Tả Thiếu Dương tỉnh hẳn, áp tai vào ván tường lắng nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng người rên rỉ, người học y đối với loại tiếng rên này rất nhạy, cũng giống như với mùi vị vậy, chẳng lẽ là có người đêm khuya tới cầu y, nhưng bị bệnh nặng quá ngã xuống rồi. Bây giờ là canh bốn, vẫn đang giới nghiêm, người này nếu chẳng phải bệnh quá nặng tuyệt đối không mạo hiểm giữa đêm đông, phải ra xem sao.
Tả Thiếu Dương leo nhanh xuống thang, tới bếp mở cửa sau ra, gió mạnh đem tuyết thốc vào mặt, làm y cơ hồ không mở mắt ra được.
Đưa tay ra chắn gió, nheo mắt nhìn quanh, thấy có bóng đen dựa vào tường, tuyết trên mái nhà rơi xuống che mất nửa người rồi, đang co quắp rên hừ hừ.
Tả Thiếu Dương rụt cổ chạy tới, tuyết làm ánh sáng lờ mờ có thể thấy được một thân hình nhỏ nhắn, má gầy gò, râu sơn dương, là một lão giả:
– Lão nhân gia, ta là tiểu lang trung của Quý Chi Đường, ông làm sao rồi?
– Ta …. Đau, cứu ta.
Lão giả giọng khàn đặc:
– Ông bị thương ở đâu?
– Hông … Còn cả đùi …
– Được rồi, đừng lo, để ta dìu ông vào nhà.
Tả Thiếu Dương nắm tay ông ta kéo dậy choàng qua vai mình, một tay vòng qua eo đỡ dậy, ông già này rất nhẹ, chẳng phí sức chút nào đã nâng lên rồi, có điều đường rất trơn, loạng choạng vào nhà, đóng vội cửa lại.
Trong bếp không nhìn thấy gì cả, đen xì xì, Tả Thiếu Dương nhẹ nhàng đỡ ông ta ngồi xuống:
– Đợi chút, ta đi thắp đèn.
– Đừng.
Lão giả vươn tay ra tóm lấy cổ tay y, không ngờ tay ông ta cực khỏe, như kìm sắp bóp lấy cổ tay. Tả Thiếu Dương suýt nữa kêu ra tiếng, lòng trào dâng một linh cảm không lành, nhịn đau nói:
– Không thắp đèn thì làm sao ta khám bệnh được.
– Im lặng … Đợi một chút hẵng nói, cấm nhúc nhích.
Tả Thiếu Dương tay bị bóp chặt, không muốn nghe cũng không được, còn chưa kịp định thần phân tích tình hình thế nào thì con ngõ nhỏ bên ngoài có tiếng bước chân, không chỉ có một người, rất nhanh, qua khe hở cửa, nhìn thấy được ánh sáng xuyên qua.
– Con bà nó chứ, hắn chạy đâu mất rồi.
Có nam nhân chửi rủa:
– Chết tiệt, đúng hôm gió tuyết, dấu chân trên mặt đất đều mất hết cả.
– Chẳng lẽ để hắn thoát như vậy sao?
Một giọng nói già nua hơn:
– Hắn bị trúng một côn của ta vào đùi, hông cũng dính đòn, bị thương không thể nhẹ, không có khả năng leo mái nhà trốn thoát, phân nhau ra, chặn hết lối thoát của ngõ này.
– Vâng.
Bốn năm tiếng đáp lại, sau đó bước chân xa dần, ánh đèn cũng mất.
Tả Thiếu Dương đợi một lúc mới nuốt nước bọt hỏi:
– Bọn họ tìm ông à?
– Đúng, là kẻ thù của ta.
Tả Thiếu Dương chỉ muốn đập đầu vào tường, bà nội nó, làm sao mà xui xẻo thế này, làm người tốt lại bị trời phạt, bà nó, gặp phải đám giang hồ chém giết lẫn nhau rồi. Làm sao bây giờ, trong lòng cực kỳ ân hận vì khi nãy chưa hỏi rõ ràng đã mang người vào nhà, mang theo cả rắc rối. Làm sao đây, người này bị thương nhưng vẫn khỏe khủng khiếp, trở tay một cái là giết được mình rồi.
Lão giả kia tựa hồ đoán được suy nghĩ của y, khó nhọc nói:
– Không cần sợ … Ngươi cứu ta, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi đâu. Đợi ta nghỉ ngơi chốc lát, sẽ đi …
Tả Thiếu Dương đứng ngây ra đó, đầu óc hỗn loạn, trước kia xem chuyện Kim Dung, đọc cảnh chiến đấu thì người nóng rang chảy rần rật, lúc này thực sự chứng kiến ân oán giang hồ chỉ thấy toàn thân lạnh giá, chân tay cứng đờ.
Trong căn phòng tối om chật hẹp, chỉ có tiếng thở của hai người, thấy lão giả kia khống chế được mình nhưng cũng không có ý giết người bịt miệng, dần bình tĩnh lại, lòng xoay chuyển, mẹ nó dù sao thì người cũng đã cứu rồi, có đẩy ra ngoài cũng không thoát khỏi liên quan nữa, người ta muốn kiếm chuyện vẫn sẽ mò tới, không bằng cứu người cứu tới cùng, là hòa hay phúc phải xem vận khí, dù sao chuyện cũng không thể tệ hơn.
Nghĩ tới đó y cúi người xuống hỏi:
– Lão nhân gia bị thương, để ta thắp đèn kiểm tra vết thương cho.
– Đừng… Đừng đốt đèn, chúng gian xảo lắm, vừa rồi cố ý to tiếng dụ ta ra đấy, chúng còn chưa đi xa đâu.
– À.
Tả Thiếu Dương không dám nói thêm nữa.
Lại qua một lúc, lão gia có vẻ không kìm được đau đớn, hỏi:
– Vừa, vừa rồi … Ngươi nói ngươi nói ngươi là … Tiểu lang trung?
– Vâng.
– Đây là … hiệu thuốc à?
– Vâng.
– Tủ thuốc ở đâu?
– Ở đại sảnh bên ngoài, đây là nhà bếp.
Người đó lại thở khó nhọc một lúc:
– Ngươi, ngươi giúp ta mang chút … Thuốc trị thương tới đây, thuốc của ta … Vừa rồi đánh nhau rơi mất rồi …
– Được, ta đi lấy …
Tả Thiếu Dương rút tay ra không được:
– Có điều ông phải buông tay ta ra đã chứ.
– Xin lỗi.
Lão giả buông tay ra:
– Đừng làm chuyện dại dột, lão phu tuy bị thương … vẫn dư sức giết tên thư sinh trói gà không chặt nhà ngươi … Nghe theo ta nói, sẽ không ai biết ta từng xuất hiện ở đây.
Tả Thiếu Dương hoàn toàn không có ý định đó, nếu chỉ có một mình, y sẽ chạy ra ngoài tri hô, nhưng trong nhà còn cha mẹ nữa, không dám mạo hiểm chút nào, đám người giang hồ này theo như sách luôn có mang theo ám khí gì đó, có lẽ lúc này trong tay cũng nắm sẵn một cái rồi, mình mà có hành động khác thường là người có lỗ thủng ngay.
Sáng nào trời còn chưa sáng Tả Thiếu Dương cũng đã dậy quét dọn rồi, cho nên dù không cần đèn, dựa theo trí nhớ y vẫn ra được tủ thuốc ở đại sảnh.
Mỗi một loại thuốc được để trong ngăn kéo khác nhau, Tả Thiếu Dương kéo một cái ra, lấy hai bình nhỏ, bên trong là “Phục nguyên hoạt huyết tán” và “Phục nguyên hoạt huyết cao” chuyên điều trị ngoại thương, ứ huyết, giảm đau, do chính y bào chế ra trong những đêm mất ngủ vì lạnh.
Lần mò trở về bếp:
– Lão nhân gia bị thương chỗ nào, để ta bôi thuốc cho.
– Không cần.
Lão giả giọng khàn khàn:
– Đưa thuốc đây, ta tự … Làm. Ngươi nói dùng thế nào là được.
Tả Thiếu Dương làu bàu trong lòng, đám người giang hồ này sống trên đầu đao mũi kiếm nên không tin người khác, huống hồ vừa bị kẻ thù truy sát đang bị thương càng thận trọng, đưa hai cái bình tới:
– Cái to dùng để uống, cái nhỏ là dược cao xoa bên ngoài.
Sau đó múc một gầu nước đưa cho ông ta.
Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng loạt xoạt, lão giả đó cởi áo bôi thuốc. Một lúc sau ông ta thở phào:
– Cám ơn.
Cách cám ơn tốt nhất là mau mau xéo đi, tất nhiên Tả Thiếu Dương không dám nói ra, chỉ ừm một tiếng rồi đứng đó.
– Không cần đứng đó, ngươi đi ngủ đi. Ta ngồi đây một lúc sẽ đi, không làm phiền ngươi nữa …
Nghe hơi thở ông ta đã ổn định hơn khi nãy rỗi, người này mặc mỗi cái áo đen mỏng, vậy mà không sợ lạnh, thật ghê gớm, không biết là thứ nội công gì, nếu mà mình học được thì khỏi lo đêm không ngủ nổi rồi. Có điều mấy thứ nội công này thường mấy chục năm mới luyện thành, không bõ, lúc đó mình có khi giàu hơn cả Giả tài chủ, còn sợ lạnh à … Ặc, mình nghĩ cái gì, lúc này đâu phải lúc nghĩ linh tinh mấy chuyện đó.
– Còn chưa đi, sợ ta trộm đồ à?
Tả Thiếu Dương cười khan, trong nhà y làm quái gì có thứ gì đáng tiền nữa mà sợ:
– Lão nhân gia nói đùa rồi, vậy ngồi đây nhé, ta đi ngủ.
– Đại ân cứu mạng, ngày sau ắt có báo đáp.
Thôi miễn đi, đám người giang hồ các ngươi tiền tài không trộm thì cướp, ai mà dám nhận, khỏi báo đáp, đừng gây phiền toái cho ta là được. Bên ngoài vâng dạ, rời nhà bếp, đóng cửa, cái then, lấy khóa đồng khóa lại, cho dù nhà nghèo rớt, nhưng thuốc là mạng sống, lão già giang hồ này không thèm cái khác, có khi đang bị thương lại quơ sạch thuốc.
Ngủ sao nổi mà ngủ, Tả Thiếu Dương nằm trên giường, tai thì dựng lên như tai thỏ, giám sát nhất cử nhất động phía dưới, tay lăm lăm cái gậy.
Tả Thiếu Dương leo nhanh xuống thang, tới bếp mở cửa sau ra, gió mạnh đem tuyết thốc vào mặt, làm y cơ hồ không mở mắt ra được.
Đưa tay ra chắn gió, nheo mắt nhìn quanh, thấy có bóng đen dựa vào tường, tuyết trên mái nhà rơi xuống che mất nửa người rồi, đang co quắp rên hừ hừ.
Tả Thiếu Dương rụt cổ chạy tới, tuyết làm ánh sáng lờ mờ có thể thấy được một thân hình nhỏ nhắn, má gầy gò, râu sơn dương, là một lão giả:
– Lão nhân gia, ta là tiểu lang trung của Quý Chi Đường, ông làm sao rồi?
– Ta …. Đau, cứu ta.
Lão giả giọng khàn đặc:
– Ông bị thương ở đâu?
– Hông … Còn cả đùi …
– Được rồi, đừng lo, để ta dìu ông vào nhà.
Tả Thiếu Dương nắm tay ông ta kéo dậy choàng qua vai mình, một tay vòng qua eo đỡ dậy, ông già này rất nhẹ, chẳng phí sức chút nào đã nâng lên rồi, có điều đường rất trơn, loạng choạng vào nhà, đóng vội cửa lại.
Trong bếp không nhìn thấy gì cả, đen xì xì, Tả Thiếu Dương nhẹ nhàng đỡ ông ta ngồi xuống:
– Đợi chút, ta đi thắp đèn.
– Đừng.
Lão giả vươn tay ra tóm lấy cổ tay y, không ngờ tay ông ta cực khỏe, như kìm sắp bóp lấy cổ tay. Tả Thiếu Dương suýt nữa kêu ra tiếng, lòng trào dâng một linh cảm không lành, nhịn đau nói:
– Không thắp đèn thì làm sao ta khám bệnh được.
– Im lặng … Đợi một chút hẵng nói, cấm nhúc nhích.
Tả Thiếu Dương tay bị bóp chặt, không muốn nghe cũng không được, còn chưa kịp định thần phân tích tình hình thế nào thì con ngõ nhỏ bên ngoài có tiếng bước chân, không chỉ có một người, rất nhanh, qua khe hở cửa, nhìn thấy được ánh sáng xuyên qua.
– Con bà nó chứ, hắn chạy đâu mất rồi.
Có nam nhân chửi rủa:
– Chết tiệt, đúng hôm gió tuyết, dấu chân trên mặt đất đều mất hết cả.
– Chẳng lẽ để hắn thoát như vậy sao?
Một giọng nói già nua hơn:
– Hắn bị trúng một côn của ta vào đùi, hông cũng dính đòn, bị thương không thể nhẹ, không có khả năng leo mái nhà trốn thoát, phân nhau ra, chặn hết lối thoát của ngõ này.
– Vâng.
Bốn năm tiếng đáp lại, sau đó bước chân xa dần, ánh đèn cũng mất.
Tả Thiếu Dương đợi một lúc mới nuốt nước bọt hỏi:
– Bọn họ tìm ông à?
– Đúng, là kẻ thù của ta.
Tả Thiếu Dương chỉ muốn đập đầu vào tường, bà nội nó, làm sao mà xui xẻo thế này, làm người tốt lại bị trời phạt, bà nó, gặp phải đám giang hồ chém giết lẫn nhau rồi. Làm sao bây giờ, trong lòng cực kỳ ân hận vì khi nãy chưa hỏi rõ ràng đã mang người vào nhà, mang theo cả rắc rối. Làm sao đây, người này bị thương nhưng vẫn khỏe khủng khiếp, trở tay một cái là giết được mình rồi.
Lão giả kia tựa hồ đoán được suy nghĩ của y, khó nhọc nói:
– Không cần sợ … Ngươi cứu ta, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi đâu. Đợi ta nghỉ ngơi chốc lát, sẽ đi …
Tả Thiếu Dương đứng ngây ra đó, đầu óc hỗn loạn, trước kia xem chuyện Kim Dung, đọc cảnh chiến đấu thì người nóng rang chảy rần rật, lúc này thực sự chứng kiến ân oán giang hồ chỉ thấy toàn thân lạnh giá, chân tay cứng đờ.
Trong căn phòng tối om chật hẹp, chỉ có tiếng thở của hai người, thấy lão giả kia khống chế được mình nhưng cũng không có ý giết người bịt miệng, dần bình tĩnh lại, lòng xoay chuyển, mẹ nó dù sao thì người cũng đã cứu rồi, có đẩy ra ngoài cũng không thoát khỏi liên quan nữa, người ta muốn kiếm chuyện vẫn sẽ mò tới, không bằng cứu người cứu tới cùng, là hòa hay phúc phải xem vận khí, dù sao chuyện cũng không thể tệ hơn.
Nghĩ tới đó y cúi người xuống hỏi:
– Lão nhân gia bị thương, để ta thắp đèn kiểm tra vết thương cho.
– Đừng… Đừng đốt đèn, chúng gian xảo lắm, vừa rồi cố ý to tiếng dụ ta ra đấy, chúng còn chưa đi xa đâu.
– À.
Tả Thiếu Dương không dám nói thêm nữa.
Lại qua một lúc, lão gia có vẻ không kìm được đau đớn, hỏi:
– Vừa, vừa rồi … Ngươi nói ngươi nói ngươi là … Tiểu lang trung?
– Vâng.
– Đây là … hiệu thuốc à?
– Vâng.
– Tủ thuốc ở đâu?
– Ở đại sảnh bên ngoài, đây là nhà bếp.
Người đó lại thở khó nhọc một lúc:
– Ngươi, ngươi giúp ta mang chút … Thuốc trị thương tới đây, thuốc của ta … Vừa rồi đánh nhau rơi mất rồi …
– Được, ta đi lấy …
Tả Thiếu Dương rút tay ra không được:
– Có điều ông phải buông tay ta ra đã chứ.
– Xin lỗi.
Lão giả buông tay ra:
– Đừng làm chuyện dại dột, lão phu tuy bị thương … vẫn dư sức giết tên thư sinh trói gà không chặt nhà ngươi … Nghe theo ta nói, sẽ không ai biết ta từng xuất hiện ở đây.
Tả Thiếu Dương hoàn toàn không có ý định đó, nếu chỉ có một mình, y sẽ chạy ra ngoài tri hô, nhưng trong nhà còn cha mẹ nữa, không dám mạo hiểm chút nào, đám người giang hồ này theo như sách luôn có mang theo ám khí gì đó, có lẽ lúc này trong tay cũng nắm sẵn một cái rồi, mình mà có hành động khác thường là người có lỗ thủng ngay.
Sáng nào trời còn chưa sáng Tả Thiếu Dương cũng đã dậy quét dọn rồi, cho nên dù không cần đèn, dựa theo trí nhớ y vẫn ra được tủ thuốc ở đại sảnh.
Mỗi một loại thuốc được để trong ngăn kéo khác nhau, Tả Thiếu Dương kéo một cái ra, lấy hai bình nhỏ, bên trong là “Phục nguyên hoạt huyết tán” và “Phục nguyên hoạt huyết cao” chuyên điều trị ngoại thương, ứ huyết, giảm đau, do chính y bào chế ra trong những đêm mất ngủ vì lạnh.
Lần mò trở về bếp:
– Lão nhân gia bị thương chỗ nào, để ta bôi thuốc cho.
– Không cần.
Lão giả giọng khàn khàn:
– Đưa thuốc đây, ta tự … Làm. Ngươi nói dùng thế nào là được.
Tả Thiếu Dương làu bàu trong lòng, đám người giang hồ này sống trên đầu đao mũi kiếm nên không tin người khác, huống hồ vừa bị kẻ thù truy sát đang bị thương càng thận trọng, đưa hai cái bình tới:
– Cái to dùng để uống, cái nhỏ là dược cao xoa bên ngoài.
Sau đó múc một gầu nước đưa cho ông ta.
Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng loạt xoạt, lão giả đó cởi áo bôi thuốc. Một lúc sau ông ta thở phào:
– Cám ơn.
Cách cám ơn tốt nhất là mau mau xéo đi, tất nhiên Tả Thiếu Dương không dám nói ra, chỉ ừm một tiếng rồi đứng đó.
– Không cần đứng đó, ngươi đi ngủ đi. Ta ngồi đây một lúc sẽ đi, không làm phiền ngươi nữa …
Nghe hơi thở ông ta đã ổn định hơn khi nãy rỗi, người này mặc mỗi cái áo đen mỏng, vậy mà không sợ lạnh, thật ghê gớm, không biết là thứ nội công gì, nếu mà mình học được thì khỏi lo đêm không ngủ nổi rồi. Có điều mấy thứ nội công này thường mấy chục năm mới luyện thành, không bõ, lúc đó mình có khi giàu hơn cả Giả tài chủ, còn sợ lạnh à … Ặc, mình nghĩ cái gì, lúc này đâu phải lúc nghĩ linh tinh mấy chuyện đó.
– Còn chưa đi, sợ ta trộm đồ à?
Tả Thiếu Dương cười khan, trong nhà y làm quái gì có thứ gì đáng tiền nữa mà sợ:
– Lão nhân gia nói đùa rồi, vậy ngồi đây nhé, ta đi ngủ.
– Đại ân cứu mạng, ngày sau ắt có báo đáp.
Thôi miễn đi, đám người giang hồ các ngươi tiền tài không trộm thì cướp, ai mà dám nhận, khỏi báo đáp, đừng gây phiền toái cho ta là được. Bên ngoài vâng dạ, rời nhà bếp, đóng cửa, cái then, lấy khóa đồng khóa lại, cho dù nhà nghèo rớt, nhưng thuốc là mạng sống, lão già giang hồ này không thèm cái khác, có khi đang bị thương lại quơ sạch thuốc.
Ngủ sao nổi mà ngủ, Tả Thiếu Dương nằm trên giường, tai thì dựng lên như tai thỏ, giám sát nhất cử nhất động phía dưới, tay lăm lăm cái gậy.
/479
|