Gần đây, Linh hầu như nghỉ tại nhà nên công việc tại bệnh viện khá bận rộn.
"Mệt thật đấy nha!!"
"Cố nốt đi, vì tương lai của tiểu Phong, em phải cố chứ!!"-Anh họ nhìn tôi cười cười.
"Nó phải làm con nuôi em!! Nhất định!!"
"Cái này còn phải xem xét"
"Khỏi xem xét, nếu muốn xem xét, em kêu Chị dâu đi làm ngay hôm nay"
"Được rồi, được rồi"
Cuối cùng Phong cũng phải nhường cô em gái là tôi đây. Quả thực, dùng Linh để uy hiến là phương pháp nhanh gọn nhất.
Bữa sáng hoàn thành cũng là lúc tôi xác định mình chuẩn bị có con nuôi.
"Tình, con có rảnh không?"-Tôi đang chuẩn bị tới bệnh viện thì bác gọi lại.
"Dạ, dạo này thì hơi bận ạ, bác cần gì sao ạ?"
"Cũng không có gì đâu con, chỉ là... bác đang định.... haiz con cũng có tuổi rồi, nhưng bác vẫn muốn hỏi ý con? Mẹ con cũng tìm cho con vài chỗ..,. Con xem có rảnh không?"
"Để khi chị dâu ổn định đi ạ"
Kết hôn?
Phải rồi, tôi.... đã có tuổi rồi....cũng nên lập gia đình thôi. Nhưng bản thân lại có chút không nỡ... vì ai?
.———————————————————————-
"Bác sĩ Lục, mau qua bên này chút"
"Bác sĩ Lục, bên này có cấp cứu"
"Bác sĩ Lục,...."
Chị dâu động thai mà chắc tôi cũng động kinh theo luôn mất. Bệnh nhân thực quá nhiều, mà bác sĩ lại có chút thiếu thốn khiến cho công việc của tôi quả là một sự tra tấn.
Cả buổi sáng chạy hết ca này đến ca khác khiến lưng tôi mỏi lừ, chân thì quả thực không còn đủ sức nữa, đành ngồi phệt xuống ghế nghỉ. Cứ làm việc kiểu này chắc tôi cũng nghỉ sớm!!
"Linh không đi sao?"-Lãng tiến tới ngồi vào phần ghế còn lại tùy tiện đưa cho tôi một lon tăng lực.
"Chị dâu động thai, ở nhà nằm giường rồi"-Nhận lấy lon nước, tôi đáp lời.
"Sao lại không cẩn thận thế chứ. Có con rồi mà... cái bà này!! Giờ là hành hạ Tình Nhi của tôi đây"-Dẫu cho thời gian thay đổi, dẫu cho tôi luôn lảng tránh, Lãng vẫn vậy khiến tôi đôi lúc khó xử.
"Vậy ngươi giúp ta đi"
"Chẳng có cái gì từ trên trời rơi xuống đâu, Tình Nhi à...."-Hắn giơ gương mặt tuấn lãng ra trước mặt tôi mà cười tà.
"Thôi khỏi, không dám"
"Sao không?"
"Nếu tôi đồng ý thì mai tôi sẽ lên báo đó"
"Sao?"
"Đắng lòng bác sĩ nội trú Viện Bỏng Quốc Gia chết vì bị y tá đánh ghen"
"Ha hahaha, anh đây sẽ bảo vệ em mà"-Nói đoạn, cánh tay hư hỏng của Lãng khoác qua vai tôi tình tứ.
"Nào nào, đây không cần nha"-Tôi nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay đó của Lãng.
Không phải nó không đủ yên bình, không phải nó không bằng vòng tay của anh, chỉ đơn giản là tôi không muốn bất kỳ ai tổn thương vì tôi, tôi không muốn ích kỷ mà coi Lãng như kẻ thay thế. Thực không thể....
"Buồn ngủ thật đấy"- Tôi cố lảng tránh coi như chuyện vừa rồi không xảy ra.
"Nghỉ ngơi một lát đi, 15' ngủ cũng đủ cho một ngày đó"-Có vẻ cậu nhóc cũng rất hài hòa cùng tôi chơi trò lảng tránh.
"Được, ta đi trước"-Tôi nhanh chóng rời khỏi ghế mà hướng tới phòng nghỉ.
Quả thực là mí mắt sắp rớt xuống đất thật rồi...
"A"-Trong trạng thái mơ màng, tiến về đích trong vô thức, tôi va chạm vào 1 lồng ngực rộng lớn... Không phải con gái nha.
"Sao lại không để ý như vậy?"
Trời ơi.. Ông thực vô cùng đáng yêu nha. Đâm vào ai không đâm, tại sao nhất quyết cứ phải là anh??
"Xin lỗi"- Tôi cúi đầu nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực ấy.
1 ngày, tôi va chạm với hai người đàn ông, mà cả hai đều sắm vai quan trọng trong cuộc đời tôi.
"Em không khỏe sao?"-Anh kéo tay tôi lại, ngăn cản ý định rời đi của tôi.
"Chỉ là có chút mệt thôi, tôi không sao"- Tránh né bàn tay tiến tới, tôi nói vội.
"Nghỉ sớm đi"
Anh buông tay....
Nhưng tôi lại khó chịu... Đây chẳng phải điều mày muốn sao Tình?
Sao lại vẫn không quên nổi những rung động ấy?
"Mệt thật đấy nha!!"
"Cố nốt đi, vì tương lai của tiểu Phong, em phải cố chứ!!"-Anh họ nhìn tôi cười cười.
"Nó phải làm con nuôi em!! Nhất định!!"
"Cái này còn phải xem xét"
"Khỏi xem xét, nếu muốn xem xét, em kêu Chị dâu đi làm ngay hôm nay"
"Được rồi, được rồi"
Cuối cùng Phong cũng phải nhường cô em gái là tôi đây. Quả thực, dùng Linh để uy hiến là phương pháp nhanh gọn nhất.
Bữa sáng hoàn thành cũng là lúc tôi xác định mình chuẩn bị có con nuôi.
"Tình, con có rảnh không?"-Tôi đang chuẩn bị tới bệnh viện thì bác gọi lại.
"Dạ, dạo này thì hơi bận ạ, bác cần gì sao ạ?"
"Cũng không có gì đâu con, chỉ là... bác đang định.... haiz con cũng có tuổi rồi, nhưng bác vẫn muốn hỏi ý con? Mẹ con cũng tìm cho con vài chỗ..,. Con xem có rảnh không?"
"Để khi chị dâu ổn định đi ạ"
Kết hôn?
Phải rồi, tôi.... đã có tuổi rồi....cũng nên lập gia đình thôi. Nhưng bản thân lại có chút không nỡ... vì ai?
.———————————————————————-
"Bác sĩ Lục, mau qua bên này chút"
"Bác sĩ Lục, bên này có cấp cứu"
"Bác sĩ Lục,...."
Chị dâu động thai mà chắc tôi cũng động kinh theo luôn mất. Bệnh nhân thực quá nhiều, mà bác sĩ lại có chút thiếu thốn khiến cho công việc của tôi quả là một sự tra tấn.
Cả buổi sáng chạy hết ca này đến ca khác khiến lưng tôi mỏi lừ, chân thì quả thực không còn đủ sức nữa, đành ngồi phệt xuống ghế nghỉ. Cứ làm việc kiểu này chắc tôi cũng nghỉ sớm!!
"Linh không đi sao?"-Lãng tiến tới ngồi vào phần ghế còn lại tùy tiện đưa cho tôi một lon tăng lực.
"Chị dâu động thai, ở nhà nằm giường rồi"-Nhận lấy lon nước, tôi đáp lời.
"Sao lại không cẩn thận thế chứ. Có con rồi mà... cái bà này!! Giờ là hành hạ Tình Nhi của tôi đây"-Dẫu cho thời gian thay đổi, dẫu cho tôi luôn lảng tránh, Lãng vẫn vậy khiến tôi đôi lúc khó xử.
"Vậy ngươi giúp ta đi"
"Chẳng có cái gì từ trên trời rơi xuống đâu, Tình Nhi à...."-Hắn giơ gương mặt tuấn lãng ra trước mặt tôi mà cười tà.
"Thôi khỏi, không dám"
"Sao không?"
"Nếu tôi đồng ý thì mai tôi sẽ lên báo đó"
"Sao?"
"Đắng lòng bác sĩ nội trú Viện Bỏng Quốc Gia chết vì bị y tá đánh ghen"
"Ha hahaha, anh đây sẽ bảo vệ em mà"-Nói đoạn, cánh tay hư hỏng của Lãng khoác qua vai tôi tình tứ.
"Nào nào, đây không cần nha"-Tôi nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay đó của Lãng.
Không phải nó không đủ yên bình, không phải nó không bằng vòng tay của anh, chỉ đơn giản là tôi không muốn bất kỳ ai tổn thương vì tôi, tôi không muốn ích kỷ mà coi Lãng như kẻ thay thế. Thực không thể....
"Buồn ngủ thật đấy"- Tôi cố lảng tránh coi như chuyện vừa rồi không xảy ra.
"Nghỉ ngơi một lát đi, 15' ngủ cũng đủ cho một ngày đó"-Có vẻ cậu nhóc cũng rất hài hòa cùng tôi chơi trò lảng tránh.
"Được, ta đi trước"-Tôi nhanh chóng rời khỏi ghế mà hướng tới phòng nghỉ.
Quả thực là mí mắt sắp rớt xuống đất thật rồi...
"A"-Trong trạng thái mơ màng, tiến về đích trong vô thức, tôi va chạm vào 1 lồng ngực rộng lớn... Không phải con gái nha.
"Sao lại không để ý như vậy?"
Trời ơi.. Ông thực vô cùng đáng yêu nha. Đâm vào ai không đâm, tại sao nhất quyết cứ phải là anh??
"Xin lỗi"- Tôi cúi đầu nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực ấy.
1 ngày, tôi va chạm với hai người đàn ông, mà cả hai đều sắm vai quan trọng trong cuộc đời tôi.
"Em không khỏe sao?"-Anh kéo tay tôi lại, ngăn cản ý định rời đi của tôi.
"Chỉ là có chút mệt thôi, tôi không sao"- Tránh né bàn tay tiến tới, tôi nói vội.
"Nghỉ sớm đi"
Anh buông tay....
Nhưng tôi lại khó chịu... Đây chẳng phải điều mày muốn sao Tình?
Sao lại vẫn không quên nổi những rung động ấy?
/37
|