Bỏ qua một vài chi tiết trước đó, ở trong đầu Đinh Hạo dần dần trở nên hoàn chỉnh. Nhưng vì sao lại có nhiều tòa tiểu tháp thần hỏa như vậy?
Chỉ riêng tầng này đã có chừng gần trăm loại tiểu tháp. Nói cách khác có hơn một trăm thần hỏa. Dựa theo mức độ này có thể tính được, trên toàn bộ tháp lớn kim sắc, chí ít phải có hơn một vạn tiểu tháp thần hỏa...
Nói cách khác, nếu như mỗi một người đốt một trong những tiểu tháp thần hỏa này, như vậy từ nay về sau có hơn một vạn người, có thể nhận được khẳ năng tùy ý ra vào chiến trường Bách Thánh.
Đây quả thực là số lượng còn nhiều hơn so với tất cả thiên tài Nhân tộc và Yêu tộc tiến vào chiến trường Bách Thánh cộng lại.
- A a a, Đinh sư huynh, mau kéo ta ra. Ta đau chết mất... A a a, cứu mạng!
Tiểu mập Nhâm Tiêu Diêu bị ánh sáng kim sắc mù mịt bao phủ, bay vút lên trời cao lơ lửng trên không trung, thét lên nhữn tiếng chói tai giống như lợn bị chọc tiết. Lúc này huyền khí tu vi trong cơ thể hắn đều khôi phục, cũng không chịu lực lượng của thiên địa này áp chế, nhưng vẫn không thoát được sự ràng buộc của ánh sáng kim sắc kia.
- Không đúng. Hình như vẫn còn chưa đạt được điều kiện nào đó. Mau nhìn kìa. Tiểu tháp hình tiên nữ hình như sắp ảm đạm đi...
Kỷ Anh Khởi nhíu mày.
Đinh Hạo cúi đầu nhìn lại. Tiểu tháp nhìn tiên nữ xinh đẹp phóng ra ánh sáng kim sắc kia, thật sự đang dần dần trở nên ảm đạm, dường như muốn chìm sâu vào trong giấc ngủ say. Đây không phải là dấu hiệu đốt thần hỏa thành công.
Đinh Hạo nhất thời thầm giật mình.
Nếu như đốt thần hỏa thất bại, kết quả không cần suy nghĩ, chính là cái chết.Rốt cuộc thiếu cái gì?
Đinh Hạo ôm đầu, đau khổ suy nghĩ tìm tòi.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào dưới đáy của tiểu tháp hình tiên nữ, thấy một chén nhỏ tinh xảo giống nhau lún xuống, trong nháy mắt hắn đột nhiên nhớ ra.
- Đúng rồi, hiến tế. Thời điểm đốt thần hỏa, cần tế đàn!
Trước đây đám người Ninh Hổ Khiếu của Liệt Thiên Kiếm Tông, bắt đám người Tây Môn Thiên Tuyết, mục đích chính là coi bọn họ là vật tế hiến. Ninh Hổ Khiếu đã từng chính miệng nói qua, đốt thần hỏa cần máu và thịt của rất nhiều sinh linh. Nhất là máu và thịt của Nhân tộc và Yêu tộc, đặc biệt không thể thiếu.
Bây giờ xem ra, cách làm của Ninh Hổ Khiếu có chút ngây thơ đơn giản. Hắn căn bản không cách nào mang võ giả Nhân tộc bị trói chặt đến đây một cách an toàn được. Nhưng hắn nói về chuyện hiến tế, không có lửa thì sao có khói. Đây chắn chắn là một vài manh mối thật sự...
Đinh Hạo lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình nhỏ màu ngọc, nhỏ xuống một chút máu tươi màu đỏ thẫm.
Đây là máu của thần thú Chư Hoài bị đánh chết tại đoạn thứ nhất của tây du Cổ Lộ trước đây. Khi đó Đinh Hạo thu thập được thần thú máu, chứa trong đó rất nhiều tinh hoa sinh mệnh, ẩn chứa năng lượng vô cùng, hẳn có thể thay thế cho máu của Nhân tộc hoặc là Yêu tộc.
Giọt máu tươi được rót vào trong chén nhỏ. Ngay sau đó, ánh sáng kim sắc từ trên tiểu tháp hình tiên nữ xinh đẹp chiếu xuống, vốn đang dần dần trở nên ảm đạm, quả nhiên lập tức trở nên sinh động. Từng giọt máu tươi này rót vào chén nhỏ, dùng mắt thường có thể thấy được một tia máu dần lan tràn quanh thân tiểu tháp.
Máu trong chén nhỏ cũng bắt đầu biến mất. Cuối cùng một giọt cũng không còn sót lại. Tất cả đều tiến vào trong tiểu tháp hình tiên nữ xinh đẹp.
Biến hóa khiến người ta bất ngờ xuất hiện…
Sau khi hoàn toàn hấp thu hết giọt máu cuối cùng của Chư Hoài, tòa tiểu tháp này sống lại.
Tiên nữ xinh đẹp trực tiếp phóng lên trời cao bay lượn. Điệu múa tuyệt mỹ được thể hiện ra trên không trung. Nàng phát ra tiếng cười dễ nghe giống như tiếng chuông bạc. Vũ điệu đó chỉ có thần mới có thể làm được. Dáng người xinh đẹp, y phục tung bay, thân thể lả lướt yểu điệu, giống như ảo mộng. Nàng dường như là một thân thể hoàn mỹ nhất được thế giới đặc biệt chế tạo ra, khiến người hoa mắt thần mê.
Mấy người bọn họ nhìn tới mức ngây người.
Cuối cùng, tiên nữ xinh đẹp dáng người kiều diễm, hóa thành một luồng ánh sáng kim sắc dày đặc, nhập vào trong cơ thể Nhâm Tiêu Diêu.
Tiểu tháp trước kia đã hoàn toàn biến mất. Một luồng hỏa diễm kim sắc hừng hực thiêu đốt, xuất hiện ở chỗ vị trí tiểu tháp trước đó, tràn ngập sóng sinh mạng cường đại.
Cuối cùng, tiểu mập không tiếp tục gào khóc thảm thiết nữa. Luồng ánh sáng kim sắc quấn xung quanh thân thể hắn đã biến mất. Hắn rơi xuống bậc thang. Lực lượng trong cơ thể đã hoàn toàn phóng ra, không hề bị thiên địa này áp chế nữa. Toàn thân hắn nhìn như không có gì thay đổi. Chỉ có điều ở sâu trong mắt hắn đã có thêm một tia kim sắc lúc ẩn lúc hiện.
- Quá trình đốt thần hỏa đã xong rồi sao?
Đinh Hạo cẩn thận quan sát Nhâm Tiêu Diêu. Trên người tiểu mập xuất hiện một sự biến hóa khó có không thể kiểm tra, khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.
- Tiểu mập, có cảm giác gì, nói cho gia nghe một chút đi...
Mèo mập Tà Nguyệt ngẹo đầu quan sát, bộ dạng nóng lòng muốn thử.
Quá trình đốt thần hỏa trong truyền thuyết lại quá đơn giản như vậy, khiến mèo mập cũng muốn thử một lần. Chỉ có điều trước đó Nhâm Tiêu Diêu gào khóc thảm thiết dường như rất đau đớn khiến mèo mập sợ đau, có chút do dự.
- Cảm giác rất tốt. Cảm giác từ trước tới nay chưa từng tốt như vậy. Ha ha... Loại cảm giác này quá tuyệt vời. Ta cảm thấy mình từ nay về sau có thể trường sinh, có thể sống cùng trời đất, giống như thần linh!
Nhâm Tiêu Diêu khoa chân múa tay, cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Thân hình hắn chậm rãi trôi lơ lửng, hóa thành một luồng lưu quang xoay quanh bầu trời. Mãi tới khi ra khỏi quảng trường, rơi vào trong đám công trình kiến trức khổng lồ kia.
Rất nhiều thạch nhân khôi lỗi thực lực khủng khiếp bị giật mình tỉnh giấc. Văn tự Ngụy Thần trên người chúng phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Nhưng khi con mắt độc nhất trên trán bọn họ rơi vào trên người Nhâm Tiêu Diêu, lại giống như không thấy gì cả.
Cho dù tiểu mập hạ xuống trên vai bọn họ, bọn họ cũng không có chút phản ứng nào.
- Bọn họ thừa nhận ta... Sẽ không công kích ta.
Nhâm Tiêu Diêu cười ha ha:
- Ta thậm chí có thể cảm giác được, từ trong thân thể bọn họ truyền ra từng đợt sóng tinh thần thân thiết, giống như bằng hữu cũ!
Trong lòng Đinh Hạo thoáng động, dường như hiểu ra điều gì.
Đốt thần hỏa, có thể nhận được một phần lực lượng của thần? Có thể được thiên địa thượng cổ tại chiến trường Bách Thánh này thừa nhận? Trong này, hình như có điều gì đó bị bỏ qua, không chỉ đơn giản như trong lời đồn đại.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn tháp lớn kim sắc, nhìn lại vô số những tiểu tháp cùng loại, khác loại với tiểu tháp hình tiên nữ trên cùng một bậc thang này. Dường như tất cả những tiểu tháp này cũng không chỉ đơn giản là công trình kiến trúc. Trên phương diện này, chúng có một loại hoạt tính, dường như đang ngủ say.
- Meo, ta cũng muốn thử xem...
Mèo mập Tà Nguyệt nhìn hình dạng tự do tự tại của Nhâm Tiêu Diêu, có chút mê mẩn, vươn móng vuốt sờ về phía một tiểu tháp kim sắc khác ở phía bên cạnh.
Chỉ riêng tầng này đã có chừng gần trăm loại tiểu tháp. Nói cách khác có hơn một trăm thần hỏa. Dựa theo mức độ này có thể tính được, trên toàn bộ tháp lớn kim sắc, chí ít phải có hơn một vạn tiểu tháp thần hỏa...
Nói cách khác, nếu như mỗi một người đốt một trong những tiểu tháp thần hỏa này, như vậy từ nay về sau có hơn một vạn người, có thể nhận được khẳ năng tùy ý ra vào chiến trường Bách Thánh.
Đây quả thực là số lượng còn nhiều hơn so với tất cả thiên tài Nhân tộc và Yêu tộc tiến vào chiến trường Bách Thánh cộng lại.
- A a a, Đinh sư huynh, mau kéo ta ra. Ta đau chết mất... A a a, cứu mạng!
Tiểu mập Nhâm Tiêu Diêu bị ánh sáng kim sắc mù mịt bao phủ, bay vút lên trời cao lơ lửng trên không trung, thét lên nhữn tiếng chói tai giống như lợn bị chọc tiết. Lúc này huyền khí tu vi trong cơ thể hắn đều khôi phục, cũng không chịu lực lượng của thiên địa này áp chế, nhưng vẫn không thoát được sự ràng buộc của ánh sáng kim sắc kia.
- Không đúng. Hình như vẫn còn chưa đạt được điều kiện nào đó. Mau nhìn kìa. Tiểu tháp hình tiên nữ hình như sắp ảm đạm đi...
Kỷ Anh Khởi nhíu mày.
Đinh Hạo cúi đầu nhìn lại. Tiểu tháp nhìn tiên nữ xinh đẹp phóng ra ánh sáng kim sắc kia, thật sự đang dần dần trở nên ảm đạm, dường như muốn chìm sâu vào trong giấc ngủ say. Đây không phải là dấu hiệu đốt thần hỏa thành công.
Đinh Hạo nhất thời thầm giật mình.
Nếu như đốt thần hỏa thất bại, kết quả không cần suy nghĩ, chính là cái chết.Rốt cuộc thiếu cái gì?
Đinh Hạo ôm đầu, đau khổ suy nghĩ tìm tòi.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào dưới đáy của tiểu tháp hình tiên nữ, thấy một chén nhỏ tinh xảo giống nhau lún xuống, trong nháy mắt hắn đột nhiên nhớ ra.
- Đúng rồi, hiến tế. Thời điểm đốt thần hỏa, cần tế đàn!
Trước đây đám người Ninh Hổ Khiếu của Liệt Thiên Kiếm Tông, bắt đám người Tây Môn Thiên Tuyết, mục đích chính là coi bọn họ là vật tế hiến. Ninh Hổ Khiếu đã từng chính miệng nói qua, đốt thần hỏa cần máu và thịt của rất nhiều sinh linh. Nhất là máu và thịt của Nhân tộc và Yêu tộc, đặc biệt không thể thiếu.
Bây giờ xem ra, cách làm của Ninh Hổ Khiếu có chút ngây thơ đơn giản. Hắn căn bản không cách nào mang võ giả Nhân tộc bị trói chặt đến đây một cách an toàn được. Nhưng hắn nói về chuyện hiến tế, không có lửa thì sao có khói. Đây chắn chắn là một vài manh mối thật sự...
Đinh Hạo lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình nhỏ màu ngọc, nhỏ xuống một chút máu tươi màu đỏ thẫm.
Đây là máu của thần thú Chư Hoài bị đánh chết tại đoạn thứ nhất của tây du Cổ Lộ trước đây. Khi đó Đinh Hạo thu thập được thần thú máu, chứa trong đó rất nhiều tinh hoa sinh mệnh, ẩn chứa năng lượng vô cùng, hẳn có thể thay thế cho máu của Nhân tộc hoặc là Yêu tộc.
Giọt máu tươi được rót vào trong chén nhỏ. Ngay sau đó, ánh sáng kim sắc từ trên tiểu tháp hình tiên nữ xinh đẹp chiếu xuống, vốn đang dần dần trở nên ảm đạm, quả nhiên lập tức trở nên sinh động. Từng giọt máu tươi này rót vào chén nhỏ, dùng mắt thường có thể thấy được một tia máu dần lan tràn quanh thân tiểu tháp.
Máu trong chén nhỏ cũng bắt đầu biến mất. Cuối cùng một giọt cũng không còn sót lại. Tất cả đều tiến vào trong tiểu tháp hình tiên nữ xinh đẹp.
Biến hóa khiến người ta bất ngờ xuất hiện…
Sau khi hoàn toàn hấp thu hết giọt máu cuối cùng của Chư Hoài, tòa tiểu tháp này sống lại.
Tiên nữ xinh đẹp trực tiếp phóng lên trời cao bay lượn. Điệu múa tuyệt mỹ được thể hiện ra trên không trung. Nàng phát ra tiếng cười dễ nghe giống như tiếng chuông bạc. Vũ điệu đó chỉ có thần mới có thể làm được. Dáng người xinh đẹp, y phục tung bay, thân thể lả lướt yểu điệu, giống như ảo mộng. Nàng dường như là một thân thể hoàn mỹ nhất được thế giới đặc biệt chế tạo ra, khiến người hoa mắt thần mê.
Mấy người bọn họ nhìn tới mức ngây người.
Cuối cùng, tiên nữ xinh đẹp dáng người kiều diễm, hóa thành một luồng ánh sáng kim sắc dày đặc, nhập vào trong cơ thể Nhâm Tiêu Diêu.
Tiểu tháp trước kia đã hoàn toàn biến mất. Một luồng hỏa diễm kim sắc hừng hực thiêu đốt, xuất hiện ở chỗ vị trí tiểu tháp trước đó, tràn ngập sóng sinh mạng cường đại.
Cuối cùng, tiểu mập không tiếp tục gào khóc thảm thiết nữa. Luồng ánh sáng kim sắc quấn xung quanh thân thể hắn đã biến mất. Hắn rơi xuống bậc thang. Lực lượng trong cơ thể đã hoàn toàn phóng ra, không hề bị thiên địa này áp chế nữa. Toàn thân hắn nhìn như không có gì thay đổi. Chỉ có điều ở sâu trong mắt hắn đã có thêm một tia kim sắc lúc ẩn lúc hiện.
- Quá trình đốt thần hỏa đã xong rồi sao?
Đinh Hạo cẩn thận quan sát Nhâm Tiêu Diêu. Trên người tiểu mập xuất hiện một sự biến hóa khó có không thể kiểm tra, khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.
- Tiểu mập, có cảm giác gì, nói cho gia nghe một chút đi...
Mèo mập Tà Nguyệt ngẹo đầu quan sát, bộ dạng nóng lòng muốn thử.
Quá trình đốt thần hỏa trong truyền thuyết lại quá đơn giản như vậy, khiến mèo mập cũng muốn thử một lần. Chỉ có điều trước đó Nhâm Tiêu Diêu gào khóc thảm thiết dường như rất đau đớn khiến mèo mập sợ đau, có chút do dự.
- Cảm giác rất tốt. Cảm giác từ trước tới nay chưa từng tốt như vậy. Ha ha... Loại cảm giác này quá tuyệt vời. Ta cảm thấy mình từ nay về sau có thể trường sinh, có thể sống cùng trời đất, giống như thần linh!
Nhâm Tiêu Diêu khoa chân múa tay, cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Thân hình hắn chậm rãi trôi lơ lửng, hóa thành một luồng lưu quang xoay quanh bầu trời. Mãi tới khi ra khỏi quảng trường, rơi vào trong đám công trình kiến trức khổng lồ kia.
Rất nhiều thạch nhân khôi lỗi thực lực khủng khiếp bị giật mình tỉnh giấc. Văn tự Ngụy Thần trên người chúng phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Nhưng khi con mắt độc nhất trên trán bọn họ rơi vào trên người Nhâm Tiêu Diêu, lại giống như không thấy gì cả.
Cho dù tiểu mập hạ xuống trên vai bọn họ, bọn họ cũng không có chút phản ứng nào.
- Bọn họ thừa nhận ta... Sẽ không công kích ta.
Nhâm Tiêu Diêu cười ha ha:
- Ta thậm chí có thể cảm giác được, từ trong thân thể bọn họ truyền ra từng đợt sóng tinh thần thân thiết, giống như bằng hữu cũ!
Trong lòng Đinh Hạo thoáng động, dường như hiểu ra điều gì.
Đốt thần hỏa, có thể nhận được một phần lực lượng của thần? Có thể được thiên địa thượng cổ tại chiến trường Bách Thánh này thừa nhận? Trong này, hình như có điều gì đó bị bỏ qua, không chỉ đơn giản như trong lời đồn đại.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn tháp lớn kim sắc, nhìn lại vô số những tiểu tháp cùng loại, khác loại với tiểu tháp hình tiên nữ trên cùng một bậc thang này. Dường như tất cả những tiểu tháp này cũng không chỉ đơn giản là công trình kiến trúc. Trên phương diện này, chúng có một loại hoạt tính, dường như đang ngủ say.
- Meo, ta cũng muốn thử xem...
Mèo mập Tà Nguyệt nhìn hình dạng tự do tự tại của Nhâm Tiêu Diêu, có chút mê mẩn, vươn móng vuốt sờ về phía một tiểu tháp kim sắc khác ở phía bên cạnh.
/1595
|