Chương 4: Xuất phủ
“Tiểu thư…”
Thanh Nhi khẽ lên tiếng đánh vỡ bầu không khí nặng nề. Nàng liếc mắt nhìn những người xung quanh, chỉ thấy ánh mắt bọn họ kinh ngạc, nghi ngờ, còn có kiếp sợ.
Hẳn là bọn họ không thể tin được những gì mình đã thấy?! Nói thật thì nàng cũng không thể tin được, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thật khiến người khác khó mà tin được!
Bạch Tử Linh khẽ ngước mặt lên nhìn Thanh Nhi, ánh mắt khiến Thanh Nhi cũng phải rùng mình. Tiểu thư là đang giận nàng? Giận nàng đã trộm thức ăn…? Chẳng lẽ tiểu thư cũng không tin nàng ư?
“Tiểu thư…” Là Thanh Nhi sai rồi, ngươi đừng giận Thanh Nhi có được không…?
Chưa đợi Thanh Nhi kịp nói, Bạch Tử Linh đã lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện hôm nay, các người tốt nhất nên nhớ cho kĩ… Nếu như ta biết được Thanh Nhi còn bị bắt nạt lần nữa…”
“Rắc rắc…”
Những người xung quanh ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chiếc ghế vừa gảy, không biết từ lúc nào mà chân Bạch Tử Linh đã đặt lên ghế, một phút trước cái ghế gỗ vẫn còn nguyên viện nhưng hiện tại lại bị gảy, chân ghế mất khiến chiếc ghế không trụ được mà ngã xuống.
Này…?
Phớt lơ ánh mắt kinh hoàng của những nha hoàn cùng gã sai vật, Bạch Tử Linh xoay người kéo Thanh Nhi rời đi.
Trên đường hướng ra cửa phủ không thấy một bóng người, hẳn là chuyện vừa nãy đã thu hút không ít ánh mắt nên bọn họ hiện tại đều ở nơi đó.
“Tiểu thư…” Định mở miệng lên tiếng nhưng lại bị Bạch tử Linh ngắt lời.
“Ta không trách muội, Thanh Nhi ta biết muội vì ta nên bị như vậy… Ta tin tưởng muội!” Đúng vậy, là nàng có lỗi với Thanh Nhi! Để Thanh Nhi bảo vệ thì đặc công như nàng còn mặt mũi nào để gặp người khác đây?!
“Tiểu thư… Là Thanh Nhi không thể chăm sóc người, không phải lỗi của người đâu tiểu thư… Là…”
“Thanh Nhi, không cần nói nữa. Ta hiểu mà!”
Quan tâm có rất nhiều loại, không phải chỉ nói và hành động là được, đôi khi nhẫn nhịn cùng tin tưởng cũng là một loại quan tâm.
“Tiểu thư…”
“Được rồi, bỏ qua chuyện này đi, ta hiểu… Muội đừng để trong lòng nữa.”
“Tiểu thư… Người không giận thật sao?” Thanh Nhi ngập ngừng nói.
“Không!” Tại sao nàng lại giận được chứ? Mặc dù không biết cuộc sống trước kia của thân thể này như thế nào nhưng hiện tại nàng rất rõ ràng.
Là một tiểu thư thất sủng, không có phụ mẫu bảo vệ, lại bị nha hoàn bắt nạt không dám làm gì... Quả thật, cuộc sống như vậy khiến không ít người cảm thấy tuyệt vọng.
Nàng làm sao có tư cách giận Thanh Nhi đây? Là tiểu thư lại không thể bảo vệ được nha hoàn của bản thân, hơn nữa còn để Thanh Nhi vì nàng mà không để ý chăm sóc bản thân…
Nhìn tiểu thư suy nghĩ ngẩn ngơ, Thanh Nhi khẽ gọi: “Tiểu thư…”
“Thanh Nhi, ta có tiền riêng không?” Im lặng một lúc, Bạch Tử Linh mới lên tiếng hỏi.
Mấy ngày nay chỉ ở trong viện của chính mình khiến nàng muốn thử xem bên ngoài thế nào. Dù sao đây cũng là cổ đại, một chuyến du hành vượt thời gian như vậy, tại sao lại không đi xem thử cổ đại như thế nào chứ? Nhưng chính là… Lần đầu tiên đến cổ đại thứ quan trọng nhất là tiền a!! Nếu không có tiền thì sau này nàng làm sao sống đây?! Hơn nữa nàng còn muốn xây dựng lực lượng ở cổ đại.
“Sao người lại hỏi chuyện này...?”
Thanh Nhi đi phía sau lộ vẻ ngập ngừng, tại sao tiểu thư đột nhiên lại nhắc đến tiền?
Bạch Tử Linh quay người lại nhìn Thanh Nhi, dường như nhìn thấu ý nghĩ của Thanh Nhi, nàng mở miệng nói: “Ta hiện tại cần tiền!”
Thanh Nhi cắn môi, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Không còn?!” Tuy là hỏi nhưng lại khẳng định.
Nàng vốn nghĩ thân thể này tuy thất sủng nhưng dù thế nào vẫn là Thừa tướng tam tiểu thư, thức ăn cùng y phục thì không nói, nhưng chẳng lẽ bổng lộc hàng tháng đều không có ư?!
Chỉ sợ không phải không có mà là...
“Vâng...”
“Tại sao?”
“Bởi vì... Khi Thu Nhi - nha hoàn của tứ tiểu thư nói tung tích của Đỗ thiếu gia cho tiểu thư biết, tiểu thư liền... Có vài lạng bạc liền đưa cho nàng ta... Vài món trang sức của phu nhân cũng bị... Cũng bị nàng ta lấy đi!”
Giọng nói của Thanh Nhi thấp dần, sau đó biến mất.
Bạch Tử Linh trầm ngâm, nàng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Dường như trong trí nhớ thật sự có chuyện như vậy...
Bất quá không sao, rất nhanh nàng sẽ lấy lại tất cả nàng đã mất. Những thứ thuộc về nàng, nàng sẽ lấy lại từng thứ một!
“Muội có tiền không...?” Mặc dù mượn tiền Thanh Nhi là một việc rất mất mặt nhưng tình huống này... Nàng không thể làm gì hơn được!
“Vâng, nhưng không nhiều lắm...”
Mặc dù cuộc sống tại Thừa tướng phủ không tốt lắm, nhưng dù sao nàng vẫn là nha hoàn, Thừa tướng phủ vẫn trả lương cho nàng, dù không nhiều lắm...
“Có bao nhiêu cứ lấy ra hết!”
Nhìn bộ dạng của tiểu thư khiến Thanh Nhi không khỏi liên tưởng đến cường đạo. Bộ dạng lấy tiền của người khác mà mặt không biểu hiện cảm xúc gì!
“Tiểu thư…” Ánh mắt Thanh Nhi long lanh nhìn chằm chằm Bạch Tử Linh, tựa như con thỏ nhỏ bị bắt nạt…
“Muội mau đưa ra a!” Bạch Tử Linh bĩu môi, nàng có làm gì mà Thanh Nhi nhìn nàng như vậy chứ. Oan ức nha!
Thanh Nhi tiếc đứt gan đứt ruột lấy túi tiền đưa cho Bạch Tử Linh, đây là tiền công nàng đã dành dụm rất lâu...
Bạch Tử Linh nhận lấy túi tiền, buồn bực nhìn vẻ mặt Thanh Nhi. Nàng chỉ mượn a, Thanh Nhi có cần làm bộ dạng đó không. Người ngoài không biết nhìn vào còn nghĩ nàng là cường đạo, cướp tiền của nha hoàn mình…
“Đây là bao nhiêu?” Nàng không biết về tiền của cổ đại, nhìn túi tiền cũng không biết có thể làm được gì.
“Ba… Ba mươi lượng bạc…” Thanh Nhi nước mắt lưng tròng trả lời, đây là số tiền nàng khó khăn lắm mới dành dụm được, tiểu thư đúng là cường đạo mà!!
Ba mươi lượng bạc?? Cũng không tệ: “Ba mươi lượng bạc có thể là gì?”
“Có lẽ… Đủ một gia đình bình thường sống một, hai tháng…?”
“Ồ? Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu cơ?” Thanh Nhi vẻ mặt ngây thơ vô đối nhìn Bạch Tử Linh, chẳng lẽ tiểu thư muốn xuất phủ…?
“Tất nhiên là xuất phủ rồi!” Thanh Nhi hảo ngốc nghếch a, không xuất phủ còn có thể đi đâu a?!
Không phải chứ!!! Chẳng lẽ tiểu thư muốn tìm Đỗ thiếu gia…?!!!
“Tiểu thư…” Nàng vội đuổi theo bóng lưng phía xa, mặc kệ thế nào thì nàng cũng không để tiểu thư phải như ba ngày trước!
Chợ phố cổ đại vô cùng náo nhiệt, trên đường tràn ngập những người qua kẻ lại. Mọi người bày bán vô cùng phong phú…
Sau khi ra khỏi Hữu Thừa Tướng Phủ, Bạch Tử Linh vui vẻ nhìn dáo dác xung quanh. Oa, coi bộ cổ đại rất náo nhiệt nha! Thật hiếm hoi khi được chứng kiến cảnh thật như vậy!
Bạch Tử Linh không phát hiện mình trở thành tiêu điểm của mọi người, vẫn háo hức nhìn dáo dác xung quanh. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đường phố cổ đại tất nhiên phải nhìn cho đã rồi.
Thanh Nhi đi phía sau không dời mắt nhìn Bạch Tử Linh, bóng lưng tiểu thư thật đẹp a, tử y cùng tóc đen bay trong gió, nhìn thật mông lung!
Nàng cảm thấy tiểu thư mặc bạch y so với tứ tiểu thư còn xinh đẹp hơn vạn phần, thậm chí ‘Đệ nhất mỹ nữ’ Yến Kinh Hạ Doanh Nhi cũng không thể so với tiểu thư nàng!
Thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, tóc búi đơn giản, trên tóc có cài một chiếc trâm bằng gỗ, mái tóc đen dài lay động trong gio,́ mặc dù gương mặt xấu xí nhưng lại khiến cho người khác phải ngoáy đầu nhìn lại. Trên người nàng mang khí chất xuất trần tao nhã, nhưng lạnh nhạt xa cách, trong mắt long lanh đầy ý cười...
Người qua đường đều liếc mắt nhìn Bạch Tử Linh, mọi người đều cảm thấy ‘phế vật’ hôm nay đột nhiên trở nên xinh đẹp kì lạ.
Nghe đồn sau khi ‘phế vật’ nhảy hồ tỉnh lại liền thay đổi, nàng ta suốt ngày nhốt mình trong viện, vậy mà hôm nay lại dám bước ra khỏi phủ. Thậm chí còn xinh đẹp động lòng người như vậy… Nếu so ra thì ‘Đệ nhất mỹ nữ’ Hạ Doanh Nhi còn thua nàng ta chứ nói gì tứ tiểu thư Hữu Thừa Tướng!
Bạch Tử Linh nhìn xung quanh đã phát chán, nàng kéo tay Thanh Nhi hỏi: “Thanh Nhi muội có biết sòng bạc nào lớn nhất không??”
Thanh Nhi đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, không hề nghe Bạch tử Linh đang gọi. Tiểu thư hẳn là không phát hiện mình hiện tại xinh đẹp như thế nào đâu… Nếu Đỗ thiếu gia nhìn thấy hẳn là Đỗ thiếu gia sẽ hối hận khi chọn tứ tiểu thư!
…
Uy…? Nàng đang nghĩ gì vậy nha? Tiểu thư của nàng không thể ‘lầm đường lỡ bước’ như trước kia được! Nhưng nếu tiểu thư vẫn còn tình cảm với Đỗ thiếu gia thì phải làm sao nha..? Chuyện này khó nghĩ quá đi…
Nhìn vẻ mặt này của Thanh Nhi Bạch Tử Linh thật sự muốn đánh người, nha đầu này làm sao vậy, suốt ngày không phải ngơ ngác thì cũng ngẩn ngơ?
“Thanh Nhi!!!” Bạch Tử Linh bộc phát. Ánh mắt của những người xung quanh đã khiến nàng phát cáu rồi, hiện tại Thanh Nhi còn ngẩn ngơ!!!
“Tiểu… Tiểu thư?” Thanh Nhi giật mình choàng tỉnh, nhìn bộ dạng của tiểu thư hẳn là đang tức giận a? Ba ngày sống chung Thanh Nhi làm sao không hiểu những biểu hiện của Bạch Tử Linh chứ?!
“Ở đây sòng bạc nào lớn nhất?”
Thanh Nhi khó hiểu: “Tiểu thư, người hỏi sòng bạc làm gì?”
“Ngu ngốc!! Tất nhiên là để đến đó rồi!!”
Thanh Nhi có chút xấu hổ, ngượng ngùng hỏi: “Vậy… Người đi sòng bạc làm gì nha?” Nơi đó không phải dành cho tiểu thư khuê các nha, ách… Mặc dù tiểu thư không được sủng nhưng dù gì tiểu thư cũng mang họ Bạch a? Sao có thể đến những nơi đó…?
Bạch Tử Linh nhìn Thanh Nhi như kẻ điên, đi sòng bạc để làm gì?? Không phải để làm giàu sao?! Cổ nhân không phải muốn làm giàu đều đến sòng bạc sao??
Thanh Nhi bị Bạch Tử Linh nhìn đến muốn khóc, tiểu thư nhìn nàng như vậy là ý gì chứ?? Nàng làm gì sai sao??
Thanh Nhi buồn bực mở miệng: “Tiểu thư, sòng bạc lớn nhất Yến Kinh là Vân Thiên phường, nghe nói Vân Thiên phường là một trong những sản nghiệp của Đỗ gia. Vân Thiên phường ngày nào cũng làm ăn phát đạt… Nghe nói ở đó có rất nhiều cao thủ đỗ thuật, chưa có người nào thắng đi ra…” Thanh Nhi thao thao bắt tuyệt, tựa như nàng rất hiểu biết mà nói mãi không ngừng.
Bạch Tử Linh nhíu mày lên tiếng cắt ngang lời Thanh Nhi: “Chẳng phải muội suốt ngày không ra ngoài ư? Sao lại biết nhiều như vậy…?”
‘Vân Thiên phường?’ Sản nghiệp Đỗ gia? Xem ra Đỗ gia kinh doanh không tệ, như vậy sao có thể không thành ‘Đệ nhất phú thương’ cơ chứ!
Trào hứng đang dâng lại bị cắt ngang khiến Thanh Nhi không khỏi buồn bực, nhưng vừa nghe Bạch Tử Linh hỏi vậy thì trưng ra bộ dáng rất chi là hiểu biết.
“Tiểu thư, người cũng biết… Bát quái là bản tính trời sinh của nữ nhân! Tuy Thanh Nhi không thường xuyên xuất phủ nhưng thông tin mà mọi người cần biết ở Thành Thiên Quốc Thanh Nhi đều biết nha!”
“…”
“Thanh Nhi, dẫn ta đến Vân Thiên phường.” Vân Thiên phường là sản nghiệp của Đỗ gia, nàng sẽ khiến cho họ phải trả giá a. Xem như là phí bồi thường cho ‘nàng’ đi?
“A? Tiểu thư người muốn…” Thanh Nhi ngớ ra, không phải tiểu thư muốn đến đó thật chứ…?
“Nhưng trước khi đến đó chúng ta cần đến một nơi!”
“A…?”
/83
|