Đây Là Yêu

Chương 22 - Phản Bội

/47


Tâm tình Vân Tiểu Hi tựa như bản nhạc phát ra từ tai nghe – vui vẻ vô cùng.

Gần đây cô có phát hiện mới, Duẫn Thiên Khuyết sẽ nói chuyện cùng cô! Tuy rằng là cô nói mười câu hắn chỉ đáp lại một câu, nhưng ít nhất cũng không còn là đầu gỗ nữa! Chỉ với điểm này thôi đã đủ để cô trùm chăn cười trộm vài ngày, không thể tin được Duẫn Thiên Khuyết còn có thể cười với mình.

Ôi… Cô kích động đến độ sắp khóc. Duẫn Thiên Khuyết cười rộ lên đẹp quá! Người có khuôn mặt lạnh như băng lại có thể mỉm cười như hoa tươi nở rộ, lộng lẫy nhưng một bức tranh tuyệt vời, khiến người khác mê say.

Duẫn Thiên Khuyết, tôi có thể thích cậu không?

Một rặng mây hồng từ đường chân trời bay đến gò má cô. Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô có cảm giác kỳ lạ này. Động tâm thì ra lại là chuyện kỳ diệu như vậy, khiến cho người không thể thoát ra được. Nhưng mà, đây là cô cam tâm tình nguyện! Duẫn Thiên Khuyết có thích cô không?

Không có khả năng!

Hừ… Vân Tiểu Hi, đừng nghĩ chuyện không tốt! Những chuyện gây cho mình phiền não thì đừng nghĩ đến nữa.

Nhưng mà, vì sao hôm nay hắn không nhận điện thoại của mình! Người ta tân tân khổ khổ mới làm được chocolate tình nhân, đến bây giờ còn chưa tống đi được. Hừ! Tên ngạo mạn, nếu đổi lại người khác, nhất định hô to vạn lần chờ cô đem tặng! Cái gì chứ! Tên đáng giận.

Vân Tiểu Hi như phát tiết mà dậm chân một cái, một bụng không thoải mái.

“Tiểu Hi—”

Từ phía xa truyền đến âm thanh của Lạc Kính Lỗi.

Vân Tiểu Hi chạy chậm hai bước lại gần. “Kính Lỗi, chờ lâu chưa?”

“Không có, tớ cũng vừa đến.” Lạc Kính Lỗi mỉm cười nói.

“Kính Lỗi.” Vân Tiểu Hi như phát hiện được một châu lục mới. “Trời ạ! Cậu có biết lúc cậu cười lên đẹp biết bao nhiêu không? Tựa như, tựa như… hoa hướng dương đó.”

“Hoa hướng dương?” Trong đầu Lạc Kính Lỗi lập tức xuất hiện hình ảnh mình bị một vòng hoa hướng dương to lớn vây quanh, rất xấu xí. “Hả, sao?” Không thể nào?!

“Đúng vậy! Hoa hướng dương vĩnh viễn đón lấy ánh mặt trời, rất có sức sống!”

“Cậu thích là được rồi!” Cho dù biến mặt cậu thành hạt dưa cũng được!

“Anh ơi.” Một cô gái bán hoa đi đến trước mặt bọn họ. “Bạn gái anh thật đẹp, hôm nay là lễ tình nhân, anh mua hoa tặng chị ấy đi! Người còn đẹp hơn hoa đó!”

“A, cô đừng vì bán hoa mà nói lung tung! Cậu ấy không phải bạn trai của tôi, cô đi đi! Chúng tôi không mua.”

“Không phải cũng không sao, có thể phát triển…” Cô gái bán hoa bắt đầu thi triển kỹ năng miệng lưỡi không xương, cố gắng bán được một bông hoa.

“Haiz, tôi nói cô—”

“Tôi mua hết, bao nhiêu tiền?” Lạc Kính Lỗi lấy ví tiền trong túi ra.

“Kính Lỗi, cậu—”

“Cảm ơn anh, anh thật sự yêu chị này đó! Các người thật xứng đôi. Chị à, cho chị. Em xem nào, hoa này để trước mặt chị, một đám này đều phải kém cỏi cúi đầu thôi! Chị à, chị thật đẹp. Anh à, anh thật có phúc…”

“Đươc rồi, được rồi, cô đi đi!” Nhận hoa, Vân Tiểu Hi có chút chịu không nổi mà phất tay, bảo cô ta tránh ra. “Kính Lỗi, cô ta bán giá cao vậy cậu còn mua, hơn nữa lại mua nhiều như vậy, cậu nhiều tiền lắm hả?”

Lạc Kính Lỗi cảm giác được cơn giận của cô. “Tiểu Hi, cậu đừng tức giận, cho dù bao nhiêu hoa hồng đi nữa, cũng không có cách nào biểu đạt sự cảm ơn của tớ đối với cậu. Nếu không có cậu, tớ sẽ không nở nụ cười như hoa hướng dương được. Nếu không có cậu, tớ sẽ không nhanh chóng mở rộng lòng mình như vậy. Nếu không có cậu, có khả năng cả đời này tớ cũng sẽ không còn chơi bóng rổ. Có thể quen biết cậu, quen biết Phẩm Diệp, Tiểu Phi, tớ tin tưởng đây là ân huệ ông trời ban cho tớ, rằng tớ vẫn chưa bị vứt bỏ. Tiểu Hi, có rất nhiều điều tớ sẽ không nói. Tớ chỉ muốn nói với cậu một câu, cám ơn, thật sự cám ơn cậu.”

“Cậu thật là.” Tay cầm bó hoa hồng lớn, Vân Tiểu Hi có chút thẹn thùng nở nụ cười. “Còn bảo là cậu ít nói, tôi thấy cậu nói lưu loát như vậy, hại người khác cảm động một phen. Nói thật đi, có phải trước đây cũng thường xuyên nói ngọt với con gái như vậy phải không?”

Tuyết trắng, nụ cười thuần khiết bên miệng, lẳng lặng dừng ở khuôn mặt hơi xấu hổ phía trên đoá hồng đỏ. Không biết là do ảo giác từ hoa hồng, hay là cô thật sự ngượng ngùng, trên gò má trắng nõn lại ửng hồng, ngọt ngào mê người.

Tiểu Hi, ngay cả đoá hoa hồng bên người cậu, cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Không thể đoạt đi sự xinh đẹp của cậu, còn tăng thêm vẻ quyến rũ hiền hoà. Cậu mỉm cười vì người khác, cũng trở thành liều thuốc trị liệu vết thương của tôi. Tiểu Hi…

“Cậu á, dịu dàng như vậy, ai làm bạn gái của cậu, nhất định rất hạnh phúc.” Ôm bó hoa đi về phía trước, tâm tình thích hư vinh của con gái khiến nội tâm cô tràn ngập vui sướng.

Đi phía sau cô, bóng dáng không ngừng di động cùng âm thanh tuyệt vời vang lên, vui mừng, ngân tấu giai điệu trong tâm – ái mộ.

“Nếu là cậu, cậu nguyện ý không?” Lời nói muốn vĩnh viễn chôn dấu dưới đáy lòng, lại dễ dàng thốt ra như vậy, ngay chính cậu cũng hoảng sợ.

Vân Tiểu Hi dừng bước lại, mang theo một tia nghi hoặc mở miệng hỏi. “Cậu, vừa rồi nói cái gì?”

Một giây này, chỉ một giây này, cầu xin thượng đế hãy khiến cho nó yên lặng. Không muốn che dấu nữa, không muốn ấp ủ nữa, không muốn áp lực nữa. Nếu thế gian chỉ còn lại một giây này, cậu phải nói ra tình cảm của mình. “Tiểu Hi, tớ thích cậu.”

Ánh mắt Vân Tiểu Hi một giây trước còn sáng ngời vô cùng, giờ phút này lại trở nên ảm đạm không ánh sáng. Một loại cảm xúc áy náy thay thế sự sáng rỡ vừa rồi. “Thật xin lỗi, Kính Lỗi.”

Vẫn không thể thắng được Phẩm Diệp sao? Mặc dù đôi môi này vừa mới nói ra tình cảm của mình, nhưng cũng không biểu đạt tình cảm của cậu. Lạc Kính Lỗi, mày choáng váng rồi sao?

“Không sao, Tiểu Hi, là do tớ xúc động mới nói như vậy, xin cậu quên nó đi!”

Nét tươi cười lại trở lại trên mặt cô. “Ừ, Kính Lỗi, tớ coi như cái gì cũng không có nghe thấy, chúng ta vẫn là bạn tốt.” Chuyển động tròng mắt, Vân Tiểu Hi đột nhiên lại gần trước mặt cậu, ở trên má cậu lưu lại một nụ hôn ngọt ngào.

Lạc Kính Lỗi trong lúc nhất thời không thể phản ứng, lăng lăng thừa nhận hương vị ấn ký xinh đẹp ngọt ngào này.

“Đây là đáp lễ hoa hồng cậu tặng tớ, phải quý trọng đó.” Vân Tiểu Hi dùng hoa hồng che miệng cười trộm, tiếp tục đi về phía trước. “Kỳ thật nam sinh tốt như cậu, nếu ai làm bạn gái của cậu, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Cậu biết không, cậu rất dịu dàng đó! Khiến con gái có cảm giác an toàn! Nếu tớ không có người mình thích, chắn chắn sẽ đáp ứng cậu!”

Hoàng tử của công chúa chung quy vẫn là Tần Phẩm Diệp, một người con trai hơn xa cậu. “Vậy sao? Chúc mừng cậu, Tiểu Hi, tớ chân thành chúc phúc cậu cùng Phẩm Diệp.” Lạc Kính Lỗi, mày đừng choáng váng. Mày lấy gì để yêu cô ấy? Mày ngoại trừ ỷ lại vào Duẫn Thiên Khuyết ra, căn bản chính là một kẻ ngèo hèn không có một xu. Thân thể rách nát, linh hồn khuất nhục. Mày như vậy căn bản không thể chạm vào Tiểu Hi, còn muốn nói bậy bạ gì nữa. Thật xin lỗi, Tiểu Hi, xin hãy quên lời vừa rồi của tớ. Cho dù thế nào, tớ vẫn muốn làm bạn bè với cậu, không muốn mất đi cậu, Phẩm Diệp, cùng Tiểu Phi – những người bạn vĩ đại như vậy. Các cậu mới là ánh mặt trời của đời tớ, cho dù đi đến đâu, cũng có hoa hướng dương theo cùng, ngập tràn ấm áp.

“Ai nha, không phải Phẩm Diệp! Thực chịu không nổi các người, luôn gán ghép tớ và anh Phẩm Diệp. Kỳ thật bọn tớ, tớ – quên đi, quên đi, tớ nói cho cậu! Dù sao cậu cũng sẽ không cười tớ – kỳ thật người kia cũng học ở trường chúng ta, hệ toán học. Tớ nghĩ hẳn cậu đã nghe qua tên của hắn, hắn gọi là Duẫn Thiên Khuyết.”

Như nhận lấy một quả bom long trời lở đất, Lạc Kính Lỗi mạnh mẽ ngẩng đầu, giữ chặt tay cô, run run mấp máy đôi môi. “Cậu… cậu nói cái gì… Cái gì Duẫn… Duẫn… Thiên Khuyết?”

“Đúng vậy, chính là Duẫn Thiên Khuyết, cậu đã từng nghe tên hắn sao?” Vân Tiểu Hi mở đôi môi nhỏ nhắn nói. “Hắn là người lạnh như băng, không thích nói chuyện, cũng không muốn ở chung với người khác, cảm giác là một người rất quái lạ. Nhưng mà, vì sao tớ lại thích hắn, ngay cả chính tớ cũng không hiểu lắm. Từ sau khi quen biết với hắn, tớ không ngừng lo lắng cho hắn, quan tâm hắn. Muốn biết hắn vì sao lại lạnh lùng như vậy, vì sao lại cô đơn như vậy. Đúng, cô đơn, hắn thật sự mang đến người khác một loại cảm giác cô đơn. Khiến cho người khác muốn quan tâm hắn, làm bạn với hắn. Vì vậy tớ không ngừng tiếp cận hắn, tuy rằng hiện tại hắn vẫn xa cách với tớ. Nhưng mà, khi hắn cười với tớ, tớ rất vui vẻ. Thời điểm hắn nói chuyện với tớ, tớ cũng rất hưng phấn. Mỗi ngày tớ đều chờ mong gặp hắn, vì mỗi một biểu tình của hắn mà cảm động. Kính Lỗi, cậu nói xem, đây có phải là thích không?”

“Không phải! Không phải! Không phải!” Lạc Kính Lỗi rốt cuộc không nghe nổi lời nói hoang đường của cô, khi cậu nghe thấy ba chữ Duẫn Thiên Khuyết, cậu cũng sắp phát điên rồi. Vì vậy cậu điên cuồng rống to với cô. “Vân Tiêu Hi cậu điên rồi, cậu hồ đồ rồi, cậu vì sao lại yêu thương một người như vậy. cậu căn bản là không biết hắn, cậu chỉ là nhất thời xúc động thôi, nhanh chóng dập tắt ý tưởng trong đầu này đi, vĩnh viễn đừng gặp hắn nữa.” Lạc Kính Lỗi không thể ức chế sự kích động của mình, cánh tay giữ tay Tiểu Hi không ngừng run rẩy.

Biểu tình hung ác cùng giọng điệu gào thét đã dọa đến Vân Tiểu Hi. “Kính Lỗi, cậu làm sao vậy?”

“Tiểu Hi, cậu có nghe tớ nói không, đừng gặp hắn nữa, vĩnh viễn đừng gặp hắn nữa.” Cho dù như thế nào, cậu cũng muốn đánh bay ý niệm trong đầu Vân Tiểu Hi. Cậu không thể tái trơ mắt nhìn bạn của mình tiến vào vực sâu không đáy này.

“Kính Lỗi, cậu buông tay, cậu làm tớ đau.”

“Thật xin lỗi.” Lạc Kính Lỗi cuống quít buông tay ra, nhìn cô đầy mong đợi, chờ đợi câu trả lời.

Xoa xoa cánh tay phát đau. “Kính Lỗi, cậu quen biết Duẫn Thiên Khuyết đúng không? Cậu từng xảy ra chuyện gì với hắn sao?”

“Tiểu Hi, cậu nghe tớ đi, chắc chắn không sai, tớ sẽ không hại cậu. Duẫn Thiên Khuyết hắn không phải là người tốt, nếu cậu ở cùng một chỗ với hắn, cậu nhất định sẽ hối hận.”

“Vì sao? Nói cho tớ biết nguyên nhân.”

“Tớ—” Cậu nói không nên lời. “Tiểu Hi, tớ không phải vì thích cậu nên mới nói xấu hắn, tớ không phải người như vậy. Tiểu Hi, Phẩm Diệp cũng được, bất cứ ai cũng được, chỉ cần không phải Duẫn Thiên Khuyết, cậu thích ai tớ đều chúc phúc cho cậu. Nhưng chỉ có Duẫn Thiên Khuyết thì không được, hắn tuyệt đối không được, cậu tuyệt đối không thể thích hắn.”

“Cậu—” Vân Tiểu Hi tức giận ném bó hoa tươi xuống đất. “Lạc Kính Lỗi, cậu cho tôi là cái gì, nói gì mà bất cứ ai cũng được, cậu xem tôi là một người con gái dễ dãi sao?”

“Không, Tiểu Hi, tớ không có ý đó, tớ—”

“Đủ rồi, cậu không cần nói nữa, nói tiếp chỉ ảnh hưởng tình bạn của chúng ta. Ngày mai chúng ta gặp lại! Cậu trở về bình tĩnh một chút! Về chuyện tớ có thể thích Duẫn Thiên Khuyết hay không, đó là chuyện của tớ, không cần cậu phải quan tâm.” Vân Tiểu Hi nói xong liền rời đi.

“Tiểu Hi.” Lạc Kính Lỗi nắm chặt tay cô, cậu tuyệt đối không thể rời đi trong tình huống ngày. “Tớ thật sự vì cậu. Tớ là bạn cùng lớp với Duẫn Thiên Khuyết hồi trung học, tớ làm sao không hiểu hắn được? Hắn là một tên cuồng bạo, tàn nhẫn, nội tâm cực độ vặn vẹo, biến thái. Hắn khát máu thành tính, âm hiểm, lãnh khốc. Chỉ cần là điều hắn muốn, hắn sẽ dùng hết thủ đoạn để cướp lấy, cho dù là giết người cũng không ngần ngại. Tư tưởng biến thái của hắn đã biến hắn thành một tên ma quỷ, hắn là cầm thú, là người điên. Không, hắn căn bản không phải là người, hắn không xứng làm người, hắn ngay cả súc sinh cũng không bằng. Hắn là—”

“Bốp—” Một cái tát vang dội trên má Lạc Kính Lỗi, trên gương mặt bình thản như nước của Vân Tiểu Hi tràn ngập khinh thường. “Lạc Kính Lỗi, cậu nói xong chưa? Dùng từ ngữ ác độc như vậy để nhục mạ một người, cậu không biết là quá mức hèn hạ sao? Cho dù các cậu đã từng có mâu thuẫn gì, cậu cũng không nên như vậy. Hành vi quá khích này của cậu chỉ khiến tôi khinh thường cậu thôi. Hôm nay chấm dứt ở đây!”

“Tiểu Hi, tớ—”

“Nếu để tôi nghe thấy từ miệng cậu nói ra ba chữ Duẫn – Thiên – Khuyết, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải.” Vân Tiểu Hi cố ý xem nhẹ biểu tình bi thương trên mặt Lạc Kính Lỗi, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi công viên.

Sự tình vì sao lại biến thành như vậy?

Từng có một người cũng dùng lời nói kịch liệt muốn khuyên nhủ cậu, mà biểu hiện của Vân Tiểu Hi cũng tựa như cậu năm đó. Lạc Kính Lỗi cười khổ tựa vào lan can. Chẳng lẽ bi kịch còn muốn tái diễn một lần nữa sao? Thật sự phải trải qua mới hiểu được hối hận, thì đã quá muộn. Vân Tiểu Hi, tôi tuyệt đối không thể để cậu phải trải qua bài học này.

Cho dù thế nào, tôi nhất định sẽ ngăn cản cậu.

“Bộp bộp…”

“Vào đi.”

Vệ sĩ đẩy cửa vào. “Cậu chủ, ngoài cửa có người muốn gặp cậu, hắn nói hắn là người của ‘Thiên Vận.’”

“Cho hắn vào.” Buổi sáng vừa nhận được điện thoại nói người của Thiên Vận đến gởi đồ gì cho hắn, không nghĩ lại nhanh như vậy.

Duẫn Thiên Khuyết nhẹ híp mắt lại nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Vóc dáng hắn gần 1m9, tuổi không vượt qua ba mươi, tóc ngắn chỉnh tề, đôi mày anh tuấn cùng đôi mắt sắc bén lạnh lùng, dáng người cương nghị. Một người đàn ông chất chứa nguy hiểm, một người đàn ông hung ác rất biết cách che dấu sát khí. Cho dù là hắn cũng chỉ có thể cảm giác hơi thở mỏng manh lưu động.

“Anh tên gì?” Duẫn Thiên Khuyết đột nhiên sinh ra hứng thú với người này.

“Ảnh.”

“Ảnh?”

“Từ hôm nay trở đi, tôi chính là Ảnh của ngài, chủ nhân.” Giọng điệu hắn cũng như vẻ mặt của hắn, mạnh mẽ hữu lực, không mang theo một tia cảm tình.

“Của tôi, Ảnh? Chuyện này tôi chưa từng nghe qua. Đặt vật đó ở đây, anh có thể trở về, tôi không cần.” Luôn luôn chuyên quyền độc đoán, hắn cũng không cần một cái bóng đi theo.

“Tôi sẽ không xuất hiện ở thời điểm ngài không cần, chủ nhân.”

“Ý của anh là, anh sẽ không đi?”

“Một đời của Ảnh chỉ biết có một chủ nhân, nếu ngài không cần, có thể giết tôi.”

Điển hình của đàn ông Nhật Bản, gia độc Fujii lại đưa người này đến đây, Duẫn Thiên Khuyết khó chịu nói. “Đây là uy hiếp sao?”

“Thỉnh cầu, chủ nhân.”

“Thỉnh cầu? Thỉnh cầu cái gì, thỉnh cầu tôi giết anh sao?”

“Phải.”

“Nếu tôi muốn anh tự ra tay thì sao?”

Ảnh tự mình rút con dao găm từ thắt lưng, ngay cả lông mi cũng không động một chút, chuẩn xác đâm thẳng vào tim mình.

Một vật kích thước như hạt đậu đánh vào tay hắn, dao găm rơi xuống đất.

“Anh là người đầu tiên uy hiếp tôi thành công, tôi lưu lại anh.” Duẫn Thiên Khuyết lấy khăn lau lau tay, chờ đợi hắn dâng vật gì đó lên, chờ đợi hắn biến mất trong không khí.

“Cảm ơn chủ nhân.”

Hừ! Ninjutsu (1) của Nhật Bản thật sự rất thích hợp làm cái bóng, ông già xem như cũng biết chọn người.

Duẫn Thiên Khuyết mở túi giấy ra – có một ảnh chụp, một đoạn phim, cũng không còn gì nữa.

Nắm tay phẫn nộ, thân thể như thiêu đốt run nhẹ nhẹ, biểu tình âm hiểm ngoan độc lại có chút tuyệt diễm, hắn nở nụ cười nguy hiểm.

Lão hồ ly Đằng Tỉnh Mục này, vĩnh viễn biết phương pháp đả kích hắn tốt nhất.

Không cần suy nghĩ nhiều, ảnh chụp này, đã khiến cho hắn rơi xuống vực sâu.

Vân Tiểu Hi vì sao lại gặp được Duẫn Thiên Khuyết? Thật sự quá trùng hợp, cư nhiên còn có thể khiến cô ấy thích tên điên kia. Ông trời ơi, mắt ông mù rồi sao? Lại an bài như vậy!

Còn Duẫn Thiên Khuyết thì sao, cũng thích cô ấy sao? Đêm qua còn ôm cậu liều mạng cầu hoan, người đàn ông luôn miệng nói thương cậu, cũng sẽ động tâm với một cô gái ngây thơ như vậy sao? Hừ! Thói hư tật xấu của đàn ông, Duẫn Thiên Khuyết chẳng qua cũng chỉ là một tên đàn ông mà thôi. Cái gì gọi là tình yêu vĩnh viễn, cái gì gọi là kiếp sau cũng không buông tay, cái gì gọi là nhất định phải hạnh phúc. Hết thảy đều là chó má. Lời nói từ miệng hắn nói không đáng một đồng. Lạc Kính Lỗi mày thật khờ, cư nhiên còn có thể tin tưởng chuyện ma quỷ này hết lần này đến lần khác.

Nếu hắn yêu thương Tiểu Hi, không phải đồng nghĩa với việc bản thân mình có thể giải thoát, một lần nữa quay trở lại cuộc sống của mình sao?

Lạc Kính Lỗi, mày điên rồi hả? Vận mệnh bi thảm đã biến mày thành một tên khốn nạn ích kỷ, máu lạnh sao? Tiểu Hi là người bạn quan trọng với mày như vậy, mày cư nhiên lại muốn đẩy cô ấy vào địa ngục để đổi lấy tự do của mày. Không! Không! Không!

Nhất định là bị Duẫn Thiên Khuyết bức điên rồi, mới có thể nghĩ đến chuyện này. Tiểu Hi, cậu yên tâm, cho dù bị cậu hận cả đời, tôi cũng nhất định không để cậu dẫm vào vết xe đổ của tôi. Cho dù thế nào, tôi nhất định sẽ đem cậu cách thật xa nơi này. Dơ bẩn, bi thảm, khuất nhục chỉ cần có một người là đủ rồi, cậu vẫn nên đứng dưới ánh mặt trời, hít thở bầu không khí mát mẻ. Dùng hết khả năng của mình, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu bước vào cánh cửa địa ngục này.

Lạc Kính Lỗi vừa vào cửa liền thấy Duẫn Thiên Khuyết trên sô pha, đưa lưng về phía cậu suy nghĩ cái gì. “Duẫn Thiên Khuyết.”

Duẫn Thiên Khuyết quay đầu, hé ra khuôn mặt tươi cười kiều diễm như hoa với cậu. Âm thanh dịu dàng truyền đến. “Lạc, em đã về.”

Vì sao hắn lại cười vui vẻ như vậy? “Cậu, tâm tình tốt lắm hả? Có chuyện gì vui vẻ sao?” Gương mặt cùng giọng nói thiên sứ lừa gạt người này, càng khiến người khác sinh ra ảo giác.

“Ừ, hôm nay tôi nhận được một xấp ảnh chụp. Chụp thật sự rất đẹp, em muốn xem một chút không?”

Cậu thật sự không muốn biết chuyện gì của Duẫn Thiên Khuyết, nhưng tâm tình hắn tốt như vậy, cậu cũng không muốn phá hư. “À… Được!”

“Ờ trên bàn, em từ từ xem đi!”

Xem ra tâm tình của hắn thật sự tốt lắm, rất ít khi thấy nụ cười của hắn duy trì lâu như vậy, vui vẻ như một đứa trẻ vài tuổi có được vật gì quý báu. Lạc Kính Lỗi nghi hoặc đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy ảnh chụp.

Trái tim đóng băng lại. Đôi mắt kinh hoảng nhìn chằm chằm vào ảnh chụp Vân Tiểu Hi thẹn thùng hôn lên mặt cậu. Đây là, là—

Đây là, đây là chuyện mới xảy ra sáng nay, vì sao lại—

“Thế nào, rất phấn khích sao? Còn có thứ đẹp mắt hơn!” Duẫn Thiên Khuyết vẫn duy trì vẻ tươi cười cùng ngữ điệu, không biết đã cầm lấy điều khiển từ xa từ lúc nào, hắn nhấn một nút.

TV màn hình lớn lập tức hoạt động, một hình ảnh quen thuộc hiện lên. Một người con trai giữ chặt tay một người con gái, cậu còn nghe được âm thanh truyền đến từ tận sâu địa ngục. “Tiểu Hi. Tớ thật sự vì cậu. Tớ là bạn cùng lớp với Duẫn Thiên Khuyết hồi trung học, tớ làm sao không hiểu hắn được? Hắn là một tên cuồng bạo, tàn nhẫn, nội tâm cực độ vặn vẹo, biến thái. Hắn khát máu thành tính, âm hiểm, lãnh khốc. Chỉ cần là điều hắn muốn, hắn sẽ dùng hết thủ đoạn để cướp lấy, cho dù là giết người cũng không ngần ngại. Tư tưởng biến thái của hắn đã biến hắn thành một tên ma quỷ, hắn là cầm thú, là người điên. Không, hắn căn bản không phải là người, hắn không xứng làm người, hắn ngay cả súc sinh cũng không bằng.”

Ảnh chụp trong tay nhẹ nhàng rơi xuống mặt sàn, thân thể Lạc Kính Lỗi cứng ngắc đứng ở nơi đó.

Duẫn Thiên Khuyết từng bước một đi đến trước mặt cậu, lôi kéo cánh tay cậu, dịu dàng hỏi. “Đẹp mặt không, Lạc? Lạc, em làm sao vậy? Vì sao lại phát run! Em lạnh sao? Muốn tôi ôm em hay không?” Đặt đầu cậu ở trên vai của mình, vỗ nhẹ tấm lưng rắn chắc của cậu.

“Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết, tôi—” Hàm răng Lạc Kính Lỗi run lên, không tìm được từ phù hợp.

“Lạc, em muốn nói cái gì? Nếu không quá quan trọng, thì hãy nghe tôi nói trước. Tôi sắp mang em đi gặp một người, một người bạn tôi mới quen không lâu. Bộ dạng cô ấy rất đẹp, em cũng thích cô ấy đó! Cô ấy tên là Vân – Tiểu – Hi.”

Lạc Kính Lỗi nháy mắt tê liệt ngã xuống, sợ hãi nhìn chằm chằm gương mặt dịu dàng của Duẫn Thiên Khuyết.

“Lạc, em làm sao vậy? Vì sao lại ngồi dưới sàn? Mau đứng lên, sàn rất lạnh, sẽ đông lạnh mất, mau đứng lên. À… Em mặc vậy rất không lịch sự, tôi mang em đi thay quần áo khác, được không?” Duẫn Thiên Khuyết nửa ngồi xổm bên cạnh cậu, thương tiếc vuốt ve mặt cậu.

“Tôi… Tôi sai lầm rồi… Tôi thật sự sai lầm rồi, xin… xin cậu tha thứ tôi.” Gần như bật khóc mà bắt lấy bàn tay Duẫn Thiên Khuyết đang đặt trên mặt mình, sợ hãi cầu hắn tha thứ.

“Lạc, em làm sao vậy? Em vì sao lại sai lầm? Lạc của tôi tốt nhất, làm sao có thể làm sai gì được?” Ngay cả trong đôi mắt lạnh như băng cũng tràn ngập tươi cười, ngữ khí làm nũng chưa từng có khiến Lạc Kính Lỗi kinh sợ vạn phần. Hắn, rốt cuộc muốn thế nào?

“Tôi, tôi thật sự biết sai rồi. Van cầu cậu, van cầu cậu, trừng phạt tôi đi! Xin cậu trừng phạt tôi, đừng có như vậy nữa.” Cậu thật sự không muốn thấy nụ cười cùng giọng điệu giả tạo khiến cậu buồn nôn nữa. Cậu cảm thấy chính mình như con chuột bị con mèo ác ý đùa giỡn, hưa đến lúc sức cùng lực kiệt thì vẫn chưa từ bỏ ý đồ.

Ngón tay trắng bệch tinh tế nâng cằm của cậu, cảm thụ sự co rúm vì sợ hãi, mặt Duẫn Thiên Khuyết để sát vào gương mặt tái nhợt của cậu. “Lạc, em thật sự biết sai rồi sao? Được rồi! Tôi sẽ nhè nhẹ trừng phạt em một chút. Ai bảo em lại phản bội tôi? Em nên biết phản bội tôi sẽ phải trả giá rất đắt! Nhưng mà, Lạc, em yên tâm, chỉ là trừng phạt nho nhỏ, sẽ không đau. Tôi sẽ không làm gì em cả, ai bảo tôi yêu em như vậy!” Ngón tay nhẹ vẽ vòng tròn nơi cậu vừa bị hôn qua. “Nơi này của em còn lưu lại dấu vết đỏ mọng của môi.” Duẫn Thiên Khuyết lại gần dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút. “Thật ngọt!” Tạm dừng một chút, sau khi tự hỏi lại mở miệng. “Không phải em nói tôi có tư tưởng biến thái sao? Tôi đây liền biến thái cho em xem, được chứ?” Nghiêng đầu, nụ cười hồn nhiên vô cùng, nụ cười như đứa nhỏ không hề có tâm cơ, người con trai có khả năng tạo ra những cái chết đẫm máu, giờ phút này lại đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông.

——————–

Chú thích:

(1) Ninjutsu: Nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản.

C 23

By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 2 Comments

5 Người yêu ♥

Đây Là Yêu

Tác giả: Quan Tuyết Yến

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

/47

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status