Trình Thất thấy cô lo lắng như thế, tiến về phía trước đối diện ngồi xuống, dạy dỗ nói: "Salsa, em không còn nhỏ nữa, cũng 25 rồi, nếu không kết hôn, sau này sợ rằng. . . . . . Không phải chị nói khó nghe, em vốn không giống với người bình thường, có thể tìm được gia đình người tốt thật không dễ dàng, chị chắc chắn sẽ không hại em!"
"Đúng vậy Salsa, em nhìn em xem, dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa còn là một trinh nữ ở trong xã hội này rất khó tìm, tôi tin cô có thể tìm được một người chồng tốt, nghe chúng tôi đi, nhanh đi ngủ, ngày mai chúng tôi cùng cô đi!" Ma Tử tận tình khuyên bảo, đứa nhỏ này, tại sao lại không nghe? Đi theo đám người bọn họ có thể là một đứa bé được sao?
Salsa lắc đầu như trống bỏi: "Chị, em thật sự là không muốn kết hôn, về sau em sẽ nghe lời, không bao giờ ăn Ice Cream nữa có được không?"
"Em lại không nghe lời?" Trình Thất nhướng mày, trên mặt tức giận.
Salsa chỉ cúi đầu nắm vạt áo, ủy khuất nước mắt từng viên lớn chảy xuống, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Tại sao các chị đối với cô như vậy? Cong môi chậm rãi đi ra ngoài phòng.
Ma Tử vừa châm trà cho Trình Thất vừa nói: "Vẫn là chị nói được con bé, nghe nói nhà đàn trai điều kiện rất tốt, còn là một giáo viên tiểu học, hai mươi chín tuổi, dáng dấp cũng sáng láng, chỉ hy vọng tìm được người vợ dịu dàng khéo léo, dù sao Salsa cũng có thể làm mấy món ăn sở trường. . . . . ."
"Anh ta biết tình huống của Salsa không?" Đây mới là điều Trình Thất lo lắng nhất.
"À! Nhưng anh ta nói xem hình Salsa, anh ta rất ưa thích, thật ra tôi đã điều tra qua rồi, người đàn ông này nghiêm trọng thích phụ nữ sạch sẽ, không phải là coi trọng Salsa chúng ta cả người sạch sẽ sao? Cũng may mấy năm này trông chừng con bé nghiêm túc, không cùng đàn ông làm loạn, nếu không sẽ khó khăn!"
"Vậy thì tốt, cũng mười hai giờ rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng vậy đi ngủ!"
Không người nào nhìn thấy chỗ tối tăm ngoài cửa, Salsa đang rón ra rón rén dưới tàng cây ngô đồng ở trong sân, giống như kiến bò trên chảo nóng đi qua đi lại, thích sạch sẽ là vật gì, cô không rõ ràng lắm, nhưng cả người sạch sẽ và làm loạn cái gì, rõ ràng, ý của các chị, nếu như mình cùng đàn ông làm loạn, người đàn ông kia cũng sẽ không mang cô đi, nhưng bây giờ cô đi đâu để tìm đàn ông làm loạn?
Buổi khuya . . . . . . Thấy ông già ở lò nấu rượu đang khom lưng đẩy than đá đi đến, tìm ông ấy? Không được, không được, cô không cần cởi hết sạch ôm ông ấy, chỉ mới nghĩ đến bàn tay đen nhẽm kia sờ loạn trên người thì tóc gáy dựng đứng: "Ông nội, ông biết nơi nào có đàn ông không?"
Ông già hít một hơi lạnh, té ngã vào trong xe than, sau khi bò dậy, nổi giận mắng: "Buổi khuya không ngủ được, cô muốn hù chết người à?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cháu không phải cố ý, ông không có sao chứ?" Salsa hoang mang sợ hãi vì ông già mò mẫm trên mặt bẩn thỉu: "Cháu chỉ muốn hỏi ông, nơi nào có thể tìm được đàn ông mà thôi!" Cô không phải cố ý hù dọa ông ấy.
"Đàn ông?" ông già vừa nghe, trong nháy mắt chán ghét lắc đầu một cái, sớm biết đám người kia không phải là thứ tốt, không ngờ hư đến mức này, người bị xói mòn đạo đức, trước chỗ công cộng muốn tìm đàn ông, không muốn gây chuyện, chán ghét nói: "Nhà khách Ngưu Lang có nhiều mà!" Giống như rất sợ dính vào bệnh khuẩn, nhanh chóng đẩy xe chạy trốn.
Salsa bối rối, nhà khách Ngưu Lang có đàn ông, không phải cô không biết, nhưng phải xài rất nhiều, rất nhiều tiền, nghe chị Ma Tử nói, đàn ông nơi đó, cả đêm ba ngàn đồng, mấy năm này để dành tiền tiêu vặt cũng chỉ có hơn một ngàn đồng, cũng có thể xài được, chẳng qua xài nhiều tiền như vậy có chút nhức nhối, nhưng so với rời khỏi các anh chị. . . . . . Đáng giá!
Trở về phòng lục tung lấy ra hết tiền mặt: "Mười đồng. . . . . . 80. . . . . . 1.451. . . . . ." Tiền xu rải rác chất đống một nơi, giống như ngọn núi nhỏ, chẳng qua tiền xu cũng nặng như núi, thật đúng là kiếm được hơn 1.800 đồng, nhét vào trong túi, dáo dác hướng hộp đêm lên đường.
Trong căn phòng bí mật của tập đoàn Lạc thị, Khâu Hạo Vũ thấy Lạc Viêm Hành đã ngủ, ném xuống tai nghe, cầm điện thoại di động không nhịn được nói: "Cũng chỉ có lúc này anh mới nghĩ đến tôi!"
Hàn Dục vừa tháo cà vạt vừa cười làm lành: "Cũng không phải thật sự để cho anh bán mình, thăm dò tin tức thôi, hơn nữa anh nhìn hình dáng này của tôi, giống như đi làm 'con vịt' sao? Cô gái nào chấp nhận một tòa núi băng sơn phải không?"
"Anh rất tự hiểu mình!"
"Đúng vậy, tôi làm sao có phong thái hào phóng như anh? Nhớ kỹ, bây giờ đại ca rất ghét bọn người bên dưới buôn bán súng ống đạn dược, hộp đêm này là trụ sở bí mật buôn lậu của Lam bang, hôm nay tôi cũng mới nhận được tin đồn, trong cửa tiệm này dấu riêng gần 20 xe súng, dự định ba ngày sau bán cho Mafia Italy, anh cần phải nắm được chứng cớ chính xác, đến lúc đó lấy danh nghĩa đại ca trực tiếp giao cho cảnh sát!" Lúc đó quốc gia sẽ càng thêm tin tưởng Long Hổ Hội, xem ra Trình Thất xuất hiện, không hoàn toàn là chuyện xấu.
"Anh nói Lam bang này đang làm cái gì?"
Hàn Dục hừ cười: "Còn không phải là sợ Trình Thất sẽ tìm tới cửa, cho nên mau chóng gom đủ tiền dưỡng lão chạy trốn ra nước ngoài sao, có Lăng La Sát che chở, xem như anh ta bó tay hết cách với Trình Thất!"
Khâu Hạo Vũ đã thay một bộ đồ khác, T-shirt màu đen bó sát người, quần jeans, nhìn thấy cơ bụng không sót gì, hợp với kiểu tóc đang lưu hành, ngược lại thật sự giống như cậu ấm đủ dựa vào thân xác để ăn cơm bao phòng, móc ra chìa khóa xe rêu rao lái chiếc xe Rolls-Royce thẳng hướng Câu Lạc Bộ xử nữ nổi tiếng.
Một nơi khác, Salsa gần như bị hơn một ngàn đồng tiền xu ép tới mồ hôi đầm đìa, thân thể vốn gầy gò, lại cả ngày chưa ăn cơm mà thở hồng hộc, bao bố nhỏ màu trắng vác trên đầu vai, giống như con kiến dọn nhà, cứ thế đi hai giờ mới vừa tới đích, ngửa đầu nhìn câu lạc bộ quốc tế này, lau mồ hôi, cuối cùng đã đến, rất khác tưởng tượng, không muốn cứ như vậy mà quay về, từ trong bao vải lấy ra hơn hai mươi đồng, thế nào cũng phải thuê người, không thể trở về, cho dù ai khuyên gả cũng gấp.
Trong phòng yên lặng không tiếng động, quản lý có chút kinh ngạc, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô gái, nếu không phải nhà có bà chằn, sợ rằng đã sớm tự mình ra trận, khoan hãy nói, làm ở đây 4 - 5 năm, vẫn là lần đầu gặp phải cô gái hư hỏng xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không cảm thấy trong thành thị ô trọc, lại thiếu hơi thở nông thôn chân chất.
Ăn mặc cũng không lộng lẫy, càng làm cho bản thân thêm xinh đẹp trong sáng, thật giống như thiên sứ xuống phàm trần.
Đôi mắt to long lanh của Salsa cũng quan sát người đàn ông: "Tại sao ông còn chưa đi?" Không nhìn cô rất gấp lắm sao?
"Cô xác định muốn người đàn ông?" Nói nhảm, tới nơi này không tìm đàn ông thì tìm cái gì? Vấn đề là loại phụ nữ này, trai đẹp dạng nào không có?
"Tôi không thể được sao?" Nơi này không tiếp người đầu óc khuyết tật sao? Vậy thì làm thế nào?
"Không phải, cô chờ một chút!"
Mười phút sau, Salsa mặt không đỏ tim không đập, đi qua trước mặt chừng hai mươi tên con trai, đôi tay ôm thật chặt bao bố, vỗ nhè nhẹ, dường như không phải chọn đàn ông, mà chọn một con vật cưng.
Một cô gái lớn mật hào phóng như thế, cũng là lần đầu tiên mấy tên con trai nhìn thấy, khách quen đi nữa, khi nhìn thấy nhiều trai đẹp như vậy, ánh mắt cũng không khỏi có chút bối rối, vốn là còn có một chút hảo cảm trong phút chốc tan thành mây khói.
Khâu Hạo Vũ đứng ở đầu, đầu tiên nhìn thấy cô gái này liền nhận ra, đây không phải là người bên cạnh Trình Thất sao? Trước kia không cẩn thận nhìn qua, không ngờ dáng dấp thật đúng là xinh đẹp, đáng tiếc bộ dạng thật hời hợt, lại phóng đãng đến mức nông nỗi ra ngoài tìm Ngưu Lang, đối với loại phụ nữ này, từ trước đến giờ ngàn vạn chán ghét.
Cho nên cố gắng không ngẩng đầu lên, anh ta cũng không muốn bị đại ca giáo dục.
Salsa phiền não vuốt vuốt mái tóc, tại sao đều giống nhau? Nhiều người giống như muốn cô nuốt vào trong bụng, chỉ là cũng không tệ, lấy ra bao bố, đem tiền xu ‘rào rào’ toàn bộ trút ra ở trên bàn thủy tinh: "Nơi này có 1.854 đồng, tôi biết có thể sẽ không đủ. . . . . ."
"Phốc!" Mấy tên con trai buồn cười.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy khách loại này, cũng không phải là xem thường, mà là hi vọng đưa tới chú ý.
Khâu Hạo Vũ lại khinh bỉ, nghèo như vậy cũng không quên tìm đàn ông, thật đáng buồn!
Quản lý á khẩu không trả lời được: "Không. . . . . . Không cần nhiều như vậy, rượu 1000, người mẫu nam 400. . . . . ."
Salsa khoát tay: "Ông không có hiểu ý của tôi, tôi không uống rượu, là như vậy, tôi chỉ muốn làm loạn một lần, chính là thoát khỏi ‘xử nữ’, ôi chao. . . . . . được rồi. . . . . . Chính là qua đêm, đúng vậy, qua đêm!" Nhanh chóng giải thích, cùng ôm nhau ngủ chung mà thôi, chỉ đơn giản như vậy.
Toàn thể im lặng, cực phẩm!
Quản lý hít khí lạnh, xử nữ? Tìm đến đàn ông phá thân? Nhìn lại một chút đống tiền lẻ trên bàn, chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, khổ sở nói: "Thật xin lỗi, tiểu thư, người mẫu nam của chúng tôi không phải ra sân khấu!" Mặc dù không chút thiệt thòi nhưng nguyên tắc ở chỗ này, thấp hơn 3000, dứt khoát không thể nhận, thấy mấy tên con trai không nhịn được, liền trừng mắt một cái.
Salsa không sao cả, vỗ vỗ ghế sa lon: "Vậy thì ở chỗ này là được!" Bộ dạng rất lão luyện.
Khóe miệng Quản lý giật giật, xử nữ? Ai tin a, vừa định từ chối. . . . . .
"Quản lý, tiền có thể cho ông!" Một tên con trai nhún vai, anh ta có thể không cần bất kỳ tiền chi tiêu nào.
"Đúng vậy a, tôi cũng có thể không cần!"
"Vậy được, thời gian không thể vượt qua 20', tiểu thư, cô xem được không?"
Salsa gật đầu như bằm tỏi, ngủ không đủ cả đêm, coi là làm loạn sao? Vì kế hoạch hôm nay, đi một bước tính một bước rồi.
Quản lý lấy đi tất cả tiền, chỉ vào tên con trai trong đám người lễ phép nói: "Vậy cô muốn trai đẹp kia tiếp cô không?"
Salsa lại nhìn về phía những trai đẹp, không cách nào đưa ra quyết định: "Các người gọi là gì?"
"Tiểu Uy!"
"Jack!"
"Tiểu Vũ!"
"Tiểu Bát!"
Nghe như lạc vào trong sương mù, cô gái nghe xong hai mắt sáng lên, chỉ vào một tên con trai đứng lên nói: "Là anh ta !"
Khâu Hạo Vũ kinh ngạc trợn to hai mắt, xui xẻo như vậy?
"Tại sao?"
"Anh tên là Tiểu Bát, chị tôi gọi Tiểu Thất, Tiểu Thất Tiểu Bát không phân biệt, quản lý, tôi muốn anh ta!" Dáng dấp thật là đẹp mắt, so với anh Đông Phương Minh nhìn khá tốt, hôm nay thật là nhặt được bảo vật, sau khi chị biết, nhất định sẽ cảm thấy cô rất hiếu thuận.
Khâu Hạo Vũ hận không được tát cho mình một bạt tai, anh ta chỉ tùy tiện lấy tên hiệu. . . . . .
Quản lý vỗ vỗ bả vai Khâu Hạo Vũ vui vẻ nói: "Không ngờ tên nhóc cậu có ngày như vậy, ngày đầu tiên tới đã có thành tích tốt, hầu hạ Salsa tiểu thư cho tốt, các người đều cùng tôi đi ra ngoài đi, không có phân phó, cho dù kẻ nào cũng không cho phép vào !"
"Aiz!" Đoàn người không khỏi thở dài, chuyện tốt như vậy, làm sao lại để cho một người mới chiếm đi? Lại còn là một người đàn ông lớn tuổi. . . . . .
Không gian thu hẹp, lúc này Salsa đứng ngồi không yên, đôi tay đan vào nhau thật chặt, trong lòng cuồng loạn, tại sao khẩn trương như vậy, chính cô cũng không biết nguyên nhân, là hưng phấn? Đúng vậy, như vậy cũng sẽ không chia lìa với chị nữa, chị vĩnh viễn cũng không biết đến tột cùng cô muốn cái gì, luôn nói muốn tốt cho cô, theo ý cô, không tốt chút nào.
Chỉ muốn cùng mọi người vĩnh viễn sống chung không buồn, không lo, ngước mắt quay về phía người Nam, phát hiện anh ta vẫn mắt lạnh nhìn cô, phải không vui vẻ sao? Hừ! Dù sao cô cũng tốn tiền, nghĩ đến đây dứt khoát không hàm hồ đem áo cởi ra: "Tôi đã nói với anh, đều là người trưởng thành, không cần nhìn như vậy, cùng lắm thì còn dư lại 1.300 đồng sau này tôi trả cho anh!" cái này phải để dành bao lâu?
"Đúng vậy Salsa, em nhìn em xem, dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa còn là một trinh nữ ở trong xã hội này rất khó tìm, tôi tin cô có thể tìm được một người chồng tốt, nghe chúng tôi đi, nhanh đi ngủ, ngày mai chúng tôi cùng cô đi!" Ma Tử tận tình khuyên bảo, đứa nhỏ này, tại sao lại không nghe? Đi theo đám người bọn họ có thể là một đứa bé được sao?
Salsa lắc đầu như trống bỏi: "Chị, em thật sự là không muốn kết hôn, về sau em sẽ nghe lời, không bao giờ ăn Ice Cream nữa có được không?"
"Em lại không nghe lời?" Trình Thất nhướng mày, trên mặt tức giận.
Salsa chỉ cúi đầu nắm vạt áo, ủy khuất nước mắt từng viên lớn chảy xuống, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Tại sao các chị đối với cô như vậy? Cong môi chậm rãi đi ra ngoài phòng.
Ma Tử vừa châm trà cho Trình Thất vừa nói: "Vẫn là chị nói được con bé, nghe nói nhà đàn trai điều kiện rất tốt, còn là một giáo viên tiểu học, hai mươi chín tuổi, dáng dấp cũng sáng láng, chỉ hy vọng tìm được người vợ dịu dàng khéo léo, dù sao Salsa cũng có thể làm mấy món ăn sở trường. . . . . ."
"Anh ta biết tình huống của Salsa không?" Đây mới là điều Trình Thất lo lắng nhất.
"À! Nhưng anh ta nói xem hình Salsa, anh ta rất ưa thích, thật ra tôi đã điều tra qua rồi, người đàn ông này nghiêm trọng thích phụ nữ sạch sẽ, không phải là coi trọng Salsa chúng ta cả người sạch sẽ sao? Cũng may mấy năm này trông chừng con bé nghiêm túc, không cùng đàn ông làm loạn, nếu không sẽ khó khăn!"
"Vậy thì tốt, cũng mười hai giờ rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng vậy đi ngủ!"
Không người nào nhìn thấy chỗ tối tăm ngoài cửa, Salsa đang rón ra rón rén dưới tàng cây ngô đồng ở trong sân, giống như kiến bò trên chảo nóng đi qua đi lại, thích sạch sẽ là vật gì, cô không rõ ràng lắm, nhưng cả người sạch sẽ và làm loạn cái gì, rõ ràng, ý của các chị, nếu như mình cùng đàn ông làm loạn, người đàn ông kia cũng sẽ không mang cô đi, nhưng bây giờ cô đi đâu để tìm đàn ông làm loạn?
Buổi khuya . . . . . . Thấy ông già ở lò nấu rượu đang khom lưng đẩy than đá đi đến, tìm ông ấy? Không được, không được, cô không cần cởi hết sạch ôm ông ấy, chỉ mới nghĩ đến bàn tay đen nhẽm kia sờ loạn trên người thì tóc gáy dựng đứng: "Ông nội, ông biết nơi nào có đàn ông không?"
Ông già hít một hơi lạnh, té ngã vào trong xe than, sau khi bò dậy, nổi giận mắng: "Buổi khuya không ngủ được, cô muốn hù chết người à?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cháu không phải cố ý, ông không có sao chứ?" Salsa hoang mang sợ hãi vì ông già mò mẫm trên mặt bẩn thỉu: "Cháu chỉ muốn hỏi ông, nơi nào có thể tìm được đàn ông mà thôi!" Cô không phải cố ý hù dọa ông ấy.
"Đàn ông?" ông già vừa nghe, trong nháy mắt chán ghét lắc đầu một cái, sớm biết đám người kia không phải là thứ tốt, không ngờ hư đến mức này, người bị xói mòn đạo đức, trước chỗ công cộng muốn tìm đàn ông, không muốn gây chuyện, chán ghét nói: "Nhà khách Ngưu Lang có nhiều mà!" Giống như rất sợ dính vào bệnh khuẩn, nhanh chóng đẩy xe chạy trốn.
Salsa bối rối, nhà khách Ngưu Lang có đàn ông, không phải cô không biết, nhưng phải xài rất nhiều, rất nhiều tiền, nghe chị Ma Tử nói, đàn ông nơi đó, cả đêm ba ngàn đồng, mấy năm này để dành tiền tiêu vặt cũng chỉ có hơn một ngàn đồng, cũng có thể xài được, chẳng qua xài nhiều tiền như vậy có chút nhức nhối, nhưng so với rời khỏi các anh chị. . . . . . Đáng giá!
Trở về phòng lục tung lấy ra hết tiền mặt: "Mười đồng. . . . . . 80. . . . . . 1.451. . . . . ." Tiền xu rải rác chất đống một nơi, giống như ngọn núi nhỏ, chẳng qua tiền xu cũng nặng như núi, thật đúng là kiếm được hơn 1.800 đồng, nhét vào trong túi, dáo dác hướng hộp đêm lên đường.
Trong căn phòng bí mật của tập đoàn Lạc thị, Khâu Hạo Vũ thấy Lạc Viêm Hành đã ngủ, ném xuống tai nghe, cầm điện thoại di động không nhịn được nói: "Cũng chỉ có lúc này anh mới nghĩ đến tôi!"
Hàn Dục vừa tháo cà vạt vừa cười làm lành: "Cũng không phải thật sự để cho anh bán mình, thăm dò tin tức thôi, hơn nữa anh nhìn hình dáng này của tôi, giống như đi làm 'con vịt' sao? Cô gái nào chấp nhận một tòa núi băng sơn phải không?"
"Anh rất tự hiểu mình!"
"Đúng vậy, tôi làm sao có phong thái hào phóng như anh? Nhớ kỹ, bây giờ đại ca rất ghét bọn người bên dưới buôn bán súng ống đạn dược, hộp đêm này là trụ sở bí mật buôn lậu của Lam bang, hôm nay tôi cũng mới nhận được tin đồn, trong cửa tiệm này dấu riêng gần 20 xe súng, dự định ba ngày sau bán cho Mafia Italy, anh cần phải nắm được chứng cớ chính xác, đến lúc đó lấy danh nghĩa đại ca trực tiếp giao cho cảnh sát!" Lúc đó quốc gia sẽ càng thêm tin tưởng Long Hổ Hội, xem ra Trình Thất xuất hiện, không hoàn toàn là chuyện xấu.
"Anh nói Lam bang này đang làm cái gì?"
Hàn Dục hừ cười: "Còn không phải là sợ Trình Thất sẽ tìm tới cửa, cho nên mau chóng gom đủ tiền dưỡng lão chạy trốn ra nước ngoài sao, có Lăng La Sát che chở, xem như anh ta bó tay hết cách với Trình Thất!"
Khâu Hạo Vũ đã thay một bộ đồ khác, T-shirt màu đen bó sát người, quần jeans, nhìn thấy cơ bụng không sót gì, hợp với kiểu tóc đang lưu hành, ngược lại thật sự giống như cậu ấm đủ dựa vào thân xác để ăn cơm bao phòng, móc ra chìa khóa xe rêu rao lái chiếc xe Rolls-Royce thẳng hướng Câu Lạc Bộ xử nữ nổi tiếng.
Một nơi khác, Salsa gần như bị hơn một ngàn đồng tiền xu ép tới mồ hôi đầm đìa, thân thể vốn gầy gò, lại cả ngày chưa ăn cơm mà thở hồng hộc, bao bố nhỏ màu trắng vác trên đầu vai, giống như con kiến dọn nhà, cứ thế đi hai giờ mới vừa tới đích, ngửa đầu nhìn câu lạc bộ quốc tế này, lau mồ hôi, cuối cùng đã đến, rất khác tưởng tượng, không muốn cứ như vậy mà quay về, từ trong bao vải lấy ra hơn hai mươi đồng, thế nào cũng phải thuê người, không thể trở về, cho dù ai khuyên gả cũng gấp.
Trong phòng yên lặng không tiếng động, quản lý có chút kinh ngạc, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô gái, nếu không phải nhà có bà chằn, sợ rằng đã sớm tự mình ra trận, khoan hãy nói, làm ở đây 4 - 5 năm, vẫn là lần đầu gặp phải cô gái hư hỏng xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không cảm thấy trong thành thị ô trọc, lại thiếu hơi thở nông thôn chân chất.
Ăn mặc cũng không lộng lẫy, càng làm cho bản thân thêm xinh đẹp trong sáng, thật giống như thiên sứ xuống phàm trần.
Đôi mắt to long lanh của Salsa cũng quan sát người đàn ông: "Tại sao ông còn chưa đi?" Không nhìn cô rất gấp lắm sao?
"Cô xác định muốn người đàn ông?" Nói nhảm, tới nơi này không tìm đàn ông thì tìm cái gì? Vấn đề là loại phụ nữ này, trai đẹp dạng nào không có?
"Tôi không thể được sao?" Nơi này không tiếp người đầu óc khuyết tật sao? Vậy thì làm thế nào?
"Không phải, cô chờ một chút!"
Mười phút sau, Salsa mặt không đỏ tim không đập, đi qua trước mặt chừng hai mươi tên con trai, đôi tay ôm thật chặt bao bố, vỗ nhè nhẹ, dường như không phải chọn đàn ông, mà chọn một con vật cưng.
Một cô gái lớn mật hào phóng như thế, cũng là lần đầu tiên mấy tên con trai nhìn thấy, khách quen đi nữa, khi nhìn thấy nhiều trai đẹp như vậy, ánh mắt cũng không khỏi có chút bối rối, vốn là còn có một chút hảo cảm trong phút chốc tan thành mây khói.
Khâu Hạo Vũ đứng ở đầu, đầu tiên nhìn thấy cô gái này liền nhận ra, đây không phải là người bên cạnh Trình Thất sao? Trước kia không cẩn thận nhìn qua, không ngờ dáng dấp thật đúng là xinh đẹp, đáng tiếc bộ dạng thật hời hợt, lại phóng đãng đến mức nông nỗi ra ngoài tìm Ngưu Lang, đối với loại phụ nữ này, từ trước đến giờ ngàn vạn chán ghét.
Cho nên cố gắng không ngẩng đầu lên, anh ta cũng không muốn bị đại ca giáo dục.
Salsa phiền não vuốt vuốt mái tóc, tại sao đều giống nhau? Nhiều người giống như muốn cô nuốt vào trong bụng, chỉ là cũng không tệ, lấy ra bao bố, đem tiền xu ‘rào rào’ toàn bộ trút ra ở trên bàn thủy tinh: "Nơi này có 1.854 đồng, tôi biết có thể sẽ không đủ. . . . . ."
"Phốc!" Mấy tên con trai buồn cười.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy khách loại này, cũng không phải là xem thường, mà là hi vọng đưa tới chú ý.
Khâu Hạo Vũ lại khinh bỉ, nghèo như vậy cũng không quên tìm đàn ông, thật đáng buồn!
Quản lý á khẩu không trả lời được: "Không. . . . . . Không cần nhiều như vậy, rượu 1000, người mẫu nam 400. . . . . ."
Salsa khoát tay: "Ông không có hiểu ý của tôi, tôi không uống rượu, là như vậy, tôi chỉ muốn làm loạn một lần, chính là thoát khỏi ‘xử nữ’, ôi chao. . . . . . được rồi. . . . . . Chính là qua đêm, đúng vậy, qua đêm!" Nhanh chóng giải thích, cùng ôm nhau ngủ chung mà thôi, chỉ đơn giản như vậy.
Toàn thể im lặng, cực phẩm!
Quản lý hít khí lạnh, xử nữ? Tìm đến đàn ông phá thân? Nhìn lại một chút đống tiền lẻ trên bàn, chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, khổ sở nói: "Thật xin lỗi, tiểu thư, người mẫu nam của chúng tôi không phải ra sân khấu!" Mặc dù không chút thiệt thòi nhưng nguyên tắc ở chỗ này, thấp hơn 3000, dứt khoát không thể nhận, thấy mấy tên con trai không nhịn được, liền trừng mắt một cái.
Salsa không sao cả, vỗ vỗ ghế sa lon: "Vậy thì ở chỗ này là được!" Bộ dạng rất lão luyện.
Khóe miệng Quản lý giật giật, xử nữ? Ai tin a, vừa định từ chối. . . . . .
"Quản lý, tiền có thể cho ông!" Một tên con trai nhún vai, anh ta có thể không cần bất kỳ tiền chi tiêu nào.
"Đúng vậy a, tôi cũng có thể không cần!"
"Vậy được, thời gian không thể vượt qua 20', tiểu thư, cô xem được không?"
Salsa gật đầu như bằm tỏi, ngủ không đủ cả đêm, coi là làm loạn sao? Vì kế hoạch hôm nay, đi một bước tính một bước rồi.
Quản lý lấy đi tất cả tiền, chỉ vào tên con trai trong đám người lễ phép nói: "Vậy cô muốn trai đẹp kia tiếp cô không?"
Salsa lại nhìn về phía những trai đẹp, không cách nào đưa ra quyết định: "Các người gọi là gì?"
"Tiểu Uy!"
"Jack!"
"Tiểu Vũ!"
"Tiểu Bát!"
Nghe như lạc vào trong sương mù, cô gái nghe xong hai mắt sáng lên, chỉ vào một tên con trai đứng lên nói: "Là anh ta !"
Khâu Hạo Vũ kinh ngạc trợn to hai mắt, xui xẻo như vậy?
"Tại sao?"
"Anh tên là Tiểu Bát, chị tôi gọi Tiểu Thất, Tiểu Thất Tiểu Bát không phân biệt, quản lý, tôi muốn anh ta!" Dáng dấp thật là đẹp mắt, so với anh Đông Phương Minh nhìn khá tốt, hôm nay thật là nhặt được bảo vật, sau khi chị biết, nhất định sẽ cảm thấy cô rất hiếu thuận.
Khâu Hạo Vũ hận không được tát cho mình một bạt tai, anh ta chỉ tùy tiện lấy tên hiệu. . . . . .
Quản lý vỗ vỗ bả vai Khâu Hạo Vũ vui vẻ nói: "Không ngờ tên nhóc cậu có ngày như vậy, ngày đầu tiên tới đã có thành tích tốt, hầu hạ Salsa tiểu thư cho tốt, các người đều cùng tôi đi ra ngoài đi, không có phân phó, cho dù kẻ nào cũng không cho phép vào !"
"Aiz!" Đoàn người không khỏi thở dài, chuyện tốt như vậy, làm sao lại để cho một người mới chiếm đi? Lại còn là một người đàn ông lớn tuổi. . . . . .
Không gian thu hẹp, lúc này Salsa đứng ngồi không yên, đôi tay đan vào nhau thật chặt, trong lòng cuồng loạn, tại sao khẩn trương như vậy, chính cô cũng không biết nguyên nhân, là hưng phấn? Đúng vậy, như vậy cũng sẽ không chia lìa với chị nữa, chị vĩnh viễn cũng không biết đến tột cùng cô muốn cái gì, luôn nói muốn tốt cho cô, theo ý cô, không tốt chút nào.
Chỉ muốn cùng mọi người vĩnh viễn sống chung không buồn, không lo, ngước mắt quay về phía người Nam, phát hiện anh ta vẫn mắt lạnh nhìn cô, phải không vui vẻ sao? Hừ! Dù sao cô cũng tốn tiền, nghĩ đến đây dứt khoát không hàm hồ đem áo cởi ra: "Tôi đã nói với anh, đều là người trưởng thành, không cần nhìn như vậy, cùng lắm thì còn dư lại 1.300 đồng sau này tôi trả cho anh!" cái này phải để dành bao lâu?
/93
|