Nguyện vọng của Triệu Tuyết Tầm là báo thù, nếu được, nàng còn hy vọng Đắc Kỷ có thể mang thân thể này của nàng này rời khỏi Cấm Vũ Vực, đi xem phong cảnh của đại lục mà thiếu niên này đã nói qua.
Trước đây cũng từng có người làm nhiệm vụ này, chỉ là không nhiều, cũng không thể hoàn thành, V384 nghĩ tới Đắc Kỷ nhanh tay như vậy, chỉ có thể hạ giọng nhắc nhở: “Nhiệm vụ mục tiêu của thế giới này là Thiên mệnh tử*, trước đây có người đã làm qua nhiệm vụ này nhưng không thành, ngược lại còn yêu hắn, bị cưỡng chế bắt quay trở về, vì vậy cần phải coi chừng.”
*nhắc lại một chút; Thiên Mệnh tử là người được ông trời ưu ái chọn lựa để tôi luyện, dù thế nào thì kết cục cũng sẽ được phi thăng giống như Sư tôn của nhiệm vụ 3
Nhưng mà nó nói xong thì đã chậm, Đắc Kỷ nhìn chằm chằm thiếu niên kia, đột nhiên nở một nụ cười thiên kiều bá mị, cho dù bản thân mình đang bị chế ở trong lòng thiếu niên kia, vẫn nghiêng đầu hôn lên trên gò má hắn một cái, dịu dàng nói: Tại sao chàng không nghĩ là ta ghen tị với con súc sinh này được chàng yêu thích, mới để cho hộ vệ ra tay? Công tử thật khiến người ta thương tâm mà.
Sở Dịch hơi ngẩn ra, lực tay không khỏi buông lỏng một chút, thấp giọng nói: Dung Dung chỉ là Khế thú của ta, mới chỉ là một con thú non, ngươi... sai người buông nàng ra.
Đắc Kỷ nhướn mày, nhìn về phía thứ được gọi là con thú non kia, là một con thỏ yêu mới thành hình người, khuôn mặt non nớt, tư thái cũng không thấy mê hoặc, chỉ là khóe mắt đuôi mày toát ra mị ý tỏ rõ rằng nó có quan hệ với thiếu niên này.
Tướng mạo của Triệu Tuyết Tầm chỉ ở bên trên mức bình thường một chút, so với con thỏ yêu này còn không bằng, càng đừng nói đến người trong lòng Sở Dịch- kẻ có huyết mạch Trường Sinh thế gia.d, zđ:;leeq_us.d0n Nàng sinh ra ở Thiên Thượng Thành, nhưng tu vi không bằng người ta, đến tướng mạo cũng không được ý người khác, chỉ có thể dùng tính cách ngang ngược, dã man, không hiểu đạo lý để che đi sự tự ti trong lòng, còn vị thiên chi kiều nữ bị đày xuống Cấm Vũ Vực kia là vì mấy năm trước bị Triệu Tuyết Tầm đoạt đi một con Khế thú mà nàng ta vô cùng sủng ái, trong lòng khó chịu ngang nhiên xuất thủ, mới rơi vào hoàn cảnh bây giờ.
Đoàn người đi theo Triệu Tuyết Tầm vào Cấm Vũ Vực lần này đều là hộ vệ thường ngày đi theo Thành chủ, đương nhiên sẽ không có chút dị nghị gì đối với hành vi của Triệu Tuyết Tầm, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy phiền chán, một nhóm mười sáu người đều là Vũ Đế Địa giai, ai cũng có thể nhìn ra được, thiếu niên được Triệu Tuyết Tầm xem trọng này cũng chỉ là một tiểu quỷ Hoàng giai.
Ánh mắt của Đắc Kỷ lưu chuyển, giương mắt liếc về phía Sở Dịch một cái, giọng nói kiều mỵ: Ta mặc kệ nàng có phải là thú non hay không, chỉ cần nàng là giống cái ở cạnh chàng thì ta đều chán gét, công tử, ta giết nàng sau đó tặng cho chàng một con công thay thế, được không?
Đại tiểu thư vẫn luôn ngang ngược lại đột nhiên lại nói chuyện nhún nhường như vậy, chỉ cần là nam nhân đều phải hoa mắt mê mẩn, nhưng Sở Dịch lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí trong nội tâm còn có thêm vài phân lãnh ý, dạng nữ nhân vụng về như thế này nếu là bình thường còn dám ra khỏi cửa sao, nếu không phải sau lưng nàng là Thiên Thượng Thành, hắn đã sớm rút gân lột da nàng báo thù cho Tĩnh Nhi, đâu phải chơi trò mèo vớn chuột với nàng ta cho đến tận bây giờ chứ, thế mà hiện tại còn không muốn cả mặt mũi nữa.
Hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra mộ nụ cười tươi, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, tay của Đắc Kỷ đã khẽ nâng lên một chút, vài người hộ vệ của Trường Sinh thế gia còn chưa hiểu rõ ý nàng, nhưng vẫn trung thành thi hành mệnh lệnh, Thỏ yêu đang bị chế trụ chỉ phát ra một tiếng kêu thê thảm, trong nháy mắt đầu và thân chia lìa, thần hồn bị hộ vệ cao giai nhất trong Vũ Đế một chiêu bóp tan.
Tiểu cô nương trước giờ vẫn được hắn đau sủng một khắc trước còn bí mật trừng hắn, một khắc sau đã chết thê thảm, Sở Dịch dường như có chút không dám tin, kêu lên: Triệu Tuyết Tầm! Ngươi dám...
Hắn vô ý siết chặt bàn tay đang nắm cổ tay Đắc Kỷ, quyết tâm không vì Tĩnh Nhi cũng phải vì Dung Dung của hắn báo thù, trên mặt Đắc Kỷ cười vô cùng yêu kiều quyến rũ, tay bên dưới lại đánh vào ngực hắn.
Lá bài tẩy của Sở Dịch tuy nhiều, nhưng chưa bao giờ gặp phải loại đối thủ có thực lực không ngang hàng như thế này đánh lén, trong nháy mắt một ngụm máu tươi phun ra, một chưởng này Đắc Kỷ dùng hết tu vi Huyền giai bốn tầng Nhập Vi cảnh của Triệu Tuyết Tầm, thấy nàng động thủ, nhóm hộ vệ lập tức ra tay, giữ chặt Sở Dịch đang lấy pháp bảo chuẩn bị chạy trốn.
Mười sau hộ vệ Vũ Đế cao cấp, chống lại một tiểu quỷ mới chỉ Hoàng giai, Sở Dịch hành tẩu nhiều năm trên hai đại lục, vẫn chỉ có hắn làm cho người khác tức giận đến hộc máu, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua chuyện nào vô liêm sỉ như thế này, tức giận đến mức lại nôn ra một ngụm máu.
Đắc Kỷ ngồi xuống trước mặt Sở Dịch, có một đám hộ vệ mặt lạnh làm nền, khuôn mặt nàng cũng lộ ra vẻ thương tiếc nhẹ nhàng, lông mày cau lại, tựa như là thở dài nói: Sở công tử, chúng ta chung đụng nhiều ngày cũng coi như có chút tình nghĩa đi, thế nhưng ngươi chỉ vì một con Khế thú
Trước đây cũng từng có người làm nhiệm vụ này, chỉ là không nhiều, cũng không thể hoàn thành, V384 nghĩ tới Đắc Kỷ nhanh tay như vậy, chỉ có thể hạ giọng nhắc nhở: “Nhiệm vụ mục tiêu của thế giới này là Thiên mệnh tử*, trước đây có người đã làm qua nhiệm vụ này nhưng không thành, ngược lại còn yêu hắn, bị cưỡng chế bắt quay trở về, vì vậy cần phải coi chừng.”
*nhắc lại một chút; Thiên Mệnh tử là người được ông trời ưu ái chọn lựa để tôi luyện, dù thế nào thì kết cục cũng sẽ được phi thăng giống như Sư tôn của nhiệm vụ 3
Nhưng mà nó nói xong thì đã chậm, Đắc Kỷ nhìn chằm chằm thiếu niên kia, đột nhiên nở một nụ cười thiên kiều bá mị, cho dù bản thân mình đang bị chế ở trong lòng thiếu niên kia, vẫn nghiêng đầu hôn lên trên gò má hắn một cái, dịu dàng nói: Tại sao chàng không nghĩ là ta ghen tị với con súc sinh này được chàng yêu thích, mới để cho hộ vệ ra tay? Công tử thật khiến người ta thương tâm mà.
Sở Dịch hơi ngẩn ra, lực tay không khỏi buông lỏng một chút, thấp giọng nói: Dung Dung chỉ là Khế thú của ta, mới chỉ là một con thú non, ngươi... sai người buông nàng ra.
Đắc Kỷ nhướn mày, nhìn về phía thứ được gọi là con thú non kia, là một con thỏ yêu mới thành hình người, khuôn mặt non nớt, tư thái cũng không thấy mê hoặc, chỉ là khóe mắt đuôi mày toát ra mị ý tỏ rõ rằng nó có quan hệ với thiếu niên này.
Tướng mạo của Triệu Tuyết Tầm chỉ ở bên trên mức bình thường một chút, so với con thỏ yêu này còn không bằng, càng đừng nói đến người trong lòng Sở Dịch- kẻ có huyết mạch Trường Sinh thế gia.d, zđ:;leeq_us.d0n Nàng sinh ra ở Thiên Thượng Thành, nhưng tu vi không bằng người ta, đến tướng mạo cũng không được ý người khác, chỉ có thể dùng tính cách ngang ngược, dã man, không hiểu đạo lý để che đi sự tự ti trong lòng, còn vị thiên chi kiều nữ bị đày xuống Cấm Vũ Vực kia là vì mấy năm trước bị Triệu Tuyết Tầm đoạt đi một con Khế thú mà nàng ta vô cùng sủng ái, trong lòng khó chịu ngang nhiên xuất thủ, mới rơi vào hoàn cảnh bây giờ.
Đoàn người đi theo Triệu Tuyết Tầm vào Cấm Vũ Vực lần này đều là hộ vệ thường ngày đi theo Thành chủ, đương nhiên sẽ không có chút dị nghị gì đối với hành vi của Triệu Tuyết Tầm, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy phiền chán, một nhóm mười sáu người đều là Vũ Đế Địa giai, ai cũng có thể nhìn ra được, thiếu niên được Triệu Tuyết Tầm xem trọng này cũng chỉ là một tiểu quỷ Hoàng giai.
Ánh mắt của Đắc Kỷ lưu chuyển, giương mắt liếc về phía Sở Dịch một cái, giọng nói kiều mỵ: Ta mặc kệ nàng có phải là thú non hay không, chỉ cần nàng là giống cái ở cạnh chàng thì ta đều chán gét, công tử, ta giết nàng sau đó tặng cho chàng một con công thay thế, được không?
Đại tiểu thư vẫn luôn ngang ngược lại đột nhiên lại nói chuyện nhún nhường như vậy, chỉ cần là nam nhân đều phải hoa mắt mê mẩn, nhưng Sở Dịch lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí trong nội tâm còn có thêm vài phân lãnh ý, dạng nữ nhân vụng về như thế này nếu là bình thường còn dám ra khỏi cửa sao, nếu không phải sau lưng nàng là Thiên Thượng Thành, hắn đã sớm rút gân lột da nàng báo thù cho Tĩnh Nhi, đâu phải chơi trò mèo vớn chuột với nàng ta cho đến tận bây giờ chứ, thế mà hiện tại còn không muốn cả mặt mũi nữa.
Hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra mộ nụ cười tươi, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, tay của Đắc Kỷ đã khẽ nâng lên một chút, vài người hộ vệ của Trường Sinh thế gia còn chưa hiểu rõ ý nàng, nhưng vẫn trung thành thi hành mệnh lệnh, Thỏ yêu đang bị chế trụ chỉ phát ra một tiếng kêu thê thảm, trong nháy mắt đầu và thân chia lìa, thần hồn bị hộ vệ cao giai nhất trong Vũ Đế một chiêu bóp tan.
Tiểu cô nương trước giờ vẫn được hắn đau sủng một khắc trước còn bí mật trừng hắn, một khắc sau đã chết thê thảm, Sở Dịch dường như có chút không dám tin, kêu lên: Triệu Tuyết Tầm! Ngươi dám...
Hắn vô ý siết chặt bàn tay đang nắm cổ tay Đắc Kỷ, quyết tâm không vì Tĩnh Nhi cũng phải vì Dung Dung của hắn báo thù, trên mặt Đắc Kỷ cười vô cùng yêu kiều quyến rũ, tay bên dưới lại đánh vào ngực hắn.
Lá bài tẩy của Sở Dịch tuy nhiều, nhưng chưa bao giờ gặp phải loại đối thủ có thực lực không ngang hàng như thế này đánh lén, trong nháy mắt một ngụm máu tươi phun ra, một chưởng này Đắc Kỷ dùng hết tu vi Huyền giai bốn tầng Nhập Vi cảnh của Triệu Tuyết Tầm, thấy nàng động thủ, nhóm hộ vệ lập tức ra tay, giữ chặt Sở Dịch đang lấy pháp bảo chuẩn bị chạy trốn.
Mười sau hộ vệ Vũ Đế cao cấp, chống lại một tiểu quỷ mới chỉ Hoàng giai, Sở Dịch hành tẩu nhiều năm trên hai đại lục, vẫn chỉ có hắn làm cho người khác tức giận đến hộc máu, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua chuyện nào vô liêm sỉ như thế này, tức giận đến mức lại nôn ra một ngụm máu.
Đắc Kỷ ngồi xuống trước mặt Sở Dịch, có một đám hộ vệ mặt lạnh làm nền, khuôn mặt nàng cũng lộ ra vẻ thương tiếc nhẹ nhàng, lông mày cau lại, tựa như là thở dài nói: Sở công tử, chúng ta chung đụng nhiều ngày cũng coi như có chút tình nghĩa đi, thế nhưng ngươi chỉ vì một con Khế thú
/66
|