Khả Ny nhanh chóng rời khỏi phòng họp, để lại Võ Đông Thăng với những cảm xúc xáo trộn. Cô đi ra hành lang, hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Đầu óc cô lẫn lộn giữa cảm giác tức giận, buồn bã và một chút hy vọng.
Khi bước vào thang máy, Khả Ny tự hỏi liệu cô có thực sự muốn từ chối sự giúp đỡ của Võ Đông Thăng hay không. Anh đã luôn ở đó, luôn dõi theo và giúp đỡ cô dù cô có muốn hay không. Tình cảm của anh là điều cô không thể phủ nhận, nhưng cô cũng không muốn trở thành gánh nặng hay lý do để anh mạo hiểm, bản thân thật sự đã nợ anh quá nhiều.
Khi cửa thang máy mở ra, Hạ An Huy đã đứng đợi sẵn. Anh nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt Khả Ny và hiểu rằng cuộc gặp vừa rồi không hề dễ dàng đối với cô.
“Cô ổn chứ?” anh hỏi, ánh mắt lo lắng.
Khả Ny gật đầu, cố gắng nở một nụ cười.
“Vâng, tôi ổn. Cảm ơn anh”
Cả hai bước ra khỏi khách sạn và lên xe. Trên đường về, Khả Ny im lặng, mắt nhìn ra cửa sổ, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Hạ An Huy cũng không nói gì thêm, tôn trọng không gian riêng tư của cô. Chỉ là sau một lúc xe lăn bánh Tống Khả Ny vẫn không ngừng nhớ tới người kia, anh vì cớ gì lại tốt với cô như vậy, nếu là yêu thì tình yêu này lớn quá cô nhận không nổi.
“ Hạ An Huy “
Anh lái xe ở phía trước nghe thấy cô gọi liền bừng tỉnh
“ Tôi nghe đây sếp “
“ Anh đến HA Group hỗ trợ tôi nhiều như vậy là sắp xếp của Võ Đông Thăng sao? “
Hạ An Huy không dám giấu liền gật đầu thừa nhận
“ Tôi nhận được nhiều sự giúp đỡ từ anh Thăng, đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa anh ấy rất thương cô, còn nhiều chuyện về anh ấy nữa nếu cô thật sự quan tâm thì hãy tìm hiểu đi. Võ Đông Thăng đợi cô 5 năm rồi, hãy nhẹ nhàng với anh ấy một chút. “
Khả Ny lặng đi, cảm nhận từng lời Hạ An Huy nói thấm vào lòng. Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt dõi theo dòng xe cộ tấp nập, lòng cô chùng xuống với những suy nghĩ lẫn lộn.
Hạ An Huy tiếp tục lái xe, ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu để kiểm tra biểu cảm của Khả Ny. Anh biết cô đang đấu tranh với chính mình, cố gắng tìm cách đối diện với cảm xúc thật sự của mình.
“Cảm ơn anh, An Huy,” Khả Ny nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự cảm kích.
“Không có gì, cô Ny. Tôi chỉ muốn cô hiểu rõ tình cảm của anh Thăng và cả những gì anh ấy đã làm vì cô,” Hạ An Huy đáp, giọng anh chân thành.
Cả hai im lặng suốt quãng đường còn lại, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Khi xe dừng trước tòa nhà văn phòng của HA Group, Khả Ny bước xuống xe, cảm ơn Hạ An Huy lần nữa trước khi bước vào bên trong.
Khi về đến văn phòng, Khả Ny nhanh chóng bắt tay vào công việc, cố gắng làm tất cả để không nghĩ đến Võ Đông Thăng. Cô tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ và kiên định, không để những cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc.
Những ngày sau đó, Khả Ny và Võ Đông Thăng lại phải tiếp tục làm việc cùng nhau. Dù có những khoảnh khắc căng thẳng và những cảm xúc bị kìm nén, nhưng cả hai đều cố gắng giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Với Tống Khả Ny công việc là quan trọng nhất và không muốn để bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng đến dự án.Chỉ riêng Võ Đông Thăng xem dự án cứu rỗi HA Group như một cuộc dạo chơi, là lí do để anh được ở bên cạnh Khả Ny nhiều hơn.
Một buổi chiều muộn, khi Khả Ny đang ngồi làm việc tại văn phòng bất ngờ nhận được tin nhắn của Võ Đông Thăng.
[ Các thành viên trong lớp tổ chức buổi họp mặt ở thôn Giao Thủy, mỗi năm đều như vậy, em cũng đến đi. Lịch trình ngày mai của em không có gì quan trọng ]
Khả Ny đọc tin nhắn một lần, rồi đọc lại lần nữa. Cô cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm trỗi dậy, một sự pha trộn giữa bất ngờ, bối rối và một chút háo hức. Đã lâu rồi cô không tham gia vào những buổi họp mặt bạn bè, hay nói đúng hơn chính là từ khi cô chấp hành án phạt. Cô nhớ mọi người nhưng cũng xấu hổ không dám gặp lại bạn bè, cô bây giờ cũng xem như người có tiền án rồi nhỉ, nói tới đây Khả Ny không khỏi phì cười. Còn chưa giết chết Lý Linh San…5 năm ngồi tù này của cô thực sự không đáng.
Gần đây cô cứ lo công việc còn chưa tính sổ tới Lý Linh San, bên kia nếu như biết Võ Đông Thăng và cô vẫn còn qua lại hẳn là tức điên nhỉ? Gần đây Khả Ny nhận được thông báo có người theo dõi cô, cô liền biết là ai. Bọn họ sẽ lại dùng thêm thủ đoạn gì đây? Mặc kệ là thủ đoạn gì Tống Khả Ny cũng sẵn lòng tiếp đón.
Lịch trình ngày mai của cô thực sự không có gì quan trọng. Công việc đã được sắp xếp ổn thỏa, và cô có thể dành một ngày để thư giãn, gặp lại những người bạn cũ nhưng đó không phải là mục đích duy nhất. Nghĩ ngợi xong Khả Ny quyết định nhấc điện thoại lên và trả lời tin nhắn của Võ Đông Thăng.
[ Anh đến đón em nhé! ]
Gửi xong tin nhắn, Khả Ny cảm thấy một chút nhẹ nhõm, lại thấy bản thân có hơi nhẫn tâm, Võ Đông Thăng thương cô như vậy cô lại lần nữa lôi anh vào cuộc chiến này, cô quả thật là một người phụ nữ tồi chỉ biết lợi dụng anh.
Bên kia Võ Đông Thăng nhận được tin nhắn có hơi bất ngờ, đã rất lâu rồi Khả Ny không dùng kiểu nói chuyện như vậy dành cho anh. Khiến anh nhất thời cảm thấy giống như nằm mơ vậy, anh nghĩ rằng cô sẽ tìm cách từ chối, bản thân cũng không định đi vậy mà cô lại nói muốn anh đến đón.
Anh nhanh chóng trả lời tin nhắn, cảm giác một niềm vui nho nhỏ đang dâng lên trong lòng.
[Anh sẽ đến đón em vào trưa mai. Cuộc hẹn bắt đầu vào buổi tối]
Gửi xong tin nhắn, Võ Đông Thăng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và phấn khởi. Anh biết rằng, dù có khó khăn và thử thách, tình cảm của anh dành cho Khả Ny vẫn mãi không đổi. Anh sẽ luôn ở bên cạnh cô, dù cô có chấp nhận hay không.
Khi bước vào thang máy, Khả Ny tự hỏi liệu cô có thực sự muốn từ chối sự giúp đỡ của Võ Đông Thăng hay không. Anh đã luôn ở đó, luôn dõi theo và giúp đỡ cô dù cô có muốn hay không. Tình cảm của anh là điều cô không thể phủ nhận, nhưng cô cũng không muốn trở thành gánh nặng hay lý do để anh mạo hiểm, bản thân thật sự đã nợ anh quá nhiều.
Khi cửa thang máy mở ra, Hạ An Huy đã đứng đợi sẵn. Anh nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt Khả Ny và hiểu rằng cuộc gặp vừa rồi không hề dễ dàng đối với cô.
“Cô ổn chứ?” anh hỏi, ánh mắt lo lắng.
Khả Ny gật đầu, cố gắng nở một nụ cười.
“Vâng, tôi ổn. Cảm ơn anh”
Cả hai bước ra khỏi khách sạn và lên xe. Trên đường về, Khả Ny im lặng, mắt nhìn ra cửa sổ, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Hạ An Huy cũng không nói gì thêm, tôn trọng không gian riêng tư của cô. Chỉ là sau một lúc xe lăn bánh Tống Khả Ny vẫn không ngừng nhớ tới người kia, anh vì cớ gì lại tốt với cô như vậy, nếu là yêu thì tình yêu này lớn quá cô nhận không nổi.
“ Hạ An Huy “
Anh lái xe ở phía trước nghe thấy cô gọi liền bừng tỉnh
“ Tôi nghe đây sếp “
“ Anh đến HA Group hỗ trợ tôi nhiều như vậy là sắp xếp của Võ Đông Thăng sao? “
Hạ An Huy không dám giấu liền gật đầu thừa nhận
“ Tôi nhận được nhiều sự giúp đỡ từ anh Thăng, đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa anh ấy rất thương cô, còn nhiều chuyện về anh ấy nữa nếu cô thật sự quan tâm thì hãy tìm hiểu đi. Võ Đông Thăng đợi cô 5 năm rồi, hãy nhẹ nhàng với anh ấy một chút. “
Khả Ny lặng đi, cảm nhận từng lời Hạ An Huy nói thấm vào lòng. Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt dõi theo dòng xe cộ tấp nập, lòng cô chùng xuống với những suy nghĩ lẫn lộn.
Hạ An Huy tiếp tục lái xe, ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu để kiểm tra biểu cảm của Khả Ny. Anh biết cô đang đấu tranh với chính mình, cố gắng tìm cách đối diện với cảm xúc thật sự của mình.
“Cảm ơn anh, An Huy,” Khả Ny nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự cảm kích.
“Không có gì, cô Ny. Tôi chỉ muốn cô hiểu rõ tình cảm của anh Thăng và cả những gì anh ấy đã làm vì cô,” Hạ An Huy đáp, giọng anh chân thành.
Cả hai im lặng suốt quãng đường còn lại, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Khi xe dừng trước tòa nhà văn phòng của HA Group, Khả Ny bước xuống xe, cảm ơn Hạ An Huy lần nữa trước khi bước vào bên trong.
Khi về đến văn phòng, Khả Ny nhanh chóng bắt tay vào công việc, cố gắng làm tất cả để không nghĩ đến Võ Đông Thăng. Cô tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ và kiên định, không để những cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc.
Những ngày sau đó, Khả Ny và Võ Đông Thăng lại phải tiếp tục làm việc cùng nhau. Dù có những khoảnh khắc căng thẳng và những cảm xúc bị kìm nén, nhưng cả hai đều cố gắng giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Với Tống Khả Ny công việc là quan trọng nhất và không muốn để bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng đến dự án.Chỉ riêng Võ Đông Thăng xem dự án cứu rỗi HA Group như một cuộc dạo chơi, là lí do để anh được ở bên cạnh Khả Ny nhiều hơn.
Một buổi chiều muộn, khi Khả Ny đang ngồi làm việc tại văn phòng bất ngờ nhận được tin nhắn của Võ Đông Thăng.
[ Các thành viên trong lớp tổ chức buổi họp mặt ở thôn Giao Thủy, mỗi năm đều như vậy, em cũng đến đi. Lịch trình ngày mai của em không có gì quan trọng ]
Khả Ny đọc tin nhắn một lần, rồi đọc lại lần nữa. Cô cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm trỗi dậy, một sự pha trộn giữa bất ngờ, bối rối và một chút háo hức. Đã lâu rồi cô không tham gia vào những buổi họp mặt bạn bè, hay nói đúng hơn chính là từ khi cô chấp hành án phạt. Cô nhớ mọi người nhưng cũng xấu hổ không dám gặp lại bạn bè, cô bây giờ cũng xem như người có tiền án rồi nhỉ, nói tới đây Khả Ny không khỏi phì cười. Còn chưa giết chết Lý Linh San…5 năm ngồi tù này của cô thực sự không đáng.
Gần đây cô cứ lo công việc còn chưa tính sổ tới Lý Linh San, bên kia nếu như biết Võ Đông Thăng và cô vẫn còn qua lại hẳn là tức điên nhỉ? Gần đây Khả Ny nhận được thông báo có người theo dõi cô, cô liền biết là ai. Bọn họ sẽ lại dùng thêm thủ đoạn gì đây? Mặc kệ là thủ đoạn gì Tống Khả Ny cũng sẵn lòng tiếp đón.
Lịch trình ngày mai của cô thực sự không có gì quan trọng. Công việc đã được sắp xếp ổn thỏa, và cô có thể dành một ngày để thư giãn, gặp lại những người bạn cũ nhưng đó không phải là mục đích duy nhất. Nghĩ ngợi xong Khả Ny quyết định nhấc điện thoại lên và trả lời tin nhắn của Võ Đông Thăng.
[ Anh đến đón em nhé! ]
Gửi xong tin nhắn, Khả Ny cảm thấy một chút nhẹ nhõm, lại thấy bản thân có hơi nhẫn tâm, Võ Đông Thăng thương cô như vậy cô lại lần nữa lôi anh vào cuộc chiến này, cô quả thật là một người phụ nữ tồi chỉ biết lợi dụng anh.
Bên kia Võ Đông Thăng nhận được tin nhắn có hơi bất ngờ, đã rất lâu rồi Khả Ny không dùng kiểu nói chuyện như vậy dành cho anh. Khiến anh nhất thời cảm thấy giống như nằm mơ vậy, anh nghĩ rằng cô sẽ tìm cách từ chối, bản thân cũng không định đi vậy mà cô lại nói muốn anh đến đón.
Anh nhanh chóng trả lời tin nhắn, cảm giác một niềm vui nho nhỏ đang dâng lên trong lòng.
[Anh sẽ đến đón em vào trưa mai. Cuộc hẹn bắt đầu vào buổi tối]
Gửi xong tin nhắn, Võ Đông Thăng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và phấn khởi. Anh biết rằng, dù có khó khăn và thử thách, tình cảm của anh dành cho Khả Ny vẫn mãi không đổi. Anh sẽ luôn ở bên cạnh cô, dù cô có chấp nhận hay không.
/95
|