Vẫn Lạc Tâm Viêm vừa tiến vào trong cơ thể Tiêu Viêm, lập tức bộc phát ra độ nóng cực kì kinh khủng. Cho dù trong cơ thể Tiêu Viêm có dị hoả cùng huỳnh quang kì dị bảo hộ, cũng từ từ trở nên nóng rực thậm chí đau đớn. Bổn nguyên của Vẫn Lạc Tâm Viêm thể tích không lớn, bất quá sau khi tích luỹ qua bao nhiêu năm mới thành hình, cho nên độ nóng tự nhiên không giống bình thường.
Trong cơ thể lại lần nữa xuất hiện cảm giác phỏng đau đớn, nhưng đối với Tiêu Viêm đã trải qua một lần cảm giác đau nhức sống không bằng chết mà nói cũng không phải không thể chịu được. Tiêu Viêm lập tức ổn định tâm thần, thanh sắc hoả diễm trong nội thể bạo dũng mà ra, tạo thành thiên la địa võng, hướng về Vẫn Lạc Tâm Viêm đang trong cơ thể tuỳ ý phá hoại vây quanh.
Lúc này Vẫn Lạc Tâm Viêm tuy rằng bị Tiêu Viêm hấp thu vào trong cơ thể, bất quá nó vẫn còn ý thức. Bởi vậy đối với sự bao vây của Tiêu Viêm, nó giảo hoạt di chuyển chung quanh. Tuy rằng nhiệt khí cao độ không thể khiến Tiêu Viêm thống khổ nữa, nhưng để lâu ngày sợ khó tránh khỏi nhân tâm sinh cảm giác phiền toái.
Giằng co sắp được mười phần chung tả hữu, Tiêu Viêm rốt cục cũng đình chỉ hành động vô vị này, cứ như vậy kéo dài cũng không có hiệu quả.
“ Ta không tin không bắt được ngươi…”
Tâm thần chậm rãi trầm tĩnh lại, ánh huỳnh quang dày đặc đột nhiên từ trong cơ thể Tiêu Viêm thẩm thấu ra khắp nơi, cuối cùng lan khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể Tiêu Viêm.
Tại nơi ánh huỳnh quang chiếu tới, Vẫn Lạc Tâm Viêm hành tung quỉ dị rốt cục cũng trở nên chậm chạp, mà Tiêu Viêm nhân lúc này nắm lấy cơ hội duy nhất, sử dụng Thanh Liên Địa Tâm Hoả mang cơ thể bao trụ lại.
Trong nội thể, tại nơi thanh hoả mạnh mẽ vây quanh, Vẫn Lạc Tâm Viêm không những không buông tha trái lại còn ngoan cố chống cự kịch liệt, không ngừng phóng ra ôn độ kinh khủng. Nhiệt khí tăng lên, Tiêu Viêm nguyên bản sắc mặt điềm tĩnh cũng vì vậy mà hiện ra sự đau đớn.
Cố nén đau đớn, tâm thần Tiêu Viêm khẽ động, thanh hoả trong cơ thể gào thét, cấp tốc khởi động ngưng tụ thành một lục sắc hoả cầu. Bên trong hoả cầu, Vẫn Lạc Tâm Viêm đang liều mạng chống cự bỗng nhiên muốn chạy trốn.
Tâm thần xuyên thấu qua hoả diễm, ngoan lệ nhìn chăm chú Vẫn Lạc Tâm Viêm. Tâm thần Tiêu Viêm vừa chuyển, hoả diễm bốc lên cuồn cuộn, chợt một cỗ thanh hoả kéo dài ra, cuối cùng giống như một cái đường ống cắm vào trong bàn tay đại tiểu của đoàn nhũ bạch sắc Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Theo đoàn thanh sắc hoả diễm quán chú, đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm như cũng cảm thấy không ổn, lập tức kịch liệt bốc lên, bất quá lại bị thanh liên địa tâm hoả xung quanh mạnh mẽ chặn lại, bởi vậy mặc kệ nó giẫy giụa thế nào cũng không thể chạy thoát ra. Cái này đối với nó giống như bị thiên la địa võng phong toả.
Bởi Vẫn Lạc Tâm Viêm chính mình có ý thức cho nên Tiêu Viêm muốn mang nó thôn phệ luyện hoá, trước hết nhất định phải đánh tan ý thức của nó, không thì nếu mạnh mẽ thôn phệ, khiến lưỡng chủng dị hoả kháng cự nhau, đến lúc đó bạo phát, kẻ không may mắn chính là hắn. Lúc này, Tiêu Viêm động thủ, khống chế thanh liên địa tâm hoả xâm nhập vào trong Vẫn Lạc Tâm Viêm, đem phần ý thức của Vẫn Lạc Tâm Viêm tiêu trừ.
Ý đồ của Tiêu Viêm, Vẫn Lạc Tâm Viêm cũng rõ ràng, cho nên nó liều mạnh phản kháng. Bất quá lúc này, nó chỉ như con cá nằm trên thớt, chết hay sống, toàn bộ dựa vào ý nguyện của Tiêu Viêm.
Thế gian này vốn là phong thuỷ phiên chuyển. Lúc trước, Vẫn Lạc Tâm Viêm vốn có thể đem Tiêu Viêm luyện hoá, nhưng mà bởi các loại duyên cớ mà thất bại. Mà lúc này, thượng phong nhất phương, hướng về phía Tiêu Viêm, lấy thủ đoạn của hắn tự nhiên không có khả năng bỏ qua cho Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Vẫn Lạc Tâm Viêm vẫn một mực phản kháng nhưng chưa đạt được tác dụng quá lớn. Theo đoàn Thanh liên địa tâm hoả không ngừng cuồn cuộn quá chú vào, Vẫn Lạc Tâm Viêm phản kháng càng ngày càng yếu ớt, tuy rằng dấu hiệu biến hoá này là rất chậm chạp. Bất quá điều này lại cho Tiêu Viêm biết một điều, đó là ý thức của Vẫn Lạc Tâm Viêm đã bắt đầu bị Thanh liên địa tâm hoả xâm thực….
Trong lúc xâm thực ý thức Vẫn Lạc Tâm Viêm, Tiêu Viêm đột nhiên mơ hồ cảm ứng có một luồng ý niệm từ Vẫn Lạc Tâm Viêm truyền tới. Tuy rằng Tiêu Viêm cũng không rõ ràng lắm ý tứ của luồng ý niệm này nhưng bất quá trong đó ý tứ cầu xin tha thứ lại đặc biệt rõ ràng.
“ Cầu xin tha thứ sao…”
Khoé miệng nhấc lên đầy lạnh lẽo. Tiêu Viêm cười lạnh nói : “ Lúc trước khi luyện hoá hai thầy trò chúng ta, ngươi có tha cho chúng ta không? Nếu ta không may mắn, sợ rằng sớm đã bị ngươi thôn phệ rồi…”
Ý niệm vừa dứt, Tiêu Viêm tâm thần khẽ động, đoàn thanh hoả cấp tốc vận chuyển, càng lúc càng thêm mạnh mẽ. Khuôn mặt không chút biến đổi, Tiêu Viêm không vì Vẫn Lạc Tâm Viêm cầu xin tha thứ mà có nửa phần dao động.
Quá trình xâm thực tiến hành cực kì chậm chạp, bất quá Tiêu Viêm cũng không vội. Dù sao đi nữa, dị hoả đều là tối cụ lực lượng huỷ diệt trong thiên địa, muốn ngưng tụ ý thức chính mình đều trải qua bao năm tháng, đó có lẽ là những con số cực kì kinh khủng. Hiện giờ muốn mang phần ý thức đó tiêu trừ, cho dù không quá lâu nhưng cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ mang nó tiêu trừ được, rõ ràng chỉ là người si nằm mộng.
Thời gian xâm thực chậm rãi trôi qua, Tiêu Viêm như lão tăng nhập định không chút nào di chuyển, tập trung toàn bộ tinh thần, toàn bộ đều chú ý vào trong đoàn nhũ bạch sắc hoả diễm.
………
Cứ như vậy chậm chạp xâm thực, không biết đã giằng co mất bao lâu thời gian, có thể là một tháng, cũng có thể là lâu hơn, khái niệm về thời gian ở chỗ này trở nên mơ hồ…
Bên trong thanh sắc hoả cầu, thanh hoả vận chuyển không biết mệt mỏi. Đoàn nhũ bạch sắc hoả diễm lúc trước đều đấu tranh phản kháng kịch liệt, lúc này trở nên an tĩnh ôn hoà. Điều này cho thấy ý thức của Vẫn Lạc Tâm Viêm đã hoàn toàn tiêu thất không còn gì…
“ Ca…!!!”
Không gian đang chìm trong yên lặng, đột nhiên một thanh âm răng rắc rất nhỏ vang lên. Theo thanh âm vang lên, tâm thần Tiêu Viêm đang yên tĩnh bỗng hung hăng nhảy vọt, hướng mắt nhìn về đoàn Thanh hoả đang mạnh mẽ vây quanh Vẫn Lạc Tâm Viêm. Lúc này đang huyền phù trong đó đoàn nhũ bạch sắc hoả diễm quang mang ấm áp vô cùng.
Nguyên bản Vẫn Lạc Tâm Viêm là công kích và phá hoại, nhưng trong thời gian dài bị Tiêu Viêm xâm thực đem phần ý thức kia triệt để tiêu trừ. Vẫn Lạc Tâm Viêm hiện tại cũng giống như khi nó vừa sinh ra không có chút nào tính công kích phá hoại.
“ Rốt cục đã thành công rồi sao?”
Theo ý thức của Vẫn Lạc Tâm Viêm tiêu tán, tâm thần của Tiêu Viêm chậm rãi từ trạng thái như hôn mê chuyển sang tỉnh táo trở lại. Tuy rằng hắn không xác định tính toán được thời gian nhưng có thể mơ hồ cảm thấy lần xâm thực này tiêu hao không ít thời gian.
“Mặc kệ mất bao nhiêu thời gian, chung quy so với vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này vẫn tốt hơn…”, trong lòng thầm tự an ủi, tâm thần Tiêu Viêm khẽ động mang thanh sắc hoả cầu đang vây lấy Vẫn Lạc Tâm Viêm tán đi. Lúc này chỉ còn Vẫn Lạc Tâm Viêm an tĩnh huyền phù, bản thể nhiệt độ cũng tuân theo lệnh Tiêu Viêm thu liễm .
“ Kế tiếp, đó là luyện hoá…”
Chăm chú nhìn đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm, Tiêu Viêm khẽ cười, tâm thần khống chế đoàn Vẫn lạc tâm Viêm chậm rãi tiến vào trong kinh mạch, bắt đầu dọc theo lộ tuyến của công pháp “ Phần Quyết ”, lặng lẽ vận chuyển…
Luyện hoá Vẫn Lạc Tâm Viêm đã mất đi ý thức, so với tưởng tượng của Tiêu Viêm còn muốn dễ dàng hơn, có thể bởi vì thân thể bị đoàn hoả diễm chết tiệt kia thiêu đốt trong thời gian dài mà hai người mơ hồ có cảm giác ăn ý. Mà mặc kệ thế nào đi nữa, lần luyện hoá Vẫn Lạc Tâm Viêm này so với lần Tiêu Viêm luyện hoá Thanh Liên Địa Tâm hoả càng thêm thuận lợi.
Đương nhiên tuy thuận lợi nhưng giống với thời điểm khi xâm thực Vẫn Lạc Tâm Viêm, tốc độ luyện hoá vô cùng chậm chạp. Chậm chạp đến nỗi làm người ta khó chịu.
Bất quá hoàn hảo, mặc kệ có chậm đến mức nào thì chí ít cũng sẽ đạt đến cực hạn.
Trong lúc thuận lợi luyện hoá Vẫn Lạc Tâm Viêm, Tiêu Viêm lần thứ hai từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, nhìn Vẫn Lạc Tâm Viêm an tĩnh chảy xuôi trong kinh mạch. Một cỗ vui mừng từ sâu trong nội tâm Tiêu Viêm dâng lên, cuối cùng cũng khiến khuôn mặt Tiêu Viêm tươi cười tràn đầy sung sướng.
Sau khi luyện hoá Vẫn Lạc Tâm Viêm xong, Tiêu Viêm không vội vã không chế nó cùng Thanh Liên Địa tâm hoả tiến hành dung hợp. Hắn rõ ràng, lúc này là bước tối trọng yếu khi tu luyện “Phần Quyêt”, cũng như vậy mà bước tiếp theo là rất nguy hiểm.
Chậm rãi mở mắt ra, Tiêu Viêm nhìn vây bên ngoài mình là đoàn Thiên bạch sắc hoả diễm. Tiêu Viêm khẽ cười, hiện giờ, nguyên bản hoả diễm đối với mình có tính công kích phá hoại, lúc này giống như biến thành một cánh tay của mình, có thể điều khiển thuận buồm xuôi gió, không có chút cảm giác trì trệ.
Ánh mắt chuyển hướng về mỹ nhân yêu mị trong hoả diễm., vẫn như cũ là trạng thái linh hồn dung hợp, bất quá trên đỉnh dầu linh hồn càng thêm ngưng thực rõ ràng đã tiến nhập trạng thái cuối cùng . Có lẽ không bao lâu nữa, vị Mỹ Đô Toa nữ vương này sẽ triệt để nắm giữ thân thể này, đến lúc đó nàng chân chính trở thành đấu tông siêu cấp cường giả.
Tiêu Viêm con mắt tuỳ ý tại thân thể mềm mại của Mỹ Đô Toa nữ vương quét qua. Nữ nhân này toàn thân cao thấp đều là điểm dụ hoặc đối với nam nhân, thậm chí không nhúc nhích vẫn khiến nhân tâm bốc lên một cỗ tà hoả.
An tĩnh nghĩ ngơi một thời gian, Tiêu Viêm rốt cục cũng bình ổn tâm tư. Sắc mặt ngưng trọng mang tinh thần chím vào trong nội thể, bắt đầu tiến hành bước tu luyện trọng yếu nhất.
Dung hợp Thanh Liên địa tâm hoả cùng với Vẫn Lạc tâm viêm!
Nếu lưởng chủng dị hoả dung hợp thành công, Tiêu Viêm không chỉ thực lực đề thăng diện rộng, hơn nữa “Phần Quyết” cũng tiến hoá, đến lúc đó, sức chiến đấu của Tiêu Viêm lần thứ hai đột nhiên tăng mạnh!
Bất quá, nếu thất bại thì kết cục sẽ so ra càng thê thảm hơn, nói vạn kiếp bất phục, tựa hồ cũng không tính quá phận.
Phần Quyết dành cho người nắm giữ trong tay vài loại lực lượng dị hoả, thế nhưng để nhận được lực lượng này, người đó cũng phải nỗ lực hơn người bình thường vô số lần.
/1640
|