Mộc Nghiên cười gian xảo, rất là hào sảng nói: “Bổn công tử họ Mộc tên Đại Diệp** (đại gia) tên đầy đủ Mộc Đại Diệp (Mộc Đại Gia) dù sao tất cả mọi người là người quen, cũng không cần gọi cả tên họ bổn công tử, trực tiếp gọi bổn công tử Đại Gia là được. Thật ra, ta tên này thế nhưng rất có ý nghĩa, bởi vì tiểu đệ ta từ nhỏ thân thể ốm yếu nhiều bệnh, cha mong muốn ta có thân thể cường tráng cho nên liền cho ta lấy Mộc Đại Diệp (đại gia) tên này, mong muốn ta có thể mau chóng vì nhà chúng ta khai chi tán diệp*…” Mộc Nghiên híp mắt, cô nãi nãi đùa chết ngươi. (*sinh thêm nhiều con cháu, cưới thêm nhiều vợ.)
(**phiên âm chữ gia giống chữ diệp – [da-re ])
Phì… Mộc Nghiên vừa nói xong, đối diện Ngục Viêm Thường cùng tả hộ pháp hai người trực tiếp nội thương, tên chết tiệt này không phải là tỏ rõ chiếm bọn họ tiện nghi sao? Dựa vào, lão tử không phát uy, ngươi nghĩ lão tử là mèo bệnh?
Phi Khê Trần biểu hiện rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng đã cười đến thắt ruột, lời nói này rất có lực sát thương.
“Đại gia?” Tả hộ pháp phẫn nộ nói, chiếm tiện nghi chủ tử, này tiểu khốn kiếp kia thật đáng đánh.
“À, đại gia ta ở đây, tả hộ pháp có gì chỉ giáo?”
Phì, khuôn mặt tuấn tú của tả hộ pháp trực tiếp đen, a a bậy, xú tiểu tử không biết xấu hổ ai kêu ngươi chứ? Dựa vào, chiếm tiện nghi lão tử, chờ ngươi đi ra ngoài lão tử âm thầm đánh lén ngươi.
“Ôi chao, ta nói, hai người các ngươi sẽ không phải sợ rồi chứ? Không có việc gì, bổn công tử rất hào phóng, chỉ cần các ngươi gật đầu, bổn công tử lập tức liền tha cho các ngươi.”
Xem lời này nói thật đúng hào phóng, thế nhưng ngươi nha ngươi ở trên địa bàn người ta, cùng lão đại người ta nói như vậy, không phải là trực tiếp bức người ta điên sao?
Mộc Nghiên rung đùi, y phục bộ dáng công tử lụa là được nàng diễn thật đến mười phần, người ở bên ngoài xem qua chính là bộ dáng khiêu khích không sợ chết.
“A, đổ, sao lại không đổ, chỉ là đổ đại tiểu xúc xắc nhiều không có ý nghĩa, chúng ta đổi lại chơi cái khác, dám đổ không?” Ngục Viêm Thương mặc dù đúng là nói với Mộc Nghiên, thế nhưng ánh mắt hắn xác thực dừng ở trên người Phi Khê Trần.
Phi Khê Trần lông mày nhíu lại, y rất khó chịu ánh mắt Ngục Viêm Thương.
“Đổ, mặc kệ gì, Đại Gia ta cũng không sợ ngươi, Đại Gia ta có khả năng!”
Tả hộ pháp khéo miệng co giật, thiếu niên này lá gan cũng quá lớn, trái một tiếng đại gia, phải một tiếng đại gia, ngươi là đại gia nhà ai? Dựa vào.
“Tốt. Vậy ngươi và ta hai người đổ! So lớn bé, ai điểm lớn người đó thắng! Ba ván định thắng thua, ta thắng, ngươi ngày hôm nay đã thắng toàn bộ phun ra, ta thua, ngươi ngày hôm nay thắng bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu…” Đối với trước mắt này thiếu niên nhiều lần mạo phạm, Ngục Viêm Thương có chút hơi giận.
Mộc Nghiên nhìn xúc xắc đặt ở trước mặt, lắc lư chân, một bộ dáng lưu manh nói: “Được… Đại Gia ta ngày hôm nay thế nhưng rất may mắn, chẳng qua ta muốn thêm một điều kiện, ngươi nếu bị thua phải làm cho ta ba chuyện thế nào?”
Ngục Viêm Thương rất bình tĩnh nở nụ cười: “Không thành vấn đề!” Bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không thua!!
“Tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói! Đại Gia ta cho ngươi đổ trước.”
Ngục Viêm Thương khuôn mặt yêu nghiệt đen lại, tên khốn kiếp này, hít sâu, tốt, đợi lát nữa khiến cho hắn lõa thể cổn xuất.
Mộc Nghiên vươn một ngón tay trạc (đâm, xuyên) một chút, liền phe phẩy chiết phiến, một tay khoát lên vai Phi Khê Trần.
Ngục Viêm Thương cầm lấy xúc xắc hắn động tác rất đơn giản liền nhẹ nhàng buông xuống, xúc xắc vòng vo một lúc liền dừng lại… Sáu sáu năm!!! Không thể làm cho người ta nói hắn này chủ nhân ức hiếp khách hàng!
Đến phiên Mộc Nghiên, đối với Ngục Viêm Thương huýt một tiếng vang dội, Mộc Nghiên một ngón tay ở mặt trên 3 viên xúc xắc nhẹ nhàng đâm xuyên, sau đó ba xúc xắc liền bay lên xoay xoay.
Phi Khê Trần sủng nịnh cười, nha đầu kia, Ngục Viêm Thương khinh thường nàng, nàng càng khinh thường Ngục Viêm Thương, trực tiếp một ngón tay đối phó ngươi, độc.
Xúc xắc vòng vo một lúc, sau đó chậm rãi ngừng, viên thứ nhất lục, viên thứ hai là lục, tiếp đó viên thứ ba sau khi mọi người nín thở chờ đợi thì xoay người một cái biến thành lục.
A… Sáu sáu sáu!!!
Ngục Viêm Thương cùng tả hộ pháp hai người cùng lúc đều không thể tin được, đối với thiếu niên trước mắt, Ngục Viêm Thương căn bản là không xem hắn ở trong mắt, để không cho người ta nghĩ hắn ức hiếp người khác, cho nên hắn liền đổ thiếu một điểm, thế nhưng ai biết, người này càng lợi hại, trực tiếp liền lớn hơn ngươi một điểm ngươi có thể trách sao?
Ván thứ nhất Ngục Viêm Thương thua.
Ván thứ hai đến phiên Mộc Nghiên….
Mộc Nghiên vỗ mạnh vào, ba viên xúc xắc đều bị bắn lên bang bang bang ba viên xúc xắc càng chuyển càng nhanh, đã lấy tốc độ mắt thường nhìn không thấy, ở đây bốn người ngoại trừ Mộc Nghiên ra ba người đều nhìn chằm chằm xúc xắc của Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên híp lại hai mắt, vô hình trung (trong lúc không trông thấy), Ngục Viêm Thương cùng Phi Khê Trần thần thức đã đấu lên.
Xúc xắc hạ xuống thì đã biến thành bột phấn, Phi Khê Trần sắc mặt trầm xuống, y cùng Ngục Viêm Thương hai người tu vi đều đã đạt chí tôn cấp bậc, có thể suy đoán được bị hai người bọn họ như thế nhất lộng, xúc xắc sẽ biến thành bột phấn.
Mà ngay lúc Ngục Viêm Thương cùng tả hộ pháp hai người cười đắc ý, trong không trung chậm rãi nhẹ nhàng một điểm trắng rơi xuống trên bột phấn xúc xắc biến thành, sáu… Chính là mặt sáu của xúc xắc…
Ngục Viêm Thương không thể tin được đứng dậy, xác định mình không hoa mắt, là sáu…
Mộc Nghiên sờ sờ mũi, cười nói: “Xem ra lão thiên gia đều đứng ở bên Đại Gia ta hê hê…”
Phi Khê Trần sửng sốt một chút, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, nha đầu kia…
“Tới phiên ngươi.” Mộc Nghiên trong tay cây quạt gõ gõ xuống mặt bàn…
(**phiên âm chữ gia giống chữ diệp – [da-re ])
Phì… Mộc Nghiên vừa nói xong, đối diện Ngục Viêm Thường cùng tả hộ pháp hai người trực tiếp nội thương, tên chết tiệt này không phải là tỏ rõ chiếm bọn họ tiện nghi sao? Dựa vào, lão tử không phát uy, ngươi nghĩ lão tử là mèo bệnh?
Phi Khê Trần biểu hiện rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng đã cười đến thắt ruột, lời nói này rất có lực sát thương.
“Đại gia?” Tả hộ pháp phẫn nộ nói, chiếm tiện nghi chủ tử, này tiểu khốn kiếp kia thật đáng đánh.
“À, đại gia ta ở đây, tả hộ pháp có gì chỉ giáo?”
Phì, khuôn mặt tuấn tú của tả hộ pháp trực tiếp đen, a a bậy, xú tiểu tử không biết xấu hổ ai kêu ngươi chứ? Dựa vào, chiếm tiện nghi lão tử, chờ ngươi đi ra ngoài lão tử âm thầm đánh lén ngươi.
“Ôi chao, ta nói, hai người các ngươi sẽ không phải sợ rồi chứ? Không có việc gì, bổn công tử rất hào phóng, chỉ cần các ngươi gật đầu, bổn công tử lập tức liền tha cho các ngươi.”
Xem lời này nói thật đúng hào phóng, thế nhưng ngươi nha ngươi ở trên địa bàn người ta, cùng lão đại người ta nói như vậy, không phải là trực tiếp bức người ta điên sao?
Mộc Nghiên rung đùi, y phục bộ dáng công tử lụa là được nàng diễn thật đến mười phần, người ở bên ngoài xem qua chính là bộ dáng khiêu khích không sợ chết.
“A, đổ, sao lại không đổ, chỉ là đổ đại tiểu xúc xắc nhiều không có ý nghĩa, chúng ta đổi lại chơi cái khác, dám đổ không?” Ngục Viêm Thương mặc dù đúng là nói với Mộc Nghiên, thế nhưng ánh mắt hắn xác thực dừng ở trên người Phi Khê Trần.
Phi Khê Trần lông mày nhíu lại, y rất khó chịu ánh mắt Ngục Viêm Thương.
“Đổ, mặc kệ gì, Đại Gia ta cũng không sợ ngươi, Đại Gia ta có khả năng!”
Tả hộ pháp khéo miệng co giật, thiếu niên này lá gan cũng quá lớn, trái một tiếng đại gia, phải một tiếng đại gia, ngươi là đại gia nhà ai? Dựa vào.
“Tốt. Vậy ngươi và ta hai người đổ! So lớn bé, ai điểm lớn người đó thắng! Ba ván định thắng thua, ta thắng, ngươi ngày hôm nay đã thắng toàn bộ phun ra, ta thua, ngươi ngày hôm nay thắng bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu…” Đối với trước mắt này thiếu niên nhiều lần mạo phạm, Ngục Viêm Thương có chút hơi giận.
Mộc Nghiên nhìn xúc xắc đặt ở trước mặt, lắc lư chân, một bộ dáng lưu manh nói: “Được… Đại Gia ta ngày hôm nay thế nhưng rất may mắn, chẳng qua ta muốn thêm một điều kiện, ngươi nếu bị thua phải làm cho ta ba chuyện thế nào?”
Ngục Viêm Thương rất bình tĩnh nở nụ cười: “Không thành vấn đề!” Bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không thua!!
“Tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói! Đại Gia ta cho ngươi đổ trước.”
Ngục Viêm Thương khuôn mặt yêu nghiệt đen lại, tên khốn kiếp này, hít sâu, tốt, đợi lát nữa khiến cho hắn lõa thể cổn xuất.
Mộc Nghiên vươn một ngón tay trạc (đâm, xuyên) một chút, liền phe phẩy chiết phiến, một tay khoát lên vai Phi Khê Trần.
Ngục Viêm Thương cầm lấy xúc xắc hắn động tác rất đơn giản liền nhẹ nhàng buông xuống, xúc xắc vòng vo một lúc liền dừng lại… Sáu sáu năm!!! Không thể làm cho người ta nói hắn này chủ nhân ức hiếp khách hàng!
Đến phiên Mộc Nghiên, đối với Ngục Viêm Thương huýt một tiếng vang dội, Mộc Nghiên một ngón tay ở mặt trên 3 viên xúc xắc nhẹ nhàng đâm xuyên, sau đó ba xúc xắc liền bay lên xoay xoay.
Phi Khê Trần sủng nịnh cười, nha đầu kia, Ngục Viêm Thương khinh thường nàng, nàng càng khinh thường Ngục Viêm Thương, trực tiếp một ngón tay đối phó ngươi, độc.
Xúc xắc vòng vo một lúc, sau đó chậm rãi ngừng, viên thứ nhất lục, viên thứ hai là lục, tiếp đó viên thứ ba sau khi mọi người nín thở chờ đợi thì xoay người một cái biến thành lục.
A… Sáu sáu sáu!!!
Ngục Viêm Thương cùng tả hộ pháp hai người cùng lúc đều không thể tin được, đối với thiếu niên trước mắt, Ngục Viêm Thương căn bản là không xem hắn ở trong mắt, để không cho người ta nghĩ hắn ức hiếp người khác, cho nên hắn liền đổ thiếu một điểm, thế nhưng ai biết, người này càng lợi hại, trực tiếp liền lớn hơn ngươi một điểm ngươi có thể trách sao?
Ván thứ nhất Ngục Viêm Thương thua.
Ván thứ hai đến phiên Mộc Nghiên….
Mộc Nghiên vỗ mạnh vào, ba viên xúc xắc đều bị bắn lên bang bang bang ba viên xúc xắc càng chuyển càng nhanh, đã lấy tốc độ mắt thường nhìn không thấy, ở đây bốn người ngoại trừ Mộc Nghiên ra ba người đều nhìn chằm chằm xúc xắc của Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên híp lại hai mắt, vô hình trung (trong lúc không trông thấy), Ngục Viêm Thương cùng Phi Khê Trần thần thức đã đấu lên.
Xúc xắc hạ xuống thì đã biến thành bột phấn, Phi Khê Trần sắc mặt trầm xuống, y cùng Ngục Viêm Thương hai người tu vi đều đã đạt chí tôn cấp bậc, có thể suy đoán được bị hai người bọn họ như thế nhất lộng, xúc xắc sẽ biến thành bột phấn.
Mà ngay lúc Ngục Viêm Thương cùng tả hộ pháp hai người cười đắc ý, trong không trung chậm rãi nhẹ nhàng một điểm trắng rơi xuống trên bột phấn xúc xắc biến thành, sáu… Chính là mặt sáu của xúc xắc…
Ngục Viêm Thương không thể tin được đứng dậy, xác định mình không hoa mắt, là sáu…
Mộc Nghiên sờ sờ mũi, cười nói: “Xem ra lão thiên gia đều đứng ở bên Đại Gia ta hê hê…”
Phi Khê Trần sửng sốt một chút, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, nha đầu kia…
“Tới phiên ngươi.” Mộc Nghiên trong tay cây quạt gõ gõ xuống mặt bàn…
/170
|