Nhìn thấy trên khuôn mặt ba người Tiêu Viêm có vẻ kinh hãi, Dược Lão cũng cười thành tiếng, chợt phất tay nói:”Vào thôi.
Nghe vậy, ba người Tiêu Viêm đồng thời gật đầu, tất cả cùng lướt lên trên đỉnh núi cát, thoáng cái đã xuất hiện ở trước không gian trùng động. Lúc bốn người đi tới nơi này, bốn phía thỉnh thoảng có một ít nhân ảnh nhìn vào đoàn người Tiêu Viêm một lát, cuối cùng để ý Thải Lân và Tiểu Y Tiên. Thế nhưng những người có thể đến nơi đây đều không phải là hạng ngu xuẩn, lợi hại trong đó ai nấy đều rõ ràng. Vì vậy hoàn toàn không có người cố ý rước lấy phiền toái.
Dược Lão chưa từng để ý tới những ánh mắt này, hai chân đạp lạch bạch trên hư không trực tiếp tiến vào không gian trùng động, theo sát phía sau là ba người Tiêu Viêm. Bọn họ rõ ràng cảm giác được lực lượng kỳ lạ nào đó thoáng lướt qua thân thể mình, loại lực lượng này không có ác ý, ngược lại giống như là dò xét hơn.
Tiến vào lỗ đen không gian, mấy người Tiêu Viêm thấy mình hoa mắt một cái, ngay sau đó đã có ánh sáng cùng với tiếng động huyên náo ùa đến, tròng mắt bọn họ khẽ híp lại. Thế giới trước mặt chợt biến ảo thành một cái trấn nhỏ, mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy một mảnh không gian đủ loại màu sắc, trong lúc mơ hồ còn có không gian cuồng bạo từ trong đó truyền ra.
Đây là thị trấn không gian, đại hội giao dịch sẽ cử hành ở nơi này. Không gian mênh mông bát ngát ở đây dùng để làm địa điểm giao dịch tương đối thích hợp.” Dược Lão trợn mắt nhìn ngắm từng bầy người đẹp đi trên trên phố, đưa tay lau hàng dãi trên mép cười cười khoái trá.
ba người Tiêu Viêm gật đầu, có thể đặc biệt mở một chỗ không gian tới làm giao dịch địa điểm, đây số lượng đã là tương đối không nhỏ rồi, tuy nói đây không gian không lớn, nhưng lại không phải là bình thường người là được mở.
Trước tiên cứ tùy ý đi xem một chút, nơi này cơ hồ không có gì thứ phẩm, toàn bộ đều là hàng tốt hiếm có.” Dược Lão cười cười, sau đó nhấc chân đi về phía một con đường lớn. Sau đó đám người Tiêu Viêm cũng tò mò đi theo, ánh mắt không ngừng ngó quanh bốn phía.
Hai bên đường phố bày đầy thạch đài bằng đá xanh, trên đó là một đống quyển trục trôi nổi lơ lửng, có khi là ngọc ngà, châu báu, lọ bình, roi da, nến sáp, chổi lông thỏ, thắt lưng gai nhọn hoắc …v…v, thậm chí vũ khí, ma hạch cũng không thiếu. Tất cả mọi thứ đều lấp lánh quang mang nhàn nhạt biểu hiện ra phẩm chất bất phàm. Ngồi phía sau thạch đài là chủ nhân các món hàng.
Địa Ma Thối, đấu kỹ Địa giai cao cấp.”
Thái Huyền Quyết, Địa giai công pháp cao cấp.
Hóa Hình Đan, thất phẩm đan dược cao cấp.”
Vạn năm Huyết Linh sâm.
Tròng mắt Tiêu Viêm không ngừng xoay vòng vòng, vật phẩm rực rỡ muôn màu nhanh chóng đập vào trong mắt tạo thành lực xung kích cực lớn. Cho dù là lấy định lực cường hãn như Tiêu Viêm cũng phải dâng trào lửa nóng, Thải Lân và Tiểu Y Tiên liên tục nhíu mày tìm cách hãm chủ đoạt hàng.
Địa Tâm Linh Tương, đây là thứ dùng để luyện chế đan dược có thể dẫn phát Lục Sắc Đan Lôi.” Ánh mắt Tiêu Viêm quét qua những loại dược liệu tản ra luồng năng lượng mạnh kinh người, trong lòng âm thầm hít sâu vào một hơi lạnh, không nghĩ tới nơi đây lại có nhiều dược liệu cao cấp như thế này.
Đường phố không dài, chỉ khoảng vài trăm thước mà thôi, khi Tiêu Viêm phát hiện đã đi tới điểm cuối mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Hắn sợ hãi than thầm trong lòng, chỉ riêng một con này đã có mười mấy loại làm cho hắn động tâm. Tuy động thì có động, nhưng mấy thứ đó không có bao nhiêu tác dụng đối với hắn, vì vậy Tiêu Viêm hỏi thăm đơn giản vài câu rồi bỏ qua dự định trao đổi, mấy tên cáo già này toàn ra giá cao hơn giá trị thật sự của món hàng.
Tiêu Viêm tiếc nuối thở dài một hơi, vừa định lôi kéo Thải Lân tiến vào sâu hơn chợt phát hiện nàng đột nhiên ngừng lại. Hắn ngẩn ra, chuyển tầm mắt tới địa phương nàng đang nhìn ngó, thì ra là một cục đá tỏa ra ánh sáng bảy màu, cục đá to to chừng nắm đấm của đứa nhỏ, ngoài mặt có đường vân bảy màu cực kỳ rõ ràng, trong lúc mơ hồ tỏa ra năng lượng tương đối đặc thù.
Thất Thải Nguyên Thạch?”
Tiêu Viêm mỉm cười nói, lúc nhận ra vật này đồng thời liền hiểu ra, Thất Thải Nguyên Thạch là một loại linh thạch biến dị đặc thù, có quan hệ không nhỏ với Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Nghe nói chỉ khi nào Thất Thải Thôn Thiên Mãng vẫn lạc mới có thể xuất hiện Thất Thải Nguyên Thạch. Thất Thải Nguyên Thạch hàm chứa năng lượng cực kỳ đặc biệt có tác dụng rất lớn với Thất Thải Thôn Thiên Mãng, khó trách Thải Lân dừng lại nhìn nó mãi không tha.
Tiêu Viêm chậm rãi tiến lên, phía sau thạch đài là một gã lão giả mặt mũi khô gầy đang mệt mỏi vô lực ngả lưng tựa vào bức tường. Không thèm lên tiếng chào hỏi đám người Tiêu Viêm một câu nào.
Lão tiên sinh này, Thất Thải Nguyên Thạch đổi lại thế nào?” Tiêu Viêm cũng không để ý, cười nhạt hỏi.
Nghe thấy Tiêu Viêm hỏi lúc này, lão giả khô gầy mới mở miệng nói: “Hai quả bát phẩm đan dược Tam Sắc Đan Lôi trở lên.”
Tựa hồ hơi mắc thì phải?” Tiêu Viêm đưa tay vuốt ve bề mặt Thất Thải Nguyên Thạch, mặc dù đang cần thứ này nhưng không đến trình độ bắt buộc phải có. Chủ yếu là vật này giá trị có hạn, chỉ hữu dụng đối với Thất Thải Thôn Thiên Mãng, những người còn lại dù có chiếm được cũng vô dụng mà thôi. Vì vậy giá trị của nó không tương xứng với hai quả bát phẩm đan dược Tam Sắc Đan Lôi.
Dược Lão im lặng đứng một bên không có ý định xen vào, chỉ cười híp mắt nhìn Tiêu Viêm cò kè mặc cả với lão giả khô gầy.
Mắc thì đừng đổi. Lão giả khô gầy bán hàng xem như có cá tính, đảo cặp mắt trắng dã giọng nói lập tức thay đổi, chỉ nói đơn giản một câu liền đuổi Tiêu Viêm đi.
Tiêu Viêm nghe thế cũng trợn mắt kinh ngạc, nhưng còn chưa tới trình độ phát tác. Những năm này lịch lãm đã rèn luyện tính kiên nhẫn đủ vững chắc rồi, vì vậy hắn đang âm thầm suy nghĩ trong lòng nên làm thế nào.
Trong lúc Tiêu Viêm có dự định tiếp tục trả giá với đối phương, Thải Lân đột nhiên kéo bàn tay Tiêu Viêm, nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay Tiêu Viêm một chữ: “Mua.”
Đối với cử động của Thải Lân, Tiêu Viêm ngẩn người ra, hắn hiểu được Thải Lân không phải là nữ nhân ngốc. Hơn nữa, mặc dù Thất Thải Nguyên Thạch quý trọng, nhưng không phải là thứ không thể bỏ qua được. Thế mà nàng vẫn kiên trì như cũ, lại còn lặng lẽ ra ám hiệu cho mình, vậy thì thứ này hẳn là có chỗ khác thường.
Mặc dù đã được Thải Lân ra hiệu, nhưng Tiêu Viêm không có lập tức thay đổi ý định, vẫn đứng đó chơi đùa trả giá với lão giả khô gầy thêm một lát. Đợi đến khi lão không nhịn được nữa mới ném một bình ngọc qua, đồng thời lập tức đưa tay cầm lấy Thất Thải Nguyên Thạch, xoay người kéo Thải Lân rời đi.
Nhìn thấy Tiêu Viêm trong lúc bất chợt hành động quá lưu loát, lão giả khô gầy sửng sờ hồi lâu, cầm bình ngọc ở trước mặt lên kiểm tra xong trợn mắt kinh ngạc. Một lát sau mới nhíu mày nhìn bóng lưng đám người Tiêu Viêm đã đi xa, chẳng biết tại sao trong lòng lão lại có cảm giác hình như có gì đó không đúng.
Mụ nội nó, chẳng lẽ lần này lão phu định sai hàng? Thế nhưng đó rõ ràng là Thất Thải Nguyên Thạch mà, vì sao tiểu tử kia…?” Lão giả khô gầy nghi ngờ tự lẩm bẩm, nhưng chuyện hắn nghi ngờ hiển nhiên không có ai giải đáp cho hắn.
Tiêu Viêm cầm lấy Thất Thải Nguyên Thạch rồi cùng mọi người nhanh chóng biến mất ở cuối con đường. Sau khi chuyển qua một góc phố, Tiêu Viêm mới dừng bước lại đưa Thất Thải Nguyên Thạch cho Thải Lân, nói:”Thứ này có vấn đề?”
Dược Lão và Tiểu Y Tiên, cũng kinh ngạc nhìn Thải Lân, cẩn thận nhìn thoáng qua khối Thất Thải Nguyên Thạch này nhưng không nhận ra chỗ nào khác thường.
Ừ.
Thải Lân nhận lấy Thất Thải Nguyên Thạch, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười ngây thơ khả ái thuần khiết vô tà, nói:”Thường nhân chỉ biết Thất Thải Thôn Thiên Mãng vẫn lạc sẽ cho ra đời Thất Thải Nguyên Thạch, nhưng lại không biết nếu như có hơn trăm đầu Thất Thải Thôn Thiên Mãng đồng thời toi mạng. Lúc đó sẽ cho ra đời Bát Thải, thậm chí là Cửu Thải Nguyên Thạch, chỉ có điều trên trăm đầu Thất Thải Thôn Thiên Mãng cùng nhau đi chầu Diêm Vương là chuyện hầu như không thể nào xảy ra. Vì vậy thường nhân chỉ biết Thất Thải Nguyên Thạch, nhưng không có ai biết ở trên Thất Thải còn có Bát Thải và Cửu Thải Nguyên Thạch.
Thất Thải Thôn Thiên Mãng đỉnh phong cũng không gọi bằng cái tên cũ, sau khi đạt đến đẳng cấp đó, nó sẽ được gọi là Cửu Thải Thôn Thiên Mãng. Ở bên trong Thôn Thiên Mãng tộc quần chỉ có Thôn Thiên Mãng Tổ huyết mạch dày đặc nhất mới đạt tới cảnh giới này. Đây là trí nhớ truyền thừa chảy xuôi trong huyết mạch các đời Thôn Thiên Mãng, còn thường nhân, cho dù là các ngươi cũng không thể biết.”
Nghe Thải Lân nói như thế, không chỉ có Tiêu Viêm, coi như là Dược Lão cũng phải kinh ngạc, hiển nhiên là chưa từng nghe nói qua điều bí ẩn này.
Khó trách chỉ có mỗi mình mày nhận ra. Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, nói: “Khối nguyên thạch này đến tột cùng là tám hay chín màu?”
Thải Lân nhỏ một giọt máu tươi lên trên nguyên thạch, chỉ thấy tảng đá bóng loáng chợt tỏa ra ánh sáng bảy màu, lại sau đó lại có thêm một đường vân màu sắc rực rỡ từ từ hiện ra.
Muốn nhận biết nguyên thạch đến tột cùng là mấy màu, phải sử dụng máu Thất Thải Thôn Thiên Mãng kiểm tra.
Bát Thải Nguyên Thạch.
Tiêu Viêm nghe thế lấy làm tiếc nuối, nếu đây là Cửu Thải Nguyên Thạch, lần này Thải Lân có thể kiếm lời lớn rồi. Dĩ nhiên hắn cũng biết đây là lòng tham không đáy, cục đá tám màu đã là cực kỳ hiếm thấy rồi, nếu như có thể lợi dụng tốt, thực lực Thải Lân sẽ gia tăng không ít. Dù chỉ hơn nhau có một màu, nhưng hai cục đá này ẩn chứa năng lượng khác nhau như trời với vực.
Khà khà, nếu như lão nhân kia biết được chuyện này, sợ rằng lão sẽ trực tiếp phun máu bỏ mạng ngay tại đương trường. Dược Lão cười cười nói, không ngờ vừa mới tới đại hội giao dịch đã có được khởi đầu tốt đẹp như vậy.
Đi thôi, ta mang các ngươi đi nhìn bảo bối chân chính, thứ chúng ta đang cần đều nằm ở đó.
Dược Lão vung tay ra hiệu, ngã người xuống đất nhẹ nhàng trườn người lướt quá từng dãy phố. Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên vội vã đuổi theo, Thải Lân vừa đi vừa thu Bát Thải Nguyên Thạch vào trong nạp giới. Nhưng trong một thoáng, lúc nàng thu Bát Thải Nguyên Thạch vào trong nạp giới, phía dưới luồng sáng thứ tám kia lặng lẽ xuất hiện một đường vân cực kỳ mỏng.
/1640
|