Đại Ma Vương

Chương 998 - Không Thấy

/1026


Các đại gia tộc đột nhiên thay đổi thái độ, ngoan ngoãn tiếp nhận lệnh điều động của An Đức Liệt. Vấn đề khiến hắn ngày ngày lo lắng một thời gian dài, chỉ trong một đêm đã được giải quyết, biến hóa này thật sự quá nhanh.

Người khác có lẽ không biết sự ích kỷ và xảo trá của tộc trưởng ba đại gia tộc, nhưng qua lại với bọn họ nhiều năm như vậy An Đức Liệt sao lại không biết chứ?

- Lui xuống đi!

An Đức Liệt phất tay, khi trong mật thất chỉ còn một mình hắn mới thì thào:

- Bố Lai Ân ơi Bố Lai Ân, lực uy hiếp của ngươi thật quả là lớn, nhiều năm như vậy, tộc trưởng ba đại gia tộc còn bán ân tình cho ngươi...

Chuyện phiền muộn của An Đức Liệt đương nhiên do Hàn Thạc giải quyết, hắn chỉ để Hắc Thiên nhắn hẹn gặp ba người kia, hơi chút biểu lộ thái độ của mình, tộc trưởng ba đại gia kia liền sợ hãi biến sắc. Sau khi trở về lập tức phái người đi Tái Nhân Đặc gia tộc, ngoan ngoãn tiếp nhận điều động.

Trước không đề cập tới Hàn Thạc hiện nay cường đại cỡ nào rồi, mười mấy năm trước hắn đơn độc trở lại Hắc Ám thần vực, với sự giận dữ của mình đại náo Thôn Vân thành, ngay cả sự tích giết hai người Hoa Lai Sĩ, Hoắc Phu Tư đã sớm truyền khắp toàn bộ Hắc Ám thần vực.

Trong mắt Chúng Thần linh của Hắc Ám thần vực, việc Hàn Thạc giết Hoa Lai Sĩ, Hoắc Phu Tư, lại còn có thể ung dung rời đi khiến trên người hắn dường như khoác một tấm áo choàng thần bí mà cũng vô cùng cường đại.

Nhân vật như vậy, không có mấy người dám không nể mặt!

- Thanh Lâm, Hắc Thiên, ta cũng đã ở Ám Ảnh thành mấy ngày rồi. Ha ha, mấy ngày nay uống rất sảng khoái, nhưng ta còn có việc, hôm nay phải đi U Mạc thành. - Ở trong một cánh rừng rậm rạp bên ngoài thành, Hàn Thạc cười cáo từ hai người.

Thời gian mấy ngày nay Hàn Thạc cùng hai người ở Thiên Cơ dược tề chuyện trò vui vẻ, trong thành một số kẻ có thực lực cường đại đều mơ hồ biết tung tích hắn, nhưng không người nào dám can đảm tìm Hàn Thạc gây phiền toái.

Hàn Thạc cố ý bảo người của Thanh Lâm, Hắc Thiên truyền ra một số tin tức về nơi hắn ở cũng như uống rượu. Nhưng cuối cùng An Đức Liệt, Tạp Mai Lệ Tháp cũng không tới. Trong lòng Hàn Thạc ít nhiều cũng có chút mất mát, cho nên cũng muốn rời đi sớm hơn dự định.

- Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. An Đức Liệt bận nhiều chuyện quan trọng trong thành nên không có thời gian. Tạp Mai Lệ Tháp còn đang trong tu luyện trường tĩnh tu có lẽ không biết ngươi ở Ám Ảnh thành. - Hắc Thiên giải thích.

Hàn Thạc đương nhiên biết Hắc Thiên nói không thật, tiêu sái phất tay nói:

- Hai người các ngươi hãy bảo trọng. Khi nào rảnh thì đến Vùng đất hỗn loạn, ta lúc nào cũng hoan nghênh.

Nói xong hắn rảo vài bước, người đã ở ngoài trăm dặm. Trong nháy mắt biến mất vô tung.

Một lát sau, trong rừng cây rậm rạp truyền đến âm thanh sàn sạt, Tạp Mai Lệ Tháp đi tới bên cạnh Hắc Thiên, Thanh Lâm. Nhìn phương hướng Hàn Thạc biến mất rồi nói:

- Ta nghĩ hẳn là sau này hắn sẽ không đến Ám Ảnh thành nữa.

- Sẽ không, một thời gian nữa hắn sẽ lại quay trở lại.

Thanh Lâm tiến lên kéo bàn tay nhỏ bé Tạp Mai Lệ Tháp, khóe miệng thoáng vẻ tươi cười nói:

- Với thực lực của hắn nhất định biết ngươi ngay gần đây. Tuy không gặp nhưng hắn cũng biết ngươi đã đến tiễn hắn.

- Ta không tới tiễn hắn, chỉ thuận đường đi ngang qua thôi! - Tạp Mai Lệ Tháp bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.

- Đi ngang qua thì đi ngang qua, thôi, chúng ta trở về đi. Ở chỗ ta bây giờ không thiếu thứ tốt, lát nữa ngươi đưa cho thành chủ của chúng ta, những thứ đó đối với việc gia tăng thực lực rất hữu dụng... - Thanh Lâm kéo Tạp Mai Lệ Tháp, chậm rãi trở về Ám Ảnh thành.

Đúng như Thanh Lâm nói, thần thức của Hàn Thạc đã sớm phát hiện ra Tạp Mai Lệ Tháp, nhưng nếu nàng ta không chủ động gặp mặt thì hắn cũng chỉ có thể giả bộ như không biết.

Đối với Tạp Mai Lệ Tháp, trong lòng hắn vẫn có chút áy náy, mặc kệ nói như thế nào thì chính mình cũng giết phụ thân của nàng, mà Hoa Lai Sĩ tuy đối với hắn ra tay vô cùng độc ác nhưng đối với con gái của mình lại rất đỗi yêu thương. Khúc mắc trong lòng Tạp Mai Lệ Tháp khẳng định sẽ không xóa nhòa dễ dàng như vậy.

Nhưng Tạp Mai Lệ Tháp có thể đến, Hàn Thạc đã cảm thấy rất vui mừng rồi, xem như lần này đến Ám Ảnh thành một chuyến không hề vô ích. Mặc dù không thể giống như trước xưng huynh gọi đệ với An Đức Liệt, Tạp Mai Lệ Tháp, ít nhất cũng không vì cừu hận mà phải gặp nhau.

Trong lòng như có một tảng đá được dỡ xuống, Hàn Thạc thoải mái hơn rất nhiều. Theo phương hướng U Mạc thành im lặng bước đến, thân ảnh thướt tha của Đường Na dần dần hiện lên trong đầu Hàn Thạc, khóe miệng hắn bất giác hiện lên vẻ tươi cười…

Mặc sức tung hoành, phi tinh đuổi nguyệt.

Chỉ trong một đêm, thân ảnh Hàn Thạc đã im lặng tiến vào U Mạc thành, cái gọi là lực lượng phòng ngự nghiêm ngặt với hắn mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to.

Lai Phất Tư gia tộc dưới ý chỉ của Hắc Ám Chủ thần tiếp quản U Mạc thành, Phỉ Nhĩ Đức nhân họa đắc phúc, chẳng những bảo toàn được Lai Phất Tư gia tộc, còn chiếm được một trong bảy thành của Hắc Ám thần vực. Uất ức năm đó ở Thôn Vân thành hắn sớm đã quên, hiện giờ chỉ tập trung xây dựng U Mạc thành.

Khác với An Đức Liệt, Phỉ Nhĩ Đức có lẽ vì đã gặp phải nhiều thất bại chua xót, tâm cảnh ở trong thời gian ngắn có được đột phá, trở về U Mạc thành tiếp nhận vị trí thành chủ không bao lâu, lại đột phá tới cảnh giới Thượng vị thần hậu kì.

Có được thực lực cường hãn, thần hồn bên trong lại tồn tại ấn ký của Chủ thần, thực lực Phỉ Nhĩ Đức quả nhiên tăng mạnh, trấn áp được tộc trưởng mấy đại gia tộc trong thành. Dưới sự chống đỡ của lực lượng cường đại, Lai Phất Tư gia tộc phát triển mạnh mẽ, hơn nữa Phỉ Nhĩ Đức lại là một người có khả năng xử sự tình huống, hòa hợp với các đại gia tộc, U Mạc thành chưa bao giờ đoàn kết như hiện nay.

Lai Phất Tư gia tộc hoàn toàn thay thế được Hoắc Lợi Phúc gia tộc, thành tân chủ nhân của U Mạc thành, hiệnm nay Lai Phất Tư gia tộc ở quảng trường trung ương phồn hoa nhất của U Mạc thành. So với lúc họ ở Ám Ảnh thành còn tốt hơn nhiều, các phương diện khác đều vượt xa ban đầu.

Ánh trăng vắng lặng, gió thổi nhẹ nhàng, Hàn Thạc bước chậm vào Lai Phất Tư gia tộc, chung quanh có một cái tháp dò tìm năng lượng nhưng hình như không phát hiện ra hắn, không hề phát ra tín hiệu cảnh báo.

Khóe miệng nhếch lên, Hàn Thạc dựa vào thần thức tìm kiếm, chậm rãi đi vào một căn phòng.

Không lâu sau, tiếng bước chân của Đường Na vang lên, nàng vừa cùng Phỉ Nhĩ Đức thương nghị chuyện quan trọng trở về.

Phỉ Nhĩ Đức đặc biệt coi trọng ý kiến của Đường Na. Thời gian gần đây Phỉ Nhĩ Đức luôn nghe theo những ý kiến của nàng, thường ngày một số chuyện quan trọng khiến hắn khó có thể lựa chọn thì đều tham khảo ý kiến của con gái.

Nhiều năm trước, bởi vì Phỉ Nhĩ Đức không theo đề nghị của Đường Na, tạo ra sự ngăn cách giữa Lai Phất Tư gia tộc và Hàn Thạc, cho nên Lai Phất Tư gia tộc buộc phải rời đi, thiếu chút nữa lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Có vết xe đổ như vậy, Phỉ Nhĩ Đức đã chân chính thừa nhận đôi mắt nhìn xa trông rộng của Đường Na.

Đường Na đang chuẩn bị mở cửa ra, đột nhiên nghe được có tiếng động trong phòng mình. Hơi biến sắc, Đường Na bình tĩnh chuẩn bị mọi thứ, nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên lui lại sau cửa phòng, quát lạnh:

- Là ai?

- A... - Khi nhìn thấy một người đang thản nhiên uống rượu thì mới che miệng thở nhẹ một tiếng, nàng trừng mắt nhìn Hàn Thạc, khẽ nghiến răng.

Một ngụm uống hết rượu ngon trong bình, hắn cười quái dị nhìn Đường Na, hỏi:

- Thế nào? Không chào đón ta sao?

Oán hận dậm chân một cái, Đường Na đột nhiên đóng cửa, bố trí vài kết giới ở ngoài cửa. Lúc này mới đi từng bước đứng ở trước mặt Hàn Thạc, thấp giọng nói:

- Sao chàng lại tới đây?

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng trẻo của Đường Na, Hàn Thạc cười:

- Sao ta không thể tới?

Vẻ mặt vui mừng ở trên khuôn mặt Đường Na hiện ra, dường như lan ra khắp cơ thể nàng, thân thể mềm mại run rẩy, sắc mặt ửng hồng, khẽ để tay lên khuôn mặt Hàn Thạc giận dỗi nói:

- Ta còn tưởng rằng chàng vĩnh viễn sẽ không chủ động tới tìm ta chứ. Ta vốn tính chờ chuyện bên này xong xuôi sẽ đi tìm chàng, không ngờ... Không nghĩ tới chàng lại đến đây... Chàng thật sự đã đến đây...

Đỡ Đường Na ngồi xuống, Hàn Thạc nhẹ giọng nói:

- Thế nào, ở U Mạc thành có tốt không?

- Rất tốt, cha ta đột phá đến Thượng vị thần hậu kì, hơn nữa còn được Chủ thần chấp nhận, không có gia tộc nào dám ngầm quấy rối. Tuy rằng U Mạc thành vẫn không thể so sánh với thành thị khác, nhưng nếu tiếp tục dựa theo chiều hướng này nhất định có thể phát triển tốt... - Đường Na cười cười, tùy ý để Hàn Thạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, vui vẻ nói một số chuyện của U Mạc thành cho hắn biết.

Hàn Thạc mỉm cười nghe Đường Na kể chuyện, thỉnh thoảng nói xen vào mấy câu, dựa vào những gì nghe được mà hắn đối với tình hình của U Mạc thành càng hiểu sâu hơn.

Bỗng nhiên, Đường Na không nói chuyện, nhìn Hàn Thạc đang cầm lấy bàn tay của mình, tựa hồ đang thầm oán cái gì.

Hàn Thạc sửng sốt, mắt thấy Đường Na u oán nhìn hắn, nhất thời không hiểu nguyên nhân, cười khổ nói:

- Làm sao vậy, theo như lời nàng thì ở U Mạc thành chẳng phải không có ai dám khi dễ nàng sao?

- Chàng ở vùng đất Hỗn Loạn trái ôm phải ấp, mỹ nhân bên người cả đàn, để một mình ta ở chỗ này, đồ vô lương tâm. – Đường Na nhíu mày, ánh mắt u oán nhìn Hàn Thạc nhiếc móc.

- Ách... Nàng cũng biết, ta vốn rất bận rộn, nhiều năm nay ở Vùng đất hỗn loạn đại chiến không ngừng, cơ hồ mỗi một trận chiến đấu ta đều tham dự, làm sao có thời gian trái ôm phải ấp gì chứ.

Hàn Thạc ra vẻ oan ức, cười khổ nói:

- Con đường ta tu luyện giống như đi ngược dòng nước, không tiến tất sẽ lùi, cả ngày lại phải tính kế với mấy đại Quân chủ, có thời gian rảnh thì toàn bộ dùng để đột phá tâm cảnh, so với nàng còn bận rộn hơn...

- Ta mặc kệ, chàng chỉ trái ôm phải ấp, không tới thăm ta! - Đường Na đột nhiên nổi giận rút tay lại.

Rõ ràng là Đường Na không vui, nhưng mà sự tức giận này khá kì lạ, vừa mới đây còn tốt, sao đột nhiên biến thành như vậy, ngay cả Hàn Thạc, một người có thể coi là cao thủ tình trường nhất thời cũng không nắm được tâm ý của nàng, chỉ biết lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Đường Na.

Đường Na tách ra khỏi Hàn Thạc, dường như còn đang giận hắn, không thèm liếc mắt nhìn.

Không biết Đường Na suy nghĩ cái gì, Hàn Thạc lại nắm lấy tay Đường Na, không đợi nàng giãy dụa mà ôm lấy cổ nàng. Dưới tình huống không biết nữ nhân của mình có phải đang tức giận hay không thì ôm là cách giải quyết tốt nhất, đây chính là kinh nghiệm nhiều năm của Hàn Thạc.

Quả nhiên, Đường Na giả bộ từ chối một chút, rồi không động đậy, ngả đầu trên vai Hàn Thạc, oán hận nói:

- Lúc này sao lại quy củ như vậy? Tay chân sao lại thành thật thế?

Hàn Thạc sửng sốt, lúc này mới nhận ra, thầm nghĩ hóa ra Đường Na đang tự trách mình không động tay động chân với nàng, tác phong rất thành thật.


/1026

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status