Bên trong khe nứt không gian là một thông đạo kỳ dị tràn ngập ngân quang nhàn nhạt và kéo dài không thấy điểm cuối. Mà ba người Tiêu Viêm chính là đang cấp tốc phi hành bên trong.
“Không hổ là Thái Cổ Hư Long! Chỉ bằng sức một người mà có thể tự tay dựng nên một không gian thông đạo truyền tống có cự ly xa đến như thế!”
Nhìn không gian chung quanh thông đạo, trong lòng Tiêu Viêm cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Bản lĩnh bực này dù cho cường giả Đấu Tôn đỉnh phong cũng sợ không thể làm được. E rằng chỉ có những cường giả Đấu Thánh của Cổ Long tộc, có khả năng điều khiển lực lượng không gian đến mức xuất thần nhập hóa mới có thể tạo thành.
Phía trước Tiêu Viêm, Hắc Kình có sắc mặt nghiêm nghị và nặng nề đang dẫn đường. Một đường đến đây hắn cũng không nói lời nào. Bị hắn ảnh hưởng, Tiêu Viêm và Thanh Lân cũng giữ sự trầm mặc. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì thế mà lại làm cho Hắc Kình lại trịnh trọng đến như vậy?
Ba người xuyên qua thông đạo không gian suốt hơn một giờ. Nhìn quanh mình chỉ thấy toàn là không gian chi nhận bén nhọn, Tiêu Viêm cũng cảm thấy hoa mày chóng mặt. Khi hắn đang chuẩn bị nhắm mắt điều tức thì Hắc Kình phía trước đột nhiên giảm tốc độ xuống. Tiêu Viêm theo đó nhìn về phía xa, lại thấy cuối con đường mơ hồ hiện lên một chiếc vòng không gian lóe lên ánh bạc.
“Đã đến rồi sao?”
Nhìn thấy nó, tinh thần Tiêu Viêm cũng chấn động rồi thoáng chốc đã tăng tốc theo sát sau Hắc Kình. Một lúc sau, ba người hóa thành một luồng sáng rồi xông vào bên trong chiếc vòng không gian kia.
Vọt vào khe hở, tầm nhìn của Tiêu Viêm trở nên mơ hồ rồi sau đó trước mắt bỗng trở nên sáng bừng. Mặt khác, trước mặt hắn cũng không phải toàn màu bạc đơn điệu như trước mà rốt cuộc đã trở thành từng ngọn núi chập chùng xanh biếc trải dài ngút mắt.
“Đây là…?!”
Thân ở không trung, Tiêu Viêm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn phiến đại lục xuất hiện trước mắt. Đương nhiên, kỳ thật có thể dùng từ “đảo” để hình dung phiến đại lục này thì thích hợp hơn. Hòn đảo này có diện tích vô cùng to lớn, bầu trời tựa như một chiếc lồng ánh bạc nhàn nhạt, giống một cái bát úp bao phủ cả hòn đảo vào trong. Mà khi nhìn ra ngoài chiếc lồng này, Tiêu Viêm chợt sửng sốt bởi vì ở đó là một không gian hư vô đen kịt, làm tim người giá lạnh.
Hòn đảo này… thế mà lại trôi nổi trong không gian!
“Thủ bút thật lớn!”
Thấy tràng cảnh này, dù có là Tiêu Viêm cũng không nén nổi mà phải hít vào một hơi khí lạnh. Tuy nói diện tích hòn đảo này so ra còn kém không gian do cường giả Đấu Thánh mở ra nhưng nơi này lại bí ẩn hơn nhiều. Không gian hư vô! Dù là cường giả Đấu Tôn cũng không dám tùy ý xông loạn. Sống ở địa phương được bố trí ổn thỏa như thế này tuyệt đối an toàn cực độ. Khó trách, có rất ít người ở Trung Châu biết được tin tức liên quan đến Thái Cổ Hư Long tộc. Nguyên lai bọn họ lại ở trong không gian hư vô này.
“Đi theo ta!”
Hắc Kình đảo mắt nhìn xuống dưới, sau đó vung tay lên đi trước rồi hạ xuống một nơi trên hòn đảo. Kế đến Tiêu Viêm và Thanh Lân vội vàng đuổi theo.
“Tiêu Viêm thiếu gia, khí tức nơi này thật đáng sợ!” Thanh Lân đang đi bên cạnh chợt thấp giọng nói.
Tiêu Viêm gật nhẹ đầu. Hắn mơ mồ cảm nhận được có không ít khí tức cường hãn, hơn nữa lại vô cùng mịt mờ đang tọa trấn trên Long đảo này. Xem ra, hẳn đều là cường giả của Thái Cổ Hư Long tộc. Đây cũng là chuyện làm hắn phải tán thán không thôi. Không hổ là tồn tại đứng đầu trong các loại ma thú, khí tức khủng bố như thế chính là lần đầu tiên hắn thấy được trong nhiều năm nay. Nhưng thêm nữa, Tiêu Viêm còn phát hiện và tin rằng trên Long đảo này tất nhiên sẽ còn những khí tức mà hắn cũng không thể nào cảm giác được. Đó mới là tồn tại đáng sợ chân chính!
Hai người một đường đi theo Hắc Kình hướng về một ngọn núi khổng lồ ở trung tâm hòn đảo mà hạ xuống. Dọc đường, họ cũng gặp qua vài thân ảnh tựa như tuần sát sử. Chẳng qua sau khi nhìn thấy Hắc Kình, những người này liền dừng bước rồi dùng ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Viêm và Thanh Lân sau đó liền lui ra.
Ba người Tiêu Viêm từ từ hạ xuống đỉnh của ngọn núi khổng lồ. Khi chân họ vừa chạm đất thì một thân ảnh áo bào trắng đã xuất hiện trước mặt họ lặng yên không một tiếng động.
“Hắc Kình bái kiến Tam trưởng lão!”
Hắc Kình vừa thấy bạch bào lão giả liền chắp tay chào, sau đó chỉ vào Tiêu Viêm phía sau, nói: “Đây là bằng hữu của Tử Nghiên - Tiêu Viêm!”
“Ha ha… Tình hình cấp bách mới gọi Tiêu Viêm tiểu hữu tới. Xin đừng trách ta lỗ mãng a!” Nghe vậy, bạch bào lão giả liền nhìn Tiêu Viêm mỉm cười rồi nói.
“Đây là Tam trưởng lão – Chúc Ly!”
“Chúc Ly lão khách khí! Tử Nghiên là bằng hữu của ta! Nàng gặp phiền toái đương nhiên ta phải tới rồi!”
Dù lão già trước mặt vô cùng hiền hòa nhưng Tiêu Viêm cũng không dám chậm trễ. Từ trên người ông ta, hắn cảm nhận được một khí thế không gì sánh nổi, loại uy áp này như ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn của hắn. Nếu không có linh hồn lực vốn đã cường hãn, chỉ e rằng muốn nói chuyện trước mặt ông ta thì cũng không nên lời.
“Trưởng lão Chúc Ly này chí ít cũng là cường giả Đấu Tôn đỉnh phong! Nói không chừng, lại có thể đạt đến cảnh giới như lão sư – Bán Thánh. Thái Cổ Hư Long tộc quả nhiên tàng long ngọa hổ!”
Cảm thụ được uy áp này, khóe mắt Tiêu Viêm không nén được phải giật liên hồi, trong lòng thầm nhủ.
Chúc Ly trưởng lão cười cười, vuốt nhẹ chòm râu trắng như tuyết. Đôi mắt vốn tĩnh lặng đột nhiên nhìn thoáng qua Thanh Lân phía sau Tiêu Viêm, lập tức chợt ngẩn ra rồi nói với vẻ kinh ngạc: “Đây là… Bích Xà – Tam Hoa Đồng? Còn mùi vị kia… cư nhiên là viễn cổ Thiên Xà?”
Nói đến đây, vẻ kinh hãi trên khuôn mặt của vị Chúc Ly trưởng lão này cũng đã đậm hơn nhiều, nói với vẻ nghi hoặc: “Không ngờ trên đời này vẫn còn linh hồn viễn cổ Thiên Xà tồn tại!”
Thanh Lân cẩn thận quan sát Chúc Ly trưởng lão trước mặt rồi khẽ “dạ” một tiếng. Nghe nói từ xưa, Viễn Cổ Thiên Xà và Thái Cổ Hư Long tộc đã có tranh chấp quyết liệt. Hiện giờ hai người gặp nhau, linh hồn của viễn cổ Thiên Xà lại dao động có chút khác thường chẳng qua đã được nàng kiệt lực áp chế. Viễn cổ Thiên Xà tuy mạnh nhưng đây chính là địa bàn của Thái Cổ Hư Long tộc. Nếu để tên kia chạy tới, e rằng sẽ bị đông đảo cường giả của Cổ Long tộc đập thành thịt nát.
“Khà khà… Cô bé không phải sợ! Viễn cổ Thiên Xà tộc đã hầu như không còn tồn tại. Những ân oán thời viễn cổ đã sớm thanh toán xong rồi! Chẳng qua, linh hồn Viễn Cổ Thiên Xà trời sinh đã hung lệ, rất khó khống chế! Xem ra ngươi đã muốn…” Chúc Ly cười, nói.
Thanh Lân khẽ gật đầu. Có Bích Xà – Tam Hoa Đồng, nàng cũng không cần lo ngại linh hồn Thiên Xà phản phệ.
“Chúc Ly trưởng lão, không biết cuối cùng Tử Nghiên đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Viêm chần chờ một lúc rồi không nén được, hỏi.
Nhắc tới đây, Chúc Ly cũng trầm mặc. Một lúc sau mới thở dài rồi khẽ lắc đầu, đáp: “Đều do căn nguyên của Long Hoàng gây họa a!”
Trong lòng Tiêu Viêm bỗng căng thẳng, lại thầm nhủ… Quả nhiên, lúc đến đây hắn đã đoán chuyện này có quan hệ với căn nguyên của Long Hoàng tại di tích viễn cổ ngày đó, không ngờ lại đúng sự thật.
“Tử Nghiên chính là huyết mạch Vương tộc của Thái Cổ Hư Long tộc ta. Phụ thân của nàng cũng chính là Vương của Cổ Long tộc ta bị mất tích, cùng lúc đó Tử Nghiên cũng mất tích theo. Thẳng đến những năm gần đây, khi Tử Nghiên tiến vào Trung Châu chúng ta mới cảm ứng được! Lại nói, chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến ngươi!”
“Mất tích?”
Nghe được những lời này, Tiêu Viêm cũng nao nao như đang có điều suy nghĩ. Tại Hắc Giác Vực, hắn không chỉ phát hiện ra Tử Nghiên mà còn thấy được một thi thể của Thiên Yêu Hoàng Tộc. Chẳng lẽ, khối thi thể này có quan hệ với phụ thân tử Nghiên hay sao? Chẳng qua, nếu phụ thân Tử Nghiên có thể trở thành Cổ Long Vương thì thực lực phải vô cùng khủng bố, như vậy còn xảy ra chuyện gì? Ngay cả Tử Nghiên cũng đều vứt bỏ không hề để ý hay sao?
“Long Hoàng Căn Nguyên Quả, chính là do hấp thu huyết mạch Cổ Long lẫn Thiên Hoàng, theo một tỉ lệ cực thấp mới tạo ra kỳ bảo. Loại kỳ quả này có thể cải tạo huyết mạch của Cổ Long và Thiên Hoàng tộc, làm cho người ăn vào có một thân tập hợp sở trường của hai nhà. Cuối cùng sẽ có được huyết mạch vương giả chân chính của ma thú.” Khi Tiêu Viêm trầm tư, Chúc Ly trưởng lão lại nói tiếp.
“Sau khi Tử Nghiên mang Long Hoàng Căn Nguyên Quả về, chúng ta đã thương lượng rất lâu mới quyết định cho nàng kế thừa phần lực lượng này. Nàng có huyết mạch Vương tộc chính thống nhất, nên đợi đến khi nàng vào thời kỳ thành thục thì chúng ta liền ủng hộ thành tân vương của Cổ Long tộc. Từ huyết mạch cho đến tuổi tác của nàng đều vô cùng thích hợp a!”
Nói đến đây, Chúc Ly trưởng lão không nhịn được phải nở nụ cười khổ rồi tiếp: “Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của chúng ta! Năng lượng của Long Hoàng Căn Nguyên Quả quá mạnh mẽ, thân thể của Tử Nghiên hoàn toàn không thể hấp thu nổi. Bởi vậy, đã dẫn đến năng lượng bị thực thể hóa!”
“Năng lượng thực thể hóa?”
Nghe được từ này, Tiêu Viêm liền sửng sốt rồi ngạc nhiên hỏi: “Có ý tứ gì?”
“Ài… Ngươi đi theo ta!”
Chúc Ly trưởng lão rồi xoay người bước vào một tòa thạch điện trên đỉnh núi. Mấy người Tiêu Viêm cũng vội vã theo sau.
Theo sau Chúc Ly đi xuyên qua mấy gian điện, một lúc lâu sau mấy người mới dừng lại ở phía trước một đại môn ở sâu tận bên trong. Tòa đại điện này được dựng nên bởi những tảng đá lớn, ở trung tâm có một tòa tế đàn cao ngút mắt. Hiện tại, trên đỉnh tế đàn có một thân ảnh nhỏ xinh đang phiêu phù trên không trung.
Tiêu Viêm dõi mắt nhìn đến nơi xa xa ấy, cuối cùng ánh mắt chợt dừng hẳn lại trên thân ảnh nhỏ xinh kia, sắc mặt nhất thời đại biến.
Chỉ thấy được trên khắp bộ vị của thân ảnh quen thuộc này đều bị một tầng băng tinh kỳ dị bao phủ. Quan sát một cách cẩn thận, thì cơ hồ không chỉ bên ngoài thậm chí cả bên trong thân thể nàng đều bị loại tinh thể này chiếm cứ triệt để.
Nói cách khác, bây giờ Tử Nghiên đã hóa thành một người tinh thể, không còn chút sinh cơ nào!
-o0o-
/1640
|