Đại Ma Vương

Chương 677 - Xóm Nhỏ

/1026


Sau khi Hàn Thạc có được sự giúp đỡ của Ma Nguyên lực bản thể, đoàn người Bang Ni hiển nhiên đuổi không kịp hắn, khoảng cách song phương dần dần kéo ra.

A Khắc Lợi rất tò mò về việc làm sao Hàn Thạc có thể thoát khỏi Liệp Thần giả, làm sao có thể cứu hắn khỏi đám người Bang Ni, không ngừng truy vấn Hàn Thạc hai sự tình này. Hàn Thạc lừa hắn là Đa Lạc Lôi Tư đã tới đó, nên tên Liệp Thần giả truy đuổi hắn sợ hãi mà bỏ chạy.

Về phần cứu hắn khỏi tay Bang Ni, Hàn Thạc nói là mình lợi dụng một loại thuốc gây mê hoặc. A Khắc Lợi tự mình trải qua tất cả, thấy chung quanh đột nhiên xuất hiện sương mù nhàn nhạt, rồi họ xuyên qua đó chạy trốn, nên cũng không hoài nghi Hàn Thạc gì nhiều.

A Khắc Lợi đại khái biết sơ sơ chỗ có mỏ Thần tinh, đáng tiếc hai người không quen thụôc địa hình Chúng Thần đại lục, căn bản không biết mình đang ở chỗ nào. A Khắc Lợi mặc dù đọc từ quyển trục biết vị trí đại khái của mỏ Thần tinh, nhưng cũng vô kế khả thi.

- Chúng ta phải tìm được một thị trấn có nhiều người, hỏi cho rõ ràng tình huống! - A Khắc Lợi trầm mặc chốc lát, rồi hỏi ý kiến Hàn Thạc.

- Đây là việc khẳng định phải làm, nhưng trước hết, chúng ta phải loại bỏ ấn ký trên người ngươi, nếu không đám Bang Ni sẽ truy ra được, không chừng sẽ tiếp tục đuổi theo đó. - Hàn Thạc gật đầu đồng ý, cũng đưa ra ý kiến của mình.

- Đương nhiên, ngươi lựa chọn một địa phương an toàn trước, chúng ta cẩn thận kiểm tra một chút.

A Khắc Lợi được Hàn Thạc cứu hai lần liên tiếp, thêm nữa vết thương chưa khôi phục, tạm thời theo ý Hàn Thạc.

- Không thành vấn đề! - Thần thức Hàn Thạc triển khai ra, với sự giúp đỡ của Đỉnh Linh có thể thăm dò được động tĩnh rất xa.

Một quả núi hoang được Hàn Thạc chọn. Chẳng mấy chốc, hắn mang theo A Khắc Lợi hạ xuống trên núi hoang.

- Ta tự mình xem xét! - Ngồi xuống trên một tảng đá màu xanh thẫm, A Khắc Lợi nhẹ giọng nói rồi nhắm mắt bắt đầu tìm kiếm ấn ký trên người mình.

A Khắc Lợi trọng thương vừa mới khôi phục một chút sức mạnh, trạng thái tinh thần rất kém, mãi mà không thể tìm được ấn ký trên người hắn.

Thấy A Khắc Lợi có chút lúng túng, thần thức Hàn Thạc chợt động, tập trung sự chú ý trên người A Khắc Lợi, thăm dò cơ thể hắn từng chút một, cố tìm tất cả những tình huống dị thường. Thần thức vô ảnh vô hình, cảnh giới Thiên Ma lại có khả năng ẩn giấu rất tốt. A Khắc Lợi căn bản không thể nhận thấy cử động của Hàn Thạc.

Lát sau, Hàn Thạc đột nhiên mở miệng:

- Sau lưng ngươi, gần chỗ xương sườn ấy! Xem ra ngươi từng bị một đòn nghiêm trọng đánh vào lưng, hẳn là ấn ký đã nhân dịp đó lưu lại!

- Bang Ni chó chết. Hắn vốn có thể giết ta nhưng không làm như vậy. Hắn muốn chờ ta hao phí tất cả sức mạnh, sau đó chuẩn bị bắt sống ta. Quả nhiên là chủ ý rất hay! - A Khắc Lợi chửi ầm lên, vừa nghe Hàn Thạc nói là lập tức hiểu ngay dự tính của Bang Ni.

Bang Ni có thể một kích đánh trúng lưng hắn, hơn nữa còn lưu lại ấn ký ở bộ vị gần trái tim, có nghĩa là Bang Ni hoàn toàn có thể đánh vụn trái tim hắn, giết chết hắn ngay lập tức! Sở dĩ không làm như vậy là vì Bang Ni không muốn để hắn chết, mà là muốn thu lấy mọi thứ trong linh hồn hắn. Linh hồn một vị Thần rất dễ dàng lấy được những ký ức từ linh hồn của một người thường. Song người có thực lực càng mạnh, linh hồn cũng sẽ càng phức tạp. Một Hạ vị thần bình thường có lẽ có thể lấy được mọi ký ức linh hồn của một Bán thần. Nhưng muốn tìm được tin tức từ Thần hồn của một vị Thần cùng cấp thì tuyệt đối không có khả năng.

Bang Ni hiển nhiên không thể thu được những tin tức từ Thần hồn A Khắc Lợi, do đó vẫn không dám giết chết hắn, chỉ cố bắt sống A Khắc Lợi rồi đưa hắn về Hải Lam đại lục, để một người khác lấy ký ức khỏi đầu óc A Khắc Lợi.

- Cố tìm cái ấn ký đó đi, tống nó ra ngoài. Bằng không chúng sẽ có thể tìm được ngươi rất nhanh! - Hàn Thạc thúc giục.

A Khắc Lợi không nhiều lời nữa, dựa theo ý kiến của Hàn Thạc chậm rãi điều động tập trung sức mạnh Hủy Diệt trong cơ thể, hội tụ vào hậu tâm từng chút một. Sau khi được Hàn Thạc hướng dẫn đã tìm được mục tiêu, đột nhiên phát lực, chỉ nghe một tiếng rắc vang lên. A Khắc Lợi rên lên một tiếng.

- Không có vấn đề gì, chúng ta có thể tới đâu đó tìm người hỏi đường, từ đó xác định vị trí của chúng ta! - Thần thức tỉ mỉ cảm ứng khắp nơi, Hàn Thạc xác định khối ấn ký đó thật sự đã bị A Khắc Lợi hủy đi rồi, lúc này gật đầu nói.

- Ừm, vị trí mỏ Thần tinh ở trong Thần Vực của Hắc Ám chủ thần, dựa theo miêu tả trên quyển trục, vị trí đó không xa nơi truyền tống nơi ta vừa tới. Do đó ta mới chạy trốn tới nơi này! - A Khắc Lợi lộ ra tin tức cho Hàn Thạc.

- Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng tìm người ta hỏi một chút! - Hàn Thạc vừa nói vừa nắm cổ A Khắc Lợi bay lên cùng.

- Lần sau ngươi đừng có làm như vậy. Mỗi một lần bị ngươi vặn cổ, ta cảm thấy rất không thoải mái, có cảm giác như một tù binh ấy! - A Khắc Lợi trợn tròn mắt, hầm hừ với Hàn Thạc.

- Sau này ta sẽ chú ý. - Hàn Thạc thuận miệng đáp, rõ ràng không để ý lời nói của A Khắc Lợi gì cho lắm.

Tới Chúng Thần đại lục, Hàn Thạc lúc này mới thấy được vị diện này rốt cuộc rộng đến thế nào, chỉ một sơn cốc nơi đặt vị diện truyền tống mà hắn phải mất một thời gian rất dài mới bay ra khỏi phạm vi của nó. Việc này quả là không thể tưởng tượng được ở Kỳ Áo đại lục.

Dựa theo những gì Đường Na miêu tả, Chúng Thần đại lục quả thực rộng vô bờ. Nó gấp hàng ngàn lần Kỳ Áo đại lục, chính là vị diện thần kỳ rộng lớn nhất vũ trụ này. Trước kia Hàn Thạc còn chưa tin hoàn toàn, nhưng khi tới đây mới hiểu được Đường Na không phải nói đùa.

Từ khi bay ra khỏi sơn cốc đến nay, Hàn Thạc không hề phát hiện bất kỳ tung tích động vật nào, chỉ có một vài thực vật cổ quái lạ kỳ làm hắn cảm thấy rất tò mò, không nghĩ ra tại sao lại như vậy.

Rốt cục cũng rời khỏi sơn cốc, đập vào mắt Hàn Thạc là một khoảng bình nguyên đất vàng, nhìn không tới bờ.

Hàn Thạc nghe theo lời Đa Lạc Lôi Tư, xuyên qua bình nguyên đất vàng là có thể nhìn thấy những xóm thôn, có thể hỏi rõ ràng vị trí của Ám Ảnh thành. Trước mắt Hàn Thạc không tính đi tới đó, nhưng mình cũng muốn tìm kiếm thêm một chút, do đó túm lấy A Khắc Lợi bay đi. Lùng sục hết hai ngày, xuyên qua khắp nơi trên bình nguyên, mãi mới cảm ứng được khí tức sinh mạng.

Bay một thời gian, trên đường chỉ toàn cảnh tượng hoang vu, không hề có dấu vết sinh mạng gì, đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của nhân loại, Hàn Thạc lập tức tăng tốc nhanh hơn.

Không bao lâu sau, một cái làng cùng loại như những thôn trang nhỏ ở Kỳ Áo đại lục xuất hiện trong tầm mắt của Hàn Thạc. Trước khi tiến vào, thần thức hắn cảm ứng một chút, phát hiện ra bên trong thôn trang này có đủ loại sức mạnh linh hồn, có cao có thấp, cũng không phải đều là Thần như Hàn Thạc tưởng tượng.

- Đi thôi, tìm được một thôn trang có người rồi. Yên tâm đi, thực lực người nơi đó cũng không mạnh lắm đâu, hẳn là rất an toàn! - Hàn Thạc buông A Khắc Lợi ra, hai người cùng đi về phía thôn trang kia.

Còn chưa đến gần thôn trang, Hàn Thạc đã nghe thấy bên trong có tiếng rì rầm, nhờ sự giúp đỡ của một con Huyền Ma, hắn phát hiện ra bên trong thôn trang đang cử hành một nghi thức tôn giáo. Căn cứ vào những gì Hàn Thạc hiểu biết ở Thiên Tai giáo hội, hắn biết ngay người trong thôn trang này đang cầu nguyện một trong tam đại chủ thần của Thiên Tai giáo hội.

Có lẽ bởi vì lực lượng nguyên tố của mọi hệ quá dày đặc ở Chúng Thần đại lục, người nơi này mạnh hơn bình dân ở Kỳ Áo đại lục rất nhiều. Chỉ cảm ứng sơ qua, Hàn Thạc đã phát hiện ra người thôn này phần lớn có thực lực Bán thần, cũng có mấy người có thực lực Cơ Thần, một vài hài đồng còn rất nhỏ cũng có thực lực tương đương với Kiếm sư hoặc Ma đạo sư ở Kỳ Áo đại lục.

- Ngươi có thể không hiểu về Chúng Thần đại lục. Xóm thôn ở đây một khi có người tu luyện tới Hạ vị thần đều không ở lại thôn của mình, mà nhất định sẽ đi vào những thành trì lớn, gia nhập vào các đại gia tộc, hi vọng có thể tiến thêm một bước, tìm được địa vị và tiền tài.

Những người ở lại đây đại đa số đều là những người yếu kém, hoặc hài đồng còn chưa chính thức phát triển. Dưới loại tình huống này, bên trong thôn đương nhiên sẽ không có người mạnh, Liệp Thần giả cũng sẽ không tới những loại thôn xóm không có Thần này. Chúng chẳng kiếm được gì ở đây cả! - Sau khi A Khắc Lợi được Hàn Thạc buông ra liền mở miệng giải thích.

- Ngươi cũng lần đầu tiên tới Chúng Thần đại lục, sao lại có vẻ hiểu tình hình nơi này thế? - Hàn Thạc nghi hoặc hỏi.

- Mặc dù ta lần đầu tới Chúng Thần đại lục, nhưng sư phụ ta từng tới đây vài lần rồi. Khi người trở về đã kể lại cho ta rất nhiều việc, do đó ta mới biết được nhiều hơn ngươi! - A Khắc Lợi giải thích.

- Sư phụ ngươi đâu, sao việc này ông ấy không cùng làm với ngươi? - Hàn Thạc ngạc nhiên, tiện thể hỏi luôn.

A Khắc Lợi thần sắc khá buồn bã, thở dài một tiếng, nói:

- Đã chết rồi, bị người đánh trọng thương ở Chúng Thần đại lục, sau khi trở lại Hải Lam đại lục không bao lâu đã bị gia tộc Bang Ni vây công đến chết. Nếu sư phụ ta không chết, đám người Bang Ni sao dám hạ thủ ta như thế?!

- Xin lỗi! - Thấy trong lúc vô ý gợi lại chuyện thương tâm của A Khắc Lợi, Hàn Thạc vội xin lỗi.

A Khắc Lợi cười gượng lắc lắc đầu, nói:

- Không sao, lần này ta tới Chúng Thần đại lục, một mặt là muốn tìm mỏ Thần tinh, mặt khác cũng muốn biết rõ ai đánh bị thương sư phụ ta, một khi ta tìm được hắn, ta nhất định sẽ báo thù cho sư phụ!

Nhìn cách nói tự tin của A Khắc Lợi, Hàn Thạc không thể tin được. Đến cả sư phụ hắn mà cũng bị thương nặng, chỉ bằng một mình hắn thì làm quái gì được?

- Ngươi nhìn gì thế!

A Khắc Lợi trừng mắt nhìn Hàn thạc, hậm hực nói:

- Đúng, thực lực ta bây giờ đích xác rất yếu, nhưng chờ ta tìm được mỏ Thần tinh, tìm được đủ Thần tinh ẩn chứa sức mạnh Hủy Diệt sẽ hoàn toàn khác hẳn bây giờ đó!

Nghe A Khắc Lợi nói như vậy, Hàn Thạc cũng thầm gật đầu, thầm nghĩ A Khắc Lợi hóa ra chính là có chủ ý này. Xem ra việc tìm kiếm mỏ Thần tinh cũng không chỉ là muốn đơn giản phát tài như vậy.

- Người ở đâu lại thế! - Trong lúc nói chuyện, Hàn Thạc và A Khắc Lợi đã tới cửa thôn. Một vài hài đồng đang chơi đùa cười hì hà kéo nhau chạy tới, nhí nhố hỏi hai người từ đâu tới.

- Từ địa phương rất xa! - A Khắc Lợi trả lời nhát gừng.

Hàn Thạc từ trong không gian giới chỉ lấy ra một vài món đồ nhỏ bé xinh xắn cười tủm tỉm đưa cho bọn trẻ, mỗi đứa được chia một cái. Mấy tiểu hài tử này cầm mấy món đồ chơi của hắn, đứa nào đứa nấy rất vui vẻ, kéo gấu áo Hàn Thạc giật giật.

Vài người lớn xa xa vừa thấy Hàn Thạc đối đãi hòa khí với đám tiểu hài tử này như vậy, tỏ ra rất có hảo cảm với hắn, đứng từ xa đã giơ tay chào, ra hiệu cho Hàn Thạc bước tới.

- Chúng ta có việc cầu người ta, đừng có giở cái mặt đưa đám đó ra, thoải mái một chút đi! - Hàn Thạc vừa đi vừa giáo huấn A Khắc Lợi. Nhưng xem ra hắn cũng không để ý gì cho lắm.


/1026

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status