Đại Địa Chủ

Chương 23: Xuất kỳ bất ý (chuyện ngoài ý muốn)

/439


Tô quản gia đầy phong trần mệt mỏi từ An Viễn Huyền chạy tới, một phen lão xương cốt ở trên xe ngựa điên cuồng hai ngày.

Vốn chuẩn bị đi cùng Đại thiếu gia, nhưng An gia không thể một ngày không có người trông coi, ông lại là người khi còn sống lão gia tin tưởng nhất, vì vậy An Tử Nhiên để ông ở lại An gia.

Nhưng điều đó cũng chỉ là tạm thời, ông là người chứng kiến việc đính hôn năm đó của hai nhà, lời ông nói ra sẽ càng có sức thuyết phục hơn, lão nhân kia hẳn sẽ không dễ dàng quên Tô quản gia như vậy.

“Đại thiếu gia, mọi việc ở An gia lão nô đã sắp xếp thỏa đáng, ta cũng đã công đạo mấy người Phùng chưởng quầy, mặt khác có Tô Tử hỗ trợ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.” Tô quản gia nhấp một ngụm trà hoa lan, sắc mặt còn vương nét mệt mỏi, để không chậm trễ thời gian, ông liên tục không nghỉ ngơi đi suốt hai ngày, dọc đường xóc nảy, ngồi trên xe ngựa cũng không nghỉ ngơi được.

An Tử Nhiên thấy thế, liền nói với Thu Lan đứng cạnh:”Mang quản gia xuống nghỉ ngơi, có chuyện gì để mai nói sau.”

Câu sau là nói với Tô quản gia.

Tô quản gia nhu nhu huyệt thái dương, ông quả thực rất mệt, liền không phản đối, cùng An Tử Nhiên nói một tiếng rồi cùng Thu Lan lui xuống, từ lúc mọi người tiến vào biệt viện, đã dọn sẵn một phòng cho ông, không cần thu thập gì thêm, có thể trực tiếp vào ở.

Hai người đi rồi, An Tử Nhiên bê lên một chồng sổ sách trên bàn, phi thường nặng.

“Đại thiếu gia, loại việc nặng này để nô tì làm cho.” Hoa Lan nhanh chóng đón lấy sổ sách trên tay hắn, nàng khí lực tương đối lớn, khi còn ở An gia, những việc cần đến chút sức lực đều để nàng làm.

Bất quá từ khi Đại thiếu gia không còn mập nữa, nàng càng nhìn càng thấy Đại thiếu gia suy nhược hẳn đi, hơn nữa gương mặt anh nhi (trẻ con) phì phì thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, Đại thiếu gia còn đang trong thời kì giảm béo, riêng nàng cảm thấy như vậy là được rồi, đáng tiếc nàng chỉ là hạ nhân, chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.

An Tử Nhiên ánh mắt dừng lại trên mặt Hoa Lan, biểu tình trên mặt có kiên cường dẻo dai, có tươi cười sáng lạn, nhưng không hề có lấy một tia tạp chất, hắn không khỏi bật cười, sổ sách đều là Tô quản gia mang từ An gia tới, rất quan trọng, không thể để ngoại nhân nhìn thấy, thiếu một quyển đều là chuyện lớn.

Hoa Lan quay đầu lại liền nhìn thấy khóe miệng Đại thiếu gia thoáng nét tươi cười, không khỏi ngẩn ngơ, nàng giống như nhìn được một hình ảnh kỳ diệu, Đại thiếu gia đang cười?

“Đi thôi, đến thư phòng.” An Tử Nhiên dẫn đầu đi ra ngoài.

Hoa Lan rốt cuộc hồi phục tinh thần, hai má nhiễm thêm một mảnh mây hồng, vội vàng cúi đầu đi theo sau.

Hôm sau, người An Tử Nhiên phái đi hỏi thăm đã quay lại, hắn tìm một nam tử người địa phương quen thói chơi bời lêu lổng gọi là Lưu Nhị, loại người này tin tức tương đối linh thông, vì vậy, hắn tốn tới năm lượng bạc.

Lưu Nhị thấy hắn ra tay hào phóng, tìm hiểu mọi chuyện rất nhanh chóng, trừ bỏ một ít chuyện không hỏi thăm được, đại khái những điều An Tử Nhiên muốn biết đều nghe ngóng được.

Hai bên hẹn gặp tại một quán trà.

An Vu Chi sắc mặt đỏ bừng, chờ trong đại sảnh từ sáng sớm, lần này nàng cũng đi cùng, An Tử Nhiên muốn cho nàng nghe xem vị hôn phu trong miệng người khác là người như thế nào.

Hai huynh muội cùng Thu Lan thu xếp xong liền xuất môn.

An Tử Nhiên không hẹn gặp tại tửu lâu Tam Tuyền hôm qua nữa, tửu lâu kia tuy không tồi, nhưng tiểu nhị lại khiến hắn có chút để tâm, liên quan đến nghề nghiệp kiếp trước, hắn đối với việc quan sát biểu tình cùng động tác của người khác khá nhạy bén, tiểu nhị giấu diếm rất khéo, nhưng hắn vừa thấy liền nhận ra bất thường.

Vào trong tửu lâu, An Tử Nhiên liền nghe thấy có người gọi hắn, nhìn qua, Lưu Nhị ngồi trên lầu hai, từ cửa sổ rộng mở hắn hướng An Tử Nhiên ngoắc ngoắc:”Công tử, ở đây.”

An Tử Nhiên cự tuyệt tiểu nhị dẫn đường, mang theo muội muội cùng nha hoàn đi lên.

Lưu Nhị thấy nhiều hơn hai người, tròng mắt chuyển chuyển, bất quá hắn không nói gì thêm, chỉ cười cười, sau đó thực ân cần rót cho An Tử Nhiên một chén trà nóng, nịnh nọt mà nói:”An công tử, mời dùng trà, trà ở tửu lâu này không tồi, rất nhiều người thích uống, đương nhiên, giá cả cũng có chút quý giá.”

An Tử Nhiên trầm tĩnh nói: “Ngươi uống đi, chuyện ta muốn ngươi hỏi thăm thế nào rồi?”

Vừa nghe ca ca nhắc đến chuyện này, An Vu Chi khẩn trương nắm chặt khăn tay.

Lưu Nhị nghe hắn hỏi như vậy, cũng không vòng vo, lập tức nói:”Đã hỏi thăm được, Phó lão Vương gia là thúc thúc của đương kim Thánh Thượng, tuổi tác cũng lớn, vài năm trước còn có thể vào triều, bất quá vài năm gần đây thì không cố được nữa, nghe nói là vẫn luôn ở trong vương phủ, rất ít khi ra ngoài, lão vương gia có một tôn tử gọi là Phó Vô Thiên, là Quân vương do chính thánh thượng thân phong, nói đến vị Quân vương kia, thực làm người ta sợ hãi!”

“Hãy nói cho rõ!” An Tử Nhiên nghe được hắn dùng từ sợ để hình dung, thần sắc thoáng động.

Lưu Nhị cười hắc hắc:”Xem ra công tử chưa nghe qua danh hiệu của Quân vương?”

An Tử Nhiên khẽ nhướn lông mày:”Danh hiệu gì cơ?”

“Quân vương là tại một tháng trước mới trở về Quân Tử thành, trước đây ngài ấy luôn ở tại biên thành ngoài chiến trường, sau khi trở về mới được đương kim Thánh Thượng phong làm Quân vương, trước đấy, ngài ấy là chiến thần bảo hộ Đại Á, chinh chiến vô số, lập nhiều công lao, chiến công hiển hách không ai bằng, tiểu nhân nghe nói, ngài ấy không cần tự ra chiến trường quân địch đã tự bại, địch nhân nghe tên ngài đã sợ mất mật, chạy trối chết.” Lưu Nhị nói đến dõng dạc, trong mắt đầy sùng bái.

Nghe vậy, trong mắt An Tử Nhiên rốt cuộc lộ ra một tia kinh ngạc.

Đối tượng đính hôn của An Vu Chi không ngờ lại là người lợi hại như vậy, hơn nữa từ ngữ khí của Lưu Nhị, hắn thấy được, uy vọng của vị chiến thần này ở dân gian có khả năng đã vượt qua cả đương kim Thánh Thượng.

Phó Vô Thiên, xem ra không phải là một người đơn giản!

An Vu Chi kích động đến mặt đỏ rần, nàng không nghĩ phu quân tương lai lại là một nhân vật lợi hại như vậy, mỹ nhân đều ái mộ anh hùng, An Vu Chi tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ, trước đây khi trong nhà thỉnh gánh hát đến diễn hí khúc, nàng lúc ấy phi thường sung bái những vai diễn anh hung, có khi nàng sẽ nghĩ, nếu có thể gả cho một anh hung, cả đời này không còn gì nuối tiếc nữa.

Nhưng nàng biết số phận không do mình làm chủ, đặc biệt là hôn nhân, hiện thực có rất nhiều chuyện không được như ý, cho nên nàng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, không nghĩ cuối cùng sẽ thành hiện thực.

An Tử Nhiên chú ý tới biểu tình của nàng, biết nàng thực vừa lòng, bất quá hắn không nghĩ An Vu Chi là một tiểu thư khuê các cũng sẽ sùng bái anh hùng, nhưng vậy cũng tốt, xem ra chuyện hôn nhân này là vẫn có khả năng đi, nghĩ vậy, hắn nhìn về phía Lưu Nhị:”Còn những thứ khác thì sao? Tỷ như phụ mẫu của vị Quân vương này.”

Lưu Nhị trả lời:”Công tử, phụ mẫu thân sinh Quân vương đã qua đời nhiều năm trước, chỉ còn ngài ấy và lão Vương gia hai người.”

Hắn là người giỏi về quan sát, nhưng lại không nhìn ra An Tử Nhiên suy nghĩ cái gì, nhưng An Vu Chi thì không, gương mặt đỏ bừng vừa nhìn đã biết có liên quan đến Quân vương, họ còn hỏi thăm tình huống của Quân vương, hắn cảm thấy rất có ý tứ, cô nương trong Quân Tử thành dám đánh chủ ý lên Quân vương cũng chỉ có mấy người, không biết vị tiểu thư này đã chuẩn bị dũng khí hay chưa?

An Tử Nhiên cuối cùng là hỏi vị trí Vương phủ, sau đó mới đưa cho Lưu Nhị năm lượng bạc.

Lưu Nhị liên tục nói cảm tạ:”Đa tạ công tử, về sau lại có việc như thế này, tùy thời có thể tìm tiểu nhân.” Sau đó cầm năm lượng bạc chạy lấy người.

Trên bàn chỉ còn có ba người bọn họ.

An Tử Nhiên đem Thu Lan phái ra ngoài canh, sau đó nhìn về phía An Vu Chi đang mắc cỡ đỏ mặt.

An Vu Chi bị ca ca nhà mình nhìn mặt lập tức cúi gằm, không dám nhìn thẳng hắn, bất quá nàng biết ca ca muốn nói gì, một lúc lâu sau, nàng mới xấu hổ, thanh âm nhỏ như muỗi nói:”Muội hoàn toàn để ca ca làm chủ.”

An Tử Nhiên khóe miệng câu lên.

Mỹ nhân khó qua ải anh hùng!

Sau khi trở lại biệt viện, An Tử Nhiên đem sự tình nói cho Tô quản gia biết, lão nhân gia không những không lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngược lại mặt đầy lo lắng.

An Tử Nhiên biết ông đang lo lắng điều gì, liền an ủi:”Quản gia, không cần quá lo lắng, việc hôn nhân này là do chính Phó lão vương gia định ra, ta nghĩ hẳn ngài ấy sẽ không để cho tôn tử mình bội ước, trừ phi họ không cần thanh danh.”

Tô quản gia thở dài, cũng không bị an ủi nhiều.

Ai biết Hoàng thân quốc thích là như thế nào, ông nghĩ bụng, nếu lão thái gia biết Phó Chính Phong là thúc thúc của đương kim Thánh Thượng, lúc trước hẳn sẽ không đáp ứng hôn sự này.

“Đại thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?” Nếu là gia đình bình thường, bọn họ có thể trực tiếp tìm tới cửa, nhưng nếu là Vương phủ mà nói, không thể không suy xét đến hậu quả, đó cũng là một vấn đề khác mà Tô quản gia lo lắng.

An Tử Nhiên suy nghĩ sâu xa một hồi:”Chuyện này tạm thời không thể lộ ra ngoài, nếu là họ không nguyện ý thực hiên hôn ước, bị họ biết trước sẽ bất lợi cho chúng ta, vẫn phải chuẩn bị trước, tránh cho trở tay không kịp.”

Tô quản gia có chút hiểu được, lại có chút không rõ, nhưng cũng không lâu nữa ông sẽ biết.

Giờ Mùi một khắc (16h15), An Tử Nhiên cùng Tô quản gia xuất hiện ở phụ cận Phó Vương phủ. Tôn quản gia nhìn đại môn uy nghiêm, hai con sư tử đá uy vũ nghiêm trang, so với sư tử đá ở đại môn An gia lớn gấp đôi, chưa tới gần đã thấy uy nghi không thể xâm phạm, không khỏi nhìn nhìn Đại thiếu gia bên cạnh, thật không biết quyết định này là đúng hay sai nữa, ông giờ chỉ hy vọng ánh mắt của lão thái gia sẽ không sai.

“Đi thôi.”

/439

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status