Không thể trách cô hẹn nhiều chuông báo thức như vậy, mặc dù đã tắt kịp thời, nhưng vẫn có tiếng vang, nhưng cô vẫn an ổn gặm lòng bàn tay, đúng là ngủ thật say.
Sờ sờ đầu Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác lộ ra vẻ mặt cưng chìu.
Cùng lúc đó, "Phanh!" một tiếng, cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra.
Dịch Đình mặc đồ ngủ, một đầu tóc xoăn nâu rũ trên vai, mặt còn chưa tỉnh ngủ, vừa vào cửa đã rống to: "Y Hi Nhi, rời giường, có muốn đi làm hay không, cậu không đứng lên thì tớ mặc kệ cậu, tới trễ đừng trách tớ!"
Chỉ cần Dịch Đình ở nhà, sẽ đánh thức Y Hi Nhi rời giường, sau đó lại ngủ bù, đó đã trở thành một thói quen.
Trong khi Dịch Đình đang chuẩn bị gọi tiếp lần thứ hai, Dịch Đình chợt cảm nhận một cơn gió lạnh lẽo như từ địa ngục thổi tới, hơi lạnh như mũi tên nhọn xuyên thẳng vào tim.
Theo cảm giác nhìn sang, Vũ Văn Bác đang ác độc trừng cô, Dịch Đình bị doạ sợ giật mình, truyện đang làm dở cũng quên mất, vội vàng muốn rời khỏi!
Ngu ngốc, sao lại quên mất người đàn ông này đang ở nhà, ánh mắt như vậy, thật đáng sợ, thật sắc bén.
"Ô. . . . . ." Ưm một tiếng, Y Hi Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mi mắt là một bàn tay khổng lồ?
Tình huống thế nào? Không phải khổng lồ, là quá gần, chủ nhân của bàn tay này là người cha đang muốn chiếm tiện nghi của cô, mặc dù lớn, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ khổng lồ.
"Cha. . . . . ." Vừa mở miệng, Y Hi Nhi đã cảm thấy đầu lưỡi trong miệng mình đụng phải vật gì ấm áp.
Cúi đầu, phát hiện tay Vũ Văn Bác ngay trong miệng.
Y Hi Nhi bị sợ đến mức trực tiếp nhảy lên, ngồi trên giường, nhìn lòng bàn tay Vũ Văn Bác, nơi đó là một mảnh ướt át , đều là nước miếng của mình. Xem ra, mình ở trong mộng ăn tay của cha rồi.
Thế nào lại mập mờ như vậy! Gặm lòng bàn tay. . . . . .
Nghĩ đến mình lúc ngủ lại cùng người khác mập mờ, nhớ tới tối hôm qua, bàn tay kia còn sờ cô, Y Hi Nhi lập tức đỏ mặt, nguyên bản là khuôn mặt nhỏ bé hồng hào bây giờ đã đỏ đến lỗ tai.
"Cái đó. . . . . . Con sắp trễ, đi trước."
Nói xong, như một làn khói xông ra ngoài, chạy thẳng tới phòng tắm.
"Ai, cậu làm sao? Tớ còn đang đi nhà xí đấy." Vốn đang ngồi trên bồn cầu xem tạp chí, đột nhiên bị Y Hi Nhi xông tới làm Dịch Đình sợ hết hồn.
Không nhìn Dịch Đình, trực tiếp đánh răng rửa mặt, động tác của Y Hi Nhi thật nhanh.
"Tớ đang nói chuyện với cậu, có nghe không? Tớ nói cậu có lương tâm hay không, tớ đang ngồi ở đây, cậu lại có thể đánh răng? Thật là bội phục cậu, cũng đúng, cậu vốn là không bình thường."
Mặc dù Y Hi Nhi có thể đánh răng lưu loát, nhưng Dịch Đình lại không đi nổi.
Chờ Dịch Đình xả nước, xoay người muốn rửa tay, Y Hi Nhi đã rửa mặt xong.
Dịch Đình vừa rửa tay, vừa tiếp tục càu nhàu: "Lại nói người đàn ông ngày hôm qua là ai? Mặc dù không biết lai lịch, nhưng tớ từng lăn lộn lâu như vậy, y phục thủ công tinh tế trên người anh ta xem ra tối thiểu cũng vài chục vạn, còn có đồng hồ không ngàn vạn thì không mua được. Mau nói, đến tột cùng là cậu câu được kẻ ngốc ở đâu, tớ cũng đi, phù sa không thể vào ruộng ngoài."
Chờ Dịch Đình nói dứt lời quay đầu lại, Y Hi Nhi đã mặc quần áo, dọn dẹp chỉnh tề rồi.
Y Hi Nhi quay đầu vừa liếc mắt nhìn hình tượng của mình trong gương, vừa nói: "Tớ khinh, cách mạng phải làm trong mọi tình huống! Anh ta gọi là Vũ Văn Bác, tớ khuyên cậu ngàn vạn lần đừng chọc anh ta, nếu không bị ném ra ngoài tớ cũng không giúp được, bái bai!"
Nói xong, Y Hi Nhi xông ra ngoài.
Nhìn Y Hi Nhi biến mất trước mắt, Dịch Đình lẩm bẩm: " Nha đầu hư, cư nhiên giữ bí mật. . . . . . Không đúng. . . . . . Vũ Văn Bác? Vũ Văn Bác sao? Đợi chút. . . . . . Y Hi Nhi cậu trở lại cho tớ, đó là y phục diễn tớ phải mặc hôm nay, cậu cư nhiên lại mặc đi, trở lại. . . . . ."
"Cám ơn y phục của cậu, bái bai!"
Đạp lên giày cao gót chín centi mét của Dịch Đình , Y Hi Nhi đi làm. Nói giỡn, gọi cô vào phòng kia thay quần áo? Quay đầu gặp Vũ Văn Bác mình còn lúng túng hơn, hơn nữa Vũ Văn Bác hoàn toàn coi nhẹ mình, mình không ngừng đỏ mặt, còn hơn đít khỉ, cô không thèm.
Cuộc sống tươi mới, vận đào hoa (1)
Phòng làm việc khoa hỗ trợ hình sự
Ba rưỡi chiều, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại bốn năm người đang vùi đầu làm việc. Không có việc làm, cô trực tiếp đi phòng ăn uống trà chiều, Y Hi Nhi ở đây cũng được tính là một nhân khẩu a.
Trải qua mọi cố gắng, Y Hi Nhi tranh thủ làm việc, mặc dù rất khó, nhưng cô không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, bởi vì cô phải dựa vào chuyện này để tạo hình tượng công việc của mình.
"Hắc, Hi Nhi, chúng ta ra ngoài uống ly trà đi, hôm nay tôi mời cô." Bốn mắt Thiên Kê ngồi đối diện Y Hi Nhi đột nhiên đứng lên, nằm trên bàn làm việc, cười nói.
Y Hi Nhi ngẩng đầu, nghiêm túc liếc mắt nhìn, bốn mắt Thiên Kê thật ra dáng dấp cũng không tệ. Trắng trẻo thư sinh, hình như là Hạ Hải Yến, nhưng Hi Nhi cũng không quên những ngày đầu bốn mắt Thiên Kê đã dùng ánh mắt khi dễ mình. Cho dù là để cho mình dung nhập vào khoa hỗ trợ, nhưng cũng không cần tỏ vẻ cô không thích hợp ở chỗ này, huống chi cô mang thù dai đấy!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Y Hi Nhi vẫn mỉm cười nói: "Cám ơn anh Hải Yến, chẳng qua tôi còn việc chưa làm xong, lần sau đi."
Nói xong, cúi đầu làm việc.
Hạ Hải Yến khẽ mỉm cười, quay đầu mời những nữ đồng khác đi uống trà.
Hạ Hải Yến vừa đi, trong phòng làm việc chỉ còn sót lại Y Hi Nhi cùng một nữ đồng nghiệp, và người của phòng làm việc Hình Thiên.
"Này, Hi Nhi, tới đây tới đây."
Y Hi Nhi đang cố gắng nhập tư liệu người mất tích, đột nhiên có một thanh âm thận trọng vang lên, ngẩng đầu nhìn, thì ra là người cách mình xa nhất Đinh Tiểu Vũ. Đinh Tiểu Vũ chưa từng nói chuyện với mình, bình thường đều là một người lặng lẽ làm việc, cũng không đặc biệt, lại thêm bàn làm việc ở trong góc xó, cho nên rất ít người tìm cô nói chuyện.
Kỳ quái? Thế nào hôm nay đột nhiên đến gần cô?
"Thế nào Tiểu Vũ? Có chuyện gì không?" Mặc dù nghi ngờ, nhưng Y Hi Nhi vẫn đi tới bên người Tiểu Vũ.
Mở máy vi tính ra, Đinh Tiểu Vũ chỉ chỉ máy tính, ý bảo Y Hi Nhi nhìn.
Trang đầu là tất cả tài liệu về Hạ Hải Yến, Đinh Tiểu Vũ có trách nhiệm thu tập và bảo quản tài liệu , trong đồn cảnh sát tư liệu mọi người cần đều ở trên tay cô, cho nên Y Hi Nhi cũng không kỳ quái.
Chỉ là, không nhìn ra cuộc sống riêng của Hạ Hải Yến lại đặc sắc như vậy a, rõ ràng có thể tới Tiểu Khai, tại sao lại muốn ở cái địa phương này, người này đoán chừng đầu óc có vấn đề, cha là giám đốc công ty, anh ta cư nhiên đi làm cảnh sát quèn?
Nhưng? Đinh Tiểu Vũ tại sao cho mình nhìn cái này?"Có ý tứ gì?"
Đinh Tiểu Vũ khẩn trương nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Hải yến cũng không phải là một người đơn giản, cô không nhìn thấy hắn từng có mười bảy bạn gái sao? Cẩn thận hắn coi trọng cô."
Mười bảy? Cũng không nhiều a, Đế Vương cổ đại có hậu cung 3000 đấy. Dù sao không phải là của người đàn ông của cô, đừng nói mười bảy, cho dù là 100 hay 70 cũng không liên quan chuyện của cô a.
Sờ sờ đầu Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác lộ ra vẻ mặt cưng chìu.
Cùng lúc đó, "Phanh!" một tiếng, cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra.
Dịch Đình mặc đồ ngủ, một đầu tóc xoăn nâu rũ trên vai, mặt còn chưa tỉnh ngủ, vừa vào cửa đã rống to: "Y Hi Nhi, rời giường, có muốn đi làm hay không, cậu không đứng lên thì tớ mặc kệ cậu, tới trễ đừng trách tớ!"
Chỉ cần Dịch Đình ở nhà, sẽ đánh thức Y Hi Nhi rời giường, sau đó lại ngủ bù, đó đã trở thành một thói quen.
Trong khi Dịch Đình đang chuẩn bị gọi tiếp lần thứ hai, Dịch Đình chợt cảm nhận một cơn gió lạnh lẽo như từ địa ngục thổi tới, hơi lạnh như mũi tên nhọn xuyên thẳng vào tim.
Theo cảm giác nhìn sang, Vũ Văn Bác đang ác độc trừng cô, Dịch Đình bị doạ sợ giật mình, truyện đang làm dở cũng quên mất, vội vàng muốn rời khỏi!
Ngu ngốc, sao lại quên mất người đàn ông này đang ở nhà, ánh mắt như vậy, thật đáng sợ, thật sắc bén.
"Ô. . . . . ." Ưm một tiếng, Y Hi Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mi mắt là một bàn tay khổng lồ?
Tình huống thế nào? Không phải khổng lồ, là quá gần, chủ nhân của bàn tay này là người cha đang muốn chiếm tiện nghi của cô, mặc dù lớn, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ khổng lồ.
"Cha. . . . . ." Vừa mở miệng, Y Hi Nhi đã cảm thấy đầu lưỡi trong miệng mình đụng phải vật gì ấm áp.
Cúi đầu, phát hiện tay Vũ Văn Bác ngay trong miệng.
Y Hi Nhi bị sợ đến mức trực tiếp nhảy lên, ngồi trên giường, nhìn lòng bàn tay Vũ Văn Bác, nơi đó là một mảnh ướt át , đều là nước miếng của mình. Xem ra, mình ở trong mộng ăn tay của cha rồi.
Thế nào lại mập mờ như vậy! Gặm lòng bàn tay. . . . . .
Nghĩ đến mình lúc ngủ lại cùng người khác mập mờ, nhớ tới tối hôm qua, bàn tay kia còn sờ cô, Y Hi Nhi lập tức đỏ mặt, nguyên bản là khuôn mặt nhỏ bé hồng hào bây giờ đã đỏ đến lỗ tai.
"Cái đó. . . . . . Con sắp trễ, đi trước."
Nói xong, như một làn khói xông ra ngoài, chạy thẳng tới phòng tắm.
"Ai, cậu làm sao? Tớ còn đang đi nhà xí đấy." Vốn đang ngồi trên bồn cầu xem tạp chí, đột nhiên bị Y Hi Nhi xông tới làm Dịch Đình sợ hết hồn.
Không nhìn Dịch Đình, trực tiếp đánh răng rửa mặt, động tác của Y Hi Nhi thật nhanh.
"Tớ đang nói chuyện với cậu, có nghe không? Tớ nói cậu có lương tâm hay không, tớ đang ngồi ở đây, cậu lại có thể đánh răng? Thật là bội phục cậu, cũng đúng, cậu vốn là không bình thường."
Mặc dù Y Hi Nhi có thể đánh răng lưu loát, nhưng Dịch Đình lại không đi nổi.
Chờ Dịch Đình xả nước, xoay người muốn rửa tay, Y Hi Nhi đã rửa mặt xong.
Dịch Đình vừa rửa tay, vừa tiếp tục càu nhàu: "Lại nói người đàn ông ngày hôm qua là ai? Mặc dù không biết lai lịch, nhưng tớ từng lăn lộn lâu như vậy, y phục thủ công tinh tế trên người anh ta xem ra tối thiểu cũng vài chục vạn, còn có đồng hồ không ngàn vạn thì không mua được. Mau nói, đến tột cùng là cậu câu được kẻ ngốc ở đâu, tớ cũng đi, phù sa không thể vào ruộng ngoài."
Chờ Dịch Đình nói dứt lời quay đầu lại, Y Hi Nhi đã mặc quần áo, dọn dẹp chỉnh tề rồi.
Y Hi Nhi quay đầu vừa liếc mắt nhìn hình tượng của mình trong gương, vừa nói: "Tớ khinh, cách mạng phải làm trong mọi tình huống! Anh ta gọi là Vũ Văn Bác, tớ khuyên cậu ngàn vạn lần đừng chọc anh ta, nếu không bị ném ra ngoài tớ cũng không giúp được, bái bai!"
Nói xong, Y Hi Nhi xông ra ngoài.
Nhìn Y Hi Nhi biến mất trước mắt, Dịch Đình lẩm bẩm: " Nha đầu hư, cư nhiên giữ bí mật. . . . . . Không đúng. . . . . . Vũ Văn Bác? Vũ Văn Bác sao? Đợi chút. . . . . . Y Hi Nhi cậu trở lại cho tớ, đó là y phục diễn tớ phải mặc hôm nay, cậu cư nhiên lại mặc đi, trở lại. . . . . ."
"Cám ơn y phục của cậu, bái bai!"
Đạp lên giày cao gót chín centi mét của Dịch Đình , Y Hi Nhi đi làm. Nói giỡn, gọi cô vào phòng kia thay quần áo? Quay đầu gặp Vũ Văn Bác mình còn lúng túng hơn, hơn nữa Vũ Văn Bác hoàn toàn coi nhẹ mình, mình không ngừng đỏ mặt, còn hơn đít khỉ, cô không thèm.
Cuộc sống tươi mới, vận đào hoa (1)
Phòng làm việc khoa hỗ trợ hình sự
Ba rưỡi chiều, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại bốn năm người đang vùi đầu làm việc. Không có việc làm, cô trực tiếp đi phòng ăn uống trà chiều, Y Hi Nhi ở đây cũng được tính là một nhân khẩu a.
Trải qua mọi cố gắng, Y Hi Nhi tranh thủ làm việc, mặc dù rất khó, nhưng cô không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, bởi vì cô phải dựa vào chuyện này để tạo hình tượng công việc của mình.
"Hắc, Hi Nhi, chúng ta ra ngoài uống ly trà đi, hôm nay tôi mời cô." Bốn mắt Thiên Kê ngồi đối diện Y Hi Nhi đột nhiên đứng lên, nằm trên bàn làm việc, cười nói.
Y Hi Nhi ngẩng đầu, nghiêm túc liếc mắt nhìn, bốn mắt Thiên Kê thật ra dáng dấp cũng không tệ. Trắng trẻo thư sinh, hình như là Hạ Hải Yến, nhưng Hi Nhi cũng không quên những ngày đầu bốn mắt Thiên Kê đã dùng ánh mắt khi dễ mình. Cho dù là để cho mình dung nhập vào khoa hỗ trợ, nhưng cũng không cần tỏ vẻ cô không thích hợp ở chỗ này, huống chi cô mang thù dai đấy!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Y Hi Nhi vẫn mỉm cười nói: "Cám ơn anh Hải Yến, chẳng qua tôi còn việc chưa làm xong, lần sau đi."
Nói xong, cúi đầu làm việc.
Hạ Hải Yến khẽ mỉm cười, quay đầu mời những nữ đồng khác đi uống trà.
Hạ Hải Yến vừa đi, trong phòng làm việc chỉ còn sót lại Y Hi Nhi cùng một nữ đồng nghiệp, và người của phòng làm việc Hình Thiên.
"Này, Hi Nhi, tới đây tới đây."
Y Hi Nhi đang cố gắng nhập tư liệu người mất tích, đột nhiên có một thanh âm thận trọng vang lên, ngẩng đầu nhìn, thì ra là người cách mình xa nhất Đinh Tiểu Vũ. Đinh Tiểu Vũ chưa từng nói chuyện với mình, bình thường đều là một người lặng lẽ làm việc, cũng không đặc biệt, lại thêm bàn làm việc ở trong góc xó, cho nên rất ít người tìm cô nói chuyện.
Kỳ quái? Thế nào hôm nay đột nhiên đến gần cô?
"Thế nào Tiểu Vũ? Có chuyện gì không?" Mặc dù nghi ngờ, nhưng Y Hi Nhi vẫn đi tới bên người Tiểu Vũ.
Mở máy vi tính ra, Đinh Tiểu Vũ chỉ chỉ máy tính, ý bảo Y Hi Nhi nhìn.
Trang đầu là tất cả tài liệu về Hạ Hải Yến, Đinh Tiểu Vũ có trách nhiệm thu tập và bảo quản tài liệu , trong đồn cảnh sát tư liệu mọi người cần đều ở trên tay cô, cho nên Y Hi Nhi cũng không kỳ quái.
Chỉ là, không nhìn ra cuộc sống riêng của Hạ Hải Yến lại đặc sắc như vậy a, rõ ràng có thể tới Tiểu Khai, tại sao lại muốn ở cái địa phương này, người này đoán chừng đầu óc có vấn đề, cha là giám đốc công ty, anh ta cư nhiên đi làm cảnh sát quèn?
Nhưng? Đinh Tiểu Vũ tại sao cho mình nhìn cái này?"Có ý tứ gì?"
Đinh Tiểu Vũ khẩn trương nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Hải yến cũng không phải là một người đơn giản, cô không nhìn thấy hắn từng có mười bảy bạn gái sao? Cẩn thận hắn coi trọng cô."
Mười bảy? Cũng không nhiều a, Đế Vương cổ đại có hậu cung 3000 đấy. Dù sao không phải là của người đàn ông của cô, đừng nói mười bảy, cho dù là 100 hay 70 cũng không liên quan chuyện của cô a.
/90
|