Đại Ca Si Tình

Chương 8

/15


“Em không uống rượu, anh biết rõ em không thể uống rượu…” Trong lúc mơ màng, cô không còn khả năng suy nghĩ, trong giọng nói có ý oán trách anh.

“Anh biết sao?” Anh bật cười, dùng ngón tay lau vệt rượu bên môi cô “Được rồi, anh thừa nhận là anh phải biết mới đúng”

Đồng của anh bị dị ứng rượu, chỉ cần một chút xíu chất cồn cũng khiến cô ngủ mê man bất tỉnh, điều này anh rất rõ.

Nhưng cô đã ngủ mê man không nghe được những lời nói sau đó của anh, trong khuỷu tay anh, ngủ như một đứa con nít không hề đề phòng.

“Em vẫn để ý phải không?” Anh đặt môi bên tai cô, nhỏ nhẹ nói: “Cô bé của anh, anh muốn chính tai nghe em nói, nói rằng em vẫn để ý đến anh”

Anh khẽ thở dài, đôi tay ôm cô thêm chật, đứng dậy bế cô vào phòng, dịu dàng đặt lên giường, cúi người hôn khẽ lên môi cô.

“Ngủ ngon, tình yêu của anh”

……………………………

Lúc cô tỉnh dậy đã hơn 7h sáng, cô ngồi dậy, đầu óc vẫn lơ mơ, bất luận cô cố gắng thế nào, cũng không nhớ nổi sau khi cô uống rượu đã xảy ra chuyện gì.

Anh hình như đã nói gì đó bên tai cô, nhưng trí nhớ rất mơ hồ, không không thể nhớ nổi.

Cô chạm vào chỗ đệm xộc xệch bên cạnh, vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người nào đó, rõ ràng không phải là cô, cô ngước đôi mắt đẹp, trên chiếc ghế salon màu đỏ rượu đặt một đống quần áo của đàn ông, cô nhớ đó là bộ tối qua Long Tề mặc.

Anh vừa mới đi. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng trong lòng cô chắc chắn, hơn nữa, trong lòng cảm thấy thoải mái.

Nhưng việc anh ép cô uống rượu tối qua cô không thể tha thứ.

Cô nhanh chóng tắm rửa, mặc một chiếc áo len cùng quần jean đơn giản, đi xuống lầu, bên trong phòng ấm áp nên cô cũng không cần mặc nhiều.

Cô mới đi đến cửa phòng ăn, đã ngửi thấy mùi bánh mì nướng và trứng ốp lết, nữ bộc Thái Lỵ thấy cô xuất hiện, nở nụ cười nhiệt tình “Lý tiểu thư, hôm nay cô dậy muộn quá, ông chủ cũng vậy, chỉ dậy sớm hơn cô một chút, vừa qua ăn sáng thôi”

“Tôi biết rồi” Cô ngồi vào bàn ăn, Thái Lỵ rót một ly nước trái cây cho cô.

“Cô biết?” Thái Lỵ cảm thấy buồn bực, nghĩ thầm chẳng phải cô vừa mới ngủ dậy sao? Tại sao biết ông chủ làm gì trước cô được.

Cô cười không đáp, gặm bánh bao, ăn miếng trứng ốp lết mềm mịn, không muốn cho Thái Lỵ biết hôm qua Long Tề ở trong phòng cô cả đêm.

Thái Lỵ đứng bên cạnh phục vụ cô ăn cơm, đôi mắt xanh lá cây yên lặng nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được nói: “Lý tiểu thư, khó trách ông chủ lại thích cô, trông cô như búp bê, chỉ nhìn thôi đã thích rồi.”

“Sao cô nghĩ anh ta thích tôi?” Mặc dù cô hiểu một chút tiếng Đức, nhưng nói bằng Tiếng Anh thì sẽ lưu loát hơn “Không, anh ta không thích tôi, anh ta… không quan tâm đến tôi”

Thái Lỵ cảm thấy nét mặt cô có vẻ bi thương liền lắc đầu “Lý tiểu thư nói thật sâu xa, tôi không hiểu lắm, chỉ có điều, tiểu thư nhất định rất đặc biệt đối với ông chủ, điều này tôi có thể bảo đảm với cô”

Nghe vậy, cô cảm thấy buồn cười, Thái Lỵ căn bản không biết thân phận thật của Long Tề. Anh đứng đầu Hắc Môn, là nhân vật hô phong hoán vũ trong giới này, Long Tề đang nghĩ gì, một cô gái nông thôn chất phác như cô làm sao có thể hiểu nổi.

Nuốt vội miếng trứng ốp lết vào bụng, cô đứng dậy “Tôi ăn no rồi, Thái Lỵ, tìm việc gì cho tôi làm đi. Ngày nào tôi cũng dẫn A Phúc đi chơi, cuộc sống rảnh rỗi như vậy khiến tôi phát sợ.”

“Nhưng mà… A. Ông chủ vừa nói muốn một ly café, cô bưng lên giúp tôi nhé”

Thái Lỵ rất có hứng nghĩ ra một công việc không tốn công sức cho cô.

Nghe thấy phải bưng café cho Long Tề, cô muốn lùi bước, nhưng việc đã bày tra trước mắt, cô cũng không thể nói không làm.

“Được rồi! Tôi đưa café cho anh ta.” Cô khẽ mỉm cười đồng ý.

Sau mấy ngày cố gắng, cuối cùng Lãnh Tử Uyên cũng liên lạc được với Long Tề, không phải là do dinh thự này nằm ở nơi rừng sâu núi thẳm, mà là Long Tề cố ý không muốn bị tìm được, nên mới ngăn cách mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Bọn họ nói chuyện với nhau qua chat webcam, trên màn hình xuất hiện gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Tử Uyên, trông bộ dạng có vẻ cực kỳ khó chịu.

Giúp Long Tề một việc lớn, rồi lại thành đầu sỏ làm hắn mất tích, các vị trưởng bối chỉ nhằm vào anh, bắt anh nói ra vị trí của Long Tề.

Kết quả đương nhiên bị anh nhanh chóng lủi mất. Bọn họ tính toán cái gì, muốn moi được tin tức từ miệng Lãnh Tử Uyên, chờ thêm tám trăm năm nữa đi.

“Tìm tôi có việc gì?” Long Tề cố giả ngu, vì dù cho anh có ngụy biện thế nào đi nữa cũng không qua mắt người anh em thiên tài này.

“Chú Vân muốn tìm cậu, ông ấy bị phu nhân thúc giục, muốn nhanh chóng xác định hôn sự của cậu.” Giọng nói khó chịu của Lãnh Tử Uyên truyền qua loa.

“Thay mình nói với chú ấy, cảm ơn ý tốt của chú, nhưng hôn nhân là chuyện lớn không cần chú ấy quan tâm”

“Tề, kỳ hạn 30 tuổi cậu cam kết sắp đến rồi, không phải cậu muốn đổi ý chứ?”

“Chắc là không, mình sẽ kết hôn, nhưng cô dâu tuyệt đối sẽ không do người khác tìm, mình đã chọn được một ứng cử viên rất hài lòng, vô cùng hài lòng.” Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng.

“Là ai?” Trong lòng Lãnh Tử Uyên có linh cảm chẳng lành, ngày đó anh đáng lẽ cũng không nên vội đồng ý với anh.

“Đồng” Lúc nói ra cái tên này, vẻ mặt anh vô cùng dịu dàng.

“Lý Anh Đồng?” Người anh em này điên rồi, trong lòng Lãnh Tử Uyên chỉ có ý nghĩ như vậy.

“Không, là Đồng của tôi. Lý Anh Đồng chính là cô ấy. Hai người đó là một, mặc dù cô ấy không muốn thừa nhận, nhưng tôi khẳng định, hơn nữa tôi còn có chứng cứ, nhưng cô ấy vẫn muốn chơi đùa nên tôi không thể làm gì khác là hùa cùng”

Anh bất đắc dĩ nhún vai, ý nói là mình cũng không thật sự tự nguyện.

Nhưng trên thực tế, trò chơi này cũng khiến anh thích thú, không biết cô định lừa gạt anh bao lâu? Mấy ngày trước, anh lại nhận được một báo cáo của thuộc hạ, trong đó càng thể hiện cặn kẽ cuộc sống từ lúc Lý Anh Đồng sinh ra, đồng thời cũng cho anh biết một bí mật rất lớn.

“Tề, hãy nhớ thân phận của mình, ngàn vạn lần đừng kích động, kể cả cô ấy thực sự là Đồng, cậu cũng nên suy nghĩ cho kỹ càng”

“Tôi đã kích động, kể từ lúc biết cô ấy là Đồng, tôi đã quyết định…”

Đột nhiên tiếng sứ vỡ cắt ngang cuộc nói chuyện, Long Tề quay đầu lại, nhìn thấy một sắc mặt tái nhợt bên khe cửa.

Cặp mắt đẹp kia trợn tròn nhìn anh vẻ kinh sợ, không kịp chờ anh phản ứng, cô đã quay đầu co cẳng chạy mất, vẻ mặt hoảng hốt như đang bị quái vật đuổi theo sau.

“Đừng” Không để ý Lãnh Tử Uyên còn đang nói chuyện, anh đứng dậy lao ra cửa, đuổi theo cô.

Anh ấy biết rồi!

Trong phút chốc, đầu óc cô trở nên rối loạn không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn lập tức biến mất khỏi thế giới này, không để cho bất kỳ ai bắt được.

Anh đã biết! Trong lòng cô chỉ còn duy nhất ý nghĩ này, cô cứ không ngừng chạy về phía trước, muốn vứt bỏ lại mọi thứ đằng sau.

Anh biết rồi… Biết cô chính là Đỗ Lượng Đồng rồi.

/15

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status