Mặc dù Lạc Gia Hoa làm cho Mộng Kỳ không cần khẩn trương, nhưng từ khi cúp điện thoại, tinh thần Mộng Kỳ liền bắt đầu có chút không tập trung , làm cái gì đều không thể làm xong, ngược lại cảm thấy rất buồn ngủ, cô biết rõ, đây cũng là tật xấu kì quái của mình phát tác, thở dài một hơi, đang cùng Chu công đấu tranh trong chốc lát, nhận mệnh trở về trên giường ngủ. Lạc Gia Hoa mặc dù nói buổi tối sẽ về sớm một chút, nhưng khi Mộng Kỳ tỉnh dậy đã sáu giờ rưỡi còn chưa có về nhà, vội vàng gọi điện thoại cho anh, hỏi anh khi nào thì trở lại.
“Đại khái là trễ một chút, phải hơn bảy giờ đi, em nếu đói bụng liền ăn cơm trước, anh mua ít đồ trở về.”
Gia Hoa vừa chọn đồ, vừa cùng Mộng Kỳ nói chuyện, từ sau khi nghe vài Gia Cát Lượng trong công ty nghĩ kế cho anh, anh quyết định phải mua lễ vật, thuận tiện còn chuẩn bị rất nhiều đáp án tốt nhất để phòng các vấn đề mà cha mẹ vợ thường hay hỏi con rể, vật này là Cố Thông từ trong lưới hạ đưa cho anh , xét thấy tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn, Lạc Gia Hoa mặc dù đem tờ giấy nhận lấy, nhưng mười phân lý trí quyết định không tham khảo những thứ đáp án này, anh cảm thấy, không có gì, quan trọng chỉ cần thành thật chân thành là được.
Kiều cha Kiều mẹ đều là cả ngày tiếp xúc với nhiều người , bọn họ ăn cơm nhiều hơn mình hai mươi mấy năm, ánh mắt nhìn người, sẽ không kém đi , thay vì tại trước mặt bọn họ múa rìu qua mắt thợ lưu lại ấn tượng xấu, không bằng ngay từ đầu dùng thành ý để chinh phục họ.
Nói, lúc trước anh cùng Thẩm Điệp lui tới, cũng đã gặp Thẩm cha Thẩm mẹ nhiều lần, tại nhà bọn họ ăn cơm cũng nhiều, lúc mình còn nhỏ xuyên gặp bọn họ, nhưng cũng là bởi vì quá quen thuộc, trong đầu của anh chưa từng có khái niệm khẩn trương khi gặp cha mẹ vợ, lần này, là phải gặp người hoàn toàn không quen biết, bởi vì quan hệ với Mộng Kỳ, anh phải kêu một tiếng ba mẹ, cái loại khẩn trương đó, giống như là từ trong mà tản mát ra ngoài , làm cho anh không có cách nào bỏ qua.
Điện thoại bên kia Mộng Kỳ nghe nói anh phải về trễ một chút, liền hỏi anh buổi tối ăn mì sốt tương như thế nào, Lạc Gia Hoa nói cứ tự nhiên , mặc dù không có nếm qua mì sốt tương cô làm, nhưng là, từ đối với tín nhiệm của cô, anh cảm thấy, mặt này nhất định có thể yên tâm.
Quả nhiên, chờ khi anh về đến nhà, vừa vào cửa liền ngửi thấy được mùi thơm, lập tức có một loại cảm giác nước miếng chảy ròng.
Vật trên tay quá nhiều, anh phải nhấn chuông cửa , Mộng Kỳ mở cửa, thấy trên tay anh nhiều đồ như vậy, vội vàng lấy qua, “Như thế nào mua nhiều đồ như vậy?”
“Thơm quá a ~” Lạc Gia Hoa đi vào nhà, trước ngửi thấy được mùi thơm, hít vào hai hơi thật sâu, lúc này mới trả lời, “Những thứ này đều là mua cho cha mẹ vợ.”
Mộng Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn bao lớn bao nhỏ mà Lạc Gia Hoa mua , “Nhiều như vậy? Hơn nữa, những thứ này đều là đồ rất quý đi.”
“Lần đầu tiên bái phỏng, anh cũng không biết nên mua những thứ gì, những thứ này là nhờ người của công ty đưa ra ý kiến, tranh luận liền mua hết, còn có thật nhiều thứ anh cũng không mua, bởi vì cảm thấy những thứ kia không quá thích hợp.”
“Để đồ xuống đi, anh coi trọng như vậy,emlại cảm thấy, khi em đến nhà anh mua gì đó cũng quá tùy tiện đi, như vậy, em như thế nào không biết xấu hổ.”
Lạc Gia Hoa cười, “Không phải là em đã nói lễ nhẹ nhưng tình nặng sao, cha mẹ anh đều thích lễ vật của em, rất tri kỷ, anh mua những thứ này, là không biết nên mua cái gì, cho nên mới phải nhiều một chút, hơn nữa, anh và em cũng không giống nhau a, em là gả cho anh, anh là muốn kết hôn với con gái bảo bối của ba mẹ, mua thật nhiều, đó là cần phải vậy.”
Mộng Kỳ cười, “Liền nghe anh nói, toàn là nói tốt không a.”
Lạc Gia Hoa trên tay trống không, lúc này mới ôm Mộng Kỳ tại trên trán cô in xuống một nụ hôn, “Vợ à, anh đói bụng.”
Mộng Kỳ vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, “Anh chờ, em đi làm nước sốt , chỉ cần ba phút là tốt rồi.”
“Ừm.”
Mộng Kỳ vừa đi tới phòng bếp lại nói, “Đi rửa tay.”
“Tốt.” Lạc Gia Hoa đi theo Mộng Kỳ vào phòng bếp, liền mở vòi nước rửa một tý, cứ như vậy đứng ở bên cạnh Mộng Kỳ nhìn cô bận rộn, nhìn cô thân thể linh lung ở trong phòng bếp vòng tới vòng lui, động tác thuần thục, vẻ mặt khoái trá, Lạc Gia Hoa không tự giác thấy ngây người, bình thản mà thật sự hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.
“Anh thích thật nhiều nổ tương hay là hơi ít một chút?”
“Thật nhiều.”
“Tốt.” Tổng cộng múc ra sáu chén, bỏ vào trong tô của Lạc Gia Hoa bốn chén, “Đủ chưa?”
Nhìn cái tô lớn, Lạc Gia Hoa gật đầu, “Đủ rồi.”
“Bưng đi ra ngoài đi.”
“Tốt.”
Hương thơm ngào ngạt của mì sốt tương khơi gợi lên vị giác của Lạc Gia Hoa, tùy ý kẹp một đũa lớn cho vào miệng, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên,
“Thân ái , em đã trở về.”
“Phốc ~ khụ khụ ~~~ “
Nghe được có giọng nói của phụ nữ, Mộng Kỳ vội vàng bỏ đồ trên tay xuống đi ra khỏi phòng bếp, kết quả chỉ thấy một thân ảnh, sau đó liền nghe được tiếng kêu thống khổ thảm thiết, ngay sau đó chính là tiếng vang răng rắc, rồi trên bàn trước mặt đánh ngã, Lạc Gia Hoa bởi vì chưa kịp chuẩn bị, Thẩm Điệp mãnh liệt bổ nhào, làm anh té nhào, cái mông hung hăng ngã trên mặt đất, đặc biệt là trên người còn có người đang ôm chặt, có thể làm anh đau chết.
Mộng Kỳ có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt, không biết mình nên làm cái gì.
“Thân ái , anh không sao chớ.” Thẩm Điệp vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, kéo Lạc Gia Hoa.
Lạc Gia Hoa vặn vẹo đứng lên, phản ứng đầu tiên là thấy Mộng Kỳ, cô đứng ở cửa phòng bếp cắn răng ủy khuất ( quýnh, kỳ thật con gái nhà ta là đang ngẩn người ~ ), vội vàng bỏ qua Thẩm Điệp, lui qua một bên,
“Em làm sao đến đây?”
Thẩm Điệp bởi vì động tác của Lạc Gia Hoa thoáng hiện lên một đạo ám quang, rất là không vui, “Không phải là anh nói nơi này cũng có một phần của em sao, khi nào em muốn đến thì đến , như thế nào, không được tự nhiên như vậy, có phải hay không ẩn dấu một người phụ nữ”
Lạc Gia Hoa càng không được tự nhiên .
Theo ánh mắt của anh, Thẩm Điệp thấy được Mộng Kỳ, ngẩn ngơ, lập tức giận, “Cô ta là ai?”
Lạc Gia Hoa nhìn cái bàn trước mặt bị đánh ngã, thật đáng tiếc, đưa tay nhặt chén đỡ lên, vứt sạch ở trên bàn , lấy lên còn có thể ăn sao?
Mắt thấy ngón tay Thẩm Điệp chỉ mình, Mộng Kỳ cảm thấy, lúc này chính mình thối lui đến phòng bếp, chỉ sợ sẽ có điều hiềm nghi, mình phải cường thế chút ít, nếu Lạc Gia Hoa không bỏ được, chắc chắn cho là mình đang khi dễ bạn gái trước đây của anh, cho nên, cô dùng mắt to ngập nhìn Lạc Gia Hoa, ý là, anh xem, sau đó đi đến trước bàn,
“Anh tới lấy đi, cái này vứt đi cũng đừng có ăn.”
Bị ánh mắt này nhìn, không hiểu sao làm cho Lạc Gia Hoa có cảm giác chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống, “Khụ, để anh giới thiệu một chút, này là vợ của anh, Kiều Mộng Kỳ, Mộng Kỳ, đây là Thẩm Điệp, trước đã từng nói qua cho em biết .”
Thẩm Điệp mở to con mắt, “Tốt, Lạc Gia Hoa, anh được a, em mới rời đi vài ngày mà anh đã có vợ, anh kẻ bạc tình này ~ “
“…”
“Khụ khụ, Hoa, anh là cố ý tìm người phụ nữ khác lừa gạt em có đúng hay không, em không thích người phụ nữ này, anh đuổi cô ta đi a.” Không đợi Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ nói tiếp, Thẩm Điệp lại đột nhiên nhảy qua ôm lấy Lạc Gia Hoa, nếu là lúc trước Lạc Gia Hoa chắc chắn rất thích tư thái con nít này Thẩm Điệp, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhất là đã cùng Mộng Kỳ từng có tiếp xúc thân mật qua, lại càng cảm thấy, ôm Mộng Kỳ, mềm mại , so với Thẩm Điệp toàn thân là xương cốt muốn thoải mái hơn cực kỳ nhiều.
Lạc Gia Hoa luống cuống tay chân đem Thẩm Điệp từ trên người mình kéo xuống, nghiêm túc nhìn cô, “Thẩm Điệp, anh nói là sự thật, cô ấy thật sự là vợ của anh, xin em chú ý tới lời nói và hành động.”
“Cái kia, chồng à, nếu không em tiến vào phòng trước, các người cứ thoải mái trò chuyện đi.” Mộng Kỳ vội ho một tiếng, thật sự là cảm giác mình không có cần thiết ở chỗ này.
Lạc Gia Hoa lắc đầu, “Không cần, ở chỗ này tốt lắm.”
Thấy Lạc Gia Hoa nói như vậy, Thẩm Điệp trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
“Em ngồi đi.” Lạc Gia Hoa chỉ chỉ ghế sô pha.
Thẩm Điệp khí thế hung hăng đi tới đặt mông ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên phát hiện nơi này có nhiều vật lúc trước không có , mà đồ đạc của mình, nhìn một chút, một món cũng không có thấy, vội vàng đứng dậy, bay thẳng vào thư phòng, phòng ngủ tìm một lần.
Lạc Gia Hoa biết rõ cô đang tìm cái gì, liền tùy ý cô.
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Điệp vọt tới trước mặt Lạc Gia Hoa, “Lạc Gia Hoa, đồ đạc của em đâu?”
Lạc Gia Hoa dắt tay Mộng Kỳ ngồi xuống ghế sofa, đối với Thẩm Điệp làm một cái tư thế mời ngồi, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Mộng Kỳ , chính mình vào phòng, lưu lại ánh mắt thù địch của Thẩm Điệp nhìn xem Mộng Kỳ, loại cảm giác này, chính là cảm giác phẩn nộ đồ của cô bị người khác trộm mất, nhất là tên trộm này lại là một mỹ nữ xuất sắc, xuất phát từ đồng loại cùng đạo lý khiển trách, Thẩm Điệp đối với Mộng Kỳ thì càng đáng ghét.
Cộng thêm Mộng Kỳ mặt không chút thay đổi, càng làm cho cô cảm giác mình bị xem thường.
Không đến nửa phút, Lạc Gia Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, ngồi bên cạnh Mộng Kỳ, đưa lên một cuốn sổ hồng cho Thẩm Điệp, “Xem một chút.”
Ba chữ giấy hôn thú to làm cho Thẩm Điệp hôn mê.
“Anh biết rõ, nếu như không nhìn thấy giấy hôn thú của anh, em chắc sẽ không hết hy vọng , anh lấy ra cho em xem, không phải là vì bắt nạt em hoặc là gì khác, nếu như nói, lúc đầu cùng cô ấy đăng ký anh có chút ít xúc động, nhưng mấy ngày nay chung đụng làm cho anh cảm thấy được, cuộc sống bây giờ rất tốt, Mộng Kỳ là một người vợ anh từ mơ tưởng, anh nghĩ muốn sống qua ngày thật tốt cùng cô ấy, sinh con dưỡng cái, đến khi đầu bạc, về phần đồ đạc của em, đã không thích hợp để ở chỗ này , cho nên, anh đã đóng gói đưa về đến nhà em, ngay hôm sau khi em xuất ngoại đã đưa qua, em không biết, anh nghĩ, hẳn là bác trai bác gái không có nói cho em biết.”
Đối với mình luôn ngoan ngoãn phục tùng Lạc Gia Hoa đột nhiên trở nên mạnh mẽ dứt khoát như vậy thế, Thẩm Điệp cảm thấy, chính mình có chút muốn ngất, đầu óc không đủ dùng.
“Em, em phải về nhà.”
“Có thể.” Lạc Gia Hoa đứng lên, “Bất quá…”
“?”
“Chìa khóa nhà của anh có thể gửi lại cho anh không?”
Thẩm Điệp hung hăng trừng Lạc Gia Hoa một cái, từ trong túi lấy cái chìa khóa quăng ra, bước nhanh chạy ra ngoài.
Lạc Gia Hoa vội vàng đuổi theo, tính tình của Thẩm Điệp làm cho anh có chút không yên lòng, “Em chờ một chút, anh đưa cô ấy đi.”
“Không cần lòng tốt giả tạo của anh.”
Mộng Kỳ thấy Thẩm Điệp chạy ra ngoài, cũng sợ cô xúc động gặp chuyện không may, vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, “Anh mau đuổi theo cô ấy đi, đem cô ấy an toàn đưa về nhà.”
Lạc Gia Hoa cảm kích liếc mắt nhìn Mộng Kỳ, “Anh rất mau trở lại.”
“Tốt.”
Chỉ chớp mắt, trong phòng lại còn lại một người, Mộng Kỳ đi vào phòng bếp, nhìn hai cái chén nổ tương, bất đắc dĩ cười cười, này đều là chuyện nhỏ a, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được Thẩm Điệp, thật đúng là như lời Lạc Gia Hoa, chân chính là một phụ nữ hấp tấp nhiệt tình bắn ra bốn phía, đáng tiếc, người phụ nữ như vậy, là Lạc Gia Hoa không khống chế được , rất đơn giản, không phải anh không có năng lực, mà là anh quá mức thiện lương, đối với người mình yêu, luôn rộng lượng như vậy, mà Thẩm Điệp, rõ ràng không phải là người có thể hiểu được lòng tốt của Lạc Gia Hoa, cho nên, muốn chân chính khống chế cô, cần phải mạnh hơn thế lại là người có máu lạnh, người như vậy, mới có thể khắc chế Thẩm Điệp, chẳng người có thể khống chế cô, cũng có khả năng hấp dẫn cô.
Tâm trí Mộng Kỳ là tương đối sớm quen thuộc, cô hơi lo lắng, Thẩm Điệp có thể hay không bởi vì Lạc Gia Hoa xoay người rời đi lại trở nên cường thế nên đột nhiên phát hiện ưu điểm của anh ngược lại sẽ thích anh, cũng không phải cô không bỏ được Lạc Gia Hoa hoặc là Lạc Gia Hoa không thể bỏ cô, chỉ là, cô vừa mới kết hôn, nếu ly hôn, đến một lần phiền toái, thì lần thứ hai, thứ ba, giống như có điểm bị thua thiệt a.
Gia Cát Lượng (Trung: 诸葛亮 <諸葛亮> (Gia Cát Lượng)/ Zhūge Liàng) tự là Khổng Minh (181–234), hiệu là Ngọa Long tiên sinh, là vị quân sư và đại thần của nước Thục thời hậu Hán. Ông là một chính trị gia, nhà quân sự, học giả và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật. Trong quân sự, ông đã tạo ra các chiến thuật như: Bát Quái trận đồ (Hình vẽ tám trận), Liên nỏ (Nỏ Liên Châu, tên bắn ra liên tục), Mộc ngưu lưu mã (trâu gỗ ngựa máy). Tương truyền ông còn là người chế ra đèn trời (Khổng Minh đăng – một dạng khinh khí cầu cỡ nhỏ) và món màn thầu. Thân thế Gia Cát Lượng được biết tới nhiều qua tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Mì sốt tương
“Đại khái là trễ một chút, phải hơn bảy giờ đi, em nếu đói bụng liền ăn cơm trước, anh mua ít đồ trở về.”
Gia Hoa vừa chọn đồ, vừa cùng Mộng Kỳ nói chuyện, từ sau khi nghe vài Gia Cát Lượng trong công ty nghĩ kế cho anh, anh quyết định phải mua lễ vật, thuận tiện còn chuẩn bị rất nhiều đáp án tốt nhất để phòng các vấn đề mà cha mẹ vợ thường hay hỏi con rể, vật này là Cố Thông từ trong lưới hạ đưa cho anh , xét thấy tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn, Lạc Gia Hoa mặc dù đem tờ giấy nhận lấy, nhưng mười phân lý trí quyết định không tham khảo những thứ đáp án này, anh cảm thấy, không có gì, quan trọng chỉ cần thành thật chân thành là được.
Kiều cha Kiều mẹ đều là cả ngày tiếp xúc với nhiều người , bọn họ ăn cơm nhiều hơn mình hai mươi mấy năm, ánh mắt nhìn người, sẽ không kém đi , thay vì tại trước mặt bọn họ múa rìu qua mắt thợ lưu lại ấn tượng xấu, không bằng ngay từ đầu dùng thành ý để chinh phục họ.
Nói, lúc trước anh cùng Thẩm Điệp lui tới, cũng đã gặp Thẩm cha Thẩm mẹ nhiều lần, tại nhà bọn họ ăn cơm cũng nhiều, lúc mình còn nhỏ xuyên gặp bọn họ, nhưng cũng là bởi vì quá quen thuộc, trong đầu của anh chưa từng có khái niệm khẩn trương khi gặp cha mẹ vợ, lần này, là phải gặp người hoàn toàn không quen biết, bởi vì quan hệ với Mộng Kỳ, anh phải kêu một tiếng ba mẹ, cái loại khẩn trương đó, giống như là từ trong mà tản mát ra ngoài , làm cho anh không có cách nào bỏ qua.
Điện thoại bên kia Mộng Kỳ nghe nói anh phải về trễ một chút, liền hỏi anh buổi tối ăn mì sốt tương như thế nào, Lạc Gia Hoa nói cứ tự nhiên , mặc dù không có nếm qua mì sốt tương cô làm, nhưng là, từ đối với tín nhiệm của cô, anh cảm thấy, mặt này nhất định có thể yên tâm.
Quả nhiên, chờ khi anh về đến nhà, vừa vào cửa liền ngửi thấy được mùi thơm, lập tức có một loại cảm giác nước miếng chảy ròng.
Vật trên tay quá nhiều, anh phải nhấn chuông cửa , Mộng Kỳ mở cửa, thấy trên tay anh nhiều đồ như vậy, vội vàng lấy qua, “Như thế nào mua nhiều đồ như vậy?”
“Thơm quá a ~” Lạc Gia Hoa đi vào nhà, trước ngửi thấy được mùi thơm, hít vào hai hơi thật sâu, lúc này mới trả lời, “Những thứ này đều là mua cho cha mẹ vợ.”
Mộng Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn bao lớn bao nhỏ mà Lạc Gia Hoa mua , “Nhiều như vậy? Hơn nữa, những thứ này đều là đồ rất quý đi.”
“Lần đầu tiên bái phỏng, anh cũng không biết nên mua những thứ gì, những thứ này là nhờ người của công ty đưa ra ý kiến, tranh luận liền mua hết, còn có thật nhiều thứ anh cũng không mua, bởi vì cảm thấy những thứ kia không quá thích hợp.”
“Để đồ xuống đi, anh coi trọng như vậy,emlại cảm thấy, khi em đến nhà anh mua gì đó cũng quá tùy tiện đi, như vậy, em như thế nào không biết xấu hổ.”
Lạc Gia Hoa cười, “Không phải là em đã nói lễ nhẹ nhưng tình nặng sao, cha mẹ anh đều thích lễ vật của em, rất tri kỷ, anh mua những thứ này, là không biết nên mua cái gì, cho nên mới phải nhiều một chút, hơn nữa, anh và em cũng không giống nhau a, em là gả cho anh, anh là muốn kết hôn với con gái bảo bối của ba mẹ, mua thật nhiều, đó là cần phải vậy.”
Mộng Kỳ cười, “Liền nghe anh nói, toàn là nói tốt không a.”
Lạc Gia Hoa trên tay trống không, lúc này mới ôm Mộng Kỳ tại trên trán cô in xuống một nụ hôn, “Vợ à, anh đói bụng.”
Mộng Kỳ vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, “Anh chờ, em đi làm nước sốt , chỉ cần ba phút là tốt rồi.”
“Ừm.”
Mộng Kỳ vừa đi tới phòng bếp lại nói, “Đi rửa tay.”
“Tốt.” Lạc Gia Hoa đi theo Mộng Kỳ vào phòng bếp, liền mở vòi nước rửa một tý, cứ như vậy đứng ở bên cạnh Mộng Kỳ nhìn cô bận rộn, nhìn cô thân thể linh lung ở trong phòng bếp vòng tới vòng lui, động tác thuần thục, vẻ mặt khoái trá, Lạc Gia Hoa không tự giác thấy ngây người, bình thản mà thật sự hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.
“Anh thích thật nhiều nổ tương hay là hơi ít một chút?”
“Thật nhiều.”
“Tốt.” Tổng cộng múc ra sáu chén, bỏ vào trong tô của Lạc Gia Hoa bốn chén, “Đủ chưa?”
Nhìn cái tô lớn, Lạc Gia Hoa gật đầu, “Đủ rồi.”
“Bưng đi ra ngoài đi.”
“Tốt.”
Hương thơm ngào ngạt của mì sốt tương khơi gợi lên vị giác của Lạc Gia Hoa, tùy ý kẹp một đũa lớn cho vào miệng, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên,
“Thân ái , em đã trở về.”
“Phốc ~ khụ khụ ~~~ “
Nghe được có giọng nói của phụ nữ, Mộng Kỳ vội vàng bỏ đồ trên tay xuống đi ra khỏi phòng bếp, kết quả chỉ thấy một thân ảnh, sau đó liền nghe được tiếng kêu thống khổ thảm thiết, ngay sau đó chính là tiếng vang răng rắc, rồi trên bàn trước mặt đánh ngã, Lạc Gia Hoa bởi vì chưa kịp chuẩn bị, Thẩm Điệp mãnh liệt bổ nhào, làm anh té nhào, cái mông hung hăng ngã trên mặt đất, đặc biệt là trên người còn có người đang ôm chặt, có thể làm anh đau chết.
Mộng Kỳ có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt, không biết mình nên làm cái gì.
“Thân ái , anh không sao chớ.” Thẩm Điệp vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, kéo Lạc Gia Hoa.
Lạc Gia Hoa vặn vẹo đứng lên, phản ứng đầu tiên là thấy Mộng Kỳ, cô đứng ở cửa phòng bếp cắn răng ủy khuất ( quýnh, kỳ thật con gái nhà ta là đang ngẩn người ~ ), vội vàng bỏ qua Thẩm Điệp, lui qua một bên,
“Em làm sao đến đây?”
Thẩm Điệp bởi vì động tác của Lạc Gia Hoa thoáng hiện lên một đạo ám quang, rất là không vui, “Không phải là anh nói nơi này cũng có một phần của em sao, khi nào em muốn đến thì đến , như thế nào, không được tự nhiên như vậy, có phải hay không ẩn dấu một người phụ nữ”
Lạc Gia Hoa càng không được tự nhiên .
Theo ánh mắt của anh, Thẩm Điệp thấy được Mộng Kỳ, ngẩn ngơ, lập tức giận, “Cô ta là ai?”
Lạc Gia Hoa nhìn cái bàn trước mặt bị đánh ngã, thật đáng tiếc, đưa tay nhặt chén đỡ lên, vứt sạch ở trên bàn , lấy lên còn có thể ăn sao?
Mắt thấy ngón tay Thẩm Điệp chỉ mình, Mộng Kỳ cảm thấy, lúc này chính mình thối lui đến phòng bếp, chỉ sợ sẽ có điều hiềm nghi, mình phải cường thế chút ít, nếu Lạc Gia Hoa không bỏ được, chắc chắn cho là mình đang khi dễ bạn gái trước đây của anh, cho nên, cô dùng mắt to ngập nhìn Lạc Gia Hoa, ý là, anh xem, sau đó đi đến trước bàn,
“Anh tới lấy đi, cái này vứt đi cũng đừng có ăn.”
Bị ánh mắt này nhìn, không hiểu sao làm cho Lạc Gia Hoa có cảm giác chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống, “Khụ, để anh giới thiệu một chút, này là vợ của anh, Kiều Mộng Kỳ, Mộng Kỳ, đây là Thẩm Điệp, trước đã từng nói qua cho em biết .”
Thẩm Điệp mở to con mắt, “Tốt, Lạc Gia Hoa, anh được a, em mới rời đi vài ngày mà anh đã có vợ, anh kẻ bạc tình này ~ “
“…”
“Khụ khụ, Hoa, anh là cố ý tìm người phụ nữ khác lừa gạt em có đúng hay không, em không thích người phụ nữ này, anh đuổi cô ta đi a.” Không đợi Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ nói tiếp, Thẩm Điệp lại đột nhiên nhảy qua ôm lấy Lạc Gia Hoa, nếu là lúc trước Lạc Gia Hoa chắc chắn rất thích tư thái con nít này Thẩm Điệp, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhất là đã cùng Mộng Kỳ từng có tiếp xúc thân mật qua, lại càng cảm thấy, ôm Mộng Kỳ, mềm mại , so với Thẩm Điệp toàn thân là xương cốt muốn thoải mái hơn cực kỳ nhiều.
Lạc Gia Hoa luống cuống tay chân đem Thẩm Điệp từ trên người mình kéo xuống, nghiêm túc nhìn cô, “Thẩm Điệp, anh nói là sự thật, cô ấy thật sự là vợ của anh, xin em chú ý tới lời nói và hành động.”
“Cái kia, chồng à, nếu không em tiến vào phòng trước, các người cứ thoải mái trò chuyện đi.” Mộng Kỳ vội ho một tiếng, thật sự là cảm giác mình không có cần thiết ở chỗ này.
Lạc Gia Hoa lắc đầu, “Không cần, ở chỗ này tốt lắm.”
Thấy Lạc Gia Hoa nói như vậy, Thẩm Điệp trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
“Em ngồi đi.” Lạc Gia Hoa chỉ chỉ ghế sô pha.
Thẩm Điệp khí thế hung hăng đi tới đặt mông ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên phát hiện nơi này có nhiều vật lúc trước không có , mà đồ đạc của mình, nhìn một chút, một món cũng không có thấy, vội vàng đứng dậy, bay thẳng vào thư phòng, phòng ngủ tìm một lần.
Lạc Gia Hoa biết rõ cô đang tìm cái gì, liền tùy ý cô.
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Điệp vọt tới trước mặt Lạc Gia Hoa, “Lạc Gia Hoa, đồ đạc của em đâu?”
Lạc Gia Hoa dắt tay Mộng Kỳ ngồi xuống ghế sofa, đối với Thẩm Điệp làm một cái tư thế mời ngồi, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Mộng Kỳ , chính mình vào phòng, lưu lại ánh mắt thù địch của Thẩm Điệp nhìn xem Mộng Kỳ, loại cảm giác này, chính là cảm giác phẩn nộ đồ của cô bị người khác trộm mất, nhất là tên trộm này lại là một mỹ nữ xuất sắc, xuất phát từ đồng loại cùng đạo lý khiển trách, Thẩm Điệp đối với Mộng Kỳ thì càng đáng ghét.
Cộng thêm Mộng Kỳ mặt không chút thay đổi, càng làm cho cô cảm giác mình bị xem thường.
Không đến nửa phút, Lạc Gia Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, ngồi bên cạnh Mộng Kỳ, đưa lên một cuốn sổ hồng cho Thẩm Điệp, “Xem một chút.”
Ba chữ giấy hôn thú to làm cho Thẩm Điệp hôn mê.
“Anh biết rõ, nếu như không nhìn thấy giấy hôn thú của anh, em chắc sẽ không hết hy vọng , anh lấy ra cho em xem, không phải là vì bắt nạt em hoặc là gì khác, nếu như nói, lúc đầu cùng cô ấy đăng ký anh có chút ít xúc động, nhưng mấy ngày nay chung đụng làm cho anh cảm thấy được, cuộc sống bây giờ rất tốt, Mộng Kỳ là một người vợ anh từ mơ tưởng, anh nghĩ muốn sống qua ngày thật tốt cùng cô ấy, sinh con dưỡng cái, đến khi đầu bạc, về phần đồ đạc của em, đã không thích hợp để ở chỗ này , cho nên, anh đã đóng gói đưa về đến nhà em, ngay hôm sau khi em xuất ngoại đã đưa qua, em không biết, anh nghĩ, hẳn là bác trai bác gái không có nói cho em biết.”
Đối với mình luôn ngoan ngoãn phục tùng Lạc Gia Hoa đột nhiên trở nên mạnh mẽ dứt khoát như vậy thế, Thẩm Điệp cảm thấy, chính mình có chút muốn ngất, đầu óc không đủ dùng.
“Em, em phải về nhà.”
“Có thể.” Lạc Gia Hoa đứng lên, “Bất quá…”
“?”
“Chìa khóa nhà của anh có thể gửi lại cho anh không?”
Thẩm Điệp hung hăng trừng Lạc Gia Hoa một cái, từ trong túi lấy cái chìa khóa quăng ra, bước nhanh chạy ra ngoài.
Lạc Gia Hoa vội vàng đuổi theo, tính tình của Thẩm Điệp làm cho anh có chút không yên lòng, “Em chờ một chút, anh đưa cô ấy đi.”
“Không cần lòng tốt giả tạo của anh.”
Mộng Kỳ thấy Thẩm Điệp chạy ra ngoài, cũng sợ cô xúc động gặp chuyện không may, vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, “Anh mau đuổi theo cô ấy đi, đem cô ấy an toàn đưa về nhà.”
Lạc Gia Hoa cảm kích liếc mắt nhìn Mộng Kỳ, “Anh rất mau trở lại.”
“Tốt.”
Chỉ chớp mắt, trong phòng lại còn lại một người, Mộng Kỳ đi vào phòng bếp, nhìn hai cái chén nổ tương, bất đắc dĩ cười cười, này đều là chuyện nhỏ a, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được Thẩm Điệp, thật đúng là như lời Lạc Gia Hoa, chân chính là một phụ nữ hấp tấp nhiệt tình bắn ra bốn phía, đáng tiếc, người phụ nữ như vậy, là Lạc Gia Hoa không khống chế được , rất đơn giản, không phải anh không có năng lực, mà là anh quá mức thiện lương, đối với người mình yêu, luôn rộng lượng như vậy, mà Thẩm Điệp, rõ ràng không phải là người có thể hiểu được lòng tốt của Lạc Gia Hoa, cho nên, muốn chân chính khống chế cô, cần phải mạnh hơn thế lại là người có máu lạnh, người như vậy, mới có thể khắc chế Thẩm Điệp, chẳng người có thể khống chế cô, cũng có khả năng hấp dẫn cô.
Tâm trí Mộng Kỳ là tương đối sớm quen thuộc, cô hơi lo lắng, Thẩm Điệp có thể hay không bởi vì Lạc Gia Hoa xoay người rời đi lại trở nên cường thế nên đột nhiên phát hiện ưu điểm của anh ngược lại sẽ thích anh, cũng không phải cô không bỏ được Lạc Gia Hoa hoặc là Lạc Gia Hoa không thể bỏ cô, chỉ là, cô vừa mới kết hôn, nếu ly hôn, đến một lần phiền toái, thì lần thứ hai, thứ ba, giống như có điểm bị thua thiệt a.
Gia Cát Lượng (Trung: 诸葛亮 <諸葛亮> (Gia Cát Lượng)/ Zhūge Liàng) tự là Khổng Minh (181–234), hiệu là Ngọa Long tiên sinh, là vị quân sư và đại thần của nước Thục thời hậu Hán. Ông là một chính trị gia, nhà quân sự, học giả và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật. Trong quân sự, ông đã tạo ra các chiến thuật như: Bát Quái trận đồ (Hình vẽ tám trận), Liên nỏ (Nỏ Liên Châu, tên bắn ra liên tục), Mộc ngưu lưu mã (trâu gỗ ngựa máy). Tương truyền ông còn là người chế ra đèn trời (Khổng Minh đăng – một dạng khinh khí cầu cỡ nhỏ) và món màn thầu. Thân thế Gia Cát Lượng được biết tới nhiều qua tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Mì sốt tương
/70
|