Đại Ma Vương

Chương 916 - Không Buông Tha Chàng

/1026


Hàn Thạc luôn không thừa nhận lòng mơ ước của mình đối với Đường Na. Hắn cố hết sức trốn tránh sự dây dưa quá sâu trên phương diện cảm tình với nàng. Nhưng sâu trong nội tâm, đúng như lời Đường Na nói, hắn sớm đã độc chiếm nàng cho mình, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào dây máu ăn phần!

Hôm nay, Đường Na truy tới ngọn nguồn bức hắn không thể không nói, khiến cho ngay cả cảnh giới mình cũng có chút hỗn loạn. Hàn Thạc cuối cùng đã hiểu ý nghĩ trong tâm mình sâu đậm thế nào...

Tình cảm chính là như vậy, có đôi khi nữ nhân mắng nhiếc ầm ĩ, trông có vẻ như bất chấp mọi thứ khó mà vỗ về được. Nhưng thường thì chỉ một vòng tay sẽ có thể hóa giải tất cả, làm tiêu tan bực dọc phẫn nộ của họ.

Tình cảm nam nữ đôi khi sâu sắc vô cùng, nhưng đôi khi lại cực kỳ đơn giản. Những lời oán thán Hàn Thạc bao năm qua của Đường Na, dưới một câu nói của hắn liền sụp đổ ầm ầm, trong lòng không hề còn căm tức gì nữa, mà ngay cả thù hận của gia tộc giờ phút này cũng bay lên chín tầng mây.

Trước đại sự, một số nam nhân có thể vì lợi ích vứt bỏ tất cả, mục tiêu rõ ràng. Nhưng nữ nhân thì khác, họ có thể vì nam nhân buông bỏ hết thảy, thù hận gia tộc gì đó, người thân bằng hữu, trước mặt người yêu đều có vẻ vô cùng yếu đuối.

Giây phút này, Đường Na lệ nóng lưng tròng, ôm ghì lấy Hàn Thạc, dường như muốn hoà tan hắn vào người mình.

Hàn Thạc cũng đầy cảm xúc, không nói gì, để mặc Đường Na vùi mặt khóc lóc nỉ non trong lòng hắn, chỉ khẽ vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, dùng hành động dịu dàng chứng tỏ sự trìu mến xót thương của mình...

Nỗi oán hận trong lòng bao năm qua theo những giọt lệ tuôn lã chã, Đường Na dần bình tĩnh trở lại, dựa vào lồng ngực rộng rãi của Hàn Thạc, nàng cảm thấy vô cùng yên bình an tâm. Những năm qua theo Lai Phất Tư gia tộc trốn chui trốn nhủi không có một ngày yên ổn, nhưng giờ có chỗ dựa hiện tại nên nàng thấy lòng mình bình yên.

“Thật sự muốn cả đời dựa vào hắn mà”, Đường Na lòng đầy ngọt ngào, nở nụ cười si mê...

Một lát sau, dường như nàng cảm thấy đã phát tiết đủ, có hơi xấu hổ tách khỏi Hàn Thạc, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn có phần khẩn trương, rồi chợt cảm thấy vẻ ngây ngốc của hắn rất đáng yêu. Thanh niên tung hoành Chúng Thần đại lục lúc này không hề có chút khí phách và tàn nhẫn nào, ngược lại có vẻ dè dặt, lại thêm sự lúng ta lúng túng.

Xí xí!

Nước mắt vẫn còn làm ướt má Đường Na, nàng thấy tức cười đưa tay nhéo mặt Hàn Thạc, làm bộ hừ giọng:

- Nhìn chàng kìa, cứ như bị ta bức bách vậy. Thật sự là đồ vô lại...

Hàn Thạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ “vốn chính nàng bức ta mà”, nhưng khúc mắc đã giải khai, hắn ngắm nhìn Đường Na rất ngượng ngùng, vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của nàng, lại lặng lẽ cúi đầu.

Hắn vừa cúi xuống, bỗng nhiên con mắt sáng ngời lên, dừng ngay trên hai ngọn song phong cao vút no đủ, thoáng chốc như đã tìm được mục tiêu.

Bởi vì nước mắt thấm xuống mà trước ngực Đường Na bị ẩm ướt. Áo nàng vốn đã khá mỏng, nước mắt lại làm ướt ngực khiến cho lớp y phục dán sát lên đỉnh ngọn song phong, xem như có mặc cũng như không. Nó bộc lộ rất nhiều sự tuyệt vời, những đường cong lả lướt làm rung động lòng người hiển hiện rất rõ ràng, vòng cung chắc mẩy ấy khác nào câu hồn đoạt phách người ta.

Vóc dàng Đường Na vốn đã nổi bật, bộ ngực sữa lại càng thêm đầy đặn cao vút. Bị nước mắt thấm vào, lập tức dẫn người ta đến những tưởng tượng xa xôi...

Không biết Đường Na có phải đã chú ý tới cái nhìn trộm của Hàn Thạc không mà khẽ hừ nhẹ, đoạn giả bộ như vô tình đưa hai tay ra sau bắt lấy nhau, rồi duỗi lưng, vòng eo khẽ ưỡn về phía trước, làm cho hai ngọn núi kia càng thêm nổi bật. Hai đỉnh núi cũng vì thế chợt khẽ đụng vào ngực hắn.

Hàn Thạc “bị” cảnh này như hớp mất hồn, hai mắt dán chặt, một luồng tà hỏa bốc cháy hừng hực...

Tiếng cười khanh khách vang lên, Đường Na chợt đứng thẳng lên, lập tức xoay người lại, có vẻ rất đắc ý nói:

- Bố Lai Ân, không chơi với chàng nữa, ta còn phải tới U Mạc thành. Khi nào Lai Phất Tư gia tộc chúng ta đã đứng vững ở đó, ta sẽ đến Vùng Đất Hỗn Loạn tìm chàng!

Đường Na thầm đắc ý, ở phương diện này nữ nhân rất nhạy bén. Có người nói bất kể nam nhân giấu diếm ánh mắt nhìn lén những chỗ mẫn cảm trên người mỹ nữ ra sao, họ tất có thể nhờ vào giác quan thứ sáu kinh người phát giác được. Rất hiển nhiên, nàng đã thu hết ánh mắt hừng hực của Hàn Thạc vào đáy mắt, thấy rất hài lòng rằng mình có thể làm cho huyết mạch hắn sôi sục, hơn nữa còn phối hợp một số động tác nho nhỏ trêu đùa hắn một phen.

Vừa nghe nói Đường Na phải đi, Hàn Thạc sớm bỏ ngay những suy nghĩ bậy bạ trong lòng, vội đưa tay kéo lấy Đường Na, cau mày hỏi:

- Nàng phải đi U Mạc thành?

- Ừm, ta là người của Lai Phất Tư gia tộc. Bây giờ Hắc Ám Chủ thần để cho cha ta tiếp quản U Mạc thành, đối với gia tộc chúng ta quả là thời cơ nghìn năm khó gặp. Chúng ta đang muốn thông qua cơ hội này đưa gia tộc quật khởi trở lại. Ôi, nhưng lực lượng gia tộc ta giờ rất nhỏ bé, không đủ nhân thủ có thể dùng được, lúc này ta tuyệt đối không thể bỏ phụ thân đi. - Đường Na than thở, có phần bất lực giải thích cho Hàn Thạc.

- Vậy, vậy chúng ta thì...? - Hàn Thạc ngẩn người, hỏi dò.

Vuốt ve hai má Hàn Thạc, Đường Na cười duyên dáng, dịu dàng nói:

- Ta sẽ tìm chàng, thế nhưng không phải bây giờ. Chàng cứ liệu đấy, chàng đã huỷ cuộc sống của ta, cả đời này ta sẽ không buông tha cho chàng!

Hàn Thạc thở phào, nói:

- Vậy ta thật sự yên tâm rồi!

- Được rồi, chàng cần làm gì thì cứ đi đi.

- Chàng cứ ở Vùng Đất Hỗn Loạn, một khi Lai Phất Tư gia tộc chúng ta có chỗ đứng ở U Mạc thành, ta sẽ tới tìm chàng!

Đường Na tiếp lời, sau đó dường như chợt nhớ ra cái gì đó, bật cười khanh khách:

- Tuy nhiên đến lúc đó chàng phải vỗ về nhóm nữ nhân của chàng, ta sợ các nàng ấy sẽ đuổi giết ta...

- Vậy được rồi, nàng đã tự cam đoan, ta chờ nàng. - Hàn Thạc cũng bật cười, gật đầu, đoạn không hề nói thêm gì, tiến lên một bước vòng tay ôm luôn lấy Đường Na, bá đạo cắn một nhát lên làn môi mọng đỏ của nàng, rồi cười ha ha rời đi.

Đường Na thẹn thùng đỏ bừng cả mặt, vừa oán hận dậm chân, vừa cười “xí xí” lẩm bẩm:

- Lá gan người này cũng không nhỏ như mình tưởng tượng, hi hi...

Nói xong, đôi mắt hơi mờ nước chớp chớp, thè cái lưỡi thơm tho liếm lên đôi môi đỏ mọng, dường như muốn cất dấu tích Hàn Thạc để lại sâu dưới đáy lòng...

Đến khi nhóm người Lai Phất Tư gia tộc chờ đến không còn kiên nhẫn nữa thì Đường Na cuối cùng mới đi ra.

Trước khi tiến vào rừng rậm, sắc mặt nàng lo lắng, ánh mắt toàn là sự oán giận, thù hận ngút trời, khiến Phỉ Nhĩ Đức cũng không yên tâm sau khi con mình đi có bất chấp tất cả liều mạng với Hàn Thạc không, trong lòng luôn lo lắng nàng sẽ có chuyện.

Nhưng khi Đường Na bước ra, đôi mắt sáng rạng rỡ, sự tươi vui toả ra bốn phía, tràn đầy sức sống, không hề có chút u ám mảy may nào, so với lúc vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.

Mỗi thành viên của Lai Phất Tư gia tộc đều há hốc miệng, ngạc nhiên vô cùng, không rõ trong thời gian rất ngắn ngủi đó đã có chuyện gì xảy ra với nàng. Đường Na vốn đầy tử khí vì sao trong nháy mắt sinh khí bừng bừng thế. Những điều này đã vượt ngoài dự kiến của bọn họ, làm mọi người không biết phải làm sao.

Phỉ Nhĩ Đức nhìn Đường Na thật sâu, dường như đã suy đoán ra đôi điều bí ẩn, nhíu mày hỏi:

- Hắn đâu?

- Đi rồi, đã trở về Vùng Đất Hỗn Loạn. - Đường Na cố hết sức thu lại vẻ vui sướng trên mặt, nhưng từ câu trả lời nhẹ nhàng thoải mái như vậy, bất cứ kẻ nào cũng có thể cảm nhận được sự bất đồng so với Đường Na trước kia. Cái này cũng không phải vì nàng chưa đủ trưởng thành, thủ pháp che dấu không được thành thạo, chỉ do sự mừng rỡ đã làm loãng đi nỗi đau buồn rất nhiều, thoáng chốc thay đổi cả thể xác và tinh thần nàng. Khí sắc ấy đã bán đứng nàng.



Phỉ Nhĩ Đức gật đầu, quét mắt sang người trong gia tộc, quát lạnh:

- Còn ngẩn ra đấy làm gì, không mau lên đường cho ta!

Đám đông với Đa Lạc Lôi Tư cầm đầu khúm núm vâng dạ, vội vàng gật đầu, vừa lén lút dò xét Đường Na, vừa oán thầm.

Phỉ Nhĩ Đức và Đường Na đi đầu tiên. Sau khi cố ý dãn một khoảng với những người đi sau, Phỉ Nhĩ Đức lặng lẽ đến gần con gái mình, khẽ nói:

- Na na, ta sẽ không quản chuyện giữa con và hắn, tuy nhiên ta muốn con nhớ kỹ, hãy lấy gia tộc làm trọng, đừng rước lấy những phiền toái không đáng có.

Đường Na sửng sốt, nhìn quanh hai bên, thấy các thành viên đều cách phía sau, lúc này mới nghi hoặc hỏi:

- Phụ thân, người, người không ngăn cản sao?

Khẽ thở dài, Phỉ Nhĩ Đức lắc đầu, tự giễu:

- Ta ngăn cản được sao?

- Phụ thân, thực ra con... - Đường Na vội vã giải thích, muốn nói mình cũng sẽ coi trọng khó khăn của gia tộc, nói cho cùng hắn và Lai Phất Tư gia tộc coi như có cừu hận.

Phất tay, Phỉ Nhĩ Đức ngăn con mình giải thích, nói:

- Không phải nói gì cả, là ta không đúng với con. Nếu như ngày đầu tiên hắn tới Lai Phất Tư gia tộc mà ta có thể nghe lời con gặp mặt hắn, nói không chừng cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này.

- Ôi, là do bậc làm cha như ta khăng khăng làm theo ý mình, căn bản không coi trọng hắn, mới đẩy gia tộc từng bước về phía vực sâu, sau đó không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, suýt nữa hy sinh hạnh phúc của con cho tên công tử bột nhà Lạp Khắc Lý Sâm. Ài, phụ thân tự nhiên cũng biết tiểu tử kia không phải thứ tốt lành gì, đều tại ta tự...

- Hay là người trục xuất con ra khỏi gia môn đi, như vậy sẽ không mang phiền toái đến cho gia tộc. - Đường Na nghe Phỉ Nhĩ Đức nói vậy, cũng hiểu sự bất lực của cha mình, suy nghĩ một chút đoạn đề nghị.

Lắc đầu một cách kiên quyết, Phỉ Nhĩ Đức nói:

- Con không hề sai, sai là ta! Vì sao phải bắt con đi? Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mặc dù ta không biết rốt cuộc nguyên nhân vì sao, nhưng ta thấy Hắc Ám Chủ thần, rồi cả Tử Vong chủ thần không hề muốn hắn chết. Chuyện giữa con và hắn chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

- Người nói là người đồng ý con và hắn...? - Đường Na mừng rỡ hỏi vẻ không chắc chắn, giọng hơi run rẩy.

Gật đầu, Phỉ Nhĩ Đức thở dài nói:

- Ta vì gia tộc đã phải chịu đựng quá nhiều thứ rồi. Làm tộc trưởng, ta không có gì phải hổ thẹn, nhưng ta không phải là một người cha tốt. Mà hôm nay, ta sẽ làm người cha tốt một lần, tạm gác lợi ích gia tộc qua một bên!

- Cám ơn phụ thân, cám ơn phụ thân! - Đường Na không biết nên nói cái gì. Nàng vốn tưởng rằng sau khi Hàn Thạc giết Ngải Phất Lý, thù hận giữa hắn và gia tộc mình sẽ vĩnh viễn khó có thể hóa giải, không ngờ cha mình lại có thể không tính toán những thù hận này, chẳng những không dùng quyền uy ngăn cản nàng, còn nghĩ cho nàng nữa. Đường Na hiểu, có cha mình ủng hộ phen này, nàng sẽ không còn vướng khúc mắc nữa.


/1026

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status