Chương 18: Rung động vì cô
Từng câu từng chữ mà Mạc Quân nói vô cùng kiên định.
Hách Yến Sâm có chút hoảng hốt.
Không biết tại sao, lúc này anh có một ảo giác.
Dường như lời của cô sẽ trở thành sự thật, cô sẽ là vợ của anh... .
Hoang đường! Sao anh lại có ý nghĩ như vậy?
Người con gái này cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, càng không có chỗ đặc biệt, sao anh lại có cảm giác không nói nên lời với cô chứ?
"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng để nói nếu không cô mãi mãi đừng mở miệng!" Hách Yến Sâm đột nhiên lạnh lùng uy hiếp nói.
Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, thật sự anh động sát ý.
Thương Thạch đã làm tốt chuẩn bị, chỉ chờ cậu chủ ra lệnh một tiếng, sẽ đánh ngã cô gái kỳ lạ này ngay.
Nhưng Mạc Quân, vẫn không chút sợ hãi.
Cô biết hành động bây giờ của cô làm cho người ta khó hiểu, anh nhất định sẽ nghi ngờ cô nhưng cô không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có một câu chắc chắn với anh là: "Anh có giết tôi, tôi vẫn nói vậy. Tôi không có mục đích khác, tôi thật sự chỉ muốn ở bên anh. "
"Thương Thạch... " Hách Yến Sâm kêu một tiếng.
Thương Thạch rút súng lục ra, nhắm ngay Mạc Quân, chuẩn bị bóp cò. . .
"Canh chừng cô ta cẩn thận, nếu phát hiện cô ta có mục đích khác, cậu có thể giết ngay lập tức."
"Gì?" Thương Thạch giật mình, "Cậu chủ, cậu không. . . Không giết hả ?"
Không phải vừa mới nói, muốn cho cô mãi nãi đừng mở miệng sao?
Hách Yến Sâm không vui liếc anh ta, "Lời của tôi cậu không hiểu hả?"
". . ." Thương Thạch lắc đầu, thật sự anh ta không hiểu lắm.
Cậu chủ, cậu có thể nói rõ hơn không, rốt cuộc cậu muốn xử lý người con gái này như thế nào?
Hách Yến Sâm càng thêm không vui, nhưng chỉ có thể hừ lạnh nói: "Kêu cậu cẩn thận quan sát cô ta, nếu cô ta có vấn đề, hừ, giết ngay."
Thương Thạch có lẽ đã hiểu sơ ý của anh rồi, cậu chủ muốn giữ lại cô gái kỳ lạ này.
Cậu chủ, này không phải tác phong hằng ngày của cậu! Sao cậu dễ dàng bị người con gái này làm cho rung động rồi.
Không, cậu chủ thông minh sáng suốt nhe vậy, nhất định cậu muốn điều tra rõ mục đích của cô gái này.
Tự cho là biết rõ chân tướng, Thương Thạch bỏ súng xuống, nghiêm túc nói: "Cậu chủ, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nhìn kỹ cô ta."
Hách Yến Sâm lại nhìn Mạc Quân nói: "Cô quyết tâm gả cho tôi như vậy, thì để cho tôi mỏi mắt mong chờ. Cũng đừng nửa đường giả vờ không nổi nữa, nếu không, mạng nhỏ của cô không ai gánh nổi đâu. "
Mạc Quân vui vẻ nói: "Anh yên tâm, em sẽ sống đến 100 tuổi."
Nói cách khác, cô không bao giờ thay đổi quyết định của mình.
Hách Yến Sâm nhìn chằm chằm cô gật đầu, bỏ lại một câu nói xoay người rời đi: "Vậy sao, chúc cô nhiều may mắn."
Mạc Quân nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh mỉm cười, cũng chúc anh nhiều may mắn. Đời này, chúng ta cũng sẽ may mắn sống lâu trăm tuổi.
"Cô Mạc." Thương Thạch chợt tiến lên, cắt đứt ánh mắt của cô: "Tôi không biết cô đến gần cậu chủ có mục đích gì. Nhưng có một chút cô phải rõ ràng, không ai có thể giở trò trước mặt chúng tôi. Nếu không,tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ của tôi."
Đó là giết cô.
Khuôn mặt Mạc Quân không đổi sắc nghe lời cảnh cảo của anh ta, dường như trước mặt cô chỉ là con hổ giấy.
Hơn nữa cô vẫn tràn đầy tự tin, tự tin bọn họ sẽ không làm gì cô.
"Tôi biết, nếu như tôi thật sự thay đổi, cũng xin anh nhất định phải giết tôi."
/1732
|