Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu, không biết vì sao, anh chính là không ưa con gái mình cầm tiền của người khác. Cảm giác kia so với lúc bị trúng đạn còn khó chịu hơn, con gái anh rất thiếu tiền sao? Tại sao không hỏi anh? Chẳng lẽ trong mắt Hi Nhi, một khi có chuyện không nghĩ đến anh trước sao? Mặt âm trầm, Vũ Văn Bác nhìn Đoan Mộc Thác, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề , âm sâm sâm hỏi: "Cậu rất rảnh rỗi sao?"
Đột nhiên cảm thấy lão đại trở nên âm trầm kinh khủng, Đoan Mộc Thác cười nói: "Lão đại, không rảnh, tôi không phải có chuyện tới tìm anh sao?" Nói xong, lấy ra một cái hộp đưa cho Vũ Văn Bác.
Y Hi Nhi ngẩng đầu nhìn hai người, nhìn thấy Vũ Văn Bác cầm chi phiếu của mình, còn nữa, một chiếc hộp? Bên trong là cái gì? Đĩa phim?
Chi phiếu quan trọng hay nhiệm vụ quan trọng?
Chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị Nữ Ma Đầu đánh, nhưng không có chi phiếu sẽ bỏ lỡ cuộc sống nhàn nhã cả đời! Cho nên, chi phiếu quan trọng nhất. Tháp nhu cầu cũng đã chỉ rõ, thỏa mãn nhu cầu sinh lý cá nhân là cơ bản nhất. Không có chi phiếu cô lấy tiền đâu mua đồ ăn uống, không ăn uống cô làm thế nào sống tiếp tục? Sống không nổi, còn nói nhiệm vụ chó má gì.
Ý tưởng trong đầu chợt lóe lên, Y Hi Nhi quyết định thật nhanh, nhảy dựng lên đoạt lấy chi phiếu trong tay Vũ Văn Bác, cơ hội chỉ có một lần!
Trống không? Xem tay mình, Y Hi Nhi lập tức uất ức quay đầu nhìn Vũ Văn Bác, "Cha, đó là tiền của con. . . . . ." Nhanh trả lại cho ta!
Đoan Mộc Thác nhìn nha đầu này không đưa ra đáp án đã quảng cáo rùm beng là tiền của mình, chỉ sợ cô đổi ý không nói, vội vàng cắt đứt, "Con còn chưa nói đáp án."
"Hí!" thanh âm tờ giấy bị xé rách vang lên.
Vũ Văn Bác trực tiếp xé rách chi phiếu của Đoan Mộc Thác, sắc mặt không tốt trở về trước bàn đọc sách của mình.
"A! Đó là tiền của con, con còn muốn lấy đi mua phòng, mua LV, mua váy, mua nước hoa, mua son môi, mua thật nhiều đồ, ô ô. . . . . . Tiền của con, cái này là đang cắt thịt của con a!" Y Hi Nhi vô cùng đau đớn, vỗ ngực liên tục, cuộc sống tốt đẹp giống như trong khoảnh khắc hóa thành bụi rồi.
"Cho con!"
Trong khi Y Hi Nhi đang gạt lệ, trước mắt xuất hiện một tờ chi phiếu, nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái nữa, ngân phiếu khống a!
Vội vàng nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu một phen, sau khi xác định thiệt giả, chỉ sợ Vũ Văn Bác đổi ý, vội vàng giấu ở trong áo lót.
Vũ Văn Bác lần thứ hai nhìn thấy Y Hi Nhi đem chi phiếu giấu ở vị trí kia, khóe miệng co giật một chút. Đó không phải là hành động của những phụ nữ không đứng đắn sao? Tại sao con gái đáng của anh cũng dính vào thói xấu này?
Vũ Văn Bác cầm lấy chi phiếu trước ngực Y Hi Nhi, giáo dục nói: "Không cho phép để ở đó, con từ chỗ nào học được thói xấu này?"
Đôi mắt Y Hi Nhi nhìn chằm chằm chi phiếu trong tay Vũ Văn Bác, chỉ sợ lại bay, trong miệng vội vàng nói: "Không cất không cất, con để chỗ khác." Vừa đưa tay lấy chi phiếu.
Đem chi phiếu trả lại cho Y Hi Nhi, nhìn cô nghiêm túc đem chi phiếu cất trong túi áo, sắc mặt của Vũ Văn Bác mới khẽ hòa hoãn một chút.
Vũ Văn Bác nhúng tay như vậy, Đoan Mộc Thác không đồng ý, thì thầm : "Hừ? Đây là chuyện gì xảy ra? Cháu gái, đáp án đâu?"
Giảo hoạt chuyển mắt, nhìn chiếc hộp trong tay Vũ Văn Bác, làm bộ như không thể làm gì khác hơn nói: "Chú không cho con tiền, con thế nào cho chú đáp án. Nếu chú nói cho con biết nội dung bên trong cái hộp kia, con sẽ suy nghĩ nói cho chú biết, như thế nào?"
Cuối cùng, Y Hi Nhi cũng biết được nội dung bên trong cái hộp. Chỉ là hiệp ước đã chỉnh sửa thu mua công ty của một người mẫu Italy, hơn nữa bên trong đều là những thứ Y Hi Nhi không hiểu.
Ủ rũ cúi đầu nói: "Cảm giác, mùi vị. Hai người mặc dù dáng dấp, thanh âm giống nhau, nhưng mỗi người đều tồn tại độc nhất trên thế giới, hai người có mùi vị khác nhau."
Ảo não nhìn một vòng căn phòng mình đã nỗ lực tìm kiếm, ai! Nếu có duyên nhất định có thể thấy, vô duyên thì mãi mãi cũng không tìm được!
Ôm tâm tình lo lắng, Y Hi Nhi rốt cuộc nhịn đến buổi tối tham gia hôn lễ .
Vũ Văn Bác chọn cho Y Hi Nhi một bộ lễ phục xanh dương nhạt, trên đầu vương miện nhỏ bằng bạch kim nạm ngọc bích. Giờ này Y Hi Nhi đang thấp thỏm lo âu liếc hội trường hôn lễ, nghĩ tới Nữ Ma Đầu lần này sẽ lấy thân phận gì xuất hiện? Lần đầu tiên là nhân viên phục vụ, lần thứ hai là một bà cô có bộ ngực quỷ dị, vậy lần này? Cha xứ sao?
Cẩn thận nhìn chằm chằm cha xứ, không giống! Kỹ thuật dịch dung của cô ấy khá tốt, không thể biến thành một ông chú xấu xí. Nói thật, Y Hi Nhi cảm thấy ánh mắt thẩm mỹ người phương Tây cùng người Trung Quốc thật sự khác rất nhiều. bộ dạng cha xứ này lớn lên có thể hù dọa con nít khóc, tân nương gặp nhiều về sau sinh con cũng sẽ bị dị dạng.
Khách bên trong không phải, cha xứ cũng không phải, nhân viên phục vụ nghiên cứu một lần cũng không giống, chẳng lẽ là hoa đồng?
Nhìn mười hai hoa đồng đi theo phía sau cô dâu, Y Hi Nhi dễ nổi nóng rồi.
Hoa đồng 1m73 ? Má ơi, Nữ Ma Đầu thật đúng là đủ chọn, những người đó mắt cũng mù sao? Tìm một hoa đồng như vậy? Hoa đồng so với cô dâu còn cao hơn, Y Hi Nhi lần đầu tiên nhìn thấy.
Chỉ là, một thân Tuxedo màu trắng đúng là rất hợp với vóc người đậu cô ve xào của Nữ Ma Đầu, tối thiểu so với quần áo bình thường cô mặc đẹp hơn nhiều, còn có cảm giác chút xíu ngọc thụ lâm phong .
Ngũ quan như cũ hóa trang thành người phương Tây, hôm nay Cố Á Thuần giả trang thành một đứa bé trai mười sáu tuổi. Mái tóc vốn dài đến bả vai lại bị cắt thành tóc ngắn, nhuộm màu cà phê. Đồng tử thâm thúy màu rượu đỏ xinh đẹp hợp với ngũ quan, không cẩn thận đúng là sẽ mê đảo trái tim thiếu nữ.
"Oa, anh chàng phía sau rất đẹp trai a."
"Cậu nói tớ tỏ tình với anh ta như thế nào?"
" Là đứa bé nhà ai? Dáng dấp thật tuấn, con gái ngoan nhanh đi bắt lấy hắn, về sau sinh con di truyền gien!"
Y Hi Nhi nhốn nháo, đây là tình huống gì? Nữ Ma Đầu ăn mặc thành ra như vậy lại có thể thu hút rất nhiều cô gái thiên chân vô tà. Hơn nữa, còn có một cô nhóc mới mừoi hai, mười ba tuổi nói muốn bắt Nữ Ma Đầu? Thế giới này thật sự là quá điên cuồng, quả nhiên cô không thích hợp ở chỗ này, đầu óc người nơi này cấu tạo không giống cô.
Đột nhiên cảm thấy lão đại trở nên âm trầm kinh khủng, Đoan Mộc Thác cười nói: "Lão đại, không rảnh, tôi không phải có chuyện tới tìm anh sao?" Nói xong, lấy ra một cái hộp đưa cho Vũ Văn Bác.
Y Hi Nhi ngẩng đầu nhìn hai người, nhìn thấy Vũ Văn Bác cầm chi phiếu của mình, còn nữa, một chiếc hộp? Bên trong là cái gì? Đĩa phim?
Chi phiếu quan trọng hay nhiệm vụ quan trọng?
Chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị Nữ Ma Đầu đánh, nhưng không có chi phiếu sẽ bỏ lỡ cuộc sống nhàn nhã cả đời! Cho nên, chi phiếu quan trọng nhất. Tháp nhu cầu cũng đã chỉ rõ, thỏa mãn nhu cầu sinh lý cá nhân là cơ bản nhất. Không có chi phiếu cô lấy tiền đâu mua đồ ăn uống, không ăn uống cô làm thế nào sống tiếp tục? Sống không nổi, còn nói nhiệm vụ chó má gì.
Ý tưởng trong đầu chợt lóe lên, Y Hi Nhi quyết định thật nhanh, nhảy dựng lên đoạt lấy chi phiếu trong tay Vũ Văn Bác, cơ hội chỉ có một lần!
Trống không? Xem tay mình, Y Hi Nhi lập tức uất ức quay đầu nhìn Vũ Văn Bác, "Cha, đó là tiền của con. . . . . ." Nhanh trả lại cho ta!
Đoan Mộc Thác nhìn nha đầu này không đưa ra đáp án đã quảng cáo rùm beng là tiền của mình, chỉ sợ cô đổi ý không nói, vội vàng cắt đứt, "Con còn chưa nói đáp án."
"Hí!" thanh âm tờ giấy bị xé rách vang lên.
Vũ Văn Bác trực tiếp xé rách chi phiếu của Đoan Mộc Thác, sắc mặt không tốt trở về trước bàn đọc sách của mình.
"A! Đó là tiền của con, con còn muốn lấy đi mua phòng, mua LV, mua váy, mua nước hoa, mua son môi, mua thật nhiều đồ, ô ô. . . . . . Tiền của con, cái này là đang cắt thịt của con a!" Y Hi Nhi vô cùng đau đớn, vỗ ngực liên tục, cuộc sống tốt đẹp giống như trong khoảnh khắc hóa thành bụi rồi.
"Cho con!"
Trong khi Y Hi Nhi đang gạt lệ, trước mắt xuất hiện một tờ chi phiếu, nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái nữa, ngân phiếu khống a!
Vội vàng nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu một phen, sau khi xác định thiệt giả, chỉ sợ Vũ Văn Bác đổi ý, vội vàng giấu ở trong áo lót.
Vũ Văn Bác lần thứ hai nhìn thấy Y Hi Nhi đem chi phiếu giấu ở vị trí kia, khóe miệng co giật một chút. Đó không phải là hành động của những phụ nữ không đứng đắn sao? Tại sao con gái đáng của anh cũng dính vào thói xấu này?
Vũ Văn Bác cầm lấy chi phiếu trước ngực Y Hi Nhi, giáo dục nói: "Không cho phép để ở đó, con từ chỗ nào học được thói xấu này?"
Đôi mắt Y Hi Nhi nhìn chằm chằm chi phiếu trong tay Vũ Văn Bác, chỉ sợ lại bay, trong miệng vội vàng nói: "Không cất không cất, con để chỗ khác." Vừa đưa tay lấy chi phiếu.
Đem chi phiếu trả lại cho Y Hi Nhi, nhìn cô nghiêm túc đem chi phiếu cất trong túi áo, sắc mặt của Vũ Văn Bác mới khẽ hòa hoãn một chút.
Vũ Văn Bác nhúng tay như vậy, Đoan Mộc Thác không đồng ý, thì thầm : "Hừ? Đây là chuyện gì xảy ra? Cháu gái, đáp án đâu?"
Giảo hoạt chuyển mắt, nhìn chiếc hộp trong tay Vũ Văn Bác, làm bộ như không thể làm gì khác hơn nói: "Chú không cho con tiền, con thế nào cho chú đáp án. Nếu chú nói cho con biết nội dung bên trong cái hộp kia, con sẽ suy nghĩ nói cho chú biết, như thế nào?"
Cuối cùng, Y Hi Nhi cũng biết được nội dung bên trong cái hộp. Chỉ là hiệp ước đã chỉnh sửa thu mua công ty của một người mẫu Italy, hơn nữa bên trong đều là những thứ Y Hi Nhi không hiểu.
Ủ rũ cúi đầu nói: "Cảm giác, mùi vị. Hai người mặc dù dáng dấp, thanh âm giống nhau, nhưng mỗi người đều tồn tại độc nhất trên thế giới, hai người có mùi vị khác nhau."
Ảo não nhìn một vòng căn phòng mình đã nỗ lực tìm kiếm, ai! Nếu có duyên nhất định có thể thấy, vô duyên thì mãi mãi cũng không tìm được!
Ôm tâm tình lo lắng, Y Hi Nhi rốt cuộc nhịn đến buổi tối tham gia hôn lễ .
Vũ Văn Bác chọn cho Y Hi Nhi một bộ lễ phục xanh dương nhạt, trên đầu vương miện nhỏ bằng bạch kim nạm ngọc bích. Giờ này Y Hi Nhi đang thấp thỏm lo âu liếc hội trường hôn lễ, nghĩ tới Nữ Ma Đầu lần này sẽ lấy thân phận gì xuất hiện? Lần đầu tiên là nhân viên phục vụ, lần thứ hai là một bà cô có bộ ngực quỷ dị, vậy lần này? Cha xứ sao?
Cẩn thận nhìn chằm chằm cha xứ, không giống! Kỹ thuật dịch dung của cô ấy khá tốt, không thể biến thành một ông chú xấu xí. Nói thật, Y Hi Nhi cảm thấy ánh mắt thẩm mỹ người phương Tây cùng người Trung Quốc thật sự khác rất nhiều. bộ dạng cha xứ này lớn lên có thể hù dọa con nít khóc, tân nương gặp nhiều về sau sinh con cũng sẽ bị dị dạng.
Khách bên trong không phải, cha xứ cũng không phải, nhân viên phục vụ nghiên cứu một lần cũng không giống, chẳng lẽ là hoa đồng?
Nhìn mười hai hoa đồng đi theo phía sau cô dâu, Y Hi Nhi dễ nổi nóng rồi.
Hoa đồng 1m73 ? Má ơi, Nữ Ma Đầu thật đúng là đủ chọn, những người đó mắt cũng mù sao? Tìm một hoa đồng như vậy? Hoa đồng so với cô dâu còn cao hơn, Y Hi Nhi lần đầu tiên nhìn thấy.
Chỉ là, một thân Tuxedo màu trắng đúng là rất hợp với vóc người đậu cô ve xào của Nữ Ma Đầu, tối thiểu so với quần áo bình thường cô mặc đẹp hơn nhiều, còn có cảm giác chút xíu ngọc thụ lâm phong .
Ngũ quan như cũ hóa trang thành người phương Tây, hôm nay Cố Á Thuần giả trang thành một đứa bé trai mười sáu tuổi. Mái tóc vốn dài đến bả vai lại bị cắt thành tóc ngắn, nhuộm màu cà phê. Đồng tử thâm thúy màu rượu đỏ xinh đẹp hợp với ngũ quan, không cẩn thận đúng là sẽ mê đảo trái tim thiếu nữ.
"Oa, anh chàng phía sau rất đẹp trai a."
"Cậu nói tớ tỏ tình với anh ta như thế nào?"
" Là đứa bé nhà ai? Dáng dấp thật tuấn, con gái ngoan nhanh đi bắt lấy hắn, về sau sinh con di truyền gien!"
Y Hi Nhi nhốn nháo, đây là tình huống gì? Nữ Ma Đầu ăn mặc thành ra như vậy lại có thể thu hút rất nhiều cô gái thiên chân vô tà. Hơn nữa, còn có một cô nhóc mới mừoi hai, mười ba tuổi nói muốn bắt Nữ Ma Đầu? Thế giới này thật sự là quá điên cuồng, quả nhiên cô không thích hợp ở chỗ này, đầu óc người nơi này cấu tạo không giống cô.
/90
|