Cho dù là kiếm thức bình thường nhất, một khi được sử dụng ở trong tay của người thiếu niên này, uy lực của nó cũng sẽ tăng lên gấp bội. Trong mơ hồ, người ta đã có cảm giác đại đạo đạt tới hình thức trở lại nguyên bản.
Cái gọi là một kiếm phá vạn pháp, chính là như vậy.
Điều này thật đáng sợ!
Người thiếu niên này, tuyệt đối là một thiên tài tuyệt thế, tương lai sẽ đạt được thành tựu khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn là nhờ vào kiếm!
Hắn biểu hiện ra kinh tài tuyệt diễm như vậy, nếu như được truyền ra ngoài, chỉ sợ tất cả các tông môn siêu cấp tại Bắc Vực đều muốn tranh nhau cướp đoạt, nhét hắn vào trong tông môn của mình.
Thật đáng chết. Một Vấn Kiếm Tông nho nhỏ như vậy, một tông môn ở nông thôn nghèo hèn giống như con kiến hôi như vậy, có tài đức gì lại có thể có một thiên tài tuyệt thế đủ khiến Huyền Sương Thần Cung đều bị động tâm như vậy?
Ninh Hổ Khiếu chết ở trong tay một thiếu niên, quả nhiên là hoàn toàn không oan uổng.
Lão giả âm hiểm đột nhiên cảm thấy, quyết sách của Liệt Thiên Kiếm Tông lúc này thật sự không ổn.
Tất cả lượng khoáng thạch huyền tinh kinh người trong địa vực phía sau núi Vấn Kiếm Tông cộng lại, giá trị cũng khó sánh được với người thiếu niên trước mắt này. Đúng là thực sự được một mất mười. Hiện tại muốn có được một thiên tài như vậy, là chuyện tuyệt đối không thể.
Hắn còn muốn nói gì đó, xem có thể cứu vãn được hay không...
Đúng lúc này…
Vèo!
Đinh Hạo đột nhiên khoát tay. Trường kiếm trong tay giống như tia chớp bắn ra.
Tiếng rít chói tai vang lên. Phía xa Hàn Dưỡng Kiếm căn bản không kịp né tránh, nhất thời bị trường kiếm đâm trúng vị trí đan điền dưới bụng, bay ngược ra ngoài. Toàn thân hắn đập vào phía trên vách đá ngoài xa.
- A, đan điền của ta. Ngươi... Ngươi dám phế đi đan điền của ta...
Hàn Dưỡng Kiếm giống như một con dã thú bị thương, tuyệt vọng gào thét không ngừng.
Một võ giả khi đã bị phế bỏ đan điền, chẳng khác nào hạt giống huyền khí tan rã, thực lực toàn thân cũng hoàn toàn bị phế bỏ.
Chỉ có điều một kiếm này Đinh Hạo đã khống chế rất đúng mực, vẫn không trực tiếp giết chết hắn.
- Ta đã từng nói, sẽ có người tới giết ngươi. Trước đó, ta không ngại cho ngươi nhận chút tổn thất!
Đinh Hạo muốn lưu Hàn Dưỡng Kiếm lại cho Lý Lan tới giết. Chỉ có con trai của Lý Kiếm Ý tự tay báo thù, mới có thể làm cho vị chưởng môn nhân mặt luôn mỉm cười kia ở dưới cửu tuyền có thể mỉm cười được. Hắn tin tưởng Lý Lan cũng nghĩ như vậy.
Phía dưới, mọi người lại hoan hô.
- Được lắm. Tiểu tử kia, ngươi giết đủ chưa? Hiện tại đã nguôi giận chưa?
Lão già kia cũng không để ý tới Hàn Dưỡng Kiếm đang gào thét giãy dụa, mà cười híp mắt nhìn Đinh Hạo nói:
- Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?
- Nói với em gái ngươi ấy!
Đinh Hạo lười nói nhiều lời vô ích, thân hình thoáng động, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt lão già kia, một quyền đánh ra.
- Ngươi...
Lão giả âm hiểm biến sắc, vội vàng tránh né.
Ầm!
Toàn thân hắn đã bị đánh bay xa hơn mười thước.
Chỉ có điều dù sao hắn cũng là cường giả cấp Vũ Hoàng, cho nên cũng không quá chật vật.
Đinh Hạo mặt không đổi sắc, lại đánh ra một quyền. Quyền kình đáng sợ rời thân, ở trong hư không, tạo thành một quyền ấn cực lớn trong suốt. Năm ngón tay hiện rõ ràng, giống được điêu luyện tinh tế, đánh vào trong không khí, khiến hư không nứt ra.
Lão già kia dùng một ngón tay đâm ra, kiếm khí bắn ra.
Ầm!
Quyền ấn và kiếm khí va chạm vào nhau, ầm ầm phán tán ra xung quanh. Kình phong đáng sợ giống như sóng khí khuếch tán về bốn phía.
- Tiểu tử kia, thực lực giữa ta và ngươi chênh lệch không bao nhiêu. Ngươi không làm gì được ta đâu.
Lão già kia híp mắt nói:
- Lão phu chính là trưởng lão Liệt Thiên Kiếm Tông. Cường giả như ta, Liệt Thiên Kiếm Tông vẫn có rất nhiều. Trong thế hệ trẻ ở đây, thực lực của ngươi không tồi, đáng tiếc nếu muốn giằng co cùng tông môn siêu cấp như Liệt Thiên Kiếm Tông ta, vẫn còn cách quá xa. Ta khuyên ngươi nên ngừng tay, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Không có gì để nói cả. Ngươi phải chết, Liệt Thiên Kiếm Tông cũng phải bị diệt.
Thân hình Đinh Hạo lóe lên, liên tục đánh ra vài đạo kiếm ý.
Lão giả cười lạnh, né tránh từng chiêu một.
Cường giả cảnh giới Vũ Hoàng, năng lực phản ứng kinh người. Có thể tránh những lưu quang kiếm ý này, chỉ cần không để bị bắn trúng, uy lực của kiếm ý hoàn toàn không có cách nào thể hiện ra được.
Lão già kia vừa né tránh, vừa không ngừng khuyên bảo.
- Tiểu tử kia, ngươi giết nhiều người của Liệt Thiên Kiếm Tông ta như vậy, chẳng lẽ còn chưa hết giận sao? Người thức thời là trang tuấn kiệt, không bằng chúng ta giải hòa, biến chiến tranh thành tơ lụa. Hãy tin tưởng ở ta, ngươi có thể có được lợi ích không tưởng tượng được...
-... Chỉ cần ngươi gia nhập Liệt Thiên Kiếm Tông ta, sẽ được toàn lực bồi dưỡng. Về phần Vấn Kiếm Tông này, chỉ cần ngươi muốn, chúng ta cũng sẽ bồi dưỡng, để Vấn Kiếm Tông trở thành đệ nhất tông môn Tuyết Châu, như vậy vẹn cả đôi bên, chẳng phải là rất tốt sao?
- Bằng không, cho dù ngày hôm nay ngươi thắng, một tòa nhà lớn đổ xuống, một cây chẳng chống vững nhà. Ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Chờ tới khi Liệt Thiên Kiếm Tông ta lại phái cao thủ đến đây, chính là ngày các ngươi bị huỷ diệt.
Nhưng câu trả lời của Đinh Hạo, từ đầu đến cuối chỉ có một…
Nắm đấm.
Ầm ầm ầm ầm.
Một quyền tiếp một quyền, thế như sông lớn trường giang, cuồn cuộn không dừng.
- Tiểu tử, sự kiên trì lão phu cũng có giới hạn. Nếu như ngươi không thu tay lại, đừng trách lão phu ra tay vô tình. Cho dù không giết được ngươi, nhưng lực lượng cảnh giới Vũ Hoàng thế nào, ngươi hẳn có thể hiểu rõ. Lão phu chỉ cần một ý niệm, ra tay toàn lực, cũng có thể hủy diệt Vấn Kiếm Sơn, để nơi đây hóa thành một mảnh hoang mạc. Trừ ngươi ra, tất cả mọi người ở chỗ này đều phải chết!
Lão già âm hiểm cười lạnh uy hiếp. Hắn cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Đinh Hạo.
Nhưng…
- Phải vậy không?
Đinh Hạo cười nhạt, lại đánh ra một quyền.
Lão già âm hiểm ra tay phong bế quyền ấn, trong lòng tức giận, cười nói:
- Được, xem ra lão phu không thể tiếp tục nhân từ với ngươi, để ngươi biết, cảnh giới Vũ Hoàng lợi hại...
Lời còn chưa dứt, hắn muốn ra tay giết chết một vài đệ tử Vấn Kiếm Tông, buộc Đinh Hạo phải lùi bước.
Nhưng ở phía sau lại phát sinh ra biến đổi khác thường…
Thần sắc của lão già âm hiểm đột nhiên biến đổi, lộ vẻ hoảng sợ. Bởi vì đôi hắn hắn vươn ra đi phong bế quyền kình của Đinh Hạo, sau khi đập vào lực lượng của quyền ân kia, đột nhiên ầm một tiếng nổ tung, trực tiếp nổ thành từng mảnh vỡ. Tiếp đó, một lực lượng hắn từ chưa bao giờ thấy qua, điên cuồng vọt tới, theo cánh tay xâm nhập. Trong nháy mắt, một đôi tay đều nổ thành bột phấn huyết sắc!
- A... Lực lượng của ngươi...
Lão già âm hiểm điên cuồng kêu lên, nhanh chóng rút lui.
Đinh Hạo làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy. Hắn như bóng với hình, gần như dán chặt vào thân thể lão già kia. Hắn đánh ra từng quyền nhanh như tia chớp.
Cái gọi là một kiếm phá vạn pháp, chính là như vậy.
Điều này thật đáng sợ!
Người thiếu niên này, tuyệt đối là một thiên tài tuyệt thế, tương lai sẽ đạt được thành tựu khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn là nhờ vào kiếm!
Hắn biểu hiện ra kinh tài tuyệt diễm như vậy, nếu như được truyền ra ngoài, chỉ sợ tất cả các tông môn siêu cấp tại Bắc Vực đều muốn tranh nhau cướp đoạt, nhét hắn vào trong tông môn của mình.
Thật đáng chết. Một Vấn Kiếm Tông nho nhỏ như vậy, một tông môn ở nông thôn nghèo hèn giống như con kiến hôi như vậy, có tài đức gì lại có thể có một thiên tài tuyệt thế đủ khiến Huyền Sương Thần Cung đều bị động tâm như vậy?
Ninh Hổ Khiếu chết ở trong tay một thiếu niên, quả nhiên là hoàn toàn không oan uổng.
Lão giả âm hiểm đột nhiên cảm thấy, quyết sách của Liệt Thiên Kiếm Tông lúc này thật sự không ổn.
Tất cả lượng khoáng thạch huyền tinh kinh người trong địa vực phía sau núi Vấn Kiếm Tông cộng lại, giá trị cũng khó sánh được với người thiếu niên trước mắt này. Đúng là thực sự được một mất mười. Hiện tại muốn có được một thiên tài như vậy, là chuyện tuyệt đối không thể.
Hắn còn muốn nói gì đó, xem có thể cứu vãn được hay không...
Đúng lúc này…
Vèo!
Đinh Hạo đột nhiên khoát tay. Trường kiếm trong tay giống như tia chớp bắn ra.
Tiếng rít chói tai vang lên. Phía xa Hàn Dưỡng Kiếm căn bản không kịp né tránh, nhất thời bị trường kiếm đâm trúng vị trí đan điền dưới bụng, bay ngược ra ngoài. Toàn thân hắn đập vào phía trên vách đá ngoài xa.
- A, đan điền của ta. Ngươi... Ngươi dám phế đi đan điền của ta...
Hàn Dưỡng Kiếm giống như một con dã thú bị thương, tuyệt vọng gào thét không ngừng.
Một võ giả khi đã bị phế bỏ đan điền, chẳng khác nào hạt giống huyền khí tan rã, thực lực toàn thân cũng hoàn toàn bị phế bỏ.
Chỉ có điều một kiếm này Đinh Hạo đã khống chế rất đúng mực, vẫn không trực tiếp giết chết hắn.
- Ta đã từng nói, sẽ có người tới giết ngươi. Trước đó, ta không ngại cho ngươi nhận chút tổn thất!
Đinh Hạo muốn lưu Hàn Dưỡng Kiếm lại cho Lý Lan tới giết. Chỉ có con trai của Lý Kiếm Ý tự tay báo thù, mới có thể làm cho vị chưởng môn nhân mặt luôn mỉm cười kia ở dưới cửu tuyền có thể mỉm cười được. Hắn tin tưởng Lý Lan cũng nghĩ như vậy.
Phía dưới, mọi người lại hoan hô.
- Được lắm. Tiểu tử kia, ngươi giết đủ chưa? Hiện tại đã nguôi giận chưa?
Lão già kia cũng không để ý tới Hàn Dưỡng Kiếm đang gào thét giãy dụa, mà cười híp mắt nhìn Đinh Hạo nói:
- Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?
- Nói với em gái ngươi ấy!
Đinh Hạo lười nói nhiều lời vô ích, thân hình thoáng động, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt lão già kia, một quyền đánh ra.
- Ngươi...
Lão giả âm hiểm biến sắc, vội vàng tránh né.
Ầm!
Toàn thân hắn đã bị đánh bay xa hơn mười thước.
Chỉ có điều dù sao hắn cũng là cường giả cấp Vũ Hoàng, cho nên cũng không quá chật vật.
Đinh Hạo mặt không đổi sắc, lại đánh ra một quyền. Quyền kình đáng sợ rời thân, ở trong hư không, tạo thành một quyền ấn cực lớn trong suốt. Năm ngón tay hiện rõ ràng, giống được điêu luyện tinh tế, đánh vào trong không khí, khiến hư không nứt ra.
Lão già kia dùng một ngón tay đâm ra, kiếm khí bắn ra.
Ầm!
Quyền ấn và kiếm khí va chạm vào nhau, ầm ầm phán tán ra xung quanh. Kình phong đáng sợ giống như sóng khí khuếch tán về bốn phía.
- Tiểu tử kia, thực lực giữa ta và ngươi chênh lệch không bao nhiêu. Ngươi không làm gì được ta đâu.
Lão già kia híp mắt nói:
- Lão phu chính là trưởng lão Liệt Thiên Kiếm Tông. Cường giả như ta, Liệt Thiên Kiếm Tông vẫn có rất nhiều. Trong thế hệ trẻ ở đây, thực lực của ngươi không tồi, đáng tiếc nếu muốn giằng co cùng tông môn siêu cấp như Liệt Thiên Kiếm Tông ta, vẫn còn cách quá xa. Ta khuyên ngươi nên ngừng tay, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Không có gì để nói cả. Ngươi phải chết, Liệt Thiên Kiếm Tông cũng phải bị diệt.
Thân hình Đinh Hạo lóe lên, liên tục đánh ra vài đạo kiếm ý.
Lão giả cười lạnh, né tránh từng chiêu một.
Cường giả cảnh giới Vũ Hoàng, năng lực phản ứng kinh người. Có thể tránh những lưu quang kiếm ý này, chỉ cần không để bị bắn trúng, uy lực của kiếm ý hoàn toàn không có cách nào thể hiện ra được.
Lão già kia vừa né tránh, vừa không ngừng khuyên bảo.
- Tiểu tử kia, ngươi giết nhiều người của Liệt Thiên Kiếm Tông ta như vậy, chẳng lẽ còn chưa hết giận sao? Người thức thời là trang tuấn kiệt, không bằng chúng ta giải hòa, biến chiến tranh thành tơ lụa. Hãy tin tưởng ở ta, ngươi có thể có được lợi ích không tưởng tượng được...
-... Chỉ cần ngươi gia nhập Liệt Thiên Kiếm Tông ta, sẽ được toàn lực bồi dưỡng. Về phần Vấn Kiếm Tông này, chỉ cần ngươi muốn, chúng ta cũng sẽ bồi dưỡng, để Vấn Kiếm Tông trở thành đệ nhất tông môn Tuyết Châu, như vậy vẹn cả đôi bên, chẳng phải là rất tốt sao?
- Bằng không, cho dù ngày hôm nay ngươi thắng, một tòa nhà lớn đổ xuống, một cây chẳng chống vững nhà. Ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Chờ tới khi Liệt Thiên Kiếm Tông ta lại phái cao thủ đến đây, chính là ngày các ngươi bị huỷ diệt.
Nhưng câu trả lời của Đinh Hạo, từ đầu đến cuối chỉ có một…
Nắm đấm.
Ầm ầm ầm ầm.
Một quyền tiếp một quyền, thế như sông lớn trường giang, cuồn cuộn không dừng.
- Tiểu tử, sự kiên trì lão phu cũng có giới hạn. Nếu như ngươi không thu tay lại, đừng trách lão phu ra tay vô tình. Cho dù không giết được ngươi, nhưng lực lượng cảnh giới Vũ Hoàng thế nào, ngươi hẳn có thể hiểu rõ. Lão phu chỉ cần một ý niệm, ra tay toàn lực, cũng có thể hủy diệt Vấn Kiếm Sơn, để nơi đây hóa thành một mảnh hoang mạc. Trừ ngươi ra, tất cả mọi người ở chỗ này đều phải chết!
Lão già âm hiểm cười lạnh uy hiếp. Hắn cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Đinh Hạo.
Nhưng…
- Phải vậy không?
Đinh Hạo cười nhạt, lại đánh ra một quyền.
Lão già âm hiểm ra tay phong bế quyền ấn, trong lòng tức giận, cười nói:
- Được, xem ra lão phu không thể tiếp tục nhân từ với ngươi, để ngươi biết, cảnh giới Vũ Hoàng lợi hại...
Lời còn chưa dứt, hắn muốn ra tay giết chết một vài đệ tử Vấn Kiếm Tông, buộc Đinh Hạo phải lùi bước.
Nhưng ở phía sau lại phát sinh ra biến đổi khác thường…
Thần sắc của lão già âm hiểm đột nhiên biến đổi, lộ vẻ hoảng sợ. Bởi vì đôi hắn hắn vươn ra đi phong bế quyền kình của Đinh Hạo, sau khi đập vào lực lượng của quyền ân kia, đột nhiên ầm một tiếng nổ tung, trực tiếp nổ thành từng mảnh vỡ. Tiếp đó, một lực lượng hắn từ chưa bao giờ thấy qua, điên cuồng vọt tới, theo cánh tay xâm nhập. Trong nháy mắt, một đôi tay đều nổ thành bột phấn huyết sắc!
- A... Lực lượng của ngươi...
Lão già âm hiểm điên cuồng kêu lên, nhanh chóng rút lui.
Đinh Hạo làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy. Hắn như bóng với hình, gần như dán chặt vào thân thể lão già kia. Hắn đánh ra từng quyền nhanh như tia chớp.
/1595
|