Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Chương 80: Nửa đêm nhìn trăng rơi lệ

/193


Edit: Kiri

Trước mắt là một khu đất với lượng khoáng sản vô cùng lớn.

Bột phấn màu vàng nhạt, sáng lấp lánh ánh kim, còn có rất nhiều khoáng thạch óng ánh, một biển vàng rực rỡ, mênh mông vô bờ, làm cho ánh đuốc cũng ảm đạm đi vài phần.

Một tiếng sợ hãi vang lên, Mục Thiên Mục Dương không thể tin phát ra một tiếng thét kinh hãi: “Đây là……….. lưu……….lưu hoàng?” (lưu huỳnh đó, nhưng cổ đại thì chắc gọi là lưu hoàng.)

Lãnh Hạ cũng nhíu mày, nàng đã sớm đoán được, không nói tới mùi gay mũi kia mà chỉ cần triệu chứng của nam nhân trúng độc cũng đủ rõ, đó là lưu hoàng gặp nước sinh ra độc tính, cũng may độc trong cơ thể hắn cũng không nặng, nếu không thì nàng phải báo cho Chung Thương và dân làng, không thể cứu chữa, mà có khi lại còn mất mạng.

Mặc dù trong lòng đã có phán đoán nhưng một vùng khoáng sản rộng lớn như vậy vẫn làm cho nàng có chút kinh hỉ.

Nghe bọn họ kêu lên sợ hãi, Lãnh Hạ cảm thấy nghi hoặc, chỗ khoáng sán này tuy nói là rất nhiều nhưng chỉ là lưu hoàng thôi mà, thế giới này đâu phải là không có, Chiến Bắc Liệt bắn pháo hoa hai lần, chẳng phải cũng dùng hay sao.

Lại nhìn thần sắc Cuồng Phong mấy người, không ai không phải là trừng mắt, mở to miệng, một bộ dáng không thể tin, thậm chí ngay cả Chung Thương vốn nghiêm túc mà khóe miệng cũng giật giật.

Lãnh Hạ nhướn mày hỏi: “Chỉ là lưu hoàng thôi mà, dù trữ lượng lớn thì các ngươi cũng không nên kích động như thế chứ?”

Chung Thương khóe miệng lại giật giật, lưu hoàng…………. mà thôi?

Chiến Bắc Liệt ôm lấy bả vai Lãnh Hạ, có chút tán thưởng nhìn ánh sáng vàng trước mặt, giải thích cho nàng hiểu: “Khoáng sản lưu hoàng có rất ít trong ngũ quốc, ở Đại Tần cũng chỉ có một ít, nhưng chỗ khoáng sản này thì phải gấp mấy chục lần, lưu hoàng ở ngũ quốc còn quý giá hơn vàng.”

Chung Thương đám người rốt cục thu hồi ánh mắt đang dại ra nhìn vùng đất vàng kia, khó hiểu liếc mắt một cái nhìn Chiến Bắc Liệt, lại nhìn Lãnh Hạ, Vương gia giải thích như vậy, sao lại có cảm giác Tiểu Vương phi giống như không phải người trong ngũ quốc?

Theo bọn họ thì Tiểu Vương phi có đến tám phần mười không phải là phế vật công chúa kia, nhưng hẳn là người của một trong năm nước, nhưng vừa rồi Vương gia giải thích lại làm suy nghĩ của bọn họ có chút lung lay.

Hoặc là Tiểu Vương phi vẫn ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, cho nên mới không biết mấy cái này?

Chiến Bắc Liệt đảo mắt nhìn một lượt, nhìn khiến mấy người nhất thời run run, thu hồi ánh mắt đang nhìn Lãnh Hạ lại, lúc ấy hắn mới vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục nói: “Chính vì lưu hoàng rất ít nên mới trở thành thứ chỉ hoàng thất mới được dùng, dân chúng tuyệt đối không có.”

Lãnh Hạ cẩn thận nhớ lại, thời điểm nàng đi dạo trong thành Trường An, thật sự là không nhìn thấy cửa hàng nào bán lưu hoàng.

Với cả đến nơi này đã được năm tháng nhưng mới chỉ thấy bắn pháo hoa hai lần, một lần là ngày đại hôn, một lần là lễ Trung thu, Lãnh Hạ khóe miệng giật giật hỏi: “Như ngươi nói thì pháo hoa cũng chỉ hoàng thất mới có thể dùng?”

Chiến Bắc Liệt dùng một bộ dáng ‘Đương nhiên là thế’ trả lời: “Ngày lễ ngày tết, ngày trọng đại thì hoàng thất sẽ bắn pháo hoa, để tỏ ý vui mừng, các nước khác cũng vậy.”

Lãnh Hạ lại giật giật khóe miệng, nhưng đó cũng là bình thường vì mấy thứ này sinh ra ở những nơi khác nhau mà trong thế giới này không có dụng cụ thăm dò gì thì làm sao tìm được, ngũ quốc tuy lớn nhưng so với thế giới hiện đại mà nói, thì cũng chỉ là muối bỏ biển thôi.

Nhất là lưu hoàng, nó được sinh ra sau khi núi lửa phun trào, ngay cả hiện đại cũng coi việc núi lửa phun trào là hủy diệt, chứ đừng nói là thế giới lạc hậu này, sẽ cho ngay rằng đó là một ngọn núi chết, tránh thật xa cái nơi từng phun trào mà không biết có rất nhiều lưu hoàng ở đó.

Nhưng có lẽ theo thời gian, nơi này ngày trước sau khi núi lửa phun thì đã thành như bây giờ, thậm chí còn có người tới ở, nhưng cũng vẫn nghĩ bị như vậy là do sơn thần nguyền rủa.

Nàng chợt nghĩ ra gì đó, nghiêng đầu trêu ghẹo nói: “Nói như vậy thì hai lần ngươi chuẩn bị pháo hoa trước đó cũng mất rất nhiều tiền sao?”

Chiến Bắc Liệt sau một chút xấu hổ trong chớp mắt, nhất thời kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng nói: “Đương nhiên!”

Nói đến cái này thì sáu người đồng loạt nhịn cười, cười đến run cả người, Vương gia vì muốn Tiểu Vương phi vui mà gần như đem toàn bộ lưu hoàng dự trữ trong hoàng cung ra dùng hết, bao nhiêu thợ phải làm việc ngày đêm để tạo pháo hoa.

Ngay cả Hoàng Thượng luôn luôn ôn nhuận cũng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, híp đôi mắt hồ ly lại, mắng nhiếc hắn là ‘Trò chơi lụn bại.”

Mạc Tuyên công tử thì đau lòng đến mất ngủ mấy ngày liền, mỗi ngày đều cầm bàn tính, tính tính trước mặt Vương gia, ai oán nhìn nhìn Vương gia, liên tiếp lẩm bẩm ‘Không có lời’

Chiến Bắc Liệt không xấu hổ chỉ thấy quang vinh, nhếch môi, vui tươi hớn hở nói: “Tức phụ, nếu ngươi thích pháo hoa, thì chúng ta đem mấy cái này về, mỗi ngày đều bắn cho ngươi xem.”

Sáu người nhìn đống khoáng sản trước mắt, rồi lại nhìn Chiến Bắc Liệt, đều chép chép miệng, thật sự là lụn bại, lụn bại a!

Tuy nàng không thích mấy cái sáng lấp lánh đó nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Chiến Bắc Liệt thì lại không đành đả kích hắn, lập tức lảng sang chuyện khác: “Vậy thì mấy thứ này được dùng để làm pháo hoa sao?”

Thiểm Điện nhất thời hưng phấn, chớp chớp mắt xoa xoa tay, thèm nhỏ dãi nói: “Vương phi, thứ này còn đáng giá hơn hoàng kim, tuy rằng không dùng để làm gì nhưng những ngày lễ trong năm đều phải dùng nó, nếu bán cho các nước khác thì quốc khố sẽ dư dả lên không ít!”

Không dùng để làm gì………..

Bán cho nước khác…………

Lãnh Hạ vỗ vỗ trán, lại nhìn những người khác cũng có biểu tình như thế, dùng một ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn nàng, vô cùng hưng phấn: bán lưu hoàng cho nước khác tuyệt đối có thể kiếm được một lượng quân phí đáng kể, Tiểu Vương phi, ngươi sẽ không đồng ý cho Vương gia dùng cái này làm pháo hoa chứ?

Chỉ có Chiến Bắc Liệt còn đang chìm trong sự chờ mong làm cho tức phụ vui, mày nhăn lại thành một đường.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt chuyển tới đống lưu hoàng lớn kia, trong phượng mâu hiện lên một tia ngạo nghễ: “Cái này ta có việc quan trọng cần dùng!”

Chiến Bắc Liệt thả lỏng chân mày, hắn hiểu Lãnh Hạ, tuyệt đối sẽ không làm thứ vô ích, nếu nàng nói có thứ cần dùng thì nhất định là hắn không biết nhưng nàng biết.

Hơn nữa mẫu sư tử nói chuyện cũng không khoa trương, việc quan trọng, đáng giá để cân nhắc.

Chung Thương sáu người cũng nghi hoặc vạn phần, thần sắc kích động nhất thời uể oải xuống, sáu khuôn mặt đau khổ, chẳng lẽ Tiểu Vương phi thích xem pháo hoa thật sao?

Lãnh Hạ cũng không giải thích, nếu nói lưu hoàng còn có công dụng khác ngoài tạo pháo hoa thì chưa chắc họ đã tin, tốt nhất là đợi lúc chế xong rồi, cho họ xem kết quả, đó mới là lời thuyết phục tốt nhất.

“Mục Thiên ở lại gác vùng khoáng sản này, Mục Dương quay về Trường An bẩm báo, dẫn người đến khai thác, những người khác thì kế hoạch không thay đổi, sáng sớm ngày mai xuất phát đi xích cương.” Nàng trầm ngâm một lát, rồi trực tiếp hạ lệnh phân phó: “Một phần lưu hoàng gửi về Trường An, một phần thì mang đến quân doanh xích cương, rồi triệu tập hai mươi thợ chế tác pháo hoa tốt nhất, đưa đến quân doanh.”

Sáu người đồng loạt nhìn trời, Tiểu Vương phi quả nhiên là muốn chế tác pháo hoa sao?

Mục Thiên Mục Dương kinh hoàng, khóc không ra nước mắt.

Bọn họ đã có thể đoán được ngay, trở về Hoàng cung bẩm báo đem việc này cho Hoàng Thượng thì nhất định sẽ bị Hoàng Thượng phúc hắc kia chỉnh đến chết, được rồi, nói không chừng nếu không bị Hoàng Thượng lấy ám chiêu chỉnh chết thì sẽ bị Mạc Tuyên công tử tham tiền kia bóp chết.

Nhìn thoáng qua thần sắc Chiến Bắc Liệt, nhìn thấy bộ dáng hắn ‘Vương phi nói gì nghe đó, không nghe cũng phải nghe’ liền không thể phản kháng, chỉ có thể cao giọng đáp: “Rõ!”

Gia a! Anh minh thần võ của ngươi đến tột cùng là đi đâu hết rồi!

Lãnh Hạ gật gật đầu, trong ánh mắt oán niệm vô hạn của sáu người, vừa lòng nhìn vùng khoáng sản trước mắt, không khỏi dâng lên vài phần chờ mong, rốt cục có cơ hội thể hiện sở trường của nàng.

Mọi người đi ra khỏi rừng, hơn nữa, Lãnh Hạ hơi dừng bước, dặn dò: “Người khai quặng không thể là dân chúng bình thường, phải là người khỏe mạnh, có công phu, chuẩn bị thật tốt rồi mới tới.”

Mấy người bọn họ đều là thân thủ bất phàm, hiện tại mới chỉ ở đây khoảng nửa canh giờ đương nhiên là không sao nhưng nếu ở lại đây quá lâu thì nhất định dễ dàng bị trúng độc.

Kỳ thật độc tính của lưu hoàng cũng không cao, bình thường thì chỉ có bị đốt hoặc gặp nước thì mới có thể sinh ra kịch độc.

Nhưng với những dân chúng bình thường, trên người không có công phu, khả năng kháng độc đương nhiên là cực thấp.

Hơn nữa một vùng khoáng sản lớn như thế thì độc tính sẽ tăng lên gấp nhiều lần, sẽ biến thành kịch độc, khiến cho thôn dân ở đây cho là sơn thần giáng tội, chưa bao giờ bước vào chỗ này, thật may, nếu không sẽ thành đại họa, hậu quả thực sự là không chịu nổi.

Lúc trở lại thôn thì đã là đêm khuya.

Mưa xong thì không khí thêm vài phần tươi mát, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, sương trắng mơ hồ bao phủ trong thôn xóm yên bình.

Trong phòng, Chiến Bắc Liệt đốt một ngọn đèn lên rồi ôm Lãnh Hạ nằm ở trên giường, vừa vỗ vỗ nàng như trẻ con vừa thấp giọng hỏi hỏi: “Lưu hoàng còn có thể dùng làm gì?”

Hắn biết mẫu sư tử khẳng định là không muốn làm pháo hoa, nhưng rất tò mò, những người thợ kia ngoài làm pháo hoa thì có thể làm gì?

Lãnh Hạ nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của hắn dưới ngọn đèn mờ nhạt, liền bật cười, giải thích ý tưởng của nàng cho Chiến Bắc Liệt.

Chiến Bắc Liệt càng nghe càng dại ra, nhăn mày nửa tin nửa ngờ, hắn tuyệt đối tin tưởng Lãnh Hạ, nàng không phải là một người khoa trương, nói phét, nói một không hai, nếu nói ra, thì nhất định là làm được.

Nhưng chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng, đừng nói là đã nghe ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới!

Việc này càng chứng thực cho ý nghĩ của hắn, về lai lịch của Lãnh Hạ.

Tay đặt bên hông Lãnh Hạ càng siết chặt, Chiến Bắc Liệt ôm chặt lấy nàng, hắn có một cảm giác khẩn trương trước nay chưa từng có và ……. vô lực.

Nếu sự thật giống như hắn nghĩ thì mẫu sư tử có rời đi không, có khi nào không về nữa không, quả thực hắn không dám tưởng tượng, nếu không còn mẫu sư tử nữa………….

Trong thoáng chốc, ưng mâu nhuốm hàn ý lạnh băng, thị huyết, nếu thật sự có một ngày như vậy, là ngày phải đấu với trời, hắn cũng không ngại!

Lãnh Hạ cảm nhận được sát khí dữ tợn của hắn, mày liễu nhíu lại, thở dài, nhướn người lên hôn lên môi hắn, trấn an kẻ đang tỏa sát khí kia.

Dần dần, cảm giác được hắn đã ổn định được bản thân thì thân thể lại bắt đầu bùng dục hỏa, thầm nghĩ thầm nghĩ không tốt, mau lui lại, đẩy hắn ra, ý tứ: Trấn định!

Chiến Bắc Liệt hơi thở dồn dập, hai mắt tái xanh nhìn nàng rất đáng thương, thế nào cũng không được làm, oán niệm đột nhiên tăng mạnh.

Chiến Bắc Liệt thở dài, thả người nằm xuống, đừng có nghĩ đến chuyện làm gì, thành thành thật thật ngủ đi.

Đúng lúc này…………….

Trong phòng cách vách truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng, tiếng thở hổn hển của nam tử, tiếng gọi duyên dáng của nữ tử, rồi những tiếng vang, hợp tấu thành một khúc nhạc kiều diễm.

Đại Tần Chiến thần nhất thời bùng nổ, đừng nói là hai mắt xanh mà ngay cả mặt cũng xanh hết rồi.

Cái này gọi là gì……….

Lửa cháy đổ thêm dầu?

Bỏ đá xuống giếng?

Nhà dột mưa suốt đêm?

Chiến Bắc Liệt cả người đã xanh thành một cây su hào, nghiến răng ken két, thanh âm kia, còn to hơn cả phòng bên cạnh, lấy nghiến răng nghiến lợi thể hiện thái độ bất mãn!

Lãnh Hạ không khỏi cười rộ lên, tựa đầu ở trên vai Chiến Bắc Liệt mà cười, một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, trêu tức nhìn hắn.

Trong đôi mắt kia, muốn bao nhiêu sung sướng thì có bấy nhiêu sung sướng.

Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt xoay người một cái, đem nàng đặt ở dưới thân, oán hận trừng mắt nhìn nàng, hai mắt phun lửa, hung thần ác sát nhổ ra hai chữ, ý tứ hàm xúc uy hiếp mười phần: “Tức phụ!”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt, cái này gọi là vui quá hóa buồn sao?

Lãnh Hạ nhất thời nghiêm túc, rồi cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, trịnh trọng nói: “Hình xăm.”

Chiến Bắc Liệt thấy nàng sắc mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt lại là ý cười trong vắt, liền tức giận ngứa răng, nhưng hai chữ này là một đòn đả kích thật sâu với hắn, đành cào đầu, nằm xuống bên cạnh, thở dài.

Lãnh Hạ nghẹn, cảm nhận được người bên cạnh đang khô nóng, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

Chiến Bắc Liệt mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng vang ở phòng bên cạnh.

Nếu chỉ có tiếng vang thì cũng không sao, mấu chốt là mẫu sư tử âu yếm đang nằm cạnh, nằm sát nhau, cảm nhận được hơi ấm của nàng, một vài sợi tóc chạm vào mặt hắn, mùi hương thơm mát bay quanh chóp mũi………

Cơ thể hắn sắp bị dục hỏa đốt thành than rồi?

Rốt cục, trong nỗi bực bội của Chiến Bắc Liệt, một tiếng rên rỉ thống khoái vang lên, tiếng vang dần dần dừng lại.

Chiến Bắc Liệt thở phào một hơi, con mẹ nó, cuối cùng đã xong!

Nhưng còn chưa thở xong…………

Tiếng vang lại vang lên, nữ tử yêu kiều gọi, nam nhân thở dốc.

Cảm giác của Đại Tần Chiến thần lúc này quả thực không thể nào hình dung nổi, hận không thể vọt sang phòng bên cạnh đá văng cửa phòng bọn họ, chửi ầm lên: “Biết là các ngươi suýt nữa đã trải qua sinh ly tử biệt, nhưng không cần thiết phải hai lần chứ?”

Hai lần?

Hai lần nha?

Rất mẹ nó khi dễ người!

Lão tử ngay cả một lần cũng không có!

Lãnh Hạ đang nằm trong chăn nhịn không được cười khẽ.

Lãnh Hạ cười đủ rồi nhìn Chiến Bắc Liệt, thấy hắn nói lầm bầm hai tiếng, quay đầu ra chỗ khác, một bộ dáng khó chịu như trẻ con, lại nhịn không được khóe miệng cong lên.

Tuy rằng kiếp trước nàng chưa từng làm chuyện nam nữ, nhưng nàng biết phải nghẹn thì khó chịu đến nhường nào, nhìn Chiến Bắc Liệt chịu đựng khổ sở, cũng là vì lo cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nàng kéo kéo ống tay áo hắn, nhẹ giọng cười nói: “Nếu không thì……. thử lại cũng được, có lẽ hình xăm kia không liên quan đến động tình…………..”

Đứa trẻ đang khó chịu lập tức quay đầu, vội nhào đến đè Lãnh Hạ xuống, lập tức nuốt hết những lời nàng sắp nói.

Chiến Bắc Liệt điên cuồng liếm hôn Lãnh Hạ, hai tay vuốt ve mỗi tấc trên cơ thể nàng, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Hai người ở trên giường ôm hôn cuồng nhiệt, cảnh xuân sắc ngập tràn trong căn phòng nhỏ.

Lãnh Hạ bị hắn hôn triền miên, cảm nhận được đôi bàn tay to lớn của hắn di chuyển khắp người mình, hai má dần dần ửng hồng, hơi hơi ngửa cổ ra sau, hai mắt khép hờ, cực kỳ dụ hoặc.

Ánh nến càng làm nổi bật Lãnh Hạ phong tình vạn chủng nằm ngửa trên giường, làm Chiến Bắc Liệt muốn hộc máu.

Hắn tháo bỏ y phục của Lãnh Hạ, sau đó………..

Đại Tần Chiến thần thấy toàn bộ quá trình xuất hiện của hình xăm thủy phù dung…………

Hình xăm kia bắt đầu xuất hiện từ lúc Lãnh Hạ động tình, từng chút từng chút hiện lên, đầu tiên là một đóa hoa thật lớn, rồi lần lượt xòe cánh, nhị hoa dần dần xuất hiện, cuối cùng thể hiện rõ thành một hoa văn rõ ràng.

Chiến Bắc Liệt hung hăng trừng mắt nhìn đóa thủy phù dung trông rất sống động kia, nhất thời nắm chặt hai đấm, ngực kịch liệt phập phồng, trên trán nổi đầy gân xanh, nện một quyền xuống giường.

Sau đó………

Sau một tiếng vang, hai người đồng thời ngã xuống, rơi xuống theo chiếc giường đã bị đánh nát.

Đồ dùng trong nhà của người nông dân vốn không phải thứ chắc chắn gì, Chiến Bắc Liệt là ai? Đại Tần Chiến thần! Chiếc giường này làm sao chịu nổi một quyền ngập tràn lửa giận của hắn, đương nhiên là trong chớp mắt tan xương nát thịt.

Trong lúc mấu chốt, Chiến Bắc Liệt nhanh chóng xoay người, xoay người ôm Lãnh Hạ lên phía trên, làm đệm thịt cho nàng.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Lãnh Hạ được hắn ôm nên không bị thương, chợt nghe người phía dưới rủa thầm một câu, Lãnh Hạ thầm kêu không tốt, vội vàng đứng dậy xem xét.

Chỉ thấy Chiến Bắc Liệt nhe răng nhếch miệng nằm trên mặt đất, sau lưng chảy đầy máu tươi, hai mắt tội nghiệp nhìn nàng, lầm bầm như làm nũng.

Nàng cực kỳ xem thường, lật người Chiến Bắc Liệt lại, ở sau lưng, mấy mảnh gỗ vụn đã đâm ngập vào thịt, máu tươi đầm đìa làm cho người ta kinh hãi.

Lãnh Hạ biết thực sự là không thích hợp để cười nhưng như thế nào cũng nhịn không được, trong ánh mắt ai oán của Chiến Bắc Liệt, tiếng cười nhẹ nhàng bay bổng vang lên.

Nếu có người biết, Đại Tần Chiến thần vì muốn trút giận mà đập nát giường nhà dân chúng thì nhất định là cười đến rụng răng.

Nàng lấy kim sang dược, nhanh nhẹn nhặt những mảnh gỗ ra rồi bôi thuốc cho hắn, nhưng không ngờ là cũng có mấy vết thương lớn đến thế.

Chiến Bắc Liệt đương nhiên là nhân cơ hội này làm cho nàng đau lòng, hết sức khoa trương rên khe khẽ, tranh thủ sự đồng cảm của Lãnh Hạ.

Tuy Lãnh Hạ biết người này tuyệt đối là diễn trò, cũng theo mong muốn của hắn cực kỳ xem thường, nhưng lực tay cũng nhẹ đi vài phần, rồi lại nhẹ đi vài phần, khiến Chiến Bắc Liệt vui đến ngoác miệng ra cười.

Thuốc tốt, giường nát, đã là hơn nửa đêm rồi, những người khác đều đã ngủ, chỉ có hai người không ngủ………

Sau đó phải ngủ như thế nào, đó là một vấn đề.

Cuối cùng, Chiến Bắc Liệt kéo hai cái ghế lại rồi phủ chăn lên làm giường cho Lãnh Hạ, tuy hơi nhỏ nhưng cũng không sao.

Nàng nâng mắt nhìn Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Liệt nắm tay nàng rồi hôn một cái, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta đi tìm Chung Thương.”

Lãnh Hạ khẽ khiêu mi, cũng không quản hắn, nhắm mắt lại, ngủ.

Chiến Bắc Liệt đi ra nòoài, dùng sức thở ra một hơi, đứng trong sân nhìn hàng rào, nông cụ, túp lều nhỏ, và mấy con gà, không khỏi nhớ tới lúc chạng vạng đã nói với Lãnh Hạ chuyện ẩn cư.

Mỗi ngày hắn nấu ăn, mẫu sư tử nuôi gà, không có việc gì thì ngồi trong sân phơi nắng, chơi cờ, đọc sách.

Một sân đầy tiểu Lãnh Hạ vui vẻ chơi đùa chạy tới chạy lui, bổ nhào vào người hắn, khuôn mặt giống hệt Lãnh Hạ chạy quanh hắn gọi hắn là phụ thân……………

Chiến Bắc Liệt lại tự cười một mình.

Đột nhiên, mày kiếm hung hăng nhíu lại, tiểu Lãnh Hạ sao, hiện tại lão tử ngay cả phòng cũng chưa được viên!

Hắn lại thầm nghĩ tới chuyện lôi kẻ đã săm hình cho Lãnh Hạ ra đánh một trận, cắn vào cổ hắn hỏi: “Rốt cuộc lão tử nợ gì ngươi?”

Sau khi tưởng tượng đến chuyện đào mộ của tổ tiên mười tám đời nhà hắn, chặt tay, chặt chân, móc mắt, phơi thây, Chiến Bắc Liệt rốt cục cũng thoải mái, thong thả bước ra ngoài.

Đúng lúc này.

Hai kẻ kia lại không biết thời thế mà lại truyền ra những tiếng rên rỉ…..

Lúc nửa đêm, Đại Tần Chiến thần một mình đứng ở trong sân, khoanh tay mà đứng, ngửa đầu nhìn về ánh trăng cuối trời, gió thu thổi qua làm tà áo hắn bay bay trong gió, trên khuôn mặt anh tuấn, hai dòng lệ tuôn rơi.

==

Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Hạ vừa mới tỉnh dậy, Chiến Bắc Liệt đã đẩy cửa bước vào, khuôn mặt thì vẫn xanh lét, hai mắt thì thâm quầng.

Sau khi đã thu dọn đầy đủ mọi thứ chuẩn bị rời đi, Chung Thương đi đưa cho chủ nhà một thỏi bạc nữa, là tiền bồi thường chiếc giường bị phá hỏng kia.

Hôm nay hai mắt hắn cũng thâm quầng, là do đêm qua mới ngủ được đến nửa đêm đã bị Vương gia một cước đá văng cửa phòng hắn, không nói hai lời ngồi xuống cạnh bàn, không làm gì hết mà ngồi nhìn hắn.

Ánh mắt kia, trong màn đêm tối như đang có ánh sáng lập lòe, dọa hắn dựng cả tóc gáy, toàn thân nổi da gà.

Sau đó hắn tự giác đứng lên, trong ánh mắt vừa lòng ‘Trẻ nhỏ dễ dạy’ của Chiến Bắc Liệt, đi khi dễ người ở phòng bên cạnh là Thiểm Điện.

Chung Thương đưa bạc cho thôn phụ, ngoài ý bồi thường cũng là muốn thôn phụ chuẩn bị cho chút lương khô.

Thôn phụ khách khách khí khí nhận lấy, trong lòng thì đang cảm thán, phải làm kịch liệt đến cỡ nào thì mấy sập cả giường a!

Nghĩ như vậy, không khỏi trộm nhìn Chiến Bắc Liệt, rồi lại nhìn Lãnh Hạ, cô nương này nhìn qua có vẻ yếu đuối không ngờ sức chịu đựng thật đáng nể phục, đêm qua làm tới sập cả giường mà hôm nay tinh thần lại rất thoái mái khoan khoái.

Còn nam nhân cao lớn kia thì ngược lại, hai mắt thâm quầng, sắc mặt khó coi, phải mệt đến cỡ nào a!

Trong tiếng nghiến răng thầm hận của Chiến Bắc Liệt và tiếng cười khẽ của Lãnh Hạ, những thôn dân thuần phác mà nhiệt tình đưa họ ra đầu thôn rồi liên tục vẫy tay tiễn biệt.

Ngoại trừ hai huynh đệ Mục Thiên Mục Dương, những người khác lại tiếp tục lên đường.

==

Đại Tần, Đạc Châu.

Lãnh Hạ xốc mành xe ngựa lên, liền nhìn thấy bức tường thành tang thương của Đạc Châu, hiển nhiên cũng đã lâu năm lắm rồi, loang loang lổ lổ, trên đó có một tấm biển gỗ theo phong cách cổ xưa, ghi hai chữ to ‘Đạc Châu’

Đạc Châu cách Trường An khoảng mười ngày cưỡi ngựa, mặc dù không náo nhiệt như kinh đô nhưng cũng là một tòa thành khá lớn.

Lúc này đã là buổi trưa, đã tới lúc dùng bữa, lại đúng vào một ngày vô cùng náo nhiệt.

Dân chúng trên đường đông nghìn nghịt, không ít người chỉ trỏ xe ngựa, thì thầm với nhau đoán nhân vật ngồi bên trong lớn tới cỡ nào.

Đúng lúc này, một tiếng nhạc hỉ truyền tới, dân chúng đều dạt sang hai bên nhường đường rồi chăm chú nhìn hỉ kiệu ở phía xa xa, lại bàn luận.

Một người chọc chọc người bên cạnh, cảm thán: “Hôm nay công tử nhà Chu Đại lão gia cưới vợ!”

Người kia gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Phải đó, lấy nữ nhân của thương gia buôn gạo ở Tây thành, lúc trước thì không đồng ý đâu, ghét nữ nhân đó vì nhà là thương nhân, con buôn, không xứng với nhà bọn họ.”

“Hừ……….” Người đằng trước quay đầu lại khoát tay với hai người, khuyên nhủ: “Chuyện nhà quan chúng ta nào dám bình luận, không muốn sống nữa sao?”

“Chúng ta nói nhỏ như vậy, ai biết, hơn nữa cũng là chuyện vui, sao lại không để cho người ta nói.” Người thứ nhất than thở vài câu, nhưng nói xong cũng thành thành thật thật mà ngậm miệng lại, không dám nói nữa.

Lãnh Hạ nhìn ra ngoài, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng chính là một đội nhạc cực lớn, theo sau một nam tử đang đắc ý cưỡi ngựa đi đầu, nam tử khuôn mặt tuấn tú, khuôn mặt hồng hào đầy sắc sống.

Một chiếc kiệu tám người khiêng đi bên cạnh, màn che bị gió làm lay động, có thể thoáng thấy tân nương ở bên trong.

“Nhường đường cho bọn họ đi.” Lãnh Hạ phân phó Chung Thương, vừa buông màn xe xuống liền nhìn thấy Chiến Bắc Liệt vẻ mặt buồn rầu, không khỏi nhíu mày.

Chiến Bắc Liệt kéo tay Lãnh Hạ rồi cầm lấy, vuốt ve hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nói: “Tức phụ, đại hôn của chúng ta……….”

Lãnh Hạ nhất thời hiểu ra, hắn đang day dứt.

Lãnh Hạ nổi lên tâm tư trêu tức, trong nháy mắt sắc mặt lạnh lùng hẳn, thanh âm lạnh lẻo hỏi: “Đại hôn? Nào đã có đại hôn gì.”

Chiến Bắc Liệt nhất thời nóng nảy, không ngừng tự mắng mình, đại hôn của nữ tử cả đời chỉ có một lần, hắn lại vì dỗi Hoàng huynh, lại còn chán ghét phế vật công chúa mà cố ý ở lại quân doanh, không trở về phủ bái đường.

Chiến Bắc Liệt cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng không áy náy như bây giờ, trong lúc đại hôn của người khác, ấm áp náo nhiệt.

Nhưng mà càng ấm áp náo nhiệt thì trong lòng hắn lại càng giống như bị dao đâm từng nhát.

Mẫu sư tử dù bưu hãn nhưng cũng là nữ nhân, nữ nhân nào mà không mong chờ hôn lễ, hắn lại phá hỏng sự chờ mong của Lãnh Hạ.

Hắn bắt đầu điên cuồng tự trách, tưởng tượng ra lúc ấy Lãnh Hạ chưa hề bái đường mà đã bị đưa vào Thanh Hoan Uyển lạnh lẽo kia, cảm giác sẽ có bao nhiêu mất mát?

Thực ra điều đó là do hắn tự lo lắng thôi, ngày đó Lãnh Hạ vừa mới đến thế giới này, vẫn là vị sát thủ chi vương vô tình kia, bái đường ư?

Đối với nàng mà nói thì tựa như một trò cười!

Lãnh Hạ đối với việc Chiến Bắc Liệt không về bái đường mà nói, là cực kỳ vừa lòng, giảm đi không biết bao nhiêu phiền toái.

Chiến Bắc Liệt dám thề với trời, nếu hắn sớm biết lúc ấy lấy Lãnh Hạ mà không phải phế vật công chúa kia, nếu hắn sớm biết sẽ yêu Lãnh Hạ, yêu đến vô cùng thì tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không ở lại quân doanh, mặc kệ hôn lễ qua đi trong ảm đạm.

Lãnh Hạ nhìn thấy bộ dạng hắn như hận không thể tự chém chính mình, không khỏi cong cong khóe môi, thậm chí nàng đã có thể đoán được, nếu bây giờ mà cử hành hôn lễ thì bộ dáng Chiến Bắc Liệt, nhất định chính là mặt mày hớn hở, ngây ngô cười, ngay cả lời cũng không nói được rõ ràng, chỉ biết liên tiếp gọi ‘Tức phụ’

Chiến Bắc Liệt cúi đầu, một bộ dáng chột dạ ‘Ta sai, ta là tên khốn.’ kéo kéo tay Lãnh Hạ, trịnh trọng tuyên bố: “Tức phụ, nhất định ta sẽ đền bù cho ngươi một hôn lễ.”

Chiến Bắc Liệt đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Lãnh Hạ đáp lời, lập tức cho rằng tức phụ ngầm thừa nhận, mẫu sư tử dù bưu hãn nhưng nhắc tới chuyện bái đường cũng vẫn ngượng ngùng, hắn chắc chắn như vậy liền thở dài một hơi.

Lãnh Hạ nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt hắn, nhịn không được quay mặt đi cực kỳ xem thường, lấy giọng điệu còn nghiêm túc hơn trả lời hắn: “Không cần phiền toái!”

Chắc chắn là mẫu sư tử còn đang tức giận a! Bật người dậy, nhất thời nóng nảy, hắn kiên quyết tỏ vẻ thành ý: “Tức phụ, ta nói thật, tuyệt đối nghiêm túc, lúc nào trở về ta sẽ đền bù một hôn lễ linh đình cho ngươi, ngươi muốn lớn đến cỡ nào cũng được.”

Nói xong lại bồi thêm một câu: “Dù là lớn hơn đại hôn của Hoàng huynh Hoàng tẩu cũng không vấn đề!”

Lãnh Hạ nhìn trời, cái này gọi là tự làm tự chịu sao?

Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.

Hai người vén rèm lên nhìn lại, không ít người đang chạy về phía trước, trên mặt hưng phấn không thôi, ngay cả dân chúng đang vây xem tân nương cũng dần dần chạy theo.

Chiến Bắc Liệt nháy mắt ra dấu với Chung Thương, Chung Thương lập tức hiểu ý, nhảy xuống xe ngựa chặn lại một thanh niên đang chạy hỏi: “Tiểu ca, có chuyện gì vậy?”

Thanh niên kia cười ha hả đánh giá xe ngựa rồi trả lời: “Nhất định là các ngươi mới từ ngoài đến, Đạc Châu ta hôm nay có một thiếu niên cực hiểu biết, thường thường luôn ở Ngọc Lâm tửu lâu kể chuyện.”

“Thiếu niên kia a, rất có hiểu biết, đừng nói là ở Tần quốc ta mà cả đại lục cũng không có chuyện gì hắn không biết.” Nói xong liền chạy đi, vừa chạy vừa nhìn sắc trời rồi bỏ lại một câu: “Hôm nay hắn lại tới nữa, ta phải chạy nhanh để kiếm một chỗ tốt.”

Trên cả đại lục, không chuyện gì không biết?

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc nhau, trong mắt có vài phần hứng thú: “Đi, đi xem một chút.”

/193

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status