Võ Đông Thăng không ngờ bất ngờ trong miệng Khả Ny chính là mang anh về ra mắt, anh lo lắng không biết mình có đủ lễ phép không, ăn mặc có lịch sự không, lỡ như mẹ cô không thích anh thì phải làm sao?
“ Chào cháu, Võ Đông Thăng. Nghe Khả Ny kể về cháu nhiều rồi “ Tống Hoài An mỉm cười đáp lại, ánh mắt dò xét nhưng cũng đầy thiện cảm.
“ Ngồi xuống đi anh “ Khả Ny mời, giọng đầy vui vẻ.
Võ Đông Thăng ngồi xuống, cảm thấy không khí thoải mái hơn khi nhìn thấy nụ cười của Khả Ny. Họ bắt đầu trò chuyện, từ những câu chuyện học hành, cuộc sống đến những kỷ niệm vui vẻ mà Khả Ny đã trải qua cùng Võ Đông Thăng.
“ Cháu lớn lên ở Giao Thủy sao? “ Tống Hoài An hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu sự quan tâm.
Võ Đông Thăng nghe được từ giọng nói người phụ nữ đặc biệt trầm khàn, có chút không đúng lắm nhưng anh vẫn rất tập trung
“ Cháu sinh ra và lớn lên ở Giao Thủy, về sau thì chọn học ở An Viễn. Cũng rất may mắn khi gặp được Khả Ny “
Võ Đông Thăng đáp, ánh mắt chân thành.
“ Vậy tương lai cháu có dự định gì không? “ Tống Hoài An tiếp tục hỏi.
“ Cháu dự định hoàn thành việc học trước tiên, ước mơ của cháu là nghiên cứu thực vật, cháu được di truyền từ bố yêu thích cây trồng nên muốn làm việc bên lĩnh vực đó. “
Võ Đông Thăng trả lời, giọng nói đầy tự tin và quyết tâm.
Tống Hoài An gật đầu, hài lòng với câu trả lời của Võ Đông Thăng. Bà có thể thấy anh là người chín chắn, biết rõ mục tiêu của mình và luôn cố gắng vì điều đó. Điều này khiến bà cảm thấy an tâm hơn về mối quan hệ của con gái mình.
Khả Ny vui vẻ hòa vào câu chuyện
“ Nếu vậy anh có thể tham khảo ý kiến của mẹ em. HA group có một trung tâm nghiên cứu giống cây trồng, có lẽ anh có thể học hỏi ít nhiều. “
Võ Đông Thăng cứng người khi nghe câu nói của cô, Khả Ny nhận ra cô còn quên không nói về xuất thân của mình cho anh biết
“ Em quên không nói chuyện là…mẹ em là chủ tịch của HA group Tống Hoài An. Còn nữa mẹ em cũng là… “
“ Là người chuyển giới “ Tống Hoài An nói một cách điềm đạm, bà không ngần ngại khi nhắc về vấn đề này. Kể cả trên báo chi bà cũng rất nhiều lần thừa nhận về giới tính của bản thân
Võ Đông Thăng có biết qua người này, Tống Hoài An là người phụ nữ có tiếng trên thương trường, được biết bao người ngưỡng mộ, tôn trọng chỉ là anh không quan tâm quá nhiều đến người trong giới làm ăn cho nên mới không nhớ rõ mặt. Còn không ngờ đây chính là mẹ của bạn gái anh.
Thấy anh không nói gì sự phấn khởi trong lòng Khả Ny tức thì chùng xuống, cô nói thêm
“ Đây đúng thật là xuất thân của em, là con gái của một người chuyển giới, mẹ là người phụ nữ mà em yêu thương và trân trọng nhất. Anh…anh rốt cuộc cảm thấy thế nào? “
Có thể Khả Ny cảm thấy rất bình thường, cô từ nhỏ đã hiểu rõ bản thân mình nhưng không có nghĩa là người khác cũng hiểu cho cô.
Võ Đông Thăng im lặng, sự im lặng này khiến cho Khả Ny càng thêm lo lắng và bất an. Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm câu trả lời, nhưng chỉ thấy được sự bối rối và hoảng hốt. Khả Ny không biết phải làm gì, cô cũng không biết phải nói gì vào lúc này.
Tống Hoài An nhìn con gái mình, bà hiểu được tâm trạng của Khả Ny. Bà mỉm cười nhẹ nhàng, vỗ nhẹ vào vai con gái và nói:
“Khả Ny, con không cần phải lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Một thoáng sau, anh bắt đầu lên tiếng
“ Em biết không, điều quan trọng nhất đối với anh là con người em, em sống tình cảm lại ấm áp. Cũng nể trọng mẹ em đã nuôi dạy ra người con thế này, những chuyện khác…không phải là rào cản cho tình cảm của anh “
Lời nói của Võ Đông Thăng như một tia nắng ấm áp xua tan đi mọi lo âu của Khả Ny. Cô nhìn vào đôi mắt ấm áp của anh, cảm nhận sự chân thành và tình yêu chân thành đang từ từ lan tỏa trong không gian giữa họ. Đôi khi, mọi thứ đều trở nên rõ ràng khi được nói ra, và những từ ngữ của Võ Đông Thăng đã mang lại cho Khả Ny một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu của mình.
Buổi gặp mặt này đã giúp cả hai hiểu nhau nhiều hơn cũng như biết được tình cảm của người kia là kiên định chắc chắn. Cả 3 rời khỏi nhà hàng, tìm đến một quán cà phê chờ đợi, Võ Đông Thăng đã nhắn với bố từ sớm, ông bảo sẽ sang đón anh.
Võ Anh Quân nhanh chóng có mặt ở quán cà phê, ông đoán chắc Khả Ny cũng có mặt bên trong, chẳng biết vì sao ông muốn vào ấy gặp mặt con bé, chỉ một phần giống người đó cũng giúp ông khỏa lấp nỗi nhớ nhung, hơn nữa Tống Khả Ny còn là…là con gái của bà ấy. Thiện cảm của ông dành cho cô cũng đặc biệt nhiều
Không gọi cho con trai ông cứ như vậy mà đi vào quán cà phê. Khả Ny ngồi với mẹ xoay lưng về phía cửa, Đông Thăng ngồi đối diện vừa trông thấy Võ Anh Quân liền gọi lớn
“ Ba, ở đây “
Cả Khả Ny và mẹ đều bất ngờ ngoái đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông nét mặt hiền hòa quen thuộc liền vội đứng dậy chào hỏi
“ Cháu chào bác “
Ông định nói gì đấy với cô nhưng ánh mắt lại kịp rơi vào người phụ nữ bên cạnh, từng ấy năm không gặp vậy mà trong phút giây tình cờ này bao nhiêu tường thành mà ông gầy dựng tức thì vụn vỡ. Vết sẹo thanh xuân một lần nữa rỉ máu
Giọng ông run theo bờ môi khô cằn mấp máy
“ An à…”
Tống Hoài An ngẩng đầu lên, ánh mắt bất ngờ và sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Bà không thể tin nổi, sau bao nhiêu năm trời, người đàn ông mà bà từng yêu thương, người đã rời xa bà, lại đang đứng trước mặt ngay lúc này. Cả hai người nhìn nhau, những ký ức xưa cũ ùa về như cơn lũ cuốn trôi tất cả mọi sự kiên định của họ.
“ Võ Anh Quân? ” Giọng Tống Hoài An cũng run lên theo, khóe mắt tràn đầy xúc động và hồi tưởng.
Khả Ny và Đông Thăng nhìn nhau, cả hai đều ngạc nhiên trước tình huống này. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Khả Ny băn khoăn hỏi mẹ:
“ Mẹ, chuyện gì thế này? “
Tống Hoài An lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy:
“ Đây là… bác Quân, một người bạn cũ của mẹ.”
Võ Anh Quân đưa ra đề nghị, ánh mắt vẫn dịu dàng và chân thành.
“ Chúng ta có thể ngồi xuống và nói chuyện không? ”
Tống Hoài An gật đầu. Bà nói với con gái
“ Hai đứa tạm tránh đi một lát được không? “
Khả Ny cảm thấy trái tim mình đập nhanh, cô không biết nên làm gì trong tình huống này, nhưng cô biết rằng đây là một khoảnh khắc quan trọng. Cuối cùng Khả Ny gật đầu chọn đáp ứng yêu cầu của mẹ rồi nắm tay Võ Đông Thăng rời khỏi quán cà phê để lại cho hai vị phụ huynh không gian nói chuyện.
“ Chào cháu, Võ Đông Thăng. Nghe Khả Ny kể về cháu nhiều rồi “ Tống Hoài An mỉm cười đáp lại, ánh mắt dò xét nhưng cũng đầy thiện cảm.
“ Ngồi xuống đi anh “ Khả Ny mời, giọng đầy vui vẻ.
Võ Đông Thăng ngồi xuống, cảm thấy không khí thoải mái hơn khi nhìn thấy nụ cười của Khả Ny. Họ bắt đầu trò chuyện, từ những câu chuyện học hành, cuộc sống đến những kỷ niệm vui vẻ mà Khả Ny đã trải qua cùng Võ Đông Thăng.
“ Cháu lớn lên ở Giao Thủy sao? “ Tống Hoài An hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu sự quan tâm.
Võ Đông Thăng nghe được từ giọng nói người phụ nữ đặc biệt trầm khàn, có chút không đúng lắm nhưng anh vẫn rất tập trung
“ Cháu sinh ra và lớn lên ở Giao Thủy, về sau thì chọn học ở An Viễn. Cũng rất may mắn khi gặp được Khả Ny “
Võ Đông Thăng đáp, ánh mắt chân thành.
“ Vậy tương lai cháu có dự định gì không? “ Tống Hoài An tiếp tục hỏi.
“ Cháu dự định hoàn thành việc học trước tiên, ước mơ của cháu là nghiên cứu thực vật, cháu được di truyền từ bố yêu thích cây trồng nên muốn làm việc bên lĩnh vực đó. “
Võ Đông Thăng trả lời, giọng nói đầy tự tin và quyết tâm.
Tống Hoài An gật đầu, hài lòng với câu trả lời của Võ Đông Thăng. Bà có thể thấy anh là người chín chắn, biết rõ mục tiêu của mình và luôn cố gắng vì điều đó. Điều này khiến bà cảm thấy an tâm hơn về mối quan hệ của con gái mình.
Khả Ny vui vẻ hòa vào câu chuyện
“ Nếu vậy anh có thể tham khảo ý kiến của mẹ em. HA group có một trung tâm nghiên cứu giống cây trồng, có lẽ anh có thể học hỏi ít nhiều. “
Võ Đông Thăng cứng người khi nghe câu nói của cô, Khả Ny nhận ra cô còn quên không nói về xuất thân của mình cho anh biết
“ Em quên không nói chuyện là…mẹ em là chủ tịch của HA group Tống Hoài An. Còn nữa mẹ em cũng là… “
“ Là người chuyển giới “ Tống Hoài An nói một cách điềm đạm, bà không ngần ngại khi nhắc về vấn đề này. Kể cả trên báo chi bà cũng rất nhiều lần thừa nhận về giới tính của bản thân
Võ Đông Thăng có biết qua người này, Tống Hoài An là người phụ nữ có tiếng trên thương trường, được biết bao người ngưỡng mộ, tôn trọng chỉ là anh không quan tâm quá nhiều đến người trong giới làm ăn cho nên mới không nhớ rõ mặt. Còn không ngờ đây chính là mẹ của bạn gái anh.
Thấy anh không nói gì sự phấn khởi trong lòng Khả Ny tức thì chùng xuống, cô nói thêm
“ Đây đúng thật là xuất thân của em, là con gái của một người chuyển giới, mẹ là người phụ nữ mà em yêu thương và trân trọng nhất. Anh…anh rốt cuộc cảm thấy thế nào? “
Có thể Khả Ny cảm thấy rất bình thường, cô từ nhỏ đã hiểu rõ bản thân mình nhưng không có nghĩa là người khác cũng hiểu cho cô.
Võ Đông Thăng im lặng, sự im lặng này khiến cho Khả Ny càng thêm lo lắng và bất an. Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm câu trả lời, nhưng chỉ thấy được sự bối rối và hoảng hốt. Khả Ny không biết phải làm gì, cô cũng không biết phải nói gì vào lúc này.
Tống Hoài An nhìn con gái mình, bà hiểu được tâm trạng của Khả Ny. Bà mỉm cười nhẹ nhàng, vỗ nhẹ vào vai con gái và nói:
“Khả Ny, con không cần phải lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Một thoáng sau, anh bắt đầu lên tiếng
“ Em biết không, điều quan trọng nhất đối với anh là con người em, em sống tình cảm lại ấm áp. Cũng nể trọng mẹ em đã nuôi dạy ra người con thế này, những chuyện khác…không phải là rào cản cho tình cảm của anh “
Lời nói của Võ Đông Thăng như một tia nắng ấm áp xua tan đi mọi lo âu của Khả Ny. Cô nhìn vào đôi mắt ấm áp của anh, cảm nhận sự chân thành và tình yêu chân thành đang từ từ lan tỏa trong không gian giữa họ. Đôi khi, mọi thứ đều trở nên rõ ràng khi được nói ra, và những từ ngữ của Võ Đông Thăng đã mang lại cho Khả Ny một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu của mình.
Buổi gặp mặt này đã giúp cả hai hiểu nhau nhiều hơn cũng như biết được tình cảm của người kia là kiên định chắc chắn. Cả 3 rời khỏi nhà hàng, tìm đến một quán cà phê chờ đợi, Võ Đông Thăng đã nhắn với bố từ sớm, ông bảo sẽ sang đón anh.
Võ Anh Quân nhanh chóng có mặt ở quán cà phê, ông đoán chắc Khả Ny cũng có mặt bên trong, chẳng biết vì sao ông muốn vào ấy gặp mặt con bé, chỉ một phần giống người đó cũng giúp ông khỏa lấp nỗi nhớ nhung, hơn nữa Tống Khả Ny còn là…là con gái của bà ấy. Thiện cảm của ông dành cho cô cũng đặc biệt nhiều
Không gọi cho con trai ông cứ như vậy mà đi vào quán cà phê. Khả Ny ngồi với mẹ xoay lưng về phía cửa, Đông Thăng ngồi đối diện vừa trông thấy Võ Anh Quân liền gọi lớn
“ Ba, ở đây “
Cả Khả Ny và mẹ đều bất ngờ ngoái đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông nét mặt hiền hòa quen thuộc liền vội đứng dậy chào hỏi
“ Cháu chào bác “
Ông định nói gì đấy với cô nhưng ánh mắt lại kịp rơi vào người phụ nữ bên cạnh, từng ấy năm không gặp vậy mà trong phút giây tình cờ này bao nhiêu tường thành mà ông gầy dựng tức thì vụn vỡ. Vết sẹo thanh xuân một lần nữa rỉ máu
Giọng ông run theo bờ môi khô cằn mấp máy
“ An à…”
Tống Hoài An ngẩng đầu lên, ánh mắt bất ngờ và sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Bà không thể tin nổi, sau bao nhiêu năm trời, người đàn ông mà bà từng yêu thương, người đã rời xa bà, lại đang đứng trước mặt ngay lúc này. Cả hai người nhìn nhau, những ký ức xưa cũ ùa về như cơn lũ cuốn trôi tất cả mọi sự kiên định của họ.
“ Võ Anh Quân? ” Giọng Tống Hoài An cũng run lên theo, khóe mắt tràn đầy xúc động và hồi tưởng.
Khả Ny và Đông Thăng nhìn nhau, cả hai đều ngạc nhiên trước tình huống này. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Khả Ny băn khoăn hỏi mẹ:
“ Mẹ, chuyện gì thế này? “
Tống Hoài An lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy:
“ Đây là… bác Quân, một người bạn cũ của mẹ.”
Võ Anh Quân đưa ra đề nghị, ánh mắt vẫn dịu dàng và chân thành.
“ Chúng ta có thể ngồi xuống và nói chuyện không? ”
Tống Hoài An gật đầu. Bà nói với con gái
“ Hai đứa tạm tránh đi một lát được không? “
Khả Ny cảm thấy trái tim mình đập nhanh, cô không biết nên làm gì trong tình huống này, nhưng cô biết rằng đây là một khoảnh khắc quan trọng. Cuối cùng Khả Ny gật đầu chọn đáp ứng yêu cầu của mẹ rồi nắm tay Võ Đông Thăng rời khỏi quán cà phê để lại cho hai vị phụ huynh không gian nói chuyện.
/95
|