Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 77 - Chương 77

/109


Hai người ngủ thẳng một giấc đến buổi chiều, Tề Vân Đình giúp Hân Duyệt búi tóc, kỳ thật nàng đã sớm biết tự chải tóc, chẳng qua có người cứng rắn muốn làm gã sai vặt, muốn cản cũng không cản được.

Hắn triệu tập người làm, bảo lão Âu đi gọi người.

Chỉ trong chốc lát, trong biệt viện lại náo nhiệt hơn.

Đầu tiên là trưởng quầy tiệm may mang theo thợ may đến, Hân Duyệt liếc mắt xem thường hắn: “Chê quần áo của ta khó coi sao?”

Tề Vân Đình cười theo: “Duyệt Duyệt nhà ta mặc gì cũng đẹp, chỉ là quần áo bằng vải thô áo lam này vừa cứng lại không ấm áp, vi phu nhìn mà đau lòng.”

Đại thiếu gia vẻ mặt tươi cười, đám thủ hạ nào dám chậm trễ. Vì cảm tạ những ngày này cả nhà đã chăm sóc nàng dâu nhà hắn, Tề Vân Đình cố ý phân phó làm cho mỗi người ở đây hai bộ quần áo mới. Sắp tới lễ mừng năm mới, có thể có quần áo tốt như vậy để mặc, mọi người đều rất vui mừng. Hân Duyệt nghĩ rằng

Lăng Nhi sẽ hất mặt lên trời, quật cường không cần. Nào ngờ, nàng cũng yên lặng nói số đo của mình cho thợ may. Nhưng mà, sau khi may xong quần áo lại chưa từng thấy nàng mặc, Hân Duyệt mới biết nàng có một người chị em sắp thành hôn, nhưng không có một bộ quần áo nào ra hồn, hai người vóc dáng không khác nhau lắm, nên đã nhận hai bộ quần áo này rồi đưa cho cô ấy.

Lăng Nhi mặc dù mạnh mẽ, nhưng cũng là một cô nương tốt. Từ nhỏ không cha, ca ca nhu nhược, tiểu cô nương diện mạo xinh đẹp sao có thể không bị quấy rầy, con giun xéo lắm cũng quằn, Lăng Nhi là thuộc loại bùng nổ trong tuyệt vọng như vậy.

Sau khi làm quần áo, lại tới làm chăn, biệt viện này là mấy năm trước Tề Vân Đình lúc đang khai thác thị trường mới mua, đệm chăn cũng là đặt mua lúc đó, vẫn chưa dùng qua. Nhưng hắn lại ngại không đủ nhẹ, không đủ ấm.

Tổng quản phường thêu dẫn người đưa gối đầu thêu uyên ương hí thủy đến, giá treo đồ ngũ tử đăng khoa, khăn tay thêu hoa mai.

Hân Duyệt liếc mắt nhìn người quản sự mập mạp kia, “Ngươi chính là Lí Nhân sao?”

Lí Nhân thụ sủng nhược kinh, cười giống như một pho tượng Di Lặc: “Thiếu nãi nãi từng nghe nhắc đến Lí mỗ sao? Tại hạ thật sự là tam sinh hữu hạnh.”

“Ừ, làm tổng quản phường thêu thật là tốt. Người làm đều là đại cô nương, tiểu tức phụ, Lí tổng quản nhất định là mỗi ngày đều được nhìn người đẹp nha.” Đứa nhỏ đáng thương như Lăng Nhi cũng bị ngươi ép đến phải bỏ đi.

Tề Vân Đình cũng đảo mắt qua, Lí Nhân chỉ biết lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Đại thiếu gia, tiểu nhân chỉ biết làm hết phận sự, không có lạm dụng tư quyền a.” Giấu đầu lòi đuôi sao.

Hắn từ chối cho ý kiến, trong mắt chỉ có bóng dáng mình ngày nhớ đêm mong.

Hân Duyệt quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình: “Ta cảm thấy nơi như phường thêu chỉ nên tìm nữ quản sự, mới không có điều khuất tất.”

Trên mặt hắn trước sau vẫn duy trì mùa xuân ấm áp: “Những chủ quản cấp thấp nhất của chúng ta cũng chẳng có ai là nữ cả.”

“Chàng xem thường nữ nhân?” Mắt hạnh giận dữ.

“Ta nào dám đâu, cứ theo Duyệt Duyệt nói mà làm đi.” Hắn quay mặt đi: “Lí Nhân tạm thời miễn chức vụ chủ quản phường thêu, cứ tuyển một nữ chủ quản khác, ba ngày sau bàn giao. Về phần ngươi sau này làm

/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status