"Ách. . . . . . Hảo no bụng đó! ~" Khó khăn vuốt bụng nhỏ tròn tròn, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu dí dỏm ở trên cỏ xanh mơn mởn lăn lộn.
"Lôi Lôi, ngươi đều đã lớn rồi a..., làm thế nào vẫn còn không đổi được những thói quen xấu này đây?"Giọng nữ oán giận xen lẫn bất đắc dĩ đối với cô gái đáng yêu. "Cái gì gọi là thói xấu nha, Xảo Nhi. Ngươi không phải học ta à, hừ! ~" Ném cho cô gái áo trắng một cái xem thường, Hãn Lôi Lôi càng thêm phóng túng ở trên thảm cỏ lăn qua lăn lại, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười‘ hắc hắc ’ . "Di! ~ Bẩn thỉu, ta mới không cần ! ~" Gương mặt Xảo Nhi rõ ràng ghét bỏ, vội vàng nhảy ra xa hơn một thước. "Stop! ~ Cái gì mà bẩn thỉu chứ. Cái này gọi là cảm thụ Thiên Nhiên, cảm thụ hiểu không? ~" Hãn Lôi Lôi từ trên bãi cỏ bò dậy, chỉ vào sân cỏ sớm bị nàng ép tới phải không cỏ khoác lác vô s> "Đây chính là gần sát Thiên Nhiên, mà ta nhận thấy nó chẳng qua là một phần tử trong thiên nhiên rộng lớn —— cỏ nhỏ mà thôi. Mà cỏ nhỏ lớn lên trên mặt đất cho nên là một phần tử của thiên nhiên. Nó sinh trưởng ở trên mảnh đất này, bởi vì nó sinh trưởng ở đây tạo hương thơm bốn phía trên đất, cho nên người chủ nhân như ta đây phải có nghĩa vụ cảm thụ một chút, mà mảnh nhỏ của thiên nhiên này cũng đặc biệt nguyện ý được ta cảm thụ. Nhìn xem, nó cũng vui vẻ cười đến gãy lưng rồi, cho nên a. . . . . ." "A a a, Lôi Lôi a, van cầu ngươi đừng nói nữa, van cầu ngươi, tha cho ta đi! ~" Xảo Nhi bước nhanh tới ôm lấy chân phải thật nhỏ của Hãn Lôi Lôi, bộ mặt thống khổ đầy nước mắt. "Tại sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không rõ ràng sao? Vậy ta lại nói rõ ràng một chút! ~"Hắng giọng một lát, Hãn Lôi Lôi há mồm muốn nói, tốc độ của Xảo Nhi so với thanh âm truyền ra của nàng nhanh hơn, đưa tay trực tiếp bưng kín môi anh đào của cô sắp líu ríu không ngừng , "Không cần a, Lôi Lôi, bỏ qua cho ta đi! ~" "A?" Vuốt ve tay nhỏ bé của Xảo Nhi, Hãn Lôi Lôi đắc ý nhìn nàng, "Như thế nào, ta phân tích đủ thấu đáo rồi chứ! ~""Đúng vậy a, thấu đáo thấu đáo! ~" Xảo Nhi đầu gật giống như gà con mổ thóc. "Hắc hắc, Xảo Nhi, ngươi có thấy được nước hồ bên kia không a? Có phiếm lam quang ! ~" Hãn Lôi Lôi chỉ chỉ sau lưng nước hồ Xảo Nhi. "Lam quang?" Mặc dù rất là nghi hoặc nhìn khóe miệng Hãn Lôi Lôi cười tà, nhưng lòng hiếu kỳ cuối cùng cũng chiến thắng ý chí. Nàng quay đầu lại nhìn về phía hồ, lại phát hiện căn bản không có hiện lam quang gì hết. Sau lưng đột nhiên truyền đến một hồi lực đẩy, nàng không khỏi ở trong lòng hung hăng khinh bỉ nhìn mình một chút vậy cũng không ý chí như thế. "A! ~" "Oa a! ~" "Phù phù. . . . . . Phù phù. . . . . ." Tiếng rơi xuống nước truyền đến, lại có đến hai tiếng. "Ô. . . . . . Xảo Nhi! Ngươi quá độc ác rồi, tại sao có thể nắm chân ta không thả a! ~" Điều chỉnh vị trí của mình, Hãn Lôi Lôi giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng chỉ làm tăng thêm vẻ đáng yêu của nàng. "Ha ha, chuyện không liên quan đến ta a. Mới vừa rồi một tay ta che cái miệng muốn nói không ngừng của người kia, nhưng một tay kh không có buông ra , ai kêu chính ngươi không thấy rõ đây?" "Hừ, tiểu nhân gian trá." "Vậy đánh lén sau lưng người khác,gọi là cái gì đây?" Xảo Nhi buồn cười nhìn nàng. "Là chính nhân nữ tử." ". . . . . ." Triệt để im lặng không nói được gì rồi. "Ai, đều là ta không tốt, lừa ngươi mới làm hại chúng ta cùng nhau rơi xuống. Ta bảo đảm lần sau nhất định sẽ không lừa ngươi nữa." "Thật?" Mặt Xảo Nhi tỏ vẻ không tin. "Ừ, tuyệt đối so với vàng còn thật hơn." Hãn Lôi Lôi dừng một chút, nhìn địa phương mới vừa rồi rơi xuống một chút , trong lòng vạn phần cảm khái, không kìm hãm được nói: "Lần sau trực tiếp đẩy ngươi xuống là được, không phải sao?" ". . . . . ." Quả nhiên. "Ngươi thật đúng là. . . . . ." Xảo Nhi đang muốn trách mắng nàng cái gì, lại đột nhiên mở to hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm sau lưng Hãn Lôi Lôi, vươn tay chỉa về phía nàng, "Lôi Lôi. . . . . . Ngươi. . . . . . Phía sau ngươi có. . . . . . Có lam quang. . .." "Ừ?" Hãn Lôi Lôi nhìn biểu tình khoa trương của nàng mà ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền vuốt ve tay nàng bĩu môi nói: "Thật không có sáng ý!Muốn gạt ta thì cũng nên kiếm cái cớ mới đi chứ!~" "Không. . . . . . Không phải, Lôi Lôi, thật. . . . . . Thật sự có a. . . . . ." Xảo Nhi cả kinh, nước mắt ở trong hốc mắt sắp trào ra đến nơi. "Xảo nhi?" Hãn Lôi Lôi lần này ngốc thật rồi, không biết. . . . . . Thật sự có chứ? Run rẩy xoay người, trong nháy mắt, đập vào mắt nàng chỉ có một phiến phiếm lam quang sâu kín trên mặt hồ.Gừng tinh linh nhảy vũ điệu màu lam như ở trên mặt hồ. "A! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ yêu quái a! ~~~~~~~~~~~~~~~~~" Tiếng thét chói tai như giết heo truyền đến. Xảo Nhi vội vàng bụm cái miệng của nàng lại, đang muốn nói gì lại phát hiện dưới chân có thứ gì đó đang lôi nàng xuống. Trong lòng nàng chấn động, vội cúi đầu xem. Nàng không nhìn còn khá, vừa nhìn đã giật mình. Những tinh linh đang nhảy múa cư nhiên lôi chân của nàng cùng Hãn Lôi Lôi thẳng tắp kéo xuống dưới. Mà Hãn Lôi Lôi bên cạnh cư nhiên bị lam quang trên mặt hồ dọa cho sợ tới mức ngất đi. "Lôi Lôi, Lôi Lôi! ~ Ngươi tỉnh tỉnh a! ~" Cho dù nàng gọi thế nào Lôi Lôi vẫn bất tỉnh như cũ. Điều này làm cho Xảo Nhi không khỏi có chút hoảng loạn. Tại sao Lôi Lôi sớm không bất tỉnh muộn không bất tỉnh, cố tình lại ở nơi này, trong thời khắc mấu chốt này mà ngất đi a? Nếu lấy lực lượng của nàng nhất định có thể thoát khỏi những thứ này, nhưng là mình không được ah..., vậy nên làm sao bây giờ? Vũ điệu tinh linh càng kéo càng sâu, mãi cho đến khi đem túm hai người chìm sâu vào trong nước. Một giây trước khi mất đi tri giác , Xảo Nhi nỗ lực lôi kéo đã Hãn Lôi Lôi bởi vì mình không đủ lực kéo mà rời mình đi. Biết rõ mình đã vô lực kéo, song nhìn nàng cách xa mình, Xảo Nhi nhàn nhạt nói ra điều gì mơ hồ không rõ. Sau đó, cùng với Hãn Lôi Lôi, biến mất ở trong vùng tối tăm. —— Lôi Lôi, nếu như mà ta chết, như vậy ta sẽ cầu xin thần để cho ta đời sau. . . . . . Còn nhớ rõ ngươi.
"Lôi Lôi, ngươi đều đã lớn rồi a..., làm thế nào vẫn còn không đổi được những thói quen xấu này đây?"Giọng nữ oán giận xen lẫn bất đắc dĩ đối với cô gái đáng yêu. "Cái gì gọi là thói xấu nha, Xảo Nhi. Ngươi không phải học ta à, hừ! ~" Ném cho cô gái áo trắng một cái xem thường, Hãn Lôi Lôi càng thêm phóng túng ở trên thảm cỏ lăn qua lăn lại, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười‘ hắc hắc ’ . "Di! ~ Bẩn thỉu, ta mới không cần ! ~" Gương mặt Xảo Nhi rõ ràng ghét bỏ, vội vàng nhảy ra xa hơn một thước. "Stop! ~ Cái gì mà bẩn thỉu chứ. Cái này gọi là cảm thụ Thiên Nhiên, cảm thụ hiểu không? ~" Hãn Lôi Lôi từ trên bãi cỏ bò dậy, chỉ vào sân cỏ sớm bị nàng ép tới phải không cỏ khoác lác vô s> "Đây chính là gần sát Thiên Nhiên, mà ta nhận thấy nó chẳng qua là một phần tử trong thiên nhiên rộng lớn —— cỏ nhỏ mà thôi. Mà cỏ nhỏ lớn lên trên mặt đất cho nên là một phần tử của thiên nhiên. Nó sinh trưởng ở trên mảnh đất này, bởi vì nó sinh trưởng ở đây tạo hương thơm bốn phía trên đất, cho nên người chủ nhân như ta đây phải có nghĩa vụ cảm thụ một chút, mà mảnh nhỏ của thiên nhiên này cũng đặc biệt nguyện ý được ta cảm thụ. Nhìn xem, nó cũng vui vẻ cười đến gãy lưng rồi, cho nên a. . . . . ." "A a a, Lôi Lôi a, van cầu ngươi đừng nói nữa, van cầu ngươi, tha cho ta đi! ~" Xảo Nhi bước nhanh tới ôm lấy chân phải thật nhỏ của Hãn Lôi Lôi, bộ mặt thống khổ đầy nước mắt. "Tại sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không rõ ràng sao? Vậy ta lại nói rõ ràng một chút! ~"Hắng giọng một lát, Hãn Lôi Lôi há mồm muốn nói, tốc độ của Xảo Nhi so với thanh âm truyền ra của nàng nhanh hơn, đưa tay trực tiếp bưng kín môi anh đào của cô sắp líu ríu không ngừng , "Không cần a, Lôi Lôi, bỏ qua cho ta đi! ~" "A?" Vuốt ve tay nhỏ bé của Xảo Nhi, Hãn Lôi Lôi đắc ý nhìn nàng, "Như thế nào, ta phân tích đủ thấu đáo rồi chứ! ~""Đúng vậy a, thấu đáo thấu đáo! ~" Xảo Nhi đầu gật giống như gà con mổ thóc. "Hắc hắc, Xảo Nhi, ngươi có thấy được nước hồ bên kia không a? Có phiếm lam quang ! ~" Hãn Lôi Lôi chỉ chỉ sau lưng nước hồ Xảo Nhi. "Lam quang?" Mặc dù rất là nghi hoặc nhìn khóe miệng Hãn Lôi Lôi cười tà, nhưng lòng hiếu kỳ cuối cùng cũng chiến thắng ý chí. Nàng quay đầu lại nhìn về phía hồ, lại phát hiện căn bản không có hiện lam quang gì hết. Sau lưng đột nhiên truyền đến một hồi lực đẩy, nàng không khỏi ở trong lòng hung hăng khinh bỉ nhìn mình một chút vậy cũng không ý chí như thế. "A! ~" "Oa a! ~" "Phù phù. . . . . . Phù phù. . . . . ." Tiếng rơi xuống nước truyền đến, lại có đến hai tiếng. "Ô. . . . . . Xảo Nhi! Ngươi quá độc ác rồi, tại sao có thể nắm chân ta không thả a! ~" Điều chỉnh vị trí của mình, Hãn Lôi Lôi giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng chỉ làm tăng thêm vẻ đáng yêu của nàng. "Ha ha, chuyện không liên quan đến ta a. Mới vừa rồi một tay ta che cái miệng muốn nói không ngừng của người kia, nhưng một tay kh không có buông ra , ai kêu chính ngươi không thấy rõ đây?" "Hừ, tiểu nhân gian trá." "Vậy đánh lén sau lưng người khác,gọi là cái gì đây?" Xảo Nhi buồn cười nhìn nàng. "Là chính nhân nữ tử." ". . . . . ." Triệt để im lặng không nói được gì rồi. "Ai, đều là ta không tốt, lừa ngươi mới làm hại chúng ta cùng nhau rơi xuống. Ta bảo đảm lần sau nhất định sẽ không lừa ngươi nữa." "Thật?" Mặt Xảo Nhi tỏ vẻ không tin. "Ừ, tuyệt đối so với vàng còn thật hơn." Hãn Lôi Lôi dừng một chút, nhìn địa phương mới vừa rồi rơi xuống một chút , trong lòng vạn phần cảm khái, không kìm hãm được nói: "Lần sau trực tiếp đẩy ngươi xuống là được, không phải sao?" ". . . . . ." Quả nhiên. "Ngươi thật đúng là. . . . . ." Xảo Nhi đang muốn trách mắng nàng cái gì, lại đột nhiên mở to hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm sau lưng Hãn Lôi Lôi, vươn tay chỉa về phía nàng, "Lôi Lôi. . . . . . Ngươi. . . . . . Phía sau ngươi có. . . . . . Có lam quang. . .." "Ừ?" Hãn Lôi Lôi nhìn biểu tình khoa trương của nàng mà ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền vuốt ve tay nàng bĩu môi nói: "Thật không có sáng ý!Muốn gạt ta thì cũng nên kiếm cái cớ mới đi chứ!~" "Không. . . . . . Không phải, Lôi Lôi, thật. . . . . . Thật sự có a. . . . . ." Xảo Nhi cả kinh, nước mắt ở trong hốc mắt sắp trào ra đến nơi. "Xảo nhi?" Hãn Lôi Lôi lần này ngốc thật rồi, không biết. . . . . . Thật sự có chứ? Run rẩy xoay người, trong nháy mắt, đập vào mắt nàng chỉ có một phiến phiếm lam quang sâu kín trên mặt hồ.Gừng tinh linh nhảy vũ điệu màu lam như ở trên mặt hồ. "A! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ yêu quái a! ~~~~~~~~~~~~~~~~~" Tiếng thét chói tai như giết heo truyền đến. Xảo Nhi vội vàng bụm cái miệng của nàng lại, đang muốn nói gì lại phát hiện dưới chân có thứ gì đó đang lôi nàng xuống. Trong lòng nàng chấn động, vội cúi đầu xem. Nàng không nhìn còn khá, vừa nhìn đã giật mình. Những tinh linh đang nhảy múa cư nhiên lôi chân của nàng cùng Hãn Lôi Lôi thẳng tắp kéo xuống dưới. Mà Hãn Lôi Lôi bên cạnh cư nhiên bị lam quang trên mặt hồ dọa cho sợ tới mức ngất đi. "Lôi Lôi, Lôi Lôi! ~ Ngươi tỉnh tỉnh a! ~" Cho dù nàng gọi thế nào Lôi Lôi vẫn bất tỉnh như cũ. Điều này làm cho Xảo Nhi không khỏi có chút hoảng loạn. Tại sao Lôi Lôi sớm không bất tỉnh muộn không bất tỉnh, cố tình lại ở nơi này, trong thời khắc mấu chốt này mà ngất đi a? Nếu lấy lực lượng của nàng nhất định có thể thoát khỏi những thứ này, nhưng là mình không được ah..., vậy nên làm sao bây giờ? Vũ điệu tinh linh càng kéo càng sâu, mãi cho đến khi đem túm hai người chìm sâu vào trong nước. Một giây trước khi mất đi tri giác , Xảo Nhi nỗ lực lôi kéo đã Hãn Lôi Lôi bởi vì mình không đủ lực kéo mà rời mình đi. Biết rõ mình đã vô lực kéo, song nhìn nàng cách xa mình, Xảo Nhi nhàn nhạt nói ra điều gì mơ hồ không rõ. Sau đó, cùng với Hãn Lôi Lôi, biến mất ở trong vùng tối tăm. —— Lôi Lôi, nếu như mà ta chết, như vậy ta sẽ cầu xin thần để cho ta đời sau. . . . . . Còn nhớ rõ ngươi.
/18
|