Đấu Phá Thương Khung

Chương 997 - Sóng Âm Chạm Nhau

/1640




Khi bàn chân Tiêu Viêm đạp lên, Phệ Kim Thử dày đặc ở chung quanh thang đá nhất thời mở ra, lông mao trên người cũng lần nữa dựng đứng lên.

Âm ba cường hãn lặng yên xuất hiện, làm cho phiến năng lượng này nhanh chóng trở nên sóng dậy ba đào. Nhìn Tiêu Viêm đi vào thang đá, Nạp Lan Yên Nhiên đành cắn răng nhấc chân đi theo.

“Đi theo ta” Tiêu Viêm con mắt chăm chú nhìn Phệ Kim Thử chung quanh thang đá, trong nháy mắt giữa cổ hổng mạnh mẽ truyền ra một đạo tiếng gầm, tiếng hô vừa dứt, bàn chân hung hăng đập mạnh trên mặt đất, thân hình hưu một tiếng liền hóa thành một đạo ánh sáng, nhanh như chớp hướng đỉnh núi mà đi. Theo sau đó là Nạp Lan Yên Nhiên cũng đem đấu khí trong cơ thể thúc dục đến cực hạn, liều mạng thi triển tốc độ, theo sát sau lưng Tiêu Viêm.

Nhìn thấy hai người Tiêu Viêm bắt đầu tăng tốc, trên bình đài cho đến bốn người trên đỉnh núi nhanh chóng đem điều này thu vào mắt. Từ xưa cho đến bây giờ, còn chưa có tiền lệ có hơn một người mà vượt qua sấm quan thành công, bởi vậy bọn họ cũng rất rõ, cái gọi là Thử Triều Âm Ba Trận này là theo số lượng mà quyết định tăng uy lực lên bao nhiêu. Hiện giờ Tiêu Viêm hai người đã xông vào trận, uy lực của âm ba kia tự nhiên cũng tăng gấp hai lần ở thời điểm bình thường, dưới âm ba bực này đánh sâu vào, chỉ sợ cho dù đám người Phượng Thanh Nhi muốn thông qua cũng sẽ gặp khó khăn vài lần.

Bởi vậy, không ít người đối Tiêu Viêm xông qua sấm quan lần này đều không ôm tin tưởng quá lớn, nếu nói hắn chỉ có một người một mình … có thể sẽ có vài phần cơ hội, nhưng hiện giờ còn mang theo thêm một người, kết quả kia … Xèo xèo!!!

Phía trên thang đá, đợi cho hai người Tiêu Viêm chạy đi được một khoảng trăm mét, âm ba chói tai ở chung quanh kia liền nhanh chóng ngưng tụ, rốt cục như loại gió lốc, mạnh mẽ từ trên trời đổ ầm xuống, không chổ nào là không xâm nhập vào bên trong cơ thể Tiêu Viêm.

Âm ba đánh úp, Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yên Nhiên thân thể dường như xuất hiện cứng ngắc cùng một lúc, bất quá Tiêu Viêm thế nhưng tốt hơn nhiều, dựa vào đấu khí mạnh mẽ mà cứng rắn ngạnh kháng, Tuy, tốc độ hơi có chút chậm lại, cuối cùng cũng chống đỡ được. Nhưng mà Nạp Lan Yên Nhiên phía sau khuôn mặt khẽ trắng bệch, tốc độ nhanh chóng giảm thấp xuống, âm ba chói tai làm cho linh hồn của nàng xuất hiện từng cảm giác đau đớn, trong cơ thể đấu khí cũng đã bắt đầu hỗn loạn.

Nhanh cắn chặt hai hàm răng trắng ngà. Nạp Lan Yên Nhiên nhìn bóng dáng Tiêu Viêm phía trước cách đó không xa, cố nén một cổ linh hồn đau đớn, đấu khí trong cơ thể không hề giữ lại một chút mà đều tuôn ra, hình thành phòng ngự tại chung quanh thân thể, liều mạng ngăn cản công kích của âm ba.

Trên thang đá thật dài kia, hai đạo thân ảnh một trước một sau cấp tốc thoáng hiện, âm ba giống như thực chất ùn ùn kéo đến, cơ hồ tràn ngập mỗi một tấc không gian chung quanh, hai người Tiêu Viêm mỗi lần đi tới, đều tiêu hao không ít đấu khí mới có thể đạt tới mục đích.

Lúc trước quan khán nhìn nhìn chỉ có mấy phút thời gian ngắn ngủi, nhưng không nghĩ tới hiện tại, tự bản thân mình thử một lần, mới biết được, thứ này khó chơi cùng hung hiểm không như mình nghĩ.

Xèo xèo xèo xèo!!!

Tại trước mắt bao người. Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yên Nhiên rốt cục cũng xông qua một nửa bậc thang đá. Nhưng Nạp Lan Yên Nhiên hiện giờ sắc mặt cũng đã vô cùng tái nhợt, nếu không phải bằng vào nghị lực cũng khó có thể kiên trì được đến bây giờ, lấy thực lực Nạp Lan Yên Nhiên muốn xông qua Thử Triều Âm Ba trận này, vẫn còn quá khó khăn nhất định.

Tầm mắt phía trước đã dần dần trở nên mơ hồ, Nạp Lan Yên Nhiên nhìn thân ảnh gầy gò trước mặt, mặc dù tại là tại trong âm ba nhưng cũng dị thường vững vàng, trên khóe môi hiện lên một chút cay đắng, nhớ năm xưa, nàng lấy thân phận cao ngạo, tại Tiêu gia cường thế từ hôn, khi đó nàng tuy nói là còn trẻ bốc đồng, nhưng tâm lý rất rõ ràng, năm đó nàng sở dĩ hành động như vậy cũng là do Tiêu Viêm mang trên người cái danh phế vật.

Nàng khi đó được Vân Lam Tông thu nhận, tại trong mắt không ít người điều là tiền đồ vô hạn lượng, mà Tiêu Viêm chỉ là một tên thiếu gia phế vật của tiểu gia tộc, khoảng cách giữa hai người tựa như cách một trời một vực. Lúc ấy lấy tính cách kiêu ngạo của nàng, tự nhiên là khó có thể nhẫn nại loại chênh lệch này.

Nhưng cũng chính vì những xúc động nhất thời đó, mới đưa đến cho nàng sự hối hận vô tận, hết thảy mọi cái mà nàng cho rằng điều tự hào, đều bị thiếu niên từng bước phát triển này phá hủy dần đi, thậm chí ngay cả chỗ dựa lớn nhất của nàng là Vân Lam Tông, cuối cùng dưới thanh âm lạnh lùng, không thể không đi đến kết cục bi thảm nhất.

Vốn cho là, sau khi rời đi Gia Mã đế quốc, nàng sẽ ẩn dấu sâu trí nhớ khó thể quên này để hoàn toàn trở thành thế giới cách biệt giữa hai người, nhưng mà thật không ngờ, tại thời khắc chính mình gặp được nguy hiểm, người xuất hiện cứu mạng cư nhiên lại là hắn”

Gặp nhau lần nữa, thì thực lực của hắn chân chính viễn siêu hơn nàng nhiều, thậm chí đến nỗi … nàng không có tư cách theo bước tiến của hắn. Vừa nghĩ đến đây, Nạp Lan Yên Nhiên hàm răng cắn chặc môi mọng khiến không khỏi một tia máu chảy xuống. Vốn, quan hệ giữa nàng với hắn có thể đạt tới thân mật nhất có thể. Nhưng thật đáng tiếc….

Một chút ít hối hận còn lưu lại trong nội tâm liền giống như độc xà lan tràn mà ra, làm cho Nạp Lan Yên Nhiên chua xót càng sâu hơn, mà đấu khí nồng đậm bên ngoài thân thể cũng dưới âm ba đánh vào, nhanh chóng loãng hơn nhiều.

Phốc phốc!

Lúc này, rốt cục đấu khí cũng hoàn toàn tiêu tán, Nạp Lan Yên Nhiên thân thể đột nhiên cứng ngắc, trên khuôn mặt trắng bệch như tuyết, chợt một ngụm máu tươi mạng liệt phun ra, cảnh vật trước mắt nhanh chóng trở nên tối tăm, thân thể như trúng phải đòn nghiêm trọng, như diều đứt dây bay ra xa.

“Thực xin lỗi, ta đã tận lực rồi” Cảm thụ được đấu khí trong cơ thể đã cạn kiệt, Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt chậm rãi nhắm lại, ở trong lòng là một trận thấp giọng nỉ non.

Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên rốt cục nhịn không được bị đánh bay đi, trên bình đài không ít người đều lắc lắc đầu, chợt không khỏi căm giận đối với Tiêu Viêm, hắn sao lại đem một mỹ nhân như thế vào Âm Ba Trận chứ, nhưng mà lại không thể bảo hộ cho nàng. Dưới ánh mắt không ít người quan kháng này mà xem, là không có phong độ của một nam nhân.

“Muốn thể hiện sao, chỉ hại người hại ta thôi” Trên đỉnh núi, Phượng Thanh Nhi khe khẽ lắc đầu, chợt giọng hơi có chút châm chọc thản nhiên nói.

“Thực lực chân chính của người này chưa có xuất ra” Đường Ưng chần chờ một chút, chậm rãi nói.

“Hừ, ngươi xem ra đã coi trọng tên tiểu tử này rồi” Vương Trần bĩu môi, cười lạnh nói.

“Vậy cũng không nhất định, người này tuổi không lớn, nhưng mà ngay cả ta cũng nhìn không thấu, hơn nữa hắn có thể tại trong tay Các chủ Phong Lôi Các – Bắc Phí Thiền thoát thân được, mặc dù có ngoại lực tương trợ, nhưng bản thân không có bổn sự thật sự, chỉ sợ sẽ không người nào làm được” Ở một bên Mộ Thanh Loan nghe vậy cũng hé miệng cười, lên tiếng.

“Ầm!”

Ngay khi bốn người đang còn nói chuyện với nhau, một đạo sấm rền vang lên, đột nhiên từ trên thang đá truyền ra, chợt mọi người nhìn thấy thân hình Tiêu Viêm tại trong vòng âm ba lộn vèo một cái, lần nữa xuất hiện phía sau Nạp Lan Yên Nhiên, cánh tay duỗi ra liền ôm cái eo nhỏn nhắn của Nạp Lan Yên Nhiên.

“Di? Tam Thiên Lôi Động? Ha hả, quả nhiên giống như lời đồn thổi, người này không biết từ đâu mà tu luyện được Tam Thiên Lôi Động của Phong Lôi Các nhỉ, hiện tại xem ra, quả thực là không giả rồi” Nhìn thấy tàn ảnh tiêu tán cho đến tiếng sấm vang kia, nhất thời Mộ Thanh Loan kinh ngạc nói.

“Chỉ là bọn đạo chích mà thôi” Phượng Thanh Nhi liếc mắt nhìn Mộ Thanh Loan, trong giọng nói còn mang theo một tia lãnh ý.

“Bọn đạo chích cũng không thể từ trong tay Bắc Các chủ Phí Thiền mà thoát thân a” Đối với Phượng Thanh Nhi, Mộ Thanh Loan thế nhưng chẳng chút sợ nào, bĩu cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười nói.

Đối với Mộ Thanh Loan đối chọi gay gắt, lông mi Phượng Thanh Loan nhíu lại, lại ngại thân phận đối phương, nên chỉ có thể vung tay áo lên, ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng về Tiêu Viêm trên bậc thang đá, nói: “Ta đây nhưng thật ra cũng muốn nhìn hắn làm sao mà mang thêm một người lao ra khỏi Thử Triều Âm Ba Trận này”

Tại trước mắt bao mọi người, Tiêu Viêm ôm Nạp Lan Yên Nhiên, thân thể dừng lại không trung, con mắt chăm chú nhìn Phệ Kim Thử dày đặc ở bên dưới, trong con ngươi có tia ánh sáng lạnh lướt qua.

“Một mình ngươi xông vào trận đi, đại trận này ta xông vào không được rồi” Bị Tiêu Viêm ôm ở cái eo nhỏ nhắn mềm mại, Nạp Lan Yên Nhiên với gò má tái nhợt cũng hiện lên một điểm hồng hồng, thấp giọng nói.

“Dùng đấu khí còn sót lại che kín hai cái lỗ tai của ngươi đi, ta đã nói là mang ngươi xông qua trận này mà, tất sẽ làm được” Tiêu Viêm thản nhiên nói.

Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên như trước vẫn kiên trì, Nạp Lan Yên Nhiên chần chờ một chút, chỉ có thể gật gật đầu thôi, sau đó sử dụng đấu khí còn sót lại, nhanh chóng đem hai lỗ tai bao trùm kín mít.

Xèo xèo xèo xèo!

Phía dưới vô số Phệ Kim Thử kia hơi đình trệ một chút, liền mãnh liệt ngẩng đầu lên, từng đạo vết sáng trực tiếp tập trung trên người Tiêu Viêm ở trên bầu trời, chợt hàm răng bén nhọn nhanh chóng mở ra, một luồng sóng âm so với lúc trước càng đáng sợ hơn, nó tựa như sóng cuộn truyền ra nhanh như chớp. Cảm thụ được sóng âm lần này cường hãn hơn, làm sắc mặc mọi người trên bình đài đều biến đổi.

Giữa không trung, Tiêu Viêm nhìn loại âm ba giống như thực chất kia, miệng chậm rãi phồng lên, sắc mặt trở nên đỏ ửng, ngay lập tức đột nhiên mở ra.

“Rống!”

Tiếng rống kia như kia tiếng sư hổ gầm rú đột ngột từ hiện ra thiên không, sóng âm khổng lồ đó cơ hồ đem không trung trên sườn núi nuốt trọn vào, tại trong tiếng huýt kinh người đó, thậm chí còn mang theo một chút tiếng Long ngâm kỳ dị, làm cho linh hồn của người nghe nhất thời bồn chồn, gót chân đều không nhịn được nhũn ra.

“Long ngâm?”

Kim Thạch sắc mặt vẫn không đổi sắc, thế nhưng lúc này sắc mặt đã mạnh mẽ biến đổi, thất thanh kêu lên. Hắn đối loại sóng âm này cũng không sợ gì, nhưng làm hắn kinh hãi nhất là tại bên trong tiếng kêu kia ẩn tàng tiếng Long ngâm, loại Long ngâm với âm ba đấu kỹ bình thường, căn bản là không bắc chước được, chỉ duy nhất sở hữu có một chút huyết mạch Long chi dị thú, mới có thể phát ra được, nhưng Tiêu Viêm này, lại là một gã nhân loại mà …

Sóng âm khổng lồ, tại trong từng ánh mắt kinh hãi mà quét qua, chợt Thử Triều Âm Ba kia hung hăng đụng thẳng vào nhau, sau đó là xuất hiện một loại gấp khúc nghiền nát sau đó biến mất tăm, mà loại biến mất kia chính là Thử Triều Âm Ba!!

Dưới loại tình huống âm ba cùng đối nhau này, Tiêu Viêm cư nhiên lấy sức một người chính diện phá hủy âm ba mà vô số Phệ Kim Thử hợp lực lại! Một màn này, trực tiếp làm cho mọi người trên bình đài cùng bốn người trên đỉnh núi, trong nháy mắt trở nên há hốc mồm … “

“Điều này sao có thể được?”


/1640

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status