Tầm mắt của Thiển Thiển cũng dừng ở trêи điểm tâm, nhìn đến hai lỗ thủng be bé trêи bề mặt, nàng ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Tiểu Thành Thành không thích, cho nên đưa tới cho ngươi nếm thử.”
Hách Liên Tử Câm thật sự bực mình, khó khăn lắm mới nhẫn nhịn lại được mà không làm ra vẻ mặt sắt đen sì. Người khác không ăn liền đưa cho hắn, coi hắn là hành khất sao?
Tuy rằng hắn không nói chuyện, nhưng Thiển Thiển cảm giác rõ ràng được hắn không vui, nàng vội cười lấy lòng, ôn nhu nói: “Ta cũng chưa ăn sáng, chúng ta cùng ăn được không?”
Thật là, đây chẳng phải là một việc nho nhỏ thôi sao, hắn lại so đo rõ ràng như vậy?
Trong lòng ở oán thầm, nhưng ý cười trêи mặt nàng lại vẫn tươi ngọt mà động lòng người.
Nàng túm túm góc áo của Hách Liên Tử Câm, tận lực để thanh âm nghe qua có vẻ kiều mị nhu hòa: “Sau này ta làm các món khác cho ngươi, cam đoan ngươi sẽ vừa lòng.”
Hách Liên Tử Câm chưa nói gì, hiện thời tay nàng không tiện, hắn đành phải rửa tay thật sạch, sau đó nhặt lên một khối điểm tâm, đưa đến bên môi nàng: “Không phải đồ ăn sáng sao, ăn đi.”
Thiển Thiển còn muốn đưa tay tới tiếp, nhưng hai bàn tay đều thoa đầy thuốc, nếu tiếp lấy, thuốc mỡ sẽ lem hết lên điểm tâm.
Do dự một chút, nàng liền há mồm, một ngụm ăn lấy.
Kỳ thực Hách Liên Tử Câm không nghĩ sẽ đích thân động thủ bón cho nàng ăn, cứ thuận tay mà đưa tới cho Thiển Thiển, nghĩ nàng đương nhiên sẽ tiếp nhận, nhưng hắn đã quên trêи tay nàng vừa mới được bôi thuốc.
Mà lúc này nàng lại như tiểu sủng vật để hắn bón từng ngụm từng ngụm, không biết vì sao, tâm tình tự nhiên lại ngập tràn sung sướиɠ.
Hiên Viên Liên Thành ngồi ở một bên làm như không thấy một màn ái muội này, hắn tự rót một ly trà xanh, ngửa đầu uống cạn một ngụm.
Thời điểm buông cái ly ra, hai người đối diện vẫn trong trạng thái như cũ, một người cầm điểm tâm bón bón, một người ăn ăn như tiểu sủng vật, một màn ấm áp như thế lại làm mắt hắn có chút đau đau.
Mi tâm Liên Viên Liên Thành nhíu nhíu lại, trong thanh âm lộ ra một tia không vui: “Ăn no chưa?”
Thiển Thiển bị thanh âm lạnh như băng của hắn dọa cho phát hoảng, trong lúc vẫn còn đang nuốt điểm tâm liền nghẹn ứ lại trong cổ họng, trong lòng quýnh quáng lên, miếng bánh lại mắc càng nghiêm trọng.
Nàng há miệng, thở hổn hển hai ngụm khí vẫn không xong, gương mặt nhất thời trướng đỏ lên.
Hiên Viên Liên Thành bị sắc mặt đỏ au của nàng làm cho phát hoảng, bộ dạng này, chắc chắn tự nàng không thể điều chỉnh được.
Trong lòng căng thẳng, hắn bước đến phía sau nàng, bàn tay to đặt lên trêи lưng nàng, nhẹ nhàng vận khí giúp nàng nuốt xuống.
Thật vất vả mới nuốt trôi, Thiển Thiển thở hổn hển rồi mới giương mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu oán niệm: “Lần sau đừng dọa người như vậy có được không? Ngươi muốn ta nghẹn chết sao?”
Sau khi thấy nàng không có việc gì, Hiên Viên Liên Thành mới rút về nội lực trong tay, trở lại chỗ ngồi, xoay mặt không muốn nói chuyện.
Hắn nào có muốn dọa nàng? Là lá gan của nàng quá nhỏ mà thôi.
Tình huống của hai người thu hết vào trong tầm mắt của Hách Liên Tử Câm, hắn chỉ yên tĩnh liếc mắt nhìn Hiên Viên Liên Thành một cái, lãnh đạm nói: “Liên Thành hoàng tử tựa hồ càng ngày càng quan tâm Thiển Thiển.”
Hiên Viên Liên Thành liền căng thẳng, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói. Hắn muốn nghĩ thế nào là chuyện của hắn, không có quan hệ gì với mình.
Lại thấy Thiển Thiển tiếp tục được Hách Liên Tử Câm bón đồ ăn cho, mi tâm của Hiên Viên Liên Thành hơi hơi túc khởi, quả thực rất không vui mà lên tiếng: “Ăn ăn ăn, ăn cho thành heo rồi lại tới tìm ta.”
Hắn hoắc mắt đứng lên, bước nhanh về hướng ngoại đình.
Thiển Thiển liền phát hoảng, cuống quít đuổi theo: “Đợi chút, ta ăn xong rồi, ta đi cùng ngươi.”
“Chờ ngươi ăn xong thì nói.” Hiên Viên Liên Thành đi phía trước, đầu cũng không quay lại, vẫn đi nhanh như cũ.
Thiển Thiển chạy chậm đuổi theo hắn, gió mát nhè nhẹ thổi qua, thanh âm mỏng manh hòa vào làn gió: “Ta ăn no, ta thật sự ăn no rồi, đợi ta với, Tiểu Thành Thành chờ ta…”
Hách Liên Tử Câm bị bỏ lại ở đình hóng mát, hắn nhìn lại khối điểm tâm bị cắn một góc ở trêи tay, rồi cuối cùng dừng trêи hai người đang dần khuất bóng.
Thân ảnh cao ngất xuyên qua đường nhỏ, Hiên Viên Liên Thành vẫn sải bước rất nhanh, tiểu nữ nhân đi theo sau hắn gấp gáp vô cùng, nàng vẫn luôn chạy chậm theo.
Khoảng cách có chút xa, hắn không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng vẫn nghe được thanh âm của nàng mỏng manh kêu gọi, cùng với tiếng thở của nàng.
Hách Liên Tử Câm không biết đó là loại cảm giác gì, phảng phất giống như toàn bộ thế giới bỗng nhiên an tĩnh lại, bên tai chỉ truyền đến hô hấp của nàng hỗn loạn cùng với thanh âm kêu gọi khí nhược: “Tiểu Thành Thành, đợi ta với…”
Thái độ của Hiên Viên Liên Thành đối với nàng so tưởng tượng của hắn còn tốt hơn.
Hắn tựa vào bên bàn đá, gió thổi tung bay tay áo của hắn, cảnh tượng phiêu dật động lòng người, giống như lời của Thiển Thiển, chỉ tiên nhân trêи trời mới có, nhân gian làm sao có thể gặp gỡ?
Ngón tay dài đang cầm điểm tâm vô thức đưa đến bên môi, khối bánh bị Thiển Thiển cắn một góc được đưa vào trong miệng, hắn nhẹ nhàng cắn hai cái liền nuốt vào.
Kỳ thực, hương vị cũng không tệ.
Nàng nói nàng tự tay làm, tại sao cho tới bây giờ hắn không biết nàng còn có thể làm mấy thứ này? Thậm chí nàng vì làm điểm tâm, để đôi tay xinh đẹp tinh xảo biến thành thảm trạng như vậy!
Ban đêm bị Đông Lăng Mặc nhìn thấy, lại không biết sẽ sinh ra bao nhiêu trách cứ.
Không biết tại sao bản thân lại nghĩ đến nhiều chuyện của nàng như vậy, tầm mắt dừng ở trêи món điểm tâm nàng để lại, tuy rằng hắn vốn không thích loại đồ ngọt này, nhưng ngón tay dài vẫn không nhịn được mà vươn ra, lấy một khối đưa đến bên môi.
Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị, cũng không phải không được.
…
Thiển Thiển đi theo Hiên Viên Liên Thành, một đường trở lại Diệp Dương Các.
Hắn đi nhanh vào phòng, tay muốn đóng cửa. Lúc cửa sắp sập vào, thân mình nho nhỏ của nàng vừa vặn ở giữa hai cánh cửa, hắn giơ tay lên, cánh cửa kia trực tiếp đánh tới trêи người nàng.
Nàng hét lên một tiếng, cuống quít phi nhanh vào, trước khi cửa đập vào người, nàng đã nhanh chóng đi vào phòng.
Thật thô lỗ! Nam nhân này, thiếu chút nữa sẽ làm nàng bị thương! Cửa phòng to nặng như thế, nếu như bị đánh vào người, không biết sẽ đau thế nào.
Nam nhân trong điện của nàng, trừ Hách Liên Tử Câm ra, những người khác đều thật sự thô lỗ!
Tuy rằng nàng cũng mới trải qua sự lợi hại của Đông Lăng Mặc cùng Hiên Viên Liên Thành, còn Phong Ảnh Dạ, hắn cho đến bây giờ còn chưa từng trở về, không tính trong đó.
Nhìn hắn định ngồi xuống bàn muốn tự châm trà, Thiển Thiển vội xông đến, ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, lấy lòng muốn rót trà cho hắn.
Nhưng thuốc mỡ vẫn còn đầy tay, muốn chạm vào ấm trà, lại sợ thuốc trong tay dính vào ấm trà lại càng làm hắn chán ghét, trong phút chốc nàng không biết phải làm như thế nào cho phải.
Hiên Viên Liên Thành đã tự bưng chén lên uống, lại thấy nàng tha thiết nhìn chén nước trà trong tay hắn, hắn nhấp mím môi, bỗng nhiên đưa chén tiến đến môi nàng: “Uống.”
Thiển Thiển đang nao nao, lập tức mặt mày lại sáng ngời, với tay muốn tiếp nhận.
Nhưng sắc mặt Hiên Viên Liên Thành lại trầm xuống, hắn trầm giọng nói: “Cho ngươi uống thì uống đi, bỏ cái tay ra.”
Hách Liên Tử Câm thật sự bực mình, khó khăn lắm mới nhẫn nhịn lại được mà không làm ra vẻ mặt sắt đen sì. Người khác không ăn liền đưa cho hắn, coi hắn là hành khất sao?
Tuy rằng hắn không nói chuyện, nhưng Thiển Thiển cảm giác rõ ràng được hắn không vui, nàng vội cười lấy lòng, ôn nhu nói: “Ta cũng chưa ăn sáng, chúng ta cùng ăn được không?”
Thật là, đây chẳng phải là một việc nho nhỏ thôi sao, hắn lại so đo rõ ràng như vậy?
Trong lòng ở oán thầm, nhưng ý cười trêи mặt nàng lại vẫn tươi ngọt mà động lòng người.
Nàng túm túm góc áo của Hách Liên Tử Câm, tận lực để thanh âm nghe qua có vẻ kiều mị nhu hòa: “Sau này ta làm các món khác cho ngươi, cam đoan ngươi sẽ vừa lòng.”
Hách Liên Tử Câm chưa nói gì, hiện thời tay nàng không tiện, hắn đành phải rửa tay thật sạch, sau đó nhặt lên một khối điểm tâm, đưa đến bên môi nàng: “Không phải đồ ăn sáng sao, ăn đi.”
Thiển Thiển còn muốn đưa tay tới tiếp, nhưng hai bàn tay đều thoa đầy thuốc, nếu tiếp lấy, thuốc mỡ sẽ lem hết lên điểm tâm.
Do dự một chút, nàng liền há mồm, một ngụm ăn lấy.
Kỳ thực Hách Liên Tử Câm không nghĩ sẽ đích thân động thủ bón cho nàng ăn, cứ thuận tay mà đưa tới cho Thiển Thiển, nghĩ nàng đương nhiên sẽ tiếp nhận, nhưng hắn đã quên trêи tay nàng vừa mới được bôi thuốc.
Mà lúc này nàng lại như tiểu sủng vật để hắn bón từng ngụm từng ngụm, không biết vì sao, tâm tình tự nhiên lại ngập tràn sung sướиɠ.
Hiên Viên Liên Thành ngồi ở một bên làm như không thấy một màn ái muội này, hắn tự rót một ly trà xanh, ngửa đầu uống cạn một ngụm.
Thời điểm buông cái ly ra, hai người đối diện vẫn trong trạng thái như cũ, một người cầm điểm tâm bón bón, một người ăn ăn như tiểu sủng vật, một màn ấm áp như thế lại làm mắt hắn có chút đau đau.
Mi tâm Liên Viên Liên Thành nhíu nhíu lại, trong thanh âm lộ ra một tia không vui: “Ăn no chưa?”
Thiển Thiển bị thanh âm lạnh như băng của hắn dọa cho phát hoảng, trong lúc vẫn còn đang nuốt điểm tâm liền nghẹn ứ lại trong cổ họng, trong lòng quýnh quáng lên, miếng bánh lại mắc càng nghiêm trọng.
Nàng há miệng, thở hổn hển hai ngụm khí vẫn không xong, gương mặt nhất thời trướng đỏ lên.
Hiên Viên Liên Thành bị sắc mặt đỏ au của nàng làm cho phát hoảng, bộ dạng này, chắc chắn tự nàng không thể điều chỉnh được.
Trong lòng căng thẳng, hắn bước đến phía sau nàng, bàn tay to đặt lên trêи lưng nàng, nhẹ nhàng vận khí giúp nàng nuốt xuống.
Thật vất vả mới nuốt trôi, Thiển Thiển thở hổn hển rồi mới giương mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu oán niệm: “Lần sau đừng dọa người như vậy có được không? Ngươi muốn ta nghẹn chết sao?”
Sau khi thấy nàng không có việc gì, Hiên Viên Liên Thành mới rút về nội lực trong tay, trở lại chỗ ngồi, xoay mặt không muốn nói chuyện.
Hắn nào có muốn dọa nàng? Là lá gan của nàng quá nhỏ mà thôi.
Tình huống của hai người thu hết vào trong tầm mắt của Hách Liên Tử Câm, hắn chỉ yên tĩnh liếc mắt nhìn Hiên Viên Liên Thành một cái, lãnh đạm nói: “Liên Thành hoàng tử tựa hồ càng ngày càng quan tâm Thiển Thiển.”
Hiên Viên Liên Thành liền căng thẳng, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói. Hắn muốn nghĩ thế nào là chuyện của hắn, không có quan hệ gì với mình.
Lại thấy Thiển Thiển tiếp tục được Hách Liên Tử Câm bón đồ ăn cho, mi tâm của Hiên Viên Liên Thành hơi hơi túc khởi, quả thực rất không vui mà lên tiếng: “Ăn ăn ăn, ăn cho thành heo rồi lại tới tìm ta.”
Hắn hoắc mắt đứng lên, bước nhanh về hướng ngoại đình.
Thiển Thiển liền phát hoảng, cuống quít đuổi theo: “Đợi chút, ta ăn xong rồi, ta đi cùng ngươi.”
“Chờ ngươi ăn xong thì nói.” Hiên Viên Liên Thành đi phía trước, đầu cũng không quay lại, vẫn đi nhanh như cũ.
Thiển Thiển chạy chậm đuổi theo hắn, gió mát nhè nhẹ thổi qua, thanh âm mỏng manh hòa vào làn gió: “Ta ăn no, ta thật sự ăn no rồi, đợi ta với, Tiểu Thành Thành chờ ta…”
Hách Liên Tử Câm bị bỏ lại ở đình hóng mát, hắn nhìn lại khối điểm tâm bị cắn một góc ở trêи tay, rồi cuối cùng dừng trêи hai người đang dần khuất bóng.
Thân ảnh cao ngất xuyên qua đường nhỏ, Hiên Viên Liên Thành vẫn sải bước rất nhanh, tiểu nữ nhân đi theo sau hắn gấp gáp vô cùng, nàng vẫn luôn chạy chậm theo.
Khoảng cách có chút xa, hắn không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng vẫn nghe được thanh âm của nàng mỏng manh kêu gọi, cùng với tiếng thở của nàng.
Hách Liên Tử Câm không biết đó là loại cảm giác gì, phảng phất giống như toàn bộ thế giới bỗng nhiên an tĩnh lại, bên tai chỉ truyền đến hô hấp của nàng hỗn loạn cùng với thanh âm kêu gọi khí nhược: “Tiểu Thành Thành, đợi ta với…”
Thái độ của Hiên Viên Liên Thành đối với nàng so tưởng tượng của hắn còn tốt hơn.
Hắn tựa vào bên bàn đá, gió thổi tung bay tay áo của hắn, cảnh tượng phiêu dật động lòng người, giống như lời của Thiển Thiển, chỉ tiên nhân trêи trời mới có, nhân gian làm sao có thể gặp gỡ?
Ngón tay dài đang cầm điểm tâm vô thức đưa đến bên môi, khối bánh bị Thiển Thiển cắn một góc được đưa vào trong miệng, hắn nhẹ nhàng cắn hai cái liền nuốt vào.
Kỳ thực, hương vị cũng không tệ.
Nàng nói nàng tự tay làm, tại sao cho tới bây giờ hắn không biết nàng còn có thể làm mấy thứ này? Thậm chí nàng vì làm điểm tâm, để đôi tay xinh đẹp tinh xảo biến thành thảm trạng như vậy!
Ban đêm bị Đông Lăng Mặc nhìn thấy, lại không biết sẽ sinh ra bao nhiêu trách cứ.
Không biết tại sao bản thân lại nghĩ đến nhiều chuyện của nàng như vậy, tầm mắt dừng ở trêи món điểm tâm nàng để lại, tuy rằng hắn vốn không thích loại đồ ngọt này, nhưng ngón tay dài vẫn không nhịn được mà vươn ra, lấy một khối đưa đến bên môi.
Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị, cũng không phải không được.
…
Thiển Thiển đi theo Hiên Viên Liên Thành, một đường trở lại Diệp Dương Các.
Hắn đi nhanh vào phòng, tay muốn đóng cửa. Lúc cửa sắp sập vào, thân mình nho nhỏ của nàng vừa vặn ở giữa hai cánh cửa, hắn giơ tay lên, cánh cửa kia trực tiếp đánh tới trêи người nàng.
Nàng hét lên một tiếng, cuống quít phi nhanh vào, trước khi cửa đập vào người, nàng đã nhanh chóng đi vào phòng.
Thật thô lỗ! Nam nhân này, thiếu chút nữa sẽ làm nàng bị thương! Cửa phòng to nặng như thế, nếu như bị đánh vào người, không biết sẽ đau thế nào.
Nam nhân trong điện của nàng, trừ Hách Liên Tử Câm ra, những người khác đều thật sự thô lỗ!
Tuy rằng nàng cũng mới trải qua sự lợi hại của Đông Lăng Mặc cùng Hiên Viên Liên Thành, còn Phong Ảnh Dạ, hắn cho đến bây giờ còn chưa từng trở về, không tính trong đó.
Nhìn hắn định ngồi xuống bàn muốn tự châm trà, Thiển Thiển vội xông đến, ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, lấy lòng muốn rót trà cho hắn.
Nhưng thuốc mỡ vẫn còn đầy tay, muốn chạm vào ấm trà, lại sợ thuốc trong tay dính vào ấm trà lại càng làm hắn chán ghét, trong phút chốc nàng không biết phải làm như thế nào cho phải.
Hiên Viên Liên Thành đã tự bưng chén lên uống, lại thấy nàng tha thiết nhìn chén nước trà trong tay hắn, hắn nhấp mím môi, bỗng nhiên đưa chén tiến đến môi nàng: “Uống.”
Thiển Thiển đang nao nao, lập tức mặt mày lại sáng ngời, với tay muốn tiếp nhận.
Nhưng sắc mặt Hiên Viên Liên Thành lại trầm xuống, hắn trầm giọng nói: “Cho ngươi uống thì uống đi, bỏ cái tay ra.”
/122
|