Thư ký rót cho Quý Vĩ một tách cà phê, sau đó liền lui ra ngoài. Hắn nhìn tách cà phê mà nâu, quấy rồi lại quấy, chợt phát hiện bản thân căn bản là không muốn uống!
Cuộc sống không có Cố Thiển Hi nhìn chung rất bình thường, chẳng qua rất nhiều thói quen vô tri vô giác đã thay đổi!
“Anh tới rất nhanh!” Hắn đặt tách cà phê xuống, vẫn là quen uống nước ấm bên cạnh.
Phó Hữu Minh ngồi một bên, mặt đanh lại: “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ sự uy hiếp của anh?”
Quý Vĩ xem thường nhún nhún vai: “Nếu không bây giờ anh ở chỗ này làm gì?” Hﮠcười nham hiểm, khóe miệng giương giương đắc ý như đã đạt được gian kế: “Tôi không giống như anh, luôn lọt vào mắt xanh của những quan chức cấp cao hay các tờ báo chí tranh nhau đoạt lấy tin tức, tuy nhiên, tôi cũng không từ chối đem cơ hội cho những người đó! Thử nghĩ xem, nếu các ký giả biết vợ cũ của tôi vừa ly hôn mấy ngày đã cùng đàn ông khác vào khách sạn, mà người đó còn là anh trai của tôi… Bọn họ sẽ viết thế nào đây?”
“Vô sỉ!” Phó Hữu Minh trầm giọng quát.
Vẫn tưởng rằng người đàn ông trước mắt ít nhất đã từng yêu Cố Thiển Hi, cho nên qua bao năm Phó Hữu Minh vẫn tuân thủ lời hứa chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt Cố Thiển Hi. Anh lại không nghĩ rằng, sự nhượng bộ của mình lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
Nếu như năm đó…
Đáng tiếc chẳng qua chỉ là nếu như!
“Tôi biết anh muốn nói gì! Cho dù thật sự ký giả có hỏi, tôi cũng đại khái biết các anh đã sớm thông đồng sau lưng tôi, cho nên tôi mới có thể lựa chọn đi tới nơi đó. Tôi tin chắc, chuyện này bất kể thế nào, công chúng cũng sẽ đứng về phía tôi!” Quý Vĩ không biết xấu hổ rốt cho Phó Hữu Minh một chén nước ấm, cười như không cười nói: “Đến đây, anh thích nhất là uống nước ấm mà! À, không đúng… Phải là Cố Thiển Hi thích nhất mới đúng!”
Phó Hữu Minh cầm lấy ly, nhìn sắc mặt người đàn ông này, không nhịn được nấm chặt nắm đấm.
Quý Vĩ khiêu khích nói: “Tôi biết anh muốn đánh tôi, nhưng mà hãy nghĩ cho kỹ! Cho anh thời gian một ngày suy nghĩ điều kiện của tôi, nếu không tiêu đề tạp chí ngày mai nhất định sẽ làm cho anh vừa lòng!”
“Hừ…” Phó Hữu Minh lạnh lùng cười, nhìn phòng làm việc bày trí hết sức xa hoa của Quý Vĩ, không chỗ nào là người đàn ông này không phung phí: “So với tôi, anh không cảm thấy anh càng thêm đáng thương hơn sao? Làm sao cưới được thiên kim tiểu thư nhà họ Trầm mà Trầm gia lại không ra mặt giúp đỡ anh một chút? Tốt xấu gì cũng là con rể, Trầm Tùy Tâm của anh sao lại nhẫn tâm nhìn anh vất vả mà suy sụp như vậy?”
Nụ cười trên mặt Quý Vĩ nhất thời cứng lại, Phó Hữu Minh đã đâm trúng nỗi đau của hắn.
Thậm chí chính hắn cũng không biết, tại sao Trầm gia lại không muốn ra mặt bỏ vốn trợ giúp tình cảnh khó khăn của mình.
Mặc dù Trầm Tùy Tâm nói cô ta đã rất cố gắng, nhưng Quý Vĩ vẫn có chút không cam lòng.
“Chuyện nhà tôi không cần anh quan tâm! Phó Hữu Minh, đừng trách tôi không báo trước, nếu như anh không làm theo ý tôi, tôi nhất định sẽ làm cho anh bi thảm!”
Phó Hữu Minh uống hết ly nước, đứng dậy sửa sang lại trang phục của mình, lạnh nhạt nói: “Anh không nhớ rõ sao, tôi đã nói xem thử là anh bị hủy diệt trước hay tôi bị diệt vong trước! Hơn nữa, anh có phải là con ruột của cha tôi không vẫn là một ẩn số, nên biết rằng mẹ anh lúc gả vào đã mang thai ba tháng!” Anh đứng dậy không thèm để ý tới vẻ mặt đầy gân xanh của Quý Vĩ, bỗng nhiên dừng lại trước của, cũng không quay đầu lại nói một câu: “Còn có, rất cảm ơn tiếp đãi của anh! Nước ấm rất được, tôi cũng rất thích!”
Quý Vĩ nắm chặt tay kêu răng rắc, hắn lấy điện thoại ra gọi: “Tin tức ngày mai in ấn như bình thường! Tôi muốn chuyện này phải nằm trên toàn bộ trang đầu!”
Sau khi ăn cơm trưa xong Tô Tuyết quay lại tiệm áo cưới, bởi vì tính tới tính lui cũng không ngờ rằng đến nhà mới của Cố Thiển Hi lại có thể đụng phải Mike! Thần kinh của cô trong nháy mắt bị chấn động, thật sự không chịu được cái tên đàn ông mắt xanh tóc vàng cùng cô chung chăn chung gối một đêm, rốt cuộc không biết làm sao gọi tới cho cô, nói muốn chịu trách nhiệm với Tô Tuyết!
Tô Tuyết là người điển hình theo chủ nghĩa không cưới, cô thề sẽ dùng toàn bộ cuộc đời mình đi nói chuyện yêu đương, sau đó sẽ vứt bỏ toàn bộ đàn ông trên thế giới này.
Cố Thiển Hi nhìn bộ dạng muốn chạy trống của cô ấy, không nhịn được lắc đầu: Thật sự không giống tác phong của cô.
Mike bị bà nội ủy thác tới giúp Cố Thiển Hi thiết kế nhà mới, anh ta rất thích thiết kế, thậm chí muốn trở thành nhà thiết kế, chẳng qua gia tộc anh ta không đồng ý cho Mike làm chuyện như vậy. Người trong gia tộc của Mike cảm thấy thân là con nối dõi của hoàng gia, sao có thể làm chuyện “hạ giá” như thế!
Cố Thiển Hi để cho Mike tùy ý thiết kế, chẳng qua chỗ ở này chỉ là cuộc sống tạm thời thôi, cô vẫn biết rõ thân biết phận cùng lập trường của mình.
Kể cả khi Mike đem bản thiết kế cho cô xem, Cố Thiển Hi vẫn là một bộ dạng mặt mũi phờ phạc, suy nghĩ đã bay đi mất hiển nhiên là không có ở đây.
Từ lúc xảy ra chuyện ly hôn với Quý Vĩ, cô không biết bản thân phải làm thế nào để đối mặt với người nhà, cũng không biết làm gì với mẹ và em gái, dĩ nhiên còn có người cha dượng yêu rượu như mạng kia!
“Đang suy nghĩ về chồng cũ sao?” Lúc Phó Hữu Minh tới đã nhìn thấy Cố Thiển Hi đang ngẩn người, trên mặt cô viết rõ ràng hai chữ bi ai, vẻ mặt bất lực. Cố Thiển Hi gật đầu rồi lại lắc đầu, nâng cằm nhìn Phó Hữu Minh thật lâu mới lên tiếng: “Phó tiên sinh, anh nói tôi có phải là một người phụ nữ hư hỏng hay không?”
Sao? Phó Hữu Minh không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.
Cố Thiển Hi nói: “Kết hôn bảy năm, chồng mang người thứ ba về nhà, cha mẹ chồng đều đồng nhất cùng khuyên tôi ly hôn, đây hẳn phải là chuyện rất đau lòng! Nhưng tôi giống như một chút thương tâm cũng có!”
“Vậy trong lòng em phiền toái điều gì?” Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi, bảy năm rồi nhưng hình như khuôn mặt cô cũng không thay đổi gì, vẫn chứa một ít vẻ mặt khả ái lanh lợi của trẻ con. Cố Thiển Hi không trang điểm, khóe mắt có vài quầng thâm, hiển nhiên là do ngủ không ngon giấc.
Cố Thiển Hi hít một hơi thật sâu: “Tôi chỉ đang nghĩ làm cách nào để nói với mẹ ở nhà!” Cô dừng một chút, đột nhiên cảm thấy nói những điều này thật vô nghĩa, thở dài một hơi lại nói: “Thôi đi, không đề cập đến những thứ này nữa. Thân thể bà nội thế nào rồi, dạ dày còn đau không? Trước kia mẹ tôi cũng thường xuyên đau bụng, tôi chỉ cần xoa bóp cho mẹ một chút, mặc dù không có tác dụng gì lớn lắm, nhưng mà thoải mái hơn nhiều!”
“Bà nội… cũng không tệ lắm. Cái chính là bà vẫn vội vã muốn ôm chắt thôi, hôm đó bà gọi điện thoại vô tình em lại bắt máy, cho nên mới phải…” Anh thõa mãn nhìn cô, tỏ vẻ những chuyện này đều cho chiếc điện thoại mà ra! Cố Thiển Hi lúng túng gật đầu, có chút ngượng ngùng đối mặt với Phó Hữu Minh, cô cúi đầu ôm ly nước, chỉ thiếu chút nước là chôn đầu vào trong ly: “Vậy còn anh Phó tiên sinh, anh ưu tú như thế chẳng lẽ không có người trong lòng sao?”
Động tác Phó Hữu Minh hơi chậm lại, cười có chút bấc đắc dĩ.
Người anh yêu, hiện tại đang ngồi trước mặt của anh đây!
“Cô ấy mấy năm trước đã kết hôn! Nhưng mà, anh vẫn rất yêu cô ấy, gần đây nghe nói cô ấy ly hôn rồi, cho nên tính toán đền bù lại phần tình cảm này! Cố tiểu thư, em có cảm thấy, bọn anh sẽ có kết quả tốt sao?” Anh nhìn Cố Thiển Hi không chớp mắt, khẩn cấp muốn nghe câu trả lời. Mặc dù trong lòng Phó Hữu Minh rõ ràng, bất luận Cố Thiển Hi trả lời như thế nào, cũng không phải câu trả lời trong lòng anh.
Cố Thiển Hi thở ra một hơi, ôm ly nước dứt khoát đứng lên, đi thẳng tới trước cửa sổ. Cô tựa như đang suy tư về vấn đề này, một lúc lâu mới trả lời: “Anh đã yêu cô ấy như vậy, tại sao bạn đầu không tranh thủ? Nếu như trước kia cô ấy không bằng lòng anh, như vậy anh xác định cô ấy hiện tại sẽ đồng ý với anh sao?”
Cô cứ thuận theo tự nhiên buột miệng thốt ra, giống như là âm thanh sâu nhất chôn dấu tận đáy lòng Cố Thiển Hi.
“Xin lỗi, tôi nghĩ mình có chút đa sầu đa cảm rồi! Nhưng mà tôi tin, nếu có chí nhất định sẽ thành!” Cô quay đầu lại cho Phó Hữu Minh một nụ cười ấm áp.
Cũng là nụ cười ấy, khiến trái tim Phó Hưu Minh trở nên kiên định.
“Anh thấy em hay uống nước trắng, em rất thích à?” Phó Hữu Minh đi đến bên cạnh Cố Thiển Hi, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Cố Thiển Hi gật đầu không chút che dấu: “Phải, rất thích! Mặc dù mùi vị của nó nhàn nhạt, có thể nói là không có vị gì, nhưng không biết tại sao tôi lại thích. Phó tiên sinh nói vậy, chẳng lẽ anh cũng thích?”
“Đương nhiên! Anh từng yêu một cô gái, là cô ấy nói cho anh biết tình yêu cũng giống như ly nước lọc, nhìn bình thường không có gì lạ, kỳ thực nó vừa giải khát lại vừa ấm áp! Cũng bởi vì nguyên nhân này, anh vẫn giữ thói quen uống nước lọc, anh hi vọng phần tình cảm này có thể mãi mãi được bảo vệ trong lòng, cho đến ngày nào mà cô ấy đồng ý tiếp nhận anh!”
Cố Thiển Hi gật đầu, có chút không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Phó Hữu Minh.
Trong đôi mắt anh tựa hồ như có điều gì đó người khác không nhìn thấu, rõ ràng tinh khiết như vậy lại cảm giác sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng!
Cố Thiên Hi hồi hộp một chút, đột nhiên cảm thấy đầu vô cùng đau!
“Em làm sao vậy?” Phó Hữu Minh vội vàng tiến lên đỡ cô. Cố Thiển Hi lắc đầu, chỉ thuận miệng nó: “Không biết, khi tôi chuyện tâm nghĩ một điều gì sẽ cảm thấy nhức đầu. Có thể bởi vì trước kia hồi phục sau tai nạn giao thông đã lưu lại di chứng!”
“Tai nạn giao thông?” Phó Hữu Minh giống như nhớ ra điều gì, túm lấy cánh tay Cố Thiển Hi: “Em xảy ra tai nạn từ lúc nào, ở đâu?”
Cố Thiển Hi nhìn bộ dáng khẩn trương, có chút không giải thích được. Cô tránh khỏi tay Phó Hữu Minh, lùi lại hai bước: “Tôi cũng không nhớ rõ! Là chồng cũ nói cho tôi biết, trước khi chúng tôi kết hôn mấy ngày đã xảy ra tai nạn xe cộ, cụ thể là chuyện gì thì tôi không nhớ!”
Phó Hữu Minh bỗng liên tiếp lùi về sau mấy bước, có phần không dám tin lời nói của Cố Thiển Hi.
Không trách được, không trách được cô không nhớ rõ anh, không trách được ở bệnh viên cô đã nói với anh như thế… Xem ra, hết thảy đều là Quý Vĩ giở trò quỷ!
Anh bất thình lình bỏ lại Cố Thiển Hi, giống như nổi điên chạy ra khỏi biệt thự.
Mike từ trong bếp đi ra, thiếu chút nữa bị đụng mà lảo đảo. Anh ta dùng tiếng Trung Quốc lưu loát hỏi Cố Thiển Hi: “Đây là tình huống gì vậy?”
Cố Thiện Hi lắc đầu: “Chắc là tại tôi nói nhiều quá…”
Mike cười khì một tiếng: “Cố tiểu thư có thích phòng bếp không, hay là tới cho chút ý kiến đi? Cô biết đấy, tôi chưa bao giờ xuống bếp, cho dù xuống bếp cũng không ai dám ăn. So ra, tôi đối với phòng bếp…” Anh ta nhún nhún vai, cười cười xấu hổ.
Cố Thiển Hi đặt ly nước xuống, vào phòng bếp: “Mike tiên sinh đứng nói là những chuyện liên quan đến phòng bếp, anh sẽ không thiết kế chứ?”
Mike lúng túng cười một tiếng, dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, dùng hành động giải thích tất cả!
Kế tiếp: Anh nuông chiều vô độ; mà cô…
Tác giả phát biểu suy nghĩ:
Có ý kiến gì không nè, nhớ nhắn lại là được~~~
Cuộc sống không có Cố Thiển Hi nhìn chung rất bình thường, chẳng qua rất nhiều thói quen vô tri vô giác đã thay đổi!
“Anh tới rất nhanh!” Hắn đặt tách cà phê xuống, vẫn là quen uống nước ấm bên cạnh.
Phó Hữu Minh ngồi một bên, mặt đanh lại: “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ sự uy hiếp của anh?”
Quý Vĩ xem thường nhún nhún vai: “Nếu không bây giờ anh ở chỗ này làm gì?” Hﮠcười nham hiểm, khóe miệng giương giương đắc ý như đã đạt được gian kế: “Tôi không giống như anh, luôn lọt vào mắt xanh của những quan chức cấp cao hay các tờ báo chí tranh nhau đoạt lấy tin tức, tuy nhiên, tôi cũng không từ chối đem cơ hội cho những người đó! Thử nghĩ xem, nếu các ký giả biết vợ cũ của tôi vừa ly hôn mấy ngày đã cùng đàn ông khác vào khách sạn, mà người đó còn là anh trai của tôi… Bọn họ sẽ viết thế nào đây?”
“Vô sỉ!” Phó Hữu Minh trầm giọng quát.
Vẫn tưởng rằng người đàn ông trước mắt ít nhất đã từng yêu Cố Thiển Hi, cho nên qua bao năm Phó Hữu Minh vẫn tuân thủ lời hứa chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt Cố Thiển Hi. Anh lại không nghĩ rằng, sự nhượng bộ của mình lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
Nếu như năm đó…
Đáng tiếc chẳng qua chỉ là nếu như!
“Tôi biết anh muốn nói gì! Cho dù thật sự ký giả có hỏi, tôi cũng đại khái biết các anh đã sớm thông đồng sau lưng tôi, cho nên tôi mới có thể lựa chọn đi tới nơi đó. Tôi tin chắc, chuyện này bất kể thế nào, công chúng cũng sẽ đứng về phía tôi!” Quý Vĩ không biết xấu hổ rốt cho Phó Hữu Minh một chén nước ấm, cười như không cười nói: “Đến đây, anh thích nhất là uống nước ấm mà! À, không đúng… Phải là Cố Thiển Hi thích nhất mới đúng!”
Phó Hữu Minh cầm lấy ly, nhìn sắc mặt người đàn ông này, không nhịn được nấm chặt nắm đấm.
Quý Vĩ khiêu khích nói: “Tôi biết anh muốn đánh tôi, nhưng mà hãy nghĩ cho kỹ! Cho anh thời gian một ngày suy nghĩ điều kiện của tôi, nếu không tiêu đề tạp chí ngày mai nhất định sẽ làm cho anh vừa lòng!”
“Hừ…” Phó Hữu Minh lạnh lùng cười, nhìn phòng làm việc bày trí hết sức xa hoa của Quý Vĩ, không chỗ nào là người đàn ông này không phung phí: “So với tôi, anh không cảm thấy anh càng thêm đáng thương hơn sao? Làm sao cưới được thiên kim tiểu thư nhà họ Trầm mà Trầm gia lại không ra mặt giúp đỡ anh một chút? Tốt xấu gì cũng là con rể, Trầm Tùy Tâm của anh sao lại nhẫn tâm nhìn anh vất vả mà suy sụp như vậy?”
Nụ cười trên mặt Quý Vĩ nhất thời cứng lại, Phó Hữu Minh đã đâm trúng nỗi đau của hắn.
Thậm chí chính hắn cũng không biết, tại sao Trầm gia lại không muốn ra mặt bỏ vốn trợ giúp tình cảnh khó khăn của mình.
Mặc dù Trầm Tùy Tâm nói cô ta đã rất cố gắng, nhưng Quý Vĩ vẫn có chút không cam lòng.
“Chuyện nhà tôi không cần anh quan tâm! Phó Hữu Minh, đừng trách tôi không báo trước, nếu như anh không làm theo ý tôi, tôi nhất định sẽ làm cho anh bi thảm!”
Phó Hữu Minh uống hết ly nước, đứng dậy sửa sang lại trang phục của mình, lạnh nhạt nói: “Anh không nhớ rõ sao, tôi đã nói xem thử là anh bị hủy diệt trước hay tôi bị diệt vong trước! Hơn nữa, anh có phải là con ruột của cha tôi không vẫn là một ẩn số, nên biết rằng mẹ anh lúc gả vào đã mang thai ba tháng!” Anh đứng dậy không thèm để ý tới vẻ mặt đầy gân xanh của Quý Vĩ, bỗng nhiên dừng lại trước của, cũng không quay đầu lại nói một câu: “Còn có, rất cảm ơn tiếp đãi của anh! Nước ấm rất được, tôi cũng rất thích!”
Quý Vĩ nắm chặt tay kêu răng rắc, hắn lấy điện thoại ra gọi: “Tin tức ngày mai in ấn như bình thường! Tôi muốn chuyện này phải nằm trên toàn bộ trang đầu!”
Sau khi ăn cơm trưa xong Tô Tuyết quay lại tiệm áo cưới, bởi vì tính tới tính lui cũng không ngờ rằng đến nhà mới của Cố Thiển Hi lại có thể đụng phải Mike! Thần kinh của cô trong nháy mắt bị chấn động, thật sự không chịu được cái tên đàn ông mắt xanh tóc vàng cùng cô chung chăn chung gối một đêm, rốt cuộc không biết làm sao gọi tới cho cô, nói muốn chịu trách nhiệm với Tô Tuyết!
Tô Tuyết là người điển hình theo chủ nghĩa không cưới, cô thề sẽ dùng toàn bộ cuộc đời mình đi nói chuyện yêu đương, sau đó sẽ vứt bỏ toàn bộ đàn ông trên thế giới này.
Cố Thiển Hi nhìn bộ dạng muốn chạy trống của cô ấy, không nhịn được lắc đầu: Thật sự không giống tác phong của cô.
Mike bị bà nội ủy thác tới giúp Cố Thiển Hi thiết kế nhà mới, anh ta rất thích thiết kế, thậm chí muốn trở thành nhà thiết kế, chẳng qua gia tộc anh ta không đồng ý cho Mike làm chuyện như vậy. Người trong gia tộc của Mike cảm thấy thân là con nối dõi của hoàng gia, sao có thể làm chuyện “hạ giá” như thế!
Cố Thiển Hi để cho Mike tùy ý thiết kế, chẳng qua chỗ ở này chỉ là cuộc sống tạm thời thôi, cô vẫn biết rõ thân biết phận cùng lập trường của mình.
Kể cả khi Mike đem bản thiết kế cho cô xem, Cố Thiển Hi vẫn là một bộ dạng mặt mũi phờ phạc, suy nghĩ đã bay đi mất hiển nhiên là không có ở đây.
Từ lúc xảy ra chuyện ly hôn với Quý Vĩ, cô không biết bản thân phải làm thế nào để đối mặt với người nhà, cũng không biết làm gì với mẹ và em gái, dĩ nhiên còn có người cha dượng yêu rượu như mạng kia!
“Đang suy nghĩ về chồng cũ sao?” Lúc Phó Hữu Minh tới đã nhìn thấy Cố Thiển Hi đang ngẩn người, trên mặt cô viết rõ ràng hai chữ bi ai, vẻ mặt bất lực. Cố Thiển Hi gật đầu rồi lại lắc đầu, nâng cằm nhìn Phó Hữu Minh thật lâu mới lên tiếng: “Phó tiên sinh, anh nói tôi có phải là một người phụ nữ hư hỏng hay không?”
Sao? Phó Hữu Minh không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.
Cố Thiển Hi nói: “Kết hôn bảy năm, chồng mang người thứ ba về nhà, cha mẹ chồng đều đồng nhất cùng khuyên tôi ly hôn, đây hẳn phải là chuyện rất đau lòng! Nhưng tôi giống như một chút thương tâm cũng có!”
“Vậy trong lòng em phiền toái điều gì?” Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi, bảy năm rồi nhưng hình như khuôn mặt cô cũng không thay đổi gì, vẫn chứa một ít vẻ mặt khả ái lanh lợi của trẻ con. Cố Thiển Hi không trang điểm, khóe mắt có vài quầng thâm, hiển nhiên là do ngủ không ngon giấc.
Cố Thiển Hi hít một hơi thật sâu: “Tôi chỉ đang nghĩ làm cách nào để nói với mẹ ở nhà!” Cô dừng một chút, đột nhiên cảm thấy nói những điều này thật vô nghĩa, thở dài một hơi lại nói: “Thôi đi, không đề cập đến những thứ này nữa. Thân thể bà nội thế nào rồi, dạ dày còn đau không? Trước kia mẹ tôi cũng thường xuyên đau bụng, tôi chỉ cần xoa bóp cho mẹ một chút, mặc dù không có tác dụng gì lớn lắm, nhưng mà thoải mái hơn nhiều!”
“Bà nội… cũng không tệ lắm. Cái chính là bà vẫn vội vã muốn ôm chắt thôi, hôm đó bà gọi điện thoại vô tình em lại bắt máy, cho nên mới phải…” Anh thõa mãn nhìn cô, tỏ vẻ những chuyện này đều cho chiếc điện thoại mà ra! Cố Thiển Hi lúng túng gật đầu, có chút ngượng ngùng đối mặt với Phó Hữu Minh, cô cúi đầu ôm ly nước, chỉ thiếu chút nước là chôn đầu vào trong ly: “Vậy còn anh Phó tiên sinh, anh ưu tú như thế chẳng lẽ không có người trong lòng sao?”
Động tác Phó Hữu Minh hơi chậm lại, cười có chút bấc đắc dĩ.
Người anh yêu, hiện tại đang ngồi trước mặt của anh đây!
“Cô ấy mấy năm trước đã kết hôn! Nhưng mà, anh vẫn rất yêu cô ấy, gần đây nghe nói cô ấy ly hôn rồi, cho nên tính toán đền bù lại phần tình cảm này! Cố tiểu thư, em có cảm thấy, bọn anh sẽ có kết quả tốt sao?” Anh nhìn Cố Thiển Hi không chớp mắt, khẩn cấp muốn nghe câu trả lời. Mặc dù trong lòng Phó Hữu Minh rõ ràng, bất luận Cố Thiển Hi trả lời như thế nào, cũng không phải câu trả lời trong lòng anh.
Cố Thiển Hi thở ra một hơi, ôm ly nước dứt khoát đứng lên, đi thẳng tới trước cửa sổ. Cô tựa như đang suy tư về vấn đề này, một lúc lâu mới trả lời: “Anh đã yêu cô ấy như vậy, tại sao bạn đầu không tranh thủ? Nếu như trước kia cô ấy không bằng lòng anh, như vậy anh xác định cô ấy hiện tại sẽ đồng ý với anh sao?”
Cô cứ thuận theo tự nhiên buột miệng thốt ra, giống như là âm thanh sâu nhất chôn dấu tận đáy lòng Cố Thiển Hi.
“Xin lỗi, tôi nghĩ mình có chút đa sầu đa cảm rồi! Nhưng mà tôi tin, nếu có chí nhất định sẽ thành!” Cô quay đầu lại cho Phó Hữu Minh một nụ cười ấm áp.
Cũng là nụ cười ấy, khiến trái tim Phó Hưu Minh trở nên kiên định.
“Anh thấy em hay uống nước trắng, em rất thích à?” Phó Hữu Minh đi đến bên cạnh Cố Thiển Hi, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Cố Thiển Hi gật đầu không chút che dấu: “Phải, rất thích! Mặc dù mùi vị của nó nhàn nhạt, có thể nói là không có vị gì, nhưng không biết tại sao tôi lại thích. Phó tiên sinh nói vậy, chẳng lẽ anh cũng thích?”
“Đương nhiên! Anh từng yêu một cô gái, là cô ấy nói cho anh biết tình yêu cũng giống như ly nước lọc, nhìn bình thường không có gì lạ, kỳ thực nó vừa giải khát lại vừa ấm áp! Cũng bởi vì nguyên nhân này, anh vẫn giữ thói quen uống nước lọc, anh hi vọng phần tình cảm này có thể mãi mãi được bảo vệ trong lòng, cho đến ngày nào mà cô ấy đồng ý tiếp nhận anh!”
Cố Thiển Hi gật đầu, có chút không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Phó Hữu Minh.
Trong đôi mắt anh tựa hồ như có điều gì đó người khác không nhìn thấu, rõ ràng tinh khiết như vậy lại cảm giác sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng!
Cố Thiên Hi hồi hộp một chút, đột nhiên cảm thấy đầu vô cùng đau!
“Em làm sao vậy?” Phó Hữu Minh vội vàng tiến lên đỡ cô. Cố Thiển Hi lắc đầu, chỉ thuận miệng nó: “Không biết, khi tôi chuyện tâm nghĩ một điều gì sẽ cảm thấy nhức đầu. Có thể bởi vì trước kia hồi phục sau tai nạn giao thông đã lưu lại di chứng!”
“Tai nạn giao thông?” Phó Hữu Minh giống như nhớ ra điều gì, túm lấy cánh tay Cố Thiển Hi: “Em xảy ra tai nạn từ lúc nào, ở đâu?”
Cố Thiển Hi nhìn bộ dáng khẩn trương, có chút không giải thích được. Cô tránh khỏi tay Phó Hữu Minh, lùi lại hai bước: “Tôi cũng không nhớ rõ! Là chồng cũ nói cho tôi biết, trước khi chúng tôi kết hôn mấy ngày đã xảy ra tai nạn xe cộ, cụ thể là chuyện gì thì tôi không nhớ!”
Phó Hữu Minh bỗng liên tiếp lùi về sau mấy bước, có phần không dám tin lời nói của Cố Thiển Hi.
Không trách được, không trách được cô không nhớ rõ anh, không trách được ở bệnh viên cô đã nói với anh như thế… Xem ra, hết thảy đều là Quý Vĩ giở trò quỷ!
Anh bất thình lình bỏ lại Cố Thiển Hi, giống như nổi điên chạy ra khỏi biệt thự.
Mike từ trong bếp đi ra, thiếu chút nữa bị đụng mà lảo đảo. Anh ta dùng tiếng Trung Quốc lưu loát hỏi Cố Thiển Hi: “Đây là tình huống gì vậy?”
Cố Thiện Hi lắc đầu: “Chắc là tại tôi nói nhiều quá…”
Mike cười khì một tiếng: “Cố tiểu thư có thích phòng bếp không, hay là tới cho chút ý kiến đi? Cô biết đấy, tôi chưa bao giờ xuống bếp, cho dù xuống bếp cũng không ai dám ăn. So ra, tôi đối với phòng bếp…” Anh ta nhún nhún vai, cười cười xấu hổ.
Cố Thiển Hi đặt ly nước xuống, vào phòng bếp: “Mike tiên sinh đứng nói là những chuyện liên quan đến phòng bếp, anh sẽ không thiết kế chứ?”
Mike lúng túng cười một tiếng, dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, dùng hành động giải thích tất cả!
Kế tiếp: Anh nuông chiều vô độ; mà cô…
Tác giả phát biểu suy nghĩ:
Có ý kiến gì không nè, nhớ nhắn lại là được~~~
/28
|