Từ trong phòng vệ sinh đi ra, mở ti vi xem trong chốc lát, đồng hồ báo thức đi về hướng mười một giờ, Lạc Gia Hoa tắt ti vi, nhìn trong thư phòng vẫn sáng đèn không có động tĩnh, đi vào, quả nhiên, Mộng Kỳ vẫn còn đang nghiêm túc vẽ tranh, nhìn thoáng qua, phát hiện cô chính là nhân vật chính trong tranh, hắn nhớ rõ cô đã nói qua mình vẽ tranh minh họa cho nhà xuất bản, có lẽ đây chính là tranh minh họa cô làm. Không tự giác đi tới, liếc nhìn hình như là minh họa cho tiểu thuyết, không thể không nói, khuôn mặt nhân vật hết sức duy mĩ, coi như là anh không nhìn những vật này, thoạt nhìn cũng cảm thấy đặc biệt xinh đẹp, hết sức bị hấp dẫn. Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của cô, Lạc Gia Hoa ngược lại không biết có nên gọi cô nghỉ ngơi hay không. Ngược lại đang nghiêm túc vẽ tranh Mộng Kỳ cảm giác được bên cạnh có thêm một người, ngẩng đầu nhìn Lạc Gia Hoa, “Anh đã làm xong?” “Ách, ừm, đúng vậy, anh chuẩn bị nghỉ ngơi,em có muốn hay không cùng nhau nghỉ ngơi?” Nói xong mới phát hiện lời này có chút mập mờ, trời mới biết anh căn bản là không nghĩ nhiều. Cũng may giờ phút này Mộng Kỳ đang chìm đắm trong linh cảm như suối, cũng không có nghe ra lời này mập mờ, trực tiếp lắc đầu, “Anh đi nghỉ ngơi, em làm xong bức tranh rồi sẽ đi nghỉ sau.” Thấy Mộng Kỳ cũng không có nghe được trong lời nói mập mờ, Lạc Gia Hoa thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia thất vọng, còn chưa kịp cẩn thận nghĩ vì cái gì thất vọng, gật đầu, “Tốt lắm, anh ngủ trước, em không cần phải làm quá muộn, thức đêm đối với làn da không tốt.” “Ừm.” Mộng Kỳ cũng không ngẩng đầu lên đáp lại. Nhìn thoáng qua Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa trở lại gian phòng nghỉ ngơi. Bên này, Mộng Kỳ liên tục vẽ bức tranh cuối cùng, lấy tất cả ra kiểm tra một chút, xác định có thể giao bản thảo , liền đem phê duyệt cất kỹ, chuẩn bị ngày mai đi giao bản thảo, xoa xoa cái cổ có chút mỏi nhừ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thời gian, đã là lúc trời vừa rạng sáng, trong ngày thường cô cũng rất ít khi ngủ trễ như thế , lúc trước tinh thần tập trung cao độ , hiện tại trầm tĩnh lại mới phát hiện rất muốn ngủ a, tắt đèn trong thư phòng, trở lại phòng ngủ, Lạc Gia Hoa dường như đã ngủ , Mộng Kỳ đứng ở bên giường, nhẹ nhàng cởi giày lên giường, vừa đặt lưng xuống liền ngủ, trong bóng tối cảm thụ được trên giường có thêm một người khác, đây là chồng của cô, từ trước mắt vì số lần chung đụng không nhiều mà nói, cảm giác cũng không tệ lắm, một người chồng săn sóc, một đứa bé khả ái, khi nào thì cô có thể thực hiện nguyện vọng của mình đây? Nói, đây là buổi tối thứ hai bọn họ cùng một chỗ, ngày hôm qua anh không có đụng chính mình, cô đang khẩn trương ngoài trầm tĩnh lại, hôm nay, bọn họ chung đụng không tồi, vì cái gì còn không đụng chính mình đây? Kỳ thật, cô từ lúc tiến vào gian phòng này cũng đã chuẩn bị xong a. Đúng là loại chuyện như vậy, anh là một đại nam nhân không chủ động, cô cũng không thể chủ động, thôi, cứ như vậy, hết thảy tùy duyên. Mộng Kỳ lật người, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, trong đầu lại đột nhiên vang lên một câu nói: em có muốn hay không cùng nhau nghỉ ngơi? Lúc ấy cô cũng không có nghĩ nhiều, nhưng là bây giờ thì khác, những lời này, như thế nào nghe đều cảm thấy là muốn mời cô, sẽ không phải là như vậy muốn mời, nếu như là thật, chính mình không chút lựa chọn cự tuyệt… Kia… Mộng Kỳ không dám tưởng tượng có thể hay không làm cho Lạc Gia Hoa mất mặt, cô chỉ cảm thấy, mặt giống như nóng rần lên. Thoáng cái, ngay tiếp theo thân thể cũng bắt đầu nóng lên, nam nhân bên cạnh, làm sao bây giờ, anh là ngủ thật hay ngủ giả, cô có muốn hay không đánh thức anh, nếu là đánh thức anh, có thể hay không anh vốn có ý này mà chỉ do cô hiểu lầm, đến lúc đó còn mặt mũi nào nhìn người a, một đống vấn đề lớn ở trong đầu tán loạn, nghĩ cũng nghĩ không thông, vì vậy, Mộng Kỳ bắt đầu làm chuyện sở trường nhất của mình, bình thường cô có chuyện nghĩ không ra hoặc là thời điểm không vui , liền đi ngủ, vì vậy, con mắt khép lại, không đến một phút, thành công gặp mặt Chu công. Buổi sáng khi tỉnh lại, đã chín giờ rưỡi , có kinh nghiệm ngày hôm qua, Mộng Kỳ bình tĩnh rời giường sửa sang lại chính mình cho thật tốt, mới đi đến phòng bếp, quả nhiên có bữa sáng Lạc Gia Hoa chuẩn bị tốt, mặc dù chỉ là cháo, nhưng là muốn sớm lên, theo như lời anh nói, bữa sáng do anh chịu trách nhiệm, nhìn hộp cơm ở trong tủ lạnh đã bị anh mang đi, trên tủ lạnh còn giữ một tờ giấy, “Thức dậy nhớ ăn bữa sáng đó, thấy em ngủ ngon không có đánh thức em, buổi trưa ở nhà một mình, không cần phải lười biếng, phải làm ăn, nếu để cho anh biết em ăn uống không điều độ, coi chừng anh làm cho em hảo xem a, chồng em.” Mộng Kỳ khóe miệng câu dẫn, không có ai sẽ cự tuyệt người khác quan tâm, nhất là sáng sớm liền hưởng tụ quan tâm như vậy, cảm giác thật sự rất tốt. Tình cảnh lại xuất hiện: Lạc Gia Hoa đồng hồ sinh vật rất quy luật, rất ít khi dùng đồng hồ báo thức, mỗi sáng sớm bảy giờ liền tỉnh lại, trước sau như một đứng lên, thu thập xong chính mình, lấy gạo rửa sạch phơi tốt, xuống dưới lầu vận động nửa giờ, thuận tiện mua vài cái bánh bao trở lại, lên lầu, nấu cháo, cháo trắng bánh bao, là bữa sáng của anh, chỉ là buổi sáng hiện tại so với dĩ vãng có chút bất đồng, trên giường của anh nhiều hơn một mỹ nhân. Bộ dáng mỹ nhân ngủ, cũng rất đẹp. Mở mắt, trước quay đầu nhìn mỹ nhân ngủ ngon ở bên cạnh một chút, cùng dĩ vãng thô lỗ bất đồng, Lạc Gia Hoa nhẹ nhàng đứng dậy, lập lại công việc mỗi ngày, ăn sáng xong, chuẩn bị tốt cho bà xã một phần, sau đó lưu tờ giấy, khi viết đến nếu để cho anh biết em ăn uống không điều độ, coi chừng anh, vốn là anh nghĩ viết, nếu để cho anh biết rõ em ăn uống không điều độ, coi chừng anh đánh vào tiểu PP (mông) của em , nhưng là nghĩ đến chính mình còn không có sờ qua tiểu PP của cô, như vậy có thể hay không làm cho cô cảm giác mình là đang đùa giỡn nàng, giống như sắc lang, suy nghĩ một chút, Lạc Gia Hoa rốt cục thay đổi cách viết, viết thành coi chừng anh làm cho em hảo xem, mặc dù ngữ điệu mang nguy hiểm, nhưng lại có thể làm cho người cảm giác được sự quan tâm của anh. Viết xong tờ giấy dán lên tủ lạnh, Lạc Gia Hoa cầm lấy hộp cơm tối hôm qua Mộng Kỳ vì mình chuẩn bị, mang theo tâm tình khoái trá đi làm vậy. Tình cảnh trở về hiện tại: Đem tờ giấy Lạc Gia Hoa lưu lại giật xuống, Mộng Kỳ bắt đầu ăn bữa sáng, vừa lấy điện thoại ra kiếm số Lạc Gia Hoa, gửi tin nhắn: đã rời giường, cám ơn bữa sáng của chồng em , ăn thật ngon. Tin tức gửi đi thành công, đem tên Lạc Gia Hoa sửa đổi thành: ông xã. Cảm động, từng chút từng chút cộng lại, chính là tình cảm. Không đến một phút, nhận được tin nhắn, đến từ ông xã: không khách khí, khi nào muốn đổi khẩu vị thì nói một tiếng, chồng em sẽ làm cho em. Mộng Kỳ hai mắt cong cong: tốt, chồng thích ăn dưa muối không, em cảm thấy được cháo trắng ăn với dưa muối tốt hơn, có muốn hay không em chuẩn bị một chút? Từng giọt ~~ từng giọt ~~ Tin nhắn đến từ ông xã: tốt, hết thảy nghe theo bà xã . Mộng Kỳ: ( khuôn mặt tươi cười J ) Để điện thoại di động xuống, Mộng Kỳ duy trì tâm tình tốt đẹp chính mình vượt qua một thời gian bữa sáng khoái trá. Cùng lúc đó, trong phòng họp công ty thiết kế tình cảnh trở về hiện tại: Lạc Gia Hoa triệu tập mọi người họp, giảng thuật các khái niệm bản thiết kế của chính mình , điện thoại di động trong túi rung động, Lạc Gia Hoa dừng dừng một cái, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, có tin nhắn, suy nghĩ một chút, cùng mọi người chào hỏi đi qua một bên, mở ra tin nhắn, đến từ Kiều Mộng Kỳ: đã rời giường, cám ơn bữa sáng của chồng em , ăn thật ngon. Không hiểu , rất hạnh phúc, khóe miệng Lạc Gia Hoa nhếch lên, ngón tay thon dài bắt đầu ấn phím trả lời: không khách khí, khi nào muốn đổi khẩu vị thì nói một tiếng, chồng em sẽ làm cho em. Đô ~~~ thanh âm chấn động ~~~ Đến từ Kiều Mộng Kỳ: tốt, chồng thích ăn dưa muối không, em cảm thấy được cháo trắng ăn với dưa muối tốt hơn, có muốn hay không em chuẩn bị một chút? Hồi phục: tốt, hết thảy nghe theo bà xã. Đến từ Kiều Mộng Kỳ: ( khuôn mặt tươi cười J ) Ánh nắng sáng sớm chiếu qua thủy tinh dừng trên khuôn mặt nam nhân đứng cạnh cửa sổ, giờ phút này xuất ra nụ cười ôn nhu điên đảo chúng sinh,trong khoảng thời gian ngắn mê hoặc ánh mắt của đám nam nữ phía sau, lại càng nát lòng của thiếu nữ, trên đời này, có thể để cho Lạc kỹ sư của bọn họ lộ ra biểu tình ôn nhu như thế, đại khái chỉ có một nữ nhân, đúng là, Lạc kỹ sư từ lúc nào đã đem thời gian họp vào làm việc riêng rồi? Trời ạ, a, Lạc kỹ sư lạnh lùng của bọn họ đi đến nơi nào rồi a , mau trả hắn lại đây. Nhận được khuôn mặt tươi cười từ Kiều Mộng Kỳ , Lạc Gia Hoa không hề nhắn trở lại, cầm di động xoay người lại, đưa điện thoại di động tùy ý đặt trên bàn hội nghị, tiếp tục hội nghị lúc nãy, cùng trước khô khan bất đồng, mỗi người cũng có thể cảm giác được Lạc kỹ sư như có như không tâm tình rất tốt cùng khóe miệng khẽ câu dẫn ra nụ cười, quá mê người , nửa giờ sau, họp xong, tuyên bố tan họp, mọi người từ từ thu dọn đồ đạc, có thể cùng Lạc kỹ sư chung đụng trong khoảng cách gần , nhiều một giây là một giây a, thừa dịp trên mặt anh còn có nụ cười ôn nhu. Anh em đại học kiêm công ty phía đối tác Cố Thông dùng tốc độ cực nhanh vọt đến bên người Lạc Gia Hoa , một đôi mắt đào hoa thoáng hiện lên bát quái quang (ánh sáng nhiều chuyện), “Công tư bất phân là không được , nói một chút, tin nhắn của ai?” Lạc Gia Hoa mặt không chút thay đổi nhìn Cố Thông một cái, “Có liên quan gì tới cậu?” Cố Thông: “Ác ác, mỹ nhân là một con dao hai lưỡi, có thể khích lệ cậu tiến tới, cũng có thể phá hủy cậu a người anh em…” Không đợi Cố Thông phát biểu hết lý luận mỹ nhân hai lưỡi của mình, Lạc Gia Hoa đã cắt đứt, “Là vợ của tôi.” “…” Người nào đó ngã xuống đất. Mọi người: ngẩng đầu nhìn trời, là lỗ tai bọn họ xảy ra vấn đề sao? ? ?
/70
|