Chương 20: Quá khứ thần bí của Mạc Quân.
Mấy người ngồi trước máy tính thấy tên nick “Cụ tổ của mấy người” đầy phách lối này, suýt chút nữa ngã xuống đất.
[ Ông đây là ba của cậu] ︰ Chết tiệt, hơn nửa đêm rồi cậu còn ở đây! Cậu có phải người không hả, cậu là kẻ biến thái.
Nói xong, hình đại diện của “Ông đây là ba của cậu” tối đen, chứng minh cậu ta thoát tuyến rồi.
[Cải tử hồi sinh lãng tử không quay đầu lại] ︰ Vân Long kia lại dỡ chứng rồi, cậu ta không cần tôi nữa, vậy bye nhé!
Giây tiếp theo anh ta cũng thoát tuyến.
Mà [Cứng rắn lạnh lùng như kim cương, ngay từ lúc thấy [Ông cụ tổ của mấy người?] lên tiếng, cũng đã yên lặng thoát tuyến rồi.
Mỗi một người chạy nhanh tích cực hơn ai hết, lúc nói xấu anh, sao lại can đảm thế không biết.
Hách Yến Sâm hừ lạnh, cũng tắt khung chát, sau đó cẩn thận đọc tư liệu về Mạc Quân.
Nhưng có ít tin tức như vậy...
Anh chỉ biết, Mạc Quân là tư sinh nữ của Mạc Chính Cương và Trương Cầm, còn vô cùng khiêm tốn, gần như không ai biết.
Ngoài ra không tra được gì nữa.
Thậm chí ngay cả bạn cô là ai, làm cái gì, có yêu thích cũng không tra được.
Nếu như một người bình thường, sự tồn tại của cô không thể nào đơn giản sạch sẻ như vậy.
Chỉ có người có vấn đề mới che dấu tất cả.
Cho nên Mạc Quân này, không bình thường..
Cuối cùng thì mục đích cô tới gần anh là gì? Chẳng lẽ, liên quan đên nhiệm vụ lần này của anh sao?
Quá khứ bí mật của Mạc Quân không thể không làm cho Hách Yến Sâm nghi ngờ.
Cho dù cô không có vấn đề, nhưng hành vi của cô cũng rất kỳ lạ, tốt hơn hết Hách Yến Sâm không nên giữ cô ở bên người. Dù sao cũng rất nguy hiểm.
Nhưng không biết tại sao, anh vẫn đồng ý để cô ở bên cạnh.
Có điều như vậy cũng tốt, anh sẽ dễ điều tra cô hơn.
Nếu cô thật sự có vấn đề, sớm muộn gì cũng lộ ra chân tướng, mà anh cũng mỏi mắt mong chờ.
Nghĩ tới đây ánh mắt Hách Yến Sâm lóe lên ánh sáng, tay che lại máy tính.
Nhưng chiều nay, anh vẫn không ngủ được.
Nhưng Mạc Quân lại ngủ rất thoải mái, rất yên tâm.
Vừa ngủ tới rạng sáng, Mạc Quân thoải mái mở mắt ra, thấy ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên vào, cô không nhịn được nở nụ cười.
Không nghĩ tới, cô mới vừa về tới đây, lại ngủ thoải mái như vậy. Càng làm cho cô không nghĩ tới là Hác Yến Sâm không điều tra gì, mà trực tiếp giữ cô lại.
Tối hôm qua anh mà đuổi cô đi ra ngoài, cô thật sự không biết nên đi đâu nữa.
May mắn anh không có đuổi cô đi.
Cô cũng biết, anh sẽ không đuổi cô đi, cô cũng không biết tại sao. Tóm lại trực giác của cô nói cho cô biết, anh sẽ không làm như vậy.
Giống như kiếp trước, sau khi tiếp xúc với cô, anh sẽ dễ dàng tha thứ cho cô. Sau đó anh trực tiếp muốn kết hôn với cô.
Cô đã hỏi anh tại sao lại là cô.
Anh chỉ nói: "Không biết, có lẽ bởi vì em quá đơn giản."
Cô rất đơn giản sao?
Mạc Quân vẫn không cảm thấy cô đơn giản, nhưng ở trong mắt Hách Yến Sâm cô là một người đơn giản.
Nhưng cô không nghĩ tới là, anh cưới cô lại dùng cả tính mạng để phụ trách cả đời cô.
Mỗi lần nghĩ đến những việc của anh làm kiếp trươc, trong lòng Mạc Quân rất khó chịu.
Mà mỗi lần cô khó chịu, cô càng muốn nhìn thấy anh, xác định anh còn sống, cô mới có thể an tâm.
Lúc này Mạc Quân rất muốn gặp anh.
Cô lập tức rời giường, rửa mặt sau đó đi tìm Hách Yến Sâm.
/1732
|