Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 34: Nhân Sinh Bất Đắc Dĩ

/134


Cát vàng, trăng bạc, bầu trời đầy sao sáng.

Sa mạc mênh mông, trống trải, hoang vu, yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi truyền vào bên tai.

Đây là đêm tối của sa mạc, nếu cho ngươi lúc này bước đi trong hoàn cảnh yên tĩnh, trống trải của sa mạc hoang vu thì thử hỏi trong lòng ngươi có cảm thấy cô độc và sợ hãi không?

Ban ngày thì mặt trời chói chan nóng bỏng thiêu đốt đại địa, còn ban đêm thì lại lạnh thấu xương.

Người chưa từng đi qua sa mạc thì đối với nó thật sự không thể nào mà tưởng tượng ra, tuy nhiên ngay lúc này ngươi có thể nhìn thấy một cô gái và một chàng trai trẻ mặc quần áo mỏng mang đi trong màn đêm của sa mạc.

Quần áo của Phương Thất và Du Mộng Điệp rất mỏng manh.

Khi Du Mộng Điệp nói lạnh thì Phương Thất đột nhiên cũng có cảm giác hơi lạnh.

Phương Thất nhìn thoáng qua Du Mộng Điệp, tiếp đó cởi nút áo.

Du Mộng Điệp liền hỏi: "Ca muốn làm gì?"

Phương Thất nhẹ giọng nói: "Muội hãy mặc luôn áo của huynh đi”

Du Mộng Điệp dịu dàng hỏi tiếp: "Ca không cảm thấy lạnh sao?”

Phương Thất đáp: "Huynh không lạnh."

Du Mộng Điệp nhẹ nhàng nói: "Không lạnh mới là lạ đó!"

Phương Thất cười cười, tiếp tục cởi áo của hắn.

Du Mộng Điệp gắt giọng: "Muội không mặc áo của huynh đâu, mặc vào khó coi muốn chết!"

Phương Thất cười khổ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?”

Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Ca ôm muội đi……"

Phương Thất đột nhiên cúi đầu, trầm mặc không nói.

Du Mộng Điệp liền nói: "Thế nào? Muội cũng đã ôm ca rồi mà”

Phương Thất lại nhớ tới đêm đó trong khu rừng phía nam, bản thân hắn hôn mê và Du Mộng Điệp đã ôm hắn mang trở về.

Phương Thất âm thầm thở dài, hắn thật không thể nào tưởng tượng ra một Du Mộng Điệp nhìn có vẻ nhu nhược thế mà có thể trong tình thế cấp bách ôm cả thân thể nặng nề của mình quay trở về. Hắn đột nhiên rất cảm động!

Du Mộng Điệp kéo tay Phương Thất, rồi liếc nhìn hắn một chút.

Phương Thất vẫn cúi đầu không lên tiếng.

Du Mộng Điệp đột nhiên xoay gục đầu vào trong lòng ngực của Phương Thất, hai tay nàng ôm chặt eo hắn, thân thể nhỏ nhắn của nàng đang run run nhẹ trong lòng ngực của hắn.

Cả người Phương Thất chấn động, tay buông thỏng, đầu thì ngẩng lên nhìn vào bầu trời đầy trời, vẫn không nhúc nhích.

Hắn không đành lòng đẩy cô gái xinh đẹp và đáng yêu này ra, không đành lòng đẩy ra người đã từng hai lần cứu hắn.

Cả người Du Mộng Điệp khẽ run rẩy, dịu dàng nói: "Thất ca …… ôm muội đi ……"

Phương Thất vẫn im lặng, một hồi lâu mới lên tiếng: "Huynh …… huynh không thể ……"

Nước mắt của Du Mộng Điệp đột nhiên chảy ra ướt đẫm cả ngực Phương Thất.

Phương Thất vẫn ngơ ngác đứng đó, không hề nhúc nhích.

Du Mộng Điệp đột nhiên lại mỉm cười, nói : "Ca thật sự là người đàn ông rất si tình, rất tốt! Trầm Tuyết Quân kia thật sự là quá ngốc mà!"

Tâm tư của phái nữ thật sự là làm cho người ta nắm bắt không được, nàng khóc ngươi không biết tại sao nàng khóc, còn cười cũng chả biết tại sao nàng cười, thậm chí còn không biết là nàng đang khóc hay cười nữa đấy chứ.

Phương Thất đột nhiên lại nhớ tới Trầm Tuyết Quân, nhớ tới lần đầu gặp gỡ trong tình cảnh nàng bị đuổi giết, nhớ tới lần đầu tiên hắn ôm nàng, nhớ tới những thời gian hắn cùng nàng thân mật, nhớ tới việc Trầm Tuyết Quân đột nhiên bỏ đi, nhớ tới bức thư nàng đã để lại cho hắn, nhớ tới ba năm phiêu bạt giang hồ, nhớ tới đêm đó Trầm Tuyết Quân đột nhiên xuất hiện tại quán trọ Duyệt Lai, nhớ tới Trầm Tuyết Quân cẩn thận từng ly từng tí giúp hắn lau rửa thân thể, nhớ tới nụ cười của nàng, nhớ tới việc nàng lại đột ngột bỏ đi ……

Nước mắt của Phương Thất lại tràn ra.

Trầm Tuyết Quân trong lòng hắn đột nhiên trở thành một câu hỏi bí ẩn, một câu hỏi mà hắn vừa muốn biết đáp án lại vừa không muốn.

Nước mắt đàn ông rơi chẳng nhẹ chút nào, chỉ bởi vì quá thương tâm mới rơi lệ thôi.

Chuyện có thể làm cho nam nhi đau đớn, buồn bã và thương tâm thì dường như cũng chỉ có tình yêu quá sâu đậm mà thôi.

Yêu càng sâu thì đau khổ và buồn bã cũng càng nặng.

Phương Thất vì chuyện này đã chảy không biết bao nhiêu nước mắt.

Lúc đàn ông rơi lệ thì chính là lúc thương tâm nhất của họ và cũng là lúc mà họ cảm thấy cô độc nhất.

Cái có thể giải quyết vấn đề này đối với một người lãng tử như Phương Thất thì thường cũng chỉ có rượu mới làm được thôi, cho nên chúng ta thường xuyên chứng kiến một số người cảm thấy cô đơn hay uống cho đến say mèm dưới ngọn đèn hiu hắt.

Có lẽ ngươi sẽ nói đây là chuyện làm rất ngu xuẩn, rượu chỉ có thể tạm thời giúp cho người ta say thôi nhưng không thể vĩnh viễn giải trừ được đau khổ.

Đúng vậy.

Tuy nhiên trên thế gian này có cái gì có thể vĩnh viễn giải trừ đau khổ đây?

Chỉ có cái chết.

Chết là hết, cái gì cũng không còn nữa, đau khổ không, sung sướng không, cô đơn không, buồn bã cũng không, ngay cả cái chết cũng không nữa mà.

Tuy nhiên chúng ta sinh ra trên thế gian này có rất nhiều chuyện cho tới bây giờ đều không phải do chính bản thân mình quyết định. Việc bản thân sinh ra không phải do bản thân khống chế, ngay cả cái chết có đôi khi cũng không phải do bản thân quyết định nữa.

Đây là sự bất đắc dĩ của nhân sinh, thật không thể tránh né được, vô vọng ……

Có nhiều người không phải là không có dũng khí để chết mà là còn có rất nhiều chuyện đang chờ đợi họ giải quyết, đây thường là những chuyện họ không muốn nhưng vẫn phải làm.

Một người sinh ra trên thế gian nhất định sẽ có một vận mệnh theo họ cả đời, nhất định có rất nhiều chuyện không như mong muốn, tuy nhiên không làm thì không được.

Cũng có rất nhiều người hay khoe khoang lý tưởng vĩ đại của mình như muốn tạo phúc cho loài người, tạo phúc cho xã hội, tuy nhiên lý tưởng vĩ đại này tới một lúc nào đó thì sẽ không còn nghe nhắc đến nữa.

Trung, hiếu, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, chỉ hai chữ 'Hiếu' và 'Nghĩa' thôi cũng đã đủ để cho chúng ta bận rộn cả đời.

Mỗi người ai cũng là người có máu có thịt, mỗi ngừơi ai cũng có cha mẹ và thân nhân. Khi cuộc sống của chúng ta tới một thời điểm bế tắc thì cái duy nhất mà chúng ta có thể dựa vào đó là chính bản thân và gia đình của mình.

Vì thân nhân của mình ngươi phải sống, đôi lúc cũng phải cố gắng làm ra bộ dáng vui vẻ trước mặt họ.

Việc này cũng giống như đang hóa trang.

Nếu ngươi không vui vẻ thì thân nhân của ngươi sẽ không vui theo, sự đau khổ của ngươi so với niềm vui vẻ, hạnh phúc của người thân thì cái nào quan trọng hơn đây?

Nếu chúng ta vẫn còn là một “Người” thật sự thì đáp án tự nhiên sẽ hiện ra trong lòng mỗi người.

Vì thân nhân thì chính bản thân ngươi phải làm một cái gì đó.

Ngoại trừ cô nhi. Cô nhi đương nhiên là bất hạnh rồi.

Tuy nhiên có đôi khi là một cô nhi cũng không phải là điều bất hạnh bởi vì không có gì ràng buộc cả, rất tự do tự tại.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status