Trừ chính sảnh ra có bảy phòng nhỏ, phòng luyện tập và phòng ngủ, trang trsi đơn giản giường đá, ghế đá trơn bóng như ngọc, tỏa sáng, ẩn chứa lực lượng kỳ dị. Ngồi lên chúng khiến người bình tĩnh tinh thần, huyền khí sống động, gân cốt nhanh nhẹn, các loại diệu dụng.
- Đúng là điều kiện tốt để đặt Tây Môn sư tỷ lên đây!
Đinh Hạo, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm bàn bạc, lyá ra các loại đệm chăn chuẩn bị sẵn, chọn một gian phòng ngủ thông gió tốt làm chỗ ở cho Tây Môn Thiên Tuyết.
Đinh Hạo vốn định bày minh văn trận pháp trong phòng ngủ nhưng sau này phát hiện vách tường, công cụ đá cực kỳ cứng rắn không thể khắc dấu. Đinh Hạo ngẫm nghĩ, Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu phòng ngự nghiêm ngặt, cỡ đẳng cấp Võ Đế cảnh cũng chưa chắc vào được nên lại thôi.
Lúc trước chỉ có Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm khá là bất tiện khi chăm sóc Tây Môn Thiên Tuyết, không thể giúp mỹ nữ Tây Môn Thiên Tuyết hôn mê đổi đồ lót, lau mình. Bây giờ có Lý Y Nhược thì tiện hơn nhiều, mỹ thiếu nữ chủ động gánh đa số nhiệm vụ chăm sóc Tây Môn Thiên Tuyết.
Mệt nhọc một đường, hơn một tháng không nghỉ ngơi đàng hoàng nay có chỗ ở an toàn, Lý Y Nhược nhanh chóng ngủ say.
Cuối cùng cũng rảnh rỗi, Đinh Hạo cười nêu đề nghị;
- Tiểu phàm, trong kiếm lâu để lại toàn là chiến kỹ kiếm pháp nên ta đoàn trong đao lâu chắc có chiến kỹ, di điển liên quan đao pháp. Ngươi tùy ý đi xem, có lẽ sẽ giúp ích lớn cho ngươi tu luyện đao pháp.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu, đi dọc cầu thang tầng hai hướng tới đao lâu.
Đinh Hạo thì đi đến dại sảnh tầng hai.
Đinh Hạo muốn tiếp tục nhìn những suy nghĩ kỳ diệu trên vách tường, lần này hắn đến trước vách tường hướng nam. Đinh Hạo ngẩng đầu lên ngạc nhiên phát hiện có mảng lớn đồ án ngay ngắn, từng chữ vuông vức, đồ án rõ ràng sống động như thật. Hình ảnh một thiếu nữ múa kiếm, bút pháp tinh vi, nhân vật như sống, chắc chắn ra từ tay thư họa đại tông sư.
- Đây là . . . Kiếm Nhị Thập Tứ?
Đinh Hạo nhìn đằng trước nhất tranh chữ ngay ngắn viết bốn chữ, Kiếm Nhị Thập Tứ.
Đinh Hạo không biết cái tên kỳ lạ này có ý gì, tiếp tục xem. Giây lát sau Đinh Hạo hiểu bộ tranh chữ chỉnh tề chia hai mươi bốn phần, mỗi phần là một bức tranh cùng mấy trăm chữ siêu nhỏ biểu đạt biến đổi một thức kiếm pháp.
Vừa lúc là biến đổi hai mươi bốn thức kiếm pháp.
Cuối cùng ngay ngắn khắc một hàng chữ.
[Suốt đời ta nghiên cứu kiếm đạo, hai tuổi học kiếm, hai tuổi rưỡi có hạt giống huyền khí kiếm đạo, bốn tuổi thành tựu tiên thiên kiếm tông, mười tuổi vào Võ Vương cảnh, mười sáu tuổi vào Võ Hoàng cảnh, hai mươi tuổi vào Võ Đế cảnh. Đến bốn mươi tuổi một tam xích thanh phong, tung hoành đại lục, không gặp địch thủ, cầm kiếm thở dài, tịch mịch như tuyết. Có một ngày lòng sinh chí nguyện to lớn, nhìn chiến kỹ kiếm đạo của các đại môn phái trên đại lục, lưu lạc hai trăm năm, nhìn khắp biến đổi kiếm thức trong thiên hạ tụ lại thành một, được hai mươi bốn kiếm thức này. Trong thiên hạ kiếm pháp thiên biến vạn hóa đều nằm trong hai mươi bốn thức này nên đặt tên cho nó là Kiếm Nhị Thập Tứ.]
Thật lớn lối.
Đinh Hạo bị giọng điệu của người đó làm giật mình.
Dám nói là xem hết kiếm pháp trong thiên hạ, tập trung mọi biến đổi kiếm thức trong tiên hạ thành hai mươi bốn thức. Người như vậy tự tin tuyệt đối vào ánh mắt, tu vi của mình, nhưng cuối cùng người đó không để lại tên tuổi, không biết là cao nhân tiền bối nào có thể một thanh kiếm tung hoành đại lục vô địch thủ, chắc không phải loại vô danh.
Kiếm Tổ cảm thán rằng:
- Kiếm Nhị Thập Tứ? Ha ha ha ha ha ha! Hơi hay đây. Người này hiểu biết kiếm đạo đúng là kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu. Lúc trước nhìn những suy nghĩ kiếm tu ly kinh phản đạo trên vách tường còn tưởng rằng hắn chỉ đi đường tà đạo, không ngờ từ chính nhập tà. Đúng rồi, tồn tại hiểu biết kiếm đạo sâu như hắn không chỉ dựa mãi vào kiếm tẩu thiênp hong lên đến cảnh giới như vậy.
Kiếm Tổ đánh giá Kiếm Nhị Thập Tứ cao nhất.
Kiếm Tổ đánh giá người bí ẩn để lại Kiếm Nhị Thập Tứ rất cao.
Đinh Hạo tán thán, cẩn thận xem bức tranh thứ nhất. Đinh Hạo chỉ liếc sơ đã thấy choáng váng đầu, đồ án nhìn như đơn giản bỗng như ẩn chứa áo nghĩa vô cùng. Ban đầu nhìn Kiếm Nhị Thập Tứ Đinh Hạo cảm thấy đường nét trơn tủ rõ ràng, nhìn lần hai muốn nắm giữ động tác thiếu nữ múa kiếm thì hình ảnh như di động, mỗi đường nét toàn thân nàng thay mơ hồ như nhìn qua sương mù.
Mấy trăm chữ nhỏ xíu bên cạnh cũng nhòe đi, chỉ có thể bắt giữ trong khoảnh khắc.
Đinh Hạo cực kỳ ngạc nhiên:
- Sao có thể như vậy?
Cảnh giới thần thức của Đinh Hạo đã đến đệ lục giai kỷ thân thiên địa trong Thắng Tự Quyết, nếu nghiêm túc so sánh thì cỡ cường giả Võ Hoàng cảnh. Thần thức cô đọng như vậy mà không thể thấy rõ chữ trên vách tường, nghe thật rùng rợn.
Kiếm Tổ đăm chiêu, phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề:
- Không phải thần thức, tu vi tinh thần của ngươi mà vì chưa hiểu biết nhiều về kiếm đạo.
Kiếm Tổ im lặng giây lát, tiếp tục bảo:
- Vậy đi, ngươi tu luyện hết hươn trăm kiếm pháp thiên giai tầng một kiếm lâu rồi lại xem Kiếm Nhị Thập Tứ có lẽ sẽ nhìn rõ ràng. Dù sao hơn một trăm chiến kỹ kiếm đạo dưới tầng một rất có thể là người này để lại, ta đoán mục đích hắn để lại những chiến kỹ, kiếm đạo là vì giúp cho người có duyên học kết tinh tâm huyết của người đó.
Đinh Hạo suy tư, gật gù.
Đúng vậy, nếu Kiếm Nhị Thập Tứ được gọi là tụ tập mọi biến đổi kiếm thức trong thiển hạ thì chắc cũng ẩn chứa tinh hoa, áo nghĩa hơn một trăm bộ chiến kỹ kiếm pháp bên dưới tầng một. Trước hết đặt nền móng, nắm giữ nhiều chiến kỹ kiếm đạo rồi mới kỷ thân thiên địa Kiếm Nhị Thập Tứ kiếm pháp!
Khởi bước của hắn vẫn còn thấp.
Đinh Hạo cảm thán.
Lòng Đinh Hạo biết rõ luôn theo người đi trước tổng kết cuối cùng không thể thành thần kiếm đạo được. Mục tiêu cuối cùng của Đinh Hạo là hy vọng cô đọng Kiếm Nhị Thập Tứ dung hợp vào Thất Huyền Trảm, kiên trì con đường của mình mới là kẻ có chí lớn.
Nghĩ đến đây Đinh Hạo không nhìn Kiếm Nhị Thập Tứ nữa, hắn đi trên cầu thang bước lên tầng ba kiếm lâu.
Diện tích tầng ba kiếm lâu không khác biệt nhiều với tầng hai, là một đại sảnh trống trải.
Vách tường không có đồ án gì, trơn bóng, không có công cụ đá như ghế, bàn gì. Đại sảnh trống rỗng không có thứ gì hấp dẫn bắt mắt, chính giữa chỉ có một bồ đoàn cũ nát.
Bồ đoàn rất bình thường, tuy bên trên không dính bụi nhưng miếng vải bọc bên ngoài rách rưới, vài chỗ lòi ra sợi bông màu xám nhạt. Đinh Hạo quan sát kỹ, chất liệu bồ đoàn không phải tài liệu hiếm thấy gì, là sợi đay bình thường. Nếu không phải bồ đoàn đặt trong Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu có cấm chế minh văn bảo vệ thì ngàn vạn năm trôi qua nó đã mục rữa thành tro.
Đinh Hạo không bỏ qua bồ đoàn này.
Bởi vì trong cấm địa thần như Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu xuất hiện một bồ đoàn, bản thân nó đã không bình thường, huống chi bồ đoàn dây đay xuất hiện ở tầng ba cao nhất kiếm lâu. Theo kinh nghiệm trước kia của Đinh Hạo thì lầu ba nên chứa thứ quý nhất mới đúng, không lẽ bồ đoàn dây đay là bảo bối có giá trị nhất kiếm lâu?
Đinh Hạo không thể không cẩn thận quan sát.
Đinh Hạo mơ hồ thấy bồ đoàn dây đay bị người sử dụng quanh năm suốt tháng, bề mặt bị lõm xuống hình dạng như cái mông to. Đinh Hạo nở nụ cười, chắc là chủ nhân của bồ đoàn để lại.
Đinh Hạo quan sát kỹ đại sảnh nguyên lầu ba nhưng không phát hiện điều gì.
Đinh Hạo đi lên đỉnh lâu.
Đinh Hạo đứng trơcs đèn đá đỉnh lâu, ánh đèn chiếu rọi. Đinh Hạo nhìn xuống dưới, cảnh tượng nguyên Thất Trọng Thiên đập vào mắt hắn, tám cấm địa cũng rõ ràng trước mắt. Những cái sân rộng không một bóng người, thiên kình cổ viện, bạch ngọc biệt viện cũng vô cùng yên tĩnh.
- A? Đó là . . .
Đinh Hạo ngẩn ra.
Bởi vì Đinh Hạo phát hiện bên ngoài thiên kình cổ viện, bạch ngọc biệt viện, trong tám cấm địa có một cửa sân vốn hiu quạnh bỗng nhiên đèn đá đốt sáng tỏa ra ánh sáng hiu hắt rất dễ thấy trong bóng đêm.
- Đúng là điều kiện tốt để đặt Tây Môn sư tỷ lên đây!
Đinh Hạo, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm bàn bạc, lyá ra các loại đệm chăn chuẩn bị sẵn, chọn một gian phòng ngủ thông gió tốt làm chỗ ở cho Tây Môn Thiên Tuyết.
Đinh Hạo vốn định bày minh văn trận pháp trong phòng ngủ nhưng sau này phát hiện vách tường, công cụ đá cực kỳ cứng rắn không thể khắc dấu. Đinh Hạo ngẫm nghĩ, Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu phòng ngự nghiêm ngặt, cỡ đẳng cấp Võ Đế cảnh cũng chưa chắc vào được nên lại thôi.
Lúc trước chỉ có Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm khá là bất tiện khi chăm sóc Tây Môn Thiên Tuyết, không thể giúp mỹ nữ Tây Môn Thiên Tuyết hôn mê đổi đồ lót, lau mình. Bây giờ có Lý Y Nhược thì tiện hơn nhiều, mỹ thiếu nữ chủ động gánh đa số nhiệm vụ chăm sóc Tây Môn Thiên Tuyết.
Mệt nhọc một đường, hơn một tháng không nghỉ ngơi đàng hoàng nay có chỗ ở an toàn, Lý Y Nhược nhanh chóng ngủ say.
Cuối cùng cũng rảnh rỗi, Đinh Hạo cười nêu đề nghị;
- Tiểu phàm, trong kiếm lâu để lại toàn là chiến kỹ kiếm pháp nên ta đoàn trong đao lâu chắc có chiến kỹ, di điển liên quan đao pháp. Ngươi tùy ý đi xem, có lẽ sẽ giúp ích lớn cho ngươi tu luyện đao pháp.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu, đi dọc cầu thang tầng hai hướng tới đao lâu.
Đinh Hạo thì đi đến dại sảnh tầng hai.
Đinh Hạo muốn tiếp tục nhìn những suy nghĩ kỳ diệu trên vách tường, lần này hắn đến trước vách tường hướng nam. Đinh Hạo ngẩng đầu lên ngạc nhiên phát hiện có mảng lớn đồ án ngay ngắn, từng chữ vuông vức, đồ án rõ ràng sống động như thật. Hình ảnh một thiếu nữ múa kiếm, bút pháp tinh vi, nhân vật như sống, chắc chắn ra từ tay thư họa đại tông sư.
- Đây là . . . Kiếm Nhị Thập Tứ?
Đinh Hạo nhìn đằng trước nhất tranh chữ ngay ngắn viết bốn chữ, Kiếm Nhị Thập Tứ.
Đinh Hạo không biết cái tên kỳ lạ này có ý gì, tiếp tục xem. Giây lát sau Đinh Hạo hiểu bộ tranh chữ chỉnh tề chia hai mươi bốn phần, mỗi phần là một bức tranh cùng mấy trăm chữ siêu nhỏ biểu đạt biến đổi một thức kiếm pháp.
Vừa lúc là biến đổi hai mươi bốn thức kiếm pháp.
Cuối cùng ngay ngắn khắc một hàng chữ.
[Suốt đời ta nghiên cứu kiếm đạo, hai tuổi học kiếm, hai tuổi rưỡi có hạt giống huyền khí kiếm đạo, bốn tuổi thành tựu tiên thiên kiếm tông, mười tuổi vào Võ Vương cảnh, mười sáu tuổi vào Võ Hoàng cảnh, hai mươi tuổi vào Võ Đế cảnh. Đến bốn mươi tuổi một tam xích thanh phong, tung hoành đại lục, không gặp địch thủ, cầm kiếm thở dài, tịch mịch như tuyết. Có một ngày lòng sinh chí nguyện to lớn, nhìn chiến kỹ kiếm đạo của các đại môn phái trên đại lục, lưu lạc hai trăm năm, nhìn khắp biến đổi kiếm thức trong thiên hạ tụ lại thành một, được hai mươi bốn kiếm thức này. Trong thiên hạ kiếm pháp thiên biến vạn hóa đều nằm trong hai mươi bốn thức này nên đặt tên cho nó là Kiếm Nhị Thập Tứ.]
Thật lớn lối.
Đinh Hạo bị giọng điệu của người đó làm giật mình.
Dám nói là xem hết kiếm pháp trong thiên hạ, tập trung mọi biến đổi kiếm thức trong tiên hạ thành hai mươi bốn thức. Người như vậy tự tin tuyệt đối vào ánh mắt, tu vi của mình, nhưng cuối cùng người đó không để lại tên tuổi, không biết là cao nhân tiền bối nào có thể một thanh kiếm tung hoành đại lục vô địch thủ, chắc không phải loại vô danh.
Kiếm Tổ cảm thán rằng:
- Kiếm Nhị Thập Tứ? Ha ha ha ha ha ha! Hơi hay đây. Người này hiểu biết kiếm đạo đúng là kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu. Lúc trước nhìn những suy nghĩ kiếm tu ly kinh phản đạo trên vách tường còn tưởng rằng hắn chỉ đi đường tà đạo, không ngờ từ chính nhập tà. Đúng rồi, tồn tại hiểu biết kiếm đạo sâu như hắn không chỉ dựa mãi vào kiếm tẩu thiênp hong lên đến cảnh giới như vậy.
Kiếm Tổ đánh giá Kiếm Nhị Thập Tứ cao nhất.
Kiếm Tổ đánh giá người bí ẩn để lại Kiếm Nhị Thập Tứ rất cao.
Đinh Hạo tán thán, cẩn thận xem bức tranh thứ nhất. Đinh Hạo chỉ liếc sơ đã thấy choáng váng đầu, đồ án nhìn như đơn giản bỗng như ẩn chứa áo nghĩa vô cùng. Ban đầu nhìn Kiếm Nhị Thập Tứ Đinh Hạo cảm thấy đường nét trơn tủ rõ ràng, nhìn lần hai muốn nắm giữ động tác thiếu nữ múa kiếm thì hình ảnh như di động, mỗi đường nét toàn thân nàng thay mơ hồ như nhìn qua sương mù.
Mấy trăm chữ nhỏ xíu bên cạnh cũng nhòe đi, chỉ có thể bắt giữ trong khoảnh khắc.
Đinh Hạo cực kỳ ngạc nhiên:
- Sao có thể như vậy?
Cảnh giới thần thức của Đinh Hạo đã đến đệ lục giai kỷ thân thiên địa trong Thắng Tự Quyết, nếu nghiêm túc so sánh thì cỡ cường giả Võ Hoàng cảnh. Thần thức cô đọng như vậy mà không thể thấy rõ chữ trên vách tường, nghe thật rùng rợn.
Kiếm Tổ đăm chiêu, phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề:
- Không phải thần thức, tu vi tinh thần của ngươi mà vì chưa hiểu biết nhiều về kiếm đạo.
Kiếm Tổ im lặng giây lát, tiếp tục bảo:
- Vậy đi, ngươi tu luyện hết hươn trăm kiếm pháp thiên giai tầng một kiếm lâu rồi lại xem Kiếm Nhị Thập Tứ có lẽ sẽ nhìn rõ ràng. Dù sao hơn một trăm chiến kỹ kiếm đạo dưới tầng một rất có thể là người này để lại, ta đoán mục đích hắn để lại những chiến kỹ, kiếm đạo là vì giúp cho người có duyên học kết tinh tâm huyết của người đó.
Đinh Hạo suy tư, gật gù.
Đúng vậy, nếu Kiếm Nhị Thập Tứ được gọi là tụ tập mọi biến đổi kiếm thức trong thiển hạ thì chắc cũng ẩn chứa tinh hoa, áo nghĩa hơn một trăm bộ chiến kỹ kiếm pháp bên dưới tầng một. Trước hết đặt nền móng, nắm giữ nhiều chiến kỹ kiếm đạo rồi mới kỷ thân thiên địa Kiếm Nhị Thập Tứ kiếm pháp!
Khởi bước của hắn vẫn còn thấp.
Đinh Hạo cảm thán.
Lòng Đinh Hạo biết rõ luôn theo người đi trước tổng kết cuối cùng không thể thành thần kiếm đạo được. Mục tiêu cuối cùng của Đinh Hạo là hy vọng cô đọng Kiếm Nhị Thập Tứ dung hợp vào Thất Huyền Trảm, kiên trì con đường của mình mới là kẻ có chí lớn.
Nghĩ đến đây Đinh Hạo không nhìn Kiếm Nhị Thập Tứ nữa, hắn đi trên cầu thang bước lên tầng ba kiếm lâu.
Diện tích tầng ba kiếm lâu không khác biệt nhiều với tầng hai, là một đại sảnh trống trải.
Vách tường không có đồ án gì, trơn bóng, không có công cụ đá như ghế, bàn gì. Đại sảnh trống rỗng không có thứ gì hấp dẫn bắt mắt, chính giữa chỉ có một bồ đoàn cũ nát.
Bồ đoàn rất bình thường, tuy bên trên không dính bụi nhưng miếng vải bọc bên ngoài rách rưới, vài chỗ lòi ra sợi bông màu xám nhạt. Đinh Hạo quan sát kỹ, chất liệu bồ đoàn không phải tài liệu hiếm thấy gì, là sợi đay bình thường. Nếu không phải bồ đoàn đặt trong Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu có cấm chế minh văn bảo vệ thì ngàn vạn năm trôi qua nó đã mục rữa thành tro.
Đinh Hạo không bỏ qua bồ đoàn này.
Bởi vì trong cấm địa thần như Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu xuất hiện một bồ đoàn, bản thân nó đã không bình thường, huống chi bồ đoàn dây đay xuất hiện ở tầng ba cao nhất kiếm lâu. Theo kinh nghiệm trước kia của Đinh Hạo thì lầu ba nên chứa thứ quý nhất mới đúng, không lẽ bồ đoàn dây đay là bảo bối có giá trị nhất kiếm lâu?
Đinh Hạo không thể không cẩn thận quan sát.
Đinh Hạo mơ hồ thấy bồ đoàn dây đay bị người sử dụng quanh năm suốt tháng, bề mặt bị lõm xuống hình dạng như cái mông to. Đinh Hạo nở nụ cười, chắc là chủ nhân của bồ đoàn để lại.
Đinh Hạo quan sát kỹ đại sảnh nguyên lầu ba nhưng không phát hiện điều gì.
Đinh Hạo đi lên đỉnh lâu.
Đinh Hạo đứng trơcs đèn đá đỉnh lâu, ánh đèn chiếu rọi. Đinh Hạo nhìn xuống dưới, cảnh tượng nguyên Thất Trọng Thiên đập vào mắt hắn, tám cấm địa cũng rõ ràng trước mắt. Những cái sân rộng không một bóng người, thiên kình cổ viện, bạch ngọc biệt viện cũng vô cùng yên tĩnh.
- A? Đó là . . .
Đinh Hạo ngẩn ra.
Bởi vì Đinh Hạo phát hiện bên ngoài thiên kình cổ viện, bạch ngọc biệt viện, trong tám cấm địa có một cửa sân vốn hiu quạnh bỗng nhiên đèn đá đốt sáng tỏa ra ánh sáng hiu hắt rất dễ thấy trong bóng đêm.
/1595
|