(*Bị cáo trạng lên vua)
“Cha, ta hôm nay cả ngày đều ở hoàng cung…” Đối mặt với lửa giận của lão gia tử, Mộc Chiến Thiên yếu ớt trả lời.
“Cha, ngày mai lão thất phu Mai Lệnh Dương kia nếu dám làm tặc la bắt tặc, ta cùng lão Tam nhất định cho hắn biết hoa vì sao lại màu đỏ.” Mộc Nhị gia Mộc Chiến Quần nói.
Ặc… Mộc Nghiên trong đầu ngổn ngang, sớm biết rằng không nói…
“Về sau Nghiên nhi nếu đi ra ngoài, các ngươi toàn bộ đi theo…” Mộc Chiến Thiên cổ họng rống lên, phía sau mấy vị phu nhân mặt bị phun mấy chấm nhỏ nước miếng.
“Vâng…” Phía sau hơn mười vị phu nhân nhỏ nhẹ trả lời.
Hôm sau lên triều.
Mai Lệnh Dương đi lên liền tố cáo Tướng quân phủ lên hoàng thượng…
“Bệ hạ, Mộc Thiên Bá không biết cách dạy dỗ, lại để cho cháu gái của hắn giữa ban ngày hành hung nữ nhi của thần, xin bệ hạ hãy làm chủ!”
Bốn người Mộc gia, lão gia Mộc Thiên Bá cùng ba đứa con tức giận thổi cái mũi trừng mắt, cái gì gọi là không biết xấu hổ? Cái này đây gọi là không biết xấu hổ.
“Hừ, rõ ràng chính ngươi không biết dạy bảo, khiến đầy tớ mới cáo mượn oai hùm, vẽ đường cho hươu chạy, ngược lại còn tới đây đổ tội cho lão phu, ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa sao?”
“Ngươi…” Mai Lệnh Dương tức đến mặt đỏ lên, chỉ vào Mộc Thiên Bá nói không nên lời.
Hoàng thượng nhíu mày, quát lên: “Đây đều là chuyện tiểu hậu bối đánh nhau ầm ĩ một chút, thế nào hai vị ái khanh lại còn đem lên triều đình? Là do gần đây rất nhàn rỗi sao?”
“Thần biết tội!” Mai Lệnh Dương xấu hổ quỳ trên mặt đất, nhưng là nhìn thấy lão thất phu Mộc Thiên Bá ỷ vào mình là tam triều nguyên lão lại còn đang đứng thẳng đơ, trong lòng lại phẫn nộ.
Một người vũ phu, nếu để tôn nữ của hắn chèn ép đến trên đầu mình, thị khả nhẫn nhục bất khả nhẫn*, hắn cũng không tin này lão thất phu đấu qua mình. (*cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn)
Một đám ngực lớn lỗ mãng ngốc nghếch mà thôi!!
“Con cháu tự có con cháu phúc, hai vị ái khanh không nên bởi vì phía sau hậu bối đánh nhau ầm ĩ một chút liền kết thành thù hận, đêm mai trẫm thiết yến, giải trừ hiểu lầm nhỏ lần này! Để cho bọn họ tiểu bối bắt tay giảng hòa là được!”
Cho dù rất không muốn, Mai Lệnh Dương cũng chỉ co thể nén giận: “Tạ ơn bệ hạ!”
“Tạ ơn bệ hạ!” Lão gia tử mặc dù không tình nguyện, thế nhưng vẫn phải để cho hoàng đế bệ hạ một chút mặt mũi.
Nhưng mà ở Hồng Tụ đế quốc ai chẳng biết Mộc gia là quân thần bảo vệ Hồng Tụ đế quốc?
Ngay cả hoàng đế bệ hạ đối với Mộc gia cũng có ba phần nhún nhường, huống chi hắn Mai Lệnh Dương chỉ là một thừa tướng mà thôi!
“Cha, ta hôm nay cả ngày đều ở hoàng cung…” Đối mặt với lửa giận của lão gia tử, Mộc Chiến Thiên yếu ớt trả lời.
“Cha, ngày mai lão thất phu Mai Lệnh Dương kia nếu dám làm tặc la bắt tặc, ta cùng lão Tam nhất định cho hắn biết hoa vì sao lại màu đỏ.” Mộc Nhị gia Mộc Chiến Quần nói.
Ặc… Mộc Nghiên trong đầu ngổn ngang, sớm biết rằng không nói…
“Về sau Nghiên nhi nếu đi ra ngoài, các ngươi toàn bộ đi theo…” Mộc Chiến Thiên cổ họng rống lên, phía sau mấy vị phu nhân mặt bị phun mấy chấm nhỏ nước miếng.
“Vâng…” Phía sau hơn mười vị phu nhân nhỏ nhẹ trả lời.
Hôm sau lên triều.
Mai Lệnh Dương đi lên liền tố cáo Tướng quân phủ lên hoàng thượng…
“Bệ hạ, Mộc Thiên Bá không biết cách dạy dỗ, lại để cho cháu gái của hắn giữa ban ngày hành hung nữ nhi của thần, xin bệ hạ hãy làm chủ!”
Bốn người Mộc gia, lão gia Mộc Thiên Bá cùng ba đứa con tức giận thổi cái mũi trừng mắt, cái gì gọi là không biết xấu hổ? Cái này đây gọi là không biết xấu hổ.
“Hừ, rõ ràng chính ngươi không biết dạy bảo, khiến đầy tớ mới cáo mượn oai hùm, vẽ đường cho hươu chạy, ngược lại còn tới đây đổ tội cho lão phu, ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa sao?”
“Ngươi…” Mai Lệnh Dương tức đến mặt đỏ lên, chỉ vào Mộc Thiên Bá nói không nên lời.
Hoàng thượng nhíu mày, quát lên: “Đây đều là chuyện tiểu hậu bối đánh nhau ầm ĩ một chút, thế nào hai vị ái khanh lại còn đem lên triều đình? Là do gần đây rất nhàn rỗi sao?”
“Thần biết tội!” Mai Lệnh Dương xấu hổ quỳ trên mặt đất, nhưng là nhìn thấy lão thất phu Mộc Thiên Bá ỷ vào mình là tam triều nguyên lão lại còn đang đứng thẳng đơ, trong lòng lại phẫn nộ.
Một người vũ phu, nếu để tôn nữ của hắn chèn ép đến trên đầu mình, thị khả nhẫn nhục bất khả nhẫn*, hắn cũng không tin này lão thất phu đấu qua mình. (*cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn)
Một đám ngực lớn lỗ mãng ngốc nghếch mà thôi!!
“Con cháu tự có con cháu phúc, hai vị ái khanh không nên bởi vì phía sau hậu bối đánh nhau ầm ĩ một chút liền kết thành thù hận, đêm mai trẫm thiết yến, giải trừ hiểu lầm nhỏ lần này! Để cho bọn họ tiểu bối bắt tay giảng hòa là được!”
Cho dù rất không muốn, Mai Lệnh Dương cũng chỉ co thể nén giận: “Tạ ơn bệ hạ!”
“Tạ ơn bệ hạ!” Lão gia tử mặc dù không tình nguyện, thế nhưng vẫn phải để cho hoàng đế bệ hạ một chút mặt mũi.
Nhưng mà ở Hồng Tụ đế quốc ai chẳng biết Mộc gia là quân thần bảo vệ Hồng Tụ đế quốc?
Ngay cả hoàng đế bệ hạ đối với Mộc gia cũng có ba phần nhún nhường, huống chi hắn Mai Lệnh Dương chỉ là một thừa tướng mà thôi!
/170
|