Đau Thương Đến Chết Full 2 Phần

Chương 51: THÔN CHẾT

/63


Ở thị trấn Hoa Tây có đến vài chục cửa hàng cửa hiệu, cũng như mọi ngày, buổi sáng hầu như không có hoạt động mua bán gì. Vào giữa trưa, khung cảnh mới bắt đầu hơi nhộn nhịp.

Tư Dao lần lượt vào từng cư xá, khách sạn và cả các hiệu tạp hóa, chìa ra bức ảnh ông Cố Trân mà cô in ra từ trên mạng, hi vọng họ nhớ ra những động tĩnh kỳ lạ gì đó vào nửa đêm hôm kia chăng. Người ở đơn vị du lịch nói, hôm qua công an cũng đến hỏi, họ cũng chỉ trả lời như lúc này khi nói với cô rằng không biết gì hết.

Sau khi đã đi khắp thị trấn, Tư Dao mệt nhoài, đành đi vào khách sạn nghỉ ngơi, định sớm ngày mai sẽ đi đến Thôn quái dị. Khi cô đang làm thủ tục đăng ký thì một thanh niên nom ngái ngủ từ trong bước ra. Chị nhân viên đứng sau quầy tiếp tân cười đon đả: “Đã ngủ đẫy chưa? Lại sắp đi à?”

Tư Dao chợt nghĩ ngợi. Khi anh ta trở vào, cô bèn hỏi chị: “Thợ ngủ ngày cày đêm à?”

“Mấy chú này hay tạm trú ở khách sạn, thường vận chuyển hàng địa phương đến khu du lịch, nhưng dịp này vắng khách du lịch nên họ chỉ mải cờ bạc suốt đêm. Tôi không để cho họ làm ồn, ảnh hưởng đến khách ở đây, nên bắt họ ra cái lều ngoài kia mà hò hét, ban ngày thì họ lại ngủ”.

Tư Dao vội chạy theo hỏi ngay: “Anh ơi cho tôi hỏi mấy câu, các anh… khi chơi bài đêm qua có thấy động tĩnh gì, hoặc có nghe thấy ai đánh nhau gì đó không?”

“Đánh nhau à? Bọn tôi đánh bạc thì ngày nào chẳng đánh nhau!” Anh ta nhìn Tư Dao từ đầu đến chân, trong đầu nghĩ ngợi đủ thứ. “Nhưng tôi thì rất nghiêm chỉnh, rất ôn hòa”.

Tư Dao chìa bức ảnh ông Cố Trân ra nghiêm nghị hỏi: “Đêm qua ông này đã gọi điện cho tôi, nói là gặp nguy hiểm, sau đó không thấy tin gì nữa. Nếu anh có thể giúp tôi, tức là đã cứu một mạng người…”

Anh ta thở dài: “Có lẽ tôi sẽ làm cho cô phát hoảng. Tôi vốn rất sợ nói chuyện nghiêm túc… để tôi nghĩ đã… Nếu cô không sợ, thì tôi sẽ dẫn cô đến gặp một… thằng bé 14 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống lang thang ở vùng này, cũng thường đến đánh bài ở chỗ bọn tôi. Tờ mờ sáng hôm nay, nó run như cầy sấy mò đến cái lán của bọn tôi, rồi nằm vật ra ngủ, người vẫn run rẩy và toàn ngủ mê nói vớ vẩn và hú hét… Bọn tôi hỏi tại sao, nhưng nó cứ ngậm miệng”.

“Này, em đã nhìn thấy những gì? Nói cho chị biết đi, được không?” Tư Dao hỏi thằng bé gầy ngẳng như que củi.

Có vẻ như nó không tin Tư Dao, cứ lắc đầu quầy quậy.

“Có phải người ấy giống ông này không?” Tư Dao chìa bức ảnh ra.

Thằng bé chợt giật mình, gật đầu: “Không chắc lắm, nhưng cũng hơi hơi giống”. Tư Dao định hỏi tiếp, thì nó nói: “Chị phải cho em tiền”.

Tư Dao đưa ra tờ 100 đồng, rồi bảo: “Chị cần cứu người này, em hãy giúp chị với!”

Thằng bé cầm tờ tiền lên soi, thấy đúng là tiền thật, liền lắp bắp nói bằng tiếng phổ thông: “Em bám theo một ông, định cướp của ông ta cái túi khi ông ta đang gọi di động; Cũng may mà em chưa xốc tới, vì bỗng có một tốp người không nói không rằng bủa vây rồi quật ông ta ngã lăn ra và trói lại. Chúng không đánh đập, chỉ trói bỏ đấy rồi lùi lại…” Thằng bé lại run bắn người. Chắc câu chuyện sau đó rất là kinh khủng.

Người thanh niên dẫn Tư Dao đến lên tiếng: “Mày nên kể ra đi, thế có lẽ còn dễ chịu hơn!”

Sau một lúc lâu thằng bé mới nói tiếp: “Vì trời tối nên em không nhìn rõ, chỉ thấy ông ta lăn lộn trên mặt đất, hình như trên người có một thứ gì đó. Nhưng đáng sợ nhất là tiếng kêu của ông ta. Ông ấy bị nhét giẻ vào mồm, nhưng chắc là vì người đau khiếp quá nên mới rú lên, tiếng rú rất đau đớn phát ra từ cổ họng… Vì ban đêm yên tĩnh nên em nghe thấy rất rõ, nó là tiếng rú cực kỳ đau đớn khốn khổ, muốn chết không xong muốn sống chẳng được, em nghe thấy cũng suýt chết ngất! Em không dám động đậy vì sợ bọn kia nghe thấy, đành ngồi co rúm sau thân cây, hai tay bịt tai lại mà vẫn nghe thấy tiếng rú ấy”. Thằng bé ngừng lại, thở hổn hển.

“Rồi sao nữa, ông ấy còn sống không? Hiện đang ở đâu?”

“Ông ta cứ lăn lộn rất lâu, rồi bất động. Em cũng không biết ông ấy sống hay chết. Bọn người kia vác đến một tấm ván, đặt ông ấy lên đó, phủ mảnh vải lên rồi khiêng đi. Bọn chúng đi rất lâu rồi em mới dám lò dò ra, bước đến chỗ lúc nãy người ấy lăn lộn xem sao. Em ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, hình như mặt đất có rất nhiều máu chảy. Nhưng sáng nay em lại đến chỗ đó xem thì không hề thấy gì. Hình như chỗ đó đã bị xới lên, xúc đi rất nhiều đất.”

Không để lại dấu vết, để công an hết cách điều tra. Tư Dao thầm nghĩ.

Mình đã đến muộn, lại thêm một người bỏ mạng vì mình.

“Em có nhìn rõ bọn ấy trông thế nào không?”

“Trông đều rất bình thường, trời tối, nhìn không rõ, nhưng… họ đều mặc áo mưa lùng thùng, đầu đội mũ mưa nhòn nhọn”.

Tư Dao mới đi được nửa đường, trời lại sắ tối và cô bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Cách đây hơn một tháng cô đã thề không bao giờ đặt chân lên đây nữa, thế mà giờ đây cô lại đang dấn bước về phía bóng tối đang trải ra vô tận. Đã đặt phòng ở khách sạn, tại sao mình lại vội vã đi ngay trong tối nay? Có lẽ vì vẫn còn một tia hy vọng ông Cố Trân chưa chết, mình sẽ đến kịp thời để cứu ông ta. Cứu thế nào đây? Chỉ bằng sức trói gà không chặt của mình liệu có thể đối phó được với sự hung hãn mà những kẻ quái dị kia dã thể hiện ra không? Nếu bọn người áy không phải là dân Thôn quái dị, thì mình sẽ đi đâu để tìm đây?

Tư Dao cố gắng không để ý đến những bộ hài cốt và những tấm bia ở bên đường, cô chiếu đèn pin dấn bước.

Có lẽ tương lai của cô sẽ giống như con đường giữa rừng cây này, chẳng rõ bao giờ mới thấy ánh sáng.

Khác với lần trước đi đến Thôn quái dị, lần này cô có cảm giác cô độc chưa từng thấy. Không chỉ vì “Năm tráng sĩ núi Lang Nha” nay còn sót lại một mình Tư Dao, người bạn thân cuối cùng Thường Uyển vừa chết thê thảm trong ngôi nhà cô đang ở, mà còn vì Lâm Nhuận, sau khi điều trị trở về gần như đã biến thành một con người khác.

Có lẽ, từ trong tiềm thức, cô đã thật sự “vượt ra ngoài sự sống chết” hay nói đúng hơn là… không còn thiết sống nữa.

Đôi chân bắt đầu rã rời, ý nghĩ này của cô còn đáng sợ hơn cả những bộ xương khô nằm hai bên đường. Khi con người ta đã cạn hết khát vọng sống thì đất trời biến thành lao tù.

Chống đỡ vật lộn là vì cái gì? Vì bản thân chăng? Những ai đã vào hang quan tài, như hẹn nhau đều đã ra đi, tại sao cô vẫn may mắn còn sống? Là vì người khác chăng? Cha mẹ đã qua đời, các bạn thân đã ra đi, người yêu thì đang suy sụp.

Tư Dao dừng lại, khóc nấc lên.

Rất lâu, mãi cô mới hơi bình tĩnh trở lại nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi tuyệt vọng. Cô chỉ rõ một điều, đến Thôn quái dị rồi, dù ông Cố Trân có còn sống hay không, thì coi như cô cũng dứt khoát được một mối băn khoăn. Rồi cô sẽ không cần phải nhọc lòng tất bật, hao tâm tổn trí để lo thân nữa. Cô sẽ bình thản đón nhận cái chết. Như thế sẽ là tốt cho mọi người.

Khi cô đến Thôn quái dị thì đêm đã rất khuya. Trong màn đêm dày đặc, Tư Dao không còn thấy e sợ gì nữa. Hẳn là ông Cố Trân lành ít dữ nhiều, còn cô chẳng còn ngại ngần gì, cùng lắm là bọn chúng sẽ hại ta như hại ông ấy, bắt cô sống chẳng được, chết không xong! Cảm nhận của cô lúc này là như vậy!

Cô gần như không suy nghĩ gì nữa, đưa tay lên đập mạnh vào cánh cổng của ngôi nhà đầu thôn. Cô nhớ rõ cô bé ở ngôi nhà này là bạn của Trần Kỳ Lân, còn mẹ cô ta đã từng rất hằn học với mình.

Thật là kỳ lạ, cô đập cửa ầm ầm mà bên trong không hề có ai lên tiếng.

Hay là cả nhà đã đi vắng? Dịp này sắp Tết, họ đi thăm họ hàng bạn bè chăng?

Cô lại đi đến gõ cửa một ngôi nhà cách đó không xa. Cánh cửa nhà này treo hai cái vòng đồng, cô mạnh tay đập chúng vào miếng đồng gắn ở cửa. Trong đêm thanh vắng, kim loại va đập phát ra những tiếng inh tai nhưng cũng không có chút hồi âm.

Cô gõ cửa năm nhà, đều không thấy động tĩnh gì. Kể cả một tiếng chó sủa cũng không?

Nỗi sợ hãi lại đến với Tư Dao. Sao lại thế này? Cô đẩy mạnh, cánh cổng mở ngay ra.

Thì ra là cổng không khóa. Chắc đây là miền đất thái bình "đêm ngủ không phải cài cửa" còn sót lại cũng nên (1)!

(1) Trích một câu cổ văn "Đêm ngủ không cần cài cửa, thấy của rơi trên đường cũng không ai thèm nhặt", tả cảnh thái bình sung túc, con người rất có nhân cách

Liệu còn có nguyên nhân gì khác không?

"Có ai ở nhà không?" Tư Dao bước vào sân, gọi to.

Đêm lặng ngắt, chỉ có tiếng của cô vang lên.

Sao tiếng của cô mà cũng đáng sợ thế này, nhất là khi không hề có ai đáp lại.

Cô lia đèn pin soi khắp quanh sân. Đây là một ngôi nhà rất bình thường ở thôn quê. Đi hết sân, cô lại gõ vào cửa nhà. Vẫn không một tiếng trả lời.

Cửa cũng vậy, đẩy là cửa mở ngay.

Vào rồi cô lại thấy hối hận.

Trong nhà nồng nặc mùi thum thủm, không hiểu sao tim cô bắt đầu đập thình thịch, tay cầm đèn pin cũng run run.

Ngay sau cửa bếp là gian bếp, một nồi cháo còn mở hé vung. Trên bàn ăn gần đó là các thức ăn còn thừa, Có lẽ mùi om om thối bốc ra từ đây.

Họ ra khỏi nhà mà cũng không thu dọn bát đĩa!

Trên một cái bàn khác có một tờ giấy, vẽ một con chó; nét bút non nớt, còn đang vẽ dở dang, cây bút chì đặt trên tờ giấy. Hình như đứa trẻ này cũng vội vã đi khỏi nhà

Có vẻ như cả gia đình này vì một việc gấp nào đó đã hấp tấp ra đi.

Càng bước vào sâu, mùi khó chịu càng thêm nồng nặc.

Cuối cùng, trong gian có vẻ như phòng ngủ, Tư Dao thấy một xác chết.

Đèn pin rơi ngay xuống đất, cô kinh hãi hét lên.

Không vì tiếng hét ấy mà cô hết sợ, huống chi, cô biết sẽ chẳng ai nghe mình kêu

Cả cái thôn này đã chết.

Nhưng có lẽ không phải xác chết. Cô soi kỹ không thấy máu me, không thương tích... có lẽ người ấy đang ngủ say, đang nằm trên nền đất lạnh.

Cô lấy hết can đảm, nhặt chiếc đèn pin lên. Đó là xác của một thiếu niên, mắt vẫn đang mở trừng trừng, nhưng mặt đã bắt đầu rữa nát, những con ròi đang ngọ ngoạy trên đó

Anh ta chính là Trần Kỳ Lân – chàng trai "phản nghịch" lần trước cứu Tư Dao!

Anh ta đã chết như thế nào?

Đau thương đến chết?

Người nhà anh ta đâu? Dù các người cho rằng đây là đứa con "lạc loài", nhưng khi anh ta từ giã cõi đời thì các người cũng không thể phủi tay bỏ mặc như thế này! Cũng rất có thể vì anh ta chết nên các người đã vội bỏ đi.

Các người sẽ đi đâu?

Tư Dao nghĩ ngay đến những cái xác không chôn cất, phơi ở hai bên đường.

Hệt như thế.

Cô rùng mình, chạy vội ra ngoài sân, rồi quay lại ngôi nhà cô bạn gái của Trần Kỳ Lân ở đầu thôn. Cổng cũng không khóa, cô đẩy cánh cửa, rồi chạy thẳng vào trong nhà.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô luôn hy vọng giả thiết của mình sai, không đúng logic. Nhưng cô vẫn nhìn thấy xác cô gái đó, tuổi hoa mơn mởn đã ra đi.

Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tư Dao lại vào mấy nhà khác, nhà nào cũng vườn không nhà trống với những dấu hiệu ra đi rất vội vã. Không phải nhà nào cũng có xác chết, nhưng cô đã nhìn thấy cả thảy năm xác chết. Mỗi lần nhìn thấy một sinh mạng héo tàn, lòng cô càng thêm trĩu nặng.

Cô đã sai lầm quá lớn. Đến lúc này vẫn chưa thấy bóng ông Cố Trân. Chuyến đi của cô thật vô ích. Cái mà cô nhận được chỉ là một nỗi ân hận tại sao cô không sớm tỉnh ngộ?

Đây là một cái thôn chết thật sự, chỉ toàn người chết, kể cả bản thân cô.

Giá mà cô cũng nằm trên nền đất giá lạnh kia, thì mọi nỗi ưu phiền sẽ hết, những người yêu mến cô, những kẻ đang tìm mọi cách để hại cô... đều không phải vướng bận gì nữa

Kẻ định giết cô đâu rồi? Ở đây không có vệ sỹ, không có ngả nào thần kỳ để chạy trốn, cô quyết sẽ không chạy trốn.

Tư Dao đến gần xác Trần Kỳ Lân, cầm chiếc chăn trên giường đắp lên cho anh ta. Nhớ đến nét cười ngồ ngộ của anh ta, cô lại khóc rấm rứt.

Cô đứng khóc rất lâu. Rồi nảy ra ý nghĩ muốn tìm người để thổ lộ. Có lẽ cô nên tìm gặp Du Thư Lượng. Ít hôm trước vì trăm mối ngổn ngang nên cô đã lỡ hẹn một lần.

Bỗng có một tiếng động rất khẽ bên ngoài cửa sổ.

Tim cô như ngừng đập.

Thôn quái dị đang im lặng đến phát sợ như cõi chết, nhưng cô vẫn chỉ mong thà chỉ có một mình mình đang ở đây.

Cô bước đến bên cửa sổ, ngoài kia vẫn chỉ là tĩnh mịch.

Có lẽ mình nên rời khỏi đây

Cô đang bước ra ngoài thì trước mặt bỗng lóe sáng.

Ánh lửa. Trong khoảnh khắc, một đám lửa dữ dội bao trùm lên ngôi nhà nhỏ.

Khói ngạt thở, có lẫn mùi xăng. Có kẻ đã chủ tâm giúp cô thực hiện nguyện vọng chấm dứt cuộc đời. Tất cả, rất giống như một bản sao cơn ác mộng mà cô vẫn gặp phải, trơ trọi trong một căn nhà nhỏ, đám lửa thiêu đốt... có lẽ đây chính là số phận dành cho cô.

Nhưng cô biết mình vẫn chưa chống trả lần cuối cùng.

Nếu chạy ra cửa trước thì phải vượt qua biển lửa, không thể được. Vả lại, sau biển lửa ấy chắc chắn có mối nguy hiểm rình rập. Cô lập tức chạy vào căn phòng có cái xác của Trần Kỳ Lân, định nhảy qua cửa sổ.

Nhưng ngoài đó cũng là lửa cháy.

Và cả bóng người nữa!

Cô kêu lên, nhìn thấy bóng người đó lao qua đám lửa, bám lên cửa sổ, nhảy xuống ngã xoài xuống đất.

Cô định giơ đèn pin đập hắn thì bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc và thân thiết: "Dao Dao, anh đây!"

Không thể là sự thật!

Nhưng đúng là Lâm Nhuận, người mà cô ngỡ ngàng là đã đầu hàng trước số phận.

Cô cảm nhận sâu sắc, đối với cô, anh quan trọng biết nhường nào!

"Sao anh lại đến đây?"

"Để lát nữa hãy nói, chúng ta chạy ra đã!" Anh kêu lên, nhổm dậy dìu Tư Dao: "Chân anh vẫn bất ổn, đành nhờ em vậy, nhà này có ống nước không?"

"Để em vào bếp xem sao!" Tư Dao lớn tiếng.

"Mau nhúng ướt áo ngoài của em, rồi mở vòi, mở hết cỡ. Chúng ta sẽ vượt tường phía sau, góc tường ấy có một rãnh thoát nước, sẽ đỡ hơn".

Tư Dao vội chạy vào bếp mở vòi nước hết cỡ, nghiêng người vào cho ướt, tiện thể hứng luôn một chậu nước hắt vào người Lâm Nhuận.

Hai người trèo qua cửa sổ, chạy qua đám lửa, rồi trèo qua bức tường sân sau. Vượt qua bức tường đất họ lăn xuống rãnh nước, coi như đã giập được lửa bám trên mình.

Lâm Nhuận luôn miệng nhắc Tư Dao phải đi ngay. Hai người dìu nhau loạng choạng tiến ra phía đầu thôn. Lúc này Tư Dao mới nhìn lại. Tất cả mọi căn nhà trong thôn đều chìm trong biển lửa.

Cô bám chặt Lâm Nhuận, nước mắt tuôn trào, dường như muốn giập tắt tất cả cái biển lửa này.

Dù sao, cũng đã được an toàn, cô đã có thêm sức mạnh, không thấy sợ sệt gì nữa. Cô lại có thể chờ đợi những điều tốt đẹp, đó là tình yêu.

"Em biết, anh sẽ không để cho em phải một mình chịu khổ".

"Vẫn cố nói cứng nhỉ? Anh biết, em đã rất thất vọng về anh, đã thầm mắng nhiếc anh không ít đâu!"

"Em đâu có thể nghiệt ngã như thế? Anh bị đau còn chưa khỏi hẳn đã về ngay Giang Kinh, em thật sự hết sức cảm động rồi!"

"Hãy hứa với anh, đừng nên đơn độc lặn lội như thế, anh vô cùng lo lắng băn khoăn"

"Vâng, em xin nghe. Bài học lần này... chỉ là sợ hãi, xác chết, chứ không có gì khác!"

Lặng lẽ ngồi nghe Tư Dao kể, Du Thư Lượng lim dim mắt ngẫm nghĩ: Những chuyện mà cô gái này trải qua, thực không ai tưởng tượng nổi, nhất là vụ nổ ở "cư xá Thông Giang", vụ chôn sống ở ven hồ Chiêu Dương và vụ giết hại ở khu "ốc đảo quý tộc" Lục Ô – đều là các vụ án chấn động Giang Kinh mà các phương tiện truyền thông không ngớt nhấn mạnh. Nếu không được nghe chính cô kể lại thì anh không thể tin, một cô gái ẻo lả ngồi đây lại là nhân vật chính – người trong cuộc, là người bị hại của ngần ấy vụ án lớn.

"Em rất mong được bác sỹ Lượng giúp đỡ. Em luôn cảm thấy mình là người đem đến nỗi bất hạnh cho những người xung quanh, và thường có ý nghĩ không thiết sống nữa. Nếu không vì em còn có bao nhiêu điều khúc mắc chưa được giải đáp, nếu không em còn có người thương yêu mình, thì em đã suy sụp từ lâu. Em biết, đây là những ý nghĩ không lành mạnh. Anh nói đi, em nên làm gì?"

Thư Lượng giật mình. Xem ra, vấn đề tâm lý của Tư Dao phức tạp hơn anh tưởng rất nhiều, cũng may cô ấy là người thông minh và có lý trí, có thể chủ động nhận thức vấn đề của bản thân. Kể từ khi bắt đầu điều trị cho Tư Dao, anh đã lập một đề cương về mọi sự kiện mà cô trải qua, đưa hồ sơ vào bệnh án. Anh cảm thấy các sự kiện này thực mơ hồ khó hiểu, rất có thể chúng là nguyên nhân chủ yếu gây ra các vấn đề tâm lý và thần kinh của cô. Muốn giúp cô giải quyết vấn đề tâm lý, có lẽ phải bắt đầu từ việc hỗ trợ cô giải tỏa những mối nghi hoặc này.

Cô mang theo các dụng cụ, tháo tấm ván ở lưng cái hộp sắt ra rồi lại chui vào khoảng trống sau tường. Cô soi đèn pin quan sát một lượt, tuy thấy rất khác với các bản vẽ đã thể hiện trong cuốn "Tường giả bản vẽ kiến trúc" nhưng cô vẫn không nhận biết được gì thêm.

Cô chán ngán định bò trở ra. Cô soi đèn nhìn kỹ phần nền, tuy biết rằng sẽ chỉ là vô ích, vì lần trước cô quan sát kỹ rồi.

Trên nền xi-măng có một vùng lõm hình chữ nhật, rộng chừng một mét, dài chừng hai mét, rất nông, không thể làm cho người ta bị vấp; nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nhận ra.

Chắc là khi thi công đã láng xi-măng không kỹ.

Nhưng có lẽ không đúng. Hồi trước đến xem nhà để thuê mình đã ưng ngay. Một trong những nguyên nhân là vì cả ngôi nhà này được làm rất chi nuột nà, khắp trong ngoài không có chi tiết nào cẩu thả. Về sau Tư Dao mới rõ, chính vị kiến trúc sư đã giám sát thi công nên mới có được ngôi nhà mỹ mãn như thế.

Cho nên, cô thấy thật khó tin chỗ nền này lại là một sơ suất ngẫu nhiên. Và dù do láng xi-măng cẩu thả, thì tại sao lại trở thành một vùng lõm hình chữ nhật nghiêm chỉnh? Có cảm giác như, khi láng xi-măng chưa thật khô, người ta đã dùng một khối chữ nhật ấn xuống nền

Vết lõm này là cố ý để lại, nhằm...

Cô chiếu đèn pin lên cao, quả nhiên nhận ra một miếng gỗ chính giữa có kích thước na ná như vùng lõm dưới nền.

Hai chi tiết này hẳn phải có mối liên quan.

Rất nhiều ý nghĩ lướt nhanh trong đầu cô. Tư Dao gắng tĩnh trí suy nghĩ một lượt: giả sử rằng mảng tường ở phòng của cô là "tường kép" như sơ đồ mô hình đã thể hiện; miếng gỗ bịt trên kia, nếu là một khối gỗ dựng đứng kéo dài lên tận tầng hai, thì nó vừa đủ lấp đầy khoảng trống giữa bức tường của phòng cô và tường nhà tắm.

Nói cách khác, mảng tường đó không có khoảng trống là vì mọi ngày đã bị "một khối gỗ" lùa vào lấp kín, cho nên cô "gõ thăm dò" mà không nhận ra. Chắc phải có một thứ thiết bị gì đó "kéo" nó xuống, thì mới thể hiện rõ khoảng trống.

Ý nghĩ này liệu có quá xa vời không?

Kể từ khi vào hang Thập Tịch nhận biết về quan tài treo có thể lên xuống, lại biết về quả cầu pha lê chứa mô hình ngôi nhà tinh vi... Tư Dao cho rằng cái gọi là "tài tình như chuyện thần thoại" có thể xuất hiện ở bất cứ thời đại nào.

Huống chi, chuyện ở đây dường như chẳng khó làm. Chỉ cần một cái công tắc gì đó để điều khiển lên xuống.

Cô lại chiếu đèn pin lên. Đa số các loại dây điện đều luồn qua khe hẹp giữa vách và các tấm ván, trong đó có ba sợi khá to ròng xuống đấu vào hộp sắt trung tâm, gần cái bảng tinh thể lỏng.

Cái "màn hình" này dùng để làm gì nhỉ?

Trước đó mình nghĩ là nó liên quan đến hệ thống an ninh, nhưng xưa nay chưa thấy Quách Tử Phóng "đảm trách an ninh" xuống tầng hầm điều khiển cái này bao giờ.

Các chữ số và chữ cái này để làm gì?

Cô lại nhìn vào cái bảng tinh thể lỏng, thử ấn vào nút ON (mở), cũng như máy tính cầm tay, nó hiện lên số 0 nhấp nháy.

Cô nhấn thêm vài ký tự khác, rồi nhấn nút "trở lại". Màn hình hiện lên hàng chữ ERROR (sai). Cứ bấm mò kiểu này thì khó mà có kết quả. Cô nhìn thật kỹ, thấy ở sát màn hình có chữ ACTON.

Cô trở lên nhà, mở máy tính tra cứu ACTON, thì ra nó là một nhãn hiệu Mỹ chuyên chế tạo các công cụ bảng điều khiển máy móc. Người sử dụng có thể tùy ý cài đặt mật mã thao tác, sau đó có thể điều khiển thiết bị.

Chẳng lẽ đây là một thứ máy vận hành bí mật?

Cô lại chạy xuống tầng hầm, ngây ra nhìn cái bảng tinh thể lỏng.

Mật mã thao tác là gì?

Cô nảy ra một ý, rồi bấm chuỗi ký tự mà Viên Thuyên viết trên chiếc phong bì LW586136697400C.

Dx đã phân tích rằng rất có thể nó là tên tự sinh của một file văn bản thiết kế xây dựng "nhà máy Louvre"

Tư Dao và Trương Sinh đã bàn, chưa biết chừng nó chính là tên văn bản của bản thiết kế ngôi nhà này.

Không hòng gì đưa vào chuỗi ký tự đó để tìm thấy bản vẽ máy tính ấy, nhưng có lẽ trực tiếp ứng dụng nó vào đây mới là thiết thực

Đây là một cách thử nghiệm mạnh dạn, sau khi cô đã cân nhắc.

Tư Dao nghe thấy một âm thanh "vo vo" nhè nhẹ tựa như tiếng đàn ong rời tổ phát ra. Cô chui tọt vào khoảng tường rỗng, quả nhiên nhìn thấy khối gỗ lớn đang từ từ hạ xuống.

Dường như cô có thể khẳng định, nếu bây giờ cô lên gác gõ gõ vào tường, thì sẽ có cảm giác "rỗng"

"Bộp bộp" là âm thanh đang phát ra lúc này. "Tường kép ở sát ngay đây. Nhưng vào trong đó bằng lối nào?

Bức tường trắng tinh không một vết lạ.

Cô đẩy bức tường, biết đâu sẽ xuất hiện một cái cửa thì sao?

Không thể! Sao lại không có cửa? Chẳng lẽ máy quét ba chiều đã cho kết quả sai?

Cô lại nhìn vào bản vẽ tổng hợp mà Trương Sinh đã cho cô. Bức tường này rõ ràng là có hốc thủng. Trong bản vẽ, không chỉ có cửa, mà còn có nhiều đường ngang dọc đan nhau, thế là gì vậy? Cô lại nhìn bản vẽ căn phòng mà Lịch Thu đang ở rồi chợt "à" một tiếng.

Cùng là các đường thẳng ngang dọc, nhưng lại thể hiện sàn nhà. Điều này dễ hiểu; các đường dựng đứng, thể hiện vết ghép giữa các mảnh ván.

Khi "con rệp" bò vào quét trong lòng mô hình, phản hồi vào máy quét ba chiều, thì nó luôn quét theo mặt bằng; khớp các hình ảnh để "dựng" thành căn phòng ra sao, cần phải căn cứ vào cấu tạo bên ngoài của "căn phòng" mà suy luận, sắp đặt. Trương Sinh đã mắc một sai lầm nho nhỏ, anh coi sàn là tường, và coi tường là sàn. Vì diện tích của sàn và tường xấp xỉ nhau, vì thế lâu nay cô không nhận ra chỗ sai sót này.

Vậy thì trên sàn phải có cửa hoặc chỗ lõm.

Nói cách khác, lối vào sẽ nằm ở sàn.

Dựa vào bản vẽ cô thấy nó sẽ nằm dưới cái giường. Tư Dao chui xuống gầm giường, chiếu đèn pin xem sao. Giữa các mảnh ván lát sàn thường được dán keo. Cô lấy dao thử nạy ván ra.

Tất cả hệt như bản vẽ đang nằm trong máy tính.

Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh ván... rất dễ dàng bị nạy lên. Chúng không được dán keo, điều này là không bình thường. Dưới các mảnh ván là một tấm gỗ to.

Nhấc các mảnh ván lát sàn ra, cô thấy tấm gỗ này được khớp vào một cái khuôn bằng gỗ. Tư Dao mạnh tay nạy tấm gỗ này lên.

Phía dưới là một khoảng trống đủ cho một người khom lưng ngồi xuống.

Thì ra đây là lối thông đến bức tường kép!

Tim cô đập nhanh. Chưa rõ điều gì đang chờ đợi cô.

"Hẳn là những người gần gũi em đã gặp bất hạnh thật, nhưng em đã biết trước rằng kẻ gây ra nỗi bất hạnh cho họ ban đầu không phải là em, đối tượng bị nhằm vào cũng không phải là em, đúng không?"

"Đây là điều mà em sợ nhất. Em luôn cảm thấy tất cả đều là nhằm vào mình em, cái chết của mọi người, là vì em làm liên lụy đến họ. Ví dụ, người bạn thân đã ở sát bên em gần đây, bị giết khi đang ngủ – lại vừa khéo trùng hợp với chuyện đêm hôm đó chúng em đổi phòng ngủ cho nhau. Tức là bạn ấy đã chết thay cho em". Tư Dao lại thút thít khóc.

"Vậy ư? Đó rõ ràng là một vụ giết người. Tại sao cảnh sát không kết luận, có thể cô bạn ấy đã bị kẻ thù của mình sát hại? Nói cách khác, mục tiêu của chúng không phải là em".

Hung thủ đã rắp tâm tính toán, chúng phá hỏng hệ thống giám sát an ninh. Đồng thời, ngay đêm hôm đó, anh sĩ quan cảnh sát phụ trách các vụ án liên quan đến em lại bị ám sát. Hai cảnh sát được cử đến bảo vệ em cũng bị điều đi. Liên hệ với các lần em gặp nguy hiểm trước đó, bên cảnh sát kết luận bọn xấu đã nhằm vào em. Chỉ có một điều lạ là, ý kiến của cán bộ pháp y của họ không thống nhất. Có người cho rằng cô bạn em bị đâm chết. Có người lại kết luận rất kỳ cục rằng, có lẽ cô ấy đã chết trước khi bị hại, bị đột tử vì một chứng bệnh nào đó. Tiếc rằng em không hiểu những lý lẽ thuộc chuyên môn pháp y của họ".

Lại còn thế nữa kia? Thư Lượng đã sắp xếp lại một lượt các sự kiện Tư Dao đã kể, về các bạn, về tai nạn giao thong, về hiện tượng “chợt giở chứng rồ dại” dẫn đến vụ lật xe buýt ở Đại Lý, vụ giết người - hoặc đột tử vì bệnh lý, vụ cảnh sát đi làm nhiệm vụ lại lỡ sa bẫy… Nếu “đặt tên” lại cho toàn bộ các sự việc này, thì liệu có phải chúng đều là “đột tử” không?

Có lẽ tất cả đều không đơn giản như những biểu hiện bên ngoài, hoặc có thể dùng bốn chữ "Đau thương đến chết" để mà khái quát.

Cách tốt nhất để giúp cô gái này, có lẽ không phải là ngồi đây để nói chuyện suông. Cô ấy rất thông minh, rất hiểu mọi lý lẽ thông thường và tất nhiên không phải là người không có chủ kiến thì cách thiết thực hơn cả là giúp cô ấy gỡ bỏ những gánh nặng tâm lý.

Thư Lượng rất tin tưởng ý tưởng này, óc anh hiện lên tên của một người.

"Tôi nghĩ thế này... t ôi sẽ liên hệ với một người bạn thân, anh ấy là giáo sư giải phẫu bệnh lý học ở Giang Kinh. Gần đây anh ấy vẫn đang giảng chuyên đề về đột tử... Chúng tôi sẽ tìm cách thuyết phục bên công an để giải phẫu tử thi của Thường Uyển. Tôi còn đoán rằng bên công an cũng đang liên hệ với anh ấy cũng nê. Anh ấy là chuyên gia về lĩnh vực này, rất có thể sẽ làm rõ nguyên nhân tử vong của cô ấy".

Ra khỏi bệnh viện, Tư Dao không đến công ty nữa. Cô đã xin nghỉ cả ngày hôm nay. Trở về nhà, cô không thấy Lâm Nhuận đâu. Anh chàng say mê công việc, chân chưa khỏi hẳn đã lại đi làm rồi. Cũng vì căn phòng vừa mới xảy ra vụ án mạng nên anh không muốn ngủ ở đó, đến ở nhà một đồng nghiệp để có thể đi bộ đến văn phòng luật sư Thiên Hoa. Tuy anh đã đột ngột xuất hiện ở Thôn quái dị cùng cô xông pha chốn hiểm nguy, song trở về Giang Kinh rồi cô vẫn cảm thấy giữa hai người có một khoảng trống, có lẽ chưa phải là khoảng trống không thể vượt qua nhưng nó vẫn là một sự xa cách. Nguyên nhân cụ thể là gì thì cô không thể diễn tả được; có thể là do thái độ của hai bên, có thể là do những trải nghiệm của cô ngày càng kỳ dị mà cô không muốn chia sẻ cùng anh đã lấn át tất cả, rồi nảy sinh nỗi nghi kỵ không đâu.

Chẳng hạn, chuyện về bức tường kép, đến giờ vẫn chỉ có cô và Trương Sinh biết.

Mình thật đần độn, mãi vẫn không tìm ra lối vào của cái khoảng trống ấy.

Tử Phóng và Lịch Thu đều đang đi làm. Tư Dao lại thử gõ gõ bức tường, vẫn là công cốc. Cô đành ra khỏi phòng, đi đi lại lại trong ngôi nhà trống vắng.

Con mèo Linda quẩn quanh bên chân cô.

Linda! Cả nhà chỉ có ta và mi!

Cô chơi đùa với con mèo... rồi chợt nghĩ, giống mèo có khả năng bẩm sinh thăm dò các lỗ hổng kia mà? Linda, nếu mi hiểu lời ta nói thì hay biết mấy! Ngươi có thể tìm giúp ta bức tường kép không? Mi là "cô mèo" chỉ ham chơi, hay mò ra ngoài đánh bạn với các "công tử mèo", lúc ở nhà, mi cũng chẳng chịu ngồi yên trong phòng. Nghe Lịch Thu nói, mi rất ham lần mò ở dưới tầng hầm...

Cô chợt nghĩ, tại sao nó lại hay xuống tầng hầm? Dưới đó chẳng có gì ăn được, cũng chưa từng thấy có chuột. Chị Lịch Thu xuống đó để ngắm các bức tranh của Lịch Sở, còn nó, nó xuống đó làm gì?

Có lẽ mình nên xuống đó xem xem có thứ gì mà hấp dẫn con Linda đến thế.

Tư Dao đi xuống tầng hầm. Con Linda có vẻ như hiểu được ý chủ nhân, nó nhắng nhít đi tiên phong, rất nhanh nhẹn chạy tót ngay vào tầng hầm.

Tư Dao bật đèn, rồi quan sát cái nơi mà cô rất ít khi đặt chân vào. Vì cô vốn mắc chứng sợ hãi không gian khép kín, nên từ ngày dọn đến nhà này đương nhiên cô cố gắng tối đa để không đi vào cái chốn rất ức chế này. Mọi thứ đều không có gì thay đổi. Những bức tranh sơn dầu của Lịch Sở vẫn bày ở đây, không hề vương bụi, chắc Lịch Thu thường xuyên xuống lau chùi. Nền nhà cũng rất sạch sẽ, không có dấu vết của thức ăn mèo hoặc các đồ chơi gì cả.

Dưới này không có gì hết, thì nó xuống đây làm gì?" Tư Dao ngẩn ngơ hỏi, hình như mong nó sẽ cho câu trả lời ưng ý.

Con mèo không để ý, chỉ chạy đến bên một cái hộp sắt khá to hơi nhô ra ở một bức tường, kêu lên "meo meo". Tư Dao có lần nghe Quách Tử Phóng nói chiếc hộp có đủ các loại công tắc, nhìn mà hoa cả mắt.

"Đồ ngớ ngẩn ạ, nào có gì đâu? Mi định ăn dây điện à?" Cô mở nắp hộp, nhìn đám công tắc rối tinh rối mù, lắc đầu. Cô chỉ nhìn thấy đáng chú ý là một cái bảng tinh thể lỏng dài, bên cạnh có những chữ số nhỏ xíu và nút nhấn, na ná như một cái máy tính bỏ túi.

Điều kỳ lạ là khi cô vừa mở nắp hộp ra, con mèo Linda cứ nhảy cẫng lên, rất hăng hái.

Tại sao nhỉ?

Tư Dao nghĩ ngợi, rồi thử gõ gõ vào chỗ tường bên dưới cái hộp và lắng nghe. Không phải tiếng "cộp cộp" nhàm chán mà là tiếng "bộp bộp"!

Phía sau cái hộp này là khoảng trống!

Nhưng cô tự cười mình. Vì rất nhiều đầu dây dẫn của ngôi nhà sẽ tập trung ở dưới cái hộp này rồi luồn lên, thì đương nhiên trong đó phải có khoảng trống nhất định cho nên trong này bị rỗng là đương nhiên, không có gì lạ.

Nhưng cô lại nghĩ, phía sau cái hộp là khoảng trống. Nếu khoảng trống này kéo dài lên trên, thì gặp đúng bức tường giữa căn phòng của cô và nhà tắm tầng hai có nghĩa là nơi đó chính là "bức tường kép".

Mình phải tìm cách khám phá xem sao!

Khi xây dựng ngôi nhà và lắp đặt, tất nhiên người ta phải lôi các đầu dây dẫn ra đã, rồi mới đấu nối vào hộp. Nhìn kỹ, cô thấy đúng là có các đinh vít bắt cái hộp vào tường.

Mình có thể xem phía sau cái hộp ra sao...

Cô đi lấy các dụng cụ và đèn pin, cầm tuốc nơ vít vặn các đinh vít. Đúng thế, có thể gỡ cái hộp ra. Thấy một khoảng trống cao bằng nửa người, đủ để một người khom lưng chui lọt. Tư Dao lách vào. Con mèo Linda đang mong như thế, cũng nhảy tót vào "tường kép".

Thì ra đây là "thế giới đào nguyên (1)" mà Linda khát vọng bấy lâu!

------------------------

(1) Chốn tươi đẹp, thoát tục. Ở đây ý nói "miền đất xa lạ"

------------------------

Soi đèn pin, Tư Dao thấy chẳng có gì khác với mình hình dung: vài chục sợi dây điện các loại đấu vào cái hộp, men theo tường bò lên trên rồi rẽ ra các ngả. Cô chỉ ngạc nhiên rằng khoảng trống này rất rộng. Không thấy có thứ gì bất thường, chỉ có một số thanh gỗ để đỡ. Khoảng trống này không ngừng thông suốt lên trên. Ở chỗ gần với sàn tầng 1 đã bị bịt kín bởi các tấm ván gỗ.

Con mèo Linda lại hào hứng kêu lên.

Nó tìm thấy cái gì chăng?

Tư Dao chiếu đèn về hướng nó kêu, cô ngẩn người.

Con Linda đang ngoạm một cái túi, nhìn kỹ, thì ra đó là cái túi đựng cá khô. Thảo nào nó cứ đắm đuối với nơi này.

Nhưng tại sao ở đây lại có cá khô?

Lẽ nào... là dấu hiệu con người có mặt ở đây?

Càng nghĩ cô càng thấy sợ, nỗi sợ hãi đến mỗi lúc một nhiều, cô đã thấy hơi khó thở, tim đập loạn lên.

Phải rời khỏi đây!

Cô biết cái tật cũ của mình: Nỗi sợ hãi không gian khép kín lại "tái phát".

Cô chật vật bò trở lại tầng hầm, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.

Cá khô ở đâu ra?

Không thể dừng ở đây. Cô hít thở thật sâu, rồi lại bò vào. Soi đèn nhìn thật kỹ bên trong, cô vẫn không thấy có gì lạ.

Cuốn sách "Tường giải các bản vẽ kiến trúc – phần biệt thự" in cuối năm ngoái là tài liệu lưu hành nội bộ, chưa phát hành nhưng đã có Diêu Tố Vân là "tay trong" nên Tư Dao lúc này đang ngồi trong thư viện giở ra xem, càng xem cô càng cảm thấy lạ.

Các bản vẽ thể hiện, khoảng trống sau hộp đấu dây dẫn của hầu hết các khu nhà đều rất hẹp, và chúng phải thông suốt lên tận nóc nhà, tiện cho việc đấu dây vào các phòng, hầu như không có ai đặt ván bịt kín giữa chừng tuyến chạy dây này.

Đương nhiên là các thiết kế xây dựng có thể rất đa dạng, có thể, đây là phong cách riêng của ông Lý Bá Thụy. Nhưng cũng có thể đây là một cách che giấu "bức tường kép". Tuy nhiên, mô hình ngôi nhà trong quả cầu pha lê đã cho thấy ở tầng hai có "tường kép",mình đã thử gõ và nghe, thấy vẫn rất "chắc", cũng không tìm thấy lối vào ở tường trong phòng và tường nhà tắm. Hay là lối vào không nằm ở tầng hai?

Thế thì nó nằm ở đâu?

Liệu có phải câu trả lời nằm ở chỗ khác, tức là một bản vẽ xây dựng mà các mã số viết trên chiếc phong bì không? Viên Thuyên cũng thật là... cậu làm thế này thì mình biết đi đâu mà tìm cái bản vẽ ấy?

Đêm đến đoán chừng mọi người cùng nhà đã đi ngủ, Tư Dao lại xuống tầng hầm.

/63

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status