Vất vả xoay người lại, dáng vẻ của Kiều Tử Việt có chút khốn đốn.
Kiều Sanh tao nhã ngồi dậy, khép lại vạt áo đã bung ra, từ trên cao nhìn xuống.
Trông thấy nụ cười trào phúng, xem thường trên mặt y, Kiều Tử Việt nổi điên lên, trừng y, lau vết máu ứa bên khóe miệng, “Cậu có biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả thế nào không?”
Kiều Sanh: “Xin rửa tai lắng nghe!”
Dù nói vậy, nhưng trông mặt y không có vẻ gì là đang nghe. Kiều Tử Việt giận quá hóa cười, cố nén cơn đau nơi ngực và phía sau, anh ta đứng dậy, đi về phía y, trong mắt là luồng sát khí mãnh liệt.
Xem ra đúng là tức giận không ít rồi…
Thú vị…
Kiều Sanh cong khóe môi, trước khi nắm đấm của Kiều Tử Việt vung tới trước mặt mình, y đã thản nhiên nói: “Vừa rồi, tôi có vô số cơ hội tiễn anh vào Địa Ngục!”
Nghe vậy, nắm đấm của Kiều Tử Việt lập tức ngừng giữa không trung, sau đó, anh ta nhìn y bằng ánh mắt khó tin.
“Chỉ bằng cậu?”
“Đương nhiên!”
“Thân thể của cậu, ngoài việc bị người ta X ra còn có thể làm được chuyện gì?” Kiều Tử Việt thấy buồn cười, so với trước đây, Kiều Sanh của hiện tại gầy đi rất nhiều, mặt còn tái như bị bệnh, lại còn là bệnh nặng mới khỏi, anh ta đúng là bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể bị lời bịa đặt của cậu ta dọa sợ.
“Không tin?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Nếu không, cậu làm mẫu một chút cho tôi xem, xem cậu sẽ đưa tôi vào địa ngực bằng cách nào?” Kiều Tử Việt nén giận, cười lạnh. Dù sao thì người này cũng trốn không khỏi lòng bàn tay của mình, giờ cứ xem coi cậu ta còn giở được trò quỷ gì.
“Đương nhiên là có thể!”
Kiều Sanh mỉm cười, chìa hai tay, xoa hai má Kiều Tử Việt.
Kiều Tử Việt hơi nhíu mày, nhưng cũng không nhúc nhích.
Thân thể Kiều Sanh hơi nghiêng về trước, áp sát cơ thể anh ta. Mặt hai người cách nhau rất gần, Kiều Tử Việt ngửi được men rượu nhàn nhạt trên người Kiều Sanh, mùi hương ấy khiến người ta say, nhưng sau biến cố vừa rồi, giờ một chút hưng phấn anh ta cũng không khơi lên nổi.
Độ ấm nơi lòng bàn tay Kiều Sanh vẫn còn rất cao, từ từ di chuyển trên khuôn mặt Kiều Tử Việt.
Vuốt ve như thế, rất có men tán tỉnh…
Mày Kiều Tử Việt lại càng nhíu chặt, anh ta vừa định đẩy tay Kiều Sanh ra, thì Kiều sanh đã kê sát vào tai anh ta, nói khẽ: “Nếu như hiện tại hai tay tôi kéo mạnh xuống dưới một chút, thì cái cổ của anh sẽ như thế nào đây?”
Thân thể Kiều Tử Việt bỗng trở nên cứng ngắc.
Nụ cười của Kiều Sanh vừa tàn nhẫn lại vừa hấp dẫn, hai tay y lướt ra sau gáy anh ta, rồi trượt ra phía sau, dừng lại ở đoạn cuối xương sống.
“Chỉ cần tôi ấn mạnh vào chỗ này một chút, còn không tới mấy chục giây, tim anh sẽ tê liệt, tử vong, sau đó…Phía pháp y sẽ cho rằng anh chết là do bệnh tim tái phát!”
Nói xong, y đúng là hơi ấn nhẹ vào nơi đó một chút và đã thành công khiến thân thể bị y ôm vào lòng run lên.
“Còn cả chỗ này…”
Kiều Sanh còn định ‘kể’ tiếp một loạt các cách giết người cho Kiều Tử Việt nghe, càng nghe, Kiều Tử Việt càng sợ hãi, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, đẩy y ra.
Kiều Sanh tao nhã ngồi dậy, khép lại vạt áo đã bung ra, từ trên cao nhìn xuống.
Trông thấy nụ cười trào phúng, xem thường trên mặt y, Kiều Tử Việt nổi điên lên, trừng y, lau vết máu ứa bên khóe miệng, “Cậu có biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả thế nào không?”
Kiều Sanh: “Xin rửa tai lắng nghe!”
Dù nói vậy, nhưng trông mặt y không có vẻ gì là đang nghe. Kiều Tử Việt giận quá hóa cười, cố nén cơn đau nơi ngực và phía sau, anh ta đứng dậy, đi về phía y, trong mắt là luồng sát khí mãnh liệt.
Xem ra đúng là tức giận không ít rồi…
Thú vị…
Kiều Sanh cong khóe môi, trước khi nắm đấm của Kiều Tử Việt vung tới trước mặt mình, y đã thản nhiên nói: “Vừa rồi, tôi có vô số cơ hội tiễn anh vào Địa Ngục!”
Nghe vậy, nắm đấm của Kiều Tử Việt lập tức ngừng giữa không trung, sau đó, anh ta nhìn y bằng ánh mắt khó tin.
“Chỉ bằng cậu?”
“Đương nhiên!”
“Thân thể của cậu, ngoài việc bị người ta X ra còn có thể làm được chuyện gì?” Kiều Tử Việt thấy buồn cười, so với trước đây, Kiều Sanh của hiện tại gầy đi rất nhiều, mặt còn tái như bị bệnh, lại còn là bệnh nặng mới khỏi, anh ta đúng là bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể bị lời bịa đặt của cậu ta dọa sợ.
“Không tin?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Nếu không, cậu làm mẫu một chút cho tôi xem, xem cậu sẽ đưa tôi vào địa ngực bằng cách nào?” Kiều Tử Việt nén giận, cười lạnh. Dù sao thì người này cũng trốn không khỏi lòng bàn tay của mình, giờ cứ xem coi cậu ta còn giở được trò quỷ gì.
“Đương nhiên là có thể!”
Kiều Sanh mỉm cười, chìa hai tay, xoa hai má Kiều Tử Việt.
Kiều Tử Việt hơi nhíu mày, nhưng cũng không nhúc nhích.
Thân thể Kiều Sanh hơi nghiêng về trước, áp sát cơ thể anh ta. Mặt hai người cách nhau rất gần, Kiều Tử Việt ngửi được men rượu nhàn nhạt trên người Kiều Sanh, mùi hương ấy khiến người ta say, nhưng sau biến cố vừa rồi, giờ một chút hưng phấn anh ta cũng không khơi lên nổi.
Độ ấm nơi lòng bàn tay Kiều Sanh vẫn còn rất cao, từ từ di chuyển trên khuôn mặt Kiều Tử Việt.
Vuốt ve như thế, rất có men tán tỉnh…
Mày Kiều Tử Việt lại càng nhíu chặt, anh ta vừa định đẩy tay Kiều Sanh ra, thì Kiều sanh đã kê sát vào tai anh ta, nói khẽ: “Nếu như hiện tại hai tay tôi kéo mạnh xuống dưới một chút, thì cái cổ của anh sẽ như thế nào đây?”
Thân thể Kiều Tử Việt bỗng trở nên cứng ngắc.
Nụ cười của Kiều Sanh vừa tàn nhẫn lại vừa hấp dẫn, hai tay y lướt ra sau gáy anh ta, rồi trượt ra phía sau, dừng lại ở đoạn cuối xương sống.
“Chỉ cần tôi ấn mạnh vào chỗ này một chút, còn không tới mấy chục giây, tim anh sẽ tê liệt, tử vong, sau đó…Phía pháp y sẽ cho rằng anh chết là do bệnh tim tái phát!”
Nói xong, y đúng là hơi ấn nhẹ vào nơi đó một chút và đã thành công khiến thân thể bị y ôm vào lòng run lên.
“Còn cả chỗ này…”
Kiều Sanh còn định ‘kể’ tiếp một loạt các cách giết người cho Kiều Tử Việt nghe, càng nghe, Kiều Tử Việt càng sợ hãi, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, đẩy y ra.
/100
|