Ăn xong bát mì nóng hổi, Y Hi Nhi bị Cố Nhã Thuần ép lên phòng khách trên lầu hai.
"Oa, cái này thảm rất quý chứ? Oa, cái này có phải là bích hoạ do họa sĩ nổi tiếng vẽ không? Oa, gian phòng này thật to tối thiểu cũng 50 mét vuông ấy chứ? Oa, gian phòng này thiết kế thật đẹp, phí thiết kế rất đắt phải không?" Y Hi Nhi dọc theo đường đi không ngạc nhiên nói, không ngừng phát ra tán thưởng.
Cố Nhã Thuần một lòng chỉ nghĩ đến việc chặn miệng Y Hi Nhi lại. Thực tế, khi cô không nhịn được nữa cô thật đã chặn lại chỉ là không phải lấy tay mà là. . . . . .
Dùng gối đầu!
Một tay đẩy Y Hi Nhi tới trên giường, Cố Nhã Thuần cầm gối đầu liền chặn miệng Y Hi Nhi. Có điều cái gối quá lớn làm cho Y Hi Nhi chậm chạp bị chặn lại trong gối luôn.
Loại cảm giác này quá tệ, mẹ ơi, ta giãy giụa, ta lại giãy giụa! Cố Nhã Thuần này cư nhiên một tay liền đem lão nương giữ chặt? Không được, chết cũng phải giãy giụa, nếu không bị Cố Nhã Thuần dùng một gối đầu đè chết thì cũng chết vì quá uất ức.
Ai biết được Y Hi Nhi càng giãy dụa, Cố Nhã Thuần càng buồn bực càng đè chặt, không để cho Y Hi Nhi nhúc nhích nửa phần.
"Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . ." Đáng thương Y Hi Nhi kêu rên mấy tiếng, yên tĩnh lại.
Cố Nhã Thuần cảm giác Y Hi Nhi đã yên tĩnh lúc này mới buông lỏng tay.
Thời điểm Cố Nhã Thuần buông ra Y Hi Nhi một phen tán loạn, như cá vượt long môn, lật người ngồi dậy, nằm trên đùi Cố Nhã Thuần không ngừng hít không khí trong lành. Cô chưa bao giờ biết thì ra không khí có vị ngọt.
Cố Nhã Thuần bộ mặt cực đen nhìn Y Hi Nhi nằm trên chân mình, muốn đem cô ta ném ra nhưng thấy bộ mặt buồn bực một mảnh đỏ rực của Y Hi Nhi lại không đành lòng, trước sau gì cô vẫn mềm lòng.
Giúp Y Hi Nhi thở thông suốt hơn, Cố Nhã Thuần đưa tay ra sau lưng Y Hi Nhi vỗ.
Sau khi hô hấp đủ không khí rồi, Y Hi Nhi cẩn thận từng li từng tí nói: "Cố đại nhân, việc làm này là đang giúp tôi hít thở nếu không tôi còn nghĩ không biết cô và tôi có thù oán gì không mà muốn một chưởng đánh tôi ra ra máu mới bằng lòng thu tay lại."
Trước kia Vũ Văn Bác giúp cô hít thở rất nhiều dịu dàng, Cố Nhã Thuần dùng sức lực như thế này thật sự là không dám khen tặng.
Cố Nhã Thuần vừa nghe Y Hi Nhi nói như vậy trực tiếp không chút khách khí đem Y Hi Nhi từ trên đùi trực tiếp đẩy ra rồi chậm rãi đi tới ghế sa lon ngồi xuống.
Y Hi Nhi thận trọng nhìn theo, mắt loạn chuyển khắp nơi, có lời gì muốn hỏi rồi lại không nói ra miệng, chỉ sợ Cố Nhã Thuần không hài lòng trực tiếp diệt mình.
"Cái đó, Lâm Hựu Lật ấy? Cô ấy từ khi rời khỏi hội Liệt Diễm có phải trở về nước hay không? Hay vẫn tiếp tục trở lại Newyork làm y học thiên tài của cô ấy?" Y Hi Nhi chọn chuyện an toàn nói trước.
Mỗi lần gặp mặt không có cách nào trò chuyện thật tốt, hoặc là trường hợp quan trọng, hoặc là sống còn, hoặc là không khí khẩn trương.
"Ừ." Từ lúc cô bắt đầu quyết định bắt hội Liệt Diễm, Lâm Hựu Lật đã làm dồng minh với cô, điều kiện là phải đưa cô an toàn trở về nước, cô nghĩ tới thời gian trước.
Có điều Cố Nhã Thuần không biết Lâm Hựu Lật vừa an toàn về đến nhà không tới ba phút liền bị Tây Môn Dật cho người cướp đi sau đó Cố Nhã Thuần vẫn liên lạc không được với Lâm Hựu Lật nên cho rằng Lâm Hựu Lật đã rời khỏi Newyork rồi. Dù sao cô ấy hai lần vào hội Liệt Diễm rồi lại dùng thủ đoạn rời đi, cô không muốn người của hội Liệt Diễm tìm được cũng là chuyện đương nhiên.
Cô lại càng không biết Lâm Hựu Lật giờ này đang ngoan cường cùng Tây Môn Dật đối đầu, chỉ là quá trình như thế nào. . . . . . Kính mong mọi người tự tưởng tượng thôi.
"Còn Đinh Tiểu Vũ? Như thế nào rồi?" Y Hi Nhi hỏi, nói đến Đinh Tiểu Vũ trong lòng vẫn thấy đau lòng. Nếu như không phải là vì giúp cô, Đinh Tiểu Vũ căn bản sẽ không giết người cũng sẽ không mất đi trí nhớ.
Đinh Tiểu Vũ sống trong bóng tối, chính cô không cho phép bản thân ý thức được. Nếu như muốn trở về công việc chỉ sợ rất nguy hiểm? Dù sao cô cũng là thiên kim của thế giới thần trộm, ai biết một ngày kia cô chợt nhớ lại mọi chuyện rồi đem cơ mật quốc gia ăn trộm mất vậy thì còn gì nữa? Cho nên Cố Nhã Thuần không thể nào để Đinh Tiểu Vũ trở về tiếp tục công việc nhưng Đinh Tiểu Vũ hiện tại một thân một mình, tự cho mình là cảnh sát, làm sao chịu được đả kích?
"Cô không phải lo lắng, tôi sẽ an bài." Mặc dù rất có lỗi nhưng cô chỉ có thể làm như vậy. An bài cho cô ấy đi làm ở công ty của gia tộc mình, lừa Đinh Tiểu Vũ là phải đi nằm vùng sau đó thông báo cho người của thần trộm thế gia để bọn họ"Thần không biết quỷ không hay" đem Đinh Tiểu Vũ cướp đi.
Lại không biết người cướp đi Đinh Tiểu Vũ là không là người của thần trộm thế gia mà là Đoan Mộc Triển vội vàng chạy tới. Qủy thần xui khiến sao tất cả đều trúng mục tiêu tình yêu đã định trước.
"Vậy. . . . . ." Hỏi xong tất cả những thứ cô quan tâm, Y Hi Nhi lại bắt đầu ánh mắt mờ ảo, có một số việc không dám hỏi ra lời, chỉ sợ lời này vừa hỏi trực tiếp bị người khác diệt khẩu, cho dù không tiêu diệt cô cũng làm cho cô chỉ còn dư một hơi thở gấp cảm giác cũng không phải quá tệ.
"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi." Cố Nhã Thuần nhún nhún vai, dù sao những chuyện này Y Hi Nhi sớm muộn cũng muốn biết, đã như vậy cũng không giấu giếm lực lượng sau lưng cô nữa, sẽ để cho cô ta từ từ phát hiện thôi.
"Cô có nhiều tiền vậy là từ đâu tới? Biệt thự này cấp bậc cũng không dưới ngàn vạn, cô có lợi hại hơn nữa thì tiền lương quốc gia cấp cho cô cũng không thể mua được biệt thự này? Chẳng lẽ nói cô tham ô hối lộ hả ? Nhiều tiền như vậy phải tham ô mấy năm à? Vậy thì nhà cô chính là nhà có thế lực?
Không đúng, nhà cao cửa rộng sao lại để cuộc sống của thiên kim tiểu thư giống cái người liều mạng này? Còn chưa tính cô ấy toàn làm những việc dễ mất mạng, không thể nào.
Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ cô. . . . . ." Y Hi Nhi chợt nghĩ đến, trước kia đã gặp qua chuyện kỳ quái một hai lần. Có một người đàn ông lén lút gặp Cố Nhã Thuần ở một nơi không mấy đứng đắn.
Đúng rồi, lúc ấy nhìn không cảm thấy lạ ở chỗ nào chỉ cho là một người quen nào đó của Cố Nhã Thuần. Nhưng hôm nay nghĩ đến, người kia dường như gương mặt rất được, thoạt nhìn bộ dạng rất có tiền. Đúng rồi, nhất định là một phú hào. Hạ Môn mặc dù chỉ là một địa phương nhỏ nhưng cũng là một đặc khu hành chánh kinh tế, người có tiền bò đầy đấ, có lẽ sẽ để cho Cố Nhã Thuần nhặt được một cái.
Lại nói, những phú hào kia bình thường trong lòng hay có một chút xíu biến thái cho nên khẩu vị nặng coi trọng Cố Nhã Thuần cũng là hoàn toàn có khả năng, cho nên. . . . . .
Cố Nhã Thuần nhìn bộ mặt Y Hi Nhi cười dâm đảng trực tiếp tát một cái thật may Y Hi Nhi vừa đúng lúc phục hồi tinh thần nhanh nhạy tránh. Cố Nhã Thuần vốn là cũng không có tính toán muốn xuống tay nên cũng tùy cho Y Hi Nhi tránh được.
"Cô thực giàu tưởng tượng, không đi làm biên kịch thật là lãng phí." Cố Nhã Thuần biết ý tứ Y Hi Nhi, giận đến thiếu chút nữa thật sự đập chết Y Hi Nhi. Nha đầu da mặt dày đáng chết, không đánh không được. Chỉ biết dùng đầu đần nghĩ toàn chuyện linh tinh.
"Vậy cô giải thích đi. Không phải làm tiểu tam thì cô lấy tiền ở đâu để mua đất? Tôi không nghĩ như vậy mới gọi kỳ quái chứ?" Y Hi Nhi không vui nói, loại chuyện như vậy bảo cô phải nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ khờ dại cho là tiền trên bầu trời rơi xuống hay sao? Cô cũng không phải là Đinh Tiểu Vũ tùy tiện để cho Cố Nhã Thuần lừa gạt.
Được rồi, cô càng nói càng bị đánh tới.
"Tôi sao phải giải thích với cô. Tiền của tôi là đoạt được, cô đừng tưởng tượng lung tung, đi tắm nước lạnh trước." Cố Nhã Thuần chỉ cho Y Hi Nhi hỏi chứ không nói muốn trả lời.
Không để cho cô hỏi sợ là cô không ngủ được nhưng hỏi đáp cũng không coi thử tâm tình của Cố Nhã Thuần rồi. Bây giờ tâm tình cô không tốt, nói cô cướp được còn coi như xong lại muốn nói là làm tiểu tam mà lấy được biệt thự. Từ lúc nào thì Cố Nhã Thuần phải uất ức dựa vào nam nhân như vậy?
"Tôi không muốn tắm nước lạnh. Mặc dù mùa đông đã qua nhưng đầu xuân vẫn rất lạnh, tôi muốn tắm nước nóng." Làm ơn lúc này mới đầu tháng ba, tắm nước lạnh có phải muốn lạnh chết cô không.
Cô mới vừa rồi còn cảm thấy Cố Nhã Thuần, cái cô gái xấu này đối với mình vô cùng tốt, hiện tại, thu hồi lại, cô gái xấu chính là cô gái xấu, trên bản chất căn bản là không thể cải biến .
Hừ!
Vừa bất mãn vừa cởi quần áo vừa vào phòng tắm, nghĩ thầm ngươi khiến lão nương tắm nước lạnh, lão nương không nghe, sẽ tắm nước nóng, dù sao tắm cũng sẽ dùng.
"Ách!" Vừa vào trong phòng tắm, Y Hi Nhi đã đem y phục cũng cởi hết, trên người những dấu vết hồng hồng đỏ đỏ lộ ra trên toàn cơ thể, sưng sưng hồng hồng, trải rộng toàn thân.
Bác quản gia cho cô bình thuốc nhưng cô thì trai gái khác nhau cho nên chỉ thoa trên vết thương hiện ra phía ngoài y phục, vết thương trên ngực, trên lưng, trên đùi cũng đều còn ghê gớm lắm.
Bĩu môi, rõ ràng là quan tâm mình, làm gì nói xong như vậy liền uốn éo. Mỗi lần đều như vậy khó trách bà già ấy không tìm được bạn trai.
Y Hi Nhi lặng lẽ điều chỉnh nước lạnh bắt đầu tắm, chỉ là trong lòng lại ấm áp .
Cùng lúc đó. . . . . .
Vũ Văn Bác đang ở Macao.
Trong một khách sạn năm sao, ánh đèn sáng chói.
"Chúc mừng ngài, Vũ Văn chủ tịch!"
"Chúc mừng Vũ Văn Chủ tịch thu mua được tập đoàn Thiên Hi(*)!"
(*) cái này mình không chắc lắm nhưng dựa theo QT thì mình nghĩ tập đoàn này tên vậy.
"Chúc mừng Vũ Văn Chủ tịch, chúc ngài kinh doanh thịnh vượng!"
Vô số khuôn mặt mỉm cười, phía sau tiếp trước chen đến trước mặt Vũ Văn Bác chúc mừng .
Trong mắt của đám người ở nơi này, Vũ Văn Bác là áo cơm cha mẹ bọn họ nếu không lấy lòng hắn nói không chừng đến lúc nào đó trực tiếp một cước đá văng bọn họ, vậy thì thảm.
Những người này dĩ nhiên một vài quản lí cấp cao cũ của tập đoàn Thiên Hi, bọn họ một lòng muốn tiếp tục lưu lại vì Vũ Văn Bác bán mạng. Dù sao chủ nhân là ai đối với bọn họ mà nói đều giống nhau, chỉ cần có người trả tiền lương cho bọn họ, bọn họ đều có thể vì người đó bán mạng.
Trong vòng ba ngày, Vũ Văn Bác đã thu mua tập đoàn Thiên Hi. Tập đoàn Thiên Hi bị mua làm cho mọi tầng lớp lãnh đạo và toàn bộ mọi người đều cảm thấy lo lắng. Tập đoàn bị thu mua mất bọn họ có thể trở thành không việc làm mà trước đó cư nhiên một chút xíu dấu hiệu cũng không có, điều này làm cho lòng người kinh hãi .
Tập đoàn Thiên Hi là một công ty cổ phần, vận chuyển buôn bán chính là hệ thống giáo dụ, ví dụ như trường học tư nhân, thư viện, giáo dục cơ cấu vân vân. Mặc dù công ty bình thường nhưng lại tương đối quan trọng, trên xã hội thậm chí là người trong chính trị cũng tới chúc mừng Vũ Văn Bác.
Ở một nơi khác của bữa tiệc xa hoa, có một bóng người lặng lẽ rời khỏi hội trường, xác định sau lưng không có ai theo dõi lập tức lấy điện thoại di dộng ra, hạ thấp giọng.
"Lý tổng, mục đích thu mua lần này rất có thể là chúng ta, phải cẩn thận."
"Ta hiểu biết rõ rồi, ta sẽ chú ý, chuyện này trước không báo kiện tiểu thư, ta sẽ xử lý."
"Biết, Lý tổng."
Nói xong, người nọ thận trọng quan sát hoàn cảnh chung quanh lần nữa, xác nhận không có người, vội vàng biến mất trong màn đêm.
Đoạn đối thoại này biến mất trong gió, không có ai nghe được trừ máy nghe lén nằm lẳng lặng trên cỏ ra.
Sau khi người đó rời đi, có người khác xuất hiện, vạch sân cỏ ra, cầm máy nghe lén đi.
Đêm khuya, bên trong một phòng cho tổng thống.
Vũ Văn Bác đã tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái, an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh đang đợi một kết quả mà kết quả đó trên thực tế anh đã đoán trước rồi nên mới có thể tự nhiên, tùy ý như vậy.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên mang theo một chút xíu kiềm chế, người tới gõ cửa cũng có vẻ rất thận trọng, cẩn thận.
"Vào di." Vũ Văn Bác mở mắt, mở miệng đơn giản.
Người tới chính là người lấy đi máy nghe lén, vừa vào cửa đã mỉm cười, "Chủ tịch, chuyện đã theo phát triển phương hướng ngài tính toán."
"Xem ra con cá đã mắc câu rồi. Thông báo cho Đoan Mộc Thác để anh ta gia tăng động tác trong tay, nhất định phải ép Lý Nghị không chỗ để trốn, cuối cùng chỉ có thể hợp tác với chúng ta." Vũ Văn Bác chậm rãi cười, chuyện anh – Vũ Văn Bác muốn làm cho tới bây giờ cũng sẽ không thất bại. Lần này cũng không ngoại lệ.
"Vâng" người kia lẳng lặng lui ra.
Phụ nữ của anh đã muốn, bất luận là cái gì, Vũ Văn Bác cũng sẽ giúp cô ấy cầm trong tay, mặc kệ bất kỳ giá nào.
Cố Nhã Thuần, cô chờ xem, tôi không làm cô trở thành kẻ địch bởi vì chúng ta sẽ là bằng hữu hơn nữa sống chung hòa bình. Ai kêu tôi một khi yêu ai thì yêu cả đường đi của người ta luôn. Cô thật may vì đã là bằng hữu với cô ấy như vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là cũng làm bằng hữu.
Vũ Văn Bác hướng về phía không khí, mỉm cười.
Cùng lúc đó, Cố Nhã Thuần hắt hơi một cái, trong nội tâm lại là nghĩ tới, đoán chừng Y Hi Nhi lại đang len lén mắng cô sau lưng.
Cố Nhã Thuần nghĩ Y Hi Nhi đang không tốt, vừa nghĩ liền đi ngủ không được, dứt khoát trực tiếp lật người xuống giường. Hôm nay cô đánh không nhẹ hay là đi xem một chút đi, dù sao cũng là một cô giá, hơn nữa da Y Hi Nhi rất mỏng, trước đây dùng thuốc cầm cự được đã là tốt lắm rồi.
Y Hi Nhi đúng là da mỏng, so với người bình thường còn mỏng hơn, cô còn tự giễu mình là mệnh nha hoàn lại được thân thể tiểu thư, da thịt mịn mềm.
Tắm xong, Y Hi Nhi nhìn trên người mình từng vết thương màu đỏ, nước mắt cũng mau rớt xuống. Vũ Văn Bác lúc ấy làm cha cũng không đánh cô thảm như vậy, thảm nhất lần thứ nhất kia cũng chỉ là đánh vào mông, mặc dù rất mất mặt nhưng căn bản không bị thương.
Nghĩ đến Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi trong lòng lại bắt đầu ngọt như mật, phụ nữ trong lúc yêu rất dễ dàng cảm thấy ngọt ngào. Hôm nay nhớ tới lúc ấy cảm thấy chuyện rất bi thảm cũng là một loại ngọt ngào căn bản liền quên mất lúc ấy bị Vũ Văn Bác đét vào cái mông làm cô thành bộ dạng rất thảm hại, quả thật chính là hận không thể giở phần mộ tổ tiên nhà Vũ Văn Bác lên.
Dĩ nhiên nếu Y Hi Nhi nói ra muốn giở phần mộ tổ tiên nhà Vũ Văn Bác lên, Vũ Văn Bác cũng sẽ không cự tuyệt, bởi vì trong lòng Vũ Văn Bác cũng rất muốn giở phần mộ lên xem lòng dạ cảu cha anh ở dưới đến tột cùng là độc ác đến thế nào. Cư nhiên cho anh tối tắm như vậy trong ba mươi năm.
Khi Cố Nhã Thuần mở cửa phòng Y Hi Nhi ra, Y Hi Nhi đang cười khúc khích.
Cố Nhã Thuần liếc một cái nhưng trong lòng khẽ thở dài.
Xem ra thật sự là yêu, yêu rất sâu.
Nhưng có một số việc cô hay muốn nhúng tay bởi vì trách nhiệm của cô. Cô đã từng nhìn về phía quốc kỳ thề, chỉ cần là nguy hại đến người của quốc gia và nhân dân, cô nhất định phải đưa hắn ra công lý mà thật bất hạnh, Vũ Văn Bác chính là kẻ xấu lớn nhất.
Hội Liệt Diễm trải rộng khắp Đông Nam Á, Trung Quốc dĩ nhiên cũng không có ít chi nhánh, phạm vào đại án đâu chỉ một việc, huống chi, hiện tại cô thân là đại đội trưởng chống khủng bố quốc tế, dĩ nhiên muốn bắt Vũ Văn Bác làm mục tiêu lớn nhất rồi.
Nghĩ đến thân phận của mình, Cố Nhã Thuần thật sự nổi giận, tại sao? Là đại đội trưởng chống khủng bố quốc tế chỉ có thể coi là tiền nhiệm, bây giờ đội trưởng là một người xó biệt hiệu"Quân ưng" , tên khốn kiếp này!
Cố Nhã Thuần vừa nghĩ tới đây, nắm chặt tay thành quả đấm.
"Cố Nhã Thuần? Cô khuya khoắt không ngủ chạy đến phòng tôi làm gì? Muốn làm chuyện cầm thú làm cũng không thích hợp, tôi đây không thể kịp sang Thái Lan để biến thành đàn ông?" Y Hi Nhi trêu nói, trên mặt cười đến xấu xa, thuận tiện đem khăn tắm trên người kéo xuống một chút, để lộ ra vết thương trên người khiến trong mắt của Cố Nhã Thuần nhìn thấy mà giật mình, để cho cô xem xem dưới tay cô đã tạo ra bao nhiêu.
Cố Nhã Thuần nhìn dĩ nhiên là không đành lòng nhưng cô lại cứng rắn một, không chịu mềm lòng.
"Cô cứ ba hoa đi, đắc chí không được bao lâu nữa đâu, đến lúc đó cô xem cho rõ." Cố Nhã Thuần đi tới bên người Y Hi Nhi, mở bình thuốc ra, kéo thân thể Y Hi Nhi qua, giúp cô ta bôi thuốc.
"Tôi nói, cô có nghĩ tới tại sao mình muốn làm cảnh sát hay không? Tôi chỉ biết cô rất liều mạng nhưng lại luôn có lý do. Trời sanh người ra làm sao có thể liền lấy mục tiêu làm cảnh sát làm mục tiêu cuối cùng của cuộc đời, cho dù là tử vong cũng muốn xông lên phía trước đây? Cô đúng là phụ nữ à." Y Hi Nhi hỏi, nhỏ giọng nói qua.
Đây là lần đầu tiên hỏi chuyện riêng Cố Nhã Thuần, cho tới nay cô đối với thân phận bối cảnh của Cố Nhã Thuần cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở cấp trên mà thôi, chưa từng hiểu rõ qua gia đình của cô ấy.
"Lúc tôi còn nhỏ cũng rất vui vẻ, mỗi ngày không có phiền não, cha mẹ cũng rất thương tôi nhưng có một ngày bọn họ đột nhiên liền bốc hơi khỏi nhân gian, tôi thành đứa trẻ lang thang khắp nơi ." Cố Nhã Thuần sửng sốt một chút nhưng vẫn trả lời, những chuyện này đã hai mươi năm rồi, cô chưa từng nói với bất kỳ người nào, hôm nay nói ra giống như là đang nói chuyện của người khác.
"Khi đó cô bao nhiêu tuổi tới? Rất xinh đẹp sao? Có phải giữ lại tóc thật dài hay không?" Y Hi Nhi chợt quay đầu cười yếu ớt hỏi, mặc dù Cố Nhã Thuần giọng nói không có bất kỳ biến hóa, nhưng không biết vì sao sao Y Hi Nhi vẫn cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, qua nhiều năm như vậy, Cố Nhã Thuần cũng là không dễ dàng quên đi. Khi đó nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu hay nhớ gì.
"Chín tuổi, đó là một cái tuổi đẹp, có thể làm nũng tùy hứng với cha mẹ. Mẹ thích giúp tôi thắt hai cái đuôi sam thật dài, mặc quần áo thật đẹp, cảm thấy khi đó giống như là công chúa trong chuyện cổ tích. Sau khi cha mẹ rời khỏi tôi đã khóc, cảnh sát giúp tôi tìm được các chú ruột chăm sóc tôi. Tôi mặc dù không vui vẻ gì tuy nhiên cảm thấy có người nhà đang bên cạnh giúp đỡ tôi, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ tìm được cha mẹ của mình." Cố Nhã Thuần tiếp tục nói ra suy nghĩ, lạnh nhạt nói.
Khi đó cô cũng rất cười đáng yêu, cũng có một đôi mắt thấu đáo tỏa sáng giống như mắt của Y Hi Nhi. Cố Nhã Thuần nhìn Y Hi Nhi, cảm thấy giống như là đang nhìn cái bóng trong quá khứ của mình.
"Thời gian từ từ trôi qua, đám chú bác của tôi dần lộ bộ mặt thật. Họ chiếm đoạt tài sản thậm chí bán nhà của gia đình tôi, lúc tôi biết được tất cả mọi chuyện mới là khi mười một tuổi. Khi đó tôi liền thề sau này trưởng thành nhất định phải lấy lại tất cả những thứ của mình, tuyệt đối không để cho người ta khi dễ cũng là bắt đầu từ đó ngoài mặt tôi nói ra ngoài học múa học Piano nhưng thật ra thì khi tài xế vừa rời khỏi tôi liền chạy đến nơi dạy Taekwondo, quền anh bắt đầu tiếp nhận huấn luyện."
Cố Nhã Thuần nói xong, từ nhỏ cô cũng biết vũ lực mặc không giải quyết được vấn đề tuy nhiên nó có thể bảo vệ mình. Cô liều mạng học tập, đổ mồ hôi và cố gắng nhiều hơn người khác, trời cao rốt cuộc cũng mở mắt.
"Chú cảu cô thật ác độc cho nên hiện tại nhà cửa là do cô đoạt về sao? Thật xin lỗi, hôm nay tôi còn nghĩ cô là. . . . . ." Y Hi Nhi nói xin lỗi, không nghĩ tới Cố Nhã Thuần lại có thân thế như vậy, cái người kia có thành mảnh vụn cũng còn đáng ghét.
Cố Nhã Thuần nhỏ như vậy đã mất đi cha mẹ, cho là có chú có thể dựa vào, không nghĩ tới lại là sói đội lốt cừu.
"Không, ông ta đáng chết!" Cố Nhã Thuần hung tợn nói nói, trong mắt thù hận khắp người.
Y Hi Nhi sợ hết hồn, mặc dù Cố Nhã Thuần ghét cái ác như kẻ thù tuy nhưng cũng nên làm rõ sai trái. Dù chú đoạt tài sản là rất ghê tởm nhưng cũng không trở thành đáng chết chứ?
"Cô có biết cha mẹ tôi năm đó chết ra sao không? Năm đó cũng là bởi vì chú của tôi muốn mưu đoạt công ty của ba, cuối cùng đem ba tôi đẩy vào đường cùng, ba tôi phát hiện ông ta tham ô công quỹ nhiều lần cảnh cáo ông ta không có kết quả cuối cùng không thể không báo cảnh sát, chú tôi nổi lên sát tâm trực tiếp cùng người khác sát hại cha tôi. Thi thể của cha là tôi năm mười sáu tuổi đào dưới đất lên, tôi đào lên lúc sau đã chỉ còn lại một nắm xương trắng."
Cố Nhã Thuần nhớ tới chuyện cũ không chịu nổi, cả người cũng phát run.
Y Hi Nhi nghe được trong lòng run sợ, lại không dám hỏi, quay đầu lại ôm chặt Cố Nhã Thuần, không để cho cô nói tiếp nữa.
"Đều qua rồi, đều qua rồi, đừng suy nghĩ, bây giờ không phải là thật tốt sao? À? Ngoan, tôi ở bên cạnh cô, cô hãy yên tâm đi bất luận thế nào tôi đều sẽ không lừa cô không phản bội cô, tôi nói làm được, đừng suy nghĩ, đã qua." Y Hi Nhi dịu dịu dàng dàng nói, dỗ dành Cố Nhã Thuần từ từ trấn tĩnh cảm xúc lại.
"Cho nên tôi hận những phạm nhân kia, những tên tội phạm vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bọn họ vốn là nên bị trừng phạt. Sau đó tôi vào trường quân đội, rất nhanh liền từng bước một trở thành như bây giờ, tôi không sợ chết bởi vì tử vong không phải là lý do làm tôi sợ hãi, tất cả những người ác nên tiếp nhận trừng phạt." Cố Nhã Thuần lạnh lùng nói.
Tới bây giờ Y Hi Nhi mới biết tại sao Cố Nhã Thuần lại căm hận Vũ Văn Bác như vậy rồi, cũng đúng, rõ ràng hay làm chuyện phạm pháp tuy nhiên vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Đây chính là đại kỵ của Cố Nhã Thuần. Thời điểm Cố Nhã Thuần gặp phải Vũ Văn Bác còn có thể bình tĩnh thế kia chứng tỏ đã khống chế được rất khá, cũng hiểu Cố Nhã Thuần đối với lóng mình quyết không để cho mình có cơ hội làm sai, tuyệt không thể thân bại danh liệt.
Bởi vì Cố Nhã Thuần đặt niềm tin lên người Y Hi Nhi cũng được coi là nguwofi tin tưởng cuối cùng mà cô ấy cũng chỉ có thể thông qua cô thấy quá khứ của mình khó trách như vậy bảo vệ cô rồi. Có điều Cố Nhã Thuần như vậy làm cho người ta đột nhiên liền yêu.
Cái này người kiên cường này, trên người của cô đến tột chứa bao nhiêu bao nhiêu trách nhiệm đây?
"Được rồi được rồi, trừng phạt liền trừng phạt, chỉ là ở trước đó cô có phải làm chuyện tốt hơn hay không? Này thoa thuốc vết thương sau lưng, trước phía trước có phải cũng muốn thoa?" Y Hi Nhi chỉ chỉ ba lần vết thương hồng hồng đỏ đỏ trước ngực mình hỏi.
"Cô gái không ngượng ngùng à?" Cố Nhã Thuần nhìn Y Hi Nhi đã trơn bóng cọ ở trong lòng mình, mắng to một câu.
Mới vừa rồi rõ ràng là cô ta ôm mình an ủi, thế nào vừa quay đầu cư nhiên lại vụt đến trong ngực của cô? Cô gái này lúc nào thì trở nên linh hoạt như vậy rồi?
"Không biết a, trong thế giới của tôi không có hai chữ kia, không có cách nào da mặt đủ dầy, đều là ngài dạy có công." Y Hi Nhi không sợ chết mà cười .
"Thật là bắt cô không có cách nào." Cố Nhã Thuần cười nói, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, cũng có chút dung túng.
Thật ra thì, Cố Nhã Thuần vẫn không có đem chuyện nói hết.
Y Hi Nhi rõ ràng vì Vũ Văn Bác mà đến, bây giờ mặc dù còn không có làm gì nhưng trong lòng Cố Nhã Thuần so với ai khác đều hiểu, tuy nhiên cô không muốn đi vạch rõ ra, cô bây giờ có chút yếu đuối, phải nói, hiện tại Y Hi Nhi nằm trên người cô mới có thể cảm thấy này một chút tâm tình mà mà phụ nữ bình thường phải có.
Nhưng nàng lựa chọn không nói ra, tựu xem như Y Hi Nhi vẫn là Y Hi Nhi trước đây, chưa từng đi hội Liệt Diễm, không có yêu Vũ Văn Bác, chỉ là một thuộc hạ của cô mà thôi.
Thượng Hải, một khách sạn yên tĩnh.
Một cuộc giao dịch chuyển nhượng đang được tiến hành trong đó.
Khóe miệng Vũ Văn Bác chứa đựng một nụ cười thản nhiên, hài lòng nhìn bản hợp đồng trong tay, đây là bản hợp đồng chuyển nhượng một công ty bất động sản.
Tại Thượng Hải là nơi tấc đất tấc vàng, một văn phòng công ty có thể nói là tổn thất không nhỏ rồi, không biết khi cô gái kia biết tài sản lớn nhất đã không còn thuộc về cô thì có thể giận đến giậm chân không đây? Đại khái không thể nào, đó là động tác đáng yêu mà phụ nữ bình thường mới có, phụ nữ thô lỗ như vậy đoán chừng là một đấm đập vỡ cái bàn để tiết giận ấy chứ?
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Bác cười, cười rất vui vẻ.
Để cho người phụ nữ của anh ở cũng cô lâu như vậy cùng đương nhiên là muốn lấy lại một chút xíu thù lao rồi. Một công ty bất động sản vừa đủ, vừa đúng khoảng cách giữa Thượng Hải và Hạ Môn rất gần, lui tới cũng dễ dàng, không biết Hi Nhi có thích Thượng Hải không, nếu là thích liền đem công ty này đưa cho Hi Nhi.
Khi tất cả người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vũ Văn Bác, phía sau anh xuất hiện một người khác.
Người thẹn thùng kia chính là người đã biến mất ở trước mặt mọi người, Đoan Mộc Thác.
"Lão đại, mấy tháng nay tôi đã thực sự lập được rất nhiều công lao rồi, mỗi ngày đều cực kì mệt nhọc. Chuyện này nói rõ sau, cậu phải đền bù cho tôi, tôi muốn đi chơi ." Đoan Mộc Thác đứng đằng sau khôi phục bộ dạng côn đồ.
Đáng lẽ đều là chuyện của người khác, không biết vì sao lần nào cũng rơi xuống đầu anh. Đoan Mộc Thác dứt khoác, thật là nằm cũng trúng đạn, ví dụ như ở Nga, ví dụ như lần này, nếu anh không đời hỏi tốt một chút mới là kì quái.
"Chỉ cần không xuất hiện bên cạnh Hi Nhi, cậu đi đâu tôi đều vui lòng." Vũ Văn Bác chau chau mày, đưa cho Đoan Mộc Thác một ly cà phê.
Hiện tại không có người ngoài ở đây, hai người bọn họ chỉ là bạn bè, chỉ là huynh đệ.
"Cậu không thể qua sông rút cầu, cậu biết rõ ràng Hi Nhi đối với tôi rất quan trọng mà. Tôi là hận không thể thời thời khắc khắc coi chừng cô ấy, cậu không thể trơ mắt nhìn tôi khổ sở chứ. Hi Nhi nhất định cũng rất nghĩ tới tôi, cô ấy lâu rồi không gặp tôi." Đoan Mộc Thác không chút nào quan tâm cô gái trong miệng anh chính là phụ nữ của lão đại.
Tình cảm Y Hi Nhi đối với Đoan Mộc Thác đã không phải là vài ba lời là có thể nói rõ được nữa rồi. Giữa bọn họ, không liên quan đến ái tình, không liên quan thân tình, tuy nhiên nó so với tất cả cũng rất chân thật.
Cô đơn cùng trống không lâu như vậy không có ai hiểu, đã lâu như vậy, lâu đến nỗi anh phải cảm thấy trên cái thế giới này sẽ không có gì chuyện là đáng giá để anh đi liều mạng, nếu như không phải là Vũ Văn Bác xuất hiện, nếu như không phải là vướng mắc cam kết, anh có lẽ sẽ không và tiếp tục lựa chọn một lòng ở lại hội Liệt Diễm, nhưng là, hiện tại anh gặp người kia, hiểu được chính mình.
Vì lý do này đã đủ rồi, cho dù là tử thần cũng sẽ đi vượt qua .
"Tình cảm của cậu không đưa ra bình luận nhưng cậu phải luôn luôn nhớ, cô ấy là người của tôi." Vũ Văn Bác không phải tuyên bố cũng không phải đang cảnh cáo, anh chỉ là đang nói chuyện mà thôi.
"Cậu đã xác định là cô ấy, cô ấy cũng đã xác định là cậu vậy tôi vốn không có gì để nói. Cậu có phải chuẩn bị hủy bỏ tất cả hay không?" Đoan Mộc Thác hỏi, gần đây việc làm của Vũ Văn Bác rất rõ ràng là muốn từ bỏ. Có điều một ông trùm vũ khí đạn dược thậm chí là Phách Vương quân hỏa muốn từ bỏ tất cả cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
"Không, hội Liệt Diễm sẽ không biến mất." Vũ Văn Bác chưa có từng nghĩ tới muốn hủy bỏ hội Liệt Diễm, cần từ bỏ chỉ là con người anh mà thôi.
Anh có thể nguyện ý vì Y Hi Nhi mà bỏ tất cả nhưng không có nghĩa là vài chục vạn người từ trên xuống dưới của hội Liệt Diễm cũng phải lựa chọn giống như anh. Dù sao hội Liệt Diễm là tổ chức quyền thế trăm năm, không phải trong một sớm một chiều có thể thay đổi.
Nếu hội Liệt Diễm không thể thay đổi vậy thì anh thay đổi là được rồi.
Đoan Mộc Thác hiểu ý tứ Vũ Văn Bác, như có điều suy nghĩ, xem ra, Vũ Văn Bác cuối cùng vẫn lựa chọn con đường này, rất khéo chính là, anh cũng đã từng nghĩ tới như vậy chẳng qua không nói ra ngoài mà thôi.
"Vừa đúng, tôi còn nghĩ làm sao tìm được cớ đây, xem ra cậu như vậy cũng tốt lắm, tôi không nghĩ tới cậu sẽ làm đến nước này." Vì một cô gái thay đổi thân phận của mình, thay đổi hoàn cảnh mà mình sẽ cảm thấy xa lại, thay đổi tất cả những gì có thể thay đổi, chỉ vì muốn người kia không đau khổ.
"Tôi hiểu biết rõ cậu và Triển mặc dù là song sinh nhưng tính tình lại khác xa, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ rời khỏi hội Liệt Diễm nhưng không nghĩ đến Hi Nhi xuất hiện khiến cậu tiếp tục ở lại. Hiện tại, vì Hi Nhi, cậu có thể nguyện ý giúp tôi?" Vũ Văn Bác khiêm tốn hỏi.
Anh Vũ Văn Bác vẫn luôn không phải một người tự kiêu, cho dù anh có thể tự kiêu về tiền bạc nhưng là thế anh lại khiêm tốn, rất khiêm tốn.
Đây chính là lí do vì cái gì mà anh có thành công.
Giữa hai người đàn ông này tạo thành thỏa thuận nào đó, thỏa thuận cả đời, chẳng qua là để cứu giữ linh hồn của người nào đó của bọn họ.
Mà cái đó bị cho là có thể cứu linh hồn cô gái đang làm chuyện vô cùng vô sỉ trong một biệt thự ở Hạ Môn.
Cô len lén lẻn vào phòng làm việc của Cố Nhã Thuần, len lén lấy chút tài liệu xem.
Mà tất cả chuyện này thật ra thì căn bản cũng không có tránh được ánh mắt của Cố Nhã Thuần.
"Tôi biết ngay cô sớm muộn gì sẽ cũng thấy, chỉ là không có nghĩ đến có nhiều chuyện như vậy nên nán lại, cư nhiên cho tới bây giờ mới để cho cô biết." Cố Nhã Thuần đi vào phòng làm việc, nhìn Y Hi Nhi nói.
Chỉ là cô không nhìn thấy kinh ngạc cùng rối rắm trên mặt Y Hi Nhi, trong lòng không biết là nên cười hay là nên giận. Bây giờ Y Hi Nhi đã không còn là cô của lúc đó, nếu là lúc ấy mà cô ấy xem được cái băng ghi hình này sợ rằng sẽ đau lòng tự trách cả đời mất, bây giờ cô lại bình tĩnh thong dong.
Không sai, đây chính là băng ghi hình một năm trước Cố Nhã Thuần lưu tâm đến việc lớn yêu cầu Y Hi Nhi trộm ra. Lúc ấy Lâm Hựu Lật cho cô sau đó không có qua người khác, cho nên Y Hi Nhi ở đội hình sự trợ giúp khoa lâu như vậy vẫn không biết chuyện.
Lúc ấy Vũ Văn Bác vì trị liệu bệnh cho Y Hi Nhi, cư nhiên ra lệnh cho người đem người ném xuống biển, xem có thể xảy ra một chút triệu chứng giống Y Hi Nhi không, mặc dù cuối cùng không thu hoạch được gì, tuy nhiên nó cũng vì vậy chết không ít người.
"Đúng vậy, tôi bây giờ mới biết thì ra tôi trong lòng cô nặng bao nhiêu, chứng cứ quan trọng như vậy cô cũng can đảm giữ lại, cô luôn luôn công chánh nghiêm minh cũng không ai nghĩ được cô sẽ làm như vậy. Lúc ấy cô nhất định tốn không ít hơi sức làm chuyện này , đến cuối cũng không dùng tới chứng cứ vẫn còn muốn bắt ra tội phạm."
Y Hi Nhi chợt có chút cảm động, Cố Nhã Thuần vì cô chuyện làm rất xa so với tưởng tượng của cô còn nhiều hơn rất nhiều.
"Cô thật đúng là buồn nôn, tôi có thói quen này, cô chính là nên sửa lại thôi." Tôi sợ có một ngày tôi sẽ thật vì cô mà không quan tâm tất cả.
Lời nói này Cố Nhã Thuần chỉ có thể nói lặng lẽ nói cho mình nghe trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.
"Không đổi được nữa, bản tính loại vật này căn bản không cách nào từ bỏ , giống như là nghiện, chỉ cần nếm thấy ngon ngọt sẽ không thể dứt bỏ." Y Hi Nhi có chút lộ vẻ xúc động khi đang nói chuyện.
Y Hi Nhi như vậy, Cố Nhã Thuần chưa từng thấy qua, thần thái của cô ấy, dung mạo cô ấy, giống như lời nói của cô ấy, thật sẽ cho người ta thấy nghiện.
"Mặc dù Vũ Văn Bác đáng chết nhưng cô là vô tội, hơn nữa những người đó vốn cũng không phải là người tốt lành gì nếu không tôi cũng không ngồi nhìn mà mặc kệ." Cố Nhã Thuần nói, nhưng trong lòng cũng dao động. Nếu những người đó đổi lại là người bình thường, cô thật sẽ ngồi nhìn mặc kệ sao?
"Vậy tôi còn phải cảm tạ Lâm Hựu Lật, đoán chừng chuyện này còn là do cô ấy thay đổi. Có người đề ra cái phương pháp này lại bắt Lâm Hựu Lật dùng phạm nhân thay thế." Y Hi Nhi muốn đi tìm Lâm Hựu Lật, không biết cô ấy hiện tại thế nào, phụ nữ như vậy quả thật chính là yêu tinh, đến tột cùng ai có thể thu phục được đây?
"Mặc kệ như thế nào, chuyện kia đã qua." Cố Nhã Thuần lặng lẽ nói, nếu đã qua rồi cũng không cần hồi tưởng lại.
"Đúng vậy, đã qua." Y Hi Nhi nói tiếp.
"Cư nhiên như thế, vậy cô ăn trộm không thành công có phải nên muốn từ trong phòng làm việc của tôi lăn ra đây rồi sao?" Cố Nhã Thuần cười lạnh nói.
"Này, nói tới nói lui chẳng phải bảo tôi cút, hiện tại cô so với trước kia không hề nhẹ nhàng, cút ra nơi nào được à?" Y Hi Nhi quỷ kêu, lại bị Cố Nhã Thuần một phen đẩy tới trên mặt đất, sau đó tứ chi bị bẻ lên.
Cố Nhã Thuần trên cao nhìn xuống đôi tay ôm ngực, mỉm cười nói: "Tốt lắm, hiện tại đủ nhẹ nhàng rồi, cút cho ta thôi."
"A a a. . . . . . Cố Nhã Thuần cái người đàn bà xấu này, nữ nhân xấu, cô cẩn thận uống nước bên trong có côn trùng, cẩn thận về sau cả đời cũng không có cơ hội hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), tôi nguyền rủa cô!" Y Hi Nhi kêu thảm, bất đắc dĩ lăn ra ngoài, cút rất nhẹ nhàn, Cố Nhã Thuần rất hài lòng.
Bắc Kinh, Hải Điến Khu.
Một buổi họp báo tin tức.
Người ta tấp nập đến buổi họp báo, hấp dẫn vô số ký giả giải trí cùng ký giả buôn bán cùng với ký giả tài chính.
Tại sao vậy chứ? Bởi vì công ty giải trí cực kỳ nổi danh đột nhiên đổi chủ nhân, mà chủ mới còn là một người nam nhân tuổi còn rất trẻ, khoảng 30, mấu chốt là dáng dấp tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt vô cùng tinh xảo như điêu khắc, một thân đen bóng đứng thẳng đón khách, lông mày anh tuấn dài mảnh nghiêng nghiên, con ngươi đen ẩn chứa sắc bén, môi mỏng nhẹ nhấp nháy, đường nét thể hiện rõ ràng sự sắc sảo. Lạnh lùng cô độc yên tĩnh lại có khí thế bức người, trên người như vậy trên người dĩ nhiên tỏa ra khí thế vương giả.
Vũ Văn Bác hấp dẫn con mắt mọi người, nam nhân như vậy quả thật chính là con cưng của trời, gặp may mắn, dĩ nhiên khiến rất nhiều vì đó mà điên cuồng.
Hôm nay, anh dẫn theo các minh tinh của công ty giải trí Kỳ Hạ mở ra buổi họp báo, vốn là phải hướng về phía đông đảo minh tinh nhưng các ký giả nhanh chóng liền đem những minh tinh kia quên mất, tất cả toàn bộ hào quang đều bị Vũ Văn Bác đoạt hết.
Có điều những minh tinh kia bọn họ không tức giận, bởi vì đó là chủ của bọn họ, bọn họ tự nguyện làm nền để tôn anh lên. Lần này hiện trường buổi họp báo là truyền hình trực tiếp. Cố Nhã Thuần cùng Y Hi Nhi xem TV, thời điểm thấy đưa tin buổi họp báo, Cố Nhã Thuần đang gọt trái táo.
Cố Nhã Thuần ánh mắt đen dần, quả táo cũng không gọt vỏ, trực tiếp há miệng ăn hết, dao gọt trái cây cũng không cần, lập tức phóng đi rất mạnh, chắc chắn đâm vào một bộ bích hoạ treo dọc theo ranh phía trên, Y Hi Nhi thấy phải run sợ tim gan.
Cố Nhã Thuần không những không ra khỏi cửa, ngược lại còn nhốt mình vào trong thư phòng.
Y Hi Nhi nhìn buổi họp báo, tin tức bên trong có Vũ Văn Bác, mở cờ trong bụng, hành động rồi chứ? Còn rất nhanh, lập tức liền chọc giận Cố Nhã Thuần, xem ra rất có hiệu suất .
Y Hi Nhi ở trong nhà Cố Nhã Thuần được nuôi không, mỗi ngày ăn ngon ngủ được, thỉnh thoảng cùng Cố Nhã Thuần đấu đá cãi vả, thích thú, vết thương trên người từ lâu đã khỏi, cô bây giờ rất khỏe mạnh.
Xem treeb ti vi mà Vũ Văn Bác vẫn có thể làm người ta mê chết, Y Hi Nhi nổi lên háo sắc, đây chính là người đàn ông cô xem trọng, cô chính là thật tinh mắt, ha ha ha. . . . . .
Y Hi Nhi tựa như điên ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến bụng co rút đau đớn.
Ngày thứ hai, Cố Nhã Thuần có khách tới nhà, ở hơn một tuần lễ tới nay chưa từng có khách trong nhà, tức thì có khách tới, còn tới những mười người, Y Hi Nhi chau chau mày, xem ra chuyện lại phát triển theo phương hướng mà người khác tính toán tồi.
Chỉ là, trận chiến tranh giành này, đến cuối cùng ai sẽ thắng lợi đây?
Người thắng không phải Vũ Văn Bác cũng không phải Cố Nhã Thuần, người thắng là cô Y Hi Nhi. Cô thắng được tới tình yêu và tình bạn, mà Vũ Văn Bác mất đi địa vị Phách Vương quân hỏa, Cố Nhã Thuần mất đi công ty Kỳ Hạ đếm không xuể.
Ha ha. . . . . .
Xem ra, trò chơi càng ngày càng đặc sắc.
Y Hi Nhi quyết định đi vào dò xét đến cùng, chỉ là trước đó cần suy nghĩ dùng phương pháp gì. Vậy thì đưa nước quả đi, gần đây Cố Nhã Thuần hỏa khí càng ngày càng lớn, uống trái cây có thể hạ hỏa.
Khóe miệng nhếch lên mỉm cười một chút. Y Hi Nhi giãn gân cốt ra, bắt đầu hoạt động, làm lâu như sâu gạo vậy, cũng không được gì nhiều.
"Oa, cái này thảm rất quý chứ? Oa, cái này có phải là bích hoạ do họa sĩ nổi tiếng vẽ không? Oa, gian phòng này thật to tối thiểu cũng 50 mét vuông ấy chứ? Oa, gian phòng này thiết kế thật đẹp, phí thiết kế rất đắt phải không?" Y Hi Nhi dọc theo đường đi không ngạc nhiên nói, không ngừng phát ra tán thưởng.
Cố Nhã Thuần một lòng chỉ nghĩ đến việc chặn miệng Y Hi Nhi lại. Thực tế, khi cô không nhịn được nữa cô thật đã chặn lại chỉ là không phải lấy tay mà là. . . . . .
Dùng gối đầu!
Một tay đẩy Y Hi Nhi tới trên giường, Cố Nhã Thuần cầm gối đầu liền chặn miệng Y Hi Nhi. Có điều cái gối quá lớn làm cho Y Hi Nhi chậm chạp bị chặn lại trong gối luôn.
Loại cảm giác này quá tệ, mẹ ơi, ta giãy giụa, ta lại giãy giụa! Cố Nhã Thuần này cư nhiên một tay liền đem lão nương giữ chặt? Không được, chết cũng phải giãy giụa, nếu không bị Cố Nhã Thuần dùng một gối đầu đè chết thì cũng chết vì quá uất ức.
Ai biết được Y Hi Nhi càng giãy dụa, Cố Nhã Thuần càng buồn bực càng đè chặt, không để cho Y Hi Nhi nhúc nhích nửa phần.
"Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . ." Đáng thương Y Hi Nhi kêu rên mấy tiếng, yên tĩnh lại.
Cố Nhã Thuần cảm giác Y Hi Nhi đã yên tĩnh lúc này mới buông lỏng tay.
Thời điểm Cố Nhã Thuần buông ra Y Hi Nhi một phen tán loạn, như cá vượt long môn, lật người ngồi dậy, nằm trên đùi Cố Nhã Thuần không ngừng hít không khí trong lành. Cô chưa bao giờ biết thì ra không khí có vị ngọt.
Cố Nhã Thuần bộ mặt cực đen nhìn Y Hi Nhi nằm trên chân mình, muốn đem cô ta ném ra nhưng thấy bộ mặt buồn bực một mảnh đỏ rực của Y Hi Nhi lại không đành lòng, trước sau gì cô vẫn mềm lòng.
Giúp Y Hi Nhi thở thông suốt hơn, Cố Nhã Thuần đưa tay ra sau lưng Y Hi Nhi vỗ.
Sau khi hô hấp đủ không khí rồi, Y Hi Nhi cẩn thận từng li từng tí nói: "Cố đại nhân, việc làm này là đang giúp tôi hít thở nếu không tôi còn nghĩ không biết cô và tôi có thù oán gì không mà muốn một chưởng đánh tôi ra ra máu mới bằng lòng thu tay lại."
Trước kia Vũ Văn Bác giúp cô hít thở rất nhiều dịu dàng, Cố Nhã Thuần dùng sức lực như thế này thật sự là không dám khen tặng.
Cố Nhã Thuần vừa nghe Y Hi Nhi nói như vậy trực tiếp không chút khách khí đem Y Hi Nhi từ trên đùi trực tiếp đẩy ra rồi chậm rãi đi tới ghế sa lon ngồi xuống.
Y Hi Nhi thận trọng nhìn theo, mắt loạn chuyển khắp nơi, có lời gì muốn hỏi rồi lại không nói ra miệng, chỉ sợ Cố Nhã Thuần không hài lòng trực tiếp diệt mình.
"Cái đó, Lâm Hựu Lật ấy? Cô ấy từ khi rời khỏi hội Liệt Diễm có phải trở về nước hay không? Hay vẫn tiếp tục trở lại Newyork làm y học thiên tài của cô ấy?" Y Hi Nhi chọn chuyện an toàn nói trước.
Mỗi lần gặp mặt không có cách nào trò chuyện thật tốt, hoặc là trường hợp quan trọng, hoặc là sống còn, hoặc là không khí khẩn trương.
"Ừ." Từ lúc cô bắt đầu quyết định bắt hội Liệt Diễm, Lâm Hựu Lật đã làm dồng minh với cô, điều kiện là phải đưa cô an toàn trở về nước, cô nghĩ tới thời gian trước.
Có điều Cố Nhã Thuần không biết Lâm Hựu Lật vừa an toàn về đến nhà không tới ba phút liền bị Tây Môn Dật cho người cướp đi sau đó Cố Nhã Thuần vẫn liên lạc không được với Lâm Hựu Lật nên cho rằng Lâm Hựu Lật đã rời khỏi Newyork rồi. Dù sao cô ấy hai lần vào hội Liệt Diễm rồi lại dùng thủ đoạn rời đi, cô không muốn người của hội Liệt Diễm tìm được cũng là chuyện đương nhiên.
Cô lại càng không biết Lâm Hựu Lật giờ này đang ngoan cường cùng Tây Môn Dật đối đầu, chỉ là quá trình như thế nào. . . . . . Kính mong mọi người tự tưởng tượng thôi.
"Còn Đinh Tiểu Vũ? Như thế nào rồi?" Y Hi Nhi hỏi, nói đến Đinh Tiểu Vũ trong lòng vẫn thấy đau lòng. Nếu như không phải là vì giúp cô, Đinh Tiểu Vũ căn bản sẽ không giết người cũng sẽ không mất đi trí nhớ.
Đinh Tiểu Vũ sống trong bóng tối, chính cô không cho phép bản thân ý thức được. Nếu như muốn trở về công việc chỉ sợ rất nguy hiểm? Dù sao cô cũng là thiên kim của thế giới thần trộm, ai biết một ngày kia cô chợt nhớ lại mọi chuyện rồi đem cơ mật quốc gia ăn trộm mất vậy thì còn gì nữa? Cho nên Cố Nhã Thuần không thể nào để Đinh Tiểu Vũ trở về tiếp tục công việc nhưng Đinh Tiểu Vũ hiện tại một thân một mình, tự cho mình là cảnh sát, làm sao chịu được đả kích?
"Cô không phải lo lắng, tôi sẽ an bài." Mặc dù rất có lỗi nhưng cô chỉ có thể làm như vậy. An bài cho cô ấy đi làm ở công ty của gia tộc mình, lừa Đinh Tiểu Vũ là phải đi nằm vùng sau đó thông báo cho người của thần trộm thế gia để bọn họ"Thần không biết quỷ không hay" đem Đinh Tiểu Vũ cướp đi.
Lại không biết người cướp đi Đinh Tiểu Vũ là không là người của thần trộm thế gia mà là Đoan Mộc Triển vội vàng chạy tới. Qủy thần xui khiến sao tất cả đều trúng mục tiêu tình yêu đã định trước.
"Vậy. . . . . ." Hỏi xong tất cả những thứ cô quan tâm, Y Hi Nhi lại bắt đầu ánh mắt mờ ảo, có một số việc không dám hỏi ra lời, chỉ sợ lời này vừa hỏi trực tiếp bị người khác diệt khẩu, cho dù không tiêu diệt cô cũng làm cho cô chỉ còn dư một hơi thở gấp cảm giác cũng không phải quá tệ.
"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi." Cố Nhã Thuần nhún nhún vai, dù sao những chuyện này Y Hi Nhi sớm muộn cũng muốn biết, đã như vậy cũng không giấu giếm lực lượng sau lưng cô nữa, sẽ để cho cô ta từ từ phát hiện thôi.
"Cô có nhiều tiền vậy là từ đâu tới? Biệt thự này cấp bậc cũng không dưới ngàn vạn, cô có lợi hại hơn nữa thì tiền lương quốc gia cấp cho cô cũng không thể mua được biệt thự này? Chẳng lẽ nói cô tham ô hối lộ hả ? Nhiều tiền như vậy phải tham ô mấy năm à? Vậy thì nhà cô chính là nhà có thế lực?
Không đúng, nhà cao cửa rộng sao lại để cuộc sống của thiên kim tiểu thư giống cái người liều mạng này? Còn chưa tính cô ấy toàn làm những việc dễ mất mạng, không thể nào.
Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ cô. . . . . ." Y Hi Nhi chợt nghĩ đến, trước kia đã gặp qua chuyện kỳ quái một hai lần. Có một người đàn ông lén lút gặp Cố Nhã Thuần ở một nơi không mấy đứng đắn.
Đúng rồi, lúc ấy nhìn không cảm thấy lạ ở chỗ nào chỉ cho là một người quen nào đó của Cố Nhã Thuần. Nhưng hôm nay nghĩ đến, người kia dường như gương mặt rất được, thoạt nhìn bộ dạng rất có tiền. Đúng rồi, nhất định là một phú hào. Hạ Môn mặc dù chỉ là một địa phương nhỏ nhưng cũng là một đặc khu hành chánh kinh tế, người có tiền bò đầy đấ, có lẽ sẽ để cho Cố Nhã Thuần nhặt được một cái.
Lại nói, những phú hào kia bình thường trong lòng hay có một chút xíu biến thái cho nên khẩu vị nặng coi trọng Cố Nhã Thuần cũng là hoàn toàn có khả năng, cho nên. . . . . .
Cố Nhã Thuần nhìn bộ mặt Y Hi Nhi cười dâm đảng trực tiếp tát một cái thật may Y Hi Nhi vừa đúng lúc phục hồi tinh thần nhanh nhạy tránh. Cố Nhã Thuần vốn là cũng không có tính toán muốn xuống tay nên cũng tùy cho Y Hi Nhi tránh được.
"Cô thực giàu tưởng tượng, không đi làm biên kịch thật là lãng phí." Cố Nhã Thuần biết ý tứ Y Hi Nhi, giận đến thiếu chút nữa thật sự đập chết Y Hi Nhi. Nha đầu da mặt dày đáng chết, không đánh không được. Chỉ biết dùng đầu đần nghĩ toàn chuyện linh tinh.
"Vậy cô giải thích đi. Không phải làm tiểu tam thì cô lấy tiền ở đâu để mua đất? Tôi không nghĩ như vậy mới gọi kỳ quái chứ?" Y Hi Nhi không vui nói, loại chuyện như vậy bảo cô phải nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ khờ dại cho là tiền trên bầu trời rơi xuống hay sao? Cô cũng không phải là Đinh Tiểu Vũ tùy tiện để cho Cố Nhã Thuần lừa gạt.
Được rồi, cô càng nói càng bị đánh tới.
"Tôi sao phải giải thích với cô. Tiền của tôi là đoạt được, cô đừng tưởng tượng lung tung, đi tắm nước lạnh trước." Cố Nhã Thuần chỉ cho Y Hi Nhi hỏi chứ không nói muốn trả lời.
Không để cho cô hỏi sợ là cô không ngủ được nhưng hỏi đáp cũng không coi thử tâm tình của Cố Nhã Thuần rồi. Bây giờ tâm tình cô không tốt, nói cô cướp được còn coi như xong lại muốn nói là làm tiểu tam mà lấy được biệt thự. Từ lúc nào thì Cố Nhã Thuần phải uất ức dựa vào nam nhân như vậy?
"Tôi không muốn tắm nước lạnh. Mặc dù mùa đông đã qua nhưng đầu xuân vẫn rất lạnh, tôi muốn tắm nước nóng." Làm ơn lúc này mới đầu tháng ba, tắm nước lạnh có phải muốn lạnh chết cô không.
Cô mới vừa rồi còn cảm thấy Cố Nhã Thuần, cái cô gái xấu này đối với mình vô cùng tốt, hiện tại, thu hồi lại, cô gái xấu chính là cô gái xấu, trên bản chất căn bản là không thể cải biến .
Hừ!
Vừa bất mãn vừa cởi quần áo vừa vào phòng tắm, nghĩ thầm ngươi khiến lão nương tắm nước lạnh, lão nương không nghe, sẽ tắm nước nóng, dù sao tắm cũng sẽ dùng.
"Ách!" Vừa vào trong phòng tắm, Y Hi Nhi đã đem y phục cũng cởi hết, trên người những dấu vết hồng hồng đỏ đỏ lộ ra trên toàn cơ thể, sưng sưng hồng hồng, trải rộng toàn thân.
Bác quản gia cho cô bình thuốc nhưng cô thì trai gái khác nhau cho nên chỉ thoa trên vết thương hiện ra phía ngoài y phục, vết thương trên ngực, trên lưng, trên đùi cũng đều còn ghê gớm lắm.
Bĩu môi, rõ ràng là quan tâm mình, làm gì nói xong như vậy liền uốn éo. Mỗi lần đều như vậy khó trách bà già ấy không tìm được bạn trai.
Y Hi Nhi lặng lẽ điều chỉnh nước lạnh bắt đầu tắm, chỉ là trong lòng lại ấm áp .
Cùng lúc đó. . . . . .
Vũ Văn Bác đang ở Macao.
Trong một khách sạn năm sao, ánh đèn sáng chói.
"Chúc mừng ngài, Vũ Văn chủ tịch!"
"Chúc mừng Vũ Văn Chủ tịch thu mua được tập đoàn Thiên Hi(*)!"
(*) cái này mình không chắc lắm nhưng dựa theo QT thì mình nghĩ tập đoàn này tên vậy.
"Chúc mừng Vũ Văn Chủ tịch, chúc ngài kinh doanh thịnh vượng!"
Vô số khuôn mặt mỉm cười, phía sau tiếp trước chen đến trước mặt Vũ Văn Bác chúc mừng .
Trong mắt của đám người ở nơi này, Vũ Văn Bác là áo cơm cha mẹ bọn họ nếu không lấy lòng hắn nói không chừng đến lúc nào đó trực tiếp một cước đá văng bọn họ, vậy thì thảm.
Những người này dĩ nhiên một vài quản lí cấp cao cũ của tập đoàn Thiên Hi, bọn họ một lòng muốn tiếp tục lưu lại vì Vũ Văn Bác bán mạng. Dù sao chủ nhân là ai đối với bọn họ mà nói đều giống nhau, chỉ cần có người trả tiền lương cho bọn họ, bọn họ đều có thể vì người đó bán mạng.
Trong vòng ba ngày, Vũ Văn Bác đã thu mua tập đoàn Thiên Hi. Tập đoàn Thiên Hi bị mua làm cho mọi tầng lớp lãnh đạo và toàn bộ mọi người đều cảm thấy lo lắng. Tập đoàn bị thu mua mất bọn họ có thể trở thành không việc làm mà trước đó cư nhiên một chút xíu dấu hiệu cũng không có, điều này làm cho lòng người kinh hãi .
Tập đoàn Thiên Hi là một công ty cổ phần, vận chuyển buôn bán chính là hệ thống giáo dụ, ví dụ như trường học tư nhân, thư viện, giáo dục cơ cấu vân vân. Mặc dù công ty bình thường nhưng lại tương đối quan trọng, trên xã hội thậm chí là người trong chính trị cũng tới chúc mừng Vũ Văn Bác.
Ở một nơi khác của bữa tiệc xa hoa, có một bóng người lặng lẽ rời khỏi hội trường, xác định sau lưng không có ai theo dõi lập tức lấy điện thoại di dộng ra, hạ thấp giọng.
"Lý tổng, mục đích thu mua lần này rất có thể là chúng ta, phải cẩn thận."
"Ta hiểu biết rõ rồi, ta sẽ chú ý, chuyện này trước không báo kiện tiểu thư, ta sẽ xử lý."
"Biết, Lý tổng."
Nói xong, người nọ thận trọng quan sát hoàn cảnh chung quanh lần nữa, xác nhận không có người, vội vàng biến mất trong màn đêm.
Đoạn đối thoại này biến mất trong gió, không có ai nghe được trừ máy nghe lén nằm lẳng lặng trên cỏ ra.
Sau khi người đó rời đi, có người khác xuất hiện, vạch sân cỏ ra, cầm máy nghe lén đi.
Đêm khuya, bên trong một phòng cho tổng thống.
Vũ Văn Bác đã tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái, an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh đang đợi một kết quả mà kết quả đó trên thực tế anh đã đoán trước rồi nên mới có thể tự nhiên, tùy ý như vậy.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên mang theo một chút xíu kiềm chế, người tới gõ cửa cũng có vẻ rất thận trọng, cẩn thận.
"Vào di." Vũ Văn Bác mở mắt, mở miệng đơn giản.
Người tới chính là người lấy đi máy nghe lén, vừa vào cửa đã mỉm cười, "Chủ tịch, chuyện đã theo phát triển phương hướng ngài tính toán."
"Xem ra con cá đã mắc câu rồi. Thông báo cho Đoan Mộc Thác để anh ta gia tăng động tác trong tay, nhất định phải ép Lý Nghị không chỗ để trốn, cuối cùng chỉ có thể hợp tác với chúng ta." Vũ Văn Bác chậm rãi cười, chuyện anh – Vũ Văn Bác muốn làm cho tới bây giờ cũng sẽ không thất bại. Lần này cũng không ngoại lệ.
"Vâng" người kia lẳng lặng lui ra.
Phụ nữ của anh đã muốn, bất luận là cái gì, Vũ Văn Bác cũng sẽ giúp cô ấy cầm trong tay, mặc kệ bất kỳ giá nào.
Cố Nhã Thuần, cô chờ xem, tôi không làm cô trở thành kẻ địch bởi vì chúng ta sẽ là bằng hữu hơn nữa sống chung hòa bình. Ai kêu tôi một khi yêu ai thì yêu cả đường đi của người ta luôn. Cô thật may vì đã là bằng hữu với cô ấy như vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là cũng làm bằng hữu.
Vũ Văn Bác hướng về phía không khí, mỉm cười.
Cùng lúc đó, Cố Nhã Thuần hắt hơi một cái, trong nội tâm lại là nghĩ tới, đoán chừng Y Hi Nhi lại đang len lén mắng cô sau lưng.
Cố Nhã Thuần nghĩ Y Hi Nhi đang không tốt, vừa nghĩ liền đi ngủ không được, dứt khoát trực tiếp lật người xuống giường. Hôm nay cô đánh không nhẹ hay là đi xem một chút đi, dù sao cũng là một cô giá, hơn nữa da Y Hi Nhi rất mỏng, trước đây dùng thuốc cầm cự được đã là tốt lắm rồi.
Y Hi Nhi đúng là da mỏng, so với người bình thường còn mỏng hơn, cô còn tự giễu mình là mệnh nha hoàn lại được thân thể tiểu thư, da thịt mịn mềm.
Tắm xong, Y Hi Nhi nhìn trên người mình từng vết thương màu đỏ, nước mắt cũng mau rớt xuống. Vũ Văn Bác lúc ấy làm cha cũng không đánh cô thảm như vậy, thảm nhất lần thứ nhất kia cũng chỉ là đánh vào mông, mặc dù rất mất mặt nhưng căn bản không bị thương.
Nghĩ đến Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi trong lòng lại bắt đầu ngọt như mật, phụ nữ trong lúc yêu rất dễ dàng cảm thấy ngọt ngào. Hôm nay nhớ tới lúc ấy cảm thấy chuyện rất bi thảm cũng là một loại ngọt ngào căn bản liền quên mất lúc ấy bị Vũ Văn Bác đét vào cái mông làm cô thành bộ dạng rất thảm hại, quả thật chính là hận không thể giở phần mộ tổ tiên nhà Vũ Văn Bác lên.
Dĩ nhiên nếu Y Hi Nhi nói ra muốn giở phần mộ tổ tiên nhà Vũ Văn Bác lên, Vũ Văn Bác cũng sẽ không cự tuyệt, bởi vì trong lòng Vũ Văn Bác cũng rất muốn giở phần mộ lên xem lòng dạ cảu cha anh ở dưới đến tột cùng là độc ác đến thế nào. Cư nhiên cho anh tối tắm như vậy trong ba mươi năm.
Khi Cố Nhã Thuần mở cửa phòng Y Hi Nhi ra, Y Hi Nhi đang cười khúc khích.
Cố Nhã Thuần liếc một cái nhưng trong lòng khẽ thở dài.
Xem ra thật sự là yêu, yêu rất sâu.
Nhưng có một số việc cô hay muốn nhúng tay bởi vì trách nhiệm của cô. Cô đã từng nhìn về phía quốc kỳ thề, chỉ cần là nguy hại đến người của quốc gia và nhân dân, cô nhất định phải đưa hắn ra công lý mà thật bất hạnh, Vũ Văn Bác chính là kẻ xấu lớn nhất.
Hội Liệt Diễm trải rộng khắp Đông Nam Á, Trung Quốc dĩ nhiên cũng không có ít chi nhánh, phạm vào đại án đâu chỉ một việc, huống chi, hiện tại cô thân là đại đội trưởng chống khủng bố quốc tế, dĩ nhiên muốn bắt Vũ Văn Bác làm mục tiêu lớn nhất rồi.
Nghĩ đến thân phận của mình, Cố Nhã Thuần thật sự nổi giận, tại sao? Là đại đội trưởng chống khủng bố quốc tế chỉ có thể coi là tiền nhiệm, bây giờ đội trưởng là một người xó biệt hiệu"Quân ưng" , tên khốn kiếp này!
Cố Nhã Thuần vừa nghĩ tới đây, nắm chặt tay thành quả đấm.
"Cố Nhã Thuần? Cô khuya khoắt không ngủ chạy đến phòng tôi làm gì? Muốn làm chuyện cầm thú làm cũng không thích hợp, tôi đây không thể kịp sang Thái Lan để biến thành đàn ông?" Y Hi Nhi trêu nói, trên mặt cười đến xấu xa, thuận tiện đem khăn tắm trên người kéo xuống một chút, để lộ ra vết thương trên người khiến trong mắt của Cố Nhã Thuần nhìn thấy mà giật mình, để cho cô xem xem dưới tay cô đã tạo ra bao nhiêu.
Cố Nhã Thuần nhìn dĩ nhiên là không đành lòng nhưng cô lại cứng rắn một, không chịu mềm lòng.
"Cô cứ ba hoa đi, đắc chí không được bao lâu nữa đâu, đến lúc đó cô xem cho rõ." Cố Nhã Thuần đi tới bên người Y Hi Nhi, mở bình thuốc ra, kéo thân thể Y Hi Nhi qua, giúp cô ta bôi thuốc.
"Tôi nói, cô có nghĩ tới tại sao mình muốn làm cảnh sát hay không? Tôi chỉ biết cô rất liều mạng nhưng lại luôn có lý do. Trời sanh người ra làm sao có thể liền lấy mục tiêu làm cảnh sát làm mục tiêu cuối cùng của cuộc đời, cho dù là tử vong cũng muốn xông lên phía trước đây? Cô đúng là phụ nữ à." Y Hi Nhi hỏi, nhỏ giọng nói qua.
Đây là lần đầu tiên hỏi chuyện riêng Cố Nhã Thuần, cho tới nay cô đối với thân phận bối cảnh của Cố Nhã Thuần cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở cấp trên mà thôi, chưa từng hiểu rõ qua gia đình của cô ấy.
"Lúc tôi còn nhỏ cũng rất vui vẻ, mỗi ngày không có phiền não, cha mẹ cũng rất thương tôi nhưng có một ngày bọn họ đột nhiên liền bốc hơi khỏi nhân gian, tôi thành đứa trẻ lang thang khắp nơi ." Cố Nhã Thuần sửng sốt một chút nhưng vẫn trả lời, những chuyện này đã hai mươi năm rồi, cô chưa từng nói với bất kỳ người nào, hôm nay nói ra giống như là đang nói chuyện của người khác.
"Khi đó cô bao nhiêu tuổi tới? Rất xinh đẹp sao? Có phải giữ lại tóc thật dài hay không?" Y Hi Nhi chợt quay đầu cười yếu ớt hỏi, mặc dù Cố Nhã Thuần giọng nói không có bất kỳ biến hóa, nhưng không biết vì sao sao Y Hi Nhi vẫn cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, qua nhiều năm như vậy, Cố Nhã Thuần cũng là không dễ dàng quên đi. Khi đó nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu hay nhớ gì.
"Chín tuổi, đó là một cái tuổi đẹp, có thể làm nũng tùy hứng với cha mẹ. Mẹ thích giúp tôi thắt hai cái đuôi sam thật dài, mặc quần áo thật đẹp, cảm thấy khi đó giống như là công chúa trong chuyện cổ tích. Sau khi cha mẹ rời khỏi tôi đã khóc, cảnh sát giúp tôi tìm được các chú ruột chăm sóc tôi. Tôi mặc dù không vui vẻ gì tuy nhiên cảm thấy có người nhà đang bên cạnh giúp đỡ tôi, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ tìm được cha mẹ của mình." Cố Nhã Thuần tiếp tục nói ra suy nghĩ, lạnh nhạt nói.
Khi đó cô cũng rất cười đáng yêu, cũng có một đôi mắt thấu đáo tỏa sáng giống như mắt của Y Hi Nhi. Cố Nhã Thuần nhìn Y Hi Nhi, cảm thấy giống như là đang nhìn cái bóng trong quá khứ của mình.
"Thời gian từ từ trôi qua, đám chú bác của tôi dần lộ bộ mặt thật. Họ chiếm đoạt tài sản thậm chí bán nhà của gia đình tôi, lúc tôi biết được tất cả mọi chuyện mới là khi mười một tuổi. Khi đó tôi liền thề sau này trưởng thành nhất định phải lấy lại tất cả những thứ của mình, tuyệt đối không để cho người ta khi dễ cũng là bắt đầu từ đó ngoài mặt tôi nói ra ngoài học múa học Piano nhưng thật ra thì khi tài xế vừa rời khỏi tôi liền chạy đến nơi dạy Taekwondo, quền anh bắt đầu tiếp nhận huấn luyện."
Cố Nhã Thuần nói xong, từ nhỏ cô cũng biết vũ lực mặc không giải quyết được vấn đề tuy nhiên nó có thể bảo vệ mình. Cô liều mạng học tập, đổ mồ hôi và cố gắng nhiều hơn người khác, trời cao rốt cuộc cũng mở mắt.
"Chú cảu cô thật ác độc cho nên hiện tại nhà cửa là do cô đoạt về sao? Thật xin lỗi, hôm nay tôi còn nghĩ cô là. . . . . ." Y Hi Nhi nói xin lỗi, không nghĩ tới Cố Nhã Thuần lại có thân thế như vậy, cái người kia có thành mảnh vụn cũng còn đáng ghét.
Cố Nhã Thuần nhỏ như vậy đã mất đi cha mẹ, cho là có chú có thể dựa vào, không nghĩ tới lại là sói đội lốt cừu.
"Không, ông ta đáng chết!" Cố Nhã Thuần hung tợn nói nói, trong mắt thù hận khắp người.
Y Hi Nhi sợ hết hồn, mặc dù Cố Nhã Thuần ghét cái ác như kẻ thù tuy nhưng cũng nên làm rõ sai trái. Dù chú đoạt tài sản là rất ghê tởm nhưng cũng không trở thành đáng chết chứ?
"Cô có biết cha mẹ tôi năm đó chết ra sao không? Năm đó cũng là bởi vì chú của tôi muốn mưu đoạt công ty của ba, cuối cùng đem ba tôi đẩy vào đường cùng, ba tôi phát hiện ông ta tham ô công quỹ nhiều lần cảnh cáo ông ta không có kết quả cuối cùng không thể không báo cảnh sát, chú tôi nổi lên sát tâm trực tiếp cùng người khác sát hại cha tôi. Thi thể của cha là tôi năm mười sáu tuổi đào dưới đất lên, tôi đào lên lúc sau đã chỉ còn lại một nắm xương trắng."
Cố Nhã Thuần nhớ tới chuyện cũ không chịu nổi, cả người cũng phát run.
Y Hi Nhi nghe được trong lòng run sợ, lại không dám hỏi, quay đầu lại ôm chặt Cố Nhã Thuần, không để cho cô nói tiếp nữa.
"Đều qua rồi, đều qua rồi, đừng suy nghĩ, bây giờ không phải là thật tốt sao? À? Ngoan, tôi ở bên cạnh cô, cô hãy yên tâm đi bất luận thế nào tôi đều sẽ không lừa cô không phản bội cô, tôi nói làm được, đừng suy nghĩ, đã qua." Y Hi Nhi dịu dịu dàng dàng nói, dỗ dành Cố Nhã Thuần từ từ trấn tĩnh cảm xúc lại.
"Cho nên tôi hận những phạm nhân kia, những tên tội phạm vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bọn họ vốn là nên bị trừng phạt. Sau đó tôi vào trường quân đội, rất nhanh liền từng bước một trở thành như bây giờ, tôi không sợ chết bởi vì tử vong không phải là lý do làm tôi sợ hãi, tất cả những người ác nên tiếp nhận trừng phạt." Cố Nhã Thuần lạnh lùng nói.
Tới bây giờ Y Hi Nhi mới biết tại sao Cố Nhã Thuần lại căm hận Vũ Văn Bác như vậy rồi, cũng đúng, rõ ràng hay làm chuyện phạm pháp tuy nhiên vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Đây chính là đại kỵ của Cố Nhã Thuần. Thời điểm Cố Nhã Thuần gặp phải Vũ Văn Bác còn có thể bình tĩnh thế kia chứng tỏ đã khống chế được rất khá, cũng hiểu Cố Nhã Thuần đối với lóng mình quyết không để cho mình có cơ hội làm sai, tuyệt không thể thân bại danh liệt.
Bởi vì Cố Nhã Thuần đặt niềm tin lên người Y Hi Nhi cũng được coi là nguwofi tin tưởng cuối cùng mà cô ấy cũng chỉ có thể thông qua cô thấy quá khứ của mình khó trách như vậy bảo vệ cô rồi. Có điều Cố Nhã Thuần như vậy làm cho người ta đột nhiên liền yêu.
Cái này người kiên cường này, trên người của cô đến tột chứa bao nhiêu bao nhiêu trách nhiệm đây?
"Được rồi được rồi, trừng phạt liền trừng phạt, chỉ là ở trước đó cô có phải làm chuyện tốt hơn hay không? Này thoa thuốc vết thương sau lưng, trước phía trước có phải cũng muốn thoa?" Y Hi Nhi chỉ chỉ ba lần vết thương hồng hồng đỏ đỏ trước ngực mình hỏi.
"Cô gái không ngượng ngùng à?" Cố Nhã Thuần nhìn Y Hi Nhi đã trơn bóng cọ ở trong lòng mình, mắng to một câu.
Mới vừa rồi rõ ràng là cô ta ôm mình an ủi, thế nào vừa quay đầu cư nhiên lại vụt đến trong ngực của cô? Cô gái này lúc nào thì trở nên linh hoạt như vậy rồi?
"Không biết a, trong thế giới của tôi không có hai chữ kia, không có cách nào da mặt đủ dầy, đều là ngài dạy có công." Y Hi Nhi không sợ chết mà cười .
"Thật là bắt cô không có cách nào." Cố Nhã Thuần cười nói, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, cũng có chút dung túng.
Thật ra thì, Cố Nhã Thuần vẫn không có đem chuyện nói hết.
Y Hi Nhi rõ ràng vì Vũ Văn Bác mà đến, bây giờ mặc dù còn không có làm gì nhưng trong lòng Cố Nhã Thuần so với ai khác đều hiểu, tuy nhiên cô không muốn đi vạch rõ ra, cô bây giờ có chút yếu đuối, phải nói, hiện tại Y Hi Nhi nằm trên người cô mới có thể cảm thấy này một chút tâm tình mà mà phụ nữ bình thường phải có.
Nhưng nàng lựa chọn không nói ra, tựu xem như Y Hi Nhi vẫn là Y Hi Nhi trước đây, chưa từng đi hội Liệt Diễm, không có yêu Vũ Văn Bác, chỉ là một thuộc hạ của cô mà thôi.
Thượng Hải, một khách sạn yên tĩnh.
Một cuộc giao dịch chuyển nhượng đang được tiến hành trong đó.
Khóe miệng Vũ Văn Bác chứa đựng một nụ cười thản nhiên, hài lòng nhìn bản hợp đồng trong tay, đây là bản hợp đồng chuyển nhượng một công ty bất động sản.
Tại Thượng Hải là nơi tấc đất tấc vàng, một văn phòng công ty có thể nói là tổn thất không nhỏ rồi, không biết khi cô gái kia biết tài sản lớn nhất đã không còn thuộc về cô thì có thể giận đến giậm chân không đây? Đại khái không thể nào, đó là động tác đáng yêu mà phụ nữ bình thường mới có, phụ nữ thô lỗ như vậy đoán chừng là một đấm đập vỡ cái bàn để tiết giận ấy chứ?
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Bác cười, cười rất vui vẻ.
Để cho người phụ nữ của anh ở cũng cô lâu như vậy cùng đương nhiên là muốn lấy lại một chút xíu thù lao rồi. Một công ty bất động sản vừa đủ, vừa đúng khoảng cách giữa Thượng Hải và Hạ Môn rất gần, lui tới cũng dễ dàng, không biết Hi Nhi có thích Thượng Hải không, nếu là thích liền đem công ty này đưa cho Hi Nhi.
Khi tất cả người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vũ Văn Bác, phía sau anh xuất hiện một người khác.
Người thẹn thùng kia chính là người đã biến mất ở trước mặt mọi người, Đoan Mộc Thác.
"Lão đại, mấy tháng nay tôi đã thực sự lập được rất nhiều công lao rồi, mỗi ngày đều cực kì mệt nhọc. Chuyện này nói rõ sau, cậu phải đền bù cho tôi, tôi muốn đi chơi ." Đoan Mộc Thác đứng đằng sau khôi phục bộ dạng côn đồ.
Đáng lẽ đều là chuyện của người khác, không biết vì sao lần nào cũng rơi xuống đầu anh. Đoan Mộc Thác dứt khoác, thật là nằm cũng trúng đạn, ví dụ như ở Nga, ví dụ như lần này, nếu anh không đời hỏi tốt một chút mới là kì quái.
"Chỉ cần không xuất hiện bên cạnh Hi Nhi, cậu đi đâu tôi đều vui lòng." Vũ Văn Bác chau chau mày, đưa cho Đoan Mộc Thác một ly cà phê.
Hiện tại không có người ngoài ở đây, hai người bọn họ chỉ là bạn bè, chỉ là huynh đệ.
"Cậu không thể qua sông rút cầu, cậu biết rõ ràng Hi Nhi đối với tôi rất quan trọng mà. Tôi là hận không thể thời thời khắc khắc coi chừng cô ấy, cậu không thể trơ mắt nhìn tôi khổ sở chứ. Hi Nhi nhất định cũng rất nghĩ tới tôi, cô ấy lâu rồi không gặp tôi." Đoan Mộc Thác không chút nào quan tâm cô gái trong miệng anh chính là phụ nữ của lão đại.
Tình cảm Y Hi Nhi đối với Đoan Mộc Thác đã không phải là vài ba lời là có thể nói rõ được nữa rồi. Giữa bọn họ, không liên quan đến ái tình, không liên quan thân tình, tuy nhiên nó so với tất cả cũng rất chân thật.
Cô đơn cùng trống không lâu như vậy không có ai hiểu, đã lâu như vậy, lâu đến nỗi anh phải cảm thấy trên cái thế giới này sẽ không có gì chuyện là đáng giá để anh đi liều mạng, nếu như không phải là Vũ Văn Bác xuất hiện, nếu như không phải là vướng mắc cam kết, anh có lẽ sẽ không và tiếp tục lựa chọn một lòng ở lại hội Liệt Diễm, nhưng là, hiện tại anh gặp người kia, hiểu được chính mình.
Vì lý do này đã đủ rồi, cho dù là tử thần cũng sẽ đi vượt qua .
"Tình cảm của cậu không đưa ra bình luận nhưng cậu phải luôn luôn nhớ, cô ấy là người của tôi." Vũ Văn Bác không phải tuyên bố cũng không phải đang cảnh cáo, anh chỉ là đang nói chuyện mà thôi.
"Cậu đã xác định là cô ấy, cô ấy cũng đã xác định là cậu vậy tôi vốn không có gì để nói. Cậu có phải chuẩn bị hủy bỏ tất cả hay không?" Đoan Mộc Thác hỏi, gần đây việc làm của Vũ Văn Bác rất rõ ràng là muốn từ bỏ. Có điều một ông trùm vũ khí đạn dược thậm chí là Phách Vương quân hỏa muốn từ bỏ tất cả cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
"Không, hội Liệt Diễm sẽ không biến mất." Vũ Văn Bác chưa có từng nghĩ tới muốn hủy bỏ hội Liệt Diễm, cần từ bỏ chỉ là con người anh mà thôi.
Anh có thể nguyện ý vì Y Hi Nhi mà bỏ tất cả nhưng không có nghĩa là vài chục vạn người từ trên xuống dưới của hội Liệt Diễm cũng phải lựa chọn giống như anh. Dù sao hội Liệt Diễm là tổ chức quyền thế trăm năm, không phải trong một sớm một chiều có thể thay đổi.
Nếu hội Liệt Diễm không thể thay đổi vậy thì anh thay đổi là được rồi.
Đoan Mộc Thác hiểu ý tứ Vũ Văn Bác, như có điều suy nghĩ, xem ra, Vũ Văn Bác cuối cùng vẫn lựa chọn con đường này, rất khéo chính là, anh cũng đã từng nghĩ tới như vậy chẳng qua không nói ra ngoài mà thôi.
"Vừa đúng, tôi còn nghĩ làm sao tìm được cớ đây, xem ra cậu như vậy cũng tốt lắm, tôi không nghĩ tới cậu sẽ làm đến nước này." Vì một cô gái thay đổi thân phận của mình, thay đổi hoàn cảnh mà mình sẽ cảm thấy xa lại, thay đổi tất cả những gì có thể thay đổi, chỉ vì muốn người kia không đau khổ.
"Tôi hiểu biết rõ cậu và Triển mặc dù là song sinh nhưng tính tình lại khác xa, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ rời khỏi hội Liệt Diễm nhưng không nghĩ đến Hi Nhi xuất hiện khiến cậu tiếp tục ở lại. Hiện tại, vì Hi Nhi, cậu có thể nguyện ý giúp tôi?" Vũ Văn Bác khiêm tốn hỏi.
Anh Vũ Văn Bác vẫn luôn không phải một người tự kiêu, cho dù anh có thể tự kiêu về tiền bạc nhưng là thế anh lại khiêm tốn, rất khiêm tốn.
Đây chính là lí do vì cái gì mà anh có thành công.
Giữa hai người đàn ông này tạo thành thỏa thuận nào đó, thỏa thuận cả đời, chẳng qua là để cứu giữ linh hồn của người nào đó của bọn họ.
Mà cái đó bị cho là có thể cứu linh hồn cô gái đang làm chuyện vô cùng vô sỉ trong một biệt thự ở Hạ Môn.
Cô len lén lẻn vào phòng làm việc của Cố Nhã Thuần, len lén lấy chút tài liệu xem.
Mà tất cả chuyện này thật ra thì căn bản cũng không có tránh được ánh mắt của Cố Nhã Thuần.
"Tôi biết ngay cô sớm muộn gì sẽ cũng thấy, chỉ là không có nghĩ đến có nhiều chuyện như vậy nên nán lại, cư nhiên cho tới bây giờ mới để cho cô biết." Cố Nhã Thuần đi vào phòng làm việc, nhìn Y Hi Nhi nói.
Chỉ là cô không nhìn thấy kinh ngạc cùng rối rắm trên mặt Y Hi Nhi, trong lòng không biết là nên cười hay là nên giận. Bây giờ Y Hi Nhi đã không còn là cô của lúc đó, nếu là lúc ấy mà cô ấy xem được cái băng ghi hình này sợ rằng sẽ đau lòng tự trách cả đời mất, bây giờ cô lại bình tĩnh thong dong.
Không sai, đây chính là băng ghi hình một năm trước Cố Nhã Thuần lưu tâm đến việc lớn yêu cầu Y Hi Nhi trộm ra. Lúc ấy Lâm Hựu Lật cho cô sau đó không có qua người khác, cho nên Y Hi Nhi ở đội hình sự trợ giúp khoa lâu như vậy vẫn không biết chuyện.
Lúc ấy Vũ Văn Bác vì trị liệu bệnh cho Y Hi Nhi, cư nhiên ra lệnh cho người đem người ném xuống biển, xem có thể xảy ra một chút triệu chứng giống Y Hi Nhi không, mặc dù cuối cùng không thu hoạch được gì, tuy nhiên nó cũng vì vậy chết không ít người.
"Đúng vậy, tôi bây giờ mới biết thì ra tôi trong lòng cô nặng bao nhiêu, chứng cứ quan trọng như vậy cô cũng can đảm giữ lại, cô luôn luôn công chánh nghiêm minh cũng không ai nghĩ được cô sẽ làm như vậy. Lúc ấy cô nhất định tốn không ít hơi sức làm chuyện này , đến cuối cũng không dùng tới chứng cứ vẫn còn muốn bắt ra tội phạm."
Y Hi Nhi chợt có chút cảm động, Cố Nhã Thuần vì cô chuyện làm rất xa so với tưởng tượng của cô còn nhiều hơn rất nhiều.
"Cô thật đúng là buồn nôn, tôi có thói quen này, cô chính là nên sửa lại thôi." Tôi sợ có một ngày tôi sẽ thật vì cô mà không quan tâm tất cả.
Lời nói này Cố Nhã Thuần chỉ có thể nói lặng lẽ nói cho mình nghe trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.
"Không đổi được nữa, bản tính loại vật này căn bản không cách nào từ bỏ , giống như là nghiện, chỉ cần nếm thấy ngon ngọt sẽ không thể dứt bỏ." Y Hi Nhi có chút lộ vẻ xúc động khi đang nói chuyện.
Y Hi Nhi như vậy, Cố Nhã Thuần chưa từng thấy qua, thần thái của cô ấy, dung mạo cô ấy, giống như lời nói của cô ấy, thật sẽ cho người ta thấy nghiện.
"Mặc dù Vũ Văn Bác đáng chết nhưng cô là vô tội, hơn nữa những người đó vốn cũng không phải là người tốt lành gì nếu không tôi cũng không ngồi nhìn mà mặc kệ." Cố Nhã Thuần nói, nhưng trong lòng cũng dao động. Nếu những người đó đổi lại là người bình thường, cô thật sẽ ngồi nhìn mặc kệ sao?
"Vậy tôi còn phải cảm tạ Lâm Hựu Lật, đoán chừng chuyện này còn là do cô ấy thay đổi. Có người đề ra cái phương pháp này lại bắt Lâm Hựu Lật dùng phạm nhân thay thế." Y Hi Nhi muốn đi tìm Lâm Hựu Lật, không biết cô ấy hiện tại thế nào, phụ nữ như vậy quả thật chính là yêu tinh, đến tột cùng ai có thể thu phục được đây?
"Mặc kệ như thế nào, chuyện kia đã qua." Cố Nhã Thuần lặng lẽ nói, nếu đã qua rồi cũng không cần hồi tưởng lại.
"Đúng vậy, đã qua." Y Hi Nhi nói tiếp.
"Cư nhiên như thế, vậy cô ăn trộm không thành công có phải nên muốn từ trong phòng làm việc của tôi lăn ra đây rồi sao?" Cố Nhã Thuần cười lạnh nói.
"Này, nói tới nói lui chẳng phải bảo tôi cút, hiện tại cô so với trước kia không hề nhẹ nhàng, cút ra nơi nào được à?" Y Hi Nhi quỷ kêu, lại bị Cố Nhã Thuần một phen đẩy tới trên mặt đất, sau đó tứ chi bị bẻ lên.
Cố Nhã Thuần trên cao nhìn xuống đôi tay ôm ngực, mỉm cười nói: "Tốt lắm, hiện tại đủ nhẹ nhàng rồi, cút cho ta thôi."
"A a a. . . . . . Cố Nhã Thuần cái người đàn bà xấu này, nữ nhân xấu, cô cẩn thận uống nước bên trong có côn trùng, cẩn thận về sau cả đời cũng không có cơ hội hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), tôi nguyền rủa cô!" Y Hi Nhi kêu thảm, bất đắc dĩ lăn ra ngoài, cút rất nhẹ nhàn, Cố Nhã Thuần rất hài lòng.
Bắc Kinh, Hải Điến Khu.
Một buổi họp báo tin tức.
Người ta tấp nập đến buổi họp báo, hấp dẫn vô số ký giả giải trí cùng ký giả buôn bán cùng với ký giả tài chính.
Tại sao vậy chứ? Bởi vì công ty giải trí cực kỳ nổi danh đột nhiên đổi chủ nhân, mà chủ mới còn là một người nam nhân tuổi còn rất trẻ, khoảng 30, mấu chốt là dáng dấp tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt vô cùng tinh xảo như điêu khắc, một thân đen bóng đứng thẳng đón khách, lông mày anh tuấn dài mảnh nghiêng nghiên, con ngươi đen ẩn chứa sắc bén, môi mỏng nhẹ nhấp nháy, đường nét thể hiện rõ ràng sự sắc sảo. Lạnh lùng cô độc yên tĩnh lại có khí thế bức người, trên người như vậy trên người dĩ nhiên tỏa ra khí thế vương giả.
Vũ Văn Bác hấp dẫn con mắt mọi người, nam nhân như vậy quả thật chính là con cưng của trời, gặp may mắn, dĩ nhiên khiến rất nhiều vì đó mà điên cuồng.
Hôm nay, anh dẫn theo các minh tinh của công ty giải trí Kỳ Hạ mở ra buổi họp báo, vốn là phải hướng về phía đông đảo minh tinh nhưng các ký giả nhanh chóng liền đem những minh tinh kia quên mất, tất cả toàn bộ hào quang đều bị Vũ Văn Bác đoạt hết.
Có điều những minh tinh kia bọn họ không tức giận, bởi vì đó là chủ của bọn họ, bọn họ tự nguyện làm nền để tôn anh lên. Lần này hiện trường buổi họp báo là truyền hình trực tiếp. Cố Nhã Thuần cùng Y Hi Nhi xem TV, thời điểm thấy đưa tin buổi họp báo, Cố Nhã Thuần đang gọt trái táo.
Cố Nhã Thuần ánh mắt đen dần, quả táo cũng không gọt vỏ, trực tiếp há miệng ăn hết, dao gọt trái cây cũng không cần, lập tức phóng đi rất mạnh, chắc chắn đâm vào một bộ bích hoạ treo dọc theo ranh phía trên, Y Hi Nhi thấy phải run sợ tim gan.
Cố Nhã Thuần không những không ra khỏi cửa, ngược lại còn nhốt mình vào trong thư phòng.
Y Hi Nhi nhìn buổi họp báo, tin tức bên trong có Vũ Văn Bác, mở cờ trong bụng, hành động rồi chứ? Còn rất nhanh, lập tức liền chọc giận Cố Nhã Thuần, xem ra rất có hiệu suất .
Y Hi Nhi ở trong nhà Cố Nhã Thuần được nuôi không, mỗi ngày ăn ngon ngủ được, thỉnh thoảng cùng Cố Nhã Thuần đấu đá cãi vả, thích thú, vết thương trên người từ lâu đã khỏi, cô bây giờ rất khỏe mạnh.
Xem treeb ti vi mà Vũ Văn Bác vẫn có thể làm người ta mê chết, Y Hi Nhi nổi lên háo sắc, đây chính là người đàn ông cô xem trọng, cô chính là thật tinh mắt, ha ha ha. . . . . .
Y Hi Nhi tựa như điên ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến bụng co rút đau đớn.
Ngày thứ hai, Cố Nhã Thuần có khách tới nhà, ở hơn một tuần lễ tới nay chưa từng có khách trong nhà, tức thì có khách tới, còn tới những mười người, Y Hi Nhi chau chau mày, xem ra chuyện lại phát triển theo phương hướng mà người khác tính toán tồi.
Chỉ là, trận chiến tranh giành này, đến cuối cùng ai sẽ thắng lợi đây?
Người thắng không phải Vũ Văn Bác cũng không phải Cố Nhã Thuần, người thắng là cô Y Hi Nhi. Cô thắng được tới tình yêu và tình bạn, mà Vũ Văn Bác mất đi địa vị Phách Vương quân hỏa, Cố Nhã Thuần mất đi công ty Kỳ Hạ đếm không xuể.
Ha ha. . . . . .
Xem ra, trò chơi càng ngày càng đặc sắc.
Y Hi Nhi quyết định đi vào dò xét đến cùng, chỉ là trước đó cần suy nghĩ dùng phương pháp gì. Vậy thì đưa nước quả đi, gần đây Cố Nhã Thuần hỏa khí càng ngày càng lớn, uống trái cây có thể hạ hỏa.
Khóe miệng nhếch lên mỉm cười một chút. Y Hi Nhi giãn gân cốt ra, bắt đầu hoạt động, làm lâu như sâu gạo vậy, cũng không được gì nhiều.
/90
|