Đường Phật Lệ đã từng có uy vọng đặc biệt trong toàn bộ Vấn Kiếm Tông. Tính tình cẩn thận tỉ mỉ, thiết diện vô tư, thực lực lại mạnh, làm việc công bằng chính trực, là thần tượng trong lòng rất nhiều đệ tử Vấn Kiếm Tông. Người có thể trở thành đệ tử của hắn, cũng là hạt giống thiên phú rất tốt, thông qua sát hạch nghiêm ngặt của tông môn, được cao tầng kiểm chứng. Tất cả đều sùng bái xem Đường Phật Lệ là thần tượng.
Nhưng ngày hôm nay, thần tượng sụp đổ.
Hơn nữa còn sụp đổ với hình thức khiến người ta thực sự không thể tiếp nhận được.
Nếu như Đường Phật Lệ chết trận vì tông môn, hắn sẽ trở thành niềm kiêu ngạo vĩnh viễn trong lòng những đệ tử này.
Những trong thân thể người thanh niên đầy nhiệt huyết, nào sợ sẽ theo hắn cùng nhau chết trận. Tới lúc đó hẳn sẽ mỉm cười hy sinh đầy hào khí.
Nhưng vị thiết diện vô tư này lại hoàn toàn phản bội toàn bộ tông môn, phản bội tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông, đối với rất nhiều người trẻ tuổi mà nói, quả thực chính là tín ngưỡng sụp đổ, trụ cột tinh thần tan vỡ.
Đây quả thực so với giết bọn họ, còn khiến bọn họ khó chịu hơn.
Rất nhiều đệ tử Vấn Hình Đường đứng ở trong đám người, vẻ mặt cũng đầy xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Dưới ánh đuốc soi sáng, nét mặt Đường Phật Lệ như phủ hàn băng. Đối với tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, hắn vẫn không nhúc nhích chút nào.
Ánh mắt của hắn thản nhiên đón nhận từng đôi mắt sáng như lợi kiếm, hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ, trái lại mang theo sự vui mừng thắng lợi gần như phát điên. Hắn cười lạnh nói:
- Đám ngu xuẩn các ngươi cần gì phải ngu trung đối với tên độc tài Lý Kiếm Ý này? Trong các ngươi, nếu lúc này có người đứng ra trợ giúp ta, đợi được tới ngày mai khi ta leo lên chức vị chưởng môn, các ngươi chính là công thần, nắm giữ lục tọa của sáu ngọn núi sắp tới.
- Phi!
Đáp lại hắn chính là những tiếng thóa mạ phỉ nhổ.
- Không nên si tâm vọng tưởng nữa. Khí Thanh Sam đã chết, cũng không có cách nào chống lại Hàn đại nhân. Nếu như các ngươi còn ngoan cố không hiểu chuyện, đêm nay trên Vấn Kiếm Sơn tất nhiên là máu chảy thành sông!
Giọng Đường Phật Lệ lạnh lùng cay nghiệt. Hắn là vương bát đản - quyết tâm phải đi con đường đi tiến tới bóng đêm.
Đầu Khí Thanh Sam bị ném tới trước mặt mọi người.
- A, Đường Phật Lệ ngươi... Không, sư phụ...
Vương Tuyệt Phong vẫn bị Quan Phi Độ kéo lại, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng cực kỳ bi ai, trước mắt trực tiếp tối sầm, ngất đi.
- Khi sư diệt tổ, tội không thể tha. Đường Phật Lệ, ngươi chết cho ta!
Lý Kiếm Ý cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Sát ý phát ra. Người kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo lưu quang, lao thẳng tới chỗ Đường Phật Lệ.
- Ha ha ha, ha ha... Đối thủ của ngươi không phải là ta.
Đường Phật Lệ cười ha ha, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, căn bản không cho Lý Kiếm Ý cơ hội chiến đấu.
Hàn Dưỡng Kiếm của Liệt Thiên Kiếm Tông vẫn cười nhạt không nói, thân hình chợt di chuyển.
Trong nháy mắt hắn rút kiếm ra. Kiếm quang màu đỏ phóng lên cao. Một lực lượng xé rách kinh khủng tới cực điểm, chợt xuất hiện, giống như vì sao trong bầu trời rơi xuống. Quang diễm sáng chói, làm cho cả Vấn Kiếm Tông giống như ban ngày, lại giống như ngân hà rơi xuống.
- Phụt...
Trường kiếm trong tay Lý Kiếm Ý vỡ nát. Hắn phun ra một búng máu, ngã bay ngược ra ngoài.
- Ý ca...
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Một bóng hình xinh đẹp bay vút lên trời cao, ôm Lý Kiếm Ý vào trong lòng, hạ xuống mặt đất.
Đó chính là phong chủ Thủy Kiếm Phong La Lan.
Lý Kiếm Ý lại một chiêu thất bại.
Những tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên.
Trên mặt Hàn Dưỡng Kiếm lộ vẻ đắc ý. Một kiếm này, chính là toàn lực đâm ra. Hắn chính là muốn thể hiện thực lực, chấn áp đám kiến hôi không biết sống chết trong Vấn Kiếm Tông.
- Chưởng môn nhân... Cùng bọn họ liều mạng...
- Ha ha, giết, giết một bớt một, giết hai bớt hai..
- Có chết mà thôi, sợ cái gì, liều mạng...
Thấy một cảnh tượng này, tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông đều trở nên bạo động. Bọn họ không những không bị khiếp sợ, trái lại tình cảm quần chúng dâng trào, giống như hỏa diễm hung hăng lên cao. Có người hô to, tất cả mọi người bị vây ở vách núi trên quảng trường đều trở nên điên cuồng, nhiệt huyết thiêu đốt. Nhất là những đệ tử trẻ tuổi thấy chưởng môn nhân bị thương, mắt đều hồng lên...
- Một đám không biết chết sống kia, mau buông binh khí đầu hàng, ta sẽ lưu lại một mạng chó của các ngươi. Nếu như có bất kỳ kẻ nào dám động thủ, giết chết hắn!
Hàn Dưỡng Kiếm lạnh lùng nói:
- Đường Phật Lệ, do ngươi tới ra tay!
- Được.
Đường Phật Lệ gật đầu.
Hắn lại có thể thật sự ra tay. thân hình khôi ngô lóe lên, giống như con chim lớn bay vút lên trời cao. Trường kiếm trong tay rơi xuống phát ra vạn đạo hàn mang, giống như muốn lấy mạng. Mỗi khi lướt qua chỗ nào lại có một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông bị chém giết. Hắn ra tay quả nhiên không chút lưu tình, một đòn lấy mạng. Đầu người bay vút lên trời cao.
- Giết tên súc sinh khi sư diệt tổ này!
- Hôm nay cho dù là diệt môn, cũng phải giết tên phản đồ này!
- Làm thịt tên súc sinh này!
Trong những tiếng rống giận, hơn mười vị trưởng thượng tông môn tóc trắng xoá, lúc này cũng bất chấp mọi giá, vượt qua đám người, đồng thời bay vút lên trời cao, lao tới tấn công về phía Đường Phật Lệ.
- Ha ha, mấy lão xương khô các ngươi, bình thường gọi các ngươi một tiếng sư thúc, là nể mặt các ngươi, các ngươi lại cho rằng ta thật sự sợ các ngươi sao? Nếu ngay cả các ngươi cũng làm trái ý của ta, muốn tận trung với Lý Kiếm Ý, vậy tất cả đi tìm chết đi!
Đường Phật Lệ cười ha ha, lạnh lùng cay nghiệt, thi triển chiến kỹ, giống như hổ tiến vào đàn dê.
- A...
- Liều mạng với ngươi...
Trong những tiếng kêu thảm thiết, trước sau có bốn, năm vị trưởng lão tóc trắng xoá hóa thành vong hồn dưới kiếm của Đường Phật Lệ.
Những lão nhân này đều đã già sắp chế, khí huyết suy bại, vốn có thực lực không bằng Đường Phật Lệ, lúc này làm sao có thể là đối thủ của hắn. Trong nháy mắt, hơn mười vị trưởng lão tóc bạc, không ngờ đều bị Đường Phật Lệ chém giết từng người một!
Đường Phật Lệ hạ xuống mặt đất. Toàn thân đẫm máu, giống như một huyết nhân. Trường kiếm trong tay hắn vẫn đang nhỏ máu xuống đất tí tách không ngừng.
Cảnh tượng hung ác đẫm máu như vậy, ngay cả đám người Hàn Dưỡng Kiếm, Phương Tiêu An cũng khiếp sợ.
Dưới thủ đoạn thật sự độc ác, trở mặt vô tình, ra tay hung tàn như vậy, trong nháy mắt, số người chết ở dưới kiếm của Đường Phật Lệ đã hơn ba, bốn mươi người. Không có Lý Kiếm Ý và Khí Thanh Sam, Đường Phật Lệ chính là đệ nhất cao thủ trong Vấn Kiếm Tông, gần như không có người nào đỡ nổi một chiêu của hắn.
Toàn bộ quảng trường sát vách núi vang lên những tiếng phẫn nộ, giống như một chảo dầu bốc hơi, bị bỏ thêm muối vào.
Mắt tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông đều hồng lên. Bọn họ chỉ cảm thấy trong ngực dường như có thứ gì đó muốn nổ mạnh phóng ra...
- Giết, giết Đường Phật Lệ!
- Giết tên súc sinh khi sư diệt tổ này!
Nhưng ngày hôm nay, thần tượng sụp đổ.
Hơn nữa còn sụp đổ với hình thức khiến người ta thực sự không thể tiếp nhận được.
Nếu như Đường Phật Lệ chết trận vì tông môn, hắn sẽ trở thành niềm kiêu ngạo vĩnh viễn trong lòng những đệ tử này.
Những trong thân thể người thanh niên đầy nhiệt huyết, nào sợ sẽ theo hắn cùng nhau chết trận. Tới lúc đó hẳn sẽ mỉm cười hy sinh đầy hào khí.
Nhưng vị thiết diện vô tư này lại hoàn toàn phản bội toàn bộ tông môn, phản bội tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông, đối với rất nhiều người trẻ tuổi mà nói, quả thực chính là tín ngưỡng sụp đổ, trụ cột tinh thần tan vỡ.
Đây quả thực so với giết bọn họ, còn khiến bọn họ khó chịu hơn.
Rất nhiều đệ tử Vấn Hình Đường đứng ở trong đám người, vẻ mặt cũng đầy xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Dưới ánh đuốc soi sáng, nét mặt Đường Phật Lệ như phủ hàn băng. Đối với tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, hắn vẫn không nhúc nhích chút nào.
Ánh mắt của hắn thản nhiên đón nhận từng đôi mắt sáng như lợi kiếm, hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ, trái lại mang theo sự vui mừng thắng lợi gần như phát điên. Hắn cười lạnh nói:
- Đám ngu xuẩn các ngươi cần gì phải ngu trung đối với tên độc tài Lý Kiếm Ý này? Trong các ngươi, nếu lúc này có người đứng ra trợ giúp ta, đợi được tới ngày mai khi ta leo lên chức vị chưởng môn, các ngươi chính là công thần, nắm giữ lục tọa của sáu ngọn núi sắp tới.
- Phi!
Đáp lại hắn chính là những tiếng thóa mạ phỉ nhổ.
- Không nên si tâm vọng tưởng nữa. Khí Thanh Sam đã chết, cũng không có cách nào chống lại Hàn đại nhân. Nếu như các ngươi còn ngoan cố không hiểu chuyện, đêm nay trên Vấn Kiếm Sơn tất nhiên là máu chảy thành sông!
Giọng Đường Phật Lệ lạnh lùng cay nghiệt. Hắn là vương bát đản - quyết tâm phải đi con đường đi tiến tới bóng đêm.
Đầu Khí Thanh Sam bị ném tới trước mặt mọi người.
- A, Đường Phật Lệ ngươi... Không, sư phụ...
Vương Tuyệt Phong vẫn bị Quan Phi Độ kéo lại, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng cực kỳ bi ai, trước mắt trực tiếp tối sầm, ngất đi.
- Khi sư diệt tổ, tội không thể tha. Đường Phật Lệ, ngươi chết cho ta!
Lý Kiếm Ý cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Sát ý phát ra. Người kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo lưu quang, lao thẳng tới chỗ Đường Phật Lệ.
- Ha ha ha, ha ha... Đối thủ của ngươi không phải là ta.
Đường Phật Lệ cười ha ha, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, căn bản không cho Lý Kiếm Ý cơ hội chiến đấu.
Hàn Dưỡng Kiếm của Liệt Thiên Kiếm Tông vẫn cười nhạt không nói, thân hình chợt di chuyển.
Trong nháy mắt hắn rút kiếm ra. Kiếm quang màu đỏ phóng lên cao. Một lực lượng xé rách kinh khủng tới cực điểm, chợt xuất hiện, giống như vì sao trong bầu trời rơi xuống. Quang diễm sáng chói, làm cho cả Vấn Kiếm Tông giống như ban ngày, lại giống như ngân hà rơi xuống.
- Phụt...
Trường kiếm trong tay Lý Kiếm Ý vỡ nát. Hắn phun ra một búng máu, ngã bay ngược ra ngoài.
- Ý ca...
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Một bóng hình xinh đẹp bay vút lên trời cao, ôm Lý Kiếm Ý vào trong lòng, hạ xuống mặt đất.
Đó chính là phong chủ Thủy Kiếm Phong La Lan.
Lý Kiếm Ý lại một chiêu thất bại.
Những tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên.
Trên mặt Hàn Dưỡng Kiếm lộ vẻ đắc ý. Một kiếm này, chính là toàn lực đâm ra. Hắn chính là muốn thể hiện thực lực, chấn áp đám kiến hôi không biết sống chết trong Vấn Kiếm Tông.
- Chưởng môn nhân... Cùng bọn họ liều mạng...
- Ha ha, giết, giết một bớt một, giết hai bớt hai..
- Có chết mà thôi, sợ cái gì, liều mạng...
Thấy một cảnh tượng này, tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông đều trở nên bạo động. Bọn họ không những không bị khiếp sợ, trái lại tình cảm quần chúng dâng trào, giống như hỏa diễm hung hăng lên cao. Có người hô to, tất cả mọi người bị vây ở vách núi trên quảng trường đều trở nên điên cuồng, nhiệt huyết thiêu đốt. Nhất là những đệ tử trẻ tuổi thấy chưởng môn nhân bị thương, mắt đều hồng lên...
- Một đám không biết chết sống kia, mau buông binh khí đầu hàng, ta sẽ lưu lại một mạng chó của các ngươi. Nếu như có bất kỳ kẻ nào dám động thủ, giết chết hắn!
Hàn Dưỡng Kiếm lạnh lùng nói:
- Đường Phật Lệ, do ngươi tới ra tay!
- Được.
Đường Phật Lệ gật đầu.
Hắn lại có thể thật sự ra tay. thân hình khôi ngô lóe lên, giống như con chim lớn bay vút lên trời cao. Trường kiếm trong tay rơi xuống phát ra vạn đạo hàn mang, giống như muốn lấy mạng. Mỗi khi lướt qua chỗ nào lại có một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông bị chém giết. Hắn ra tay quả nhiên không chút lưu tình, một đòn lấy mạng. Đầu người bay vút lên trời cao.
- Giết tên súc sinh khi sư diệt tổ này!
- Hôm nay cho dù là diệt môn, cũng phải giết tên phản đồ này!
- Làm thịt tên súc sinh này!
Trong những tiếng rống giận, hơn mười vị trưởng thượng tông môn tóc trắng xoá, lúc này cũng bất chấp mọi giá, vượt qua đám người, đồng thời bay vút lên trời cao, lao tới tấn công về phía Đường Phật Lệ.
- Ha ha, mấy lão xương khô các ngươi, bình thường gọi các ngươi một tiếng sư thúc, là nể mặt các ngươi, các ngươi lại cho rằng ta thật sự sợ các ngươi sao? Nếu ngay cả các ngươi cũng làm trái ý của ta, muốn tận trung với Lý Kiếm Ý, vậy tất cả đi tìm chết đi!
Đường Phật Lệ cười ha ha, lạnh lùng cay nghiệt, thi triển chiến kỹ, giống như hổ tiến vào đàn dê.
- A...
- Liều mạng với ngươi...
Trong những tiếng kêu thảm thiết, trước sau có bốn, năm vị trưởng lão tóc trắng xoá hóa thành vong hồn dưới kiếm của Đường Phật Lệ.
Những lão nhân này đều đã già sắp chế, khí huyết suy bại, vốn có thực lực không bằng Đường Phật Lệ, lúc này làm sao có thể là đối thủ của hắn. Trong nháy mắt, hơn mười vị trưởng lão tóc bạc, không ngờ đều bị Đường Phật Lệ chém giết từng người một!
Đường Phật Lệ hạ xuống mặt đất. Toàn thân đẫm máu, giống như một huyết nhân. Trường kiếm trong tay hắn vẫn đang nhỏ máu xuống đất tí tách không ngừng.
Cảnh tượng hung ác đẫm máu như vậy, ngay cả đám người Hàn Dưỡng Kiếm, Phương Tiêu An cũng khiếp sợ.
Dưới thủ đoạn thật sự độc ác, trở mặt vô tình, ra tay hung tàn như vậy, trong nháy mắt, số người chết ở dưới kiếm của Đường Phật Lệ đã hơn ba, bốn mươi người. Không có Lý Kiếm Ý và Khí Thanh Sam, Đường Phật Lệ chính là đệ nhất cao thủ trong Vấn Kiếm Tông, gần như không có người nào đỡ nổi một chiêu của hắn.
Toàn bộ quảng trường sát vách núi vang lên những tiếng phẫn nộ, giống như một chảo dầu bốc hơi, bị bỏ thêm muối vào.
Mắt tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông đều hồng lên. Bọn họ chỉ cảm thấy trong ngực dường như có thứ gì đó muốn nổ mạnh phóng ra...
- Giết, giết Đường Phật Lệ!
- Giết tên súc sinh khi sư diệt tổ này!
/1595
|