Nếu không phải trăm năm nay xuất hiện kẻ dã tâm như Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, Lục Hùng Phi ruồng bỏ lý niệm sáng lập học viện, tạo ra nội đấu, gây rối Tuyết Châu gió tanh mưa máu, có thể nói Thanh Bình học viện là tông môn cống hiến lớn nhất cho Tuyết Châu.
Cuộc ước chiến Thiên Hàn Tuyệt phong, Phương Tiêu An mang đi hết thân tín tinh nhuệ trong Thanh Bình học viện, cơ bản tương đương với hơn một nửa cường giả cao thủ của học viện.
Cho nên lần này Vấn Kiếm tông công phá Thanh Bình học viện không mất nhiều công sức, hầu như không đánh mà thắng.
Tiếp tục đi tới là quảng trường thư viện lớn nhất nội viện Thanh Bình học viện, có mấy vạn đệ tử.
Các đệ tử Thanh Bình học viện biểu tình kinh hoàng bị cưỡng chế tụ tập tại đây. Hai mươi khôi lỗi chiến ngẫu đẳng câp Võ Vương cảnh vây quanh giám thị đám đệ tử bình thường, còn những khôi lỗi chiến ngẫu đẳng cấp Võ Hoàng cảnh Kình Thiên Trụ được Vương Tuyệt Phong xấu xa điều khiển thì đứng giữa quảng trường. Hơi thở khổng lồ khuếch tán khiến người Thanh Bình học viện không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đinh Hạo bước vào quảng trường.
Đinh Hạo thấy biểu tình thù hận, tức giận, mờ mịt trên mặt đệ tử Thanh Bình học viện.
Mấy vạn con mắt tỏa sáng nhìn hướng Đinh Hạo, đè nén lửa giận trong lòng.
Một thanh âm vang lên:
- Ngươi chính là Đinh Hạo?
Đó là một lão nhân cao tuổi mặc trang phục nho gia, người run run chống cây gậy đầu rồng, râu tóc bạc phơ. Tuy thực lực lão nhân không cao cũng cỡ cảnh giới Đại Võ Sư cảnh, không lên đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh nhưng tinh thần phấn chấn, tóc bạc mặt hồng hào, có khí độ xuất trần nhìn Đinh Hạo.
Đinh Hạo gật đầu.
- Đánh ngươi, đồ tội nhân của nhân tộc Tuyết Châu!
Lão nhân giơ gậy đập xuống.
Đinh Hạo nhẹ bắt lây cây gậy.
Vương Tiểu Thất nhỏ giọng nói vào tia Đinh Hạo:
- Lão nhân này tên là Khổng Diệc Nho, là viện trưởng trung viện Thanh Bình học viện, bình thường rất có uy vọng, hiền giả nổi tiếng toàn Tuyết Châu. Khổng Diệc Nho học thức uyên bác, tính tình quái lạ, nghe nói từng được Bắc vực Huyền Sương Chiến Thần cho gặp. Đệ tử Khổng Diệc Nho dạy dỗ trải rộng Tuyết Châu, nhiều võ giả đại nho thành danh Tuyết Châu đều từng tùy tùng bên lão.
Đinh Hạo gật đầu, trong bụng hắn đã hiểu.
Đinh Hạo sớm nghe nói về Khổng Diệc Nho.
Tại Tuyết Châu lão nhân Khổng Diệc Nho là một truyền kỳ khác lạ. Tuy tư chất võ đạo không tầm thường nhưng Khổng Diệc Nho không hướng võ mà thích cahưn uôi làm nông, kinh nghiệm cuộc sống phong phú. Khổng Diệc Nho từng đi khắp điểm trú nhân loại, nhận đồ đệ, dạy các loại kỹ xảo nhà nông sinh tồn. Khổng Diệc Nho từng xâm nhập bộ lạc nhân loại trong hoang dã, có tiếng là hiền giả. Trong lĩnh vực võ đạo Khổng Diệc Nho không quá nổi tiếng nhưng trong dân chúng bình thường thì như vạn gia sinh phật.
Lần đầu tiên Đinh Hạo nghe nói đến sự tích của Khổng Diệc Nho cũng từng than thở.
Trong thế giới lạnh lùng thực lực là vua, võ giả là vua, ngườin hư vậy không có nhiều.
Không ngờ hôm nay trong tình huống này Đinh Hạo gặp Khổng Diệc Nho.
Đinh Hạo nhìn hướng lão nhân tóc bạc Khổng Diệc Nho:
- Đinh Hạo có tội gì?
- Khuấy động Tuyết Châu, tàn sát vô tội, tấn công Thanh Bình học viện, đem máu và lửa vào võ thánh địa nhân tộc yên bình mấy vạn năm. Mỗi một tội khiến ngươi chết vô số lần!
Tuy thực lực của Khổng Diệc Nho không cao nhưng rất khẻo khoắn, giọng vang dội. Khổng Diệc Nho nhìn Đinh Hạo, đại ma vương trong lòng các cường giả Thanh Bình học viện mà không hề sợ hãi.
Đinh Hạo gật đầu, cổ tay rung lên.
Bùm một tiếng, đầu gậy rồng điêu khắc bằng gỗ hóa thành khói tan biến.
Khổng Diệc Nho bị chấn thụt lùi hai, ba bước.
phía sau có mấy chục thanh niên mặc nho phục hét to:
- Lão sư!
Bọn họ chạy ra vội dìu Khổng Diệc Nho, có một, hai người ưỡn ngực che trước mặt lão, sợ đại ma đầu Đinh Hạo nổi máu hung dữ, ai nấy ánh mắt giận dữ trừng Đinh Hạo.
Đinh Hạo phủi tay, lắc đầu, nói:
- Người ta đồn ngươi là một vị đại hiền giả, kiến thức uyên bác, chẳng ngờ nghe danh không bằng gặp mặt. Ta thấy ngươi già lú lẫn, đổi trắng thay đen, không nhìn nhân quả. Mọi chuyện hôm nay là quả Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi đã trồng. Nếu Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi không giết đệ tử Vấn Kiếm tông thì sẽ không có ngày hôm nay Thanh Bình học viện bị đạp phá.
- Hai tên độc tài Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi phản bội tin thhần Thanh Bình học viện, không phải thứ tốt lành gì. Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi không nghe ta khuyên can, khư khư cố chấp, làm ra sai lầm lớn, chết chưa hết tội, không có thể đại biểu Thanh Bình học viện. Nhưng người vô tội chết trong tay Đinh Hạo ngươi không ít hơn Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi. Ài, một đám vũ phu tranh doanh đoạt lợi, thô bỉ thiển cận không thể nói lý. Nếu trên thế giới không có đám võ phu chỉ biết chém giết như các ngươi thì có lẽ đã không có nhiều tai nạn, chết chóc như vậy.
Khổng Diệc Nho thẳng người, không hề sợ hãi.
Biểu tình Khổng Diệc Nho khinh thường liếc Đinh Hạo, tức giận quát:
- Hôm nay ngươi đạp phá Thanh Bình học viện, dung túng đám võ phu thô bỉ cướp bóc điển tịch học viện, cướp hết tài nguyên tu luyện, giết chết, phá hỏng kiến trúc học viện tương đương cắt đứt căn cơ văn minh của nhân tộc Tuyết Châu. Hừ hừ, sau này sách sử ghi chép ngươi sẽ không là người thắng, càng không phải anh hùng mà chỉ là võ phu thô bạo!
Đinh Hạo cười to bảo:
- Nếu thế giới không có võ phu thì đống xương già như lão, các học sinh tay trói gà không chặt bên cạnh ngươi đã sướm thành thực vật trong miệng yêu ma!
Đinh Hạo mỉa mai nhìn Khổng Diệc Nho.
Biểu tình Khổng Diệc Nho kiên quyết nhìn chằm chằm Đinh Hạo, không lùi một bước.
Khổng Diệc Nho gằn từng chữ:
- Ha ha ha ha ha ha! Nói chuyện với võ phu thô lỗ nhà ngươi nhiều lời vô ích. Thiện ác có báo, thiên đạo luân hồi. Đinh Hạo, tội của ngươi sâu nặng, chờ đi, ngươi sẽ không có kết cuộc tốt.
Đinh Hạo gật đầu, mỉm cười nói:
- Cũng tốt, ta sẽ chờ ngày luân hồi đến.
Nói đến đây Đinh Hạo chuyển hướng câu chuyện, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi cảm thấy Thanh Bình học viện là nền tảng của nhân tộc Tuyết Châu thì vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, hãy quản lý kiến trúc này cho ta. Ta nhìn xem những nền tảng văn minh mà ngươi nói sẽ mang đến cái gì cho nhân tộc Tuyết Châu.
- Hừ! Một võ phu hậu bối thô bỉ cũng xứng ta làm việc cho ngươi?
Khổng Diệc Nho sau khi ngây người thì cười nhạt, biểu tình khinh thường.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- A!
Đinh Hạo hờ hững bảo:
- Ngươi không muốn? Vậy đành chịu.
Đinh Hạo xòe tay, xoay người nói với Vương Tiểu Thất:
- Truyền mệnh lệnh của ta, chuẩn bị củi lửa, đốt sạch Thanh Bình học viện đi. Đệ tử Thanh Bình học viện nào thực lực vượt qua cảnh giới Đại Võ Sư cảnh đều giết chết không chừa một tên!
Vương Tiểu Thất ngây người, giây sau ngầm hiểu. Vương Tiểu Thất lớn tiếng thưa dạ.
Khổng Diệc Nho giật nảy mình, người run rẩy cao giọng quát mắng:
- Ngươi . . . Ngươi là đồ tể, quái thú, ác ma! Đinh Hạo, ngươi không thể làm như vậy, tại sao ngươi khát máu bạo ngược như vậy?
Cuộc ước chiến Thiên Hàn Tuyệt phong, Phương Tiêu An mang đi hết thân tín tinh nhuệ trong Thanh Bình học viện, cơ bản tương đương với hơn một nửa cường giả cao thủ của học viện.
Cho nên lần này Vấn Kiếm tông công phá Thanh Bình học viện không mất nhiều công sức, hầu như không đánh mà thắng.
Tiếp tục đi tới là quảng trường thư viện lớn nhất nội viện Thanh Bình học viện, có mấy vạn đệ tử.
Các đệ tử Thanh Bình học viện biểu tình kinh hoàng bị cưỡng chế tụ tập tại đây. Hai mươi khôi lỗi chiến ngẫu đẳng câp Võ Vương cảnh vây quanh giám thị đám đệ tử bình thường, còn những khôi lỗi chiến ngẫu đẳng cấp Võ Hoàng cảnh Kình Thiên Trụ được Vương Tuyệt Phong xấu xa điều khiển thì đứng giữa quảng trường. Hơi thở khổng lồ khuếch tán khiến người Thanh Bình học viện không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đinh Hạo bước vào quảng trường.
Đinh Hạo thấy biểu tình thù hận, tức giận, mờ mịt trên mặt đệ tử Thanh Bình học viện.
Mấy vạn con mắt tỏa sáng nhìn hướng Đinh Hạo, đè nén lửa giận trong lòng.
Một thanh âm vang lên:
- Ngươi chính là Đinh Hạo?
Đó là một lão nhân cao tuổi mặc trang phục nho gia, người run run chống cây gậy đầu rồng, râu tóc bạc phơ. Tuy thực lực lão nhân không cao cũng cỡ cảnh giới Đại Võ Sư cảnh, không lên đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh nhưng tinh thần phấn chấn, tóc bạc mặt hồng hào, có khí độ xuất trần nhìn Đinh Hạo.
Đinh Hạo gật đầu.
- Đánh ngươi, đồ tội nhân của nhân tộc Tuyết Châu!
Lão nhân giơ gậy đập xuống.
Đinh Hạo nhẹ bắt lây cây gậy.
Vương Tiểu Thất nhỏ giọng nói vào tia Đinh Hạo:
- Lão nhân này tên là Khổng Diệc Nho, là viện trưởng trung viện Thanh Bình học viện, bình thường rất có uy vọng, hiền giả nổi tiếng toàn Tuyết Châu. Khổng Diệc Nho học thức uyên bác, tính tình quái lạ, nghe nói từng được Bắc vực Huyền Sương Chiến Thần cho gặp. Đệ tử Khổng Diệc Nho dạy dỗ trải rộng Tuyết Châu, nhiều võ giả đại nho thành danh Tuyết Châu đều từng tùy tùng bên lão.
Đinh Hạo gật đầu, trong bụng hắn đã hiểu.
Đinh Hạo sớm nghe nói về Khổng Diệc Nho.
Tại Tuyết Châu lão nhân Khổng Diệc Nho là một truyền kỳ khác lạ. Tuy tư chất võ đạo không tầm thường nhưng Khổng Diệc Nho không hướng võ mà thích cahưn uôi làm nông, kinh nghiệm cuộc sống phong phú. Khổng Diệc Nho từng đi khắp điểm trú nhân loại, nhận đồ đệ, dạy các loại kỹ xảo nhà nông sinh tồn. Khổng Diệc Nho từng xâm nhập bộ lạc nhân loại trong hoang dã, có tiếng là hiền giả. Trong lĩnh vực võ đạo Khổng Diệc Nho không quá nổi tiếng nhưng trong dân chúng bình thường thì như vạn gia sinh phật.
Lần đầu tiên Đinh Hạo nghe nói đến sự tích của Khổng Diệc Nho cũng từng than thở.
Trong thế giới lạnh lùng thực lực là vua, võ giả là vua, ngườin hư vậy không có nhiều.
Không ngờ hôm nay trong tình huống này Đinh Hạo gặp Khổng Diệc Nho.
Đinh Hạo nhìn hướng lão nhân tóc bạc Khổng Diệc Nho:
- Đinh Hạo có tội gì?
- Khuấy động Tuyết Châu, tàn sát vô tội, tấn công Thanh Bình học viện, đem máu và lửa vào võ thánh địa nhân tộc yên bình mấy vạn năm. Mỗi một tội khiến ngươi chết vô số lần!
Tuy thực lực của Khổng Diệc Nho không cao nhưng rất khẻo khoắn, giọng vang dội. Khổng Diệc Nho nhìn Đinh Hạo, đại ma vương trong lòng các cường giả Thanh Bình học viện mà không hề sợ hãi.
Đinh Hạo gật đầu, cổ tay rung lên.
Bùm một tiếng, đầu gậy rồng điêu khắc bằng gỗ hóa thành khói tan biến.
Khổng Diệc Nho bị chấn thụt lùi hai, ba bước.
phía sau có mấy chục thanh niên mặc nho phục hét to:
- Lão sư!
Bọn họ chạy ra vội dìu Khổng Diệc Nho, có một, hai người ưỡn ngực che trước mặt lão, sợ đại ma đầu Đinh Hạo nổi máu hung dữ, ai nấy ánh mắt giận dữ trừng Đinh Hạo.
Đinh Hạo phủi tay, lắc đầu, nói:
- Người ta đồn ngươi là một vị đại hiền giả, kiến thức uyên bác, chẳng ngờ nghe danh không bằng gặp mặt. Ta thấy ngươi già lú lẫn, đổi trắng thay đen, không nhìn nhân quả. Mọi chuyện hôm nay là quả Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi đã trồng. Nếu Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi không giết đệ tử Vấn Kiếm tông thì sẽ không có ngày hôm nay Thanh Bình học viện bị đạp phá.
- Hai tên độc tài Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi phản bội tin thhần Thanh Bình học viện, không phải thứ tốt lành gì. Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi không nghe ta khuyên can, khư khư cố chấp, làm ra sai lầm lớn, chết chưa hết tội, không có thể đại biểu Thanh Bình học viện. Nhưng người vô tội chết trong tay Đinh Hạo ngươi không ít hơn Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi. Ài, một đám vũ phu tranh doanh đoạt lợi, thô bỉ thiển cận không thể nói lý. Nếu trên thế giới không có đám võ phu chỉ biết chém giết như các ngươi thì có lẽ đã không có nhiều tai nạn, chết chóc như vậy.
Khổng Diệc Nho thẳng người, không hề sợ hãi.
Biểu tình Khổng Diệc Nho khinh thường liếc Đinh Hạo, tức giận quát:
- Hôm nay ngươi đạp phá Thanh Bình học viện, dung túng đám võ phu thô bỉ cướp bóc điển tịch học viện, cướp hết tài nguyên tu luyện, giết chết, phá hỏng kiến trúc học viện tương đương cắt đứt căn cơ văn minh của nhân tộc Tuyết Châu. Hừ hừ, sau này sách sử ghi chép ngươi sẽ không là người thắng, càng không phải anh hùng mà chỉ là võ phu thô bạo!
Đinh Hạo cười to bảo:
- Nếu thế giới không có võ phu thì đống xương già như lão, các học sinh tay trói gà không chặt bên cạnh ngươi đã sướm thành thực vật trong miệng yêu ma!
Đinh Hạo mỉa mai nhìn Khổng Diệc Nho.
Biểu tình Khổng Diệc Nho kiên quyết nhìn chằm chằm Đinh Hạo, không lùi một bước.
Khổng Diệc Nho gằn từng chữ:
- Ha ha ha ha ha ha! Nói chuyện với võ phu thô lỗ nhà ngươi nhiều lời vô ích. Thiện ác có báo, thiên đạo luân hồi. Đinh Hạo, tội của ngươi sâu nặng, chờ đi, ngươi sẽ không có kết cuộc tốt.
Đinh Hạo gật đầu, mỉm cười nói:
- Cũng tốt, ta sẽ chờ ngày luân hồi đến.
Nói đến đây Đinh Hạo chuyển hướng câu chuyện, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi cảm thấy Thanh Bình học viện là nền tảng của nhân tộc Tuyết Châu thì vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, hãy quản lý kiến trúc này cho ta. Ta nhìn xem những nền tảng văn minh mà ngươi nói sẽ mang đến cái gì cho nhân tộc Tuyết Châu.
- Hừ! Một võ phu hậu bối thô bỉ cũng xứng ta làm việc cho ngươi?
Khổng Diệc Nho sau khi ngây người thì cười nhạt, biểu tình khinh thường.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- A!
Đinh Hạo hờ hững bảo:
- Ngươi không muốn? Vậy đành chịu.
Đinh Hạo xòe tay, xoay người nói với Vương Tiểu Thất:
- Truyền mệnh lệnh của ta, chuẩn bị củi lửa, đốt sạch Thanh Bình học viện đi. Đệ tử Thanh Bình học viện nào thực lực vượt qua cảnh giới Đại Võ Sư cảnh đều giết chết không chừa một tên!
Vương Tiểu Thất ngây người, giây sau ngầm hiểu. Vương Tiểu Thất lớn tiếng thưa dạ.
Khổng Diệc Nho giật nảy mình, người run rẩy cao giọng quát mắng:
- Ngươi . . . Ngươi là đồ tể, quái thú, ác ma! Đinh Hạo, ngươi không thể làm như vậy, tại sao ngươi khát máu bạo ngược như vậy?
/1595
|