Lúc này đồng loạt nhiều nhà báo đưa micro về phía anh, họ đặt ra rất nhiều câu hỏi cho vấn đề này khiến Võ Đông Thăng nhất thời không biết giải quyết làm sao
“ Cho hỏi anh có biết về chuyện này không? “
“ Người đăng hình đã nói ba anh và mẹ của Kathy có quan hệ mập mờ là thật sao? “
“ Đây là một câu chuyện cẩu huyết nhất tôi từng nghe, anh có gì giải thích với truyền thông không? “
Hà Tiểu Nhu nhận thấy tình hình đang dần mất kiểm soát lập tức cho bảo an ngăn chặn các nhà báo lại rồi chạy lên sân khấu kéo Võ Đông Thăng rời khỏi.
“ Buổi họp báo kết thúc ở đây, xin thứ lỗi “
Tuy vậy ký giả vẫn không ngừng đuổi theo bọn họ gào thét đòi phỏng vấn
“ Này đừng đi “
“ Giải thích đi, đừng đi “
…
Khả Ny đứng lặng người giữa trung tâm thương mại, chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn mà Võ Đông Thăng đang phải đối mặt. Trái tim cô như bị bóp nghẹt bởi hàng loạt câu hỏi dồn dập từ phía phóng viên, những lời bàn tán xôn xao của người xung quanh, và ánh mắt soi mói, nghi ngờ.
Những người đi dạo quanh trung tâm thương mại cũng tức thì bắt được tin tức mà truyền tai nhau bàn tán.
Mọi thứ xung quanh như xoay mòng, tại sao bọn họ cứ hết lần này tới lần khác nhằm vào gia đình cô như vậy? Chân cô bủn rủn muốn ngã quỵ xuống sàn nhưng Khả Ny biết hiện tại mẹ đang rất cần cô, bà ấy đang ở bệnh viện không thể chịu thêm đả kích này.
Tống Khả Ny xoay người, trong lúc hối hả vô tình đụng phải một gã to con khiến cho mũ và kính râm bị rơi ra ngoài
“ Ể, là Kathy đây sao? “ gã cố tình nói lớn thu hút ánh nhìn tò mò hướng về phía bọn họ
Khả Thy ngẩn đầu lên liền bắt gặp bản thân đang bị vây giữa một vòng người, họ nhìn cô xì xào bàn tán
“ Không ngờ còn dám vác mặt ra đường đấy “
“ Thật không biết xấu hổ “
Một giọng nữ vang lên
“ Cả mẹ lẫn con nhà cô thật sự là một đám hồ ly tinh thích cướp chồng người khác. Đúng là làm xấu mặt phụ nữ “
“ Nói gì vậy mẹ cô ta đâu phải phụ nữ haha “
“ Cô ta sinh ra là do mang thai hộ đấy, đã ý trời không muốn cho cô xuất hiện còn cố tình tồn tại trên đời. Sao không chết khuất đi “
Khả Ny cảm thấy từng lời chỉ trích như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim mình. Cô cúi đầu, cố gắng kìm nén nước mắt đang trào ra. Cô đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và áp lực, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy bị tổn thương như lúc này. Những lời nói tàn nhẫn của người xung quanh làm cô choáng váng.
Cố gắng thu hết can đảm, Khả Ny cúi xuống nhặt mũ và kính râm, nhưng bàn tay run rẩy khiến cô làm rơi chúng thêm một lần nữa. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mạnh mẽ dù trong lòng đang run rẩy. Khả Ny biết rằng cô cần phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Bỏ lại mọi thứ, Khả Ny cắm đầu chạy khỏi đám đông. Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến một điều duy nhất đó là mẹ, bà ấy đang phải đối mặt với cú sốc rất lớn nhưng bệnh trạng của bà bây giờ…thực sự đã không thể nào chịu nỗi.
…
Tống Hoài An nằm trên giường bệnh, cảm nhận sự đau đớn lan tỏa từ lồng ngực. Mỗi cuộc gọi đến đều như một nhát dao, khiến bà không thể thở nổi. Các cổ đông của HA Group liên tục chất vấn, trách mắng, yêu cầu bà phải nhanh chóng giải quyết tình hình. Bà biết rằng hình ảnh của mình và tập đoàn đang bị đe dọa nghiêm trọng, nhưng tình hình sức khỏe không cho phép bà làm Được gì nhiều.
Bà cố gắng ngồi dậy, đưa tay với lấy điện thoại để gọi bác Phương, nhưng không có ai trả lời. Nhớ lại rằng bác Phương vừa rời khỏi bệnh viện để mua đồ, Tống Hoài An cảm thấy mình hoàn toàn cô độc trong khoảnh khắc này. Trái tim bà như bị bóp nghẹt, nhịp đập trở nên bất thường.
Bất chợt, cửa phòng bệnh mở ra, tiếng giày cao gót lộp cộp bước vào, nhẹ nhàng điềm tĩnh nhìn Tống Hoài An khổ sở.
Tống Hoài An cố gắng ngồi dậy, nhịp tim vẫn đập mạnh, đôi mắt mở to khi nghe tiếng giày cao gót bước vào phòng. Bà nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp, dáng vẻ kiêu kỳ, tiến gần đến giường bệnh. Cô ta mặc một bộ váy ôm sát cơ thể, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo nghễ, tự tin.
“Cô là…” Tống Hoài An cố gắng hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng không giấu được sự tò mò và lo lắng.
Lý Linh San dừng lại trước giường bệnh, đôi môi nở nụ cười mỉa mai. “Lý Linh San, hôn thê của… Võ Đông Thăng,” cô ta nói, giọng nói rõ ràng, từng từ như muốn khắc sâu vào tâm trí của Tống Hoài An.
Tống Hoài An cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, tim bà như thắt lại. Bà nhìn Lý Linh San, ánh mắt chứa đầy sự bối rối và nghi ngờ.
“Cô đến đây làm gì?”
Lý Linh San ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tống Hoài An.
“Tôi đến để nói chuyện với bà, về chuyện của Tống Khả Ny. “
“ Các người làm gì con tôi rồi? “ Tống Hoài An hỏi, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.
“ Bà có biết Tống Khả Ny bây giờ đau đớn khổ sở thế nào không? Mặc dù Đông Thăng đã giúp cô ta giải thích nhưng bởi vì chuyện của bà nên mọi người càng căm thù Tống Khả Ny hơn “ Lý Linh San nói, giọng điệu lạnh lùng.
“ Bây giờ khắp nơi ai ai cũng đều mắng chửi cô ta là con gái của kẻ giựt chồng. Nguyền rủa Tống Khả Ny sao không mau chết đi “
Tống Hoài An cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt. Bà không thể chịu đựng nổi ý nghĩ con gái mình phải gánh chịu những lời lẽ cay nghiệt như vậy.
“ Các người muốn làm gì? Cô muốn gì từ tôi?” bà hỏi, giọng run rẩy.
Lý Linh San cười lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
“Tôi muốn bà làm đúng theo lẽ phải. Nếu bà thật sự yêu con gái mình, bà nên bảo cô ta rời xa Võ Đông Thăng. Đừng để cô ta tiếp tục dính líu vào mối quan hệ không lối thoát này.”
Tống Hoài An nắm chặt lấy tấm ga giường, cảm thấy sự bất lực và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
“Cô không hiểu gì cả. Đông Thăng và Khả Ny yêu nhau thật lòng. Chúng nó không làm gì sai.”
Lý Linh San đứng dậy, bước lại gần Tống Hoài An, ánh mắt đầy sự thách thức.
“ Bà thật ngây thơ, Tống Hoài An. Trong thế giới này, người biết tính toán thì mới có được tình yêu. Đã trải qua một lần rồi còn không biết nhìn sao? “
“ Không, tôi không tin “ Tống Hoài An phản đối, đôi mắt ánh lên sự kiên định. “Tôi sẽ bảo vệ con gái mình bằng mọi giá.”
“Vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận hậu quả,” Lý Linh San nói, giọng đầy thách thức.
“Bà sẽ thấy mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.”
Nói xong, Lý Linh San quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại Tống Hoài An trong tình trạng hỗn loạn và tuyệt vọng.
“ Cho hỏi anh có biết về chuyện này không? “
“ Người đăng hình đã nói ba anh và mẹ của Kathy có quan hệ mập mờ là thật sao? “
“ Đây là một câu chuyện cẩu huyết nhất tôi từng nghe, anh có gì giải thích với truyền thông không? “
Hà Tiểu Nhu nhận thấy tình hình đang dần mất kiểm soát lập tức cho bảo an ngăn chặn các nhà báo lại rồi chạy lên sân khấu kéo Võ Đông Thăng rời khỏi.
“ Buổi họp báo kết thúc ở đây, xin thứ lỗi “
Tuy vậy ký giả vẫn không ngừng đuổi theo bọn họ gào thét đòi phỏng vấn
“ Này đừng đi “
“ Giải thích đi, đừng đi “
…
Khả Ny đứng lặng người giữa trung tâm thương mại, chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn mà Võ Đông Thăng đang phải đối mặt. Trái tim cô như bị bóp nghẹt bởi hàng loạt câu hỏi dồn dập từ phía phóng viên, những lời bàn tán xôn xao của người xung quanh, và ánh mắt soi mói, nghi ngờ.
Những người đi dạo quanh trung tâm thương mại cũng tức thì bắt được tin tức mà truyền tai nhau bàn tán.
Mọi thứ xung quanh như xoay mòng, tại sao bọn họ cứ hết lần này tới lần khác nhằm vào gia đình cô như vậy? Chân cô bủn rủn muốn ngã quỵ xuống sàn nhưng Khả Ny biết hiện tại mẹ đang rất cần cô, bà ấy đang ở bệnh viện không thể chịu thêm đả kích này.
Tống Khả Ny xoay người, trong lúc hối hả vô tình đụng phải một gã to con khiến cho mũ và kính râm bị rơi ra ngoài
“ Ể, là Kathy đây sao? “ gã cố tình nói lớn thu hút ánh nhìn tò mò hướng về phía bọn họ
Khả Thy ngẩn đầu lên liền bắt gặp bản thân đang bị vây giữa một vòng người, họ nhìn cô xì xào bàn tán
“ Không ngờ còn dám vác mặt ra đường đấy “
“ Thật không biết xấu hổ “
Một giọng nữ vang lên
“ Cả mẹ lẫn con nhà cô thật sự là một đám hồ ly tinh thích cướp chồng người khác. Đúng là làm xấu mặt phụ nữ “
“ Nói gì vậy mẹ cô ta đâu phải phụ nữ haha “
“ Cô ta sinh ra là do mang thai hộ đấy, đã ý trời không muốn cho cô xuất hiện còn cố tình tồn tại trên đời. Sao không chết khuất đi “
Khả Ny cảm thấy từng lời chỉ trích như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim mình. Cô cúi đầu, cố gắng kìm nén nước mắt đang trào ra. Cô đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và áp lực, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy bị tổn thương như lúc này. Những lời nói tàn nhẫn của người xung quanh làm cô choáng váng.
Cố gắng thu hết can đảm, Khả Ny cúi xuống nhặt mũ và kính râm, nhưng bàn tay run rẩy khiến cô làm rơi chúng thêm một lần nữa. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mạnh mẽ dù trong lòng đang run rẩy. Khả Ny biết rằng cô cần phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Bỏ lại mọi thứ, Khả Ny cắm đầu chạy khỏi đám đông. Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến một điều duy nhất đó là mẹ, bà ấy đang phải đối mặt với cú sốc rất lớn nhưng bệnh trạng của bà bây giờ…thực sự đã không thể nào chịu nỗi.
…
Tống Hoài An nằm trên giường bệnh, cảm nhận sự đau đớn lan tỏa từ lồng ngực. Mỗi cuộc gọi đến đều như một nhát dao, khiến bà không thể thở nổi. Các cổ đông của HA Group liên tục chất vấn, trách mắng, yêu cầu bà phải nhanh chóng giải quyết tình hình. Bà biết rằng hình ảnh của mình và tập đoàn đang bị đe dọa nghiêm trọng, nhưng tình hình sức khỏe không cho phép bà làm Được gì nhiều.
Bà cố gắng ngồi dậy, đưa tay với lấy điện thoại để gọi bác Phương, nhưng không có ai trả lời. Nhớ lại rằng bác Phương vừa rời khỏi bệnh viện để mua đồ, Tống Hoài An cảm thấy mình hoàn toàn cô độc trong khoảnh khắc này. Trái tim bà như bị bóp nghẹt, nhịp đập trở nên bất thường.
Bất chợt, cửa phòng bệnh mở ra, tiếng giày cao gót lộp cộp bước vào, nhẹ nhàng điềm tĩnh nhìn Tống Hoài An khổ sở.
Tống Hoài An cố gắng ngồi dậy, nhịp tim vẫn đập mạnh, đôi mắt mở to khi nghe tiếng giày cao gót bước vào phòng. Bà nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp, dáng vẻ kiêu kỳ, tiến gần đến giường bệnh. Cô ta mặc một bộ váy ôm sát cơ thể, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo nghễ, tự tin.
“Cô là…” Tống Hoài An cố gắng hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng không giấu được sự tò mò và lo lắng.
Lý Linh San dừng lại trước giường bệnh, đôi môi nở nụ cười mỉa mai. “Lý Linh San, hôn thê của… Võ Đông Thăng,” cô ta nói, giọng nói rõ ràng, từng từ như muốn khắc sâu vào tâm trí của Tống Hoài An.
Tống Hoài An cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, tim bà như thắt lại. Bà nhìn Lý Linh San, ánh mắt chứa đầy sự bối rối và nghi ngờ.
“Cô đến đây làm gì?”
Lý Linh San ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tống Hoài An.
“Tôi đến để nói chuyện với bà, về chuyện của Tống Khả Ny. “
“ Các người làm gì con tôi rồi? “ Tống Hoài An hỏi, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.
“ Bà có biết Tống Khả Ny bây giờ đau đớn khổ sở thế nào không? Mặc dù Đông Thăng đã giúp cô ta giải thích nhưng bởi vì chuyện của bà nên mọi người càng căm thù Tống Khả Ny hơn “ Lý Linh San nói, giọng điệu lạnh lùng.
“ Bây giờ khắp nơi ai ai cũng đều mắng chửi cô ta là con gái của kẻ giựt chồng. Nguyền rủa Tống Khả Ny sao không mau chết đi “
Tống Hoài An cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt. Bà không thể chịu đựng nổi ý nghĩ con gái mình phải gánh chịu những lời lẽ cay nghiệt như vậy.
“ Các người muốn làm gì? Cô muốn gì từ tôi?” bà hỏi, giọng run rẩy.
Lý Linh San cười lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
“Tôi muốn bà làm đúng theo lẽ phải. Nếu bà thật sự yêu con gái mình, bà nên bảo cô ta rời xa Võ Đông Thăng. Đừng để cô ta tiếp tục dính líu vào mối quan hệ không lối thoát này.”
Tống Hoài An nắm chặt lấy tấm ga giường, cảm thấy sự bất lực và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
“Cô không hiểu gì cả. Đông Thăng và Khả Ny yêu nhau thật lòng. Chúng nó không làm gì sai.”
Lý Linh San đứng dậy, bước lại gần Tống Hoài An, ánh mắt đầy sự thách thức.
“ Bà thật ngây thơ, Tống Hoài An. Trong thế giới này, người biết tính toán thì mới có được tình yêu. Đã trải qua một lần rồi còn không biết nhìn sao? “
“ Không, tôi không tin “ Tống Hoài An phản đối, đôi mắt ánh lên sự kiên định. “Tôi sẽ bảo vệ con gái mình bằng mọi giá.”
“Vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận hậu quả,” Lý Linh San nói, giọng đầy thách thức.
“Bà sẽ thấy mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.”
Nói xong, Lý Linh San quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại Tống Hoài An trong tình trạng hỗn loạn và tuyệt vọng.
/95
|