Trở về nhà, anh thấy Khả Ny đang nằm nghỉ trên giường, trông cô vẫn còn rất mệt mỏi
“Em dậy rồi à?” anh hỏi, giọng anh dịu dàng.
Khả Ny mỉm cười yếu ớt.
“Anh về rồi sao? Anh đi học thế nào?”
Anh ngồi xuống bên giường, dùng tay xoa xoa gương mặt bé nhỏ
“ Cũng tốt lắm nhưng sẽ tốt hơn khi em đi cùng anh “
Khả Ny nhìn qua thần sắc Võ Đông Thăng nhận ra có điều không ổn, ở chung với nhau cũng được một thời gian rồi cô đương nhiên nhìn ra, Khả Ny hỏi bằng giọng quan tâm
“ Sao mặt anh bí xị vậy? Ở trường có chuyện gì hả? “
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện Khả Ny đã mệt mỏi thành như vậy anh không muốn cô vì chuyện của mẹ mình mà phiến lòng liền giấu nhẹm đi.
“Không có gì đâu, chỉ là mệt chút thôi.”
Khả Ny không hoàn toàn tin, nhưng cô không muốn ép anh nói ra nếu anh chưa sẵn sàng.
“Thôi được rồi, anh có muốn ăn gì không? Em có thể làm cho anh một bữa tối nhẹ.”
Võ Đông Thăng mỉm cười, lòng anh ấm áp vì sự quan tâm của cô.
“Không cần đâu, em nghỉ ngơi đi. Để anh nấu cho. Em cần phải hồi phục sức khỏe.”
Anh vào bếp, chuẩn bị một bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng. Khi anh bưng khay thức ăn lên phòng, Khả Ny đã ngủ thiếp đi, mệt mỏi và yếu đuối sau trận ốm. Anh đặt khay lên bàn, ngồi xuống bên giường, nhìn cô ngủ yên bình. Lòng anh dâng lên niềm thương xót và quyết tâm bảo vệ tình yêu của họ khỏi mọi khó khăn.
Đêm đó, khi Khả Ny tỉnh dậy, Võ Đông Thăng vẫn ở bên cô. Họ cùng nhau ăn bữa tối, nằm trên giường nói chuyện về những điều nhỏ nhặt trong ngày để quên đi những lo toan. Võ Đông Thăng kể về những câu chuyện hài hước xảy ra trong lớp, Khả Ny cười khúc khích, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
“ Anh kể chuyện giỏi thật đấy “ cô nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Anh mỉm cười, nắm tay cô. “Anh chỉ muốn em vui vẻ thôi.”
Khả Ny gật đầu, rồi bất ngờ cô kéo lấy anh, môi cô chạm vào môi anh. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, nhưng dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Võ Đông Thăng cảm nhận được nhịp tim cô đập nhanh, và anh phải cố gắng kiềm chế cảm xúc
“ Em còn chưa khỏe “
“ Không vấn đề, em muốn anh “ Khả Ny đáp lại, giọng cô khàn khàn, hơi thở cô nóng bỏng.
Võ Đông Thăng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô. Anh cảm nhận được sự khao khát trong từng cái chạm, từng nụ hôn của cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua lưng cô, kéo cô sát lại gần hơn. Khả Ny đáp lại, tay cô cũng từ từ trượt xuống, cởi bỏ áo anh.
Ánh mắt họ giao nhau, đầy sự khao khát và tình yêu. Võ Đông Thăng từ từ cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ cô, từng nụ hôn dần dần trở nên mãnh liệt hơn
Võ Đông Thăng từ từ cởi bỏ áo khoác của Khả Ny, để lộ bờ vai trắng ngần. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên vai cô, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể cô. Khả Ny khẽ rên lên, đôi tay cô vòng qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn.
Họ cùng nhau chìm đắm trong cảm xúc, từng cử chỉ, từng hơi thở đều đầy đam mê và yêu thương. Võ Đông Thăng cảm nhận sự đáp lại từ Khả Ny, cơ thể họ hòa quyện vào nhau, tạo nên những khoảnh khắc ngọt ngào và mãnh liệt.
Căn phòng trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của họ. Khả Ny nhìn anh, cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ ánh mắt của anh.
“Anh sẽ luôn ở bên em “ Võ Đông Thăng nói, giọng anh đầy kiên định.
Khả Ny mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má. “Em biết. Em cũng sẽ luôn bên anh.”
Họ ôm chặt lấy nhau, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể đối phương. Giây phút này, mọi lo toan, mọi khó khăn đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu và hạnh phúc.
Sau khi họ cùng nhau trải qua khoảnh khắc ngọt ngào và mãnh liệt, Võ Đông Thăng nằm bên cạnh Khả Ny, tay anh ôm chặt cô.
“Em có thấy mệt không?” Võ Đông Thăng hỏi, giọng anh lo lắng.
Khả Ny lắc đầu, mỉm cười. “Không. Em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ, trong lòng đầy sự bình yên và hạnh phúc. Võ Đông Thăng cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Khả Ny, và anh biết rằng mình sẽ làm mọi điều để bảo vệ tình yêu này.
…
Trong khi đó, tại nông trại, Đới Kim Giao và Lý Linh San vẫn không từ bỏ ý định chia rẽ Khả Ny và Võ Đông Thăng. Đới Kim Giao quyết định sẽ đến gặp Tống Hoài An để trực tiếp nói chuyện. Bà tin rằng chỉ cần tiếp cận mẹ của Khả Ny, bà có thể tìm ra cách để tách rời hai người trẻ tuổi này.
Một buổi sáng tại khách sạn của thành phố Sơn Hà, Đới Kim Giao diện một bộ váy sang trọng và trang điểm cẩn thận. Bà muốn xuất hiện trước Tống Hoài An với vẻ ngoài hoàn hảo để thể hiện sự uy nghiêm và quyền lực của mình. Khi đã chuẩn bị xong, bà ra lệnh cho tài xế lái xe đến HA group, tập đoàn của Tống Hoài An. Không quên dặn dò Lý Linh San ngồi ghế bên cạnh
“ Con không cần theo bác vào trong, bác tự đi nói chuyện với bà ta “
Lý Linh San nhìn tập đoàn uy nghiêm rộng lớn không khỏi lo lắng, sợ Đới Kim Giao không giải quyết được, người bọn họ sắp nói chuyện là chủ tịch của HA group đó
“ Con sợ lỡ như người phụ nữ kia làm gì bác “
“ Bà ta dám sao? “ Đới Kim Giao nói một cách ngông cuồng
“ Con cứ ngồi đây đợi đi, có việc gì bác sẽ gọi con “
Đới Kim Giao xuống xe, bước vào sảnh công ty với vẻ tự tin, ánh mắt sắc lạnh. Bà tiến thẳng đến quầy tiếp tân, yêu cầu được gặp Tống Hoài An.
“ Xin chào, tôi muốn gặp Tống Hoài An “ bà nói, giọng điệu quyết đoán.
Nhân viên tiếp tân nhìn qua danh sách thấy khung giờ này chủ tịch không có xếp lịch hẹn, nhìn qua người phụ nữ trước mặt ăn diện sang trọng liền hỏi
“ Chủ tịch đang bận, cho hỏi phu nhân có hẹn trước hay không? “
“Tôi là người quen, không cần hẹn trước,” Đới Kim Giao trả lời,
Tiếp tân nghe qua người phụ nữ này ăn nói trịch thượng trong lòng không mấy vui vẻ
“ Như vậy không được, tôi không thể để phu nhân lên đó, mong phu nhân thông cảm.
Đới Kim Giao cảm thấy bị xúc phạm, nhưng bà không để lộ cảm xúc. Bà nở một nụ cười lạnh lùng và nói với nhân viên tiếp tân
“Vậy thì gọi điện cho Tống Hoài An và nói rằng Đới Kim Giao muốn gặp. Tôi chắc chắn bà ta sẽ không từ chối.”
Nhân viên tiếp tân do dự, nhưng trước sự kiên quyết của Đới Kim Giao, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi điện lên phòng chủ tịch. Sau một hồi trao đổi ngắn gọn, cô đặt máy xuống và nhìn Đới Kim Giao với vẻ kính trọng hơn.
“ Chủ tịch đồng ý gặp phu nhân. Mời phu nhân đi theo tôi “ cô nói, rồi dẫn đường cho Đới Kim Giao lên thang máy.
“Em dậy rồi à?” anh hỏi, giọng anh dịu dàng.
Khả Ny mỉm cười yếu ớt.
“Anh về rồi sao? Anh đi học thế nào?”
Anh ngồi xuống bên giường, dùng tay xoa xoa gương mặt bé nhỏ
“ Cũng tốt lắm nhưng sẽ tốt hơn khi em đi cùng anh “
Khả Ny nhìn qua thần sắc Võ Đông Thăng nhận ra có điều không ổn, ở chung với nhau cũng được một thời gian rồi cô đương nhiên nhìn ra, Khả Ny hỏi bằng giọng quan tâm
“ Sao mặt anh bí xị vậy? Ở trường có chuyện gì hả? “
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện Khả Ny đã mệt mỏi thành như vậy anh không muốn cô vì chuyện của mẹ mình mà phiến lòng liền giấu nhẹm đi.
“Không có gì đâu, chỉ là mệt chút thôi.”
Khả Ny không hoàn toàn tin, nhưng cô không muốn ép anh nói ra nếu anh chưa sẵn sàng.
“Thôi được rồi, anh có muốn ăn gì không? Em có thể làm cho anh một bữa tối nhẹ.”
Võ Đông Thăng mỉm cười, lòng anh ấm áp vì sự quan tâm của cô.
“Không cần đâu, em nghỉ ngơi đi. Để anh nấu cho. Em cần phải hồi phục sức khỏe.”
Anh vào bếp, chuẩn bị một bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng. Khi anh bưng khay thức ăn lên phòng, Khả Ny đã ngủ thiếp đi, mệt mỏi và yếu đuối sau trận ốm. Anh đặt khay lên bàn, ngồi xuống bên giường, nhìn cô ngủ yên bình. Lòng anh dâng lên niềm thương xót và quyết tâm bảo vệ tình yêu của họ khỏi mọi khó khăn.
Đêm đó, khi Khả Ny tỉnh dậy, Võ Đông Thăng vẫn ở bên cô. Họ cùng nhau ăn bữa tối, nằm trên giường nói chuyện về những điều nhỏ nhặt trong ngày để quên đi những lo toan. Võ Đông Thăng kể về những câu chuyện hài hước xảy ra trong lớp, Khả Ny cười khúc khích, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
“ Anh kể chuyện giỏi thật đấy “ cô nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Anh mỉm cười, nắm tay cô. “Anh chỉ muốn em vui vẻ thôi.”
Khả Ny gật đầu, rồi bất ngờ cô kéo lấy anh, môi cô chạm vào môi anh. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, nhưng dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Võ Đông Thăng cảm nhận được nhịp tim cô đập nhanh, và anh phải cố gắng kiềm chế cảm xúc
“ Em còn chưa khỏe “
“ Không vấn đề, em muốn anh “ Khả Ny đáp lại, giọng cô khàn khàn, hơi thở cô nóng bỏng.
Võ Đông Thăng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô. Anh cảm nhận được sự khao khát trong từng cái chạm, từng nụ hôn của cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua lưng cô, kéo cô sát lại gần hơn. Khả Ny đáp lại, tay cô cũng từ từ trượt xuống, cởi bỏ áo anh.
Ánh mắt họ giao nhau, đầy sự khao khát và tình yêu. Võ Đông Thăng từ từ cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ cô, từng nụ hôn dần dần trở nên mãnh liệt hơn
Võ Đông Thăng từ từ cởi bỏ áo khoác của Khả Ny, để lộ bờ vai trắng ngần. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên vai cô, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể cô. Khả Ny khẽ rên lên, đôi tay cô vòng qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn.
Họ cùng nhau chìm đắm trong cảm xúc, từng cử chỉ, từng hơi thở đều đầy đam mê và yêu thương. Võ Đông Thăng cảm nhận sự đáp lại từ Khả Ny, cơ thể họ hòa quyện vào nhau, tạo nên những khoảnh khắc ngọt ngào và mãnh liệt.
Căn phòng trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của họ. Khả Ny nhìn anh, cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ ánh mắt của anh.
“Anh sẽ luôn ở bên em “ Võ Đông Thăng nói, giọng anh đầy kiên định.
Khả Ny mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má. “Em biết. Em cũng sẽ luôn bên anh.”
Họ ôm chặt lấy nhau, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể đối phương. Giây phút này, mọi lo toan, mọi khó khăn đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu và hạnh phúc.
Sau khi họ cùng nhau trải qua khoảnh khắc ngọt ngào và mãnh liệt, Võ Đông Thăng nằm bên cạnh Khả Ny, tay anh ôm chặt cô.
“Em có thấy mệt không?” Võ Đông Thăng hỏi, giọng anh lo lắng.
Khả Ny lắc đầu, mỉm cười. “Không. Em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ, trong lòng đầy sự bình yên và hạnh phúc. Võ Đông Thăng cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Khả Ny, và anh biết rằng mình sẽ làm mọi điều để bảo vệ tình yêu này.
…
Trong khi đó, tại nông trại, Đới Kim Giao và Lý Linh San vẫn không từ bỏ ý định chia rẽ Khả Ny và Võ Đông Thăng. Đới Kim Giao quyết định sẽ đến gặp Tống Hoài An để trực tiếp nói chuyện. Bà tin rằng chỉ cần tiếp cận mẹ của Khả Ny, bà có thể tìm ra cách để tách rời hai người trẻ tuổi này.
Một buổi sáng tại khách sạn của thành phố Sơn Hà, Đới Kim Giao diện một bộ váy sang trọng và trang điểm cẩn thận. Bà muốn xuất hiện trước Tống Hoài An với vẻ ngoài hoàn hảo để thể hiện sự uy nghiêm và quyền lực của mình. Khi đã chuẩn bị xong, bà ra lệnh cho tài xế lái xe đến HA group, tập đoàn của Tống Hoài An. Không quên dặn dò Lý Linh San ngồi ghế bên cạnh
“ Con không cần theo bác vào trong, bác tự đi nói chuyện với bà ta “
Lý Linh San nhìn tập đoàn uy nghiêm rộng lớn không khỏi lo lắng, sợ Đới Kim Giao không giải quyết được, người bọn họ sắp nói chuyện là chủ tịch của HA group đó
“ Con sợ lỡ như người phụ nữ kia làm gì bác “
“ Bà ta dám sao? “ Đới Kim Giao nói một cách ngông cuồng
“ Con cứ ngồi đây đợi đi, có việc gì bác sẽ gọi con “
Đới Kim Giao xuống xe, bước vào sảnh công ty với vẻ tự tin, ánh mắt sắc lạnh. Bà tiến thẳng đến quầy tiếp tân, yêu cầu được gặp Tống Hoài An.
“ Xin chào, tôi muốn gặp Tống Hoài An “ bà nói, giọng điệu quyết đoán.
Nhân viên tiếp tân nhìn qua danh sách thấy khung giờ này chủ tịch không có xếp lịch hẹn, nhìn qua người phụ nữ trước mặt ăn diện sang trọng liền hỏi
“ Chủ tịch đang bận, cho hỏi phu nhân có hẹn trước hay không? “
“Tôi là người quen, không cần hẹn trước,” Đới Kim Giao trả lời,
Tiếp tân nghe qua người phụ nữ này ăn nói trịch thượng trong lòng không mấy vui vẻ
“ Như vậy không được, tôi không thể để phu nhân lên đó, mong phu nhân thông cảm.
Đới Kim Giao cảm thấy bị xúc phạm, nhưng bà không để lộ cảm xúc. Bà nở một nụ cười lạnh lùng và nói với nhân viên tiếp tân
“Vậy thì gọi điện cho Tống Hoài An và nói rằng Đới Kim Giao muốn gặp. Tôi chắc chắn bà ta sẽ không từ chối.”
Nhân viên tiếp tân do dự, nhưng trước sự kiên quyết của Đới Kim Giao, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi điện lên phòng chủ tịch. Sau một hồi trao đổi ngắn gọn, cô đặt máy xuống và nhìn Đới Kim Giao với vẻ kính trọng hơn.
“ Chủ tịch đồng ý gặp phu nhân. Mời phu nhân đi theo tôi “ cô nói, rồi dẫn đường cho Đới Kim Giao lên thang máy.
/95
|