Quả nhiên, đám người Đại Tam đánh giá cơ hội thắng một lần nữa, sau đó còn phải bảo toàn mạng sống, không nhìn thấy trên nóc nhà này có tay súng biến thái sao? Nếu như làm thật sẽ có hại mà không có lợi, hàng tự nhiên không thể đi lấy lại, một khi truyền tới tai Long Hổ Hội, chết không kịp trối, mẹ nó, đây là chuyện gì? Trước có sói sau có hổ, không phải muốn sớm một chút thu mình sao? Tại sao muốn ép sát như thế?
Cũng không nghi ngờ đối phương là cảnh sát thật hay giả, nếu là giả ở trên đường đã sớm hại chết ông ta, làm sao nói nhảm nhiều như vậy? Cũng chỉ có cảnh sát thật mới không nổ súng giết người trong tình trạng ổn định.
"Cô chờ đó!" Nói xong nhanh chóng dẫn toàn thể thủ hạ rút lui.
Trình Thất cũng không dám ở lại, bàn tay nhỏ bé vung lên, chen chúc tiến lên đem toàn bộ rương hàng lên xe tải, khởi động động cơ cấp tốc chạy khỏi đất thị phi.
Hai chân của Tiểu Lan đã sớm nhũn ra, ngã vào trong ngực Ma Tử, các cô gái còn lại dường như đang không ngừng run rẩy, năm triệu không dễ kiếm a.
Trình Thất kích động không thể diễn tả nổi, mặc dù không có cơ trí của Tiểu Lan thì cũng có thể thực hiện dễ như trở bàn tay bất quá chỉ tốn sức một chút mà thôi, sau khi kích động xong, thay vào đó là sự già dặn, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lan tái nhợt liền vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn khích lệ: "Làm tốt lắm, Tiểu Lan, tôi không nhìn lầm cô!" Sau đó ôm thật chặt.
Tiểu Lan không ngờ Trình Thất biết thưởng thức cô, cũng nhếch miệng cười cười: "Thật sao?"
"Ừm, lần này cô có công lớn nhất Phi Vân Bang chúng ta, sau khi trở về, nhất định xét công ban thưởng!" Thủ hạ nha, giống như là con vật cưng, làm cho bạn vui vẻ rồi thì phải khen ngợi, lần sau mới có thể càng thêm ra sức.
Salsa nhìn một chút, nâng bàn tay nhỏ bé đầy vết chai sạn, trước kia như vậy chị cũng sẽ khen cô, hôm nay cũng không thèm nhìn cô một cái, Trình Thất, chị có mới nới cũ, đồ xấu xa, bại hoại. . . . . .
Một bên kia, Đại Tam vừa lớn tiếng chửi mắng, vừa đạp mạnh cần ga, con nhỏ thối tha, dám trêu chọc lão tử, tức giận nói: "Quay đầu lại lập tức điều tra một chút cho lão tử, rốt cuộc là ai tiết lộ thông tin. . . . . ."
‘Rắc Rắc! ’
"Anh Tam, tại sao lại tới một nhóm cảnh sát nữa?"
"Dường như so với vừa rồi còn nhiều hơn!"
"Lại có mai phục?"
Ở bên này, Vương cục trưởng không hiểu ra sao, giơ cổ tay lên, cách toàn bộ thuyền bè chỉ còn mười phút, tại sao bây giờ đám người này xuất hiện? Chẳng lẽ Lạc Viêm Hành lừa gạt ông ta? Mục đích là gì?
Bên trong phòng họp Long Hổ Hội, hơn ba mươi ông già người Pháp nhìn về phía hòn đảo nhỏ xuất hiện trên màn ảnh tiến hành thảo luận, một ông già ngồi gần nhất, khoanh hai tay, nhìn Lạc Viêm Hành nói: "Lấy đảo Quan Nham làm nơi giao dịch thực sự không thích hợp, nơi đó thời tiết quanh năm không ổn định, vả lại có đủ các thành phần lên đảo, đối với chúng ta vô cùng phức tạp, nếu đột nhiên bị ngăn cấm, chắc chắn đưa tới tranh chấp!"
"Cùng lăn lộn chung một con đường, đuổi tận giết tuyệt không cần thiết!"
"Thung lũng Vạn Hoa không chỉ có phong cảnh xinh đẹp, làm cho tinh thần sảng khoái, mà còn nằm ở vùng đất không ai quản lí, tất nhiên, muốn khai phá cảnh quan phải tranh đoạt với nhà đầu tư, có thể tốn chi phí rất lớn nhưng đối với chúng ta mà nói, an toàn là hàng đầu!"
"Thung lũng Vạn Hoa không tệ!"
Lạc Viêm Hành cũng không nói tiếng nào, đôi tay ôm ngực, liên tiếp gật đầu, đối với phong cảnh xinh đẹp không hề có khái niệm, cho dù thoải mái đi nữa thì có ích lợi gì?
"Hội Trưởng, lúc ngài rỗi rãi còn có thể lên đảo đi tản bộ một chút, hàng năm trăm hoa đua nở, thế ngoại đào nguyên!"
"Hội Trưởng, nếu không phản đối, vậy thì. . . . . ."
Người đàn ông suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cũng chỉ là một địa điểm giao dịch thôi, cần gì làm cho phức tạp như vậy? Nếu nhà đầu tư có ý định mua hòn đảo nhỏ này để chia sẻ với người trên toàn thế giới, sao không giúp người ta hoàn thành ước nguyện ?" Cần gì phải chi ra nhiều tiền uổng phí?
"Chuyện này. . . . . ."
Chuyện này cũng không phải vì muốn tốt cho ngài sao? Không biết nịnh bợ thì xem như là vỗ vào mông ngựa, mọi người vẫn muốn kiên trì . . . . . .
‘Ầm! ’
Cửa bị sức mạnh mở toang ra, Hàn Dục xông vào đầu tiên khom lưng chào mấy ông già, sau đó bước nhanh về phía Lạc Viêm Hành rỉ tai: "Đại ca, đã xảy ra chuyện, hai mươi phút trước ở bến tàu gọi điện báo, nói trước khi Vương cục trưởng đến, có một nhóm cảnh sát cướp lấy hàng của Đại Tam, nhưng Vương cục trưởng đã kiểm tra cũng không có cục cảnh sát nào ra quân, tôi nghĩ. . . . . Là có người mạo danh!"
Lạc Viêm Hành ‘vụt’ một cái đứng lên, con ngươi trợn tròn, kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm thủ hạ, những điều nghe được cũng không phải chuyện đùa, môi mỏng thoáng chốc dữ tợn, biết rõ không phải là lúc nổi giận, hỏi "Vương cục trưởng biết hàng bị cướp rồi sao?"
"Còn chưa biết, ông ta cho rằng bị chơi xỏ!"
"Lập tức chuẩn bị cho tôi 13 thuyền còn nguyên đưa qua, nghĩ biện pháp để cho Lam Bang thoát thân chạy tới bến tàu!"
"Dạ!"
Mấy ông già như rơi vào trong sương mù, đã xảy ra chuyện gì sao? Đưa qua cái gì?
Lạc Viêm Hành lạnh lùng nắm chặt quyền ngồi xuống, ai lớn gan như vậy? Kể từ hôm đó, anh không cảm thấy trên đường còn có người dám động vào súng ống đạn dược, đột nhiên trong đầu lóe lên một người. . . . . . Là cô? Trình Thất? Nhất thời khẽ lắc đầu, chỉ vì tìm đường mưu sinh mà không có chút mặt mũi, cô cũng không dám làm nghịch thiên, vậy là người nào?
Mặc kệ là ai cũng không thể để sống sót!
"Tôi cần giải thích!" Vương Cục trưởng lửa giận ngập trời, một tay vỗ lên đầu xe, sau đó chống nạnh trừng mắt nhìn Bạch Diệp Thành: "Tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Tại sao?"
Bên này Đại Tam vẫn không biết chuyện gì xảy ra, lùi cũng không xong, không lùi cũng không được, phía trước và sau bị tấn công, có lẽ phải tính toán lại một chút, ba ngã đường đều không tốt, cố gắng phải chọn một, tình nguyện trở về đường cũ cùng tay mơ kia đối kháng còn có một chút phần thắng, hơn nữa, ông ta còn chưa tức giận, lão già kia tức cái gì?
Bạch Diệp Thành liếm liếm môi dưới, phiền muộn không chịu nổi, vừa trở lại đã giao cho anh ta xử lý chuyện này, cười làm lành nói: . "Là như vậy, chúng tôi cũng không biết Lam Bang sẽ giao dịch sớm như vậy, ông tạm thời yên tâm, tuyệt đối sẽ để cho ông thắng lợi trở về, hiện tại chúng tôi đã phái người đi chặn lại rồi!"
Lúc này Vương Cục trưởng mới đè nén tính khí nóng nảy, trừng mắt nói: "Tốt nhất là như vậy!" Nếu không thật quá mất mặt, trận chiến lớn như thế phía trên đã sớm nghe thấy, vả lại cuộc đời này chưa từng đánh bại, lần này cũng tuyệt đối không để có sai lầm.
Cũng tin tưởng Lạc Viêm Hành không phải là loại người không đáng tin cậy.
"Rầm, rầm, rầm!"
"Mẹ nó, lại là người nào? Mau rút lui!" Đại Tam mắt nhìn qua cửa sổ xe thấy mười mấy chiếc xe trống rỗng, cuống quít quay đầu xe, bụi bậm nổi lên bốn phía.
Bạch Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm, trấn an nói: "Vương cục trưởng chớ lo, người mình!"
Vương cục trưởng dừng lại động tác móc súng, người mình? Đám người Lam Bang phủi mắt cụp đuôi chạy thục mạng, hiểu ra, bắt hàng thì có bản lĩnh gì? bắt được nhân chứng mới là có bản lĩnh.
Sau một tiếng, ông già mặt mày hớn hở, đứng ở bến tàu vỗ từng rương súng ống đạn dược đạn dược khen không dứt miệng: "Lạc Nhị gia không hổ là người đứng đầu Long Hổ Hội, cái này cũng có thể đoạt trở về, anh bạn trẻ, thay tôi chuyển lời với ngài ấy, chuyện đáp ứng, cục trưởng tôi chắc chắn sẽ làm được, tốt lắm, thu quân!"
Đại Tam luống cuống gãi gãi cái ót, mẹ nó, bọn họ đang diễn tuồng gì? Súng ống đạn dược của ông ta tại sao lại trở lại? Một rương cũng không thiếu, cho dù nghĩ bể đầu, cũng nghĩ không ra nguyên nhân, chuyện duy nhất biết, lần này thật xong đời rồi, Cục trưởng, Tỉnh trưởng, Bạch Diệp Thành đứng chung một chân, vẫn không thể lừa gạt được Lạc Viêm Hành, đột nhiên có chút hối hận rời khỏi Phi Vân Bang, mặc dù hiện tại cô gái kia thua kém hơn, nhưng không phải có Lăng Gia Bang chống đỡ sao?
Tất cả đều do chính bản thân ông ta một tay tạo thành, chẳng oán được ai, Lạc Nhị gia muốn bắt người chưa từng thất thủ, không biết đi cầu Trình Thất, cô có thể. . . . . . Quên đi, đầu rơi máu chảy, muốn đường đường lão đại như ông ta đi cầu một cô gái nhỏ hơn mười mấy tuổi quay lại Phi Vân Bang để cho người khi dễ, ông ta không làm được.
Khổ sở đưa ra đôi tay, nghĩ đến mình một đời sáng suốt hôm nay bị hủy trong chốc lát, có lẽ từ vừa mới bắt đầu vào Xã hội đen đã sai lầm rồi, sau khi đeo lên còng tay, con ngươi ảm đạm nhìn về phía đã từng là nơi của Phi Vân Bang, nếu như có thể làm lại lần nữa thì tốt biết bao?
Bạch Diệp Thành nhún nhún vai, cười nói: "Vậy làm phiền Vương Cục trưởng, không tiễn!" . Sau khi tất cả đám người biến mất, lập tức cầm điện thoại di động lên, sắc mặt âm trầm, gầm hét lên: "Lão tử mặc kệ các người dùng cách gì, trong vòng ba ngày phải tìm cho ra bọn giả mạo cho lão tử, nếu không thì tất cả cút đi!" Con bà nó, dám chơi trên đầu Long Hổ Hội, mặc kệ là ai, anh ta đều muốn lột da bọn họ.
Cũng không nghi ngờ đối phương là cảnh sát thật hay giả, nếu là giả ở trên đường đã sớm hại chết ông ta, làm sao nói nhảm nhiều như vậy? Cũng chỉ có cảnh sát thật mới không nổ súng giết người trong tình trạng ổn định.
"Cô chờ đó!" Nói xong nhanh chóng dẫn toàn thể thủ hạ rút lui.
Trình Thất cũng không dám ở lại, bàn tay nhỏ bé vung lên, chen chúc tiến lên đem toàn bộ rương hàng lên xe tải, khởi động động cơ cấp tốc chạy khỏi đất thị phi.
Hai chân của Tiểu Lan đã sớm nhũn ra, ngã vào trong ngực Ma Tử, các cô gái còn lại dường như đang không ngừng run rẩy, năm triệu không dễ kiếm a.
Trình Thất kích động không thể diễn tả nổi, mặc dù không có cơ trí của Tiểu Lan thì cũng có thể thực hiện dễ như trở bàn tay bất quá chỉ tốn sức một chút mà thôi, sau khi kích động xong, thay vào đó là sự già dặn, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lan tái nhợt liền vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn khích lệ: "Làm tốt lắm, Tiểu Lan, tôi không nhìn lầm cô!" Sau đó ôm thật chặt.
Tiểu Lan không ngờ Trình Thất biết thưởng thức cô, cũng nhếch miệng cười cười: "Thật sao?"
"Ừm, lần này cô có công lớn nhất Phi Vân Bang chúng ta, sau khi trở về, nhất định xét công ban thưởng!" Thủ hạ nha, giống như là con vật cưng, làm cho bạn vui vẻ rồi thì phải khen ngợi, lần sau mới có thể càng thêm ra sức.
Salsa nhìn một chút, nâng bàn tay nhỏ bé đầy vết chai sạn, trước kia như vậy chị cũng sẽ khen cô, hôm nay cũng không thèm nhìn cô một cái, Trình Thất, chị có mới nới cũ, đồ xấu xa, bại hoại. . . . . .
Một bên kia, Đại Tam vừa lớn tiếng chửi mắng, vừa đạp mạnh cần ga, con nhỏ thối tha, dám trêu chọc lão tử, tức giận nói: "Quay đầu lại lập tức điều tra một chút cho lão tử, rốt cuộc là ai tiết lộ thông tin. . . . . ."
‘Rắc Rắc! ’
"Anh Tam, tại sao lại tới một nhóm cảnh sát nữa?"
"Dường như so với vừa rồi còn nhiều hơn!"
"Lại có mai phục?"
Ở bên này, Vương cục trưởng không hiểu ra sao, giơ cổ tay lên, cách toàn bộ thuyền bè chỉ còn mười phút, tại sao bây giờ đám người này xuất hiện? Chẳng lẽ Lạc Viêm Hành lừa gạt ông ta? Mục đích là gì?
Bên trong phòng họp Long Hổ Hội, hơn ba mươi ông già người Pháp nhìn về phía hòn đảo nhỏ xuất hiện trên màn ảnh tiến hành thảo luận, một ông già ngồi gần nhất, khoanh hai tay, nhìn Lạc Viêm Hành nói: "Lấy đảo Quan Nham làm nơi giao dịch thực sự không thích hợp, nơi đó thời tiết quanh năm không ổn định, vả lại có đủ các thành phần lên đảo, đối với chúng ta vô cùng phức tạp, nếu đột nhiên bị ngăn cấm, chắc chắn đưa tới tranh chấp!"
"Cùng lăn lộn chung một con đường, đuổi tận giết tuyệt không cần thiết!"
"Thung lũng Vạn Hoa không chỉ có phong cảnh xinh đẹp, làm cho tinh thần sảng khoái, mà còn nằm ở vùng đất không ai quản lí, tất nhiên, muốn khai phá cảnh quan phải tranh đoạt với nhà đầu tư, có thể tốn chi phí rất lớn nhưng đối với chúng ta mà nói, an toàn là hàng đầu!"
"Thung lũng Vạn Hoa không tệ!"
Lạc Viêm Hành cũng không nói tiếng nào, đôi tay ôm ngực, liên tiếp gật đầu, đối với phong cảnh xinh đẹp không hề có khái niệm, cho dù thoải mái đi nữa thì có ích lợi gì?
"Hội Trưởng, lúc ngài rỗi rãi còn có thể lên đảo đi tản bộ một chút, hàng năm trăm hoa đua nở, thế ngoại đào nguyên!"
"Hội Trưởng, nếu không phản đối, vậy thì. . . . . ."
Người đàn ông suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cũng chỉ là một địa điểm giao dịch thôi, cần gì làm cho phức tạp như vậy? Nếu nhà đầu tư có ý định mua hòn đảo nhỏ này để chia sẻ với người trên toàn thế giới, sao không giúp người ta hoàn thành ước nguyện ?" Cần gì phải chi ra nhiều tiền uổng phí?
"Chuyện này. . . . . ."
Chuyện này cũng không phải vì muốn tốt cho ngài sao? Không biết nịnh bợ thì xem như là vỗ vào mông ngựa, mọi người vẫn muốn kiên trì . . . . . .
‘Ầm! ’
Cửa bị sức mạnh mở toang ra, Hàn Dục xông vào đầu tiên khom lưng chào mấy ông già, sau đó bước nhanh về phía Lạc Viêm Hành rỉ tai: "Đại ca, đã xảy ra chuyện, hai mươi phút trước ở bến tàu gọi điện báo, nói trước khi Vương cục trưởng đến, có một nhóm cảnh sát cướp lấy hàng của Đại Tam, nhưng Vương cục trưởng đã kiểm tra cũng không có cục cảnh sát nào ra quân, tôi nghĩ. . . . . Là có người mạo danh!"
Lạc Viêm Hành ‘vụt’ một cái đứng lên, con ngươi trợn tròn, kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm thủ hạ, những điều nghe được cũng không phải chuyện đùa, môi mỏng thoáng chốc dữ tợn, biết rõ không phải là lúc nổi giận, hỏi "Vương cục trưởng biết hàng bị cướp rồi sao?"
"Còn chưa biết, ông ta cho rằng bị chơi xỏ!"
"Lập tức chuẩn bị cho tôi 13 thuyền còn nguyên đưa qua, nghĩ biện pháp để cho Lam Bang thoát thân chạy tới bến tàu!"
"Dạ!"
Mấy ông già như rơi vào trong sương mù, đã xảy ra chuyện gì sao? Đưa qua cái gì?
Lạc Viêm Hành lạnh lùng nắm chặt quyền ngồi xuống, ai lớn gan như vậy? Kể từ hôm đó, anh không cảm thấy trên đường còn có người dám động vào súng ống đạn dược, đột nhiên trong đầu lóe lên một người. . . . . . Là cô? Trình Thất? Nhất thời khẽ lắc đầu, chỉ vì tìm đường mưu sinh mà không có chút mặt mũi, cô cũng không dám làm nghịch thiên, vậy là người nào?
Mặc kệ là ai cũng không thể để sống sót!
"Tôi cần giải thích!" Vương Cục trưởng lửa giận ngập trời, một tay vỗ lên đầu xe, sau đó chống nạnh trừng mắt nhìn Bạch Diệp Thành: "Tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Tại sao?"
Bên này Đại Tam vẫn không biết chuyện gì xảy ra, lùi cũng không xong, không lùi cũng không được, phía trước và sau bị tấn công, có lẽ phải tính toán lại một chút, ba ngã đường đều không tốt, cố gắng phải chọn một, tình nguyện trở về đường cũ cùng tay mơ kia đối kháng còn có một chút phần thắng, hơn nữa, ông ta còn chưa tức giận, lão già kia tức cái gì?
Bạch Diệp Thành liếm liếm môi dưới, phiền muộn không chịu nổi, vừa trở lại đã giao cho anh ta xử lý chuyện này, cười làm lành nói: . "Là như vậy, chúng tôi cũng không biết Lam Bang sẽ giao dịch sớm như vậy, ông tạm thời yên tâm, tuyệt đối sẽ để cho ông thắng lợi trở về, hiện tại chúng tôi đã phái người đi chặn lại rồi!"
Lúc này Vương Cục trưởng mới đè nén tính khí nóng nảy, trừng mắt nói: "Tốt nhất là như vậy!" Nếu không thật quá mất mặt, trận chiến lớn như thế phía trên đã sớm nghe thấy, vả lại cuộc đời này chưa từng đánh bại, lần này cũng tuyệt đối không để có sai lầm.
Cũng tin tưởng Lạc Viêm Hành không phải là loại người không đáng tin cậy.
"Rầm, rầm, rầm!"
"Mẹ nó, lại là người nào? Mau rút lui!" Đại Tam mắt nhìn qua cửa sổ xe thấy mười mấy chiếc xe trống rỗng, cuống quít quay đầu xe, bụi bậm nổi lên bốn phía.
Bạch Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm, trấn an nói: "Vương cục trưởng chớ lo, người mình!"
Vương cục trưởng dừng lại động tác móc súng, người mình? Đám người Lam Bang phủi mắt cụp đuôi chạy thục mạng, hiểu ra, bắt hàng thì có bản lĩnh gì? bắt được nhân chứng mới là có bản lĩnh.
Sau một tiếng, ông già mặt mày hớn hở, đứng ở bến tàu vỗ từng rương súng ống đạn dược đạn dược khen không dứt miệng: "Lạc Nhị gia không hổ là người đứng đầu Long Hổ Hội, cái này cũng có thể đoạt trở về, anh bạn trẻ, thay tôi chuyển lời với ngài ấy, chuyện đáp ứng, cục trưởng tôi chắc chắn sẽ làm được, tốt lắm, thu quân!"
Đại Tam luống cuống gãi gãi cái ót, mẹ nó, bọn họ đang diễn tuồng gì? Súng ống đạn dược của ông ta tại sao lại trở lại? Một rương cũng không thiếu, cho dù nghĩ bể đầu, cũng nghĩ không ra nguyên nhân, chuyện duy nhất biết, lần này thật xong đời rồi, Cục trưởng, Tỉnh trưởng, Bạch Diệp Thành đứng chung một chân, vẫn không thể lừa gạt được Lạc Viêm Hành, đột nhiên có chút hối hận rời khỏi Phi Vân Bang, mặc dù hiện tại cô gái kia thua kém hơn, nhưng không phải có Lăng Gia Bang chống đỡ sao?
Tất cả đều do chính bản thân ông ta một tay tạo thành, chẳng oán được ai, Lạc Nhị gia muốn bắt người chưa từng thất thủ, không biết đi cầu Trình Thất, cô có thể. . . . . . Quên đi, đầu rơi máu chảy, muốn đường đường lão đại như ông ta đi cầu một cô gái nhỏ hơn mười mấy tuổi quay lại Phi Vân Bang để cho người khi dễ, ông ta không làm được.
Khổ sở đưa ra đôi tay, nghĩ đến mình một đời sáng suốt hôm nay bị hủy trong chốc lát, có lẽ từ vừa mới bắt đầu vào Xã hội đen đã sai lầm rồi, sau khi đeo lên còng tay, con ngươi ảm đạm nhìn về phía đã từng là nơi của Phi Vân Bang, nếu như có thể làm lại lần nữa thì tốt biết bao?
Bạch Diệp Thành nhún nhún vai, cười nói: "Vậy làm phiền Vương Cục trưởng, không tiễn!" . Sau khi tất cả đám người biến mất, lập tức cầm điện thoại di động lên, sắc mặt âm trầm, gầm hét lên: "Lão tử mặc kệ các người dùng cách gì, trong vòng ba ngày phải tìm cho ra bọn giả mạo cho lão tử, nếu không thì tất cả cút đi!" Con bà nó, dám chơi trên đầu Long Hổ Hội, mặc kệ là ai, anh ta đều muốn lột da bọn họ.
/93
|