Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 64: Tôi cũng không phải người nhân từ

/90


"Hắc hắc. . . . . . Mỹ nhân, đã trễ thế này mà đi một mình à? Không bằng cùng ca ca đi ra ngoài ăn khuya?" Một đám tiểu lưu manh mười bảy mười tám tuổi từ trong một cửa hàng đi ra nhìn thấy Y Hi Nhi, lập tức tới gần.

Y Hi Nhi đảo mắt nhìn, xuất hiện mấy bé trai địa phương không phải là khu làng chơi sao? Xem ra, cô hiểu ý tứ của Vũ Văn Bác rồi.

Cũng đúng, cô là cảnh sát, chỉ có cô bắt người khác, làm gì có đạo lý người khác bắt cô, mặc dù sau này cô trở thành con gái của Vũ Văn Bác, thấy qua không ít máu tanh, nhưng vẫn bị Vũ Văn Bác bảo vệ quá tốt, vì vậy phải làm cho cô phù hợp với xã hội đen.

"Người bạn nhỏ, đêm đã khuya các cậu nên về nhà ngủ, ăn khuya giữ lại về nhà từ từ ăn." Y Hi Nhi cảnh giác khẽ cong eo, đem tay đặt lên ngang hông, ngang hông của cô có môt cây chủy thủ, đó là Vũ Văn Bác cho cô dùng để phòng thân, cô chưa bao giờ dùng đến, xem ra bây giờ có chút công dụng rồi.

"Ha ha ha. . . . . . Mọi người nghe một chút, cô gái này nói chuyện thật là tốt nghe, bảo chúng ta người bạn nhỏ?"

"Long ca, mang cô ta đến quán trọ, để cho cô ta xem anh có phải là người bạn nhỏ, nói không chừng đến lúc đó khóc kêu anh là đại nam nhân đấy?"

Tiểu thanh niên có bốn năm cái tóc được nhuộm nhiều màu sắc khác nhau kêu gào, la lên, cười ha hả, vào ban đêm, Y Hi Nhi cảm thấy một hồi không biết làm sao.

"Xem ra, chúng ta không cách nào hòa bình rồi." Y Hi Nhi nhún nhún vai, chút việc cỏn con này đối với cô mà nói cũng không tạo được uy hiếp, tùy tiện hù dọa một chút là tốt, cũng không thể hù dọa những “mầm non” mười bảy mười tám tuổi của quốc gia, mặc dù đây là Singapore, chỉ là mình vốn là khách, thế nào cũng không thể quá mức.

"Ha ha ha ha ha. . . . . . chung sống hòa bình. . . . . . Long ca cô ấy muốn hoà giải, cười nhạo lão tử."

"Long ca, lên! Bắt cô gái này, xem còn dám lớn lối!."

Tiểu lưu manh giựt giây, người cầm đầu là một thanh niên tóc nhuộm mầu cam tiến lên một bước, đến gần Y Hi Nhi.

Y Hi Nhi tự động lui về phía sau một bước, lập tức đám tiểu lưu manh cười to, càng làm cho tên cầm đầu tâm tình vui vẻ không ít, rất nhanh dựa vào gần Y Hi Nhi.

"Tôi chỉ nói một lần, chọc phải tôi thì sẽ rất phiền toái đó, cậu tiến thêm bước nữa chỉ sợ sẽ là địa ngục vạn kiếp bất phục* (muôn đời muôn kiếp không trở lại được)." Y Hi Nhi nhắc nhở lần nữa, cho dù lúc này cô không muốn nặng tay với những người này, đoán chừng ở trong bóng tối Vũ Văn Bác thấy cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.

"Tốt, vậy ta liền thử xem cái gì là địa ngục vạn kiếp bất phục." tên cầm đầu nói xong, một đôi tay hướng lên ngực phải của Y Hi Nhi sờ soạng.

Y Hi Nhi nghiêng người né tránh, thuận thế dùng chủy thủ chém vào lòng bàn tay của hắn.

"A. . . . . . Xú nữ nhân cô dám!" Tên cầm đầu lòng bàn tay bị chặt một đao hét chói tai, ngay sau đó lại muốn nhào tới đánh Y Hi Nhi.

Y Hi Nhi linh hoạt tránh qua chợt xông về phía đám tiểu thanh niên, một cước đá văng tên cầm đầu, nửa quỳ ở ngã tư trung tâm phố, cây chủy kề sát vào động mạch nơi cổ, lạnh lùng nhìn ba tên tiểu lưu manh không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi không muốn tay bị dơ bẩn, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi, hiện tại các cậu nên biết, các cậu ở trước mặt của tôi rất nhỏ bé không có sức, không cần đánh nhau vô ích, nói như vậy các cậu còn có nhiều thời gian để hít thở không khí trong lành, nếu không rất nhanh các cậu ngay cả hít thở cũng khó có thể." Bởi vì, Vũ Văn Bác không như cô nhân từ nương tay.

"Bỏ đi. . . . . . Long ca. . . . . ." Ba tên lưu manh rốt cuộc bày tỏ, vừa nhìn thấy bản lĩnh của Y Hi Nhi, lập tức sợ đến mức bỏ chạy, tên cầm đầu nắm chặt bàn tay đầy máu, chạy theo.

Nhìn người chạy trốn giống như là trò hề, Y Hi Nhi thật lòng cảm thấy bất đắc dĩ, hai tay chắp tay trước ngực, vái lạy ông trời, hi vọng đám tiểu lưu manh kia may mắn, không chết được, mình không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì mình mà chết, cô còn chưa muốn đối mặt.

Nghĩ như vậy, Y Hi Nhi cảm giác mình rất ích kỷ, biết rất rõ ràng những người đó không có kết quả tốt, tuy nhiên ở trước mặt bọn họ giả bộ bộ dạng từ ái, xem ra, cô cả đời cũng không làm được vĩ nhân, đối mặt với nguy hiểm, cô sẽ không chút do dự lựa chọn hy sinh người khác, mà không phải phổ độ chúng sinh.

"Ha ha. . . . . . Chẳng lẽ chỉ đơn giản như vậy sao?" Y Hi Nhi suy nghĩ một vòng nhẹ nhàng sau khi trở về, nhìn ngã tư phố vắng vẻ, cười mỉa một cái, máu chảy đầm đìa trên cây chủy thủ cầm trong lòng bàn tay, hướng tới một cái phố.

10 phút sau, mưa lất phất, đầu đường xuất hiện tám người áo đen, trên tay mỗi người cầm một cây đao.

Tại sao? Kualar Lumpur là một thành phố pháp chế, không thể nào tùy tùy tiện tiện đã có người cầm súng "pằng pằng pằng", chính phủ nhất định sẽ ra mặt can thiệp, cho nên, Y Hi Nhi cười mình trước kia xem quá nhiều phim truyền.

"Các anh là ai?" Rất rõ ràng, những người này là có tổ chức, không cùng bọn với đám tiểu lưu manh trước đó.

"Muốn cô chết." Ngược sáng, cộng thêm đầu đường vắng vẻ và gió ban đêm, Y Hi Nhi không cách nào phân biệt được người nào phát ra thanh âm đó, cũng không thấy rõ mặt của người áo đen.

Chỉ là, thấy mặt thì như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể báo cảnh sát bắt bọn họ sao?

"Xem ra, rất nhiều người muốn tôi chết người, tôi thật hoài nghi mình có phải người gặp người thích, haiz, xem ra giả mạo tiểu công chúa hắc đạo cũng không hề đơn giản" Y Hi Nhi lắc đầu một cái, khom lưng lấy ra súng lục từ bên trong giày cao cổ.

Vũ Văn Bác cho đồ, dĩ nhiên là đồ tốt, chắc chắn sẽ có công dụng, không sợ tiếng súng quấy nhiễu thị dân rồi.

"Lên!" Thấy Y Hi Nhi khẽ cong eo, người áo đen lập tức tăng nhanh bước chân, nhiệm vụ của bọn họ là giết Y Hi Nhi, chứ không phải để nữ nhân Trung quốc này giết .

Chỉ là, dễ dàng nhận thấy bọn họ đánh giá thấp khả năng của Y Hi Nhi.

Người áo đen nghĩ rằng súng bắn ra nhiều nhất chỉ trúng một người, hơn nữa nhất định sau khi ngắm chuẩn mới có thể nổ súng, với tốc độ của bọn họ trong vòng ba phát súng là có thể tới bên cạnh Y Hi Nhi, hơn nữa có thể tránh được đạn, mà súng lục trong khoảng cách gần giao đấu thì không có tác dụng, cho nên bọn họ có lòng tin mà đến.

Đáng tiếc, nhưng bọn họ không cách nào tin vào kết cục.

Y Hi Nhi một tay từ phía sau chặt xuống đao, quay người lại, mắt cũng không nháy mắt một phát súng bắn vào bụng một người ở đó, sau đó xoay người nhìn người cuối cùng.

Y Hi Nhi căn bản không có nhắm ngay người mà là bắn vào cây cột sắt bên cạnh, liên tiếp ba phát, trúng ba người, sau đó thân thể hơi cúi xuống, nửa ngồi bắn ra ba phát nữa trúng tiếp ba người, chỉ là lúc đã này có người đến gần cô hơn nữa một đao bổ về phía cổ của cô, vì vậy phía trên hiện lên một màn.

Trên đường đã bảy người ngã, Y Hi Nhi lạnh lùng nhìn người cuối cùng, người kia cầm đao hướng về phía đầu của cô, mà cô cũng nhắm ngay đối phương đoạt lại.

"Xem thử, chúng ta người nào nhanh!" Y Hi Nhi cười một tiếng xán lạn, lúc nói chuyện đồng thời đã nổ súng.

"Tôi không xuống tay hạ sát cũng không phải là người nhân từ, các anh tốt nhất đừng nhúc nhích, tôi vẫn còn rất nhiều đạn." Nhìn tám người ngã xuống đất nóng lòng muốn đứng dậy, Y Hi Nhi mở miệng nói.

"Cô là cảnh sát." Trong đó người bị đánh trúng bụng nói.

"Tôi là cảnh sát, vậy thì sao?" Y Hi Nhi cười hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cảnh sát không thể giết người sao? Các anh cũng đừng quên, trên thế giới này có hai loại người đều ở đây giết người, một loại là các anh, một loại là cảnh sát, chỉ là tất cả mọi người đều giết người, các anh giết người là phạm pháp, mà chúng tôi là duy trì pháp luật và kỷ luật."


/90

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status