Đặc Công Manh Phi

Chương 136

/170


Sáng sớm Thi Thi cũng đã tỉnh nhìn thấy Mộc Nghiên ghé vào bên giường ngủ, Thi Thi khóe miệng giơ lên, từ từ ngồi dậy, đem chăn mỏng đắp lên trên người Mộc Nghiên.

Mộc Nghiên lông mi run rẩy mấy cái, mở mắt ra, duỗi thắt lưng, xoa xoa mắt nói :”Tỉnh, thân thể có chỗ nào khó chịu không?”

Thi Thi lắc đầu :”Không có, biểu tỷ ngươi lại ngủ thêm chút đi!”Nhìn vành mắt Mộc Nghiên biến thành màu đen, Thi Thi đau lòng nói.

Mộc Nghiên thói quen xoa xoa đầu Thi Thi :”Nha đầu ngốc!”

Thi Thi híp mắt nở nụ cười, tay biểu tỷ luôn ấm áp như thế, mặc kệ bao nhiêu năm đều như trước không thay đổi.Cảm giác này thật tốt!!

“Nghiên tỷ tỷ, Thi Thi tỷ tỉnh sao?” Ngoài phòng vang lên tiếng Tiểu Phượng, tiếp theo cửa phòng Mộc Nghiên bị phá mở…

Mộc Nghiên khóe miệng co quắp, nhìn cánh cửa phòng mình bị phá hư, lại nhìn tiểu Phượng không chút tổn hao . o(╯□╰)o

Nàng đáng thương cửa a, tiểu Phượng này tử hài tử là tường đồng vách sắt sao? Nha, bình thường sao không thấy thằng nhãi tiểu Phượng này có bản lãnh chứ?

“Thi Thi tỷ, ngươi khá hơn chút nào không?” Tiểu Phượng trực tiếp chạy đến bên giường, vươn tay nhỏ bé béo mập nắm tay Thi Thi, bộ dạng Thi Thi tỷ sinh bệnh thật đáng sợ, vẫn là Thi Thi tỷ không sinh bệnh đẹp hơn.

“Ừ, Thi Thi tỷ đã không có việc gì, cảm tạ tiểu Phượng quan tâm!” Thi Thi mỉm cười nói, thân thể tuy rằng không có việc gì thế nhưng bộ dạng còn là có chút suy yếu.

“Không có việc gì là tốt rồi, đợi lát nữa tiểu Phượng đi báo thù cho tỷ!” Tiểu Phượng huy huy nắm tay nhỏ bé, căm giận nghiến răng nói.

Nhìn bộ dáng này của Tiểu Phượng, Mộc Nghiên cùng Thi Thi đều nở nụ cười.

Mộc Nghiên nhéo nhéo mặt Tiểu Phượng nói :”Nga, vậy tiểu Phượng nhà chúng ta muốn làm sao thay Thi Thi tỷ báo thù?”

Tiểu Phượng hai mắt tỏa ra tia sáng hưng phấn, nắm tay Mộc Nghiên nói :”Ở trên người nàng rải mật đường, sau đó để con kiến đến cắn nàng, ngô…Như vậy có phải nhẹ quá hay không? Nếu không đem nàng ném vào bầy hổ?Ngô…Thế nhưng như thế ta vẫn là nghĩ trừng phạt quá nhẹ, nếu không đem nàng cột vào trên cây, sau đó để ngốc ưng a, rắn hổ mang a,ong độc, không thì đem rắn nhỏ bỏ vào trong miệng nàng a, để xà nhỏ…..”Tiểu Phượng rất nghiêm túc vừa sờ cằm vừa nói.

Mộc Nghiên cùng Thi Thi rốt cục chịu không nổi , ọe….

Hai người nôn khan, thật ghê tởm, tiểu Phượng đây là cùng ai học a?

“Hử? Các tỷ làm sao vậy?” Đang nói hưng phấn bị người quấy rối, tiểu Phượng nhíu mày, lẽ nào Nghiên tỷ tỷ cùng Thi Thi tỷ đều sinh bệnh??

Thi Thi phất tay, ý bảo tiểu Phượng không nên nói nữa,nghĩ đến lời tiểu Phượng vừa nói hai người chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà.

“Tiểu Phượng ta thế nào mới phát hiện thì ra ngươi là một tiểu biến thái?” Mộc Nghiên đánh tiểu Phượng một cái, tiểu Phượng bưng đầu, hai mắt lóe ra nước mắt nhìn Mộc Nghiên.

~~~~(>_<)~~~~ hắn lại không làm gì? Nghiên tỷ tỷ sao lại đánh hắn? Rất ủy khuất a.

“Khụ khụ, tiểu Phượng a, ngươi vẫn là một tiểu quỷ, không thể bạo lực như thế biết không?” Mộc Nghiên thấm thía nói.

Bạo lực? Tiểu Phượng khóe miệng co quắp, rất muốn nói Nghiên tỷ tỷ là ngươi bạo lực có được hay không! Hơi một tý liền đánh đầu hắn, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị ngươi đánh ngốc.

Trước cửa Mộ phủ.

Mộc Nghiên bạch y như tuyết thay đổi dung nhan xuất hiện ở trước cửa Mộ gia.

Thủ vệ hai bên cửa nhìn bạch y nữ tử xuất hiện trước mắt, trong mắt không có một tia kinh diễm, rất bình thản.

Mộc Nghiên âm thầm giơ ngón tay cái lên, từ cái này có thể nhìn ra Mộ gia gia quy có bao nhiêu nghiêm.

“Hai vị thúc thúc, quý phủ gia chủ có nhà sao?” Mộc Nghiên mỉm cười , vô cùng đáng yêu nói.

“Chẳng hay tiểu thư tìm gia chủ có chuyện gì?” Một thị vệ hỏi.

“Nga, là như vậy….” Mộc Nghiên nói, còn rất đề phòng nhìn xung quanh, sau đó mới đối thị vệ nhẹ nhàng nói:”Lão gia nhà ta phái ta tới.”

Thị vệ nhíu mày:”Lão gia nhà ngươi?”

“Suỵt…” Mộc Nghiên một bộ dáng giống như ăn trộm khiến thị vệ mặt vô biểu tình có chút vặn vẹo.

“Lão gia nhà ta chính là Mai lão gia …” Mộc Nghiên thanh âm rất nhỏ.

Thế nhưng thị vệ vẫn là nghe thấy, thị vệ khác vội vàng nói :”Chính là Mai cô gia?”

“Ừ!” Mộc Nghiên gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng đáng yêu.

“Ngươi chờ ở đây, ta đi vào thông báo!” Một tên thị vệ bảo ngươi kia trông chừng Mộc Nghiên, sau đó vội vã rời đi.

Mộc Nghiên vẻ mặt vô tội nhìn người đó rời đi, ở trong mắt người ngoài lúc này Mộc Nghiên chính là một tiểu bạch dương(cừu) đơn thuần!Kỳ thật Mộc Nghiên trong lòng đang gào thét, người này thật đúng là rất đơn thuần a!!

Rất nhanh, thị vệ vừa rời đi kia đã đi ra, hướng Mộc Nghiên cung kính nói :”Cô nương, lão gia nhà ta cho mời!”

“Nga, được, đi thôi!” Mộc Nghiên phất tay nói.

Mộ gia không hổ là hào môn thế gia, trang trí thật đúng là xa hoa a, Mộc Nghiên trái nhìn phải nhìn tấm tắc…Xem ra Mộ gia sinh ý làm được rất lớn, tùy tiện một món đồ đều là hàng thượng đẳng.

“Cô nương, lão gia nhà ta ở bên trong chờ ngươi!” Thị vệ nói ,sau đó đem Mộc Nghiên mang đến một gian phòng giống như thư phòng.

“Ừ!Cảm ơn.” Mộc Nghiên gật đầu, hướng thị vệ cảm kích cười.

Nụ cười xán lạn như hoa tươi, thị vệ khuôn mặt băng sơn cũng xuất hiện vết nứt:”Không cần khách khí, cô nương nhanh vào đi thôi!”

Cửa mở, Mộc Nghiên bước chân đi vào, cửa lần nữa đóng lại.

Mộc Nghiên đánh cái rùng mình, nơi này thật lạnh, thật u ám!!

Làm cho nàng có cảm giác giống như đi vào quỷ ốc

/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status