Hẻm núi này có hai sườn núi cao vút, ở giữa là một thông đạo rộng khoảng năm thước, những chỗ như thế này là nơi thích hợp nhất cho bọn cường đạo bố trí hố bẫy.
Mọi người đã đồng ý với cách làm của Hàn Thạc nên đều bắt đầu bắt tay vào hành động. Hàn Thạc cũng không rành mấy về việc bố trí hố bẫy. Đầu tiên mọi người, sử dụng dây thừng bền dai bố trí giăng ngang đường để làm ngã ngựa ở bên trong thông đạo, sau đó hai người Phạm Ny và Cát Ân, sử dụng ma pháp cao cấp của Vong Linh Hệ phóng ra “Toan dịch chiểu trạch” ở phía sau.
“Toan dịch chiểu trạch” là ma pháp cao cấp của Vong Linh hệ có thể tạo ra trên mặt đất một khoảnh ao đầm lầy lội rộng lớn, loại ma pháp này sau khi hình thành có thể trong phút chốc ăn mòn da thịt những người lỡ sa bước vào bên trong thành một bộ xương, thật sự là một ma pháp cao cấp tương đối độc ác của Vong Linh hệ.
Nhưng loại “Toan dịch chiểu trạch” này muốn phóng xuất thành công thì phải hao phí rất nhiều tinh thần lực. Căn cứ vào tinh thần lực không giống nhau, phạm vi phóng xuất ra “Toan dịch chiểu trạch” của mỗi Vong Linh pháp sư cũng lớn nhỏ khác nhau. Phạm Ny cùng Cát Ân hai người liên thủ, nhưng cũng chỉ phóng xuất ra một khoảng ao đầm có chiều rộng khoảng chừng năm thước, mà xem bộ dáng của hai người thì chắc đây đã là cực hạn của bọn họ rồi.
Một vài tảng đá thật to được đặt ở hai bên sườn núi để khi thú nhân lang kỵ binh đến thì sử dụng những hòn đá to đó đè nát bọn chúng. Các sư phụ và đệ tử của Vong Linh hệ nếu so sánh về thân thể với Hàn Thạc thì đều yếu đuối hơn rất nhiều nên nhiệm vụ vận chuyển đá tảng tất nhiên đều do Hàn Thạc một tay hoàn thành.
Sau khi bố trí xong, Cát Ân và Bối Lạp Khắc mấy người mai phục tại một bên sườn núi còn nhóm Hàn Thạc và Phạm Ny, Lỵ Toa phụ trách sườn núi bên kia của thông đạo.
- Ngươi bây giờ thật sự thay đổi rất nhiều, nếu chúng ta lần này có thể còn sống trở về Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, công lao của ngươi là lớn nhất, ta nhất định sẽ báo cáo học viện có thưởng cho ngươi! - Phạm Ny thân hình nấp phía sau một tảng đá lớn, đôi mắt sáng quan sát khắp cả người Hàn Thạc một lượt, thấp giọng nói.
Hàn Thạc đang nấp ở giữa, bên trái là Lỵ Toa, bên phải là Phạm Ny. Ba người kề sát nhau nên dù Phạm Ny chỉ khẽ nói chuyện, hơi thở thơm như hoa lan trực tiếp phả vào má phải của Hàn Thạc mang theo một mùi thơm thoang thoảng khiến cho hắn lòng hươu dạ vượn lại nổi lên, chợt nghĩ lần này tuy nguy hiểm nhưng tựa hồ cũng tràn đầy ý vị a.
Gãi gãi đầu theo thói quen, Hàn Thạc cười ngây ngô rồi lớn mật quay đầu sang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Ny. Lúc này tóc mai của Phạm Ny rối bời, bởi vì sau khi thi triển “Toan dịch chiểu trạch”, hao phí rất nhiều tinh thần lực nên sắc mặt có vẻ trắng bệch. Nhìn thoáng qua có chút yếu ớt, khác hẳn so với vẻ xinh đẹp kiêu hãnh lúc bình thường, lại càng làm cho Hàn Thạc thấy nàng có một vẻ xinh đẹp, duyên dáng khác mọi ngày.
- Đáng ghét, đang nói chuyện, ngươi không được nhìn chằm chằm vào ta như vậy! - Phạm Ny thấy Hàn Thạc chỉ nóng bỏng nhìn nàng mà không đáp lời, không khỏi cả giận trong lòng, thầm nghĩ người này bây giờ đúng là càng lúc càng lớn mật, dám nhìn ta vô lễ đến như vậy.
- Hắc hắc, Phạm Ny sư phụ, người đẹp quá, ngắm thêm vài lần thì người cũng có mất mát gì, làm sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? - Hàn Thạc cười khẽ một tiếng, ba hoa nói.
Một cơn đau đột nhiên từ cánh tay trái Hàn Thạc truyền đến, Hàn Thạc sắc mặt đau đớn, quay đầu liếc mắt nhìn Lỵ Toa ở bên trái, đã thấy Lỵ Toa đang oán giận trừng mắt nhìn hắn thì không khỏi nhanh chóng nặn lấy một nụ cười, nói:
- Đương nhiên, Lỵ Toa ngươi cũng rất là xinh đẹp, ha ha.
Ngẩng đầu khẽ hừ một tiếng, Lỵ Toa trừng mắt nhìn Hàn Thạc, thở hổn hển nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ lợi hại rồi thì ta không trị được ngươi. Hừ, bây giờ đang lúc có chút rảnh rỗi, mau nói cho ta biết ngươi làm cách nào có được tinh thần lực, mà ngay cả ma pháp cốt tiễn cũng đã nắm vững, ngươi rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật không có nói cho ta biết?
- Ách, ta có cái gì bí mật đâu, sở dĩ ta có thể nắm vững ma pháp cốt tiễn cũng đều là công lao của ngươi cả, nếu không phải ngươi sử dụng “Linh hồn chi thống” đánh ta nửa chết nửa sống, ta dám chắc vẫn vô dụng giống như trước đây, cảm ơn ngươi đó!
Sắc mặt buồn bã, Lỵ Toa đột nhiên cúi đầu than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
- Ngươi vẫn không thể tha thứ cho ta, ta biết ngươi vẫn hận ta đã sử dụng “Linh hồn chi thống” đánh ngươi, nhưng ta lúc trước cũng là vô tình thôi, ta cũng không biết kết quả là thiếu chút nữa đã giết chết ngươi rồi!
- Không đâu, ta thật sự không có trách ngươi, Lỵ Toa ngươi không nên suy nghĩ lung tung. Ta có tình cảm đối với ngươi, ngươi cũng không phải không biết, ta sao lại oán giận ngươi chứ? - Hàn Thạc ngẩn ra, đột nhiên nhớ nhân vật mà hắn đang sắm vai, nhanh miệng an ủi Lỵ Toa.
Lúc này, cánh tay phải Hàn Thạc cũng đau tương tự, quay đầu nhìn thì phát hiện ngón tay thon thon ngọc ngà của Phạm Ny đang cố gắng cấu hắn, không khỏi kêu khổ trong lòng, thầm than diễm phúc có hai người tình quả thật không phải dễ hưởng thụ, vẻ mặt đau khổ nói:
- Phạm Ny sư phụ, người lại làm sao thế?
Hàn Thạc vừa hỏi như vậy, Phạm Ny cũng hơi ngẩn người, thầm nghĩ ta bị sao rồi, bọn họ hai người nói những lời này thì quan hệ gì đến ta, ta tại sao lại cũng nhịn không được muốn cấu véo hắn cơ chứ? Hơi hơi lắc đầu, Phạm Ny cũng hừ một tiếng, sau đó trên mặt lộ vẻ cười yếu ớt, cao giọng lên một chút, nói:
- Lỵ Toa, vừa rồi hắn nói đối với con có tâm ý cái gì đó, đây là chuyện gì vậy hả?
Lỵ Toa trên mặt đột nhiên hiển ra vẻ bối rối, vội khoát tay che giấu nói:
- Không có gì không có gì, Phạm Ny sư phụ người chắc là nghe lầm thôi. Ha ha, có đúng không hả Bố Lai Ân?
Nói xong cũng không quên dùng ánh mắt cảnh cáo uy hiếp Hàn Thạc, ý tứ là ngươi nếu dám nói khác thì ta sẽ không để ngươi yên.
Vẻ mặt đau khổ gật gật đầu, Hàn Thạc đành cười ha ha, nói:
- Đúng vậy, Phạm Ny sư phụ chắc là do đã hao phí nhiều tinh thần lực thành ra nghe nhầm rồi?
- Thật vậy à? - Phạm Ny nghi ngờ nhìn Hàn Thạc hỏi, thanh âm và giọng nói đều có vẻ kỳ lạ .
- Đương nhiên đương nhiên, phải rồi Phạm Ny sư phụ, chờ ta trở về Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, ta phải giải trừ thân phận nô lệ của ta. Lần này đến Hắc Ám sâm lâm, ta cũng đã kiếm được đủ kim tệ, ta cũng không muốn vĩnh viễn mang cái thân phận nô lệ này nữa!
- Yên tâm đi, nếu lần này thật sự có thể trở về Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, ta sẽ ra mặt can thiệp với giáo vụ, chẳng những phải giải trừ thân phận nô lệ của ngươi, mà ngay cả thân phận tạp dịch của ngươi ta cũng sẽ giúp ngươi giải trừ nốt. Từ nay về sau ngươi sẽ trở thành một đệ tử của Vong Linh hệ, do ta tự mình dạy ngươi các loại Vong Linh ma pháp cao thâm, với tư chất của ngươi, ta nghĩ tương lai thành tựu của ngươi nhất định có thể vượt xa tất cả các đệ tử hiện giờ của Vong Linh hệ!
Phạm Ny vui mừng nhìn Hàn Thạc, cam đoan chắc chắn với hắn, trong lòng ngấm ngầm nghĩ rằng chờ hắn trở thành đệ tử của Vong Linh hệ, nếu ma pháp của hắn tiến bộ thật nhanh thì có thể đủ để chính thức thoát khỏi những trói buộc hiện tại, khi đó nói không chừng… “Ồ, ta nghĩ cái gì vậy chứ, xem chừng tinh thần lực của ta chắc là hao phí nhiều quá rồi, bằng không tại sao lại suy nghĩ miên man như vậy.”
Đúng lúc này, Hàn Thạc vốn đang lộ ra vẻ mặt mừng rỡ thì đột nhiên nhướng mày, nhắm mắt ngưng thần trầm ngâm một chút rồi hướng phía đối diện hô to:
- Cát Ân sư phụ, các ngươi cẩn thận nhé, ta đã nghe được tiếng bước chân rầm rập rồi, ta nghĩ thú nhân lang kỵ binh chắc hẳn là sắp tới đấy.
- Biết rồi, các ngươi cũng cẩn thận một chút. Bố Lai Ân, Phạm Ny sư phụ vừa mới cùng ta hao phí rất nhiều tinh thần lực, ngươi cần phải bảo vệ Phạm Ny sư phụ cho tốt nhé!
- Yên tâm đi, Phạm Ny sư phụ đã ở chỗ ta, trừ phi ta chết trước, nếu không thì Phạm Ny sư phụ sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào!
Hàn Thạc nói xong những lời này thì đột nhiên cảm giác cánh tay trái lại tê rần, hắn lập tức biết chắc đó là hành vi tức giận của Lỵ Toa nên vội quay về bên trái giải thích với Lỵ Toa. Nhưng hắn cũng không để ý rằng lúc này ở bên phải, Phạm Ny cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt ẩn chứa vẻ hứng thú kèm theo vài nét phức tạp.
Rốt cục, tiếng “cộp cộp” nặng trịch cũng từ xa dần dần vọng đến. Một không khí trầm lặng đến nghẹt thở đề nặng lên tất cả mọi người, toàn bộ đều đang dồn hết sự tập trung cho lần ứng chiến này.
- Đáng chết, sao lại là bọn người Bỉ Nhĩ Kỳ của Quang hệ chứ!
Khi mọi người ngưng thần nín thở, đã định đẩy những tảng đá lớn xuống, cặp mắt sắc sảo của Hàn Thạc đột nhiên phát giác người đến không phải là thú nhân lang kỵ binh, mà là đám người Bỉ Nhĩ Kỳ và Ngải Lâm của Quang hệ thuộc Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân đang hoảng hốt lo sợ chạy trối chết, trong đó còn có mấy vị ma pháp sư và chiến sĩ xa lạ. Tất cả đều cưỡi những con chiến mã mà nhìn qua đã thấy ngựa của bọn họ đã rất hư nhược, dường như không thể chịu nổi thêm nữa.
Phạm Ny nhướng mày, từ phía sau tảng đá lớn thò đầu ra, vươn cái cổ thon dài lớn tiếng hét lên:
- Bỉ Nhĩ Kỳ sư phụ, các ngươi dừng lại mau. Chỗ này đã bị chúng ta bố trí hố bẫy để dành riêng đối phó với lang kỵ binh rồi.
Nhóm người Bỉ Nhĩ Kỳ sắp lao tới chỗ cạm bẫy, vừa nghe Phạm Ny nói như vậy thì tại thời điểm mấu chốt này vội vã dừng lại. Sau đó Bỉ Nhĩ Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy thầy trò của Vong Linh Hệ ở hai bên sườn núi thì lập tức hiểu được tình huống hiện tại, lập tức quát lớn:
- Thú nhân lang kỵ binh đang ở phía sau, chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Xuống ngựa, đuổi chiến mã chạy ngược lại, sau đó đi bộ thật nhanh qua chỗ này, chúng ta sẽ nói cho biết nơi nào có hố bẫy, nếu ở lại tại chỗ thì các ngươi chỉ có một con đường là chết mà thôi! - Hàn Thạc nhô đầu lên, tỉnh táo hét lớn.
Đoàn người Bỉ Nhĩ Kỳ, nghe Hàn Thạc nói như vậy cũng hơi do dự một chút, sau đó tất cả theo sự phân phó của Hàn Thạc đều xuống ngựa, dùng chủy thủ chích vào mông ngựa, lợi dụng những con chiến mã bị đau đớn này để cản hậu. Sau đó đoàn người được Phạm Ny chỉ dẫn, hoảng hốt hối hả vượt qua dây thừng và “Toan dịch chiểu trạch”, rồi nhanh chóng leo lên hai bên sườn núi.
Một thanh âm “ rầm rập ..” khác lại truyền vào tai mọi người, lúc này tất cả đều biết chắc rằng đây mới thật sự là lang kỵ binh của thú nhân truy đuổi tới.
- Ẩn núp thật kín, chuẩn bị chiến đấu!
Hàn Thạc hô to một tiếng, tất cả mọi người cẩn thận từng li từng tí nấp kín thân mình, chuẩn bị giáng cho lũ lang kỵ binh có thói quen cướp bóc phóng hoả giết người này một bài học đẫm máu.
( * toan dịch chiểu trạch: đầm lầy ăn mòn, đầm lầy axit )
/1026
|