“Mạc thẩm ~ “
“Ai da, tiểu Kỳ cháu về nhà a?”
“Ừm.” Mộng Kỳ cười, Mạc thẩm là mẹ của bạn tốt mình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai nhà nằm đối diện nhau, tình cảm hết sức tốt, “Mạc thẩm, đây là đối tượng kết hôn của cháu, Lạc Gia Hoa, Gia Hoa, đây là hàng xóm của chúng ta, Mạc thẩm, lúc nhỏ em thường đến nhà bọn họ ăn cơm, Mạc thẩm đối với em khá tốt.”
“Mạc thẩm khỏe.”
“Ơ, xin chào , đứa nhỏ này thật là tuấn tú a.” Mạc thẩm cười tủm tỉm nhìn Mộng Kỳ, “Chỉ chớp mắt mà cháu đã có đối tượng, Tử Thông nhà chúng ta còn không có đây.”
“Mạc thẩm không nên gấp, anh Tử Thông vừa thông minh lại đẹp trai như vậy, chỉ cần anh giơ lên một ngón tay, bảo đảm có một đám mỹ nữ nhào tới nguyện ý lấy anh ấy .”
Mạc thẩm nghe Mộng Kỳ nói làm cho tức cười, “Nói là nói như vậy, nhưng ai biết những phụ nữ kia đồng ý lấy hắn là có mục đích gì đây, nếu là không có tiểu Kỳ tốt như vậy a, thẩm có thể suy xét lại cho các cô ấy làm con dâu của thẩm.”
“Ha ha ~” Mộng Kỳ lúng túng, lúc nhỏ Mạc thẩm cũng rất thích mình, mình và con trai của bà tình cảm cũng hết sức tốt, hai nhà đã từng cho là bọn họ sẽ trở thành người yêu, đáng tiếc, giữa bọn họ là chỉ có tình cảm anh em, mắt nhìn Lạc Gia Hoa, hướng Mạc thẩm nói,
“Mạc thẩm, cháu sẽ qua thăm thẩm sau, bây giờ cháu phải về nhà.”
“Ai, được, nếu không buổi tối đến nhà thẩm ăn cơm?”
“Không phiền toái thẩm , một lát bọn cháu phải về rồi, hôm nay Gia Hoa xin nghỉ cùng cháu về nhà , ngày mai anh ấy còn phải đi làm.”
“Ân, hắn là người địa phương nào a?”
“Thành phố B.”
“Ân, không tệ, xem ra tiểu Kỳ là muốn an cư ở thành phố B.”
“Thẩm không cần phải nói như vậy, nơi này cách thành phố B cũng chỉ mất hai giờ đi xe, về sau có rất nhiều cơ hội, cháu sẽ thường xuyên trở lại thăm thẩm .”
“Ai, lời này thẩm thích nghe, tiểu Thông chạy ra nước ngoài, cha của hắn lại cả ngày bận rộn công việc , tiểu Kỳ a, thẩm từ nhỏ đem cháu trở thành con gái, có rảnh, con phải đến thăm thẩm a.”
Mộng Kỳ cười, “Nhất định.”
“Vậy được, cháu về nhà trước đi, chắc ba mẹ cháu cũng nhớ cháu lắm .” Làm quan hệ hàng xóm thân thiết, Mạc thẩm cũng biết Mộng Kỳ đã lâu chưa có trở về nhà, mặc dù rất muốn nói chuyện với cô, nhưng vẫn là để cô nhanh chóng về gặp ba mẹ mình.
Mắt thấy Mạc thẩm cầm lấy đồ đi xuống lầu, Mộng Kỳ lúc này mới ấn chuông cửa, có lẽ là nhiệt tình của Mạc thẩm làm cho trong lòng cô bớt khẩn trương một chút, ngược lại cũng có chút ít mong đợi.
Mở cửa là ba ba, Mộng Kỳ ánh mắt sáng lên, “Ba ba.”
“Đã trở lại.” Kiều cha liếc mắt liền thấy Lạc Gia Hoa đi phía sau Mộng Kỳ, nghiêng người để cho hai người bước vào, “Vào đi, ba và mẹ của con đã chờ nãy giờ .”
Nghe được Kiều cha nhắc đến Kiều mẹ, Mộng Kỳ lập tức liền có chút khẩn trương.
Lôi kéo Lạc Gia Hoa vào nhà, liếc mắt liền thấy Kiều mẹ ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, một bộ dáng đại nhân muốn thăng đường thẩm vấn, tim Mộng Kỳ lập tức nhảy lên,
“Mẹ, con đã trở về.”
Kiều cha đóng cửa lại ngồi vào bên cạnh kiều mẹ, nhìn hai người nói, “Các con ngồi đi.”
“Ừm.” Mộng Kỳ lập tức ngồi xuống.
“Cảm ơn cha.” Lạc Gia Hoa cười mở miệng, vừa giới thiệu chính mình vừa đưa lên lễ vật, “Cha, mẹ, con tên là Lạc Gia Hoa, lần đầu gặp mặt, có chút tâm ý nhỏ.”
“Để xuống đi.” Kiều cha bị Lạc Gia Hoa một tiếng cha làm cho hù dọa không nhẹ, “Khụ, con gọi bác trai là được rồi.”
Lạc Gia Hoa lễ vật để xuống , ngồi xuống bên cạnh Mộng Kỳ, mắt thấy cô muốn phản bác, vội vàng lôi kéo tay của cô ý bảo cô đừng lên tiếng, để cho chính mình ứng phó,
“Cha, con nghĩ Mộng Kỳ đã nói cho cha biết chuyện chúng con đăng ký , vốn là theo quy củ trước khi đăng ký chúng con cần phải tới bái phóng cha cùng mẹ trưng cầu ý kiến của ba mẹ mới được…”
“Chúng con là nhất kiến chung tình, là con yêu cầu đăng ký trước .” Mộng Kỳ vội vàng nói tiếp, “Hai người muốn trách thì trách con đi.”
“Con có thật sự muốn làm phản rồi?” Liên tục không nói gì Kiều mẹ đột nhiên gầm lên, hù dọa Mộng Kỳ thoáng cái không dám nói tiếp nữa.
Kiều cha thấy thế, bất đắc dĩ vỗ vỗ mu bàn tay của kiều mẹ, “Bà thiệt là, lúc con không có trở lại, cả ngày nghĩ đến không ngủ được, lần này bà lại hung dữ với con, làm sao nó dám thân cận bà.”
Kiều mẹ trừng kiều cha một cái, “Ông không nên nuông chiều nó quá đi, ông xem một chút nó hiện tại cánh đã cứng cáp , không đem chúng ta để vào mắt.”
“Tốt lắm, chuyện cũng đã như vậy, bà còn muốn thế nào, chẳng lẽ không cho bọn nó cưới?”
“Con không đồng ý.” Mộng Kỳ lập tức nói.
Kiều mẹ không có nói gì.
Kiều cha sắc mặt trầm xuống, khuyên bảo, “Bà cùng con gái hồi lâu không có gặp, hãy cùng nhau trò chuyện đi, , đừng cứ mãi lạnh lùng, làm cho con gái hoảng sợ , rõ ràng trong lòng rất nhớ nó, lại không muốn biểu hiện ra.”
“Ai nói tôi nhớ nó, nếu có thì chỉ nghĩ nó còn không bằng nghĩ một con bạch nhãn lang.” Kiều mẹ xoay đầu qua một bên đi.
Kiều cha bất đắc dĩ nhìn Mộng Kỳ, ý bảo cô hãy nói chuyện với mẹ, sau đó thần sắc nghiêm túc nhìn xem Lạc Gia Hoa, “Lạc tiên sinh, cậu theo tôi vào thư phòng đi, chúng ta hãy nói chuyện một chút.”
Lạc Gia Hoa vội vàng đứng lên, “Tốt, ba ba.”
Mộng Kỳ lo lắng nhìn anh, Lạc Gia Hoa nở một nụ cười cho cô an tâm.
Kiều cha đem hai người hỗ động đặt vào trong mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hài lòng.
Lạc Gia Hoa cùng Kiều cha vào thư phòng, Mộng Kỳ đứng lên muốn đi nghe lén hai người nói gì, bị Kiều mẹ hét ngừng, “Đứng lại.”
“… Mẹ.”
“Còn biết gọi tôi là mẹ, tôi cho là cả đời cô sẽ không về cái nhà này nữa chứ.” Kiều mẹ lạnh lùng nói.
Mộng Kỳ khẩn trương ngồi xuống đối diện mẹ, cúi đầu không nói lời nào.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Mộng Kỳ, Kiều mẹ vốn là chuẩn bị một bụng trào phúng, đột nhiên không cách nào nói ra khỏi miệng được.
Hồi lâu không nghe thấy Kiều mẹ nói tiếp, Mộng Kỳ ngẩng đầu len lén nhìn Kiều mẹ, kết quả liền thấy Kiều mẹ cứ nhìn chằm chằm vào chính mình, lập tức bị hù dọa cúi đầu…
Nhin thấy Mộng Kỳ vẻ mặt như mèo, Kiều mẹ khóe miệng không tự giác câu dẫn, sợ Mộng Kỳ nhìn thấy, lại vội vàng kéo xuống. Mộng Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực cúi đầu ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi của mình, tay phải chơi nắm ngón cái tay trái, đây là động tác lúc cô khẩn trương, cúi đầu cô tự nhiên không có phát hiện Kiều mẹ nhìn cô mờ ám đặt vào trong mắt.
Cũng không biết Kiều cha cùng Lạc Gia Hoa nói cái gì, ngồi ở trong phòng khách cả tí xíu âm thanh cũng không nghe được, Mộng Kỳ thu hồi lỗ tai vễnh lên của mình, buồn bực nghĩ, trong nhà khi nào thì cách âm tốt như vậy .
Nghe nửa ngày cũng nghe không được nửa điểm âm thanh, Mộng Kỳ đành phải đem lực chú ý của mình quay lại phòng khách, đúng là mẹ cô hiện tại cái gì cũng không nói, cũng không trào phúng cô, cũng làm cho cô cảm thấy rất ngoài ý muốn .
Sẽ không phải tại đánh chủ ý gì đi? Nghĩ đến đây, Mộng Kỳ lại có chút đứng ngồi không yên .
Nếu như nói thế giới này người mà Mộng Kỳ vừa kính vừa sợ, không thể bỏ sót chính là Kiều mẹ.
Mộng Kỳ đột nhiên phát hiện, trên bàn không có trà, nên biết mẹ là đặc biệt thích uống trà lài , bình thường ở nhà đều phải uống một ly, nhưng bây giờ không có, Mộng Kỳ hai mắt tỏa sáng, lập tức biết mình nên làm cái gì , dè dặt nhìn thoáng qua Kiều mẹ, thử kêu một tiếng,
“Mẹ ~ “
Không biết đang nhìn ở đâu Kiều mẹ quay đầu nhàn nhạt nhìn Mộng Kỳ một cái, không nói gì, chỉ là nửa khiêu mi, ý bảo: có gì muốn làm?
Đối với Mộng Kỳ mà nói, Kiều mẹ không có há mồm, chính là thái độ tốt nhất, bởi vậy hai mắt cô lập tức cong cong, không tự giác mang theo nịnh nọt, “Mẹ, con pha ly trà lài cho mẹ được không?”
Kiều mẹ chân mày cau lại, Mộng Kỳ lập tức toàn thân tóc gáy đều dựng lên, như lâm đại địch…
Hồi lâu, Kiều mẹ rốt cục trở lại thần thái tôn quý ban đầu, Mộng Kỳ lập tức cảm thấy, mùa xuân đến ~
Đứng lên, cao hứng nói, “Mẹ chờ, lập tức là xong ngay.”
Nói xong liền hướng phòng bếp đi đến, bóng lưng nhẹ nhàng, bước chân khoái trá.
Kiều mẹ nhìn bóng lưng khoan khoái của con gái, khóe miệng cũng chầm chậm câu dẫn.
Phi thường nghiêm túc dụng tâm pha một bình trà, mang ra, “Mẹ, uống trà.”
Kiều mẹ tiếp nhận trà trong tay Mộng Kỳ, uống một ngụm, tay nghề không tệ, đương nhiên, lời này là nói ở trong lòng.
Rót trà cho Kiều mẹ, thấy bà uống, Mộng Kỳ hết sức cao hứng, lập tức lên kế hoạch, mong đợi nhìn Kiều mẹ, “Mẹ, con đi pha trà cho ba được hay không?”
Kiều mẹ như nhìn thấu được tâm tư của cô nói, “Ba con không thích uống trà lài.”
“Vậy con pha loại khác.”
“Hiện tại không cần.”
Mộng Kỳ khóe miệng rũ xuống, vô tình ngồi bên cạnh Kiều mẹ, “Ân.”
Kiều mẹ vừa uống trà, khóe mắt vừa đánh giá con gái, giống như gầy, “Vì cái gì không phải là hắn?”
“…”
Nhìn mẹ một chút, Mộng Kỳ mới phản ứng, rốt cục mới biết ‘hắn trong miệng Kiều mẹ là chỉ người nào. Nhếch miệng, “Hắn nói không muốn kết hôn, nói gia cảnh mình không tốt lắm, có năng lực lại bởi vì không có hậu trường không có đất dụng võ, không cam lòng, con nghĩ muốn kết hôn, cho nên cùng với hắn phân ra.”
“Hừ, đã sớm nhìn ra.” Kiều mẹ hừ lạnh, “Loại người này dã tâm rất lớn, con xem đi, về sau hắn tìm bạn gái, nhất định là cô gái có gia cảnh thật tốt, nếu là gia cảnh của con tốt một chút, hắn sẽ bắt lấy con không thả .”
Mộng Kỳ bĩu môi, “Mã hậu pháo.”
“Con nói cái gì?”
“Không có, không nói gì.”
“Mẹ biết rõ con nghĩ thế nào, luôn thập phần tự tin, nhưng không biết, ánh mắt của mình khá hơn, luôn luôn nhìn lầm , có người phải thật sự trải qua cuộc sống năm tháng lắng đọng mới có thể nhìn thấu, con dù sao không có trải qua sự tàn khốc của xã hội, cũng không biết bản tính tà ác của con người, nhìn lầm rồi, khó tránh khỏi lần sau sẽ đem con mắt sáng lên chút ít.”
Kiều mẹ phát biểu, trong lòng có chỗ đau lòng, Mộng Kỳ nghe lời, “Ừm.”
“Người này đây, tại sao biết ?”
Mộng Kỳ trong lòng dừng lại, tại sao biết , nói thật? Phỏng đoán bị mẹ cô cắt đứt chân sau đó bất chấp tất cả yêu cầu ly hôn, nói dối? Cô lại không cùng Lạc Gia Hoa soạn sẵn lời kịch, nếu như nói ra không giống nhau thì làm sao bây giờ, suy nghĩ một chút, Mộng Kỳ cảm thấy hay là ném đạn khói đi,
“Chúng con biết nhau trong trường hợp tương đối đặc biệt, tóm lại, chúng con là nhất kiến chung tình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh liền quyết định làm bạn cả đời.”
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ba phần thiệt giả, người ngoài khó biện luận.
Kiều mẹ quả nhiên không có truy vấn, bà bị một vấn đề khác chú ý, “Tốc độ cực nhanh liền chuẩn bị kết hôn? Nhanh đến ngay cả cha mẹ cũng không kịp gặp mặt một lần? Con có tiền đồ.”
“… chuyện của mình, con có thể làm chủ.”
Kiều mẹ: …
“Ai da, tiểu Kỳ cháu về nhà a?”
“Ừm.” Mộng Kỳ cười, Mạc thẩm là mẹ của bạn tốt mình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai nhà nằm đối diện nhau, tình cảm hết sức tốt, “Mạc thẩm, đây là đối tượng kết hôn của cháu, Lạc Gia Hoa, Gia Hoa, đây là hàng xóm của chúng ta, Mạc thẩm, lúc nhỏ em thường đến nhà bọn họ ăn cơm, Mạc thẩm đối với em khá tốt.”
“Mạc thẩm khỏe.”
“Ơ, xin chào , đứa nhỏ này thật là tuấn tú a.” Mạc thẩm cười tủm tỉm nhìn Mộng Kỳ, “Chỉ chớp mắt mà cháu đã có đối tượng, Tử Thông nhà chúng ta còn không có đây.”
“Mạc thẩm không nên gấp, anh Tử Thông vừa thông minh lại đẹp trai như vậy, chỉ cần anh giơ lên một ngón tay, bảo đảm có một đám mỹ nữ nhào tới nguyện ý lấy anh ấy .”
Mạc thẩm nghe Mộng Kỳ nói làm cho tức cười, “Nói là nói như vậy, nhưng ai biết những phụ nữ kia đồng ý lấy hắn là có mục đích gì đây, nếu là không có tiểu Kỳ tốt như vậy a, thẩm có thể suy xét lại cho các cô ấy làm con dâu của thẩm.”
“Ha ha ~” Mộng Kỳ lúng túng, lúc nhỏ Mạc thẩm cũng rất thích mình, mình và con trai của bà tình cảm cũng hết sức tốt, hai nhà đã từng cho là bọn họ sẽ trở thành người yêu, đáng tiếc, giữa bọn họ là chỉ có tình cảm anh em, mắt nhìn Lạc Gia Hoa, hướng Mạc thẩm nói,
“Mạc thẩm, cháu sẽ qua thăm thẩm sau, bây giờ cháu phải về nhà.”
“Ai, được, nếu không buổi tối đến nhà thẩm ăn cơm?”
“Không phiền toái thẩm , một lát bọn cháu phải về rồi, hôm nay Gia Hoa xin nghỉ cùng cháu về nhà , ngày mai anh ấy còn phải đi làm.”
“Ân, hắn là người địa phương nào a?”
“Thành phố B.”
“Ân, không tệ, xem ra tiểu Kỳ là muốn an cư ở thành phố B.”
“Thẩm không cần phải nói như vậy, nơi này cách thành phố B cũng chỉ mất hai giờ đi xe, về sau có rất nhiều cơ hội, cháu sẽ thường xuyên trở lại thăm thẩm .”
“Ai, lời này thẩm thích nghe, tiểu Thông chạy ra nước ngoài, cha của hắn lại cả ngày bận rộn công việc , tiểu Kỳ a, thẩm từ nhỏ đem cháu trở thành con gái, có rảnh, con phải đến thăm thẩm a.”
Mộng Kỳ cười, “Nhất định.”
“Vậy được, cháu về nhà trước đi, chắc ba mẹ cháu cũng nhớ cháu lắm .” Làm quan hệ hàng xóm thân thiết, Mạc thẩm cũng biết Mộng Kỳ đã lâu chưa có trở về nhà, mặc dù rất muốn nói chuyện với cô, nhưng vẫn là để cô nhanh chóng về gặp ba mẹ mình.
Mắt thấy Mạc thẩm cầm lấy đồ đi xuống lầu, Mộng Kỳ lúc này mới ấn chuông cửa, có lẽ là nhiệt tình của Mạc thẩm làm cho trong lòng cô bớt khẩn trương một chút, ngược lại cũng có chút ít mong đợi.
Mở cửa là ba ba, Mộng Kỳ ánh mắt sáng lên, “Ba ba.”
“Đã trở lại.” Kiều cha liếc mắt liền thấy Lạc Gia Hoa đi phía sau Mộng Kỳ, nghiêng người để cho hai người bước vào, “Vào đi, ba và mẹ của con đã chờ nãy giờ .”
Nghe được Kiều cha nhắc đến Kiều mẹ, Mộng Kỳ lập tức liền có chút khẩn trương.
Lôi kéo Lạc Gia Hoa vào nhà, liếc mắt liền thấy Kiều mẹ ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, một bộ dáng đại nhân muốn thăng đường thẩm vấn, tim Mộng Kỳ lập tức nhảy lên,
“Mẹ, con đã trở về.”
Kiều cha đóng cửa lại ngồi vào bên cạnh kiều mẹ, nhìn hai người nói, “Các con ngồi đi.”
“Ừm.” Mộng Kỳ lập tức ngồi xuống.
“Cảm ơn cha.” Lạc Gia Hoa cười mở miệng, vừa giới thiệu chính mình vừa đưa lên lễ vật, “Cha, mẹ, con tên là Lạc Gia Hoa, lần đầu gặp mặt, có chút tâm ý nhỏ.”
“Để xuống đi.” Kiều cha bị Lạc Gia Hoa một tiếng cha làm cho hù dọa không nhẹ, “Khụ, con gọi bác trai là được rồi.”
Lạc Gia Hoa lễ vật để xuống , ngồi xuống bên cạnh Mộng Kỳ, mắt thấy cô muốn phản bác, vội vàng lôi kéo tay của cô ý bảo cô đừng lên tiếng, để cho chính mình ứng phó,
“Cha, con nghĩ Mộng Kỳ đã nói cho cha biết chuyện chúng con đăng ký , vốn là theo quy củ trước khi đăng ký chúng con cần phải tới bái phóng cha cùng mẹ trưng cầu ý kiến của ba mẹ mới được…”
“Chúng con là nhất kiến chung tình, là con yêu cầu đăng ký trước .” Mộng Kỳ vội vàng nói tiếp, “Hai người muốn trách thì trách con đi.”
“Con có thật sự muốn làm phản rồi?” Liên tục không nói gì Kiều mẹ đột nhiên gầm lên, hù dọa Mộng Kỳ thoáng cái không dám nói tiếp nữa.
Kiều cha thấy thế, bất đắc dĩ vỗ vỗ mu bàn tay của kiều mẹ, “Bà thiệt là, lúc con không có trở lại, cả ngày nghĩ đến không ngủ được, lần này bà lại hung dữ với con, làm sao nó dám thân cận bà.”
Kiều mẹ trừng kiều cha một cái, “Ông không nên nuông chiều nó quá đi, ông xem một chút nó hiện tại cánh đã cứng cáp , không đem chúng ta để vào mắt.”
“Tốt lắm, chuyện cũng đã như vậy, bà còn muốn thế nào, chẳng lẽ không cho bọn nó cưới?”
“Con không đồng ý.” Mộng Kỳ lập tức nói.
Kiều mẹ không có nói gì.
Kiều cha sắc mặt trầm xuống, khuyên bảo, “Bà cùng con gái hồi lâu không có gặp, hãy cùng nhau trò chuyện đi, , đừng cứ mãi lạnh lùng, làm cho con gái hoảng sợ , rõ ràng trong lòng rất nhớ nó, lại không muốn biểu hiện ra.”
“Ai nói tôi nhớ nó, nếu có thì chỉ nghĩ nó còn không bằng nghĩ một con bạch nhãn lang.” Kiều mẹ xoay đầu qua một bên đi.
Kiều cha bất đắc dĩ nhìn Mộng Kỳ, ý bảo cô hãy nói chuyện với mẹ, sau đó thần sắc nghiêm túc nhìn xem Lạc Gia Hoa, “Lạc tiên sinh, cậu theo tôi vào thư phòng đi, chúng ta hãy nói chuyện một chút.”
Lạc Gia Hoa vội vàng đứng lên, “Tốt, ba ba.”
Mộng Kỳ lo lắng nhìn anh, Lạc Gia Hoa nở một nụ cười cho cô an tâm.
Kiều cha đem hai người hỗ động đặt vào trong mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hài lòng.
Lạc Gia Hoa cùng Kiều cha vào thư phòng, Mộng Kỳ đứng lên muốn đi nghe lén hai người nói gì, bị Kiều mẹ hét ngừng, “Đứng lại.”
“… Mẹ.”
“Còn biết gọi tôi là mẹ, tôi cho là cả đời cô sẽ không về cái nhà này nữa chứ.” Kiều mẹ lạnh lùng nói.
Mộng Kỳ khẩn trương ngồi xuống đối diện mẹ, cúi đầu không nói lời nào.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Mộng Kỳ, Kiều mẹ vốn là chuẩn bị một bụng trào phúng, đột nhiên không cách nào nói ra khỏi miệng được.
Hồi lâu không nghe thấy Kiều mẹ nói tiếp, Mộng Kỳ ngẩng đầu len lén nhìn Kiều mẹ, kết quả liền thấy Kiều mẹ cứ nhìn chằm chằm vào chính mình, lập tức bị hù dọa cúi đầu…
Nhin thấy Mộng Kỳ vẻ mặt như mèo, Kiều mẹ khóe miệng không tự giác câu dẫn, sợ Mộng Kỳ nhìn thấy, lại vội vàng kéo xuống. Mộng Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực cúi đầu ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi của mình, tay phải chơi nắm ngón cái tay trái, đây là động tác lúc cô khẩn trương, cúi đầu cô tự nhiên không có phát hiện Kiều mẹ nhìn cô mờ ám đặt vào trong mắt.
Cũng không biết Kiều cha cùng Lạc Gia Hoa nói cái gì, ngồi ở trong phòng khách cả tí xíu âm thanh cũng không nghe được, Mộng Kỳ thu hồi lỗ tai vễnh lên của mình, buồn bực nghĩ, trong nhà khi nào thì cách âm tốt như vậy .
Nghe nửa ngày cũng nghe không được nửa điểm âm thanh, Mộng Kỳ đành phải đem lực chú ý của mình quay lại phòng khách, đúng là mẹ cô hiện tại cái gì cũng không nói, cũng không trào phúng cô, cũng làm cho cô cảm thấy rất ngoài ý muốn .
Sẽ không phải tại đánh chủ ý gì đi? Nghĩ đến đây, Mộng Kỳ lại có chút đứng ngồi không yên .
Nếu như nói thế giới này người mà Mộng Kỳ vừa kính vừa sợ, không thể bỏ sót chính là Kiều mẹ.
Mộng Kỳ đột nhiên phát hiện, trên bàn không có trà, nên biết mẹ là đặc biệt thích uống trà lài , bình thường ở nhà đều phải uống một ly, nhưng bây giờ không có, Mộng Kỳ hai mắt tỏa sáng, lập tức biết mình nên làm cái gì , dè dặt nhìn thoáng qua Kiều mẹ, thử kêu một tiếng,
“Mẹ ~ “
Không biết đang nhìn ở đâu Kiều mẹ quay đầu nhàn nhạt nhìn Mộng Kỳ một cái, không nói gì, chỉ là nửa khiêu mi, ý bảo: có gì muốn làm?
Đối với Mộng Kỳ mà nói, Kiều mẹ không có há mồm, chính là thái độ tốt nhất, bởi vậy hai mắt cô lập tức cong cong, không tự giác mang theo nịnh nọt, “Mẹ, con pha ly trà lài cho mẹ được không?”
Kiều mẹ chân mày cau lại, Mộng Kỳ lập tức toàn thân tóc gáy đều dựng lên, như lâm đại địch…
Hồi lâu, Kiều mẹ rốt cục trở lại thần thái tôn quý ban đầu, Mộng Kỳ lập tức cảm thấy, mùa xuân đến ~
Đứng lên, cao hứng nói, “Mẹ chờ, lập tức là xong ngay.”
Nói xong liền hướng phòng bếp đi đến, bóng lưng nhẹ nhàng, bước chân khoái trá.
Kiều mẹ nhìn bóng lưng khoan khoái của con gái, khóe miệng cũng chầm chậm câu dẫn.
Phi thường nghiêm túc dụng tâm pha một bình trà, mang ra, “Mẹ, uống trà.”
Kiều mẹ tiếp nhận trà trong tay Mộng Kỳ, uống một ngụm, tay nghề không tệ, đương nhiên, lời này là nói ở trong lòng.
Rót trà cho Kiều mẹ, thấy bà uống, Mộng Kỳ hết sức cao hứng, lập tức lên kế hoạch, mong đợi nhìn Kiều mẹ, “Mẹ, con đi pha trà cho ba được hay không?”
Kiều mẹ như nhìn thấu được tâm tư của cô nói, “Ba con không thích uống trà lài.”
“Vậy con pha loại khác.”
“Hiện tại không cần.”
Mộng Kỳ khóe miệng rũ xuống, vô tình ngồi bên cạnh Kiều mẹ, “Ân.”
Kiều mẹ vừa uống trà, khóe mắt vừa đánh giá con gái, giống như gầy, “Vì cái gì không phải là hắn?”
“…”
Nhìn mẹ một chút, Mộng Kỳ mới phản ứng, rốt cục mới biết ‘hắn trong miệng Kiều mẹ là chỉ người nào. Nhếch miệng, “Hắn nói không muốn kết hôn, nói gia cảnh mình không tốt lắm, có năng lực lại bởi vì không có hậu trường không có đất dụng võ, không cam lòng, con nghĩ muốn kết hôn, cho nên cùng với hắn phân ra.”
“Hừ, đã sớm nhìn ra.” Kiều mẹ hừ lạnh, “Loại người này dã tâm rất lớn, con xem đi, về sau hắn tìm bạn gái, nhất định là cô gái có gia cảnh thật tốt, nếu là gia cảnh của con tốt một chút, hắn sẽ bắt lấy con không thả .”
Mộng Kỳ bĩu môi, “Mã hậu pháo.”
“Con nói cái gì?”
“Không có, không nói gì.”
“Mẹ biết rõ con nghĩ thế nào, luôn thập phần tự tin, nhưng không biết, ánh mắt của mình khá hơn, luôn luôn nhìn lầm , có người phải thật sự trải qua cuộc sống năm tháng lắng đọng mới có thể nhìn thấu, con dù sao không có trải qua sự tàn khốc của xã hội, cũng không biết bản tính tà ác của con người, nhìn lầm rồi, khó tránh khỏi lần sau sẽ đem con mắt sáng lên chút ít.”
Kiều mẹ phát biểu, trong lòng có chỗ đau lòng, Mộng Kỳ nghe lời, “Ừm.”
“Người này đây, tại sao biết ?”
Mộng Kỳ trong lòng dừng lại, tại sao biết , nói thật? Phỏng đoán bị mẹ cô cắt đứt chân sau đó bất chấp tất cả yêu cầu ly hôn, nói dối? Cô lại không cùng Lạc Gia Hoa soạn sẵn lời kịch, nếu như nói ra không giống nhau thì làm sao bây giờ, suy nghĩ một chút, Mộng Kỳ cảm thấy hay là ném đạn khói đi,
“Chúng con biết nhau trong trường hợp tương đối đặc biệt, tóm lại, chúng con là nhất kiến chung tình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh liền quyết định làm bạn cả đời.”
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ba phần thiệt giả, người ngoài khó biện luận.
Kiều mẹ quả nhiên không có truy vấn, bà bị một vấn đề khác chú ý, “Tốc độ cực nhanh liền chuẩn bị kết hôn? Nhanh đến ngay cả cha mẹ cũng không kịp gặp mặt một lần? Con có tiền đồ.”
“… chuyện của mình, con có thể làm chủ.”
Kiều mẹ: …
/70
|