nào để nói ra.
"Tốt lắm, đều là người trong nhà không cần khách khí như thế. Minh Lạc, gần đây thân thể của ngoại công ngươi có khỏe không." Bách Phi Thần mở miệng đúng lúc, chính xác kết thúc cuộc nháo kịch này.
"Hồi Hoàng thượng, tháng này thư nhà nói thân thể ngoại công của thảo dân rất cường tráng, phiền Hoàng thượng nhớ đến." Minh Lạc rất tuấn mỹ, không giống như một người võ học thế gia, có thể do phần lớn sống ở kinh thành.
Cũng vì khống chế triều thần nắm binh quyền trong tay, nói trắng ra là Minh Lạc là con tin ở kinh thành để đề phòng Minh quốc công có hành động bất chính. Mặc dù cũ nhưng có tác dụng. Minh Lạc là tôn tử duy nhất của Minh quốc công, dòng dõi duy nhất của Minh gia. Mặc kệ Minh quốc công trung thành như thế nào, thân là Đế Vương chung quy không thể tin tưởng vô điều kiện bất luận kẻ nào, phải luôn muốn giữ lại. Mà Minh Lạc cũng rất an phận, ít nhất nhìn ngoài mặt là như thế.
"Vậy thì tốt, trẫm. . . . . ."
"Hoàng thượng thứ tội, thần có chuyện khải tấu." Vốn Văn Nhân mặt đen thui, vừa phất tay thối lui nhưng thị vệ tiến lên phía trước bẩm báo, sắc mặt nặng nề đứng dậy đi tới giữa thảm đỏ hành lễ.
"Nói." Mặc dù Bách Phi Thần đang cười trộm trong lòng nhưng trên mặt bày ra bộ dáng tức giận. Thấy Văn Nhân vẫn có chút không thoải mái, trong khóe mắt, đáy lòng càng thêm hả hê, hiện tại có thể bị tức giận thành bộ dáng này, thật lòng không dễ dàng a.
"Đây là danh sách do Phó Đô Thống Ngự lâm quân Từ Thanh tra xét phát hiện được từ trong thư phòng bí mật của đám tội thần Lưu Ất, thỉnh Hoàng thượng xem qua." Quỳ một chân trên đất dâng lên một chồng lớn giấy màu xám, lúc này mới lui trở về.
Cho dù Bách Phi Thần biết rõ kế hoạch hôm nay thuộc như lòng bàn tay, nhưng khi nhìn thấy trong danh sách từng tên được liệt kê ngay ngắn vẫn không nén được lửa giận bốc cao.
"Hộ bộ Trương Diệu, Công bộ Lâm Thư, Lại bộ Chu Thông ở chỗ nào? !" Theo giọng nói Bách Phi Thần phát ra, ba người bị kêu lên cả người đổ mồ hôi lạnh, run rẩy từ chỗ ngồi lăn đến trên thảm đỏ quỳ xuống.
"Tội thần có mặt."
"Hả...! Trẫm còn chưa nói gì đã nhận tội?" Bách Phi Thần giận quá hóa cười, trong lúc nhất thời không khí trong điện so với chuyện của Liễu gia trang mới vừa còn đè nén hơn, quả nhiên lại tới.
"Thần sợ hãi!" Ba người kia quả thật rất sợ hãi. Bởi vì chuyện của hai người Vương, Lưu lúc nảy làm cho trong lòng bọn họ vẫn sợ hãi, hôm nay hoạch tội mấy người còn lục soát đồ trong nhà, hơn nữa có liên quan đến bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành. Dù sao bọn họ cùng nhau làm không ít chuyện xấu. Ai biết những người đó có lưu lại bằng chứng gì hay không. Hôm nay xem ra là có thật.
Mạng nhỏ cũng khó bảo vệ, không sợ hãi làm sao được hả?
"Sợ hãi? ! Sợ hãi cái gì? Sợ hãi vì làm việc thiên tư, hay cắt xén quan ngân, ăn hối lộ trái Pháp luật?" Bách Phi Thần vung tay lên một chồng tội trạng thật to trong tay, không lưu tình nện ở trên người của ba người, khuôn mặt ba người kia nhìn rất thê thảm.
"Cúi thấp làm gì? Đều là tội trạng do mình làm cũng không dám nhìn sao! hả!"
"Vâng . . . . ." Ba người run rẩy ngẩng đầu, nhìn những trang giấy rơi lả tả trước mắt, một bút một vạch, ghi lại tất cả tội trạng tất cả tội trạng trong những năm bọn họ và mấy người cùng nhau làm, thời gian, địa điểm, sự kiện, người tham dự viết rất rõ ràng, hôm nay cho dù muốn chống chế cũng không thể được rồi. Trong lòng không khỏi thầm mắng mấy người ở trong thiên lao, rõ ràng nói với bọn hắn không có lưu lại bất kỳ chứng cớ nào, nhưng lại cố tình ghi chép rõ ràng như thế, đây không phải là đi tìm chết cũng muốn kéo người chịu tội thay sao?
Tổ tông các ngươi, một đám lòng lang dạ sói!
"Từ Thanh!"
"Có thần."
"Ba người này, và những người có tên trong danh sách, kéo tất cả ra ngoài chém hết cho trẫm."
"Thần tuân chỉ."
"Văn Nhân."
"Có thần."
"Cẩn thận lục soát từng nhà một cho ta, xem còn có người nào dính dấp trong đó, người không thành thật cung khai cũng phạt ……. Tội liên luỵ."
"Thần tuân chỉ."
/123
|