Mọi ánh nhìn đổ về mình, đại thiếu gia sững người.
Đúng lúc đó, Sen ở bên cạnh níu tay cậu, ngọt ngào.
-“Đại thiếu gia nhận em là em gái đi nha, dù em có là em gái cậu rồi thì cậu nói gì em cũng nghe, em sẽ là một cô em gái thật tốt, thật ngoan…”
-“Mày im mồm!”
Sen sợ, hơi run. Thế Hiển quay sang ba cậu, nói rõ ràng.
-“Ba mẹ nghĩ mà xem, nó cũng đâu có coi trọng và yêu quý ba mẹ đâu? Ngày trước, mẹ nó tới đón là nó ra đi không cần suy nghĩ luôn…”
-“Đợt đó em sai rồi, em xin cậu!”
-“Chưa tới lượt mày lên tiếng! Mày có tư cách gì mà làm em gái tao? Học hành thì lúc nào cũng bét lớp, so về độ ngu thì không ai bằng, mặt thì xấu như mặt quỷ, cái miệng thì lúc nào cũng leo lẻo. Ba mẹ muốn kiếm em gái cho con thì đề nghị ba mẹ kiếm đứa nào thông minh, xinh đẹp một tý. Còn con này, con không chấp nhận được!”
Ông chủ tức điên, may cho đại thiếu gia được mẹ chiều chứ không với cái tội làm hỏng cả một buổi tiệc như thế này chắc nát đòn.
Bà chủ sốc nặng, đáng nhẽ nên hỏi Thế Hiển trước, thường ngày nó quan tâm Sen nhiều, lại do bà chủ quan quá rồi, đến hôm nay, vẫn không ngờ con trai mình có tính xấu là xem trọng hình thức như vậy? Bà từ bé đã dậy nó, tâm hồn mỗi con người, mới là thứ trân quý nhất, chả nhẽ nó không hiểu?
Con mới cái, ngày bé thì bám mẹ như ranh, nói gì cũng nghe, giờ lớn rồi, dần trưởng thành, có thế giới riêng của nó. Lúc trước, vẫn nể nang người mẹ đẻ ra Sen, nhưng từ ngày gặp, biết rõ nhân cách cô ta, bà thấy hối hận. Từ lúc đón con bé về, bà đã luôn muốn nhận nó làm con gái.
Chỉ tội cho Sen, bị cậu mắng trước bao nhiêu người mà không dám nói gì, chỉ chạy về phòng đóng cửa khóc thút thít. Sinh nhật Sen, rốt cuộc lại vắng mặt con bé.
…..
-“Sen, mở cửa cho ta!”
Tiếng bà chủ bên ngoài, nó vội lau nước mắt, đứng dậy mở cửa.
Bà chủ nhìn nó, âu yếm, còn có ông chủ nữa.
-“Con bé hư này, phải thay con tiếp khách cả tối nhé, thật mệt quá…”
-“Con, con xin lỗi…”
Bà chủ kéo nó vào lòng, xoa đầu nó.
-“Thông cảm cho ta nhé, dù gì cũng có mỗi một mình nó, chiều nó quen rồi, giờ nó trái tính trái nết.”
Ông chủ bồi thêm.
-“Bây giờ mới biết hả?”
Bà chủ hơi lườm, ông chủ trở về lặng thinh.
-“Con không được giận nó, biết chưa?”
-“Dạ!”
-“Cũng không được nghe lời nó nói mà buồn, con là đứa trẻ đáng yêu, cũng rất xinh xắn nữa, nó không làm anh trai con là thiệt cho nó…”
-“…”
-“Sen này, ba người chúng ta cùng giữ một bí mật nhé!”
-“Dạ?”
-“Con nhận chúng ta là ba mẹ được không?”
-“Dạ…nhưng…cậu…”
-“Kệ nó, trước mặt nó và người khác thì đừng gọi ba mẹ, nó biết thế nào được?”
-“Dạ…nhưng…”
-“Sao? Chê ông bà già này hả?”
-“Không…không đâu ạ…”
-“Vậy gọi ta nghe thử xem!”
Sen run lắm, nhìn ánh mắt ông bà chủ chờ mong, nó hít thở, lấy lại tinh thần, cất tiếng gọi.
-“Ba…mẹ…”
-“Vào đây mẹ ôm nào!”
Nó ôm mẹ, từ nay nó có thêm một người mẹ nữa rồi, thật lòng, nó yêu người mẹ này, hơn cả người mẹ đẻ ra nó. Nó khóc, mẹ nó giờ cũng khóc. Ba nó tới bên, ôm mẹ con nó vào lòng.
Ôi, cái hạnh phúc gia đình, cái cảm giác được ba mẹ nâng niu, sướng tưởng như đang mơ vậy. Gian phòng ba người, ngập tràn tiếng cười. Từ ta, sorry tất cả mọi người nhưng dạo này tình trạng lấy cắp không hỏi ý kiến quá nhiều, truyện chỉ được đăng duy nhất và cập nhập nhanh nhất trên wattpad.
Tối hôm đó, nghe nói các bác kêu cậu bực tức, đi ra ngoài chơi. Sen cũng không quan tâm nhiều lắm, nó bóc quà mọi người cho, xếp cẩn thận. Sau đó nó mặc bộ đồ ngủ màu hồng mới toanh, chui vào cái chăn màu hồng, hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Trong mơ, nó thấy ba mẹ, ba người đi cắm trại vui lắm. Ba dựng lều, hai mẹ con nó nướng gà, mùi thơm phưng phức. Họ đang trò chuyện rất vui thì đại thiếu gia đi tới, đại thiếu gian mặt mày xầm xì, mẹ nó phải chạy theo dỗ dành cậu, rồi ba chạy theo mẹ.
Thế là mọi người đi hết, bỏ mặc Sen một mình, Sen buồn, sợ, nó giật mình mấy cái. Lúc bừng tỉnh, thấy ánh sánh nhẹ chiếu vào phòng, căn phòng của nó mờ mờ ảo ảo, nó sợ quá, muốn chui vào chăn, lại phát hiện bàn tay mình bị cái gì đó giữ, rất lạnh, nhìn lên, có một cái bóng đen đen.
-“MA…Aaaaaa….aaaa….”
Nó kêu, nó khóc, rồi nó giãy giụa.
-“Đừng bắt tao mà, tao xin mày…huhu…”
Sen sực nhớ ra, hình như ngày xưa cậu có bảo, ma thích bắt những con béo như nó. Khổ, nó cũng có đợt gầy đấy chứ, nhưng từ đợt về nhà, ăn uống thả phanh, lại béo quay rồi. Nhưng làm cách nào mà lừa được con ma bây giờ, nó nghĩ, rồi nó nhắm mắt, run rẩy nói.
-“Tao…thực ra tao cũng không béo lắm đâu…mày thấy đấy…nhìn thế này nhưng mà cân lên cũng được ít lắm…”
Con ma yên lặng từ nãy, giờ lại lên tiếng.
-“Ai mà tin mày không béo? Mày xem má mày phúng phính, tay thì mập thế này?”
Hả? Ma cũng nói được à? Sen càng sợ, quay mặt úp xuống gối, khóc lóc.
-“Mày nghĩ vậy thôi, không béo thật mà…”
Con ma không tin, vòng tay lên má nó, véo một phát thật dài. Cái má của nó, đúng là toàn thịt với thịt. Bàn tay con ma lạnh ngắt, Sen sợ, mồ hôi đổ ra như nước.
-“Rồi…rồi, tao công nhận tao béo, nhưng thịt tao ăn đắng lắm, mày đừng bắt tao đi…”
-“Nhưng tao đói rồi, không bắt mày thì bắt ai bây giờ?”
Sau một hồi suy ngẫm, Sen trả lời con ma.
-“Bắt cậu chủ nhà tao ý!”
Thực ra nó cũng không có ác ý gì đâu, chỉ là cậu từng nói, ma phải sợ cậu chứ cậu làm gì mà sợ ma, nó tin cậu sẽ trị được con ma này.
-“Cậu ở nhà trên, mày lên đó mà bắt, giờ không biết cậu đi chơi đã về chưa, mày cứ đợi tý…”
-“Được, tao sẽ lên ăn thịt nó ngay bây giờ!”
Nghe con ma nói thế không hiểu sao Sen lại thấy run, nhỡ nó ăn cậu thật thì sao? Thì chết à? Không có cậu thì buồn lắm, dù cậu có mắng có đánh nhưng hình như cậu vẫn rất quan trọng với nó thì phải?
Sen hít một hơi, can đảm nói.
-“Bắt tao đi, thực ra thịt tao thơm hơn thịt cậu chủ!”
Con ma đang tức giận, nghe nó nói lại buồn cười. Lập tức Sen bị con ma vác trên vai, bắt đi. Trời tối đen như mực, nó đau lòng gần chết, thế nào mà vừa nhận ba mẹ xong, thì nó đã không còn được sống trên cõi đời này rồi? Sao mà oái oăm tới thế?
Nó khóc, khổ sở.
Con ma đưa Sen tới một chỗ thì dừng, bỗng dưng đèn sáng bừng lên. Sen nhìn, vườn nhà nó đây mà? Thì ra con ma này lâu nay vẫn ẩn mình trong vườn nhà nó?
Nến kìa, lung linh quá, lại còn bao nhiêu hoa nữa. Và một việc rất quan trọng, khi nó nhìn xuống, chiếc quần bò của con ma này quen quá, cái áo này cũng quen. Nhìn lên…cái mặt này…c…ậ…u…
-“Ngu mà, đúng là ngu mà!”
-“Cậu lừa em, cậu còn giả giọng ma lừa em!”
Sen ấm ức.
-“Mày không ngu thì ai mà lừa được, mày xem mày lớp mấy rồi? Lớp 7 rồi mà còn tin ma quỷ, đúng là hết thuốc chữa!”
-“Rõ là cậu bảo là trên đời có ma mà, tại cậu ý!”
Cậu cười, cậu nhại lại lời nó.
-“Tao…thực ra tao cũng không béo lắm đâu…mày thấy đấy…nhìn thế này nhưng mà cân lên cũng được ít lắm…”
Nó xấu hổ, tức anh ách, đang tính bỏ đi thì bị cậu kéo lại.
-“Nhìn xung quanh xem!”
Nó nghe lời, cẩn thận nhìn lại, mới thấy những ánh nến kia xếp thành chữ “SEN HỒNG”. Nói thật là thích, thích phát điên ý chứ! Nhưng có chút thắc mắc.
-“Cậu!”
-“Gì?”
-“Vì sao cậu ghét em mà lại làm cái này cho em?”
-“Ai nói tao ghét mày?”
-“Thì lúc đó cậu nói em ngu, xấu…”
-“Thì mày vốn ngu và xấu mà!”
-“Đó!”
-“Đó đó gì? Nhưng tao có nói tao ghét mày không?”
-“Không ạ…”
Đại thiếu gia nói, Sen chẳng bắt bẻ được.
-“Tặng sinh nhật mày!”
Cậu đưa cho nó một chiếc gối trái tim, màu hồng. Sen bảo.
-“Qua sinh nhật em rồi mà!”
Đại thiếu gia cười, lại để đồng hồ ra trước mặt Sen, mới 11 giờ 30 phút. Vẫn chưa qua sinh nhật nó.
-“Em cảm ơn cậu, em tưởng cậu không tặng quà em luôn rồi cơ.”
Nó và cậu cùng ngồi trên xích đu, nó ngắm nghía con gấu, hỏi cậu.
-“Sao trên này lại thêu ba chữ HYN hả cậu?”
Đại thiếu gia đỏ mặt nhìn nó, giải thích:
-“À, là tên nhãn hiệu sản xuất cái gối mà!”
-“Dạ vâng.”
Đúng là con Sen rồi, đủ đầu óc luận ra đã không phải là Sen.
Cái gối cậu mua rất mềm, rất xốp, rất êm. Sen lúc nào cũng thích ôm.
Một tháng nữa cũng là tới sinh nhật đại thiếu gia, nó cũng muốn tặng quà cho cậu như cậu tặng cho nó vậy, Sen sinh tháng 11, đại thiếu gia sinh tháng 12, đều là vào mùa đông cả.
-“Bác Hồng bác Súng chị Na ơi!”
Sen gọi tíu tít.
-“Gì con?”
-“Sắp tới sinh nhật cậu rồi, con chẳng nghĩ ra tặng cậu cái gì, mọi người nghĩ cho con với…”
-“Mọi người nghĩ đi, con làm cho…”
Mấy người giúp việc đăm chiêu, lại nhìn con bé bê rổ rau nhặt, vừa nhặt vừa hát thì phì cười.
-“Gớm, trông con kìa, lúc nào cũng như con nít, sinh trước người ta một tháng, mà cứ như kém người ta cả chục tuổi…”
-“Dạ? Ai cơ ạ?”
Nó ngạc nhiên lắm.
-“Ơ hay, con sinh trước đại thiếu gia còn gì?”
-“Dạ?”
Sen đơ cả người, ừ đúng rồi nhỉ. Đúng là nó sinh trước cậu một tháng rồi. Vậy mà hồi nó bé xíu, lúc đi theo cậu, hình như cậu có nói rằng.
‘Tao sinh tháng 12, mày sinh tháng 11, 12 thì lớn hơn 11, cho nên tao hơn tuổi mày, hiểu chưa?’
Thật không ngờ, đại thiếu gia cũng có lúc ngốc nghếch như vậy. Cậu còn không biết tính tuổi nữa, sinh tháng thấp hơn thì thực tế tuổi sẽ lớn hơn. Sen cứ nghĩ cậu thông minh, nên tin cậu, từ đó không thèm suy nghĩ nhiều, vẫn cứ tưởng mình kém tuổi cậu cơ.
Nó vội vã chạy lên phòng cậu.
-“Đại thiếu gia, đại thiếu gia…”
-“Làm gì mà loạn cả lên!”
-“Có chuyện…có chuyện…”
Con bé thở hổn hển.
-“Em…em…cậu…nhầm rồi…Em sinh trước cậu một tháng, nghĩa là em hơn tuổi cậu đấy!”
Đại thiếu gia nhìn nó, hơi nheo mặt.
-“Ai bảo mày thế?”
-“Thì đúng là thế mà, em nói cho cậu nghe nhé, không phải vì 12 lớn hơn 11 nên em kém tuổi cậu đâu, thực tế là em hơn tuổi cậu đó…”
Không lừa nó được nữa, cậu đành ậm ừ.
-“Cậu phải gọi em là chị đi, chị Sen, em hơn tuổi cậu đấy!”
Nó hào hứng, còn mặt cậu đã tối đen rồi.
-“Chị Sen, cậu giờ phải gọi chị Sen giống như cậu gọi chị Na, chị Cúc vậy!”
-“Biến!”
-“Cậu sao thế?”
-“Biến ngay cho tao!”
Cậu nóng, Sen sợ quá, lủi.
Ngày hôm sau, trên đường đi học, trong xe, cậu phân tích.
-“Mày là sinh tháng 11, nhưng mẹ mày đẻ non, người ta mang thai 9 tháng 10 ngày, nhưng mày thì 7 tháng đã chui ra rồi, nên tính ra vẫn kém tuổi tao…”
-“Dạ? Thật ạ?”
Cậu thì biết sao được, cậu bịa thôi, nhưng mặt tỉnh bơ.
-“Ừ, thật.”
-“Cứ tưởng, chán!”
-“Thích làm chị tao hả?”
-“Dạ…cũng…hơi…thích…”
-“Hôn phát tao gọi mày là chị!”
Sen nhìn cậu, dõng dạc nói.
-“Đừng nghĩ em ngu mà lừa đi, bà chủ đã dạy em rồi, dạy hết mọi thứ về người lớn rồi, khi người ta yêu nhau mới hôn nhau thôi!”
Ặc, mẹ dạy nó kinh nguyệt thì dạy, dạy thêm mấy chuyện đó làm gì cơ chứ? Làm cậu mất cả hứng. Tới lớp rồi, cậu vẫn mặt nặng mày nhẹ, không thèm nói chuyện với nó.
Sen trực nhật xong rồi, cũng đi chơi. Tới lúc trống vào, ban sao đỏ kiểm tra. Lớp nó bị trừ 2 điểm thi đua vì tội lau bảng bẩn. Không thể nào, Sen lúc nãy lau sạch thế cơ mà? Lạ quá. Nó bảo cậu, cậu chỉ đá đểu nó hay quên.
Rồi tới tiết ba, cô giáo kiểm tra bài tập về nhà, Sen cũng tìm mãi không thấy vở đâu cả.
-“Hay mày để quên ở nhà rồi?”
-“Không mà, em lúc nào cũng soạn sách mấy lần!”
-“Đầu óc mày thì biết thế nào được?”
Sen lại ăn con 0 tròn trĩnh. Thực là ấm ức mà.
Dạo này đi học Sen đúng là rất đen đủi. Có hôm Kiều Trang mất cục tẩy, bạn ấy tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng thì lại ở ngăn bàn Sen, mọi người nhìn nó bằng ánh mắt…thực rất coi thường, nó chẳng nói được gì. May mà có cậu quát.
-“Nhìn gì mà nhìn, mượn rồi quên chứ sao?”
Con bé quay sang, giải thích.
-“Em thề, em thề mà, em không có mượn gì hết, tẩy bà chủ mua cho em, đủ màu đủ loại, em lấy làm gì cơ chứ?”
-“Mày chắc quên rồi, không làm sao cục tẩy tự dưng bay xuống đây?”
-“Cậu chẳng tin em gì cả?”
-“Học bài đi!”
Kì lạ thay, từ đó mỗi lần bạn học trong lớp mất cái gì, đều quay xuống chỗ Sen tìm đầu tiên, mà hầu hết là tìm thấy. Lâu dần, nó bị mọi người ghét, rồi cuối cùng, cậu bắt nó ra chơi không được đi đâu, chỉ ở nguyên trong lớp. Nó nghe lời, tình trạng mới được cải thiện.
Cuối tuần giờ sinh hoạt, đột nhiên Ánh Tuyết đứng dậy thưa cô giáo mất tiền. Sau khi tra vấn nặng nhẹ, không tìm ra hung thủ, cô giáo đành phải dùng biện pháp cuối cùng là tra balô của bọn học trò. Người thực hiện không ai khác chính là lớp trưởng.
Thế Hiển đi kiểm tra từng bạn, vẫn chưa có kết quả. Balô của cậu thì cô giáo tra. Tới balô của Sen, thấy gói nhỏ màu tím hơi lạ. Chưa kịp hỏi nó thì Ánh Tuyết đã kêu.
-“Cô ơi, tiền của em, cũng để trong gói màu tím giống thế ạ…”
Lớp trưởng gần như không tin nổi, cậu miễn cưỡng mở ra, đúng là rất nhiều tiền. Cậu trợn mắt hỏi Sen.
-“Tiền này của mày!”
Nó lắc đầu.
-“Thế sao lại ở trong cặp mày?”
Các bạn học bắt đầu xôn xao, xì xào. Trong mắt họ, Sen đã là đứa ăn cắp vặt rồi, giờ cũng chẳng có gì là lạ cả.
(Còn tiếp)
Đúng lúc đó, Sen ở bên cạnh níu tay cậu, ngọt ngào.
-“Đại thiếu gia nhận em là em gái đi nha, dù em có là em gái cậu rồi thì cậu nói gì em cũng nghe, em sẽ là một cô em gái thật tốt, thật ngoan…”
-“Mày im mồm!”
Sen sợ, hơi run. Thế Hiển quay sang ba cậu, nói rõ ràng.
-“Ba mẹ nghĩ mà xem, nó cũng đâu có coi trọng và yêu quý ba mẹ đâu? Ngày trước, mẹ nó tới đón là nó ra đi không cần suy nghĩ luôn…”
-“Đợt đó em sai rồi, em xin cậu!”
-“Chưa tới lượt mày lên tiếng! Mày có tư cách gì mà làm em gái tao? Học hành thì lúc nào cũng bét lớp, so về độ ngu thì không ai bằng, mặt thì xấu như mặt quỷ, cái miệng thì lúc nào cũng leo lẻo. Ba mẹ muốn kiếm em gái cho con thì đề nghị ba mẹ kiếm đứa nào thông minh, xinh đẹp một tý. Còn con này, con không chấp nhận được!”
Ông chủ tức điên, may cho đại thiếu gia được mẹ chiều chứ không với cái tội làm hỏng cả một buổi tiệc như thế này chắc nát đòn.
Bà chủ sốc nặng, đáng nhẽ nên hỏi Thế Hiển trước, thường ngày nó quan tâm Sen nhiều, lại do bà chủ quan quá rồi, đến hôm nay, vẫn không ngờ con trai mình có tính xấu là xem trọng hình thức như vậy? Bà từ bé đã dậy nó, tâm hồn mỗi con người, mới là thứ trân quý nhất, chả nhẽ nó không hiểu?
Con mới cái, ngày bé thì bám mẹ như ranh, nói gì cũng nghe, giờ lớn rồi, dần trưởng thành, có thế giới riêng của nó. Lúc trước, vẫn nể nang người mẹ đẻ ra Sen, nhưng từ ngày gặp, biết rõ nhân cách cô ta, bà thấy hối hận. Từ lúc đón con bé về, bà đã luôn muốn nhận nó làm con gái.
Chỉ tội cho Sen, bị cậu mắng trước bao nhiêu người mà không dám nói gì, chỉ chạy về phòng đóng cửa khóc thút thít. Sinh nhật Sen, rốt cuộc lại vắng mặt con bé.
…..
-“Sen, mở cửa cho ta!”
Tiếng bà chủ bên ngoài, nó vội lau nước mắt, đứng dậy mở cửa.
Bà chủ nhìn nó, âu yếm, còn có ông chủ nữa.
-“Con bé hư này, phải thay con tiếp khách cả tối nhé, thật mệt quá…”
-“Con, con xin lỗi…”
Bà chủ kéo nó vào lòng, xoa đầu nó.
-“Thông cảm cho ta nhé, dù gì cũng có mỗi một mình nó, chiều nó quen rồi, giờ nó trái tính trái nết.”
Ông chủ bồi thêm.
-“Bây giờ mới biết hả?”
Bà chủ hơi lườm, ông chủ trở về lặng thinh.
-“Con không được giận nó, biết chưa?”
-“Dạ!”
-“Cũng không được nghe lời nó nói mà buồn, con là đứa trẻ đáng yêu, cũng rất xinh xắn nữa, nó không làm anh trai con là thiệt cho nó…”
-“…”
-“Sen này, ba người chúng ta cùng giữ một bí mật nhé!”
-“Dạ?”
-“Con nhận chúng ta là ba mẹ được không?”
-“Dạ…nhưng…cậu…”
-“Kệ nó, trước mặt nó và người khác thì đừng gọi ba mẹ, nó biết thế nào được?”
-“Dạ…nhưng…”
-“Sao? Chê ông bà già này hả?”
-“Không…không đâu ạ…”
-“Vậy gọi ta nghe thử xem!”
Sen run lắm, nhìn ánh mắt ông bà chủ chờ mong, nó hít thở, lấy lại tinh thần, cất tiếng gọi.
-“Ba…mẹ…”
-“Vào đây mẹ ôm nào!”
Nó ôm mẹ, từ nay nó có thêm một người mẹ nữa rồi, thật lòng, nó yêu người mẹ này, hơn cả người mẹ đẻ ra nó. Nó khóc, mẹ nó giờ cũng khóc. Ba nó tới bên, ôm mẹ con nó vào lòng.
Ôi, cái hạnh phúc gia đình, cái cảm giác được ba mẹ nâng niu, sướng tưởng như đang mơ vậy. Gian phòng ba người, ngập tràn tiếng cười. Từ ta, sorry tất cả mọi người nhưng dạo này tình trạng lấy cắp không hỏi ý kiến quá nhiều, truyện chỉ được đăng duy nhất và cập nhập nhanh nhất trên wattpad.
Tối hôm đó, nghe nói các bác kêu cậu bực tức, đi ra ngoài chơi. Sen cũng không quan tâm nhiều lắm, nó bóc quà mọi người cho, xếp cẩn thận. Sau đó nó mặc bộ đồ ngủ màu hồng mới toanh, chui vào cái chăn màu hồng, hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Trong mơ, nó thấy ba mẹ, ba người đi cắm trại vui lắm. Ba dựng lều, hai mẹ con nó nướng gà, mùi thơm phưng phức. Họ đang trò chuyện rất vui thì đại thiếu gia đi tới, đại thiếu gian mặt mày xầm xì, mẹ nó phải chạy theo dỗ dành cậu, rồi ba chạy theo mẹ.
Thế là mọi người đi hết, bỏ mặc Sen một mình, Sen buồn, sợ, nó giật mình mấy cái. Lúc bừng tỉnh, thấy ánh sánh nhẹ chiếu vào phòng, căn phòng của nó mờ mờ ảo ảo, nó sợ quá, muốn chui vào chăn, lại phát hiện bàn tay mình bị cái gì đó giữ, rất lạnh, nhìn lên, có một cái bóng đen đen.
-“MA…Aaaaaa….aaaa….”
Nó kêu, nó khóc, rồi nó giãy giụa.
-“Đừng bắt tao mà, tao xin mày…huhu…”
Sen sực nhớ ra, hình như ngày xưa cậu có bảo, ma thích bắt những con béo như nó. Khổ, nó cũng có đợt gầy đấy chứ, nhưng từ đợt về nhà, ăn uống thả phanh, lại béo quay rồi. Nhưng làm cách nào mà lừa được con ma bây giờ, nó nghĩ, rồi nó nhắm mắt, run rẩy nói.
-“Tao…thực ra tao cũng không béo lắm đâu…mày thấy đấy…nhìn thế này nhưng mà cân lên cũng được ít lắm…”
Con ma yên lặng từ nãy, giờ lại lên tiếng.
-“Ai mà tin mày không béo? Mày xem má mày phúng phính, tay thì mập thế này?”
Hả? Ma cũng nói được à? Sen càng sợ, quay mặt úp xuống gối, khóc lóc.
-“Mày nghĩ vậy thôi, không béo thật mà…”
Con ma không tin, vòng tay lên má nó, véo một phát thật dài. Cái má của nó, đúng là toàn thịt với thịt. Bàn tay con ma lạnh ngắt, Sen sợ, mồ hôi đổ ra như nước.
-“Rồi…rồi, tao công nhận tao béo, nhưng thịt tao ăn đắng lắm, mày đừng bắt tao đi…”
-“Nhưng tao đói rồi, không bắt mày thì bắt ai bây giờ?”
Sau một hồi suy ngẫm, Sen trả lời con ma.
-“Bắt cậu chủ nhà tao ý!”
Thực ra nó cũng không có ác ý gì đâu, chỉ là cậu từng nói, ma phải sợ cậu chứ cậu làm gì mà sợ ma, nó tin cậu sẽ trị được con ma này.
-“Cậu ở nhà trên, mày lên đó mà bắt, giờ không biết cậu đi chơi đã về chưa, mày cứ đợi tý…”
-“Được, tao sẽ lên ăn thịt nó ngay bây giờ!”
Nghe con ma nói thế không hiểu sao Sen lại thấy run, nhỡ nó ăn cậu thật thì sao? Thì chết à? Không có cậu thì buồn lắm, dù cậu có mắng có đánh nhưng hình như cậu vẫn rất quan trọng với nó thì phải?
Sen hít một hơi, can đảm nói.
-“Bắt tao đi, thực ra thịt tao thơm hơn thịt cậu chủ!”
Con ma đang tức giận, nghe nó nói lại buồn cười. Lập tức Sen bị con ma vác trên vai, bắt đi. Trời tối đen như mực, nó đau lòng gần chết, thế nào mà vừa nhận ba mẹ xong, thì nó đã không còn được sống trên cõi đời này rồi? Sao mà oái oăm tới thế?
Nó khóc, khổ sở.
Con ma đưa Sen tới một chỗ thì dừng, bỗng dưng đèn sáng bừng lên. Sen nhìn, vườn nhà nó đây mà? Thì ra con ma này lâu nay vẫn ẩn mình trong vườn nhà nó?
Nến kìa, lung linh quá, lại còn bao nhiêu hoa nữa. Và một việc rất quan trọng, khi nó nhìn xuống, chiếc quần bò của con ma này quen quá, cái áo này cũng quen. Nhìn lên…cái mặt này…c…ậ…u…
-“Ngu mà, đúng là ngu mà!”
-“Cậu lừa em, cậu còn giả giọng ma lừa em!”
Sen ấm ức.
-“Mày không ngu thì ai mà lừa được, mày xem mày lớp mấy rồi? Lớp 7 rồi mà còn tin ma quỷ, đúng là hết thuốc chữa!”
-“Rõ là cậu bảo là trên đời có ma mà, tại cậu ý!”
Cậu cười, cậu nhại lại lời nó.
-“Tao…thực ra tao cũng không béo lắm đâu…mày thấy đấy…nhìn thế này nhưng mà cân lên cũng được ít lắm…”
Nó xấu hổ, tức anh ách, đang tính bỏ đi thì bị cậu kéo lại.
-“Nhìn xung quanh xem!”
Nó nghe lời, cẩn thận nhìn lại, mới thấy những ánh nến kia xếp thành chữ “SEN HỒNG”. Nói thật là thích, thích phát điên ý chứ! Nhưng có chút thắc mắc.
-“Cậu!”
-“Gì?”
-“Vì sao cậu ghét em mà lại làm cái này cho em?”
-“Ai nói tao ghét mày?”
-“Thì lúc đó cậu nói em ngu, xấu…”
-“Thì mày vốn ngu và xấu mà!”
-“Đó!”
-“Đó đó gì? Nhưng tao có nói tao ghét mày không?”
-“Không ạ…”
Đại thiếu gia nói, Sen chẳng bắt bẻ được.
-“Tặng sinh nhật mày!”
Cậu đưa cho nó một chiếc gối trái tim, màu hồng. Sen bảo.
-“Qua sinh nhật em rồi mà!”
Đại thiếu gia cười, lại để đồng hồ ra trước mặt Sen, mới 11 giờ 30 phút. Vẫn chưa qua sinh nhật nó.
-“Em cảm ơn cậu, em tưởng cậu không tặng quà em luôn rồi cơ.”
Nó và cậu cùng ngồi trên xích đu, nó ngắm nghía con gấu, hỏi cậu.
-“Sao trên này lại thêu ba chữ HYN hả cậu?”
Đại thiếu gia đỏ mặt nhìn nó, giải thích:
-“À, là tên nhãn hiệu sản xuất cái gối mà!”
-“Dạ vâng.”
Đúng là con Sen rồi, đủ đầu óc luận ra đã không phải là Sen.
Cái gối cậu mua rất mềm, rất xốp, rất êm. Sen lúc nào cũng thích ôm.
Một tháng nữa cũng là tới sinh nhật đại thiếu gia, nó cũng muốn tặng quà cho cậu như cậu tặng cho nó vậy, Sen sinh tháng 11, đại thiếu gia sinh tháng 12, đều là vào mùa đông cả.
-“Bác Hồng bác Súng chị Na ơi!”
Sen gọi tíu tít.
-“Gì con?”
-“Sắp tới sinh nhật cậu rồi, con chẳng nghĩ ra tặng cậu cái gì, mọi người nghĩ cho con với…”
-“Mọi người nghĩ đi, con làm cho…”
Mấy người giúp việc đăm chiêu, lại nhìn con bé bê rổ rau nhặt, vừa nhặt vừa hát thì phì cười.
-“Gớm, trông con kìa, lúc nào cũng như con nít, sinh trước người ta một tháng, mà cứ như kém người ta cả chục tuổi…”
-“Dạ? Ai cơ ạ?”
Nó ngạc nhiên lắm.
-“Ơ hay, con sinh trước đại thiếu gia còn gì?”
-“Dạ?”
Sen đơ cả người, ừ đúng rồi nhỉ. Đúng là nó sinh trước cậu một tháng rồi. Vậy mà hồi nó bé xíu, lúc đi theo cậu, hình như cậu có nói rằng.
‘Tao sinh tháng 12, mày sinh tháng 11, 12 thì lớn hơn 11, cho nên tao hơn tuổi mày, hiểu chưa?’
Thật không ngờ, đại thiếu gia cũng có lúc ngốc nghếch như vậy. Cậu còn không biết tính tuổi nữa, sinh tháng thấp hơn thì thực tế tuổi sẽ lớn hơn. Sen cứ nghĩ cậu thông minh, nên tin cậu, từ đó không thèm suy nghĩ nhiều, vẫn cứ tưởng mình kém tuổi cậu cơ.
Nó vội vã chạy lên phòng cậu.
-“Đại thiếu gia, đại thiếu gia…”
-“Làm gì mà loạn cả lên!”
-“Có chuyện…có chuyện…”
Con bé thở hổn hển.
-“Em…em…cậu…nhầm rồi…Em sinh trước cậu một tháng, nghĩa là em hơn tuổi cậu đấy!”
Đại thiếu gia nhìn nó, hơi nheo mặt.
-“Ai bảo mày thế?”
-“Thì đúng là thế mà, em nói cho cậu nghe nhé, không phải vì 12 lớn hơn 11 nên em kém tuổi cậu đâu, thực tế là em hơn tuổi cậu đó…”
Không lừa nó được nữa, cậu đành ậm ừ.
-“Cậu phải gọi em là chị đi, chị Sen, em hơn tuổi cậu đấy!”
Nó hào hứng, còn mặt cậu đã tối đen rồi.
-“Chị Sen, cậu giờ phải gọi chị Sen giống như cậu gọi chị Na, chị Cúc vậy!”
-“Biến!”
-“Cậu sao thế?”
-“Biến ngay cho tao!”
Cậu nóng, Sen sợ quá, lủi.
Ngày hôm sau, trên đường đi học, trong xe, cậu phân tích.
-“Mày là sinh tháng 11, nhưng mẹ mày đẻ non, người ta mang thai 9 tháng 10 ngày, nhưng mày thì 7 tháng đã chui ra rồi, nên tính ra vẫn kém tuổi tao…”
-“Dạ? Thật ạ?”
Cậu thì biết sao được, cậu bịa thôi, nhưng mặt tỉnh bơ.
-“Ừ, thật.”
-“Cứ tưởng, chán!”
-“Thích làm chị tao hả?”
-“Dạ…cũng…hơi…thích…”
-“Hôn phát tao gọi mày là chị!”
Sen nhìn cậu, dõng dạc nói.
-“Đừng nghĩ em ngu mà lừa đi, bà chủ đã dạy em rồi, dạy hết mọi thứ về người lớn rồi, khi người ta yêu nhau mới hôn nhau thôi!”
Ặc, mẹ dạy nó kinh nguyệt thì dạy, dạy thêm mấy chuyện đó làm gì cơ chứ? Làm cậu mất cả hứng. Tới lớp rồi, cậu vẫn mặt nặng mày nhẹ, không thèm nói chuyện với nó.
Sen trực nhật xong rồi, cũng đi chơi. Tới lúc trống vào, ban sao đỏ kiểm tra. Lớp nó bị trừ 2 điểm thi đua vì tội lau bảng bẩn. Không thể nào, Sen lúc nãy lau sạch thế cơ mà? Lạ quá. Nó bảo cậu, cậu chỉ đá đểu nó hay quên.
Rồi tới tiết ba, cô giáo kiểm tra bài tập về nhà, Sen cũng tìm mãi không thấy vở đâu cả.
-“Hay mày để quên ở nhà rồi?”
-“Không mà, em lúc nào cũng soạn sách mấy lần!”
-“Đầu óc mày thì biết thế nào được?”
Sen lại ăn con 0 tròn trĩnh. Thực là ấm ức mà.
Dạo này đi học Sen đúng là rất đen đủi. Có hôm Kiều Trang mất cục tẩy, bạn ấy tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng thì lại ở ngăn bàn Sen, mọi người nhìn nó bằng ánh mắt…thực rất coi thường, nó chẳng nói được gì. May mà có cậu quát.
-“Nhìn gì mà nhìn, mượn rồi quên chứ sao?”
Con bé quay sang, giải thích.
-“Em thề, em thề mà, em không có mượn gì hết, tẩy bà chủ mua cho em, đủ màu đủ loại, em lấy làm gì cơ chứ?”
-“Mày chắc quên rồi, không làm sao cục tẩy tự dưng bay xuống đây?”
-“Cậu chẳng tin em gì cả?”
-“Học bài đi!”
Kì lạ thay, từ đó mỗi lần bạn học trong lớp mất cái gì, đều quay xuống chỗ Sen tìm đầu tiên, mà hầu hết là tìm thấy. Lâu dần, nó bị mọi người ghét, rồi cuối cùng, cậu bắt nó ra chơi không được đi đâu, chỉ ở nguyên trong lớp. Nó nghe lời, tình trạng mới được cải thiện.
Cuối tuần giờ sinh hoạt, đột nhiên Ánh Tuyết đứng dậy thưa cô giáo mất tiền. Sau khi tra vấn nặng nhẹ, không tìm ra hung thủ, cô giáo đành phải dùng biện pháp cuối cùng là tra balô của bọn học trò. Người thực hiện không ai khác chính là lớp trưởng.
Thế Hiển đi kiểm tra từng bạn, vẫn chưa có kết quả. Balô của cậu thì cô giáo tra. Tới balô của Sen, thấy gói nhỏ màu tím hơi lạ. Chưa kịp hỏi nó thì Ánh Tuyết đã kêu.
-“Cô ơi, tiền của em, cũng để trong gói màu tím giống thế ạ…”
Lớp trưởng gần như không tin nổi, cậu miễn cưỡng mở ra, đúng là rất nhiều tiền. Cậu trợn mắt hỏi Sen.
-“Tiền này của mày!”
Nó lắc đầu.
-“Thế sao lại ở trong cặp mày?”
Các bạn học bắt đầu xôn xao, xì xào. Trong mắt họ, Sen đã là đứa ăn cắp vặt rồi, giờ cũng chẳng có gì là lạ cả.
(Còn tiếp)
/53
|