Lạc Gia Hoa buồn cười siết chặt mặt của Mộng Kỳ, “Không sao, chúng ta chỉ là vai phụ trong vai phụ mặc dù lời kịch ít một chút, nhưng ắt không thể thiếu.”
Mộng Kỳ nghĩ cũng phải, vì vậy cười đến hai mắt cong cong .
Lạc Gia Hoa thấy thế bóc một con tôm đút vào trong miệng Mộng Kỳ , mới vừa lấy tay ra thì phát hiện bốn bạn già vốn đang nói chuyện đều im lặng, cười híp mắt nhìn hai người, thế này mới ý thức được động tác vừa rồi quá mức thân thiết, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Thấy hai người trẻ tuổi đỏ mặt, Kiều mẹ hài lòng gật đầu, “Gia Hoa rất thương người.”
Lạc mẹ cười nói, “Con trai của tôi tôi hiểu rất rõ, có lòng trách nhiệm, lại săn sóc, yên tâm, nó sẽ đối với Mộng Kỳ tốt, tôi cũng thích đứa nhỏ Mộng Kỳ này, gả vào Lạc gia chúng tôi, tôi sẽ không để cho Mộng Kỳ chịu uất ức.”
Kiều mẹ cười gật đầu, lại bắt đầu cùng Lạc mẹ thảo luận chi tiết hôn lễ .
Kiều cha có chút ghen tị, con gái yêu thương mấy chục năm giờ đã là của người khác rồi, nhưng thấy bộ dạng săn sóc của Lạc Gia Hoa, cảm thấy cuộc sống của con gái sẽ không tệ, cũng cười chúc phúc, rất nhanh lại cùng Lạc cha uống rượu.
Chỉ có Mộng Kỳ lấy tay lặng lẽ bấm nhẹ vào Lạc Gia Hoa, trong miệng oán giận, “Đều tại anh, hại em mất thể diện.”
Lạc Gia Hoa ngược lại rất vui vẻ, “Anh đút cho vợ anh ăn, có cái gì mất mặt.”
Mộng Kỳ. . . . . .
Một bữa cơm đi qua, bốn bạn già đã như người một nhà, thấy tình hình như vậy, Mộng Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may, không có xuất hiện tình huống như trên tivi bốn bạn già cùng chung một chỗ sẽ có mâu thuẫn.
Cuộc sống, có lúc rất đơn giản, chỉ do nhiều người có thói quen suy nghĩ phức tạp, rõ ràng là một chuyện hết sức đơn giản, thường thường làm cho nó phức tạp lên, rất nhiều phim truyền hình, vì hấp dẫn ánh mắt người xem, đã phóng đại chuyện, thật ra thì, nghệ thuật vốn ở cuộc sống, nhưng cuộc sống không có phức tạp như phim truyền hình.
Thanh toán xong, bốn bạn già quyết định trở về khu nhà ở tập thể của ông bà Lạc, lần trước sau khi Mộng Kỳ và Lạc Gia Hoa trở về, Lạc mẹ đã dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn phòng của con trai một lần, giường cũng đổi thành giường đôi, lần này vừa đúng dịp cho hai ông bà Kiều ở chỗ này, chuyện hôn lễ còn phải thảo luận nhiều, Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ khéo léo đem tất cả quyền quyết định giao cho bốn trưởng bối, mà hai cha là không có quyền lên tiếng , cho nên, cuộc hôn lễ này quyền quyết định thuộc về Lạc mẹ cùng Kiều mẹ, chỉ cần hai người bọn họ thương lượng xong là không có vấn đề gì.
Lạc Gia Hoa lái xe chở ông bà Lạc, Mộng Kỳ ngồi ở trong xe của cha mẹ đi theo sau xe Lạc Gia Hoa , đến khu tập thể, Kiều cha cùng Lạc cha tiếp tục đánh cờ, Kiều mẹ cùng Lạc mẹ tiếp tục thảo luận chuyện hôn lễ, Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ thì không có việc gì có thể làm.
Mặc dù thời tiết rất nóng, nhưng trong khu tập thể có mấy cây đại thụ cộng thêm kiến trúc đặc biệt, tiến vào bên trong không cần bật máy điều hòa cũng không thấy nóng, Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ đều ăn mặc hết sức gọn gàng, hai người trốn vào phòng Lạc Gia Hoa , trời nóng như vậy, cũng không muốn ra khỏi cửa, lấy sách từ trên giá sách của mình xem, giết thời gian.
“Vợ à…”
“Hửm?”
“Có muốn ăn kem không?”
Mộng Kỳ ánh mắt sáng lên, “Trong nhà có sao?”
“Bên ngoài căn tin có, anh đi mua.”
“Được, thời tiết thật nóng a.”
Lạc Gia Hoa đứng lên, “Vậy em đợi một lát, anh đi hỏi ba mẹ có muốn ăn hay không, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Ừm.”
Lạc Gia Hoa rất nhanh đã mang một thùng kem trở lại, Mộng Kỳ nhìn gì đó trong tay anh, khóe miệng co giật, “Một thùng lớn như vậy, ăn hết, em đoán chừng buổi tối sẽ không cần ăn cơm.”
“Không sao, thích ăn bao nhiêu thì cứ ăn.”
“Thế nào chỉ có một thùng?”
“Chúng ta cùng nhau ăn a.” Lạc Gia Hoa nói được rất đương nhiên.
Mộng Kỳ nhìn thùng một chút, được rồi, một mình cô ăn cũng không hết, nhưng mà cô không có nói cùng anh ăn chung a.
Lạc Gia Hoa hiểu lầm ý tứ của cô, “Thế nào, em ngại ít, không sao, anh đã mua nhiều, trong tủ lạnh còn nữa.”
Mộng Kỳ liếc anh một cái, “Anh cho em là heo sao, em chỉ không có nghĩ tới cùng anh ăn chung, anh không cảm thấy ngại sao.”
Lạc Gia Hoa, “Giữa hai người yêu nhau, không phải đều có thể như vậy sao?”
“Tùy anh.”
Mộng Kỳ vô cùng hoài nghi Lạc Gia Hoa là cố ý , cùng cô ăn một thùng coi như xong, ngay cả muỗng cũng chỉ cầm có một, mở ra, mắt tỏa sáng nhìn cô, “Em tự mình ăn , hay là anh đút cho em ăn?”
“Tự em ăn.” Mộng Kỳ không chút do dự lựa chọn.
“Vậy cũng tốt.” Lạc Gia Hoa hết sức chủ động đem cái muỗng đưa tới.
Mộng Kỳ vui mừng cầm cái muỗng, chính mình tự ăn một miếng xong, lập tức, Lạc Gia Hoa há miệng ra, “Đút anh.”
Mộng Kỳ: . . . . . .
“Anh thật đúng là không khách khí.”
“Em một hớp anh một hớp, lúc này mới có vẻ trong em có anh, trong anh có em a.”
Mộng Kỳ: “Người nào muốn cùng anh ‘ trong anh có em’, không biết xấu hổ.”
“Anh muốn ôm bà xã.”
“Ai, anh ngồi ở chỗ đó được rồi, ôm em làm gì, không nóng à?”
“Phòng anh thật lạnh, nếu em sợ nóng, ta có thể mở điều hòa.” Lạc Gia Hoa chính là muốn cùng Mộng Kỳ thân thiết một chút.
Mộng Kỳ nghe anh nói lời vô lại, cũng không để ý tới anh, thuận theo anh, dù sao mình là vợ anh, sợ cái gì, “Vậy anh mở máy điều hòa đi.”
Lạc Gia Hoa vừa nghe, cười, hôn Mộng Kỳ một cái, mở máy điều hòa lên, còn cố ý đem nhiệt độ điều chỉnh rất thấp, cuối cùng đã có thể danh chính ngôn thuận mà sỗ sàng.
Chờ ăn hết một thùng kem, Mộng Kỳ mới cảm thán người không thể nhìn bề ngoài, cô vì một thùng kem mà bán mình cho giặc, trong thời gian ăn thùng kem này, cô đã bị ăn bao nhiêu đậu hũ a, đôi môi cũng có chút đỏ, giận.
“Ghét, đều tại anh, đợi lát nữa em làm sao có thể đi ra ngoài gặp người a.”
Bộ dáng nũng này dĩ nhiên là làm cho thú tính của Lạc Gia Hoa bộc phát lớn, lại cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng làm mình nhiệt huyết sôi trào, nghĩ đến lát nữa còn phải đi ra ngoài gặp cha mẹ, Mộng Kỳ gấp đến độ dùng sức gõ Lạc Gia Hoa, đáng tiếc, thú tính trong người đàn ông bộc phát, là không còn lí trí , Mộng Kỳ dùng toàn lực, cũng không thể đẩy anh ra được , cuối cùng vẫn là muốn kêu lấy hơi, anh mới buông cô ra.
Cau mày nhìn gương mặt tức giận trước mắt, Lạc Gia Hoa khẽ nhếch miệng, “Anh nói nè bà xã, em ra tay thật ngoan tuyệt a, da cũng bị em làm chảy máu rồi.”
Nghe Lạc Gia Hoa nói như vậy Mộng Kỳ có chút lo lắng, nhưng trên mặt lại không thèm để ý , “Đáng đời, ai bảo anh háo sắc như vậy , em đã sớm cảnh báo anh không được hôn em rồi, chưa từng nghe qua trên đầu chữ sắc có cây đao sao?”
Lạc Gia Hoa cười, “Anh còn tưởng rằng vợ anh là người dịu dàng nhất trên đời này, bây giờ nhìn lại, cũng là một con mèo hoang nhỏ nha.”
“Anh mới là mèo đấy. . . . . .”
Lạc Gia Hoa lôi kéo tay lộn xộn của Mộng Kỳ cười: “Nhìn bộ dáng nhe răng múa vuốt không phải mèo hoang nhỏ là cái gì?”
Mộng Kỳ vừa nghe dĩ nhiên là mặc kệ, giùng giằng muốn đánh anh nữa, Lạc Gia Hoa cầm lấy tay cô không để cho cô bắt, Mộng Kỳ nóng nảy muốn giơ chân, đầu cũng nhào về phía trước muốn cắn anh, Lạc Gia Hoa cười khống chế Mộng Kỳ, trong mắt anh, Mộng Kỳ căn bản cũng không phải là đối thủ của mình, đối với Mộng Kỳ, tựa như Tom & Jerry, nàng là con mèo nhỏ, mình chính là con chuột đặc biệt trêu mèo nhỏ.
Hiếm khi nhìn thấy sắc mặt sốt ruột của Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa cảm thấy rất thú vị, vì vậy cố ý đùa cô cho tức giận, cô gái thì ra cũng rất dữ a! ! Thấy cô giận đến không thở được, lại cười ha ha, cảm thấy đặc biệt vui vẻ, Mộng Kỳ cảm thấy được Lạc Gia Hoa cố ý, càng thêm tức giận, một lòng muốn giáo huấn anh, hai người đùa giỡn vui vẻ, không khống chế được âm thanh, Kiều mẹ cùng Lạc mẹ ở sát vách đang thảo luận hôn lễ sang đây xem đến tột cùng là chuyện gì, cửa Lạc Gia Hoa cũng không có khóa, Lạc mẹ trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
“Gia Hoa, các con đang làm gì. . . . . .”
. . . . . .
“Ách, chúng ta cái gì cũng không có thấy, bà thông gia, chúng ta vừa nói đến chỗ nào, đi, tiếp tục tiếp tục. . . . . .”
“. . . . . . Được.” Kiều mẹ liếc mắt nhìn tư thế nữ trên nam dưới , ý vị sâu xa lui ra ngoài.
Mộng Kỳ duy trì tư thế ngồi trên người Lạc Gia Hoa cùng Lạc Gia Hoa hóa đá. . . . . .
Thời điểm Lạc mẹ lui ra ngoài trên mặt còn treo cười trộm, “Các con tiếp tục, khi nãy cái gì cũng không có xảy ra, con trai, lần sau nhớ đóng cửa, còn nữa, có chừng mực, dịu dàng một chút.”
Hai người vừa mới sống lại, lần nữa hóa đá. . . . . .
“Bà thông gia, nhìn dáng vẻ này chúng ta sẽ nhanh chóng có cháu trai ẵm nha.” Lạc mẹ hướng về phía Kiều mẹ cười trộm, một tí cũng không lo lắng chuyện tình cảm của con trai và con dâu, ngay cả lúc này cũng tranh thủ thời gian thân thiết, xem ra tình cảm của bọn họ tốt vô cùng.
Kiều mẹ như có điều suy nghĩ, “Có cần tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định hay không?”
“Đáng giá suy nghĩ, chỉ là nếu hiện tại mang thai, đến lúc đó cũng chỉ hơn ba tháng một chút, sẽ không nhìn ra .”
“Vậy cũng được. . . . . .”
. . . . . .
“Ách, hai mẹ có phải hiểu lầm cái gì hay không?”Một hồi lâu, trong căn phòng an tĩnh, hai người hóa đá rốt cuộc sống lại, Lạc Gia Hoa do dự nhìn vợ yêu gần ngay trước mắt .
Mộng Kỳ tốn hơi thừa lời: “Anh cứ nói đi?”
Lạc Gia Hoa quan sát tư thế của hai người, cười, “Quả thật rất mập mờ, chỉ là, các mẹ khẳng định không có nghĩ đến em sẽ hung hãn như vậy, vợ à, em mới vừa rồi ở phía trên đấy.”
Mộng Kỳ: . . . . . . Ai tới đưa tên sắc lang này đi. . . . . .
Lạc Gia Hoa ngược lại một chút cũng không cho là hai người hiểu lầm, chỉ nhìn bộ dáng Mộng Kỳ tức giận, không dám biểu lộ vui vẻ, đột nhiên phát hiện, tại sao Mộng Kỳ ngay cả tức giận cũng đáng yêu như thế?
Vốn Lạc Gia Hoa cho rằng buổi tối về đến nhà sẽ cùng Mộng Kỳ trao đổi tình cảm, nhưng kế hoạch biến hóa khó lường, hôm nay hai bên cha mẹ gặp mặt hài hòa, Mộng Kỳ bởi vì vui mừng quên chu kỳ kinh nguyệt của cô sắp đến, kết quả lúc xế chiều ăn một thùng kem lớn, máy điều hòa lại thổi rất lạnh, buổi tối ăn cơm ở nhà Lạc gia xong lưu lại ông bà Kiều ở nhà Lạc gia ngủ, Lạc Gia Hoa liền cùng Mộng Kỳ lái xe trở về nhà mình, ngày mai còn phải chụp hình cưới, bốn bạn già cũng để bọn họ sớm về nhà nghỉ ngơi, như vậy mới có khí sắc tốt chụp ra những tấm hình đẹp, về phần bọn họ, ngày mai có xe của Kiều cha, sáng sớm cũng sẽ sang đây xem bọn nhỏ chụp hình cưới , nhưng nửa đường, Mộng Kỳ đầu tiên là cảm thấy mình từ lúc ăn cơm đã có chút đau nhức eo giờ hình như đau hơn rồi, hơn nữa, giống như có nhiệt lưu quen thuộc đi xuống, vội vàng gọi ngừng.
“Chờ một chút.”
Lạc Gia Hoa thấy Mộng Kỳ hai tay ôm bụng khom lưng, cho là cô đau bụng, “Sao thế, đau bụng ? Anh tìm nhà vệ sinh cho em.”
Mộng Kỳ nghe vừa nghĩ, cũng thế, “Em giống như tới chu kỳ rồi, anh tìm siêu thị ven đường mua bao băng vệ sinh cho em, sau đó chở em đến nhà vệ sinh.”
“Chu kỳ?”
“Ừ.”
Lạc Gia Hoa vừa nhìn, bên đường đều là cửa hàng bán lẻ, lúc anh dừng xe thì có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, “Em chờ một chút, anh đi mua cho em.”
“Em muốn loại Hộ Thư Bảo . . . . . .”Nghĩ đến cửa hàng này nhỏ sợ không có, liền nói: ” nếu như không có, thì nhãn hiệu nào cũng được, phải mỏng dính, dùng ban đêm.”
Thật chết người, trong nhà ngược lại có dự phòng , nhưng không mang.
“Được.”Lạc Gia Hoa sắc mặt có chút hồng, chưa từng mua qua loại đồ này, nhưng mà nghĩ đến vợ mình đang ngồi trong xe, ai, mất thể diện thì mất thể diện đi, vọt vào cửa hàng tiện lợi, bên trong có hai ba người, cửa hàng hết sức nhỏ, dáng dấp anh lại không thấp, vừa mới đi vào, nhất thời cảm giác mình thành tiêu điểm, đi tới chỗ để băng vệ sinh, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, cuối cùng tìm được loại Mộng Kỳ yêu cầu, vội vàng đi trả tiền, vừa lúc phía trước có người đang tính tiền, Lạc Gia Hoa tự nhận da mặt không có dày đến mức này, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn đèn, các người thích xem thì xem đi, toloi không thấy các người, cho nên tôi không quan tâm.
Cũng may nhân viên thu ngân không có lộ ra vẻ mặt kỳ quái gì, thừa dịp thời gian lấy lẻ, Lạc Gia Hoa hỏi, “Thật ngại, hỏi một chút, chung quanh đây có nhà vệ sinh công cộng nào hay không?”
Nhân viên lắc đầu, “Nhà vệ sinh công cộng hơi xa, cách mấy con phố.”
“Đi như thế nào?”
“Anh từ bên này đi qua, quẹo trái, đến ngã ba quẹo phải đi thẳng là có thể tìm được.”
“Tôi hiểu biết rồi, cám ơn.”
“Không khách khí.”
Cầm băng vệ sinh lên xe, “Là cái này sao?”
“Ừm, cám ơn.” Lúc này cũng không kịp xấu hổ, trừ đau còn có cảm động, có thể để cho một người đàn ông cao lớn mua cho mình cái này, là cần có dũng khí.
“Anh tìm cho em nhà vệ sinh công cộng đi, em cần đi xử lí một chút.”
“Em ngồi xuống đi.”
“Em sợ dơ xe.” Mộng Kỳ đã sớm từ ngồi ngồi chồm hổm xuống, nếu lây ra trên xe, thật rất phiền toái, không phải vấn đề rửa xe, mấu chốt là rất lúng túng.
Lạc Gia Hoa lắc đầu, “Không sao, đến lúc đó rửa xe là được, anh vừa hỏi nơi này cách nhà vệ sinh hơi xa, cách mấy con phố, em rất cần nhà vệ sinh sao, nếu không thì trực tiếp ở trong xe đổi cũng được, nếu không nhịn được, anh liền lái xe đi cũng được.”
“Cũng không nhất thiết phải là nhà vệ sinh.” Mộng Kỳ biết thời điểm ngày đầu tiên, lượng ra cũng không phải rất nhiều, cho nên chỉ cần thu được cái này liền an toàn.
Lạc Gia Hoa vừa nghe, lập tức nói: “Vậy em ở chỗ này thay luôn đi.”
“A?”
“Nếu như sợ bị nhìn thấy, thì đến chỗ ngồi phía sau đi.”
Mộng Kỳ cảm giác dáng vẻ mình chật vật nhất bị Lạc Gia Hoa thấy được, rất mất thể diện.
Lạc Gia Hoa nhìn ra Mộng Kỳ xấu hổ, “Không sao, đừng ngượng ngùng, anh là người đàn ông của em, toàn thân em anh đều đã thấy qua, đây là bình thường, về sau em còn có thể nhìn thấy thời điểm khu chân , đến lúc đó em có thể ghét bỏ anh hay không?”
Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, “Không biết, mỗi người cũng sẽ khu chân, nhưng không giống nhau, có người làm rất ghê tởm có người làm vô cùng ưu nhã, em chưa từng thấy qua cho nên không thể bình luận.”
(không biết khu chân là bị gì, bạn nào biết thì chỉ mình với =.=’’)
Lạc Gia Hoa thở dài nói, “Em không thể nói lời an ủi anh một chút được sao?”
“Em chỉ là sự thật mà thôi.”
Vỗ trán, “Em ra chỗ ngồi phía sau đi.”
Mộng Kỳ đã ở trong lòng đồng ý với đề nghị của Lạc Gia Hoa, dù sao nếu như đi nhà vệ sinh công cộng, cùng đường về nhà là hướng ngược lại, nơi này nhiều xe đèn xanh đèn đỏ cũng nhiều, phiền toái, chỉ là vẫn còn có chút ngượng ngùng.
“Thật muốn ở trên xe?”
“Ừm, mau đi đi, đợi lát nữa sẽ có người đến.”
Nghe vậy, Mộng Kỳ không có nói thêm gì nữa, liền từ tay lái phụ chui vào chỗ ngồi phía sau, cửa sổ xe màu đen nên không lo lắng người bên ngoài thấy, Mộng Kỳ quỳ ở phía sau, vừa cẩn thận động tác vừa hô hấp.
“Anh không được xem a.”
“Ừm.”
Lạc Gia Hoa chỉ nghe phía sau truyền đến một hồi âm thanh, lỗ tai có chút ửng hồng, sau đó nghe được giọng nói của Mộng Kỳ, “Xong rồi.”
“Vậy anh lái xe.”
“Ừm.”
“Em không lên phía trước sao?”
“Không cần, em ngồi ở đây là được rồi.” Mộng Kỳ cũng không có trực tiếp ngồi vào chỗ, “Còn không biết trên quần áo có dính hay không, không dám ngồi, mau lái xe về nhà thôi.”
“Được.”
Mộng Kỳ còn đang vì bộ dáng chật vật của chính mình ở trước mặt Lạc Gia Hoa khó có thể quên được, một đường không nói chuyện, đến chung cư, cũng không đi cầu thang, trực tiếp đi thang máy , về nhà, lập tức chạy thẳng vào nhà vệ sinh. . . . . .
Lạc Gia Hoa buồn cười nhìn Mộng Kỳ, gương mặt thật là hồng, ngày mai nếu lúc chụp hình cũng như vậy, thì không cần hóa trang rồi, nói thật, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên mua cho con gái thứ này, anh còn nghĩ rằng mình sẽ xấu hổ đến cỡ nào, hoặc là bị mấy nữ sinh ghê tởm, nhưng khi thật sự làm, cũng không phải là khó khăn tiếp nhận như trong tưởng tượng a.
Chuyện vẫn chưa hết, sau khi tắm xong, Mộng Kỳ lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng đau thắt lưng gay gắt, thậm chí còn chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, mấy lần xuống, sắc mặt hơi tái nhợt, thấy cô như vậy, Lạc Gia Hoa có chút lo lắng.
“Em không sao chứ, cần đi khám bác sĩ không?”
Mộng Kỳ cười cười, “Không sao, không có việc gì.”
Trước kia lúc cô tới thời kỳ sẽ có chút không thoải mái, nhưng tuyệt đối không có đau dữ dội như hôm nay, có lẽ do ăn kem, ai, thật sự là cái miệng hại cái thân.
Lạc Gia Hoa nhìn sắc mặt Mộng Kỳ tái nhợt, đau lòng không thôi, chưa bao giờ biết, thì ra là thời điểm phụ nữ tới cái này, lại đau nhiều như vậy, anh nên làm cái gì?
“Có cái gì có thể giảm đau không?”
Mộng Kỳ tận lực cuốn mình thành một đoàn ở trên giường, nghe được Lạc Gia Hoa hỏi, thì nói, “Trong nhà có đường đỏ không? Nếu có anh nấu một chén nước đường đỏ cho em.”
“Đường đỏ? Không có, anh lập tức đi mua, em cố chịu một chút.”
“Ừm.”
Lạc Gia Hoa rất nhanh đã mua đường đỏ trở lại, vốn nghĩ gõ cửa nhà Thẩm Điệp hỏi cô ấy có biện pháp gì hay không, dù sao đều là phụ nữ nha, lại nói anh giống như chưa bao giờ nghe Thẩm Điệp nói bị đau thắt lưng gì, xem ra cô ấy khá khỏe, mở cửa, hỏi Mộng Kỳ cách làm, vào phòng bếp nấu đường đỏ, đáng tiếc lần đầu tiên nấu có chút ngọt, Mộng Kỳ giống như đang uống mật ong, thư thái không ít, để cho Lạc Gia Hoa dùng tay sờ sờ bụng cô, côg biết lòng bàn tay của anh rất nóng, vừa lúc có thể dùng mát xa bụng, hiện tại khó chịu, có người dùng không cần uổng phí, Lạc Gia Hoa thì yên tâm thoải mái nghe sai bảo, Lạc Gia Hoa cũng rất ngoan bởi vì cô sai bảo, Mộng Kỳ trước khi ngủ cảm thấy, có một người chồng không khó, nhưng có thể tìm được một người chồng săn sóc mình lúc đau bụng kinh và nguyện ý vì mình nấu đường đỏ rất khó.
Mộng Kỳ hết sức cảm động, nhìn Lạc Gia Hoa, “Hôm qua anh hỏi em đã có đáp án.”
Lạc Gia Hoa nghi hoặc nhìn cô.
Mộng Kỳ nghiêm trang trả lời, “Anh vì em làm nhiều việc như vậy, còn không ngại phiền toái chăm sóc em, em cảm thấy về sau cho dù anh ở trước mặt em khu chân, ta cũng sẽ không chê.”
Lạc Gia Hoa hắc tuyến rơi xuống. . . . . .
Hôm
nay hành trình rất dầy đặc, buổi sáng phải trang điểm, còn phải hoàn thành việc chụp hình trong phòng, buổi chiều phải chụp ngoại cảnh, Lạc Gia Hoa không có tinh lực, cũng không muốn nấu cơm, hai người ở phía dưới chung cư tùy ý mua chút bữa sáng, đi bộ đến tiệm ảnh, thừa dịp thời gian này, đem bữa sáng cầm trong tay ăn hết, đến tiệm ảnh, hóa trang, thay quần áo, thời gian nháy mắt trôi qua, lúc các cha mẹ đến đây đã chín giờ, Mộng Kỳ vừa chuẩn bị chụp hình, trước chụp riêng mấy tâm, sau đó cùng Lạc Gia Hoa chụp chung. . . . . .
Không thể không nói, chụp hình là một việc hết sức cực khổ, buổi sáng cũng may, chụp ngoại cảnh không có quá lâu, Mộng Kỳ đã có chút không chịu nổi, đau lưng, giày cao gót không phải ai cũng có thể mang, hơn nữa tối hôm qua cô mới đau bụng kinh, hiện tại còn ẩn ẩn đau, Lạc Gia Hoa cũng không tốt hơn bao nhiêu, một đêm ngủ không ngon giấc, hôm nay lại phải chịu cường độ cao như vậy, vì không có thời gian, thời điểm chụp ngoại cảnh, mỗi khi đổi cảnh đều rất mau, hơn nữa có lúc sẽ có động tác chú rễ chạy bộ, quả thật chính là một công việc dùng thể lực.
Ngược lại bốn bạn già nhìn vô cùng say sưa, hai người khổ không thể tả, thật vất vả chụp xong, vừa lên xe liền mệt mỏi muốn chết, nghĩ không bao giờ muốn động đậy nữa.
Trở lại tiệm ảnh, Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đổi quần áo của mình, tháo trang sức. . . . . .
Trong chốc lát, người phụ trách chụp hình thông báo bọn họ chọn hình, có hơn hai trăm tấm hình để cho hai người chọn, bốn bạn già so với Gia Hoa cùng Mộng Kỳ còn muốn tích cực hơn, bọn họ gười vây ở trước máy vi tính.
“Ai nha, mỗi tấm đều thật đẹp, thật khó chọn a.” Kiều cha là người đầu tiên mở miệng.
Lạc cha cũng gật đầu, “Đúng vậy, rất đẹp.”
“Con trai và con dâu thật giống minh tinh.” Lạc mẹ ca ngợi .
Kiều mẹ không nói gì, nhưng ý cười trong mắt cho dù ai cũng nhìn ra được.
Nhân viên phụ trách tiếp đãi bọn họ cười, “Đúng vậy a, ngay cả nhiếp ảnh gia đều nói chú rể và cô dâu hôm nay thật xinh đẹp, hơn nữa rất xứng đôi, tôi ở chỗ này làm việc lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chú rể và cô dâu đẹp như vậy.”
Lạc mẹ hài lòng, “Đây là con trai và con dâu tôi.”
Kiều mẹ hướng Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa phất tay, “Hai con tới đây chọn hình a.”
“Đúng vậy, mau tới đây.”
Mộng Kỳ ăn vạ ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Lạc Gia Hoa kéo cô, “Đi thôi, chúng ta cũng đi xem một chút.”
Nhân viên làm việc thấy dáng vẻ miễn cưỡng của Mộng Kỳ thì cười, “Hôm nay đã mệt muốn chết rồi.”
“Nào chỉ có mệt muốn chết, quả thực là mệt rã rời.” Mộng Kỳ chọc cười mọi người.
Lạc Gia Hoa nhìn hình của hai người, thật sự tấm nào cũng xinh đẹp, hình Mộng Kỳ chụp riêng, trừ những tấm vẻ mặt không vui, hoặc là giống nhau, còn lại mỗi tấm đều muốn, bốn trưởng bối đối với hình hai người chụp chung cũng vô cùng thích, cuối cùng chọn tới chọn lui, chọn được hơn mười mấy tấm, làm thế nào? Lạc Gia Hoa vung tay lên.
“Xóa hình anh chụp một mình đi.”
Mộng Kỳ không đồng ý, “Không được, anh chụp riêng rất tuấn tú.”
Mắt thấy hai người muốn tranh cãi, Kiều mẹ hỏi nhân viên làm việc, “Những tấm hình này, chúng tôi có thể xóa toàn bộ hay không?”
“Cái này, tôi không có quyền quyết định, ” nhân viên làm việc có chút khó xử.
Kiều cha vung tay lên, “Anh kêu người có thể làm chủ việc này ra , tôi sẽ nói chuyện với người đó.”
“Được rồi.”
Nhân viên làm việc rất nhanh đã gọi quản lý đến, nghe được mọi người nói, quản lý nhìn hình của Mộng Kỳ và Lạc Gia Hoa một chút, rất nhanh chóng đồng ý yêu cầu của bọn họ, hơn nữa còn giảm giá cho bọn họ, nhưng yêu cầu rửa ra mấy tấm treo trong tiệm làm tuyên truyền, hơn nữa bảo đảm chỉ treo trong tiệm bọn họ, sẽ không chuyển tới cửa hàng khác bán lẻ, cũng sẽ không treo bên ngoài, chỉ ở trong tủ cửa, sợ mấy người Mộng Kỳ không đồng ý, nhân viên làm việc liên tục bảo đảm sẽ làm đúng theo những gì đã nói, đáng tiếc, Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đều không muốn mặc cho người thưởng thức như vậy, hai người kiên quyết cự tuyệt, cuối cùng, lại xóa bỏ hơn mười mấy tấm, quản lý tiệm ảnh vì không có thể khuyên một đôi này làm quảng cáo hết sức tiếc nuối, chọn xong hình, sau khi thanh toán các khoản, mọi người chuẩn bị rời đi, Lạc Gia Hoa nhìn bộ mặt tiếc nuối, cười.
“Chỉ cần tiệm ảnh tốt là được, trong công ty của tôi có rất nhiều người trẻ tuổi, sau này bọn họ kết hôn tôi sẽ giới thiệu tới đây.”
Quản lí vừa nghe, liên tiếp cười nói, “Vậy làm phiền Lạc tiên sinh rồi.”
“Không khách khí, chỉ là, hình của chúng tôi, hi vọng quản lý không tự tiện treo lên , nếu không, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm luật pháp.”
“Lạc tiên sinh yên tâm, chưa có sự đồng ý của ngài và phu nhân, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ quyền chân dung khách hàng, tuyệt đối sẽ không tự tiện dùng hình tuyên truyền.” Thấy Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ khí chất bất phàm, quản lý nghĩ bọn họ cũng không thiếu chút tiền này, vì vậy sẽ không để ý phí tuyên truyền gì …, nhất là lời nói cuối cùng của Lạc Gia Hoa, hắn cũng nên từ bỏ ý định thuyết phục, mặc dù hình của Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ thật sự rất đẹp, nhưng hắn không muốn vì chút chuyện này mà liên quan tới tòa án.
Ăn cơm tối ở bên ngoài xong, Kiều cha mang theo Kiều mẹ về nhà, ngày mai ông và Kiều mẹ đều phải đi làm, Mộng Kỳ có chút lưu luyến, “Cha, lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.”
Kiều cha cười, “Yên tâm đi, con phải tin tưởng cha.”
“Dạ.”
Kiều mẹ cùng ông bà Lạc chào tạm biệt xong, lại vỗ vỗ mặt con gái, rồi cùng Kiều cha lên xe, rời đi.
Lạc Gia Hoa ôm Mộng Kỳ mắt thấy xe biến mất, lúc này mới quay đầu nhìn ông bà Lạc, “Mẹ, con lái xe đưa hai người về.”
Lạc cha vung tay lên, “Không cần, cha thấy hai con hôm nay cũng mệt mỏi quá mức rồi, ngày mai con còn phải đi làm, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, cha và mẹ của con thuê xe trở về là được rồi.”
“Vậy cũng được, hai người cầm tiền đi xe.”
Lạc mẹ lắc đầu, “Không cần, chúng ta có.”
Mộng Kỳ ở bên cạnh mở miệng, “Mẹ, để Gia Hoa trả.”
Lạc Gia Hoa cười, “Đúng vậy a, con dâu của mẹ cũng lên tiếng, mẹ nhất định phải nhận, nếu không vợ con sẽ trách con.”
“Ba hoa.” Lạc mẹ cười mắng con trai, khóe mắt cũng là nụ cười, hiện tại người trẻ tuổi kết hôn, đều quản tài sản của chồng thật chặt, đối xử tốt với cha mẹ chồng hay không, còn phải xem tâm tình của mình, nếu chồng chưa sự đồng ý mà dám cho tiền ba mẹ mình, sắc mặt cũng sẽ không tốt, mà Mộng Kỳ, mặc dù chỉ chung đụng trong thời gian ngắn, nhưng bà lại cảm thấy cô thiện lương, Kiều mẹ giáo dục thật sự rất thành công, có cô gái tốt như vậy tới làm con dâu nhà bà, buôn bán thật có lời, thân thiết lôi kéo tay Mộng Kỳ.
“Mộng Kỳ, con không có đi làm, bình thường có rãnh rỗi, cứ tới đây chơi với ba mẹ.”
Mộng Kỳ cười, “Dạ được, chúng ta sẽ thường tới, ba mẹ không có việc gì, cũng có thể tới đây chơi, nếu ngại trong nhà quá yên tĩnh, có thể chuyển đến đây ở.”
Lạc mẹ cười, “Tốt tốt.”
Lạc Gia Hoa gọi xe, đưa ông bà Lạc rời đi, lúc này mới cùng Mộng Kỳ nắm tay về nhà, mệt mỏi một ngày, thật sự là một chút cũng không muốn đi, Mộng Kỳ cơ hồ đem thân thể dán sát vào người Lạc Gia Hoa, chủ yếu là nơi này cách nhà cũng không phải rất xa, thuê xe tốn kém, nên đi bộ thôi.
“Hôm nay có phải rất mệt hay không?”
“Đúng vậy a, không nghĩ tới chụp ảnh cưới mệt như vậy.”
Lạc Gia Hoa cười, “Không có biện pháp, việc này không thể miễn được .”
“Ừm.”
“Vợ à—”
“Hửm?”
“Vừa rồi em nói muốn ba mẹ anh tới đây sống cùng chúng ta, em không để ý sao?”
“Tại sao để ý?”
“Rất nhiều cô gái đều không thích sống chung cùng cha mẹ chồng, ngại phiền toái, hơn nữa bất tiện.”
“Em có cái gì mà bất tiện? . . . . . . Hơn nữa, ba mẹ anh rất ôn hòa, chung đụng, cũng không khó.” Mộng Kỳ nói tiếp, “Bọn họ là cha mẹ của anh, chỉ có một mình anh là con trai, bây giờ bọn họ khỏe mạnh còn có thể ở riêng, nhưng chờ bọn họ già rồi, chúng ta phải chăm sóc thôi.”
Lạc Gia Hoa cười, “Ba mẹ anh sớm đã nói, chờ bọn họ già rồi đi không được, sẽ đi viện Dưỡng Lão, nơi đó có rất nhiều người già có thể cùng nhau trò chuyện, chúng ta chỉ cần thỉnh thoảng đi thăm họ là được, nếu thật chuyển qua đây sông, bọn họ không quen, ở khu tập thể sinh sống nhiều năm như vậy, chung quanh đều là hàng xóm cũ, dời đến nơi đây, sợ là ngay cả người nói chuyện cũng không có, hơn nữa bọn họ cũng không muốn tạo áp lực cho anh, huống chi hiện tại chế độ viện Dưỡng Lão càng ngày càng cao, người già đến viện Dưỡng Lão, đang từ từ trở thành mới, nam nữ hiếu thuận, cũng không nhất định phải đem cha mẹ đặt ở trước mặt, nói ví dụ anh mỗi ngày đều phải đi làm, căn bản không chăm sóc được cho họ, thay vì như vậy, còn không bằng ở viện Dưỡng Lão có người chuyên chăm sóc càng làm cho người ta yên tâm, ba mẹ anh nghĩ rất thông suốt , chỉ là, mặc dù bọn họ cũng không có tính toán tới đây cùng chúng ta chung sống, nhưng hôm nay em mở lời mời bọn họ đến ở, ba mẹ anh cũng rất cao hứng.”
Mộng Kỳ có chút không hiểu, “Tại sao? Cái này thì có cái gì đáng giá rất vui mừng sao?”
Lạc Gia Hoa cười, “Anh không phải vừa mới nói sao, rất nhiều nàng dâu không muốn sống chung với cha mẹ chồng, ngại phiền toái và không tự do tự tại, hơn nữa, em nghĩ, nếu như ba mẹ cùng bọn mình ở chung, chúng ta sẽ phải chú ý một chút động tác, không thể quá mức thân mật, như vậy, có phải rất không tự tại hay không? Cha mẹ anh vui mừng là bởi vì em không ngại cùng bọn họ ở chung.”
Mộng Kỳ liếc Lạc Gia Hoa một cái, “Hai chúng ta ở chung một nhà, cũng không có chuyện thân mật ngoài phòng ngủ, ngẫu nhiên hôn môi cũng có chừng mực, sống chung với cha mẹ, em cũng không cảm thấy có chuyện gì không thoải mái.”
Trong lòng của cô, sống chung với cha mẹ chồng là chuyện không thể tránh khỏi , cho nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cố ý muốn ở riêng.
Lạc Gia Hoa cười, “Ít nhất Thẩm Điệp đã từng hướng anh biểu đạt qua, sau khi cưới tuyệt đối sẽ không sống cùng cha mẹ chồng.”
“Vậy sao?”
“Ừm, cho nên anh mới mua nhà ở ngoài.”
“Em còn tưởng rằng là do anh không muốn sau khi kết hôn sống chung với ba mẹ nên mới dọn ra.”
“Cũng có nguyên nhân này, chỉ là chủ yếu do Thẩm Điệp.”
“À.”
Người này a, dường như cõi đời này tuyệt đối không có người tốt cùng người xấu, nhưng nếu như có một người so sánh, như vậy, sẽ có độ chênh lệch tốt xấu, tựa như Thẩm Điệp, trước kia mặc dù biết cô có khuyết điểm, nhưng anh vẫn vui vẻ tiếp nhận, nhưng mà hiện tại có Mộng Kỳ, vừa so sánh với nhau, đột nhiên phát hiện, trước kia anh có thể chịu đựng được tật xấu như vậy quả là giỏi.
Dù sao cũng là mình đã từng thích qua, mặc dù Mộng Kỳ giống như có vẻ đặc biệt ưu tú hơn, nhưng Lạc Gia Hoa cũng không muốn lại so sánh, cũng không muốn lại nhìn ưu khuyết điểm của Thẩm Điệp, mặc kệ cô có tài giỏi hay là hư hỏng, cùng mình đã không có quan hệ, đả kích bạn gái trước là không có phong độ đàn ông, anh không cần trông nom người ta như thế nào, chỉ cần quản tốt cuộc sống của mình là được rồi.
Về đến nhà, Mộng Kỳ cầm áo ngủ vào trong phòng vệ sinh tắm, trên tóc còn rất nhiều keo xịt tóc, thật không thoải mái.
Lạc Gia Hoa gõ gõ cửa phòng vệ sinh, “Có muốn anh vào giúp em gội đầu không?”
“Được.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, keo xịt tóc thật đúng là vô cùng khó khăn gọi.
Dưới sự giúp đỡ của Lạc Gia Hoa , thật vất vả gọi đầu xong, vốn Lạc Gia Hoa còn muốn cùng cô tắm chung , nhưng bị Mộng Kỳ xấu hổ đá đi ra ngoài, không biết xấu hổ.
Nghe được tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, Lạc Gia Hoa bất đắc dĩ sờ mũi một cái, anh thật không có ý nghĩ khác, kinh nguyệt của Mộng Kỳ tới, anh còn không có đói bụng đến mức hăng hái chiến đấu trong vũng máu, chỉ là đơn thuần muốn cùng nhau tắm rửa mà thôi, được rồi, anh thừa nhận lúc đó mình nhất định sẽ có phản ứng, có thể nhìn có thể chạm nhưng không thể ăn, là hành động thuần túy tự tìm ngược, chỉ là, anh muốn thời thời khắc khắc ở chung với cô, ai, xong rồi, lúc nào thì chỉ số thông minh của anh lui về phía sau rồi, gần đây hành động giống như càng ngày càng ngây thơ a, phải chú ý một chút.
Chờ Mộng Kỳ tắm xong, Lạc Gia Hoa để cho cô nằm trên ghế sa lon, thổi khô tóc cho cô mới để cô đi ngủ, sau đó sẽ thu thập mình.
Có lẽ ban ngày thật quá mệt mỏi, nằm ở trên giường, vốn rất thoải mái, nhưng cũng không lâu lắm, tựa như đem toàn bộ mệt mỏi ban ngày phản ứng ra ngoài, bắp chân đau tạm thời không cần nhắc tới, cảm giác đau lưng, so với tối hôm qua càng nặng, lúc Lạc Gia Hoa đi ra, nhìn thấy người nào đó nằm trên giường cuốn thành một đoàn, vừa hỏi, biết được lại bắt đầu đau lưng, không cần Mộng Kỳ nói, tự giác đi nấu đường đỏ. . . . . .
Sáng ngày thứ hai, Lạc Gia Hoa thức dậy làm xong bữa sáng gọi Mộng Kỳ thức dậy ăn, nghỉ ngơi một đêm, Mộng Kỳ đã thư thái rất nhiều, chỉ là Lạc Gia Hoa sợ cô tái phát nữa, vì vậy ra lệnh cho cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chưa bao giờ biết phụ nữ còn bị đau bụng kinh đến vậy, mặt Mộng Kỳ trắng bệch dọa anh hoảng sợ, anh không muốn phải chịu cảm giác như thế lần nữa.
“Hôm nay em nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe, về phần mời người của công ty tới tụ hợp, quên đi.”
“Như vậy sao được.” Mộng Kỳ uống xong một hớp cháo, dạ dày ấm lên, “Em đã không sao, vốn trước kia em cũng không đau như thế, chỉ là lần này ăn một thùng kem lớn mới bị như vậy, ngày hôm qua lại đi một ngày, buổi tối mới bị đau, hiện tại nghỉ ngơi cả đêm, đã không sao, về sau công ty anh phát triển phải thêm nhiều người, lại muốn mời đến tụ hợp, cũng không thể mời về nhà a, hiện tại những người này cũng là nguyên lão trong công ty, cùng bọn họ có quan hệ tốt, là cần thiết.”
Lạc Gia Hoa cười nhìn Mộng Kỳ: “Có vợ nghĩ cho anh, thật là hạnh phúc a.”
“Ba hoa.”
“Ha ha em thật không có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, không nên xem thường em.”
Lạc Gia Hoa nhìn Mộng Kỳ, khí sắc cũng không tệ, rốt cuộc gật đầu một cái, “Vậy cũng tốt, buổi tối anh cùng bọn họ đồng thời trở về, em tùy tiện làm một chút đồ ăn là được, không nên quá mệt mỏi a.”
Mộng Kỳ cười, “Em sẽ có chừng mực, ngược lại hôm qua anh chăm sóc em một đêm, nếu ở công ty không gấp, anh nên nghỉ ngơi một hồi, còn nữa, lúc lái xe, nhất định phải tập trung, em có chút lo lắng, nếu không, anh thuê xe đi đi.”
Lạc Gia Hoa cười, “Được rồi, anh không sao, chớ xem thường anh, trước kia thời điểm làm bản thảo mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là bình thường.”
“Còn có thời điểm mệt như vậy?” Mộng Kỳ vẫn cho là công việc của Lạc Gia Hoa công việc rất thoải mái.
“Ừm.” Lạc Gia Hoa cười, “Tốt lắm, anh đi làm, có gì thì gọi cho anh, nếu thật sự không chịu được, chúng ta tìm khách sạn họp mặt cũng được.”
“Không cần tìm khách sạn, đến nhà là được rồi .” Mộng Kỳ thủy chung cảm thấy, nhà là nơi ấm áp nhất.
“Vậy cũng tốt, tùy em, anh đi trước.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
“Ừm, buổi tối gặp.” Lại hôn Mộng Kỳ một cái, Lạc Gia Hoa cầm túi xách ra cửa, Mộng Kỳ nằm trên giường một lát, cũng bắt đầu đứng dậy chuẩn bị, tuy chỉ có tám người, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tới nhà liên hoan, cô không thể để Lạc Gia Hoa mất mặt.
“A ~~”
“Ưm~~”
Trong phòng làm việc, hai đại nam nhân đồng thời cơ hồ đánh ngáp, sau đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cố Thông dẫn đầu phản ứng, đem cái ghế đối diện Lạc Gia Hoa, vòng quanh bàn làm việc đến bên cạnh Lạc Gia Hoa, nháy mắt, “Anh em, giờ làm việc ngáp, không phải phong cách của cậu a.”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Nhìn sắc mặt bơ phờ, đôi mắt sưng vù, mắt có quầng thâm rõ ràng, tay chân vô lực, phờ phạc rã rượi. . . . . . Đây là triệu trứng mệt nhọc quá độ a.”
Lạc Gia Hoa ném qua một ánh mắt giết người.
Cố Thông không nhìn, “Tớ nói, dường như trạng thái công việc của cậu gần đây đều không phải là rất tốt a, làm Bản cổ đông Công Ty , tớ có ý kiến là có thể nói tích. . . . . .”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Dĩ nhiên, bản thiếu gia cũng không phải là người không nói đạo lý, chỉ cần cậu nói ra cá 1-2-3-4 , tớ có thể dàn xếp tích. . . . . .”
(ko biết tích là cái gì, ai hiểu xin góp ý dùm mình ==)
Khóe miệng Lạc Gia Hoa co giật nhìn Cố Thông gật gù hả hê, trực tiếp phơi bày lòng dạ nhỏ mọn của hắn, “Không cần mưu tính từ trên người tớ tìm được bát quái.”
Cố Thông hai mắt tỏa sáng, “Bản thân cậu chính là một bát quái, nói một chút đi, chẳng lẽ, thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Thật không có nhìn ra a, mặc dù Tiểu Kiều của chúng ta mị lực không nhỏ, nhưng lại có thể làm cho cậu biến thành như vậy. . . . . .”
“Cậu câm miệng.” Lạc Gia Hoa tiện tay nắm một tài liệu ném qua, “Cách xa tôi một chút, tôi không quen cậu.”
“Anh em, cậu đây là điển hình thấy sắc quên bạn, nhớ ngày đó ngay cả bạn gái của tớ đều cho cậu, hiện tại thì tốt rồi không dễ dàng có một người, cậu không thể cất giấu, nói một chút xíu bí mật cho anh em a.”
Lạc Gia Hoa liếc Cố Thông một cái, “Những thứ kia là chính cậu muốn nói, chẳng quan hệ tới tớ.”
“. . . . . .”
“Còn nữa, không nên so sánh Mộng Kỳ với mấy người phụ nữ của cậu.”
“. . . . . .”
“Còn nữa, tớ không có nghỉ ngơi tốt, là bởi vì hai ngày nay Mộng Kỳ không được thoải mái tớ chăm sóc cô ấy mà thôi, cậu không cần nghĩ loạn thất bát tao.”
“Ơ, lạc phu nhân ngã bệnh?” Vừa nghe Lạc Gia Hoa nói như vậy, Cố Thông mới ý thức được là mình suy nghĩ quá nhiều.
“Chuyện nhỏ.” Lạc Gia Hoa không muốn nói chuyện nhiều, chẳng lẽ nói cho hắn biết Mộng Kỳ là đau bụng kinh sao? Mình là vì chăm sóc cô cho nên hai buổi tối cũng không có nghỉ ngơi tốt?
Cố Thông xin lỗi gãi gãi đầu tóc của mình, “Hắc hắc, cậu cũng biết tớ thích những tin tức quan hệ bất chính. . . . . . Phải, cậu đừng trừng tớ, cùng lắm thì về sau tớ không đào bát quái của cậu nữa, tớ biết rõ cậu là mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, vợ yêu nhà cậu cũng là băng thanh ngọc khiết, không giống người ngoài, ai, tớ đã nói với cậu, mấy ngày trước tớ đụng phải một mỹ nữ, thật là nóng bỏng a. . . . . .”
“Bây giờ là giờ làm việc, cậu tốt nhất câm miệng, nếu không tớ không ngại đem cậu từ nơi này ném ra.”
“Thật không có sức lực. . . . . . Được rồi được rồi, công việc liền công việc. . . . . . Thật ra thì tớ tới đây cũng là có công việc.”
Lạc Gia Hoa khóe miệng co giật nhìn Cố Thông, “Cậu có công việc tìm tớ, lại đi vào lâu như vậy cũng không có nói đến một câu, nếu như không phải là tớ nhắc tới, chỉ sợ cậu có thể kéo dài đến chân trời phải không?”
“Có cần phóng đại như vậy không, tối đa cũng gần mười phút thôi. . . . . . Được rồi, chớ trợn mắt nhìn, đây là tài liệu tớ đã chỉnh sửa, Tiểu An đã thông báo bọn họ tới phỏng vấn rồi, đợi lát nữa tớ phải đi ra ngoài, cậu phụ trách phỏng vấn đi.”
Lạc Gia Hoa không thích ở nơi này, “Cậu đi đâu vậy?”
“Hạ thị.”
Lạc Gia Hoa hai mắt tỏa sáng, “Cậu đã theo chân bọn họ liên lạc?”
“Ừm, tớ nhờ một người bạn giúp , hẹn mười một giờ trưa, tớ đi chuẩn bị một chút.”
“Tớ hiểu rõ rồi.” Lạc Gia Hoa gật đầu, “Hi vọng lấy được tin tức tốt từ cậu.”
“Yên tâm.” Cố Thông đối với chính mình là hết sức có lòng tin, “Cậu trước nhìn một chút tài liệu đi, chúng ta nếu muốn phát triển, sẽ phải phát triểu theo hướng chánh quy hóa, tớ và Tiểu An chỉnh sửa một chút, về sau công ty chúng ta chia làm chủ phòng thiết kế, bộ nghiệp vụ, bộ phận nhân sự, bộ phận chăm sóc khách hàng, phòng thiết kế cậu phụ trách, bộ nghiệp vụ tớ phụ trách, tớ nghĩ, Tiểu An làm cùng chúng ta có một đoạn thời gian rồi, về sau, bộ phận chăm sóc khách hàng liền tạm thời do cô ấy phụ trách. . . . . . Phòng thiết kế tuyển năm người, bộ nghiệp vụ tuyển mười người, bộ phận nhân sự ba người, bộ phận chăm sóc khách hàng năm người. . . . . . Tạm thời chỉ những thứ này, cậu xem, được không?”
“Liền theo như các cậu bàn bạc làm thôi.” Lạc Gia Hoa gật đầu, mặc dù mình là cổ đông lớn của công ty , nhưng trừ thiết kế, cái khác anh cũng không quá quan tâm, tổng hợp năng lực, thật ra thì Cố Thông so với mình giỏi hơn.
“Vậy cậu chuẩn bị một chút đi, Tiểu An hẹn mười giờ phỏng vấn, thời gian sắp tới, tớ cũng phải chuẩn bị một chút đi Hạ thị rồi.”
“Ừ. “
“Tớ về phòng làm việc trước.”
“Đợi chút.” Lạc Gia Hoa gọi Cố Thông lại, “Buổi tối đến nhà tớ liên hoan đi, cậu đi ra ngoài thuận tiện nói cho mọi người biết luôn, công ty lập tức phải phát triển, về sau có thể tương đối bận rộn, lại muốn liên hoan, cơ hội sẽ ít đi, hơn nữa, cũng chỉ có thể đi quán rượu.”
Cố Thông hiểu ý của Lạc Gia Hoa, những người này là từ khi công ty thành lập đã có mặt, phải đối đãi thật tốt, gật đầu cười, “Được, tớ đi ra ngoài nói cho bọn họ biết, mọi người đã nhớ tay nghề của Tiểu Kiều lâu rồi, tối hôm nay tớ sẽ không đi bar.”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
Cố Thông đi ra phòng làm việc, Lạc Gia Hoa cầm tư liệu lên bắt đầu xem, mặc dù người này ngày thường có chút lắm mồm, nhưng thời điểm làm việc lại hết sức nghiêm túc, tư liệu làm hết sức cặn kẽ, vừa nhìn liền hiểu rõ, bên ngoài không tới một phút liền vang lên tiếng hoan hô, Lạc Gia Hoa liếc mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc đã đóng, cười cười, xem ra Mộng Kỳ rất được lòng mọi người, một khi đâm đầu vào công việc, thời gian liền trôi qua rất nhanh. . . . . .
Bận rộn một ngày, đảo mắt đã đến giờ tan sở, hôm nay không giống như ngày thường chưa hết giờ làm việc đã không thấy ai, tám người trong công ty, rất đầy đủ, chờ Lạc Gia Hoa đi ra khỏi phòng làm việc, lập tức nghênh đón tám đôi mắt trong suốt, làm Lạc Gia Hoa sợ hết hồn.
“Các cậu làm cái gì vậy?”
Phụ tá Tiểu An là người đầu tiên nhảy ra, “Lạc kỹ sư, chúng ta đã nhớ Tiểu Kiều lâu rồi.”
“Đó là vợ tôi, cậu dám có ý nghĩ khác, tháng này trừ lương.”
“A, không cần a, Lạc kỹ sư anh dùng việc công báo thù riêng. . . . . .” Tiểu An kêu rên, nhất thời làm mọi người cười ngất.
Lạc Gia Hoa mỉm cười, “Được rồi, đi thôi, tôi cùng Cố Thông có xe, mọi người lên xe.”
Tiểu An lắm mồm, “Này Lạc kỹ sư đợi lát nữa chúng ta làm thế nào về nhà a, xe đạp của tôi ở công ty làm thế nào?”
“Xe đạp để lại ở trong công ty, buổi tối thuê xe về nhà, ngày mai thuê xe đi làm, lấy hóa đơn tới chỗ của tôi báo.” Lạc Gia Hoa cười bổ sung một câu, “Tôi móc tiền túi ra trả.”
Lời của anh lập tức đưa tới mọi người hoan hô: “Oa, Lạc kỹ sư thật tốt quá!”
“Quả nhiên là có bà xã vạn sự sung túc a!”
. . . . . .
Trong tiếng hoan hô, Thái Nhược giơ tay, “Chúng ta có cần mua chút đồ tới không?”
“. . . . . .”
“Không cần, chỉ là liên hoan bình thường, địa điểm đổi lại nhà của tôi mà thôi, mọi người đi thôi.” Lạc Gia Hoa cười.
Cố Thông nói, “Đúng vậy a, Lạc kỹ sư cũng không thiếu những vật này, được rồi, cũng không phải muốn đứng ở chỗ này gặp, đi xuống đi, tôi rất muốn gặp Tiểu Kiều mỹ nhân a.”
LC cũng cười, “Đúng vậy a, tiểu Kiều mỹ nhân tới công ty được một lần, tại sao đã lâu không thấy tới nữa, chẳng lẽ Lạc kỹ sư giấu không muốn để cho chúng ta thấy?”
Nghiệp vụ viên Hiểu Ngôn hướng hắn nói, “Là sợ cậu dạy hư người ta.”
Hiểu Ngôn nói vừa dứt, nhất thời mọi người gật đầu, “Chính là như vậy.”
LC: . . . . . .
Lạc Gia Hoa cười đi ở phía trước, một nhóm người hi hi ha ha xuống lầu, trong công ty chỉ có Lạc Gia Hoa và Cố Thông có xe, Cố Thông lấy chìa khóa xe của mình ném cho LC, người này cũng là nhân sĩ yêu thích xe, lại có bằng lái, nhưng chỉ là keo kiệt chẳng chịu mua xe, thấy Cố Thông ném chía khóa tới, LC nói, “Tôi lái xe, người nào ngồi xe của tôi?”
Tiểu An cùng Hiều Ngôn lập tức bày tỏ thái độ, “Chúng tôi muốn ngồi xe của Lạc kỹ sư.”
Cố Thông cũng nói, “Tôi cũng ngồi xe Lạc kỹ sư.”
Công ty tổng cộng có tám người, xe Lạc Gia Hoa đã chiếm bốn, vì vậy, ba người đàn ông còn lại không thể làm gì khác hơn là đi theo LC.
Hác ca có chút do dự ngồi vào tay lái phụ, “Tôi nói LC, cậu xác định cậu có bằng lái thật sao?”
LC liếc hắn một cái, “Anh có cần tôi lấy bằng lái ra cho anh xem?”
“Ách, còn chưa cần lắm.”
Chờ ba người khác cũng ngồi xong, LC đóng cửa lại, cười gằn nhìn ba người, “Các cậu tốt nhất lấy lòng tôi, bằng không, hắc hắc, chú ý an toàn a.”
Tiểu Lý, tiểu Thái, Hác ca: . . . . . .
Lạc Gia Hoa lái xe ở phía trước, LC theo ở phía sau, khi hắn khởi động chân ga trong nháy mắt, Tiểu Lý , Tiểu Thái, Hác ca liền đem tâm thả lại trong bụng, xem ra la tài lái xe, cũng không tệ lắm.
Nửa đường, điện thoại Lạc Gia Hoa vang lên, lấy ra vừa nhìn là Mộng Kỳ , tiện tay đưa cho Cố Thông ở tay lái phụ, “Nếu hỏi chúng ta lúc nào thì về đến nhà, cậu nói với cô ấy.”
Cố Thông cười nhận lấy, “Tớ thích nhất cùng mỹ nhân nói chuyện, này, tiểu Kiều. . . . . . Đúng vậy a, anh là Cố Thông a, ha ha, chúng ta đã đi được nửa đường, đại khái còn gần mười phút về đến nhà. . . . . . A, mua thức uống và rượu a, ok, hiểu rõ, ừm . . . . . Mọi người trong công ty đều đến đủ, ha ha, tất cả mọi người rất tò mò đợi đó. . . . . . ừm, tốt, bái bai.”
Cúp điện thoại, nhìn về phía Lạc Gia Hoa, “Tiểu Kiều mỹ nữ nói cô ấy đã chuẩn bị xong rồi, còn thiếu đồ uống, muốn uống cái gì, đợi lát nữa tự chúng ta mua mang về.”
Lạc Gia Hoa gật đầu, “Tớ hiểu rõ rồi.”
Điều Lạc Gia Hoa không ngờ chính là, về đến nhà, cư nhiên thấy Thẩm Điệp quang minh chánh đại ngồi ở trên ghế sa lon nhà mình, hai chân vòng vèo, đặt máy tính bản ở trên đùi, chơi trò chơi say sưa ngon lành.
“Gia Hoa, đã về rồi?” Nghe được tiếng mở cửa, Thẩm Điệp lập tức cười quay đầu, cũng nhìn thấy một đám người sau lưng Lạc Gia Hoa, cứng ngắc, Lạc Gia Hoa và mọi người ở phía sau cũng cứng ngắc. . . . . .
Mọi người: đây là tình huống gì?
“Các người đã tới a, hoan nghênh hoan nghênh.” Mộng Kỳ nghe tiếng động bên ngoài, từ trong phòng bếp đi ra.
Mọi người thấy nhìn Thẩm Điệp lại xem Mộng Kỳ, cười, “Chị dâu.”
Lúc này, trăm miệng một lời.
Mộng Kỳ: . . . . . .
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
Thẩm Điệp: . . . . . .
Mộng Kỳ phản ứng đầu tiên, “Thức ăn đã chuẩn bị xong, mọi người vào ngồi.”
Lạc Gia Hoa cũng gật đầu, “Mọi người không nên khách khí, xem như ở trong công ty, tùy tiện ngồi.”
Mọi người gật đầu, vây quanh bàn dài ngồi xuống.
Lạc Gia Hoa lặng lẽ kéo Mộng Kỳ, hôn cô một cái, lại chỉ vào Thẩm Điệp, “Cô ấy tại sao lại ở chỗ này?”
Mộng Kỳ bất đắc dĩ nhún vai, cô cũng rất muốn biết a, buổi trưa hôm nay Thẩm Điệp biến mất hai ngày xuất hiện lần nữa, sau đó liền nhờ cô làm mì sốt tương cho cô ấy, sau đó vẫn ở chỗ này vui đùa, cô rất muốn đem cô ấy ra ngoài, nhưng cô ấy vẫn nhấn chuông cửa, chuông cửa không vang thì gõ cửa, sau đó ở bên ngoài ca hát, cô không muốn làm nhà khác chú ý, chỉ có thể để cho cô đi vào.
“A, Tiểu Hoa Hoa, anh không bằng. . . . . .” Thẩm Điệp thấy Lạc Gia Hoa hôn Mộng Kỳ lập tức bất mãn, để máy tính bản xuống nhảy đến bên cạnh hai người, lập tức đem hai người tách ra, môi đỏ mọng đưa qua.
“Em cũng muốn hôn.”
Động tác của Thẩm Điệp quá đột ngột, Lạc Gia Hoa phản ứng mặc dù mau, nghiêng đầu đi, tuy không có hôn chạm môi, nhưng vẫn là hôn đến mặt, mọi người xem trò vui, 囧 ~
Lạc Gia Hoa đang muốn nổi giận, Thẩm Điệp cũng đã buông anh ra, vui vẻ lên bàn cơm.
“Thật đói a, mau ăn cơm. . . . . . Ai, các người khỏe a, thế nào đều không động đũa a, đây chính là thành quả Kiều Mộng Kỳ chuẩn bị một ngày, thoạt nhìn rất ngon, tất cả mọi người đều đã quen thân, không nên khách khí a.”
Phụ tá Tiểu An là một cô gái có lòng nhiệt tình, mở miệng đầu tiên, “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
“Có liên quan tới cô sao?”
“Ai, cô . . . . .” Phụ tá Tiểu An bị cô chọc giận đến nói không ra lời.
“Thật là quá đáng.” Lạc Gia Hoa muốn tranh cãi với cô.
“Ông xã, đừng nóng giận.” Mộng Kỳ lôi kéo Lạc Gia Hoa, trong mắt thoáng qua một đạo ám quang.
Lạc Gia Hoa ôm Mộng Kỳ, “Thật xin lỗi, anh không có chú ý, để cho cô ta chiếm được tiện nghi, anh đối với cô ta không có cảm giác nào cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với em, em không cần nghĩ nhiều.”
Mộng Kỳ nhìn bộ dáng Lạc Gia Hoa an ủi mình, cười, “Em thấy được, anh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
“Ừm.” Thấy Mộng Kỳ không để ý, Lạc Gia Hoa không khỏi cảm thấy rất không thoải mái, dưới tình huống bình thường chồng của mình bị người phụ nữ khác cường hôn, không phải nên rất tức giận tìm người phụ nữ kia tính sổ sao?
Lạc Gia Hoa vào phòng vệ sinh, Mộng Kỳ đi tới trước bàn cơm, cười, “Tốt lắm, ăn cơm đi, Cố Thông, mở đồ uống ra a. . . . . .”
Tiếng lòng của chúng nam: cái gì gọi là khí độ, đây chính là khí độ a, dưới sự khiêu khích của bạn gái trước, có thể bất động thanh sắc chào hỏi khách nhân, lại nói, Lạc kỹ sư của bọn họ đây là tình huống gì, hai nữ cùng hầu hạ một chồng, như vậy, có thể quá hạnh phúc hay không, ngay cả tiểu Kiều tốt như vậy, Lạc kỹ sư cũng không quý trọng, thật là quá đáng.
Xét thấy mọi người đối với Mộng Kỳ có hảo cảm, mọi người quyết định nhất trí trợ giúp tiểu Kiều đối ngoại, trực tiếp bỏ rơi Thẩm Điệp, Cố Thông đứng lên, đem thức uống cùng rượu mở ra, “Muốn uống cái gì tự mình rót.”
Đều là người của công ty, chỉ cần không để mắt đến Thẩm Điệp, tất cả mọi người tự tại, lúc Lạc Gia Hoa từ phòng vệ sinh đi ra, mọi người đã khai tiệc, trừ Mộng Kỳ cùng Thẩm Điệp.
Nhìn Thẩm Điệp, anh đã cảm thấy nhức đầu, trực giác nói cho anh biết, tối hôm nay sẽ không bỏ qua như vậy, quả nhiên, vừa nhìn thấy anh, Thẩm Điệp liền vui mừng hướng tới anh ngoắc.
“Tiểu Hoa Hoa, mau tới đây ngồi bên cạnh em.”
Mọi người rùng mình. . . . . .
Tiểu An rất muốn đánh Thẩm Điệp, mà Thẩm Điệp tựa như hồn nhiên không biết mình làm nhiều người tức giận, thật ra thì, cô cũng không nghĩ tới hôm nay Lạc Gia Hoa sẽ mời người của công ty tới đây liên hoan, thấy Mộng Kỳ bận rộn lâu như vậy, cô biết có khách, nhưng không biết là ai, lại nói hôm nay thật đúng là một việc vui mừng ngoài ý muốn đấy.
Bên cạnh Thẩm Điệp có hai chỗ trống, là Mộng Kỳ và Lạc Gia Hoa , cô gọi Lạc Gia Hoa ngồi vào bên cạnh mình, cũng chính là muốn cho Lạc Gia Hoa ngồi vào giữa cô và Mộng Kỳ.
Mọi người mắt đều nhìn Lạc Gia Hoa, thoáng hiện cùng suy nghĩ, nếu như Lạc kỹ sư dám ngồi vào bên cạnh Thẩm Điệp, bọn họ liền nhất trí bắt nạn anh.
Lạc Gia Hoa tự nhiên sẽ không tự tìm phiền phức, trực tiếp ngồi vào một không gian an toàn, không đợi Mộng Kỳ ngồi xuống, Thẩm Điệp lại một lần đổi vị trí đến bên cạnh Lạc Gia Hoa, mọi người đang muốn mở miệng, thì giọng nói dịu dàng của Mộng Kỳ vang lên.
“Tốt lắm, mọi người là tới liên hoan , cũng không cần bị người ngoài ý muốn xuất hiện làm ảnh hưởng tâm tình của mình, Gia Hoa, anh tiếp đãi mọi người, em vào phòng bếp cầm cốc, mọi người không nên khách khí, cứ tự nhiên.”
Mọi người: . . . . . . Chị dâu thật hiền lành a, bọn họ nhất định phải trợ giúp cô bảo vệ Lạc kỹ sư, đuổi Thẩm Điệp đi. . . . . .
Có mọi người đang ở đây, Lạc Gia Hoa cũng kh
Mộng Kỳ nghĩ cũng phải, vì vậy cười đến hai mắt cong cong .
Lạc Gia Hoa thấy thế bóc một con tôm đút vào trong miệng Mộng Kỳ , mới vừa lấy tay ra thì phát hiện bốn bạn già vốn đang nói chuyện đều im lặng, cười híp mắt nhìn hai người, thế này mới ý thức được động tác vừa rồi quá mức thân thiết, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Thấy hai người trẻ tuổi đỏ mặt, Kiều mẹ hài lòng gật đầu, “Gia Hoa rất thương người.”
Lạc mẹ cười nói, “Con trai của tôi tôi hiểu rất rõ, có lòng trách nhiệm, lại săn sóc, yên tâm, nó sẽ đối với Mộng Kỳ tốt, tôi cũng thích đứa nhỏ Mộng Kỳ này, gả vào Lạc gia chúng tôi, tôi sẽ không để cho Mộng Kỳ chịu uất ức.”
Kiều mẹ cười gật đầu, lại bắt đầu cùng Lạc mẹ thảo luận chi tiết hôn lễ .
Kiều cha có chút ghen tị, con gái yêu thương mấy chục năm giờ đã là của người khác rồi, nhưng thấy bộ dạng săn sóc của Lạc Gia Hoa, cảm thấy cuộc sống của con gái sẽ không tệ, cũng cười chúc phúc, rất nhanh lại cùng Lạc cha uống rượu.
Chỉ có Mộng Kỳ lấy tay lặng lẽ bấm nhẹ vào Lạc Gia Hoa, trong miệng oán giận, “Đều tại anh, hại em mất thể diện.”
Lạc Gia Hoa ngược lại rất vui vẻ, “Anh đút cho vợ anh ăn, có cái gì mất mặt.”
Mộng Kỳ. . . . . .
Một bữa cơm đi qua, bốn bạn già đã như người một nhà, thấy tình hình như vậy, Mộng Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may, không có xuất hiện tình huống như trên tivi bốn bạn già cùng chung một chỗ sẽ có mâu thuẫn.
Cuộc sống, có lúc rất đơn giản, chỉ do nhiều người có thói quen suy nghĩ phức tạp, rõ ràng là một chuyện hết sức đơn giản, thường thường làm cho nó phức tạp lên, rất nhiều phim truyền hình, vì hấp dẫn ánh mắt người xem, đã phóng đại chuyện, thật ra thì, nghệ thuật vốn ở cuộc sống, nhưng cuộc sống không có phức tạp như phim truyền hình.
Thanh toán xong, bốn bạn già quyết định trở về khu nhà ở tập thể của ông bà Lạc, lần trước sau khi Mộng Kỳ và Lạc Gia Hoa trở về, Lạc mẹ đã dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn phòng của con trai một lần, giường cũng đổi thành giường đôi, lần này vừa đúng dịp cho hai ông bà Kiều ở chỗ này, chuyện hôn lễ còn phải thảo luận nhiều, Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ khéo léo đem tất cả quyền quyết định giao cho bốn trưởng bối, mà hai cha là không có quyền lên tiếng , cho nên, cuộc hôn lễ này quyền quyết định thuộc về Lạc mẹ cùng Kiều mẹ, chỉ cần hai người bọn họ thương lượng xong là không có vấn đề gì.
Lạc Gia Hoa lái xe chở ông bà Lạc, Mộng Kỳ ngồi ở trong xe của cha mẹ đi theo sau xe Lạc Gia Hoa , đến khu tập thể, Kiều cha cùng Lạc cha tiếp tục đánh cờ, Kiều mẹ cùng Lạc mẹ tiếp tục thảo luận chuyện hôn lễ, Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ thì không có việc gì có thể làm.
Mặc dù thời tiết rất nóng, nhưng trong khu tập thể có mấy cây đại thụ cộng thêm kiến trúc đặc biệt, tiến vào bên trong không cần bật máy điều hòa cũng không thấy nóng, Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ đều ăn mặc hết sức gọn gàng, hai người trốn vào phòng Lạc Gia Hoa , trời nóng như vậy, cũng không muốn ra khỏi cửa, lấy sách từ trên giá sách của mình xem, giết thời gian.
“Vợ à…”
“Hửm?”
“Có muốn ăn kem không?”
Mộng Kỳ ánh mắt sáng lên, “Trong nhà có sao?”
“Bên ngoài căn tin có, anh đi mua.”
“Được, thời tiết thật nóng a.”
Lạc Gia Hoa đứng lên, “Vậy em đợi một lát, anh đi hỏi ba mẹ có muốn ăn hay không, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Ừm.”
Lạc Gia Hoa rất nhanh đã mang một thùng kem trở lại, Mộng Kỳ nhìn gì đó trong tay anh, khóe miệng co giật, “Một thùng lớn như vậy, ăn hết, em đoán chừng buổi tối sẽ không cần ăn cơm.”
“Không sao, thích ăn bao nhiêu thì cứ ăn.”
“Thế nào chỉ có một thùng?”
“Chúng ta cùng nhau ăn a.” Lạc Gia Hoa nói được rất đương nhiên.
Mộng Kỳ nhìn thùng một chút, được rồi, một mình cô ăn cũng không hết, nhưng mà cô không có nói cùng anh ăn chung a.
Lạc Gia Hoa hiểu lầm ý tứ của cô, “Thế nào, em ngại ít, không sao, anh đã mua nhiều, trong tủ lạnh còn nữa.”
Mộng Kỳ liếc anh một cái, “Anh cho em là heo sao, em chỉ không có nghĩ tới cùng anh ăn chung, anh không cảm thấy ngại sao.”
Lạc Gia Hoa, “Giữa hai người yêu nhau, không phải đều có thể như vậy sao?”
“Tùy anh.”
Mộng Kỳ vô cùng hoài nghi Lạc Gia Hoa là cố ý , cùng cô ăn một thùng coi như xong, ngay cả muỗng cũng chỉ cầm có một, mở ra, mắt tỏa sáng nhìn cô, “Em tự mình ăn , hay là anh đút cho em ăn?”
“Tự em ăn.” Mộng Kỳ không chút do dự lựa chọn.
“Vậy cũng tốt.” Lạc Gia Hoa hết sức chủ động đem cái muỗng đưa tới.
Mộng Kỳ vui mừng cầm cái muỗng, chính mình tự ăn một miếng xong, lập tức, Lạc Gia Hoa há miệng ra, “Đút anh.”
Mộng Kỳ: . . . . . .
“Anh thật đúng là không khách khí.”
“Em một hớp anh một hớp, lúc này mới có vẻ trong em có anh, trong anh có em a.”
Mộng Kỳ: “Người nào muốn cùng anh ‘ trong anh có em’, không biết xấu hổ.”
“Anh muốn ôm bà xã.”
“Ai, anh ngồi ở chỗ đó được rồi, ôm em làm gì, không nóng à?”
“Phòng anh thật lạnh, nếu em sợ nóng, ta có thể mở điều hòa.” Lạc Gia Hoa chính là muốn cùng Mộng Kỳ thân thiết một chút.
Mộng Kỳ nghe anh nói lời vô lại, cũng không để ý tới anh, thuận theo anh, dù sao mình là vợ anh, sợ cái gì, “Vậy anh mở máy điều hòa đi.”
Lạc Gia Hoa vừa nghe, cười, hôn Mộng Kỳ một cái, mở máy điều hòa lên, còn cố ý đem nhiệt độ điều chỉnh rất thấp, cuối cùng đã có thể danh chính ngôn thuận mà sỗ sàng.
Chờ ăn hết một thùng kem, Mộng Kỳ mới cảm thán người không thể nhìn bề ngoài, cô vì một thùng kem mà bán mình cho giặc, trong thời gian ăn thùng kem này, cô đã bị ăn bao nhiêu đậu hũ a, đôi môi cũng có chút đỏ, giận.
“Ghét, đều tại anh, đợi lát nữa em làm sao có thể đi ra ngoài gặp người a.”
Bộ dáng nũng này dĩ nhiên là làm cho thú tính của Lạc Gia Hoa bộc phát lớn, lại cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng làm mình nhiệt huyết sôi trào, nghĩ đến lát nữa còn phải đi ra ngoài gặp cha mẹ, Mộng Kỳ gấp đến độ dùng sức gõ Lạc Gia Hoa, đáng tiếc, thú tính trong người đàn ông bộc phát, là không còn lí trí , Mộng Kỳ dùng toàn lực, cũng không thể đẩy anh ra được , cuối cùng vẫn là muốn kêu lấy hơi, anh mới buông cô ra.
Cau mày nhìn gương mặt tức giận trước mắt, Lạc Gia Hoa khẽ nhếch miệng, “Anh nói nè bà xã, em ra tay thật ngoan tuyệt a, da cũng bị em làm chảy máu rồi.”
Nghe Lạc Gia Hoa nói như vậy Mộng Kỳ có chút lo lắng, nhưng trên mặt lại không thèm để ý , “Đáng đời, ai bảo anh háo sắc như vậy , em đã sớm cảnh báo anh không được hôn em rồi, chưa từng nghe qua trên đầu chữ sắc có cây đao sao?”
Lạc Gia Hoa cười, “Anh còn tưởng rằng vợ anh là người dịu dàng nhất trên đời này, bây giờ nhìn lại, cũng là một con mèo hoang nhỏ nha.”
“Anh mới là mèo đấy. . . . . .”
Lạc Gia Hoa lôi kéo tay lộn xộn của Mộng Kỳ cười: “Nhìn bộ dáng nhe răng múa vuốt không phải mèo hoang nhỏ là cái gì?”
Mộng Kỳ vừa nghe dĩ nhiên là mặc kệ, giùng giằng muốn đánh anh nữa, Lạc Gia Hoa cầm lấy tay cô không để cho cô bắt, Mộng Kỳ nóng nảy muốn giơ chân, đầu cũng nhào về phía trước muốn cắn anh, Lạc Gia Hoa cười khống chế Mộng Kỳ, trong mắt anh, Mộng Kỳ căn bản cũng không phải là đối thủ của mình, đối với Mộng Kỳ, tựa như Tom & Jerry, nàng là con mèo nhỏ, mình chính là con chuột đặc biệt trêu mèo nhỏ.
Hiếm khi nhìn thấy sắc mặt sốt ruột của Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa cảm thấy rất thú vị, vì vậy cố ý đùa cô cho tức giận, cô gái thì ra cũng rất dữ a! ! Thấy cô giận đến không thở được, lại cười ha ha, cảm thấy đặc biệt vui vẻ, Mộng Kỳ cảm thấy được Lạc Gia Hoa cố ý, càng thêm tức giận, một lòng muốn giáo huấn anh, hai người đùa giỡn vui vẻ, không khống chế được âm thanh, Kiều mẹ cùng Lạc mẹ ở sát vách đang thảo luận hôn lễ sang đây xem đến tột cùng là chuyện gì, cửa Lạc Gia Hoa cũng không có khóa, Lạc mẹ trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
“Gia Hoa, các con đang làm gì. . . . . .”
. . . . . .
“Ách, chúng ta cái gì cũng không có thấy, bà thông gia, chúng ta vừa nói đến chỗ nào, đi, tiếp tục tiếp tục. . . . . .”
“. . . . . . Được.” Kiều mẹ liếc mắt nhìn tư thế nữ trên nam dưới , ý vị sâu xa lui ra ngoài.
Mộng Kỳ duy trì tư thế ngồi trên người Lạc Gia Hoa cùng Lạc Gia Hoa hóa đá. . . . . .
Thời điểm Lạc mẹ lui ra ngoài trên mặt còn treo cười trộm, “Các con tiếp tục, khi nãy cái gì cũng không có xảy ra, con trai, lần sau nhớ đóng cửa, còn nữa, có chừng mực, dịu dàng một chút.”
Hai người vừa mới sống lại, lần nữa hóa đá. . . . . .
“Bà thông gia, nhìn dáng vẻ này chúng ta sẽ nhanh chóng có cháu trai ẵm nha.” Lạc mẹ hướng về phía Kiều mẹ cười trộm, một tí cũng không lo lắng chuyện tình cảm của con trai và con dâu, ngay cả lúc này cũng tranh thủ thời gian thân thiết, xem ra tình cảm của bọn họ tốt vô cùng.
Kiều mẹ như có điều suy nghĩ, “Có cần tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định hay không?”
“Đáng giá suy nghĩ, chỉ là nếu hiện tại mang thai, đến lúc đó cũng chỉ hơn ba tháng một chút, sẽ không nhìn ra .”
“Vậy cũng được. . . . . .”
. . . . . .
“Ách, hai mẹ có phải hiểu lầm cái gì hay không?”Một hồi lâu, trong căn phòng an tĩnh, hai người hóa đá rốt cuộc sống lại, Lạc Gia Hoa do dự nhìn vợ yêu gần ngay trước mắt .
Mộng Kỳ tốn hơi thừa lời: “Anh cứ nói đi?”
Lạc Gia Hoa quan sát tư thế của hai người, cười, “Quả thật rất mập mờ, chỉ là, các mẹ khẳng định không có nghĩ đến em sẽ hung hãn như vậy, vợ à, em mới vừa rồi ở phía trên đấy.”
Mộng Kỳ: . . . . . . Ai tới đưa tên sắc lang này đi. . . . . .
Lạc Gia Hoa ngược lại một chút cũng không cho là hai người hiểu lầm, chỉ nhìn bộ dáng Mộng Kỳ tức giận, không dám biểu lộ vui vẻ, đột nhiên phát hiện, tại sao Mộng Kỳ ngay cả tức giận cũng đáng yêu như thế?
Vốn Lạc Gia Hoa cho rằng buổi tối về đến nhà sẽ cùng Mộng Kỳ trao đổi tình cảm, nhưng kế hoạch biến hóa khó lường, hôm nay hai bên cha mẹ gặp mặt hài hòa, Mộng Kỳ bởi vì vui mừng quên chu kỳ kinh nguyệt của cô sắp đến, kết quả lúc xế chiều ăn một thùng kem lớn, máy điều hòa lại thổi rất lạnh, buổi tối ăn cơm ở nhà Lạc gia xong lưu lại ông bà Kiều ở nhà Lạc gia ngủ, Lạc Gia Hoa liền cùng Mộng Kỳ lái xe trở về nhà mình, ngày mai còn phải chụp hình cưới, bốn bạn già cũng để bọn họ sớm về nhà nghỉ ngơi, như vậy mới có khí sắc tốt chụp ra những tấm hình đẹp, về phần bọn họ, ngày mai có xe của Kiều cha, sáng sớm cũng sẽ sang đây xem bọn nhỏ chụp hình cưới , nhưng nửa đường, Mộng Kỳ đầu tiên là cảm thấy mình từ lúc ăn cơm đã có chút đau nhức eo giờ hình như đau hơn rồi, hơn nữa, giống như có nhiệt lưu quen thuộc đi xuống, vội vàng gọi ngừng.
“Chờ một chút.”
Lạc Gia Hoa thấy Mộng Kỳ hai tay ôm bụng khom lưng, cho là cô đau bụng, “Sao thế, đau bụng ? Anh tìm nhà vệ sinh cho em.”
Mộng Kỳ nghe vừa nghĩ, cũng thế, “Em giống như tới chu kỳ rồi, anh tìm siêu thị ven đường mua bao băng vệ sinh cho em, sau đó chở em đến nhà vệ sinh.”
“Chu kỳ?”
“Ừ.”
Lạc Gia Hoa vừa nhìn, bên đường đều là cửa hàng bán lẻ, lúc anh dừng xe thì có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, “Em chờ một chút, anh đi mua cho em.”
“Em muốn loại Hộ Thư Bảo . . . . . .”Nghĩ đến cửa hàng này nhỏ sợ không có, liền nói: ” nếu như không có, thì nhãn hiệu nào cũng được, phải mỏng dính, dùng ban đêm.”
Thật chết người, trong nhà ngược lại có dự phòng , nhưng không mang.
“Được.”Lạc Gia Hoa sắc mặt có chút hồng, chưa từng mua qua loại đồ này, nhưng mà nghĩ đến vợ mình đang ngồi trong xe, ai, mất thể diện thì mất thể diện đi, vọt vào cửa hàng tiện lợi, bên trong có hai ba người, cửa hàng hết sức nhỏ, dáng dấp anh lại không thấp, vừa mới đi vào, nhất thời cảm giác mình thành tiêu điểm, đi tới chỗ để băng vệ sinh, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, cuối cùng tìm được loại Mộng Kỳ yêu cầu, vội vàng đi trả tiền, vừa lúc phía trước có người đang tính tiền, Lạc Gia Hoa tự nhận da mặt không có dày đến mức này, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn đèn, các người thích xem thì xem đi, toloi không thấy các người, cho nên tôi không quan tâm.
Cũng may nhân viên thu ngân không có lộ ra vẻ mặt kỳ quái gì, thừa dịp thời gian lấy lẻ, Lạc Gia Hoa hỏi, “Thật ngại, hỏi một chút, chung quanh đây có nhà vệ sinh công cộng nào hay không?”
Nhân viên lắc đầu, “Nhà vệ sinh công cộng hơi xa, cách mấy con phố.”
“Đi như thế nào?”
“Anh từ bên này đi qua, quẹo trái, đến ngã ba quẹo phải đi thẳng là có thể tìm được.”
“Tôi hiểu biết rồi, cám ơn.”
“Không khách khí.”
Cầm băng vệ sinh lên xe, “Là cái này sao?”
“Ừm, cám ơn.” Lúc này cũng không kịp xấu hổ, trừ đau còn có cảm động, có thể để cho một người đàn ông cao lớn mua cho mình cái này, là cần có dũng khí.
“Anh tìm cho em nhà vệ sinh công cộng đi, em cần đi xử lí một chút.”
“Em ngồi xuống đi.”
“Em sợ dơ xe.” Mộng Kỳ đã sớm từ ngồi ngồi chồm hổm xuống, nếu lây ra trên xe, thật rất phiền toái, không phải vấn đề rửa xe, mấu chốt là rất lúng túng.
Lạc Gia Hoa lắc đầu, “Không sao, đến lúc đó rửa xe là được, anh vừa hỏi nơi này cách nhà vệ sinh hơi xa, cách mấy con phố, em rất cần nhà vệ sinh sao, nếu không thì trực tiếp ở trong xe đổi cũng được, nếu không nhịn được, anh liền lái xe đi cũng được.”
“Cũng không nhất thiết phải là nhà vệ sinh.” Mộng Kỳ biết thời điểm ngày đầu tiên, lượng ra cũng không phải rất nhiều, cho nên chỉ cần thu được cái này liền an toàn.
Lạc Gia Hoa vừa nghe, lập tức nói: “Vậy em ở chỗ này thay luôn đi.”
“A?”
“Nếu như sợ bị nhìn thấy, thì đến chỗ ngồi phía sau đi.”
Mộng Kỳ cảm giác dáng vẻ mình chật vật nhất bị Lạc Gia Hoa thấy được, rất mất thể diện.
Lạc Gia Hoa nhìn ra Mộng Kỳ xấu hổ, “Không sao, đừng ngượng ngùng, anh là người đàn ông của em, toàn thân em anh đều đã thấy qua, đây là bình thường, về sau em còn có thể nhìn thấy thời điểm khu chân , đến lúc đó em có thể ghét bỏ anh hay không?”
Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, “Không biết, mỗi người cũng sẽ khu chân, nhưng không giống nhau, có người làm rất ghê tởm có người làm vô cùng ưu nhã, em chưa từng thấy qua cho nên không thể bình luận.”
(không biết khu chân là bị gì, bạn nào biết thì chỉ mình với =.=’’)
Lạc Gia Hoa thở dài nói, “Em không thể nói lời an ủi anh một chút được sao?”
“Em chỉ là sự thật mà thôi.”
Vỗ trán, “Em ra chỗ ngồi phía sau đi.”
Mộng Kỳ đã ở trong lòng đồng ý với đề nghị của Lạc Gia Hoa, dù sao nếu như đi nhà vệ sinh công cộng, cùng đường về nhà là hướng ngược lại, nơi này nhiều xe đèn xanh đèn đỏ cũng nhiều, phiền toái, chỉ là vẫn còn có chút ngượng ngùng.
“Thật muốn ở trên xe?”
“Ừm, mau đi đi, đợi lát nữa sẽ có người đến.”
Nghe vậy, Mộng Kỳ không có nói thêm gì nữa, liền từ tay lái phụ chui vào chỗ ngồi phía sau, cửa sổ xe màu đen nên không lo lắng người bên ngoài thấy, Mộng Kỳ quỳ ở phía sau, vừa cẩn thận động tác vừa hô hấp.
“Anh không được xem a.”
“Ừm.”
Lạc Gia Hoa chỉ nghe phía sau truyền đến một hồi âm thanh, lỗ tai có chút ửng hồng, sau đó nghe được giọng nói của Mộng Kỳ, “Xong rồi.”
“Vậy anh lái xe.”
“Ừm.”
“Em không lên phía trước sao?”
“Không cần, em ngồi ở đây là được rồi.” Mộng Kỳ cũng không có trực tiếp ngồi vào chỗ, “Còn không biết trên quần áo có dính hay không, không dám ngồi, mau lái xe về nhà thôi.”
“Được.”
Mộng Kỳ còn đang vì bộ dáng chật vật của chính mình ở trước mặt Lạc Gia Hoa khó có thể quên được, một đường không nói chuyện, đến chung cư, cũng không đi cầu thang, trực tiếp đi thang máy , về nhà, lập tức chạy thẳng vào nhà vệ sinh. . . . . .
Lạc Gia Hoa buồn cười nhìn Mộng Kỳ, gương mặt thật là hồng, ngày mai nếu lúc chụp hình cũng như vậy, thì không cần hóa trang rồi, nói thật, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên mua cho con gái thứ này, anh còn nghĩ rằng mình sẽ xấu hổ đến cỡ nào, hoặc là bị mấy nữ sinh ghê tởm, nhưng khi thật sự làm, cũng không phải là khó khăn tiếp nhận như trong tưởng tượng a.
Chuyện vẫn chưa hết, sau khi tắm xong, Mộng Kỳ lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng đau thắt lưng gay gắt, thậm chí còn chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, mấy lần xuống, sắc mặt hơi tái nhợt, thấy cô như vậy, Lạc Gia Hoa có chút lo lắng.
“Em không sao chứ, cần đi khám bác sĩ không?”
Mộng Kỳ cười cười, “Không sao, không có việc gì.”
Trước kia lúc cô tới thời kỳ sẽ có chút không thoải mái, nhưng tuyệt đối không có đau dữ dội như hôm nay, có lẽ do ăn kem, ai, thật sự là cái miệng hại cái thân.
Lạc Gia Hoa nhìn sắc mặt Mộng Kỳ tái nhợt, đau lòng không thôi, chưa bao giờ biết, thì ra là thời điểm phụ nữ tới cái này, lại đau nhiều như vậy, anh nên làm cái gì?
“Có cái gì có thể giảm đau không?”
Mộng Kỳ tận lực cuốn mình thành một đoàn ở trên giường, nghe được Lạc Gia Hoa hỏi, thì nói, “Trong nhà có đường đỏ không? Nếu có anh nấu một chén nước đường đỏ cho em.”
“Đường đỏ? Không có, anh lập tức đi mua, em cố chịu một chút.”
“Ừm.”
Lạc Gia Hoa rất nhanh đã mua đường đỏ trở lại, vốn nghĩ gõ cửa nhà Thẩm Điệp hỏi cô ấy có biện pháp gì hay không, dù sao đều là phụ nữ nha, lại nói anh giống như chưa bao giờ nghe Thẩm Điệp nói bị đau thắt lưng gì, xem ra cô ấy khá khỏe, mở cửa, hỏi Mộng Kỳ cách làm, vào phòng bếp nấu đường đỏ, đáng tiếc lần đầu tiên nấu có chút ngọt, Mộng Kỳ giống như đang uống mật ong, thư thái không ít, để cho Lạc Gia Hoa dùng tay sờ sờ bụng cô, côg biết lòng bàn tay của anh rất nóng, vừa lúc có thể dùng mát xa bụng, hiện tại khó chịu, có người dùng không cần uổng phí, Lạc Gia Hoa thì yên tâm thoải mái nghe sai bảo, Lạc Gia Hoa cũng rất ngoan bởi vì cô sai bảo, Mộng Kỳ trước khi ngủ cảm thấy, có một người chồng không khó, nhưng có thể tìm được một người chồng săn sóc mình lúc đau bụng kinh và nguyện ý vì mình nấu đường đỏ rất khó.
Mộng Kỳ hết sức cảm động, nhìn Lạc Gia Hoa, “Hôm qua anh hỏi em đã có đáp án.”
Lạc Gia Hoa nghi hoặc nhìn cô.
Mộng Kỳ nghiêm trang trả lời, “Anh vì em làm nhiều việc như vậy, còn không ngại phiền toái chăm sóc em, em cảm thấy về sau cho dù anh ở trước mặt em khu chân, ta cũng sẽ không chê.”
Lạc Gia Hoa hắc tuyến rơi xuống. . . . . .
Hôm
nay hành trình rất dầy đặc, buổi sáng phải trang điểm, còn phải hoàn thành việc chụp hình trong phòng, buổi chiều phải chụp ngoại cảnh, Lạc Gia Hoa không có tinh lực, cũng không muốn nấu cơm, hai người ở phía dưới chung cư tùy ý mua chút bữa sáng, đi bộ đến tiệm ảnh, thừa dịp thời gian này, đem bữa sáng cầm trong tay ăn hết, đến tiệm ảnh, hóa trang, thay quần áo, thời gian nháy mắt trôi qua, lúc các cha mẹ đến đây đã chín giờ, Mộng Kỳ vừa chuẩn bị chụp hình, trước chụp riêng mấy tâm, sau đó cùng Lạc Gia Hoa chụp chung. . . . . .
Không thể không nói, chụp hình là một việc hết sức cực khổ, buổi sáng cũng may, chụp ngoại cảnh không có quá lâu, Mộng Kỳ đã có chút không chịu nổi, đau lưng, giày cao gót không phải ai cũng có thể mang, hơn nữa tối hôm qua cô mới đau bụng kinh, hiện tại còn ẩn ẩn đau, Lạc Gia Hoa cũng không tốt hơn bao nhiêu, một đêm ngủ không ngon giấc, hôm nay lại phải chịu cường độ cao như vậy, vì không có thời gian, thời điểm chụp ngoại cảnh, mỗi khi đổi cảnh đều rất mau, hơn nữa có lúc sẽ có động tác chú rễ chạy bộ, quả thật chính là một công việc dùng thể lực.
Ngược lại bốn bạn già nhìn vô cùng say sưa, hai người khổ không thể tả, thật vất vả chụp xong, vừa lên xe liền mệt mỏi muốn chết, nghĩ không bao giờ muốn động đậy nữa.
Trở lại tiệm ảnh, Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đổi quần áo của mình, tháo trang sức. . . . . .
Trong chốc lát, người phụ trách chụp hình thông báo bọn họ chọn hình, có hơn hai trăm tấm hình để cho hai người chọn, bốn bạn già so với Gia Hoa cùng Mộng Kỳ còn muốn tích cực hơn, bọn họ gười vây ở trước máy vi tính.
“Ai nha, mỗi tấm đều thật đẹp, thật khó chọn a.” Kiều cha là người đầu tiên mở miệng.
Lạc cha cũng gật đầu, “Đúng vậy, rất đẹp.”
“Con trai và con dâu thật giống minh tinh.” Lạc mẹ ca ngợi .
Kiều mẹ không nói gì, nhưng ý cười trong mắt cho dù ai cũng nhìn ra được.
Nhân viên phụ trách tiếp đãi bọn họ cười, “Đúng vậy a, ngay cả nhiếp ảnh gia đều nói chú rể và cô dâu hôm nay thật xinh đẹp, hơn nữa rất xứng đôi, tôi ở chỗ này làm việc lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chú rể và cô dâu đẹp như vậy.”
Lạc mẹ hài lòng, “Đây là con trai và con dâu tôi.”
Kiều mẹ hướng Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa phất tay, “Hai con tới đây chọn hình a.”
“Đúng vậy, mau tới đây.”
Mộng Kỳ ăn vạ ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Lạc Gia Hoa kéo cô, “Đi thôi, chúng ta cũng đi xem một chút.”
Nhân viên làm việc thấy dáng vẻ miễn cưỡng của Mộng Kỳ thì cười, “Hôm nay đã mệt muốn chết rồi.”
“Nào chỉ có mệt muốn chết, quả thực là mệt rã rời.” Mộng Kỳ chọc cười mọi người.
Lạc Gia Hoa nhìn hình của hai người, thật sự tấm nào cũng xinh đẹp, hình Mộng Kỳ chụp riêng, trừ những tấm vẻ mặt không vui, hoặc là giống nhau, còn lại mỗi tấm đều muốn, bốn trưởng bối đối với hình hai người chụp chung cũng vô cùng thích, cuối cùng chọn tới chọn lui, chọn được hơn mười mấy tấm, làm thế nào? Lạc Gia Hoa vung tay lên.
“Xóa hình anh chụp một mình đi.”
Mộng Kỳ không đồng ý, “Không được, anh chụp riêng rất tuấn tú.”
Mắt thấy hai người muốn tranh cãi, Kiều mẹ hỏi nhân viên làm việc, “Những tấm hình này, chúng tôi có thể xóa toàn bộ hay không?”
“Cái này, tôi không có quyền quyết định, ” nhân viên làm việc có chút khó xử.
Kiều cha vung tay lên, “Anh kêu người có thể làm chủ việc này ra , tôi sẽ nói chuyện với người đó.”
“Được rồi.”
Nhân viên làm việc rất nhanh đã gọi quản lý đến, nghe được mọi người nói, quản lý nhìn hình của Mộng Kỳ và Lạc Gia Hoa một chút, rất nhanh chóng đồng ý yêu cầu của bọn họ, hơn nữa còn giảm giá cho bọn họ, nhưng yêu cầu rửa ra mấy tấm treo trong tiệm làm tuyên truyền, hơn nữa bảo đảm chỉ treo trong tiệm bọn họ, sẽ không chuyển tới cửa hàng khác bán lẻ, cũng sẽ không treo bên ngoài, chỉ ở trong tủ cửa, sợ mấy người Mộng Kỳ không đồng ý, nhân viên làm việc liên tục bảo đảm sẽ làm đúng theo những gì đã nói, đáng tiếc, Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đều không muốn mặc cho người thưởng thức như vậy, hai người kiên quyết cự tuyệt, cuối cùng, lại xóa bỏ hơn mười mấy tấm, quản lý tiệm ảnh vì không có thể khuyên một đôi này làm quảng cáo hết sức tiếc nuối, chọn xong hình, sau khi thanh toán các khoản, mọi người chuẩn bị rời đi, Lạc Gia Hoa nhìn bộ mặt tiếc nuối, cười.
“Chỉ cần tiệm ảnh tốt là được, trong công ty của tôi có rất nhiều người trẻ tuổi, sau này bọn họ kết hôn tôi sẽ giới thiệu tới đây.”
Quản lí vừa nghe, liên tiếp cười nói, “Vậy làm phiền Lạc tiên sinh rồi.”
“Không khách khí, chỉ là, hình của chúng tôi, hi vọng quản lý không tự tiện treo lên , nếu không, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm luật pháp.”
“Lạc tiên sinh yên tâm, chưa có sự đồng ý của ngài và phu nhân, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ quyền chân dung khách hàng, tuyệt đối sẽ không tự tiện dùng hình tuyên truyền.” Thấy Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ khí chất bất phàm, quản lý nghĩ bọn họ cũng không thiếu chút tiền này, vì vậy sẽ không để ý phí tuyên truyền gì …, nhất là lời nói cuối cùng của Lạc Gia Hoa, hắn cũng nên từ bỏ ý định thuyết phục, mặc dù hình của Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ thật sự rất đẹp, nhưng hắn không muốn vì chút chuyện này mà liên quan tới tòa án.
Ăn cơm tối ở bên ngoài xong, Kiều cha mang theo Kiều mẹ về nhà, ngày mai ông và Kiều mẹ đều phải đi làm, Mộng Kỳ có chút lưu luyến, “Cha, lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.”
Kiều cha cười, “Yên tâm đi, con phải tin tưởng cha.”
“Dạ.”
Kiều mẹ cùng ông bà Lạc chào tạm biệt xong, lại vỗ vỗ mặt con gái, rồi cùng Kiều cha lên xe, rời đi.
Lạc Gia Hoa ôm Mộng Kỳ mắt thấy xe biến mất, lúc này mới quay đầu nhìn ông bà Lạc, “Mẹ, con lái xe đưa hai người về.”
Lạc cha vung tay lên, “Không cần, cha thấy hai con hôm nay cũng mệt mỏi quá mức rồi, ngày mai con còn phải đi làm, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, cha và mẹ của con thuê xe trở về là được rồi.”
“Vậy cũng được, hai người cầm tiền đi xe.”
Lạc mẹ lắc đầu, “Không cần, chúng ta có.”
Mộng Kỳ ở bên cạnh mở miệng, “Mẹ, để Gia Hoa trả.”
Lạc Gia Hoa cười, “Đúng vậy a, con dâu của mẹ cũng lên tiếng, mẹ nhất định phải nhận, nếu không vợ con sẽ trách con.”
“Ba hoa.” Lạc mẹ cười mắng con trai, khóe mắt cũng là nụ cười, hiện tại người trẻ tuổi kết hôn, đều quản tài sản của chồng thật chặt, đối xử tốt với cha mẹ chồng hay không, còn phải xem tâm tình của mình, nếu chồng chưa sự đồng ý mà dám cho tiền ba mẹ mình, sắc mặt cũng sẽ không tốt, mà Mộng Kỳ, mặc dù chỉ chung đụng trong thời gian ngắn, nhưng bà lại cảm thấy cô thiện lương, Kiều mẹ giáo dục thật sự rất thành công, có cô gái tốt như vậy tới làm con dâu nhà bà, buôn bán thật có lời, thân thiết lôi kéo tay Mộng Kỳ.
“Mộng Kỳ, con không có đi làm, bình thường có rãnh rỗi, cứ tới đây chơi với ba mẹ.”
Mộng Kỳ cười, “Dạ được, chúng ta sẽ thường tới, ba mẹ không có việc gì, cũng có thể tới đây chơi, nếu ngại trong nhà quá yên tĩnh, có thể chuyển đến đây ở.”
Lạc mẹ cười, “Tốt tốt.”
Lạc Gia Hoa gọi xe, đưa ông bà Lạc rời đi, lúc này mới cùng Mộng Kỳ nắm tay về nhà, mệt mỏi một ngày, thật sự là một chút cũng không muốn đi, Mộng Kỳ cơ hồ đem thân thể dán sát vào người Lạc Gia Hoa, chủ yếu là nơi này cách nhà cũng không phải rất xa, thuê xe tốn kém, nên đi bộ thôi.
“Hôm nay có phải rất mệt hay không?”
“Đúng vậy a, không nghĩ tới chụp ảnh cưới mệt như vậy.”
Lạc Gia Hoa cười, “Không có biện pháp, việc này không thể miễn được .”
“Ừm.”
“Vợ à—”
“Hửm?”
“Vừa rồi em nói muốn ba mẹ anh tới đây sống cùng chúng ta, em không để ý sao?”
“Tại sao để ý?”
“Rất nhiều cô gái đều không thích sống chung cùng cha mẹ chồng, ngại phiền toái, hơn nữa bất tiện.”
“Em có cái gì mà bất tiện? . . . . . . Hơn nữa, ba mẹ anh rất ôn hòa, chung đụng, cũng không khó.” Mộng Kỳ nói tiếp, “Bọn họ là cha mẹ của anh, chỉ có một mình anh là con trai, bây giờ bọn họ khỏe mạnh còn có thể ở riêng, nhưng chờ bọn họ già rồi, chúng ta phải chăm sóc thôi.”
Lạc Gia Hoa cười, “Ba mẹ anh sớm đã nói, chờ bọn họ già rồi đi không được, sẽ đi viện Dưỡng Lão, nơi đó có rất nhiều người già có thể cùng nhau trò chuyện, chúng ta chỉ cần thỉnh thoảng đi thăm họ là được, nếu thật chuyển qua đây sông, bọn họ không quen, ở khu tập thể sinh sống nhiều năm như vậy, chung quanh đều là hàng xóm cũ, dời đến nơi đây, sợ là ngay cả người nói chuyện cũng không có, hơn nữa bọn họ cũng không muốn tạo áp lực cho anh, huống chi hiện tại chế độ viện Dưỡng Lão càng ngày càng cao, người già đến viện Dưỡng Lão, đang từ từ trở thành mới, nam nữ hiếu thuận, cũng không nhất định phải đem cha mẹ đặt ở trước mặt, nói ví dụ anh mỗi ngày đều phải đi làm, căn bản không chăm sóc được cho họ, thay vì như vậy, còn không bằng ở viện Dưỡng Lão có người chuyên chăm sóc càng làm cho người ta yên tâm, ba mẹ anh nghĩ rất thông suốt , chỉ là, mặc dù bọn họ cũng không có tính toán tới đây cùng chúng ta chung sống, nhưng hôm nay em mở lời mời bọn họ đến ở, ba mẹ anh cũng rất cao hứng.”
Mộng Kỳ có chút không hiểu, “Tại sao? Cái này thì có cái gì đáng giá rất vui mừng sao?”
Lạc Gia Hoa cười, “Anh không phải vừa mới nói sao, rất nhiều nàng dâu không muốn sống chung với cha mẹ chồng, ngại phiền toái và không tự do tự tại, hơn nữa, em nghĩ, nếu như ba mẹ cùng bọn mình ở chung, chúng ta sẽ phải chú ý một chút động tác, không thể quá mức thân mật, như vậy, có phải rất không tự tại hay không? Cha mẹ anh vui mừng là bởi vì em không ngại cùng bọn họ ở chung.”
Mộng Kỳ liếc Lạc Gia Hoa một cái, “Hai chúng ta ở chung một nhà, cũng không có chuyện thân mật ngoài phòng ngủ, ngẫu nhiên hôn môi cũng có chừng mực, sống chung với cha mẹ, em cũng không cảm thấy có chuyện gì không thoải mái.”
Trong lòng của cô, sống chung với cha mẹ chồng là chuyện không thể tránh khỏi , cho nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cố ý muốn ở riêng.
Lạc Gia Hoa cười, “Ít nhất Thẩm Điệp đã từng hướng anh biểu đạt qua, sau khi cưới tuyệt đối sẽ không sống cùng cha mẹ chồng.”
“Vậy sao?”
“Ừm, cho nên anh mới mua nhà ở ngoài.”
“Em còn tưởng rằng là do anh không muốn sau khi kết hôn sống chung với ba mẹ nên mới dọn ra.”
“Cũng có nguyên nhân này, chỉ là chủ yếu do Thẩm Điệp.”
“À.”
Người này a, dường như cõi đời này tuyệt đối không có người tốt cùng người xấu, nhưng nếu như có một người so sánh, như vậy, sẽ có độ chênh lệch tốt xấu, tựa như Thẩm Điệp, trước kia mặc dù biết cô có khuyết điểm, nhưng anh vẫn vui vẻ tiếp nhận, nhưng mà hiện tại có Mộng Kỳ, vừa so sánh với nhau, đột nhiên phát hiện, trước kia anh có thể chịu đựng được tật xấu như vậy quả là giỏi.
Dù sao cũng là mình đã từng thích qua, mặc dù Mộng Kỳ giống như có vẻ đặc biệt ưu tú hơn, nhưng Lạc Gia Hoa cũng không muốn lại so sánh, cũng không muốn lại nhìn ưu khuyết điểm của Thẩm Điệp, mặc kệ cô có tài giỏi hay là hư hỏng, cùng mình đã không có quan hệ, đả kích bạn gái trước là không có phong độ đàn ông, anh không cần trông nom người ta như thế nào, chỉ cần quản tốt cuộc sống của mình là được rồi.
Về đến nhà, Mộng Kỳ cầm áo ngủ vào trong phòng vệ sinh tắm, trên tóc còn rất nhiều keo xịt tóc, thật không thoải mái.
Lạc Gia Hoa gõ gõ cửa phòng vệ sinh, “Có muốn anh vào giúp em gội đầu không?”
“Được.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, keo xịt tóc thật đúng là vô cùng khó khăn gọi.
Dưới sự giúp đỡ của Lạc Gia Hoa , thật vất vả gọi đầu xong, vốn Lạc Gia Hoa còn muốn cùng cô tắm chung , nhưng bị Mộng Kỳ xấu hổ đá đi ra ngoài, không biết xấu hổ.
Nghe được tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, Lạc Gia Hoa bất đắc dĩ sờ mũi một cái, anh thật không có ý nghĩ khác, kinh nguyệt của Mộng Kỳ tới, anh còn không có đói bụng đến mức hăng hái chiến đấu trong vũng máu, chỉ là đơn thuần muốn cùng nhau tắm rửa mà thôi, được rồi, anh thừa nhận lúc đó mình nhất định sẽ có phản ứng, có thể nhìn có thể chạm nhưng không thể ăn, là hành động thuần túy tự tìm ngược, chỉ là, anh muốn thời thời khắc khắc ở chung với cô, ai, xong rồi, lúc nào thì chỉ số thông minh của anh lui về phía sau rồi, gần đây hành động giống như càng ngày càng ngây thơ a, phải chú ý một chút.
Chờ Mộng Kỳ tắm xong, Lạc Gia Hoa để cho cô nằm trên ghế sa lon, thổi khô tóc cho cô mới để cô đi ngủ, sau đó sẽ thu thập mình.
Có lẽ ban ngày thật quá mệt mỏi, nằm ở trên giường, vốn rất thoải mái, nhưng cũng không lâu lắm, tựa như đem toàn bộ mệt mỏi ban ngày phản ứng ra ngoài, bắp chân đau tạm thời không cần nhắc tới, cảm giác đau lưng, so với tối hôm qua càng nặng, lúc Lạc Gia Hoa đi ra, nhìn thấy người nào đó nằm trên giường cuốn thành một đoàn, vừa hỏi, biết được lại bắt đầu đau lưng, không cần Mộng Kỳ nói, tự giác đi nấu đường đỏ. . . . . .
Sáng ngày thứ hai, Lạc Gia Hoa thức dậy làm xong bữa sáng gọi Mộng Kỳ thức dậy ăn, nghỉ ngơi một đêm, Mộng Kỳ đã thư thái rất nhiều, chỉ là Lạc Gia Hoa sợ cô tái phát nữa, vì vậy ra lệnh cho cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chưa bao giờ biết phụ nữ còn bị đau bụng kinh đến vậy, mặt Mộng Kỳ trắng bệch dọa anh hoảng sợ, anh không muốn phải chịu cảm giác như thế lần nữa.
“Hôm nay em nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe, về phần mời người của công ty tới tụ hợp, quên đi.”
“Như vậy sao được.” Mộng Kỳ uống xong một hớp cháo, dạ dày ấm lên, “Em đã không sao, vốn trước kia em cũng không đau như thế, chỉ là lần này ăn một thùng kem lớn mới bị như vậy, ngày hôm qua lại đi một ngày, buổi tối mới bị đau, hiện tại nghỉ ngơi cả đêm, đã không sao, về sau công ty anh phát triển phải thêm nhiều người, lại muốn mời đến tụ hợp, cũng không thể mời về nhà a, hiện tại những người này cũng là nguyên lão trong công ty, cùng bọn họ có quan hệ tốt, là cần thiết.”
Lạc Gia Hoa cười nhìn Mộng Kỳ: “Có vợ nghĩ cho anh, thật là hạnh phúc a.”
“Ba hoa.”
“Ha ha em thật không có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, không nên xem thường em.”
Lạc Gia Hoa nhìn Mộng Kỳ, khí sắc cũng không tệ, rốt cuộc gật đầu một cái, “Vậy cũng tốt, buổi tối anh cùng bọn họ đồng thời trở về, em tùy tiện làm một chút đồ ăn là được, không nên quá mệt mỏi a.”
Mộng Kỳ cười, “Em sẽ có chừng mực, ngược lại hôm qua anh chăm sóc em một đêm, nếu ở công ty không gấp, anh nên nghỉ ngơi một hồi, còn nữa, lúc lái xe, nhất định phải tập trung, em có chút lo lắng, nếu không, anh thuê xe đi đi.”
Lạc Gia Hoa cười, “Được rồi, anh không sao, chớ xem thường anh, trước kia thời điểm làm bản thảo mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là bình thường.”
“Còn có thời điểm mệt như vậy?” Mộng Kỳ vẫn cho là công việc của Lạc Gia Hoa công việc rất thoải mái.
“Ừm.” Lạc Gia Hoa cười, “Tốt lắm, anh đi làm, có gì thì gọi cho anh, nếu thật sự không chịu được, chúng ta tìm khách sạn họp mặt cũng được.”
“Không cần tìm khách sạn, đến nhà là được rồi .” Mộng Kỳ thủy chung cảm thấy, nhà là nơi ấm áp nhất.
“Vậy cũng tốt, tùy em, anh đi trước.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
“Ừm, buổi tối gặp.” Lại hôn Mộng Kỳ một cái, Lạc Gia Hoa cầm túi xách ra cửa, Mộng Kỳ nằm trên giường một lát, cũng bắt đầu đứng dậy chuẩn bị, tuy chỉ có tám người, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tới nhà liên hoan, cô không thể để Lạc Gia Hoa mất mặt.
“A ~~”
“Ưm~~”
Trong phòng làm việc, hai đại nam nhân đồng thời cơ hồ đánh ngáp, sau đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cố Thông dẫn đầu phản ứng, đem cái ghế đối diện Lạc Gia Hoa, vòng quanh bàn làm việc đến bên cạnh Lạc Gia Hoa, nháy mắt, “Anh em, giờ làm việc ngáp, không phải phong cách của cậu a.”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Nhìn sắc mặt bơ phờ, đôi mắt sưng vù, mắt có quầng thâm rõ ràng, tay chân vô lực, phờ phạc rã rượi. . . . . . Đây là triệu trứng mệt nhọc quá độ a.”
Lạc Gia Hoa ném qua một ánh mắt giết người.
Cố Thông không nhìn, “Tớ nói, dường như trạng thái công việc của cậu gần đây đều không phải là rất tốt a, làm Bản cổ đông Công Ty , tớ có ý kiến là có thể nói tích. . . . . .”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Dĩ nhiên, bản thiếu gia cũng không phải là người không nói đạo lý, chỉ cần cậu nói ra cá 1-2-3-4 , tớ có thể dàn xếp tích. . . . . .”
(ko biết tích là cái gì, ai hiểu xin góp ý dùm mình ==)
Khóe miệng Lạc Gia Hoa co giật nhìn Cố Thông gật gù hả hê, trực tiếp phơi bày lòng dạ nhỏ mọn của hắn, “Không cần mưu tính từ trên người tớ tìm được bát quái.”
Cố Thông hai mắt tỏa sáng, “Bản thân cậu chính là một bát quái, nói một chút đi, chẳng lẽ, thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Thật không có nhìn ra a, mặc dù Tiểu Kiều của chúng ta mị lực không nhỏ, nhưng lại có thể làm cho cậu biến thành như vậy. . . . . .”
“Cậu câm miệng.” Lạc Gia Hoa tiện tay nắm một tài liệu ném qua, “Cách xa tôi một chút, tôi không quen cậu.”
“Anh em, cậu đây là điển hình thấy sắc quên bạn, nhớ ngày đó ngay cả bạn gái của tớ đều cho cậu, hiện tại thì tốt rồi không dễ dàng có một người, cậu không thể cất giấu, nói một chút xíu bí mật cho anh em a.”
Lạc Gia Hoa liếc Cố Thông một cái, “Những thứ kia là chính cậu muốn nói, chẳng quan hệ tới tớ.”
“. . . . . .”
“Còn nữa, không nên so sánh Mộng Kỳ với mấy người phụ nữ của cậu.”
“. . . . . .”
“Còn nữa, tớ không có nghỉ ngơi tốt, là bởi vì hai ngày nay Mộng Kỳ không được thoải mái tớ chăm sóc cô ấy mà thôi, cậu không cần nghĩ loạn thất bát tao.”
“Ơ, lạc phu nhân ngã bệnh?” Vừa nghe Lạc Gia Hoa nói như vậy, Cố Thông mới ý thức được là mình suy nghĩ quá nhiều.
“Chuyện nhỏ.” Lạc Gia Hoa không muốn nói chuyện nhiều, chẳng lẽ nói cho hắn biết Mộng Kỳ là đau bụng kinh sao? Mình là vì chăm sóc cô cho nên hai buổi tối cũng không có nghỉ ngơi tốt?
Cố Thông xin lỗi gãi gãi đầu tóc của mình, “Hắc hắc, cậu cũng biết tớ thích những tin tức quan hệ bất chính. . . . . . Phải, cậu đừng trừng tớ, cùng lắm thì về sau tớ không đào bát quái của cậu nữa, tớ biết rõ cậu là mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, vợ yêu nhà cậu cũng là băng thanh ngọc khiết, không giống người ngoài, ai, tớ đã nói với cậu, mấy ngày trước tớ đụng phải một mỹ nữ, thật là nóng bỏng a. . . . . .”
“Bây giờ là giờ làm việc, cậu tốt nhất câm miệng, nếu không tớ không ngại đem cậu từ nơi này ném ra.”
“Thật không có sức lực. . . . . . Được rồi được rồi, công việc liền công việc. . . . . . Thật ra thì tớ tới đây cũng là có công việc.”
Lạc Gia Hoa khóe miệng co giật nhìn Cố Thông, “Cậu có công việc tìm tớ, lại đi vào lâu như vậy cũng không có nói đến một câu, nếu như không phải là tớ nhắc tới, chỉ sợ cậu có thể kéo dài đến chân trời phải không?”
“Có cần phóng đại như vậy không, tối đa cũng gần mười phút thôi. . . . . . Được rồi, chớ trợn mắt nhìn, đây là tài liệu tớ đã chỉnh sửa, Tiểu An đã thông báo bọn họ tới phỏng vấn rồi, đợi lát nữa tớ phải đi ra ngoài, cậu phụ trách phỏng vấn đi.”
Lạc Gia Hoa không thích ở nơi này, “Cậu đi đâu vậy?”
“Hạ thị.”
Lạc Gia Hoa hai mắt tỏa sáng, “Cậu đã theo chân bọn họ liên lạc?”
“Ừm, tớ nhờ một người bạn giúp , hẹn mười một giờ trưa, tớ đi chuẩn bị một chút.”
“Tớ hiểu rõ rồi.” Lạc Gia Hoa gật đầu, “Hi vọng lấy được tin tức tốt từ cậu.”
“Yên tâm.” Cố Thông đối với chính mình là hết sức có lòng tin, “Cậu trước nhìn một chút tài liệu đi, chúng ta nếu muốn phát triển, sẽ phải phát triểu theo hướng chánh quy hóa, tớ và Tiểu An chỉnh sửa một chút, về sau công ty chúng ta chia làm chủ phòng thiết kế, bộ nghiệp vụ, bộ phận nhân sự, bộ phận chăm sóc khách hàng, phòng thiết kế cậu phụ trách, bộ nghiệp vụ tớ phụ trách, tớ nghĩ, Tiểu An làm cùng chúng ta có một đoạn thời gian rồi, về sau, bộ phận chăm sóc khách hàng liền tạm thời do cô ấy phụ trách. . . . . . Phòng thiết kế tuyển năm người, bộ nghiệp vụ tuyển mười người, bộ phận nhân sự ba người, bộ phận chăm sóc khách hàng năm người. . . . . . Tạm thời chỉ những thứ này, cậu xem, được không?”
“Liền theo như các cậu bàn bạc làm thôi.” Lạc Gia Hoa gật đầu, mặc dù mình là cổ đông lớn của công ty , nhưng trừ thiết kế, cái khác anh cũng không quá quan tâm, tổng hợp năng lực, thật ra thì Cố Thông so với mình giỏi hơn.
“Vậy cậu chuẩn bị một chút đi, Tiểu An hẹn mười giờ phỏng vấn, thời gian sắp tới, tớ cũng phải chuẩn bị một chút đi Hạ thị rồi.”
“Ừ. “
“Tớ về phòng làm việc trước.”
“Đợi chút.” Lạc Gia Hoa gọi Cố Thông lại, “Buổi tối đến nhà tớ liên hoan đi, cậu đi ra ngoài thuận tiện nói cho mọi người biết luôn, công ty lập tức phải phát triển, về sau có thể tương đối bận rộn, lại muốn liên hoan, cơ hội sẽ ít đi, hơn nữa, cũng chỉ có thể đi quán rượu.”
Cố Thông hiểu ý của Lạc Gia Hoa, những người này là từ khi công ty thành lập đã có mặt, phải đối đãi thật tốt, gật đầu cười, “Được, tớ đi ra ngoài nói cho bọn họ biết, mọi người đã nhớ tay nghề của Tiểu Kiều lâu rồi, tối hôm nay tớ sẽ không đi bar.”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
Cố Thông đi ra phòng làm việc, Lạc Gia Hoa cầm tư liệu lên bắt đầu xem, mặc dù người này ngày thường có chút lắm mồm, nhưng thời điểm làm việc lại hết sức nghiêm túc, tư liệu làm hết sức cặn kẽ, vừa nhìn liền hiểu rõ, bên ngoài không tới một phút liền vang lên tiếng hoan hô, Lạc Gia Hoa liếc mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc đã đóng, cười cười, xem ra Mộng Kỳ rất được lòng mọi người, một khi đâm đầu vào công việc, thời gian liền trôi qua rất nhanh. . . . . .
Bận rộn một ngày, đảo mắt đã đến giờ tan sở, hôm nay không giống như ngày thường chưa hết giờ làm việc đã không thấy ai, tám người trong công ty, rất đầy đủ, chờ Lạc Gia Hoa đi ra khỏi phòng làm việc, lập tức nghênh đón tám đôi mắt trong suốt, làm Lạc Gia Hoa sợ hết hồn.
“Các cậu làm cái gì vậy?”
Phụ tá Tiểu An là người đầu tiên nhảy ra, “Lạc kỹ sư, chúng ta đã nhớ Tiểu Kiều lâu rồi.”
“Đó là vợ tôi, cậu dám có ý nghĩ khác, tháng này trừ lương.”
“A, không cần a, Lạc kỹ sư anh dùng việc công báo thù riêng. . . . . .” Tiểu An kêu rên, nhất thời làm mọi người cười ngất.
Lạc Gia Hoa mỉm cười, “Được rồi, đi thôi, tôi cùng Cố Thông có xe, mọi người lên xe.”
Tiểu An lắm mồm, “Này Lạc kỹ sư đợi lát nữa chúng ta làm thế nào về nhà a, xe đạp của tôi ở công ty làm thế nào?”
“Xe đạp để lại ở trong công ty, buổi tối thuê xe về nhà, ngày mai thuê xe đi làm, lấy hóa đơn tới chỗ của tôi báo.” Lạc Gia Hoa cười bổ sung một câu, “Tôi móc tiền túi ra trả.”
Lời của anh lập tức đưa tới mọi người hoan hô: “Oa, Lạc kỹ sư thật tốt quá!”
“Quả nhiên là có bà xã vạn sự sung túc a!”
. . . . . .
Trong tiếng hoan hô, Thái Nhược giơ tay, “Chúng ta có cần mua chút đồ tới không?”
“. . . . . .”
“Không cần, chỉ là liên hoan bình thường, địa điểm đổi lại nhà của tôi mà thôi, mọi người đi thôi.” Lạc Gia Hoa cười.
Cố Thông nói, “Đúng vậy a, Lạc kỹ sư cũng không thiếu những vật này, được rồi, cũng không phải muốn đứng ở chỗ này gặp, đi xuống đi, tôi rất muốn gặp Tiểu Kiều mỹ nhân a.”
LC cũng cười, “Đúng vậy a, tiểu Kiều mỹ nhân tới công ty được một lần, tại sao đã lâu không thấy tới nữa, chẳng lẽ Lạc kỹ sư giấu không muốn để cho chúng ta thấy?”
Nghiệp vụ viên Hiểu Ngôn hướng hắn nói, “Là sợ cậu dạy hư người ta.”
Hiểu Ngôn nói vừa dứt, nhất thời mọi người gật đầu, “Chính là như vậy.”
LC: . . . . . .
Lạc Gia Hoa cười đi ở phía trước, một nhóm người hi hi ha ha xuống lầu, trong công ty chỉ có Lạc Gia Hoa và Cố Thông có xe, Cố Thông lấy chìa khóa xe của mình ném cho LC, người này cũng là nhân sĩ yêu thích xe, lại có bằng lái, nhưng chỉ là keo kiệt chẳng chịu mua xe, thấy Cố Thông ném chía khóa tới, LC nói, “Tôi lái xe, người nào ngồi xe của tôi?”
Tiểu An cùng Hiều Ngôn lập tức bày tỏ thái độ, “Chúng tôi muốn ngồi xe của Lạc kỹ sư.”
Cố Thông cũng nói, “Tôi cũng ngồi xe Lạc kỹ sư.”
Công ty tổng cộng có tám người, xe Lạc Gia Hoa đã chiếm bốn, vì vậy, ba người đàn ông còn lại không thể làm gì khác hơn là đi theo LC.
Hác ca có chút do dự ngồi vào tay lái phụ, “Tôi nói LC, cậu xác định cậu có bằng lái thật sao?”
LC liếc hắn một cái, “Anh có cần tôi lấy bằng lái ra cho anh xem?”
“Ách, còn chưa cần lắm.”
Chờ ba người khác cũng ngồi xong, LC đóng cửa lại, cười gằn nhìn ba người, “Các cậu tốt nhất lấy lòng tôi, bằng không, hắc hắc, chú ý an toàn a.”
Tiểu Lý, tiểu Thái, Hác ca: . . . . . .
Lạc Gia Hoa lái xe ở phía trước, LC theo ở phía sau, khi hắn khởi động chân ga trong nháy mắt, Tiểu Lý , Tiểu Thái, Hác ca liền đem tâm thả lại trong bụng, xem ra la tài lái xe, cũng không tệ lắm.
Nửa đường, điện thoại Lạc Gia Hoa vang lên, lấy ra vừa nhìn là Mộng Kỳ , tiện tay đưa cho Cố Thông ở tay lái phụ, “Nếu hỏi chúng ta lúc nào thì về đến nhà, cậu nói với cô ấy.”
Cố Thông cười nhận lấy, “Tớ thích nhất cùng mỹ nhân nói chuyện, này, tiểu Kiều. . . . . . Đúng vậy a, anh là Cố Thông a, ha ha, chúng ta đã đi được nửa đường, đại khái còn gần mười phút về đến nhà. . . . . . A, mua thức uống và rượu a, ok, hiểu rõ, ừm . . . . . Mọi người trong công ty đều đến đủ, ha ha, tất cả mọi người rất tò mò đợi đó. . . . . . ừm, tốt, bái bai.”
Cúp điện thoại, nhìn về phía Lạc Gia Hoa, “Tiểu Kiều mỹ nữ nói cô ấy đã chuẩn bị xong rồi, còn thiếu đồ uống, muốn uống cái gì, đợi lát nữa tự chúng ta mua mang về.”
Lạc Gia Hoa gật đầu, “Tớ hiểu rõ rồi.”
Điều Lạc Gia Hoa không ngờ chính là, về đến nhà, cư nhiên thấy Thẩm Điệp quang minh chánh đại ngồi ở trên ghế sa lon nhà mình, hai chân vòng vèo, đặt máy tính bản ở trên đùi, chơi trò chơi say sưa ngon lành.
“Gia Hoa, đã về rồi?” Nghe được tiếng mở cửa, Thẩm Điệp lập tức cười quay đầu, cũng nhìn thấy một đám người sau lưng Lạc Gia Hoa, cứng ngắc, Lạc Gia Hoa và mọi người ở phía sau cũng cứng ngắc. . . . . .
Mọi người: đây là tình huống gì?
“Các người đã tới a, hoan nghênh hoan nghênh.” Mộng Kỳ nghe tiếng động bên ngoài, từ trong phòng bếp đi ra.
Mọi người thấy nhìn Thẩm Điệp lại xem Mộng Kỳ, cười, “Chị dâu.”
Lúc này, trăm miệng một lời.
Mộng Kỳ: . . . . . .
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
Thẩm Điệp: . . . . . .
Mộng Kỳ phản ứng đầu tiên, “Thức ăn đã chuẩn bị xong, mọi người vào ngồi.”
Lạc Gia Hoa cũng gật đầu, “Mọi người không nên khách khí, xem như ở trong công ty, tùy tiện ngồi.”
Mọi người gật đầu, vây quanh bàn dài ngồi xuống.
Lạc Gia Hoa lặng lẽ kéo Mộng Kỳ, hôn cô một cái, lại chỉ vào Thẩm Điệp, “Cô ấy tại sao lại ở chỗ này?”
Mộng Kỳ bất đắc dĩ nhún vai, cô cũng rất muốn biết a, buổi trưa hôm nay Thẩm Điệp biến mất hai ngày xuất hiện lần nữa, sau đó liền nhờ cô làm mì sốt tương cho cô ấy, sau đó vẫn ở chỗ này vui đùa, cô rất muốn đem cô ấy ra ngoài, nhưng cô ấy vẫn nhấn chuông cửa, chuông cửa không vang thì gõ cửa, sau đó ở bên ngoài ca hát, cô không muốn làm nhà khác chú ý, chỉ có thể để cho cô đi vào.
“A, Tiểu Hoa Hoa, anh không bằng. . . . . .” Thẩm Điệp thấy Lạc Gia Hoa hôn Mộng Kỳ lập tức bất mãn, để máy tính bản xuống nhảy đến bên cạnh hai người, lập tức đem hai người tách ra, môi đỏ mọng đưa qua.
“Em cũng muốn hôn.”
Động tác của Thẩm Điệp quá đột ngột, Lạc Gia Hoa phản ứng mặc dù mau, nghiêng đầu đi, tuy không có hôn chạm môi, nhưng vẫn là hôn đến mặt, mọi người xem trò vui, 囧 ~
Lạc Gia Hoa đang muốn nổi giận, Thẩm Điệp cũng đã buông anh ra, vui vẻ lên bàn cơm.
“Thật đói a, mau ăn cơm. . . . . . Ai, các người khỏe a, thế nào đều không động đũa a, đây chính là thành quả Kiều Mộng Kỳ chuẩn bị một ngày, thoạt nhìn rất ngon, tất cả mọi người đều đã quen thân, không nên khách khí a.”
Phụ tá Tiểu An là một cô gái có lòng nhiệt tình, mở miệng đầu tiên, “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
“Có liên quan tới cô sao?”
“Ai, cô . . . . .” Phụ tá Tiểu An bị cô chọc giận đến nói không ra lời.
“Thật là quá đáng.” Lạc Gia Hoa muốn tranh cãi với cô.
“Ông xã, đừng nóng giận.” Mộng Kỳ lôi kéo Lạc Gia Hoa, trong mắt thoáng qua một đạo ám quang.
Lạc Gia Hoa ôm Mộng Kỳ, “Thật xin lỗi, anh không có chú ý, để cho cô ta chiếm được tiện nghi, anh đối với cô ta không có cảm giác nào cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với em, em không cần nghĩ nhiều.”
Mộng Kỳ nhìn bộ dáng Lạc Gia Hoa an ủi mình, cười, “Em thấy được, anh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
“Ừm.” Thấy Mộng Kỳ không để ý, Lạc Gia Hoa không khỏi cảm thấy rất không thoải mái, dưới tình huống bình thường chồng của mình bị người phụ nữ khác cường hôn, không phải nên rất tức giận tìm người phụ nữ kia tính sổ sao?
Lạc Gia Hoa vào phòng vệ sinh, Mộng Kỳ đi tới trước bàn cơm, cười, “Tốt lắm, ăn cơm đi, Cố Thông, mở đồ uống ra a. . . . . .”
Tiếng lòng của chúng nam: cái gì gọi là khí độ, đây chính là khí độ a, dưới sự khiêu khích của bạn gái trước, có thể bất động thanh sắc chào hỏi khách nhân, lại nói, Lạc kỹ sư của bọn họ đây là tình huống gì, hai nữ cùng hầu hạ một chồng, như vậy, có thể quá hạnh phúc hay không, ngay cả tiểu Kiều tốt như vậy, Lạc kỹ sư cũng không quý trọng, thật là quá đáng.
Xét thấy mọi người đối với Mộng Kỳ có hảo cảm, mọi người quyết định nhất trí trợ giúp tiểu Kiều đối ngoại, trực tiếp bỏ rơi Thẩm Điệp, Cố Thông đứng lên, đem thức uống cùng rượu mở ra, “Muốn uống cái gì tự mình rót.”
Đều là người của công ty, chỉ cần không để mắt đến Thẩm Điệp, tất cả mọi người tự tại, lúc Lạc Gia Hoa từ phòng vệ sinh đi ra, mọi người đã khai tiệc, trừ Mộng Kỳ cùng Thẩm Điệp.
Nhìn Thẩm Điệp, anh đã cảm thấy nhức đầu, trực giác nói cho anh biết, tối hôm nay sẽ không bỏ qua như vậy, quả nhiên, vừa nhìn thấy anh, Thẩm Điệp liền vui mừng hướng tới anh ngoắc.
“Tiểu Hoa Hoa, mau tới đây ngồi bên cạnh em.”
Mọi người rùng mình. . . . . .
Tiểu An rất muốn đánh Thẩm Điệp, mà Thẩm Điệp tựa như hồn nhiên không biết mình làm nhiều người tức giận, thật ra thì, cô cũng không nghĩ tới hôm nay Lạc Gia Hoa sẽ mời người của công ty tới đây liên hoan, thấy Mộng Kỳ bận rộn lâu như vậy, cô biết có khách, nhưng không biết là ai, lại nói hôm nay thật đúng là một việc vui mừng ngoài ý muốn đấy.
Bên cạnh Thẩm Điệp có hai chỗ trống, là Mộng Kỳ và Lạc Gia Hoa , cô gọi Lạc Gia Hoa ngồi vào bên cạnh mình, cũng chính là muốn cho Lạc Gia Hoa ngồi vào giữa cô và Mộng Kỳ.
Mọi người mắt đều nhìn Lạc Gia Hoa, thoáng hiện cùng suy nghĩ, nếu như Lạc kỹ sư dám ngồi vào bên cạnh Thẩm Điệp, bọn họ liền nhất trí bắt nạn anh.
Lạc Gia Hoa tự nhiên sẽ không tự tìm phiền phức, trực tiếp ngồi vào một không gian an toàn, không đợi Mộng Kỳ ngồi xuống, Thẩm Điệp lại một lần đổi vị trí đến bên cạnh Lạc Gia Hoa, mọi người đang muốn mở miệng, thì giọng nói dịu dàng của Mộng Kỳ vang lên.
“Tốt lắm, mọi người là tới liên hoan , cũng không cần bị người ngoài ý muốn xuất hiện làm ảnh hưởng tâm tình của mình, Gia Hoa, anh tiếp đãi mọi người, em vào phòng bếp cầm cốc, mọi người không nên khách khí, cứ tự nhiên.”
Mọi người: . . . . . . Chị dâu thật hiền lành a, bọn họ nhất định phải trợ giúp cô bảo vệ Lạc kỹ sư, đuổi Thẩm Điệp đi. . . . . .
Có mọi người đang ở đây, Lạc Gia Hoa cũng kh
/70
|