Trên đời này, rất nhiều thứ ta không thể trốn chạy và thời gian chính là một trong số đó.
Chúng tôi không thể vờ như không biết ngày chia xa đang đến gần...
Tôi vẫn là kẻ đến sớm nhất lớp mỗi ngày. Tôi vẫn ngắm nhìn cái sân trường đang đỏ rực hoa phượng kia. Vẫn làm những việc thường lệ. Nhưng tôi đủ hiểu, những ngày này sắp xa rồi. Chỉ 1 phút trôi đi thôi, nó cũng đã được gọi là "phút cũ" rồi.
Giáo viên vẫn say sưa với bài giảng với hy vọng mấy đứa trẻ của mình có thể vào một ngôi trường tốt. Chúng tôi vẫn phải làm những bài tập ôn thi quen thuộc mà tôi không đếm nổi đã làm đi làm lại bao nhiêu lần.
Người ta nói Mùa Hạ là mùa chia xa. Khi còn là một đứa trẻ, tôi cho rằng nó chẳng có gì to tát cả, sang năm là lại gặp lại, mà dẫu không gặp lại cũng chẳng sao. Thế nhưng giờ đây, cớ làm sao mà tôi không thể có được những suy nghĩ lạc quan như lúc ấy?
Cái lớp nổi loạn của tôi cũng dịu đi vài phần. Chúng nó cũng đã có chút cảm giác chia xa sao? Bản thân tôi có chút hụt hẫng. Liệu sang một lớp mới, tôi còn có thể có những tháng ngày vui vẻ như thế này hay không?
Ngày chia tay của chúng tôi là một ngày nắng gắt. Nó cơ bản cũng chẳng có gì đặc biệt hơn một ngày hạ bình thường nhưng sao tôi lại có cảm giác lạ kì tới vậy.
Vẫn đến sớm như thường lệ, vẫn cố hướng tầm mắt ra chỗ sân trường kia, mường tượng lại cái ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này, nghĩ về những giờ ra chơi sân trường tấp nập. Rồi sang năm nó sẽ lại được phủ đầy bởi học sinh, nhưng giữa đám người ấy đã không còn chúng tôi nữa rồi.
Giáo viên vẫn tiếp tục giảng những bài giảng quen thuộc nhưng đâu mấy đứa trong chúng tôi chịu nghe. Tôi còn nhớ cô đã nói:
"Cái lớp này, đến ngày cuối cùng rồi mới có tinh thần ngày chia tay à"
Có lẽ đúng vậy, đám trẻ ấy đến tận ngày cuối cùng của cuộc vui rồi mới phát hiện ra chúng sắp phải kết thúc trò vui. Mặt đứa nào cũng ỉu xìu không nói một lời. Không phải mất công quát tháo, đám học sinh vẫn im lặng đến lạ thường.
Lớp tôi làm cái gì cũng dở tệ. Cả lớp chẳng mấy đứa trắng trẻo mà áo lớp lại đen một màu. Chụp ảnh lớp thì chẳng có cái nào ra hồn làm đến giờ tôi vẫn phát hoảng "Mình chẳng có ảnh lớp 9". Nhưng có duy nhất một kỷ niệm mà giờ tôi vẫn khắc ghi: Chiếc áo trắng mang chữ ký cả lớp. Đó là những lời chúc, những in dấu của chúng nó trong cuộc đời tôi. Chiếc áo ấy cũng là chiếc "áo bẩn" duy nhất mà tôi chưa bao giờ giặt như thể sợ những dòng chữ ấy sẽ phai mờ mất vậy.
Ngày chia tay đám con gái đã khóc rất nhiều, Lam cũng sụt sịt suốt đến nỗi tôi giật mình "Tại sao mình không khóc?". Đúng thế, tôi đã không rơi lấy một giọt nước mắt trong ngày chia xa.
"Sao mà phải khóc?"-Tôi vỗ vai cô bạn thân vẫn đang sụt sịt.
"Rồi lại sẽ gặp cơ mà!"
"Em không biết nữa"- Nó trả lời trong tiếng nấc.
Tôi đã tự hỏi, có phải tối hôm trước tôi đã ngủ trong tủ lạnh hay sao mà máu tôi hôm đó lại lạnh đến vậy?
Rồi lại tự giễu liệu mình có phải "con trâu cười gãy răng" hay không mà ngốc tới vậy?
Đến khi về tới nhà, ngắm nhìn chiếc "áo bẩn" trong tay tôi mới thấy có một cái gì đó khó chịu trong lòng. Nó là hụt hẫng, là bất ngờ, là không thể tin được. Đọc từng dòng lưu bút nhòe màu của Lam trên vải, lòng tôi lại thêm khó chịu khi phát hiện ra mình chính là "con trâu cười gãy răng", đến lúc ấy mới phát hiện ra:"Là 1 tháng, hay 1 năm hay có thể là không bao giờ gặp lại nữa". Tôi đâu phải kẻ mới ngày đầu học cách chia xa, học cách nói tạm biệt? My-cô bạn từ thủa lọt lòng của tôi, tôi cũng thể nói tạm biệt một cách tử tế. Khi My theo gia đình vào Đà Nẵng, tôi thậm chí không thể gặp mặt lúc giã từ.
Tôi đã từng hỏi chị tôi, khi chia xa bạn cấp 2 liệu chị có cảm giác giống tôi? Chị đã nói :"Không đến mức như thế." Hay là do tôi đã gắn bó quá chặt với đám trẻ ham chơi này rồi?
Chia xa mất rồi. Mùa Hạ năm ấy, chúng tôi đã chính thức nói tạm biệt với 4 năm nổi loạn...
Chúng tôi không thể vờ như không biết ngày chia xa đang đến gần...
Tôi vẫn là kẻ đến sớm nhất lớp mỗi ngày. Tôi vẫn ngắm nhìn cái sân trường đang đỏ rực hoa phượng kia. Vẫn làm những việc thường lệ. Nhưng tôi đủ hiểu, những ngày này sắp xa rồi. Chỉ 1 phút trôi đi thôi, nó cũng đã được gọi là "phút cũ" rồi.
Giáo viên vẫn say sưa với bài giảng với hy vọng mấy đứa trẻ của mình có thể vào một ngôi trường tốt. Chúng tôi vẫn phải làm những bài tập ôn thi quen thuộc mà tôi không đếm nổi đã làm đi làm lại bao nhiêu lần.
Người ta nói Mùa Hạ là mùa chia xa. Khi còn là một đứa trẻ, tôi cho rằng nó chẳng có gì to tát cả, sang năm là lại gặp lại, mà dẫu không gặp lại cũng chẳng sao. Thế nhưng giờ đây, cớ làm sao mà tôi không thể có được những suy nghĩ lạc quan như lúc ấy?
Cái lớp nổi loạn của tôi cũng dịu đi vài phần. Chúng nó cũng đã có chút cảm giác chia xa sao? Bản thân tôi có chút hụt hẫng. Liệu sang một lớp mới, tôi còn có thể có những tháng ngày vui vẻ như thế này hay không?
Ngày chia tay của chúng tôi là một ngày nắng gắt. Nó cơ bản cũng chẳng có gì đặc biệt hơn một ngày hạ bình thường nhưng sao tôi lại có cảm giác lạ kì tới vậy.
Vẫn đến sớm như thường lệ, vẫn cố hướng tầm mắt ra chỗ sân trường kia, mường tượng lại cái ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này, nghĩ về những giờ ra chơi sân trường tấp nập. Rồi sang năm nó sẽ lại được phủ đầy bởi học sinh, nhưng giữa đám người ấy đã không còn chúng tôi nữa rồi.
Giáo viên vẫn tiếp tục giảng những bài giảng quen thuộc nhưng đâu mấy đứa trong chúng tôi chịu nghe. Tôi còn nhớ cô đã nói:
"Cái lớp này, đến ngày cuối cùng rồi mới có tinh thần ngày chia tay à"
Có lẽ đúng vậy, đám trẻ ấy đến tận ngày cuối cùng của cuộc vui rồi mới phát hiện ra chúng sắp phải kết thúc trò vui. Mặt đứa nào cũng ỉu xìu không nói một lời. Không phải mất công quát tháo, đám học sinh vẫn im lặng đến lạ thường.
Lớp tôi làm cái gì cũng dở tệ. Cả lớp chẳng mấy đứa trắng trẻo mà áo lớp lại đen một màu. Chụp ảnh lớp thì chẳng có cái nào ra hồn làm đến giờ tôi vẫn phát hoảng "Mình chẳng có ảnh lớp 9". Nhưng có duy nhất một kỷ niệm mà giờ tôi vẫn khắc ghi: Chiếc áo trắng mang chữ ký cả lớp. Đó là những lời chúc, những in dấu của chúng nó trong cuộc đời tôi. Chiếc áo ấy cũng là chiếc "áo bẩn" duy nhất mà tôi chưa bao giờ giặt như thể sợ những dòng chữ ấy sẽ phai mờ mất vậy.
Ngày chia tay đám con gái đã khóc rất nhiều, Lam cũng sụt sịt suốt đến nỗi tôi giật mình "Tại sao mình không khóc?". Đúng thế, tôi đã không rơi lấy một giọt nước mắt trong ngày chia xa.
"Sao mà phải khóc?"-Tôi vỗ vai cô bạn thân vẫn đang sụt sịt.
"Rồi lại sẽ gặp cơ mà!"
"Em không biết nữa"- Nó trả lời trong tiếng nấc.
Tôi đã tự hỏi, có phải tối hôm trước tôi đã ngủ trong tủ lạnh hay sao mà máu tôi hôm đó lại lạnh đến vậy?
Rồi lại tự giễu liệu mình có phải "con trâu cười gãy răng" hay không mà ngốc tới vậy?
Đến khi về tới nhà, ngắm nhìn chiếc "áo bẩn" trong tay tôi mới thấy có một cái gì đó khó chịu trong lòng. Nó là hụt hẫng, là bất ngờ, là không thể tin được. Đọc từng dòng lưu bút nhòe màu của Lam trên vải, lòng tôi lại thêm khó chịu khi phát hiện ra mình chính là "con trâu cười gãy răng", đến lúc ấy mới phát hiện ra:"Là 1 tháng, hay 1 năm hay có thể là không bao giờ gặp lại nữa". Tôi đâu phải kẻ mới ngày đầu học cách chia xa, học cách nói tạm biệt? My-cô bạn từ thủa lọt lòng của tôi, tôi cũng thể nói tạm biệt một cách tử tế. Khi My theo gia đình vào Đà Nẵng, tôi thậm chí không thể gặp mặt lúc giã từ.
Tôi đã từng hỏi chị tôi, khi chia xa bạn cấp 2 liệu chị có cảm giác giống tôi? Chị đã nói :"Không đến mức như thế." Hay là do tôi đã gắn bó quá chặt với đám trẻ ham chơi này rồi?
Chia xa mất rồi. Mùa Hạ năm ấy, chúng tôi đã chính thức nói tạm biệt với 4 năm nổi loạn...
/37
|